← Quay lại trang sách

Trong Gia Đình.

Có tiếng con Sa-ghi-xtưi sủa và tiếng người lao xao. Ngay lúc ấy đèn điện bật sáng, Lê-na chạy xộc vào phòng khách, sau đó xuất hiện Xê-va đang tươi cười, sau nữa là bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na. Vẻ mặt cả ba người đều rạng rỡ, ai cũng có niềm vui riêng của mình.

- Ca-chi-a, Ca-chi-a yêu quý, tớ được kết nạp vào Đoàn rồi! – Lê-na hét váng lên; trông thấy Nhi-na Páp-lốp-na, em bối rối, sau đó em hiểu cả và lại càng vui sướng hơn nữa – Ôi, tốt quá! – rồi em nhảy bổ tới ôm Ca-chi-a.

- Cô-xchi-a, chúng tớ đã đạt hai trăm phầm trăm trước buổi họp chung toàn liên chi Đoàn đấy! – Xê-va cho biết – Hoàn thành một nhiệm vụ thật là vẻ vang!

- Nhi-na yêu quý, mẹ sẽ dọn bữa trà ở đây nhé! – bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na bận rộn tíu tít.

Cô-xchi-a xuống bếp theo bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na và bảo bà:

- Hai người làm lành hẳn với nhau rồi bà ạ.

- Bà thấy rồi, bà thấy rồi! – Bà cụ thì thầm, vẻ sung sướng và lo lắng, dường như bà sợ làm tan mất cảnh hòa thuận vừa có được – Thế mà bà vẫn chưa tin cả chính bà nữa, cháu ạ… Cô-xchi-a, cám ơn cháu đã đưa cô Nhi-na đến đây nhé.

- Bà ơi, bà làm món ăn ngon ngon vào bà ạ! – Cô-xchi-a nói – Bà đừng hà tiện, bà đừng tiếc những thứ cháu mang về. Bà hãy cho tất cả mọi người ăn no đi…

Nhi-na Páp-lốp-na bước ra, chị giục Cô-xchi-a:

- Cháu vào với các bạn đi! Để cô với bà chuẩn bị cho.

Trong phòng khách, Lê-na đang kể cho Ca-chi-a nghe chuyện em và Xê-va đang phấn đấu đạt năng suất hai trăm phần trăm thì bỗng nhiên dao bị chùn, vì gặp phải loại phôi rắn quá. Ông Ba-bin lo ngại liền đem đến – tự bác ấy đem đến nhé, thế có tuyệt không! – mấy con dao bằng hợp kim cứng pô-bê-đít. Rồi sua đó là cuộc họp chung toàn liên chi đoàn, Lê-na trình bày lý lịch và…

- Mọi người vỗ tay ran lên, còn cậu ấy hoảng sợ chui tọt xuống gầm bàn của đoàn chủ tịch. – Xê-va nói.

- Không phải thế! – Lê-na đỏ bừng mặt – Tớ hoàn toàn không hoảng sợ tí nào. Chỉ có điều là kính tớ bị rơi, cho nên tớ phải chui xuống nhặt đấy chứ… Mà cậu biết không, Cô-xchi-a, không hiểu tại sao lý lịch của tớ lại ngắn có một mẩu thôi cậu ạ. Chị Di-na cũng phát biểu, nói rằng chẳng bao lâu nữa cả đội chúng ta, không trừ một ai đâu nhé, sẽ đều trở thành đoàn viên thanh niên cộng sản cả…

- Thôi đi! – Cô-xchi-a chưa tin, nhưng em vẫn cảm thấy sung sướng hơn.

Mọi người ăn khoai tây, bánh rán, uống ca-cao pha sữa, ai cũng được ăn sô-cô-la, nhưng dù không có những món sang trọng đó, tối hôm ấy vẫn là buổi tối vui vẻ nhất ở nhà bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na. Giá có ai bảo Cô-xchi-a đổi một phút thôi của buổi tối ấy lấy tất cả những cục vàng thiên nhiên ở U-ran, em sẽ khinh bỉ trả lời: “Anh hãy cút đi với số vàng của anh!”.

Em cảm thấy sung sướng giữa những người đã trở thành một gia đình, trong đó em cũng chiếm một vị trí của em, vị trí ấy to lớn hay bé nhỏ, em không hề nghĩ tới. Mà nghĩ tới làm gì mới được chứ! Có thể không cần có sự tham gia của Cô-xchi-a, cảnh thuận hòa cũng vẫn đến với gia đình bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na, bởi vì cái tốt có khả năng tìm ra được hàng nghìn con đường đúng đắn, nhưng Cô-xchi-a đã không thờ ơ với số phận của mọi người nên bây giờ em hoàn toàn có quyền mừng thắng lợi.