← Quay lại trang sách

Chương Năm - Cuộc Tấn Công.

Ngày Mồng một tháng năm đã gần lắm rồi. Nó có thể đến bất cứ phút nào. Nhà máy chuẩn bị đón ngày lễ thật chu đáo. Ở sau hàng cột, mọi chuyện hình như đã xong xuôi cả. Bảy cỗ máy “Bu-sơ” đã đứng ở đúng vị trí: sáu cỗ dọc theo tường, còn cỗ thứ bảy, máy gia công tinh, thì ở vị trí danh dự - bên chiếc cột giữa. Các tủ dụng cụ bóng loáng màu sơn mới. Cành thông các em mang ở khu rừng nhỏ cạnh đường sắt về tảo ra mùi thơm sực nức. Khung cảnh tươi vui đến nỗi các em phải chạy tới phân xưởng nhiệt luyện tìm Nhi-na Páp-lốp-na để mời chị đến xem.

- Bà có lo lắng gì về cô không? – Nhi-na Páp-lốp-na hỏi khi các em gặp chị bên cạnh bể điện phân. – Cô phải làm việc ở phân xưởng suốt cả đêm. Hôm nay một phái đoàn của tổng cục sẽ tới đây… - Chị thì thầm nói thêm: - Thế mà băng chuyền vẫn chưa ổn, các cháu ạ.

Ba-la-kin đang bực tức loay hoay bên cạnh băng chuyền. Anh mở động cơ, nghiêng đầu nghe tiếng máy chạy và cả hai tay anh đều bật ngón tay kêu tanh tách.

- Kêu váng cả lên thế này này! – anh nói. – Chẳng ra làm sao cả. Cứ ầm ầm như cái tàu điện ấy. Tại con lăn chưa điều chỉnh tốt đây mà. Hôm nay thì tha hồ mà nhục nhé! – Rồi anh cầm lấy lắc-lê chui xuống dưới băng chuyền.

Theo ý kiến các em, chiếc băng chuyền được chế tạo đúng quy cách. Nó giống như một cái xích xe đạp, chỉ có điều là mắt xích hết sức lớn. Mỗi mắt xích mang một chiếc giỏ lưới để chuyển “cốc” đã được nung nóng từ lò hầm lên các bể điện phân chì lần cuối cùng. Nhưng Ba-la-kin vẫn băn khoăn và bực bội.

- Đến chỗ các cháu đi, kẻo tất cả những cái này đã bắt đầu tác động tới thần kinh của cô rồi đấy, - Nhi-na Páp-lốp-na khẽ nói.

Các em trịnh trọng đưa chị về khu vực của các em. Chị thở phào:

- Chỗ các cháu thật đẹp đẽ, sáng sủa, xanh tươi!.. Cháu làm sao thế, Cô-xchi-a?

Người chỉ huy lừng danh của đội xung kích đứng lặng, chân như bị gắn chặt vào sàn. Ngay lập tức, các em khác cũng theo gương Cô-xchi-a, cũng đứng im như mọc rễ xuống đất.

Phía trên bảng chỉ tiêu có một tấm áp-phích nhiều màu sắc, không biết từ đâu ra.

“Bản tin nhanh” về “Bắc Cực”.

Xin gửi lời chào nồng nhiệt tới đội xung kích của Min-ga-rây!

Hôm qua, đội của Min-ga-rây đã đạt năng suất 235 phần trăm định mức bao gói sản phẩm.

Chúng ta cần phải chào mừng ngày Mồng một tháng năm thiết thực như thế, cần phải giúp đỡ các chiến sĩ ở ngoài tiền tuyến như thế!”.

- Giỏi quá! – Cô-li-a kêu lên.

- Trên cả mức giỏi quá nữa ấy chứ, - Xê-va công nhận.

- Anh ấy như thế… như thế là không trung thực! – Lê-na phẫn nộ.

- Cái gì không trung thực! – một giọng giễu cợt hỏi. – Đạt năng suất cao là không trung thực à? Lạ nhỉ!

Mãi bây giờ Cô-xchi-a mới nhìn thấy Mi-sa đang mỉm cười, mới nhìn thấy cả ông Ba-bin nghiêm nghị đang ngồi trên giá gỗ.

- Như thế không đúng, không tốt! – Lê-na phản đối ầm ĩ. – Chúng ta vừa mới mở rộng xong khu vực sản xuất, còn bên ấy có máy móc kỹ thuật gì đâu. Có đạt ba định mức cũng dễ như chơi…

- Anh Min-ga-rây chơi bóng đá ấy mà, - Xê-va bổ sung. – Anh ấy muốn làm một cú bất ngờ để ăn đứt chúng mình đấy!

