← Quay lại trang sách

Vị Thuốc Kỳ Lạ.

Trước khi về nhà, Cô-xchi-a rẽ vào phòng thí nghiệm tìm gặp Nhi-na Páp-lốp-na. Chị đang đi đi lại lại trong phòng, còn ông bác sĩ già, đầu hói thì ngồi bên bàn. Ông trầm ngâm gõ gõ ngón tay vào tay vịn ghế bành. Còn người nay được cả nhà máy kính trọng, bởi vì ông luôn luôn theo dõi xem ai bị ốm, ai đã khỏi, ông luôn luôn nói đùa rằng ốm là có hại cho sức khoẻ và thường thết đãi mọi người những viên thuốc bổ.

- Cháu cần gì? – ông hỏi Cô-xchi-a. – Thè lưỡi ra xem nào… Gớm, sao ướt thế, đỏ thế! Cháu ra đứng cạnh lò kia cho khô đi rồi ăn cái này nhé! – Ông đặt lên lưỡi Cô-xchi-a một viên thuốc chua chua rồi tiếp tục nói chuyện với Ca-chi-a: -Tôi xin nhắc lại để chị rõ: tất cả những cái đó không chỉ là kết quả của bệnh tật, mà còn là kết quả của tình trạng thần kinh căng thẳng… Cháu cần được nghỉ ngơi yên tĩnh, được ngủ và được ăn uống bồi dưỡng, đó là chủ yếu… Chị bảo có thể cho cháu về chỗ bà bác của cháu ở khu gây rừng, phải không? Khoảng hai tuần lễ nữa mới cần làm như vậy, còn bây giờ cháu phải ngủ, nghỉ ngơi yên tĩnh và ăn uống bồi dưỡng đã.

- Ngủ và nghỉ ngơi yên tĩnh thì hoàn toàn có thể được, - Nhi-na Páp-lốp-na đáp, - nhưng còn ăn uống bồi dưỡng… Cháu chẳng chịu ăn gì cả…

- Cháu nghỉ ngơi lại sức một chút rồi khắc ăn ngon miệng. Nhưng chuyện bồi dưỡng thì phải suy nghĩ một cách nghiêm túc đấy chị ạ. Tất nhiên là nhà máy sẽ giúp đỡ… Nhưng liệu nhà máy có thể cung cấp những gì? Chắc hẳn chỉ có đường, bột… Vào thời bình, kể ra cháu cần có sô-cô-la, ca cao, thật nhiều sữa, bơ, trứng… Nếu được thế, chỉ ba tuần hay một tháng là cháu đã có thể khoẻ mạnh lại…

- Sô-cô-la, ca cao ấy ạ? – Nhi-na Páp-lốp-na mỉm cười. - Vấn đề không phải là tiền bạc… Biết lấy đâu ra những thứ đo bây giờ? Ở các cửa hàng thì tất nhiên là không có rồi… Nhưng để tôi thử tìm cách xem… Ngày mai tôi sẽ xin phép đồng chí giám đốc cho nghỉ nửa ngày. Dù có phải lục lọi khắp cả thành phố, tôi cũng kiếm bằng được những thứ ấy!

Cho tới nay Cô-xchi-a vẫn tin rằng sô-cô-la chỉ là một thứ bánh kẹo ăn cho ngon miệng, bây giờ em mới hiểu sô-cô-la là một vị thuốc. Em nhớ ngay tới những thỏi sô-cô-la dày dặn bọc giấy bạc.

Ông bác sĩ cho Cô-xchi-a một viên thuốc nữa rồi đi.

- Biết làm sao đây, Cô-xchi-a? – Nhi-na Páp-lốp-na nói. – Làm thế nào để chữa khỏi bệnh cho cô bé Ca-chi-a khó tính khó nết của chúng ta bây giờ? Cháu biết không, khi cô nắm lấy tay Ca-chi-a để sưởi ấm cho nó, nó đã không rụt tay lại nữa. Ca-chi-a nhìn cô rất nồng nhiệt, buồn rầu, nó muốn nói điều gì đó, nhưng trái tim nó vẫn hừng hực, vẫn không chịu nhân nhượng, cháu ạ… Hai tay nó lạnh giá, gầy gò quá, giơ cả xương ra. Nó tự hành hạ nó đến mức thảm hại, con bé đến là ngốc! – Nhi-na Páp-lốp-na siết chặt hai thái dương, suy nghĩ một lát rồi nói: - Nếu cần, dù phải tìm sữa chim, cô cũng tìm bằng được! Chú Va-xi-li sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nếu có chuyện gì xảy ra với Ca-chi-a. Cháu không thể hình dung nổi chú ấy quý Ca-chi-a đến mức nào đâu!

Nhi-na Páp-lốp-na phải sang phân xưởng để thử cách tôi mới, còn Cô-xchi-a lại về sau hàng cột. Xê-va đã chuẩn bị xong các việc cho ngày mai và đang chờ bạn.