Cái Đinh Tày.
Mãi đến khuya, Cô-li-a mới về. Đóng cửa xong, Xê-va vào ngồi xuống giường bên cạnh chiếc bàn con.
- Đúng là cậu ốm rồi, - Cô-xchi-a nói, em đang chuẩn bị chui vào chăn. – Trông cậu thế nào ấy…
- Không, - Xê-va thì thầm, - tớ không sao đâu. - Rồi cậu ta cố nói tiếp, như liều dấn thân vào một chỗ nguy hiểm vậy: - Bây giờ tớ sẽ nói với cậu một chuyện mà nghe xong, cậu… giết chết tớ mất. Nhưng tớ phải nói…
- Có lẽ tớ chẳng giết đâu. Giết chết cậu làm gì, cậu đâu phải là một con thú, - Cô-xchi-a đùa.
- Đối với cậu, tớ là một tên hèn mạt, - Xê-va vẫn nói một cách khó khăn như trước. – Chính vì tớ mà cậu bị mất huy chương…
Nghe bạn nhắc tới câu chuyện khổ tâm đó, vẻ mặt Cô-xchi-a buồn hẳn đi.
- Cậu đừng chú ý tới chuyện đã qua nữa, - em nói. - Tớ đã để mất, thì rồi tớ khắc giành lại được. Cậu có nghe thấy đồng chí Ta-ghin-xép nói gì không? Chúng mình có phải trẻ con nữa đâu, vả lại đó là câu chuyện khổ tâm của tớ chứ có phải của cậu đâu.
- Không, đúng là của tớ đấy!
Cậu ta nhảy bổ tới chỗ chiếc áo bông treo bên cửa, thọc tay vào túi áo lấy ra một vật gì rồi đưa cho Cô-xchi-a. Đó là cái đinh tày. Chính cái đinh tày còn lại trong nắm tay Xê-va sau khi Cô-xchi-a đã rút cái đinh nhọn. Lúc ấy, Xê-va đã bực tức ném cái đinh tày đi rồi kia mà, vậy tại sao cái đinh lại vẫn ở trong túi áo cậu ta nhỉ? Xê-va cho em cái đinh ấy để làm gì? Thoạt tiên Cô-xchi-a không hiểu gì, nhưng sau đó, em hiểu ra ngay và lạnh người đi vì kinh tởm: Xê-va đã chơi trò gian lận, trước khi rút thăm, Xê-va đã đánh tráo đinh tày bằng một cái đinh nhọn, trong nắm tay cậu ta là hai cái đinh nhọn. Cô-xchi-a đã sửa lại cỗ máy của mình theo kết quả một cuộc bắt thăm dối trá.
- Cậu… cậu làm như vậy để làm gì? Sao cậu lại vô liêm sỉ thế? – Cô-xchi-a hỏi, khó nhọc lắm mới nói nên lời. - Cậu là quân độc ác, cậu là đồ đáng nguyền rủa! – em tuyệt vọng kêu lên.
- Tớ tin chắc,,, tớ tin chắc rằng chúng ta sửa lại máy là đúng. – Xê-va đáp lại bằng một giọng khổ não. - Tớ không định đánh lừa cậu. Tớ chỉ muốn cậu đạt được một định mức rưỡi, cậu không phải lo lắng gì đến điều cậu đã cam kết nữa, để cậu chỉ còn mỗi một việt là đến chỗ sương mù xanh. Nhưng khi cậu không được huy chương, tớ cảm thấy… Huy chương thì không vàng bạc nào có thể mua được! – Nhìn Cô-xchi-a bằng đôi mắt đen khác thường, cậu ta nói với vẻ nhẹ nhõm và đồng thời vẫn đượm một nỗi đau đớn: - Bây giờ cậu đã biết cả rồi. Cậu muốn giết chết tớ cũng được, muốn vứt tớ ra ngoài giá rét cũng được. Tuỳ cậu…
Đầu nhức như búa bổ, người mệt rã rời, Cô-xchi-a nằm xuống và quay mặt vào tường. Xê-va vẫn ngồi bên chiếc bàn con.
- Cậu nằm xuống… Tắt đèn đi, - Cô-xchi-a nói.
Đèn đã tắt, nhưng Xê-va không ngủ. Cô-xchi-a cũng không ngủ được. Trong đầu em lộn xộn muôn vàn ý nghĩ: em rất khổ tâm vì đã tin Xê-va một cách ngu xuẩn, còn Xê-va lại gian dối, đánh lừa em như một đứa trả con làm em trở thành một kẻ phá máy, đẩy em tới chỗ phải chịu sự khiển trách nghiêm khắc trong bản quyết định kỷ luật ngày mai sẽ được treo bên cạnh bảng chỉ tiêu ở phân xưởng. Đồng thời, không hiểu sao em thấy rất thương Xê-va, em thấy thương người bạn đã trải qua bao chuyện không may và bây giờ lúc nào cũng vẫn cứ lúng túng, lo lắng.
- Tớ không thể ở lại nhà máy được nữa, không thể ở lại được nữa, - bỗng Xê-va kêu lên, cậu ta giật mạnh cái gì đó và có tiếng rách toạc, hình như cậu ta xé chiếc áo đang mặc trên người thì phải. - Tớ không thể sống như thế này được nữa! Tớ sẽ đem vàng về, sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy rõ rằng tớ có thể làm được nhiều việc chứ không phải chơi… Bây giờ tất nhiên cậu chẳng đưa mảnh ước hiệu cho bọn tớ nữa đâu.
Cô-xchi-a nói chậm rãi, như đang tìm gì đó trong bóng tối:
- Tớ vẫn giữ lời hứa của tớ… Cậu muốn làm thế nào tuỳ cậu… Cậu chán nhà máy, nhưng tớ không chán. Tớ sẽ ở lại… Chỉ có điều trong khi tớ chưa đưa mảnh ước hiệu cho cậu, cậu hãy là bạn của tớ… Cậu hiểu chưa? Chứ ở đây tớ chẳng có bạn bè gì cả. Có mỗi anh Mi-sa thôi…
- Cô-xchi-a này, có bao giờ tớ từ chối điều đó đâu! – Xê-va kêu lên, thậm chí với vẻ hoảng hốt.
- Tớ cũng thế, - Cô-xchi-a vừa nói vừa nghĩ nốt ý nghĩ của em.
- Tớ cũng thế, thật đấy!..
Không bật đèn lên, Xê-va bắt đầu cởi quần áo ngoài. Cậu ta làm việc đó thật nhẹ nhàng, dường như sợ nếu vụng về sẽ có thể khiến Cô-xchi-a thay đổi quyết định.
- Cô-xchi-a này, cậu là một người độ lượng, - cậu ta nói khe khẽ. - Tớ làm cậu phải bực tức bao nhiêu lần, vậy mà cậu không trả thù… Thậm chí cậu còn bênh vực tớ… Cậu có nhớ không? Hôm nay, cậu cũng lại rất độ lượng… Tớ không muốn làm một thằng đê tiện hèn hạ đối với cậu, Cô-xchi-a ạ!
- Thôi được rồi, cậu ngủ đi, - Cô-xchi-a ngượng nghịu trả lời.