← Quay lại trang sách

Chương XXVIII

Chưa bao giờ anh cảm thấy được gần gũi em bằng lúc này Lan ạ. Chưa bao giờ tâm trí anh, thể xác anh được hoàn toàn giao phó cho em như bây giờ.

Khi anh hồi tỉnh lại trong nhà giam này, hình ảnh em chập chờn lãng đãng trong mù sương trước mắt, anh đưa tay lên dụi mắt để được nhìn thấy rõ em hơn, cánh tay anh nhức nhối, nứt nẻ, thâm đen, ai đã làm gì nó nhỉ? Anh mơ hồ tự hỏi, người anh đau đớn như dần, mỗi cử động như xé gan xé ruột. Dần dần anh nhớ lại, những trận mưa đòn, những câu hỏi dồn dập, người ta hỏi anh những gì nhỉ, để anh nhớ rõ hơn một tí nữa, à, đại khái là những câu hỏi như thế này, “ai đã xúi giục anh phản bội?” “anh nhận lệnh của ai để hành động chống lại nhân dân, chống lại vô sản?” Ai nhỉ, anh ngơ ngác nhìn quanh, mãi không nhận diện được một khuôn mặt nào quen thuộc đã xúi giục anh làm như thế. Nhưng anh không ngơ ngác được lâu, cơn mưa roi cá đuối trút xuống thân thể anh, từng làn roi rứt đi từng miếng da miếng thịt của anh. Anh ngất đi, tỉnh lại rồi lại ngất đi, da thịt anh rên lên từng cơn quằn quại rách nát, trong cơn ngất lịm, anh thấy em hiện ra, nét mặt em khoan hòa thuần hậu, em cúi xuống, môi em hồng mịn ấm áp đặt lên những lằn roi, anh nghe những vết thương tê điếng, một cảm giác rùng rợn thống khoái vô biên.

Khi anh tỉnh lại, người ta hỏi anh có oán hận vì bị tra tấn không, nếu được thoát ra có đi theo Tây ngay tức khắc để trả thù kháng chiến không? Mắt anh, mũi anh, miệng anh sưng vếu, anh có muốn trả lời cũng không cử động nổi những thớ thịt trên môi trên mặt, anh đành nghĩ thầm vậy. Anh nghĩ rằng tại sao lại oán hận nhỉ, tại sao lại cứ phải oán hận mới được, mà oán hận ai, những kẻ tra tấn đánh đập anh ư? Họ biết gì về những việc họ đã làm? Vả chăng anh có phàn nàn gì nữa? Thân xác này từ khi xa mẹ, xa em, đã phó mặc cho Tổ quốc, Tổ quốc có giằng xé nó ra, giựt đứt đi của nó từng mảnh da mảnh thịt, máu anh đó, thịt da anh đó, vung vãi trên nền đất quê hương này, ấm êm như trẻ thơ được đặt về lòng mẹ, có gì khiến anh ân hận đâu em?

Bây giờ anh đã khá thong thả, người ta đã để yên cho anh, người ta giao phó cho anh giấy bút để viết bản kiểm thảo, tự thú. Anh đang thành khẩn thú nhận đây, anh xin thú với em, Mặc Lan yêu dấu, hãy nghe đây, anh yêu em, suốt đời anh chỉ yêu có một mình em, vì em anh đi giành lại quê hương đất nước, vì em anh đã yêu thương loài người, vì em mà anh xin loài người đừng dựng nên thù hận, vì em anh vui lòng hứng chịu vết đạn của ngoại nhân xuyên qua thân thể cũng như những ngọn roi ác liệt của quê hương xé rách thịt da. Vì em tất cả đó em.

Giờ đây anh mang thân tù tội, chốn giam cầm này không có tường đá, không có cửa sổ chấn song sắt như những nhà lao mà em có thể tưởng tượng được. Ở đây đã có rừng già vây bọc, địa thế cheo leo hiểm trở, người ta không cần canh giữ gắt gao, anh và các bạn tù có thể đi lại, xuống suối giặt giũ, vào rừng chặt tre nứa vác về dựng lên những cái lều được xem như nhà giam của mình vậy, vót những cái chông nhọn hoắc để làm những cái bẫy, những hầm chông vây hãm lấy khu rừng mình sống ở đó. Em thấy không, tuyệt diệu đấy chứ, ngục thất của quê hương mà mình tự dựng lên để giam giữ mình trong đó chứ đã ai giam được mình, em thấy không em?

