“Chúng Cháu Chào Bác!”.
Ong Ba-bin đã trở về, ông đã trở về phân xưởng! Các bác sĩ thuyết phục ông bằng đủ mọị lời lẽ uyên bác, họ muốn giữ ông ở lại nhà an dưỡng thêm mười ngày nữa, nhưng ông đốc công chỉ mỉm cười, ông nói: “Để bao giờ chúng ta đánh bại cho chó Hít-le đã, khi đó tôi sẽ xin đến nhờ các đồng chí siết chặt lại các đai ốc và các đinh vít trong người tôi. Còn bây giờ thì xin các đồng chí thứ lỗi cho, tôi không có thời gian. Tôi cần phải làm việc ngay.” Rồi ông ra về.
Sáng sớm hôm sau, ông cạo râu thật nhẵn nhụi, trông trẻ hẳn ra, và từ trước giờ làm việc rất lâu, ông đã đến nhà máy.
- Bác Ba-bin đã về đây rồi! – ông Chi-mô-sen-cô mừng rỡ thấy ông đốc công tạt vào phòng làm việc của mình. – Tôi đã bảo rằng bác Ba-bin là người không thích nghỉ ngơi lâu mà. Mời bác ngồi xuống đây!
Ông Ba-bin chưa kịp ngồi thì ông Chi-mô-sen-cô đã cho biết hiện giờ giám đốc nhà máy đặc biệt quan tâm tới các chi tiết nhỏ, vì nhiều nhà máy bạn không muốn làm loại chi tiết ấy, do đó, việc lắp ráp bị chậm trễ.
Trong lúc hai người đang thảo luận vấn đề đặt thêm các máy tiện rê-von-vê, thì ở sau hàng vột xuất hiện ba thiếu niên. Đèn bật sáng trưng.
- Đưa đây nào! – Cô-li-a thì thầm, vẻ tất bật, môi mím chặt, mặt tái đi vì hồi hộp.
Cô-xchi-a cũng rất hồi hộp, sợ hãi. Em mở tủ lấy bọc giấy. Trong bọc giấy là một bánh răng nhỏ.
Cô-li-a dùng chìa vặn nới các đai ốc ở “cây đàn ghi-ta”, lắp một chiếc bánh răng to thay cho một chiếc nhỏ. Bây giờ trục dẫn sẽ đẩy cho bàn dao chạy nhanh hơn trước ba lần.
- Xong rồi! – Cô-li-a thì thầm rồi lấy mũ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. - Thử đi, Cô-xchi-a.
- Bắt đầu đi! – Xê-va nói, cậu ta tươi tỉnh khác thường, trông có vẻ rất hăng hái, hai mắt long lanh.
Trên máy đang có sẵn một chi tiết đã gia công thô. Cô-xchi-a mở máy. Chính tay em làm việc đó, nhưng em có cảm giác như một người khác làm thay em và kéo em xuống vực thẳm. Mâm cặp bắt đầu quay. Cô-xchi-a từ từ đưa dao cắt về phía chi tiết. Em lặng người, không đủ sức lấy lại hơi thở.
- Kìa! – Xê-va sốt ruột nhắc rồi kéo cần bộ phận ăn dao tự động.
Bàn dao dịch chuyển sang trái, con dao đẩy ra một dải phoi đầu tiên. Phi thường thật, tuyệt vời thật! Dải phoi đã rộng hơn. Bu-sơ hơi rung lên. Chưa bao giờ cỗ máy cũ kỹ này làm việc với tốc độ nhanh đến thế. Ba thiếu niên há hốc mồm ra nhìn.
- Cậu thấy chưa? – Cô-li-a cười vang khoái trá. – Ha ha, các cậu thích nhé!
- Dao gọt khoẻ chưa kìa! Khoẻ quá! – Xê-va nói. – Máy thế mới là máy chứ!
Hai má Cô-xchi-a nóng bừng, niềm vui sướng tràn dâng trong lòng đã cuốn đi hòn đá nặng trịch – không, phải nói là cả một quả núi đá! - khỏi trái tim em. Không còn những nỗi sợ hãi suốt đêm vẫn ám ảnh em, không còn những mối nghi ngờ dằn vặt nữa! Mọi người hãy nhìn cỗ máy Bu-sơ đang chạy kìa! Mọi người hãy lại cả đây mà nhìn! Ca-chi-a đừng có huênh hoang là đỡ đầu em nữa nhé! Không, Ca-chi-a phải học em thì đúng hơn!
- Thế mà nó cứ nhát như cáy ấy – Xê-va nói, vẻ ghen tị. – Cô-li-a này, cậu đúng là ông thánh sống, chúng ta sẽ sửa lại cả máy của tớ nữa chứ?
