← Quay lại trang sách

Hàng Triệu Mối Lo.

O nhà máy, mọi người vui mừng trước thành tựu của phân xưởng nhiệt luyện và phỏng đoán Nhi-na Páp-lốp-na sẽ được thưởng huân chương. Nhưng không ai ngờ rằng ở sau hàng cột của phân xưởng thanh niên cũng đang diễn ra những sự kiện lớn lao.

Chỉ huy đội phải lo không biết bao nhiêu chuyện. Trên đường đến nhà máy, Cô-xchi-a nghĩ rằng em sẽ làm như sau: em sẽ giở quyển vở ra và bắt đầu thực hiện kế hoạch lần lượt theo từng điểm một. Nhưng hoá ra kế hoạch vẫn chưa hoàn toàn đầy đủ.

- Cậu thay dao đi, Xê-va,- em nói khi nghe thấy dao ở máy của Xê-va cứ kêu rè rè. – Dao cùn quá rồi.

- Tớ không có dao dự trữ, - Xê-va trả lời, lúc ấy cậu ta đang đứng hai máy.

- Còn tớ bao giờ cũng có dao dự trữ! – Lê-na khoe.

- Cậu đưa dao cho Xê-va đi! – Cô-xchi-a ra lệnh.

- Còn máy của tớ thì sao? – Lê-na ngạc nhiên, nhưng bắt gặp cái nhìn của chỉ huy, em lấy dao đưa cho Xê-va.

- Lê-na, từ nay cậu trông nom dao cho cả đội nhé,- Cô-xchi-a quyết định. - Cả việc bảo quản, cả việc đi mài. Bây giờ không phân biệt dao của ai nữa, mà là của chung tất…

- Nhưng trong kế hoạch có ghi là một người phụ trách dao của toàn đội đâu, - Lê-na nhắc.

- Rồi chúng ta sẽ ghi, - Cô-xchi-a hứa.

Với những cỗ máy gia công thô thì chẳng có gì khó khăn, mọi việc vẫn như trước. Chỉ cần trữ sẵn nhiều phôi hơn. Nhưng cỗ máy gia công tinh lại bắt cả đội phải lo lắng. Ca-chi-a xem xét kỹ máy, mở máy mấy lần rồi lại tắt, nhưng vẫn chưa có một miếng phôi nào gia công thô xong.

- Tớ cứ phải đứng trơ ra như anh hề vụng thế này à! – em phàn nàn. - Mọi người đều làm việc, riêng tớ lại phải đợi. Đạt một trăm bảy mươi lăm phần trăm sao được nhỉ!

- Ống phôi đầu tiên đây! – Lê-na cho biết.

- Ra mà nhận một ỗng nữa này! – Xê-va cũng tiếp lời luôn.

- Các cậu mang đến đây! Nhanh lên! – Cô-xchi-a ra lệnh. - Người gia công tinh không thể sẻ thân mình ra mà đến các máy lấy phôi được. Ở máy gia công tinh, thời gian làm ít lắm, chỉ vừa đủ để lắp chi tiết vào và lấy ra thôi. – Em còn nghĩ “Nếu tinh thần vững vàng một chút thì cũng chuyển được hết các chi tiết đấy.”

- Trong bản kế hoạch cũng không ghi là phải mang phôi đến máy gia công tinh đâu, - Xê-va nhắc vẻ không hài lòng.

Ca-chi-a vội vã vặn chặt chi tiết vào mâm cặp, tiện ra dải phoi đầu tiên, đo đường kính, mở bộ phận ăn dao tự động rồi đặt tay lên ngực, thì thầm:

- Khiếp quá, máy chạy nhanh kinh khủng, các cậu ạ!

Cô-xchi-a cũng không thể rời mắt khỏi cỗ máy. Dao cắt gọt rít lên, bóc phoi ra một cách thoải mái, đẩy phoi ra thành những vòng xoắn rất rộng và để lại đằng sau một bề mặt nhẵn bóng, sáng loáng. Chỉ khi dao đã gọt xong một lượt từ đầu đến cuối chi tiết, thấy xung quanh yên lặng như tờ, Cô-xchi-a mới ngạc nhiên ngoảnh lại.

Lê-na và Xê-va đang nín thở nhìn máy của Ca-chi-a. Đứng sau hai em là ông Ba-bin đang mỉm cười.

- Trôi chảy chứ hả? – ông đốc công hỏi.

- Ôi, tuyệt lắm ạ! – Lê-na kêu lên rồi nhảy bổ đến chỗ Ca-chi-a, ôm lấy bạn quay tròn một vòng.

Ông Ba-bin cười.

- Cậu điên rồi à! – Ca-chi-a vừa thở hổn hển vừa nói. - Để tớ làm việc nào!

- Các máy gia công thô đang đứng không cả kìa, - ông đốc công nhắc. - Về chỗ làm việc đi thôi!