Em ơi, có những buổi chiều anh ngồi trên phiến đá của anh ở góc sân trại giam, nhìn về phía mặt trời sắp lặn sau rặng núi sẫm màu phương Tây. Cái bóng của anh nghiêng dần cho đến khi nó đổ dài về phía sau lưng anh, có khi quay lại anh giật mình thảng thốt tưởng như có ai đang rình rập phía sau. Anh ngồi như thế cho đến khi mặt trời lặn hẳn, sương và gió núi thấm vào tận xương da anh, lạnh tê buốt dại cả toàn thân, anh vẫn ngồi yên như thế cho đến khi nghe tiếng cồng tập họp vang lên âm u rền rĩ lướt qua những căn lều tăm tối, chấm dứt những giờ sám hối trong ngày.

Từ khi anh đến đây, qua những thủ tục đầu tiên, những trận đòn chí tử, những cơn chết đi sống lại, bây giờ người ta bằng lòng cho anh sống để xét mình và sám hối. Người ta đưa anh ra góc rừng chỉ cho anh một phiến đá, mỗi buổi chiều sau một ngày làm việc lao nhọc trong rừng, anh phải đến ngồi trên phiến đá đó nhìn đăm đăm về phía mặt trời sắp lặn để kiểm điểm lại những tội lỗi của mình đã phạm đối với nhân dân, với Tổ quốc bởi vì anh đã hành động trái với chính nghĩa. Từ đây anh sẽ ngồi ở đó chiều này qua chiều khác cho đến khi nào anh giác ngộ, thấy rõ được sự lầm lỗi của anh, ăn năn hối cải viết tờ kiểm thảo thú nhận sự phản bội của mình.

Phiến đá của anh nó mòn trơn nhẵn bóng, gần như lên nước em ạ, phải nhìn thấy nó tận mắt thì mới được. Những bạn tù của anh đều có mỗi người một phiến đá như vậy, chúng nó đều giống nhau đến ngộ nghĩnh, mặc cho hình thù vóc vạc to nhỏ tròn dài có khác nhau. Có lẽ vì nó vốn chân phương là đá. Hồi nhỏ anh đã yêu đá vô cùng, con sông Rù Rì nhỏ bé chạy vắt qua cánh đồng của quê anh, anh còn nhớ cứ hễ mùa mưa đến đá mất tăm mất tích, nhưng khi đến mùa nắng, nước sông rút cạn là đá lũ lượt trồi lên.

Ngày còn bé anh thường ra sông chơi, lũ đá lớn đá bé quen thuộc với anh biết bao, mỗi phiến đều có một tiểu sử oanh liệt và chúng đều lần lượt kể lại cho anh nghe, bằng lối nói chuyện riêng của đá.

Hỏi có chi tuyệt vời cho bằng dĩ vãng của đá? Hỏi có chi gây xúc động sâu xa cho bằng biết từ đỉnh non nào đá đã từ đó lang thang qua biết ngàn vạn năm nào để đến tận lòng sông của quê hương anh, để cùng một đứa bé trai ngây dại là anh nô đùa với nhau qua những mùa hạ biếc.

Em biết không, khi mùa mưa tới, mực nước dâng cao, đá lặng lẽ nằm yên trong lòng nước, đã có lần nhớ quá, anh lặn xuống thăm đá, anh bơi chuyền từ phiến này qua phiến khác, sờ mó vuốt ve từng phiến, trong bóng sáng lờ mờ long lanh của lòng sông quê hương anh, đá và anh đã cho nhau những giây phút thần tiên diễm ảo tuyệt vời.

