← Quay lại trang sách

“Kinh Khủng Quá”.

Nhi-na Páp-lốp-na và bà An-tô-nhi-na An-tô-nốp-na bắt tay vào việc chuẩn bị cho bữa ăn mừng ngày mai. Ca-chi-a cũng muốn nấu nướng, nhưng em bị đuổi đi ngủ, còn Cô-xchi-a thì xin Nhi-na Páp-lốp-na mực, giấy và mượn bút ra ngồi ở góc bàn để viết tờ chứng nhận em đã hứa. Tờ chứng nhận sẽ được gửi ra tiền tuyến, ở ngoài đó đại úy cận vệ Glu-khích sẽ đọc và sẽ vui mừng thấy cậu con trai Cô-li-a của ông đã đứng được hai máy và nói chung không thua kém gì các chiến sĩ cận vệ khác trên mặt trận lao động.

Nhưng viết một tờ giấy chứng nhận là một việc quan trọng và khó khăn biết bao! Cô-xchi-a cảm thấy mình là một nhân vật quan trọng đến nỗi em toát cả mồ hôi, nhưng dù có toát mồ hôi thì tờ giấy chứng nhận cũng chẳng tiến triển lấy một bước, bởi vì Cô-xchi-a không biết phải viết như thế nào…

May mà Nhi-na Páp-lốp-na đến giúp em. Đầu buộc một chiếc khăn mặt sạch, chị vừa nhào bột vừa đọc:

- Cháu viết đi: “Bác Glu-khích kính mến (chấm than)”. Xuống dòng nhé: “Thay mặt đội xung kích của chúng cháu, chúng cháu xin chúc mừng Bác (viết hoa) nhân ngày Quốc (viết hoa) tế lao động và chúc Bác (viết hoa) đạt nhiều thành tích trong chiến đấu (chấm)”. Xuống dòng nhé: “Cháu vui mừng báo tin để Bác (viết hoa) biết con trai Bác (viết hoa) là Cô-li-a…”.

Cứ như thế chị đọc cho Cô-xchi-a viết cả tờ chứng nhận. Việc này đòi hỏi không ít thời gian, mặc dù Cô-xchi-a cố gắng viết nhanh tay và như người ta thường nói, em cứ nhắm mắt vào mà đánh liều giải những câu đố ngữ pháp xuất hiện ở mỗi từ em viết ra mặt giấy. Sau cuộc “đánh vật” ấy, mặt em đỏ bừng, người em rã rời. Tất nhiên, thà làm tám tiếng đồng hồ trên tất cả các máy “Bu-sơ”, kể cả máy gia công tinh, em thấy còn dễ hơn viết một tờ giấy chứng nhận.

Nhào bột xong, Nhi-na Páp-lốp-na rửa tay rồi vừa lau tay vừa nhìn bức thư qua vai Cô-xchi-a.

- Phải công nhận rằng nét chữ của cháu không lấy gì làm xuất sắc lắm, - chị nói. – Lạ thật, không hiểu tại sao cô vẫn nghĩ rằng cháu viết khá hơn kia đấy. Gượm đã, gượm đã! Sao lại thế này nhỉ? – Chị đọc hết bức thư rồi chắp hai tay lại và thốt lên: - Kinh khủng quá! Số lỗi nhiều gấp đôi số từ! Thật là khủng khiếp! – Chị cầm lấy bút và gạch những chỗ sai.

Vừa mới đây, ngồi bên bàn còn là người chỉ huy trứ danh của đội xung kích thanh thiếu niên ưu tú nhất, còn là tay búa giỏi số một, còn là người thắng Min-ga-rây trong đợt thi đua chào mừng ngày Quốc tế lao động, thế mà bây giờ trước mặt Nhi-na Páp-lốp-na đang kinh ngạc là một cậu bé dốt nát ngượng nghịu, hai tai nóng bừng.

- Trước kia cháu có đi học ở trường không? – chị hỏi Cô-xchi-a.

- Cháu có lúc nào mà học đâu ạ… - em ấp úng. – Anh Mi-tơ-ri cháu không ở nhà, không nuôi được cháu… Cháu đi học có mỗi hai năm, còn toàn phải làm việc cả…

- À ra thế đấy… - Nhi-na Páp-lốp-na thở dài. – Thôi được, chúng ta đành phải uốn nắn lại thôi cháu ạ.

- Sang mùa thu, nhất định cháu sẽ đi học! – Cô-xchi-a hứa, giọng kiên quyết. – Các bạn trong đội cháu đã bàn nhau là sang mùa thu, tất cả chúng cháu sẽ cùng đi học ở trường của người lớn.

- Không, như vậy không được, - Nhi-na Páp-lốp-na không tán thành. – Từ nay đến mùa thu còn lâu lắm. Các cháu phải phục vụ tiền tuyến vì thiếu nhân công, nhưng các cháu không có quyền tự biến mình thành những kẻ vô học. Sau ngày lễ này, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị tổ chức lớp học buổi tối. Cháu phải đuổi kịp tất cả các bạn khác trong đội.

- Thế nào cháu cũng đuổi kịp các bạn! – Cô-xchi-a quả quyết nói. – Cháu thích học lắm… - Em nhíu lông mày lại và yêu cầu: - Chỉ có điều là cô đừng đưa cho Xê-va xem tờ giấy chứng nhận này cô nhé. Cậu ấy sẽ cười cháu đấy.

- Cháu đừng lo, - Nhi-na Páp-lốp-na an ủi em. – Ngay bây giờ cô sẽ chép lại sạch sẽ…

Nhưng cháu hãy nhớ rằng cô sẽ không để đội cháu yên đâu, chừng nào các cháu còn chưa trở thành những viện sĩ về mọi lĩnh vực khoa học. Còn giờ đây… - Chị nhìn đồng hồ. – Đúng mười hai giờ đêm rồi! Ngày lễ đã đến! Cô-xchi-a, cô chúc mừng cháu nhân ngày Quốc tế lao động, và nhân dịp các cháu đã thằng trong cuộc thi đua với Min-ga-rây.

- Cháu cũng xin chúc mừng cô nhân dịp cô tôi “cốc” thành công! – Cô-xchi-a đáp lại.

Chị bắt Cô-xchi-a phải đi ngủ. Nhà viện sĩ tương lai về gian nhà phụ, cảm thấy sung sướng và lo lắng vì phía trước em là cuộc đời và một sự nghiệp lao động lớn lao đang chờ em.

Nhưng em không sợ làm việc, em cũng không sợ học tập, vì trên thế gian này em không đơn độc, do đó nỗi lo lắng của em không khủng khiếp, không nặng nề.