Được Chấp Nhận.
Thật kỳ lạ, em theo sau ông đốc công mà cứ mỗi bước đi em lại cảm thấy mình tin tưởng hơn, vững vàng hơn. Tại sao vậy? Rõ ràng là tin đồn về cuộc thi đua đã làm náo động cả phân xưởng. Trong những ánh mắt đón gặp và nhìn theo em, em thấy toát lên nỗi lo âu, vẻ khích lệ, lòng hăng hái. Cậu Mác-kin bé nhỏ như một quả bóng lăn tới bên em và thì thầm: “Đừng sợ! Phải cho bọn ở bên ấy biết tay mới được”, còn anh chàng Ca-ra-mô-li cao kều, thợ tiện rê-von-te, thì đấm vào ngực mình một cái rồi nói: “Cô-xchi-a, cẩn thận đấy nhé!” – rõ là anh chàng này cũng đòi hỏi Cô-xchi-a phải cương quyết và dũng cảm. Đà đành là thế, nhưng Cô-xchi-a vẫn không hiểu ông đốc công nghiêm khắc dẫn em đi đâu.
Đến cổng phân xưởng, ông Ba-bin đứng sững lại và quay hẳn người về phía Cô-xchi-a.
- Cháu lại tự tiện phải không? – ông hỏi. - Định làm gì vậy? Trước khi cong đuôi lên, cũng phải hỏi ý kiến mọi người đã chứ.
- Nhưng họ cứ lấn tới quá cơ ạ, - Cô-xchi-a trả lời. – Bác thì không có ở đó, thế mà họ cứ… Anh Min-ga-rây tưởng không ai đối chọi nổi với bên đó. Làm như chỉ bên ấy có ý thức thôi không bằng!..
- Thế cháu có ý thức phải không? Bác không thấy đấy! Chọi nhau thì cứ việc chọi nhau, miễn sao có ích. Nhưng cháu có hiểu cháu đùa với cái gì không? Cháu đùa với danh tiếng của đội xung kích ưu tú nhất. Ai cho phép cháu? Ai sẽ nuốt cái nhục cho cháu hả?
- Chúng cháu sẽ không để bị nhục đâu! – Cô-xchi-a quả quyết. – Bác cứ cho chúng cháu ba máy “Bu-sơ”. Chúng cháu sẽ xây dựng một đội toàn công nhân đứng nhiều máy…
- Cháu hăng quá đấy! - ông đốc công nói, ông đã nhìn em qua cặp kính chứ không nhìn qua phía trên kính nữa. – Cháu hăng quá, đi quá xa đấy! – ông nói rồi quay đi để giấu nụ cười. – Cháu nói dối tí chút về chuyện ba cỗ máy “Bu-sơ” phải không… Đi theo bác!
Ông đốc công rẽ vào hành lang nối khu vực đặt máy của phân xưởng sửa chữa với phân xưởng một. Mọi điều trở nên rõ ràng, nhưng Cô-xchi-a chưa kịp tỏ ý vui mừng thì đã trông thấy ông giám đốc cùng Ba-la-kin đang xem xét mấy chiếc máy “Bu-sơ”.
Ở đây, trong số bốn máy chỉ có một máy làm việc. Người đứng máy là Cô-li-a, cậu ta nóng lòng muốn biết xem tại sao lại có nhiều người đến như thế này.
- Nhân vật chính đây rồi, - ông giám đốc nói. – Cô-xchi-a, chào cháu!.. Sao cháu lại tuyên bố những lời thiếu trách nhiệm với các đại diện của bên “Bắc Cực” thế hả? Cháu định làm hại cả đội của cháu, cả phân xưởng thanh niên đấy à?
Sau buổi nói chuyện đáng ghi nhớ hồi nọ với ông giám đốc, không hiểu tại sao Cô-xchi-a không thấy sợ con người này nữa. Em còn thấy ông giám đốc rất đẹp là khác, mặc dù ông có cái mũi to và đôi mắt ti hí, từ đó luôn phóng ra những ánh lửa khi thì giận dữ, khi thì giễu cợt. Em không sợ ông giám đốc nữa, nhưng cũng như tất cả các công nhân ở nhà máy, em kính trọng con người công minh và giản dị này.
- Chúng cháu không làm hại ai cả, - Cô-xchi-a nói. – Bác cứ cho cháu mấy cỗ máy “Bu-sơ”, chúng cháu sẽ không phụ lòng tin của bác. Cháu đã nói với các bạn bên kia như thế này: “Nếu chúng tôi được cấp thêm máy, chúng tôi nhất định sẽ đạt được hai trăm ba mươi phần trăm…”
- Gượm đã, gượm đã! Cháu yêu cầu bao nhiều máy? – Ba-la-kin ngạc nhiên, người anh dướn cao lên rồi cúi xuống Cô-xchi-a trông như một dấu hỏi. - Với hai máy “Bu-sơ” bổ sung thêm để gia công thô, nhiều nhất cũng chỉ đạt được hai trăm mười lăm phần trăm là cùng…
- Chúng cháu xin ba máy cơ ạ…
- Đúng là một ông mãnh thật! – Ba-la-kin giật bắn người. – Chính cháu cũng hiểu là một mày gia công tinh không thể phục vụ nổi sáu máy gia công thô còn gì. Nghĩa là cháu vẫn định làm hai ca phải không?