- Chỉ được cái nói nhăng nhít! – Ông Ba-bin can thiệp vào. – Làm bằng tay mà đạt năng suất cao không phải chuyện dễ đâu. Rõ ràng là để chào mừng ngay lễ, các thanh thiếu niên bên đó đã chịu khó suy nghĩ và cố gắng hơn trước. Xê-va, cháu hãy vui mừng vì bên ấy đạt năng suất cao như thế và hãy nghĩ xem làm thế nào để không thua kém mới phải…

Không thấy Xê-va cũng như các đội viên khác tỏ ra vui mừng một tí nào, ông hỏi:

- Cô-xchi-a, cháu nghĩ thế nào?

Người chỉ huy của đội nghĩ thế nào, Cô-xchi-a, người đã “bốc” lên như vậy, đã hăng lên như vậy trước mặt Min-ga-rây, nay đang nghĩ thế nào nhỉ? Tất cả đều chờ đợi em nói. Cần giải quyết vấn đề và giải quyết một cách bình tĩnh, không để lộ nỗi lo lắng của mình.

- Hôm nay chúng ta sẽ cho chạy tất cả các máy, không chờ Ca-chi-a nữa, - em nói, đưa mắt nhìn một lượt đội quân bé nhỏ của em đang sẵn sàng lao vào cuộc chiến đấu.

- Đúng lắm, - Xê-va tán thành.

- Cháu sẽ bố trí người thế nào?

Cô-xchi-a bắt đầu trình bày kế hoạch làm việc trên bảy máy, với bốn thợ tiện, kể cả Cô-li-a. Từ sáng tới lúc ăn trưa, Lê-na phụ trách máy gia công tinh, còn các em nam mỗi em đứng hai máy gia công thô. Người đi ăn trước tiên là Lê-na. Cô-li-a sẽ thế nào đó, còn Cô-xchi-a và Xê-va sẽ đứng mỗi em ba máy gia công thô. Sau đó Lê-na thay Cô-li-a để Cô-li-a đi ăn; lúc trở về, Cô-li-a lại thay Lê-na. Lê-na nhận ba máy gia công thô của Xê-va, còn Xê-va đi ăn, rồi cứ thế tiếp tục. Như vậy không để máy ngừng chạy một phút nào. Liệu có thể được không? Có thể được, nếu tất cả các đội viên có tay nghề như nhau.

- Ai chơi bóng đá nào? – ông Ba-bin mỉm cười, hỏi. – Chính cháu đấy, Cô-xchi-a, chính cháu chơi bóng đá, cháu nóng vội đấy. Nhưng ngay cả chơi bóng đá cũng cần phải có cái đầu suy nghĩ tính toán, chứ không phải cứ hất chân bừa bãi mà được. Thế cái đầu của cháu đâu? Trong trường hợp này, bác không thấy… Cô-li-a, cháu đã đứng máy gia công tinh bao giờ chưa?

- Chư… chưa ạ… Nhưng cháu sẽ cố gắng, - Cô-li-a ấp úng.

- Cô-xchi-a, như thế không được, - ông đóc công nói. – Bác không cho phép đàu với máy móc. Các cháu hãy làm việc như đã dự định, chỉ có điều là đừng thay chân nhau cho đến khi toàn đội đã đông đủ.

- Nhưng chúng cháu sẽ không đạt được năng suất bằng đội của anh Min-ga-rây, – chỉ huy đội nói, giọng em run lên vì bực tức. – mọi người sẽ cười chúng cháu…

- Được, cứ để vào dịp Mồng một tháng năm này đội chúng ta bị đánh bại, cứ để đội chúng ta ngượng chín người đi cũng được! – Xê-va vốn trầm tĩnh mà cũng không nhịn nổi, cậu ta kêu lên và giật mạnh mũ khỏi đầu, mạnh đến nỗi tóc tung lên bờm xờm. – Cứ để như thế đi! Với đội chúng ta thì chẳng làm gì phải gượng nhẹ!

Tiếp đó là khong khí im lặng nặng nề. Mi-sa thì thầm với Cô-xchi-a:

- Anh tiếc là đã mang “Bản tin nhanh” sang đây. Tình hình của bọn em thật gay go!

Nhưng Cô-xchi-a không trả lời. Em nhìn vào khoảng giữa những chiếc cột và không tin ở mắt mình nữa; Nhi-na Páp-lốp-na cũng nhìn về phía ấy và cũng không tin ở bản thân mình nữa; chỉ có Lê-na là tin ngay lập tức.

- Ca-chi-a! Ca-chi-a yêu quý! Ca-chi-a về rồi! – em reo lên.

Ca-chi-a chạy xộc vào sau hàng cột, trước lúc tiếng còi kéo lên có một tí chút. Đó là sự tiếp viện, đó là niềm hy vọng đã đến.