- Thích rồi hả? – Cô-li-a nhếch mép cười. - Nếu cậu muốn tớ sẽ sửa cho…
Ông Ba-bin đã trở về, ông đã trở về phân xưởng. Kia, ông đang đi giữa các cỗ máy, hai tay chắp sau lưng, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải.
Nói chung, phải công nhận rằng mọi chuyện ở phân xưởng đều đâu vào đấy cả. Quả thật cũng có đôi ba người lợi dụng sự vắng mặt của ông đốc công. Ba-xtơ-ri-cốp không quét dọn phoi ở dưới máy, có lẽ vội đi sinh hoạt đội kịch; tủ dụng cụ của Pô-lu-tsi-na để mở toang. Nhưng chẳng nên kêu ca bọn họ làm gì, vì họ không phụ lòng tin của ông.
Ông dừng lại bên bảng chỉ tiêu, xem kết quả của từng đội và ông cau mày. Đội của ông làm việc đều đặn, ngày nào cũng đạt 120-130 phần trăm. Tốt đấy chứ? Đúng, mới đây thì như thế còn là tốt, nhưng đội hai bỗng nhiên đã tăng năng suất thêm phần trăm, và gần đuổi kịp đội một. Thấy chưa? Chỉ lơ đi một chút là người ta đã giẫm gót anh rồi. Sao, các cháu của bác, các cháu đã chán làm những người tiên tiến rồi à? Ông đốc công đọc lướt qua các tên họ trên bảng của đội một, ông ghi nhớ Pê-rê-pen-ki-na, không hiểu tại sao cô gái này lại tụt xuống hai chục phần trăm và có vẻ khó khăn lắm mới đạt định mức; ông quyết định sẽ “chỉnh” cho Nhi-cu-lin một mẻ vì cậu này làm ăn kém quá, nhưng sau đó ông vui vẻ hẳn lên: Ca-chi-a cừ lắm, Lê-na cừ lắm, Cô-xchi-a cũng tiến bộ nhiều rồi! Chỉ riêng Xê-va là thất thường, thằng bé ấy không kiên trì gì cả…
Nghe thấy tiếng kim loại rung mạnh, ông Ba-bin ngạc nhiên tiến về cuối phân xưởng.
- Đặt phôi đi chứ! – Xê-va nói.
- Tớ biết rồi! – Cô-xchi-a trả lời. Em lấy chi tiết đã tinh sửa ra, lắp phôi vào rồi thay dao. Bây giờ em hoàn toàn tin tưởng ở cỗ máy, thậm chí em còn khẽ huýt sáo qua kẽ răng như Xtu-ca-tsép vẫn làm nữa.
- Dao gọt rồi! – Xê-va lại thì thầm khi con dao xè xè ăn vào thép. – Chà, cỗ máy tuyệt quá, tuyệt…
Bỗng nhiên Cô-xchi-a cảm thấy sợ. Em hiểu rằng thế nào cũng sẽ xảy ra tai hoạ. Cỗ máy Bu-sơ cũ kỹ và trầm tĩnh mà lại rung lên, giãy giụa như bị tắc ở trong, gào rít bằng cái giọng chói tai của kim loại bị thương thế kia thì nó chịu đựng sao nổi!
- Tắt đi! – Cô-li-a nhảy bổ tới.
Cỗ máy đã câm bặt, không cần có sự can thiệp của Cô-xchi-a. Mâm cặp vẫn quay nhưng dao đã đứng yên, không gọt ra phôi nữa. Trục dẫn, một thanh sắt dày dặn, nhẵn bóng, có nhiệm vụ truyền động cho bàn dao, đã ngừng chạy.
Giữa lúc ba thiếu niên đang sững sờ trước một tai hoạ không hiểu nổi, thì các em nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Các cháu nghịch ngợm cái gì thế hả?
Ông Ba-bin cúi xuống cỗ máy Bu-sơ, xem xét kỹ “cây đàn ghi-ta” rồi ông bỏ mũ ra và buông người ngồi phịch xuống giá gỗ. Thoạt tiên máu dồn lên mặt ông, sau đó máu lại rút xuống, đôi môi ông run lên.
- Các cháu đón bác buổi sáng đầu tiên bằng một việc đẹp gớm nhỉ, - ông nói một cách khó nhọc. - Lấy đâu ra bánh răng bây giờ?
Sự việc xảy ra khiến Cô-xchi-a bàng hoàng. Nếu có thể được, em sẵn sàng cho người ta cắt thân mình em ra để làm bánh răng.