← Quay lại trang sách

Chương Sáu - Chạy Qua Rừng.

Bản tin nhanh” do họa sĩ của ban chấp hành công đoàn viết vừa ráo mực, Cô-xchi-a đã thận trọng cuộn tròn lại và cùng Xê-va chạy bổ ra cổng nhà máy. Ô-tô buýt đâu rồi Không có mới gay chứ! Ô-tô đã đi “Bắc Cực”, chở theo Di-na rồi. Chỉ có Ca-chi-a và Lê-na đứng ở cổng.

- Các cậu làm gì mà lề mề thế không biết! – Ca-chi-a bực bội nói. – Chỉ viết thêm có mỗi một con số mà các cậu mất hút suốt một tiếng đồng hồ! Chị Di-na giận lắm… Chị ấy chờ mãi, chờ mãi và đành đi vậy…

- Nhưng mực chưa khô thì làm thế nào! – Cô-xchi-a buồn rầu nói.

- Không sao, - Lê-na lên tiếng. – Chị Di-na đã biết, đội chúng ta đạt năng suất bao nhiêu rồi. Chị Di-na sẽ phát biểu tại cuộc họp trọng thể của “Bắc Cực” và sẽ nói tất cả… Các cậu ơi, chúng ta đến họp tại câu lạc bộ đi, sau đó còn có biểu diễn văn nghệ nữa đấy…

- Đưa “Bản tin nhanh” đây! – Xê-va kêu lên.

Cậu ta giật lấy “Bản tin nhanh” trong tay Cô-xchi-a rồi chạy vụt đi. Phải khó khăn lắm các em khác mới đuổi kịp Xê-va.

- Cậu chạy đi đâu thế hả? – Cô-xchi-a quát.

- Đừng có bám lấy tớ thế! Tớ đi “Bắc Cực” đây!

- Cậu có biết đường đâu! – Lê-na hoảng sợ.

- Tớ biết rồi! Tớ đã nghe nhiều cậu kể chuyện các cậu ấy chạy đến “Bắc Cực” như thế nào. Cứ thẳng đây bảy ki-lô-mét là đến… Qua đường sắt này, qua rừng này… Tớ chỉ chạy nửa tiếng đồng hồ là tới nơi.

- Để mặc cậu ấy, Lê-na, - Ca-chi-a cười. – Cậu ấy điên rồi!

Hình như cả Cô-xchi-a cũng hóa điên thì phải.

- Chúng ta cùng chạy nhé! – em bảo Xê-va.

- Cứ phải có bạn thì tớ mới “phi nước đại” được ấy! – Xê-va mừng rỡ nói đùa. – Nào, đồng chí chỉ huy!

Hai bạn gái hét với theo điều gì đó, nhưng Cô-xchi-a và Xê-va không chú ý tới, cứ ba chân bốn cẳng chạy. Các em vượt qua rừng thông, băng qua đường sắt, qua mấy nhà kho xung quanh rào dây thép gai và cuối cùng tới mép rừng. Đây là một cánh rừng nhỏ ven thành phố, cây cối rất thưa. Rừng ẩm ướt như vào mùa xuân, chỉ có mùi tuyết tan và mùi lá ẩm ướt. Đường đất bẩn thỉu, đầy vết bánh xe, thỉnh thoảng lại tách dôi, tách ba vòng quanh các vũng lầy, và ngày càng khó đi.

Hai em chạy ở lề đường, nhảy qua các rễ cây và các ụ kiến. Chân Cô-xchi-a chạy băng băng, ngực em thở thoải mái, em háo hức hít lấy nhữn hương vị của rừng.

Xê-va vấp vào một gốc cây.

- Cậu cẩn thận kểo làm nhàu “Bản tin nhanh” đấy! – Cô-xchi-a lo ngại. – Đưa tớ cầm cho.

- Cậu cứ chạy tay không thôi! – Xê-va từ chối. – Thế ai chạy theo ai nào? Tự tớ sẽ đem “Bản tin nhanh” tới “Bắc Cực” và sẽ nhìn xem mặt mũi anh Min-ga-rây ra sao. Hai trăm năm mươi phần trăm chứ có phải chuyện chơi đâu!

Tất nhiên đó không phải chuyện chơi, đó là chuyện có thể khoe khoang được lắm. Thấy trước mình sắp được hưởng một cảm giác thích thú, hai em chạy càng hăng, nhưng bỗng Cô-xchi-a chậm bước lại.

- Sao, cậu nản rồi hả? – Xê-va giễu cợt hỏi. – Tốt hơn hết là cậu quay lại đi. Không cần cậu, tớ cũng khắc đến nơi được… khâu yếu ạ.

- Chúng ta lầm đường rồi, - Cô-xchi-a nói. – Đáng lẽ phải nhằm hướng bắc, chúng ta lại cứ chạy mãi sang hướng tây. Đường đất tồi quá!

- Cậu nói khoác! – Xê-va gắt. – Các cậu ấy đã bảo tới rồi mà… Cứ đi thôi!

- Lầm đường thì còn đi với đứng gì..

Như để xác nhận lời em, còn đường sẽ ngoặt sang hướng tây. Xê-va cũng đi chậm lại. Hai em chăm chú nhìn sâu vào rừng. Ở đằng trước trông sáng hơn, có cái gì lấp loáng, ửng hồng. Hình như các tia nắng chiều tà trải dài giữa các thân cây.

- Sông hay sao ấy cậu ạ… - Cô-xchi-a trầm ngâm phỏng đoán.

- Sao lại sông ở đây nhỉ? – Xê-va nhún vai.

Một phút sau, quả thật hai em đến bờ một con sông nước lặng như tờ. Sông tiến sát tới tận thân các cây thông và phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ. Các em không nhận ra ngay được rằng đó hoàn toàn không phải là sông, mà là một dải đất sét lỏng cắt ngang qua rừng. Đây đó lập lờ nửa chìm nửa nổi những thân cây bạch dương và thân cây thông gãy rời, xơ xác – một sức mạnh khủng khiếp nào không rõ đã đập nát chúng như những que diêm.

- Cái gì đây ấy nhỉ? – Xê-va phân vân hỏi. – Sao lại thế này?

- Hình như một con đường, cậu ạ… Cậu nhìn xem, vết bánh xe kia kìa…

Đôi chỗ, ở giữa đất sét lỏng hiện lên những gờ đất sét khô chạy theo chiều dọc, nước đọng thành từng vũng dài.

- Tớ chẳng hiểu gì cả! – Xê-va tức giận. – Làm thế nào sang được bờ bên kia bây giờ?

- Im nào! – Cô-xchi-a nói.

Hai em lắng tai nghe.