Sự Cám Dỗ.
Dó là Mi-sa, vẫn đúng là Mi-sa mọi khi, với đôi mắt vui tươi, cái mũi hơi bị nẻ, đầu đội chiếc mũ bịt tai trông rất “hiên ngang”, một tai mũ lệch sang phải, một tai mũ lệch sang trái.
- Cô-xchi-a, em khoẻ chứ? Bây giờ anh sẽ qua phòng kiến thiết cơ bản, sau đó anh đi xem phân xưởng dài và con mương. Hết giờ làm việc, hai anh em mình sẽ nói chuyện về công việc của em nhé.
Cô-xchi-a không nhớ em đã giao những chiếc ống thành phẩm cho bác Pa-sa thống kê như thế nào, đã dọn dẹp quanh máy ra sao nữa. Em cảm thấy lo âu, bối rối, vì em đoán rằng Mi-sa đã biết chuyện không may của em.
Khi công việc xong xuôi, mọi người đã ra về cả và phía sau hàng cột đã trở nên yên tĩnh, thì Mi-sa tới.
- Ta ngồi xuống đây bàn chút việc, - anh nói, kéo Cô-xchi-a ngồi xuống giá gỗ rồi ôm lấy hai vai em. – Em làm hỏng máy phải không? – anh hỏi bằng một giọng bình thường đến nỗi Cô-xchi-a cảm thấy yên tâm hẳn.
- Sao anh biết?
- Sáng nay chị Di-na gọi điện cho anh. Vừa lúc đó, thủ trưởng đơn vị bên đó lại cử anh sang nhà máy có chút việc. Em bị chỉnh một mẻ nên thân phải không?
- Cũng khá anh ạ, - Cô-xchi-a trả lời và ngoảnh đi.
- Có đáng không?
- Rõ ràng là đáng rồi, - Cô-xchi-a thú thật. – Làm hỏng máy chứ chơi đâu…
- Em nghĩ được như thế, anh hài lòng lắm! – Mi-sa khen, ôm Cô-xchi-a chặt hơn nữa rồi khuyên nhủ: - Điều quan trọng hơn cả là phải tự giác em ạ. – Anh im lặng một chút rồi đề cập tới vấn đề anh đặc biệt quan tâm: - Thế em có định sang bên anh không đấy? Công việc bên ấy đang sôi nổi lắm. Bây giờ có rất nhiều tay búa giỏi, trong đó Pê-chi-a là xuất sắc nhất. Bên bao gói suýt nữa thì gay. Bọn anh phải cử người sang cơ mà. Anh Min-ga-rây lại ăn tuyết, nhưng dù sao cũng vẫn nhận sự giúp đỡ, bởi vì điều chủ yếu là lợi ích của tiền tuyến… Thủ trường bên anh bảo rằng nếu em đồng ý chuyển sang thì đồng chí ấy sẽ trực tiếp thu xếp cho.
Điều đó thật hấp dẫn, làm xao xuyến cả tâm hồn người thợ tiến không may!
- Trang bị bên ấy được cải tiến nhiều, lại vừa có thêm hai nhà tập thể mới cho công nhân lớn tuổi và một nhà cho thanh thiếu niên. Rồi câu lạc bộ nữa chứ, -Mi-sa tiếp tục thuyết phục. – Có chiếu phim luôn… Muốn xem bao nhiêu tuỳ ý… Hôm qua bọn anh được phát kẹo ngoài tiêu chuẩn, em ăn thử xem này. – Anh giúi vào tay Cô-xchi-a một chiếc kẹo to không bọc giấy. – Không phải kẹo sô-cô-la đâu, nhưng cũng na ná… Ý kiến em ra sao, Cô-xchi-a?
Chỉ cần lim dim mắt lại, gật gật đầu và nói “đồng ý “, là sẽ kết thúc mọi nỗi lo lắng, phía trước là hạnh phúc, là cuộc sống bên cạnh Mi-sa, người mà em hằng yêu quý như ruột thịt…
- Ông giám đốc bảo em phải đền tiền sửa chữa máy trong ba tháng, - Cô-xchi-a nhìn thẳng trước mặt và nói. - Phải thực hiện lời cam kết. Anh nghe rõ không? Em đã được đề nghị thưởng huy chương, nhưng bây giờ không được nữa. – Nói đến đây, Cô-xchi-a nhăn mặt lại và đưa trả Mi-sa chiếc kẹo để tỏ ý tuyệt cự mọi sự cám dỗ, rồi kết luận: - Bây giờ không phải là lúc đi khỏi nhà máy. Mọi người sẽ xì xào… rằng em bị đuổi khỏi nghề tiện…
- Đúng lắm, Cô-xchi-a ạ! – Mi-sa thở phào công nhận. Anh ôm chặt Cô-xchi-a vào lòng. – Anh cũng nghĩ thế… Em biết không, nói thật là anh lo lo, sợ em sẽ bằng lòng ngay, sẽ bám ngay lấy anh… Nếu em bằng lòng, thì nghĩa là em không hoàn toàn như nguời lúc đầu anh vẫn nghĩ. Nhưng em giải quyết rất đúng! Đã bị rơi vào tình thế gay go, ta không bỏ đi, chừng nào chưa sửa chữa xong. Mà này, sao em rầu rĩ thế? Lúm đồng tiền trên má đã đầy nước mắt rồi kìa. Chả anh dũng tí nào cả. Em ăn kẹo đi. Của ngọt làm cầm nước mắt đấy. Còn chỗ này em đem về nhà nhé. - Rồi anh đút vào túi áo bông của Cô-xchi-a vài chiếc kẹo.
Khi Cô-xchi-a đã hơi bình tâm lại, Cô-xchi-a nói nốt mấy lời trước khi ra về:
- Bây giờ anh là bí thư Đoàn của đơn vị bên đó, anh có dịp sang bên này nhiều hơn. Bọn anh đang chăm chú theo dõi việc lắp ráp thiết bị mới ở bên này. Bọn anh đã hết cả chỗ chất hòm. Hiện giờ kỹ sư Ba-la-kin đang làm việc ở phân xưởng của bọn anh, chú ấy chuyên thu thập các cải tiến hợp lý hoá sản xuất đấy. Chú ấy kỳ lạ lắm, rất vui tính nhé, nhưng giọng hát thì cứ như tiếng ống bơ gỉ ấy. Đồng chí bí thư đảng uỷ hầu như ngày nào cũng sang bên anh. Thật là một người tháo vát!.. Này, hình như em đã bình tĩnh lại rồi đấy. Nói chung, anh rất yên tâm ra về, Cô-xchi-a ạ. Lần sau em đừng có làm hỏng máy nữa nhé. Nào, em đưa tay đây!
Người bạn thân thiết nhất của em đã về, Cô-xchi-a thấy buồn vô hạn. Em đã từ chối đề nghị của Mi-sa, bởi vì em cần phải làm như vậy, nhưng là như vậy cũng chính là em đã từ bỏ hạnh phúc của em. Lời đã nói ra không thể lấy lại được nữa. Kể ra lòng kiêu hãnh cũng không cho phép em làm điều đó chừng nào em chưa thực hiện đầy đủ tất cả những điều kiện mà ông giám đốc đã đặt ra, để không ai dám nói rằng em đã lẩn trốn công việc khó khăn như một kẻ hèn nhát mạt hạng.