← Quay lại trang sách

Chương Bảy - Những Thay Đổi.

Sáng hôm sau, Cô-xchi-a ghé vào phân xưởng nhiệt luyện để chia sẻ với Nhi-na Páp-lốp-na những niềm vui sướng của em. Tới đó, em rất ngạc nhiên. Các bác thợ xây quần áo đầy bụi xi-măng đang đổ bê-tông móng mới ở bên cạnh bể điện phân chì cũ, còn các bác thợ điện đang lắp một tấm đá hoa lớn, đó là bảng phân phối điện.

Nhi-na Páp-lốp-na và ông Đi-kéc-man đứng ở mé bên. Chị nhìn ong Đi-kéc-man, ông Đi-kéc-man nhìn chị, và khó mà nói được ai hồi hộp hơn ai.

- Bất ngờ quá bác ạ! – Nhi-na Páp-lốp-na nói – Cứ như tiếng sấm giữa bầu trời trong xanh ấy! Rồi sẽ ra sao hả bác?

- Rồi sẽ ra sao ấy à? – ông Đi-kéc-man làu bàu – Sẽ thỏa mãn được mọi yêu cầu chứ sao nữa. Chúng ta sẽ xuất “cốc” từ xưởng của chúng ta ra nhiều như rắc hạt ấy. – Rồi ông băn khoăn đưa tay xoa xoa lớp râu bạc trắng trên má.

- Chúng ta sẽ cung cấp “cốc” với hai mươi lăm phần trăm phế phẩm… - Nhi-na Páp-lốp-na nói và nhếch mép cười lo âu.

- Tại sao lại hai mươi lăm, trong khi thật ra chỉ mười lăm, hai mươi phần trăm thôi? – ông Đi-kéc-man hơi bực mình.

- Tôi không tính số “cốc” có khuyết tật cho phép và tôi khuyên bác cũng không nên tính số ấy làm gì. – Nhi-na Páp-lốp-na nghiêm khắc nói, cặp lông mày của chị nhíu lại – “Cốc” phải hoàn toàn khong có một khuyết tật gì mới được. Có khuyết tật cho phép dù sao cũng vẫn là phế phẩm.

- Vậy chị muốn gì mới được chứ? – ông thợ tôi chính tức giận thực sự - Tôi không hiểu chị đấy! Chúng ta sẽ phấn đấu hạ thấp số phế phẩm, có thế thôi. Đúng như chị vẫn thích còn gì nữa! Tổng cục đã chấp nhận phương pháp tôi “cốc” mỏng thành của chúng ta, đồng chí bí thư tỉnh ủy đích thân gọi điện chúc mừng chị, chị được cử làm quản đốc phân xương, trên báo có một bài viết về chị dài ngần này này. – ông giơ hai tay ước lượng một khoảng dài tới một mét – Thế mà chị vẫn chưa hài lòng. – Trông thấy Cô-xchi-a, ông mừng rỡ vì tìm được một người nghe ông nói, ông liền hỏi em – Đấy, cháu thấy có buồn cười không cháu?

- Cô-xchi-a sẽ hiểu tôi bác ạ. – Nhi-na Páp-lốp-na mỉm cười nói – Bởi vì đây là một sự thay đổi không phải chỉ đối với nhà máy chúng ta. Việc này hết sức quan trọng… Cô-xchi-a, cô nghe nói các cháu đang tổ chức đội xung kích phải không. Tốt lắm! Các cháu đã tìm ra một cách đúng đắn để tôi luyện những tâm hồn non trẻ, còn các cô các bác chỉ mới làm được một nửa công việc thôi.

Rõ ràng là phải gác câu chuyện về Ca-chi-a lại, nhất là đúng lúc ấy, ông giám đốc cùng một ông già dáng bộ trịnh trọng, râu tóc bạc trắng, cũng vừa đến. Nhi-na Páp-lốp-na ra đón, kính cẩn gọi ông già là giáo sư, rồi mấy người lớn vào cả phòng thí nghiệm.

Ở sau hàng cột, cả đội đã tập trung đầy đủ. Di-na cũng đã có mặt.

- Trước khi làm việc, các em cũng hãy làm như những đội xung kích ở Nhà máy Lớn. – cô nhìn đồng hồ và nói – Các em hãy tổ chức một buổi sinh hoạt năm phút. Thoạt tiên, các em hãy đọc bản tin của Tổng cục thông tin Liên Xô về tình hình chiến sự, sau đó, các em hãy thảo luận vắn tắt các vấn đề sản xuất… Hôm nay là thứ hai, không có báo mới. Nhưng báo hôm qua có đăng một bài rất hay. – Cô rút trong túi ra một tờ báo cuộn tròn như một cái ống – Đồng chí chính trị viên, đồng chí hãy đọc bài này đi…

Lê-na nhìn vào tờ báo, ngạc nhiên thầm kêu “ôi!” một tiếng rồi kín đáo đưa mắt nhìn Ca-chi-a. Nghe đầu đề bài báo: “Một nhà cải tiến kỹ thuật, kỹ sư Nhi-na Páp-lốp-na”, người Ca-chi-a nóng bừng lên. Em ngả người về phía trước và lắng nghe, ngồi yên không nhúc nhích, hai mắt mở to.

Bài báo được viết hoàn toàn theo đúng nguyên tắc giữu bí mật quân sự. Trong bài báo đó nói rằng tại một thành phố vùng U-ran, ở một nhà máy, có đồng chí đảng viên cộng sản Nhi-na Páp-lốp-na Gan-ki-na, đã thay thế vị trí công tác của chồng trong phân xưởng. Chồng chị là Va-xi-li Gan-kin, một kỹ sư nhiệt luyện nổi tiếng, hiện đang chiến đấu ngoài mặt trận. Nhi-na Páp-lốp-na kiên trì tìm tòi cách tôi một chi tiết quan trọng cho một đơn đặt hàng quan trọng. Tổ chức đảng và các nhà bác học đã giúp đỡ chị, và đến nay, về cơ bản chị đã tìm ra được cách tôi ấy. Bài báo còn viết rằng ở nhà máy nói chung có nhiều nhà cải tiến sản xuất như I-van Xtu-ca-tsép, kỹ sư Ba-la-kin, thợ tôi chính Đi-kéc-man và nhiều người khác nữa.

- Báo viết về nhà máy chúng ta hay thật! – Di-na thốt lên – Ca-chi-a, em phải tự hào về cô Nhi-na Páp-lốp-na chứ!... Chị sẽ không nói gì thêm nữa đâu, Ca-chi-a, nhưng tất nhiên em cũng hiểu chị…

- Đó là bố em dạy môn nhiệt luyện cho cô ấy đấy! – Ca-chi-a đáp, giọng kiêu hãnh, phấn khởi – Bố em bao giờ cũng có nhiều đề nghị hợp lý hóa sản xuất. Chính bố em bảo rằng cô Nhi-na Páp-lốp-na là một học trò giỏi của bố em. Cho nên chuyện này chẳng có gì đặc biệt… - em nôn nóng nói thêm ngay – Đến bao giờ chúng ta mới bắt đầu làm việc hả các cậu? Cứ họp mãi, họp mãi thôi!

- Đúng lắm! – Cô-xchi-a ủng hộ bạn, em hài lòng vì dù sao Ca-chi-a cũng vui mừng trước thành công của Nhi-na Páp-lốp-na, rồi em ra lệnh – Bắt tay vào làm việc!

- Kỷ luật nghiêm đấy! – Di-na khen.

- Điều đó thì cậu ấy có thừa… - Xê-va nhận xét.