“Cậu Chưa Tốt Hơn”.
Những nỗi hồi hộp và lo lắng của ngày hôm đó chưa phải đã hết. Sau khi Cô-xchi-a gặp gỡ lần thứ hai với các đại biểu của bên “Bắc Cực” tại trụ sở ban chấp hành Đoàn, sau khi đã thảo xong tờ nháp cho bản giao ước thi đua, em chạy về phân xưởng và rơi ngay vào một cơn dông tố, một cơn bão táp. Đó là cơn dông tố, cơn bão táp phẫn nộ.
Mác-kin hét về phía em:
- Chúc mừng cậu có thêm một công nhân hăng hái hạng nhất nhé!
Ca-ra-mô-lin đưa cái chân dài lêu nghêu như thanh chắn đường ngáng qua lối đi, ngăn Cô-xchi-a lại, đấm thùm thụp vào ngực mình và hỏi:
- Đối với cậu, phân xưởng mình ít người tốt quá phải không?
Còn Ma-sa thì vừa nhìn Cô-xchi-a bằng cặp mắt biếc vừa phàn nàn:
- Chẳng lẽ tớ lại tồi hơn cái cậu gàn dở ấy hay sao? Tớ đã xin các cậu nhận tớ vào đội bao nhiêu lần rồi…
Xê-va làm việc với vẻ mặt bực bội, trông cậu ta gầy tọp hẳn đi. Thấy Cô-xchi-a, thoạt tiên cậu ta xoay lưng đi, sau đó quay ngoắt lại và hỏi, cố lắm đôi môi mới mấp máy được thành tiếng:
- Đầu cậu để đâu rồi mà cậu lại nhận nó hả?
- Đầu tớ vẫn ở trên cổ tớ chứ đâu! – Cô-xchi-a cự lại – Cậu hãy trông nom cái đầu của cậu ấy! Ông giám đốc bảo nhận Cô-li-a mà lại.
- Nói láo! Cô-li-a bảo với tất cả mọi người rằng tự cậu đồng ý đấy chứ. Cậu có suy nghĩ không hả? Đã định phấn đấu đạt hai trăm ba mươi phần trăm, vậy mà cậu còn lôi về đội mình ai đấy? Cậu nhận ai đấy, hả? Cậu nhận một tay lười nhác thượng hạng!
- Xê-va! – Lê-na nạt – Cậu thôi ngay đi, tớ yêu cầu cậu một lần nữa đấy!
Cô-xchi-a ngoảnh lại thì thấy Cô-li-a đang đứng bên cạnh Lê-na. Cậu ta tựa lưng vào tường, mặt tái nhợt, miệng cười méo xệch. Cô-li-a đưa mắt nhìn nhanh Cô-xchi-a rồi càng nép chặt vào tường hơn nữa. Cái anh chàng Cô-li-a nông nổi này lúc lâm vào tình thế gay go trông thật đáng thương.
- “Xê-va”, “Xê-va” cái gì! – Xê-va quát ầm lên – Cậu nạt tớ hả? Mặc kệ cậu! Thà tớ đi khỏi đội còn hơn là làm việc với đồ… với cái đồ…
- Cậu đi đi! – Cô-xchi-a nói, hai tay run lên và cổ họng khô khốc – Cậu sao thế? Cậu có thái độ thô bỉ trước mặt cậu ấy để làm gì? Cậu cứ để máy đấy, chúng tớ khắc xoay xở được!
- Xê-va, Cô-xchi-a! – Lê-na nói cũng bằng giọng trầm trầm y hệt bà mẹ của em.
Em lại gần hai bạn, túm lấy vai cả hai rồi đẩy mạnh sang hai phía. Em làm việc đó hết sức kịp thời, bởi vì cuộc đánh lộn có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
- Cậu đã tốt hơn chưa hả? – em nhìn thẳng vào mắt Xê-va và nói.
- Đừng có can thiệp vào đây! – Xê-va hùng hổ xông tới, nhưng không chịu đựng nổi cái nhìn của Lê-na, cậu ta đành lùi lại.
