Ở Đội Của Mình.
Chỗ chúng mình đẹp quá! – Ca-chi-a nói. - Ồ, bao nhiêu là máy! Khu vực sản xuất của chúng mình được mở rộng nhiều quá nhỉ! Chắc hẳn tất cả những việc này là do Cô-xchi-a thu xếp đây. Tớ vội về quả không phải là vô ích. Tớ đã cảm thấy mà. Bác tớ chưa muốn cho tớ về, nhưng tớ cứ về. Không đời nào tớ uống sữa nữa! Tớ ngấy đến tận mang tai rồi! Thế máy của tớ đâu?.. Dì Nhi-na, về đến đây con mừng lắm dì ạ!.. Không, đây không phải là máy của tớ! Mọi người làm gì với máy của tớ thế này? Tớ chẳng hiểu gì cả…
- Chúng ta đến phòng y tế đi! – Nhi-na Páp-lốp-na lo lắng cầm lấy tay Ca-chi-a và nói. – Nếu bác sĩ chưa kiểm tra lại sức khỏe của con, dì không cho phép con làm việc đâu.
- Dì Nhi-na, dì gầy quá! – Ca-chi-a trả lời. – Nhất định phải cho dì đến khu gây rừng uống sữa mới được. Lúc nghỉ ăn trưa, con sẽ đưa dì tới chỗ ông bác sĩ để ông ấy khám bệnh cho dì.
Gương mặt hồng hào, tròn trặn của Ca-chi-a rạng rỡ, còn cặp mắt em thì chưa bao giờ lại xanh biếc và sung sướng đến thế. Em nhảy bổ về phía chiếc tủ dụng cụ của em, mặc áo choàng lao động và siết chặt dây lưng.
- Cho tớ làm với! – em nói bằng một giọng cương quyết.
- Cũng được, - Cô-xchi-a đồng ý. – Chúng tớ đã sửa lại máy của cậu. Chúng tớ lắp mâm tự cặp thay cho mâm cặp Mỹ. Bây giờ không cần lắc-lê nữa. Cậu nhìn đây nhé: kéo cần về phía mình là mâm cặp mở ra. Đẩy cần ra xa là phôi bị cặp chặt liền. Ụ sau hoạt động cũng nhờ cần gạt. Còn đây là trụ giữ giá dao. Đẩy đến cữ này là hết mức. Mở bộ phận ăn dao tự động là sẽ được phôi đúng năm phần mười mi-li-mét. Tốc độ, lượng ăn dao cũng được nâng cao. Chú Ba-la-kin nghĩ a tất cả những chuyện này đấy. Dao bằng hợp kim cứng pô-bê-đit là do tớ lắp, con dao của anh Xtu-ca-tsép cho ấy mà… Cậu hãy thử đi!
Ca-chi-a thử mở máy và em có cảm giác rằng máy tự hoạt động lấy, còn em chỉ hơi chạm vào máy theo một trình tự thao tác giống như đối với máy “Bu-sơ” hồi trước. Chiếc máy “Bu-sơ” đã trở nên hoàn toàn khác. Nhưng hóa ra cả đôi tay của người chủ cỗ máy cũng đã khác hẳn. Đôi tay ấy lập tức tìm ra những động tác cần thiết và khéo léo làm kịp tất cả mọi việc: dùng cái móc bằng dây thép to gạt phoi để nó khỏi quấn rối xung quanh dao cắt, đẩy ống phôi đã gia công thô lại gần thêm, làm nguội dao. Việc gì đôi bàn tay bé nhỏ và khỏe mạnh ấy cũng làm kịp.
Nhi-na Páp-lốp-na bắt gặp cái nhìn sung sướng của Ca-chi-a, bất giác chị mỉm cười đáp lại. Chị hiểu rằng có Ca-chi-a về, đội các em phấn khởi hẳn lên và bây giờ không thể nào tách được cô bé ngang ngạnh này khỏi đội.
- Con rất sung sướng, dì không thể tưởng tượng được đâu! – Ca-chi-a bảo Nhi-na Páp-lốp-na. – Hồi này dì lại càng gầy hơn nữa… Chắc dì làm việc suốt ngày đêm không nghỉ… - Em im lặng một chút, không cười nữa, khi hỏi: - Con nghĩ… lúc nào con cũng nghĩ rằng khi con vừa đặt chân tới đây, dì sẽ nói cho con…
- Không có gì đâu con ạ, mọi chuyện sẽ vẫn như cũ thôi, - Nhi-na Páp-lốp-na trả lời, cố gắng lắm mới mấp máy được đôi môi.