- Tôi không cho phép làm hai ca ở phân xưởng thanh niên, - ông giám đốc nói, giọng kiên quyết.
- Một ca chúng cháu cũng sẽ làm kịp ạ, - Cô-xchi-a giải thích. – Chúng cháu sẽ cho máy chạy cả trong lúc nghỉ giải lao ăn trưa. Chúng cháu sẽ lần lượt đi ăn, từng người một. Chúng cháu là những công nhân đứng nhiều máy. Phải hết sức tranh thủ thời gian. Máy gia công tinh sẽ do bạn Ca-chi-a phụ trách.
- Đúng… Ca-chi-a có tay nghề khá đấy, - ông đốc công lẩm bẩm.
Mấy người lớn suy nghĩ tính toán. Ông giám đốc, Ba-la-kin và ông Ba-bin vừa đi đi lại lại vừa khe khẽ bàn bạc với nhau. Cuối cùng, ông giám đốc gọi Cô-xchi-a lại và bảo:
- Cô-xchi-a, chỉ có một điều bác không hiểu: bây giờ cháu bỏ vào rừng tai-ga làm sao được nữa, nếu cháu định làm một việc như thế này? – Câu nói đùa của ông có nghĩa là đề nghị của Cô-xchi-a đã được chấp nhận. – Bác Ba-bin, hôm này tôi sẽ ra lệnh chuyển ba máy “Bu-sơ” đến sau hàng cột. Bác hãy theo dõi việc đó. Còn đồng chí Ba-la-kin, đồng chí hãy suy nghĩ về việc trang bị cho máy gia công tinh. Cũng cần tăng cường thêm cho đội một người nữa để phòng xa. – Ông quay nhanh về phía Cô-li-a: - Cháu làm việc ở đây có bận lắm không?
- Cũng không… không bận lắm… đâu ạ, - Cô-li-a ấp úng trả lời.
- Cháu rất là không bận lắm chứ gì, - ông giám đốc nói đùa. – Phân xưởng sửa chữa chỉ cần thợ tiện người lớn cũng đã đủ… Cô-xchi-a, cháu nhận Cô-li-a vào đội chứ? Với bảy cỗ máy thì lực lượng lao động của đội cháu sẽ rất gay go. Chỉ cần một người nghỉ là dây chuyền sản xuất có thể đứt bất cứ lúc nào. Cô-xchi-a, cháu hãy nhận Cô-li-a vào đội. Nếu Cô-li-a làm việc tốt, chúng ta sẽ báo tin cho ông bố cậu ấy là đại úy cận vệ, để đại úy mừng… - ông im lặng một chút rồi nói thêm: - Nhưng bác không ép cháu, chọn người vào đội là việc của cháu.
Chỉ nhà tâm lý học hết sức tinh tế mới có thể đọc được tất cả mọi tình cảm phản ánh trong cái nhìn của Cô-li-a, nhưng hai tình cảm chủ yếu thì Cô-xchi-a hiểu được: đó là niềm vui sướng và sự cầu khẩn. “Hãy nhận tớ vào đội với! – anh chàng thích âm mưu, nhà hoạt động bí mật vĩ đại van nài. Cậu đã thấy ở phân xưởng sửa chữa tớ cô độc như thế nào rồi đấy. Cứ cô độc thế này, người ta không những muốn bỏ trốn tới chỗ sương mù xanh, mà còn muốn chuồn cả lên cung trăng nữa là khác, tớ nói thật đấy! Tớ không phải là đứa lười biếng! Đó chỉ là một sự hiểu lầm đáng buồn. Cậu cứ nhận tớ rồi cậu khắc thấy”.
- Vâng, cháu nhận, - Cô-xchi-a đồng ý. - Chỉ có điều là nếu bạn ấy không nghe lời, nhất định chúng cháu sẽ đuổi đi. Đội cháu không cần những người ngang ngạnh.
- Nhớ lấy nhé! – ông giám đốc bảo Cô-li-a. – Cô-xchi-a sẽ biến cháu thành một chiến sĩ cận vệ trên mặt trận lao động, xứng đáng với bố cháu… Xong rồi đấy! Cô-xchi-a, cháu đi làm việc đi!
- Này ông mãnh! Nhưng làm sao bắt một máy gia công tinh phục vụ nổi sáu máy “Bu-sơ” được hả? – Ba-la-kin hỏi. – Cháu thật chỉ biết có mỗi một việc là đặt ra cho chú những bài toán hóc búa thôi…
Cô-xchi-a lẩn khỏi phân xưởng sửa chữa cho nhanh để ông giám đốc khỏi thay đổi quyết định vừa rồi.