- Cậu chưa tốt hơn! – Lê-na thở hổn hển, nói tiếp – Cậu hoàn toàn chưa tốt, cậu chưa tốt một tí nào hết! Chưa bao giờ tớ gọi cậu là Xê-va trốn việc, nhưng cả phân xưởng đã gọi cậu như vậy. Bởi vì trước đây cậu là… cậu biết trước đây cậu là người thế nào rồi đấy… Trước đây cậu làm việc tồi lắm… Có đúng thế không? – Em đã mất bình tĩnh, giọng em hạ thấp xuống và khàn hẳn đi – Tớ không thể chịu đựng được khi các cậu đối xử với nhau như thế… khi các cậu có thái độ không thanh niên cộng sản… như thế… Tớ yêu cầu cậu đấy, Xê-va, không nên như thế! – Em hết sức buồn rầu, lại trở thành Lê-na như trước, và em đau khổ nói – Ôi, tất cả các cậu toàn là những người tớ không thể chịu nổi! – Em trở về máy của em rồi tuyệt vọng thốt lên – Thà tớ đi khỏi đội trước nhất còn hơn phải ở bên những người như cậu, Xê-va ạ! Tớ nói hoàn toàn thật đấy.
- Cậu ấy đã làm tớ ngượng chết đi được hôm chúng ta tuyên thệ còn gì! – Xê-va kiêu hãnh tuyên bố.
- “Chết đi được”! – Cô-xchi-a nhếch mép cười, em cảm thấy giây phút nguy hiểm đã qua – Thế tại sao cậu lại chưa chết, nếu đúng là chết đi được? Chỉ nói vớ vẩn!
Em mở tủ, lấy chiếc hộp sắt màu sặc sỡ trước đựng kẹo ca-ra-men em mới xin bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na, mở hộp, rút ra bản tuyên thệ được buộc rất đẹp bằng một dải lụa đỏ, rồi nói:
- Lê-na, Xê-va, lại đây. Cả cậu nữa, Cô-li-a, cậu cũng lại đây… Cậu lau sạch tay đi, kẻo làm bẩn tờ giấy. Cậu đọc lên cho tất cả cùng nghe với.
- Đừng quá hồi hộp đấy. – Lê-na bảo Cô-li-a – Tại sao cậu lại hồi hộp thế nhỉ? Mẹ tớ là cán bộ y tế đấy… Tớ nghĩ rằng có lẽ cậu bị chứng loạn thần kinh chức năng.
Cố nén hồi hộp, Cô-li-a đọc vội vã, ngập ngừng, nhưng dần dần cậu ta bình tĩnh trở lại và đọc hết bản tuyên thệ tương đối rõ ràng.
- Cậu hiểu cả rồi chứ? – Cô-xchi-a hỏi.
- Tất nhiên, tất nhiiên! – Cô-li-a vội trả lời.
- Cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ sản xuất như các chiến sĩ ngoài mặt trận hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu chứ?
- Cô-xchi-a! Sao cậu lại còn hỏi tớ. Cậu hiểu lắm rồi còn gì!... – Cô-li-a nói, đôi mắt cậu ta chớp lia lịa.
- Cậu ký vào đây!
Cô-li-a làm việc đó với vẻ mặt như thể cậu ta được ký nhận tất cả mọi của cải trên thế giới này vậy. Cô-xchi-a chìa tay cho cậu ta.
- Xê-va, cậu cũng bắt tay cậu ấy đi. – em nói.
Thế là Cô-li-a trở thành đội viên đội xung kích đầu tiên. Ngay lúc ấy, Cô-xchi-a giải thích cho Cô-li-a nghe những nhiệm vụ của cậu ta. “Nhà hoạt động bí mật vĩ đại” hiểu rất nhanh từng lời, từng cử động của đội trưởng, bởi vì thật ra cậu ta khá sáng trí. Ngoài ra, cậu ta còn hiểu rằng hoặc cậu ta trở thành một chiến sĩ cận vệ của mặt trận lao động, hoặc… Cô-li-a thậm chí không muốn nghĩ tới những điều sẽ xảy ra, nếu cậu ta không đứng vững được ở sau hàng cột.