- Giá vào dịp ngày lễ này mà nhận được một bức thư nhỏ thôi thì hay quá dì nhỉ… - Ca-chi-a thở dài và nói. – Một chữ thôi cũng được!
- Ừ, một chữ thôi cũng được!.. – Nhi-na Páp-lốp-na nhắc lại.
Bây giờ, khi Ca-chi-a đã bình phục hẳn, em càng giống bố em. Trong mỗi nét nhỏ trên gương mặt của em, Nhi-na Páp-lốp-na đều nhận ra con người chị yêu quý, đúng như chị vẫn nhớ anh. Chị tưởng như được trông thấy gương mặt Va-xi-li thực sự. Chị có cảm giác là từ nơi xa xôi, chồng chị gửi tới chị một nụ cười của anh. Trái tim chị rộn ràng thúc giục: “Anh đừng im lặng như thế, anh hãy cho em biết tin tức đi chứ! Anh ở đây, có chuyện gì xảy ra với anh thế?”
- Không, dù sao con cũng nóng vội quá, - Nhi-na Páp-lốp-na nói và sửa lại cho Ca-chi-a chiếc mũ lúc ấy đã lệch sang một bên. – Nhất định chúng ta phải đến gặp bác sĩ đã.
Hoạt động của đội các em mau chóng ổn định. Cô-xchi-a giao cho Xê-va, Lê-na và Cô-li-a mỗi người đứng hai máy gia công thô, còn bản thân em thì phụ việc cho cả đội. Các cỗ máy “Bu-sơ” lần lượt mở máy chạy đều. Ông Ba-bin góp vài ý kiến với Cô-xchi-a, rồi nhân thể bảo Mi-sa:
- Cháu thấy chưa! Min-ga-rây bên “Bắc Cực” tất nhiên là một công nhân cừ khôi, nhưng cả các bạn bên này, nếu tìm hiểu cho kỹ, cũng là những con đại bàng đấy!
- Rõ ràng như thế đấy ạ, - Mi-sa trả lời. – Toàn là đại bàng với sư tử cả.
- Bao giờ anh chuyển sang đây? – Nhi-na Páp-lốp-na hỏi Mi-sa.
- Nga sau ngày lễ ạ.
- Tất cả mọi người bên này đều rất vui mừng thấy anh sang đây, nhưng người vui mừng hơn cả tất nhiên là Cô-xchi-a.
Ở phân xưởng nhiệt luyện, hàng nghìn công việc đang chờ Nhi-na Páp-lốp-na, và như vậy là tốt. Tốt ở chỗ khi lo lắng công việc, chị khuây khỏa không lo nghĩ về Va-xi-li.
- Thế là rốt cuộc tôi đã thuyết phục được chiếc băng chuyền này không kêu vang lên nữa rồi! – Ba-la-kin phấn khởi báo cáo. – Chúng ta sẽ thử toàn bộ hệ thống dây chuyền sản xuất chứ chị?
Đợt thử bắt đầu. Lò hầm đưa lên những cái “cốc” đầu tiên đã được nung nóng. Bác công nhân lò đặt chúng vào các giỏ lưới, chúng theo băng chuyền dịch chuyển tới bể chì.
- Bắt đầu nào! – Ông Đi-kéc-man hô, dùng kẹp nhấc một chiếc “cốc” ra nhúng vào chì nóng chảy, và những người thợ tôi khác cũng làm theo ông.
Ông Đi-kéc-man ngâm “cốc” trong chì vừa đúng mức cần thiết, sau đó ông gõ kẹp vào thành bể. Những người thợ tôi khác cũng lần lượt lặp lại động tác khéo léo ấy. Sau khi các giọt chì bóng loáng đã rơi xuống, họ nhúng những chiếc “cốc” nóng bỏng vào dầu rồi xếp lên mặt bàn trượt. Khu vực bể điện phân sôi nổi hẳn lên. Hệ thống dây chuyền tôi “cốc” do Nhi-na Páp-lốp-na và các nhà bác học ngành luyện kim sáng tạo đã ra đời.