Anh lớn lên, say mê những chân trời mới lạ, mỏi mê theo đuổi hào quang không tưởng của cuộc đời, quên bẵng mất những người bạn lặng lẽ của thời thơ ấu. Có ngờ đâu đến ngày nay, khi nước non chưa tàn cuộc, khi đã thành kẻ bị bỏ rơi ở xó rừng tù tội này, đá vẫn một lòng chung thủy có mặt bên anh, khi anh đã trắng tay, người bạn xưa lại đến với anh. Lạ một điều là anh chỉ tìm lại mối tình đá xưa kia khi lòng anh đã hoàn toàn thanh thản như đứa bé ngày xưa chưa biết âu lo chi đến cuộc đời.

Phiến đá của anh bây giờ cho anh biết thật nhiều điều bí ẩn và nó biết trấn an anh một cách thần tình em ạ. Nó nói với anh về những người đã ngồi đây trước anh, về mặt trời mỗi chiều lặn dần sau rặng núi phương Tây kia, về sự câm nín vĩ đại của vô cùng. Dần dà nó biến nỗi khắc khoải đau thương trong anh trở thành mối hân hoan mới mẻ kỳ lạ.

Những cán bộ phụ trách cái Trung tâm Cải hối Tây Hạ này họ sành kỹ thuật tâm lý lắm em ạ, họ biết rõ tác dụng của cái cảnh mặt trời sắp lặn, bóng tối rình rập úp chụp xuống thân phận con người, cái cảnh thê lương của gió núi mây ngàn khi hoàng hôn xuống, những kẻ bị giam cầm rồi cũng đến buông xuôi tất cả, cam tâm đầu hàng số phận trong tâm trạng “nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng” này.

Riêng anh, nhờ nghe được lời của đá, cho nên anh hiểu được ý nghĩa chân xác của mặt trời buổi chiều vàng vọt lặn xuống phương Tây để sớm mai lại mọc lên rực rỡ từ phương Đông như thế nào.

Từ đó anh biết rằng bình minh lộng lẫy cũng như tà huy ảm đạm, nỗi vui sướng cũng như niềm đau khổ, mọi thứ đều dàn trải ra đó, đều có sẵn ở đó, nhưng tất cả chỉ là hư vô, tất cả đều chỉ có vẻ có thật khi có mặt của con người.

Không có con người tất cả đều trở thành vô nghĩa, vậy thì chính con người thật quý hóa biết bao, em ơi, đá khôn ngoan đã dạy anh như thế, nhờ đó anh yêu sự sống vô cùng, anh không còn mỏi mê chán chường nữa, lòng anh bừng lên một niềm ham sống vô bờ. Lạ lùng thay, chưa bao giờ anh cảm thấy tự do như lúc này, những buồn thương giận ghét thường tình không còn ràng buộc anh được nữa. Trước kia anh luôn luôn bị dằn vặt ray rứt, những đau đớn âu lo đầy rẫy trong cuộc đời vây hãm lấy anh, có lúc làm cho anh không còn nhớ ra em nữa. Bây giờ thì anh rảnh rang, chúng ta bắt đầu lại tất cả nghe em. Nay anh chặt cây đã thạo không khác một tiều phu. Anh làm việc quần quật từ sáng tinh sương cho đến xế chiều không có thì giờ nghĩ ngợi lôi thôi nữa. Ấy cũng hay, cái chính sách lao động nó cũng được việc đấy em ạ.

Em, bây giờ ý nghĩa duy nhất của cuộc đời đối với anh là, miễn là anh còn sống, miễn là một ngày nào đó anh sẽ trở về được với em. Phép lạ sẽ xảy ra khi anh tìm lại được em, anh sẽ đưa em trở về giòng sông khô cạn của quê anh, sẽ giới thiệu với em từng viên đá của thiên đường tuổi thơ, sẽ cùng em trở lại góc rừng u tối này, sẽ chỉ cho em phiến đá bầu bạn, phiến đá ân nhân của những tháng ngày đau thương tù tội.

Mai sau các con của chúng ta sẽ truy nguyên từ phiến đá này, xây lên đền đài kỷ niệm, sẽ biến góc rừng Tây Hạ này thành chốn danh lam, những máu thịt vô danh vung vãi trên mảnh đất tù này sẽ về nguồn về cội.

Em ơi, mai sau những vết thương xưa sẽ liền da liền thịt, vì chúng mình đã tìm lại được nhau, anh sẽ làm thơ ca tụng nhan sắc em như tự bao giờ.”