Ông ngồi xuống giá gỗ quan sát xem quá trình sản xuất đã ổn thoả chưa. Lúc đầu, mọi chuyện đều trơn tru cả. Nhưng niềm vui sướng đầu tiên đã qua đi, tiếp theo là một trạng thái gì đó giống như sự vội vã, và sự vội vẫ ấy mỗi lúc một căng thẳng thêm. Các máy gia công thô chạy đều đặn và lần lượt sản xuất ra ba “ống” một. Sự thể như thế này: hễ cứ thêm một đợi ba “ống” xếp bên cạnh máy gia công tinh là Ca-chi-a lại bắt đầu lo lắng. Lúc nào em cũng có cảm giác rằng ngay bây giờ đây sẽ xuất hiện đợt ống tiếp sau. Còn chưa kịp gia công tinh chiếc ống cuối cùng, em đã lại sốt ruột nhìn khắp lượt các bạn: không biết các bạn em có làm khác có làm chậm không, máy của em có phải ngừng lại không, và tất cả các em khác cũng luôn lo lắng như vậy. Hình như chỉ một chút nữa thôi là các em xúm cả vào đẩy cỗ máy “Bu-sơ_ chậm rề rề này cho nhanh thêm lên mới yên tâm được.

- Cháu lại đây! – ông đốc công gọi Cô-xchi-a và khẽ nói: - Dây chuyền sản xuất của đội cháu mảnh như sợi tóc ấy…

Sợi tóc đã đứt. Thoạt tiên, dao ở máy của Lê-na bị tụt, rồi đến dao ở máy của Cô-xchi-a. Xê-va hãm máy mấy lần ra một miếng phôi đã gia công thô gần xong đưa cho ông đốc công xem: có vết rỗ! Trong miếng phôi có một lỗ hổng mà mãi đến khi đã bóc lớp kim loại bên ngoài mới lộ ra. Vừa lúc ấy, Ca-chi-a đã tinh sửa xong chi tiết cuối cùng, em nhìn quanh.

- Các cậu ấy hết hơi rồi! – em nói, giọng nghẹn ngào nước mắt.

May là còi báo giờ ăn trưa đã vang lên. Ông Ba-bin đứng dậy.

- Các cháu đi ăn đi, - ông bảo. – Còn cháu, Cô-xchi-a cháu phải suy nghĩ đấy. Nếu không nghĩ ra được gì, bác sẽ giúp, chỉ có điều là bác không thích như vậy. Cháu hãy tự suy tính đi.

- Cháu biết thừa bạn ấy suy tính như thế nào rồi! – Ca-chi-a chán ngán nói.

Bên cạnh mấy bảng chỉ tiêu có nhiều thanh thiếu niên đang đứng xem. Xung quanh chỗ hoạ sĩ đang ngồi xổm vẽ, có một số người đang ngạc nhiên trố mắt nhìn. Hoạ sĩ dùng thuốc màu xanh da trời tô họ tên những thợ tiện trẻ tuổi đứng máy “Bu-sơ”, vẽ một lá cờ đỏ rất đẹp, và trên lá cờ, anh viết:” Đội xung kích đầu tiên của thanh thiếu niên. Chỉ huy: Cô-xchi-a “.

- Đội nào thế? Ở đâu ra đội ấy thế? - mấy em hỏi.

Ca-chi-a ngoảnh lại không thấy Cô-xchi-a đâu, em lại trở về sau hàng cột

Chỉ huy đội đang đnứg hai máy.

- Cậu làm để dự trữ cho tớ đấy à? – em hỏi vẻ ân hận. - Cậu… cậu tức giận vì câu tớ nói ban nãy trước mặt bác đốc công phải không? Tớ lỡ lời đấy thôi, cam đoan với cậu như thế!

- Thôi được, Cô-xchi-a tha thứ cho bạn với thái độ đại lượng. - Cậu đi ăn đi.

Ở nhà ăn, Lê-na đã lĩnh suất ăn cho Ca-chi-a.

- Chúng ta ngồi ăn, còn Cô-xchi-a đang đứng máy để có dự trữ cho máy gia công tinh đấy, - Ca-chi-a cho biết. - Tớ cảm thấy ngượng, cậu ạ…

- Cậu ấy ý thức cao lắm! – Lê-na thốt lên. - Phải mau mau về làm thay cậu ấy mới được.

Món sữa đã giữ chân hai em lại. Sữa vừa mới được chở từ nhà máy sữa đến và còn chưa kịp rót ra ca.

- Cậu đi đâu đấy? Cậu vẫn thích sữa lắm cơ mà… - Lê-na nói khi Xê-va đứng phắt dậy rồi tiến ra cửa.

- Chỉ riêng Cô-xchi-a của các cậu là có ý thức thôi đấy à!.. Cậu uống suất sữa của tớ đi! - cậu ta bực tức trả lời.

- Tớ sẽ cố gắng! – Lê-na bật cười, nhưng ngay lúc ấy em ngượng nghịu vì thấy mình tham lam quá, liền nói thêm: - Tớ sẽ cho Ca-chi-a một nửa…

Khi hai cô bé trở về phân xưởng thì thấy Cô-xchi-a và Xê-va đã chuẩn bị được một số “ống” cho máy của Ca-chi-a.