Nhiệm Vụ Vẻ Vang 200 Phần Trăm.
Cô-xchi-a vội vã đến xưởng và yên tâm ngay. Các máy vẫn chạy đều. Xê-ve đang siết chặt ống phôi mới trên một máy. Lê-na chạy lại lấy ống phôi đã gia công thô, cặp kính của em lóe sáng, em quay trở lại máy gia công tinh, lấy chiếc “ống” hoàn chỉnh ra rồi lại mở máy… Lê-na không kêu “ôi” nữa, không sợ hãi nữa, em làm việc khéo léo, nhanh nhẹn, trông em nghiêm trang, mặt đỏ bừng. “Cậu ấy thạo lắm rồi!” – Cô-xchi-a nghĩ. Em đếm số “ống” đã hoàn chỉnh và lượng trữ “ống” mới gia công thô, em kiểm tra xem dao dự trữ đã mài sắc cả chưa, em thấy rõ mọi việc đều đâu vào đấy cả, thế là… em cảm thấy lúng túng, như thể em đã định đến một nơi nào, nhưng hóa ra ở đó chẳng ai chờ đợi em.
- Có phấn khởi không, đồng chí chỉ huy thất nghiệp? – Xê-va hỏi, hình như mãi bây giờ cậu ta mới trông thấy Cô-xchi-a – Cậu kiếm được bao nhiêu sô-cô-la?
- Cần bao nhiêu tớ kiếm được bấy nhiêu… Cậu tưởng đứng được ba máy trong nửa ca đã là ông thánh đấy hả?
- Lúc nào chúng tớ cũng làm được thế này. – Xê-va cam đoan với bạn – Chúng tớ không cần ai giúp đỡ cả.
- Xê-va! – Lê-na nói, giọng trầm trầm.
- Tiểu thư dạy gì ạ? – Xê-va nói đùa.
- Cậu lại lên mặt đấy phải không? – Lê-na nghiêm khắc chặn ngay – Ai đã hứa với tớ lúc nãy? Cậu không khiêm tốn gì cả, cậu… cậu vẫn chưa xử sự như một Đoàn viên thanh niên cộng sản.
- Thôi được! – Xê-va mỉm cười – Tớ đùa ấy mà… Cô-xchi-a này, tất nhiên cũng khá vất vả đấy. Áo tớ ướt đẫm mồ hôi, cậu sờ mà xem.
- Ăn trưa xong tớ sẽ cùng làm với các cậu! – Cô-xchi-a quyết định.
- Không nên, Cô-xchi-a! – Lê-na nài nỉ bạn, đưa bạn ra một góc và thì thầm – Hôm nay cứ để hai chúng tớ làm thôi… Tớ và Xê-va đang làm một nhiệm vụ vẻ vang phấn đấu đạt hai trăm phần trăm đấy… Hôm nay tớ… tớ được kết nạp vào Đoàn, sau đó, có lẽ Xê-va cũng sẽ được kết nạp. Tớ xúc động quá! – Mặt Lê-na càng đỏ thêm, em nói – Tớ muốn làm như ở tiền tuyến ấy cậu ạ, để chứng tỏ rằng tớ… Cậu ạ, tớ muốn làm một Đoàn viên thanh niên cộng sản thực sự hăng hái! – Em ngượng nghịu, cau mày lại và thú thực – Cậu tưởng tớ không xấu hổ à? Ca-chi-a yếu hơn tớ nhiều, thế mà cậu ấy vẫn làm việc quên mình. Ở phân xưởng, tất cả bọn con gái đều là những con đại bàng cả, riêng tớ chỉ là… Ôi-ca béo. Tớ muốn chứng minh… cậu hiểu không, tớ muốn chứng minh rằng tớ nhất định sẽ làm được tất cả những điều tớ đã thề, để phục vụ tiền tuyến… Nếu không, tớ nghĩ rằng tớ… không xứng đáng với Đoàn, và tớ được kết nạp chẳng qua cũng chỉ là kết nạp thế thôi…
Giây phút lớn lao trong cuộc đời Lê-na đã đến. Cô-xchi-a cảm thấy cần phải động viên bạn.
- Cậu nghĩ dở lắm! – em nói – Cậu giác ngộ cao và rất có ích cho tiền tuyến. Cậu có thua kém gì ai đâu. Cậu được kết nạp vào Đoàn là đúng lắm…
- Ôi, cậu lại bốc rồi! – Lê-na vui sướng kêu lên.
Chắc là Xê-va định sửa lại câu nói đùa ban nãy:
- Cô-xchi-a, cậu vẫn suy nghĩ về việc đặt thêm máy “Bu-sơ” đấy chứ? – cậu ta hỏi.
- Tất nhiên rồi.
- Cậu có biết câu chuyện con gà trống tây không? Nó chỉ nghĩ thôi, chứ chẳng làm gì cả. Rồi nó chết ngoẻo đi, thế là xong…
- Xê-va! – Lê-na nghiêm khắc nói.
- Tớ có sao đâu… - Xê-va đáp. Rồi cậu ta nháy mắt với Cô-xchi-a – Cậu ấy bắt đầu giáo dục tớ theo phương pháp nghiệt ngã đấy!
Cần phải suy nghĩ hẳn hoi về việc bổ sung thêm máy “Bu-sơ” tới đây, cần phải suy nghĩ về việc mở rộng khu vực đặt máy ở sau hàng cột, nhưng Cô-xchi-a chưa có thời giờ bận tâm đến chuyện đó. Có một việc rất cấp thiết, không thể trì hoãn được.