Chương XXX
Cơn sốt hành hạ Huỳnh suốt tuần lễ cho đến khi Trần tới.
Lúc ấy vào khoảng bốn giờ chiều, Huỳnh ngồi co ro run rẩy trên phiến đá của anh sưởi chút nắng chiều hanh hao cố gắng chống chỏi với cơn rét run từng hồi từ trong ruột gan, trong từng thớ thịt. Huỳnh cúi gập người lại, hai tay ôm chặt lấy hai vai gầy, ngực gò xuống, lưng nhô lên hai cục xương nhọn hoắc. Chợt anh nghe như có tiếng ai gọi tên mình, anh ngẩng lên, Trần đang lừng khừng bước tới, dáng thẳng tắp, nụ cười khinh bạc trên môi, người coi tù đi kèm một bên.
Huỳnh ngẩn ngơ hỏi:
– Mày đến thăm tao đấy à? Sao mày biết tao đau mà đến?
Trần chưa kịp đáp, người coi tù đã thúc vào lưng Trần, gắt gỏng:
– Chỗ của anh ở đằng kia kìa, không phải lúc trò chuyện lôi thôi.
Trần thản nhiên đi thẳng, ngang qua mặt Huỳnh chàng vừa đi vừa nói nhưng không quay lại:
– Mày hãy yên chí, tao đã xin ở cùng lều với mày, để tao săn sóc mày đau, bằng lòng chứ?
Cơn rét tự nhiên biến mất, Huỳnh rướn người nhìn theo Trần, anh không hiểu người anh lúc ấy ra sao nữa, nói là ngao ngán buồn phiền thì đúng hơn. Nhưng dù sao, từ ngày vào tù đã hai tháng cho đến nay, chưa bao giờ Huỳnh cảm thấy lòng mình dễ chịu bằng chiều nay khi nhìn thấy bạn đi qua trước mặt mình.
Tuy nhiên Huỳnh cũng bực dọc lẩm bẩm: “Nó lại làm cái trò gì để đến nỗi bị người ta tống vào đây đó không biết.”
Huỳnh nhìn theo Trần và người coi tù đi đến góc sân tận đằng xa, anh buột miệng nguyền rủa một câu khi thấy người coi tù chỉ cho Trần phiến đá còn bỏ trống của Lương. Trần tiến đến phiến đá, đứng lại ngắm nghía một chút, đoạn chàng xoay người lại, nói một câu gì đó với người coi tù, chàng đĩnh đạc ngồi xuống phiến đá, nhẹ đưa tay phẩy một chút bụi dính trên ống quần, cử chỉ đẹp đẽ uy nghi như chàng đang chiếm ngự một ngai vàng, đưa mắt lơ đãng nhìn bao quát cả một vùng rừng núi. Người coi tù đứng tần ngần một lát, rồi bỏ đi. Quanh sân trại, rải rác mười lăm người tù ngồi trên những phiến đá, ngẩng mặt nhìn ra thung lũng phía Tây, mặt trời chiều nghiêng dần chiếu lên những gương mặt ốm o buồn thảm một ánh sáng bềnh bồng hiu hắt.
Căn lều nhỏ bé của Huỳnh trống trải quá chừng, vách lều bằng những thanh nan đan lại thưa thớt, bên ngoài có ráp thêm một lớp tranh mỏng. Mái cũng lợp bằng tranh có nhiều chỗ lộ thiên, nằm trên chiếc giường ghép bằng những thanh nứa có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh qua những khe hở của mái tranh. Đêm nghe tiếng rừng mênh mông vây bọc trại giam Tây Hạ, chung quanh được rào bằng những thân cây vạt nhọn trồng san sát nhau chạy dọc từ cánh rừng lồ ô vòng quanh thung lũng phía Tây cho tới giáp bờ suối. Trăng thật sáng, mênh mang ngoài kia, gió núi nổi lên, cây rừng xào xạc, tiếng một con mang lạc bầy đi lang thang giữa rừng khuya, kêu lên những tiếng rã rời thê thiết.
Người coi tù vừa khóa xong cửa lều, tiếng chân y bỏ đi nghe xa dần, Huỳnh chỉ lên chiếc giường độc nhất giữa lều bảo Trần:
– Mày nằm đây, còn tao nằm chỗ này.
Trần sờ tay lên trán Huỳnh, trán anh nóng như lửa, Trần lo ngại hỏi:
– Họ có cho mày uống thuốc gì chưa?
– Từ hôm tao bị sốt, mỗi sáng chúng nó phát cho tao hai viên gì trắng trắng, tao độ chừng là ký ninh. Vào những buổi sáng thì tao vẫn tỉnh táo, vẫn được cắt đi chặt cây như thường.
– Mày bị sốt bao nhiêu ngày rồi?
– Một tuần đúng, kể từ ngày Lương mất.
– Cách đây năm ngày tao còn gặp vợ Lương, chị ấy về hỏi thăm tin tức chồng, Huyên đưa chị ấy đi tìm tao, trông chị ấy tiều tụy quá, chị ấy nhờ tao lo cho Lương được tha. Tội nghiệp cho chị, trông mong vào một thằng hết thời, rách nát như tao.
– Thế chị ấy chưa biết tin Lương chết à?
– Chưa, làm sao mà biết được, tao cũng vậy, hôm qua đến đây mới biết đấy chứ.
– Thế mày bảo chị ấy sao?
– Thì còn bảo sao hơn, tao khuyên chị ấy nên trở về Huế lo cho hai con kẻo ở lâu ngoài này không yên ổn chút nào, nhất là trong hoàn cảnh của chị. Tao bảo rằng Lương không hề gì đâu, người ta chỉ giữ một thời gian cho rõ trắng đen rồi sẽ trở về, rằng tao sẽ cố tìm đủ mọi cách để giúp Lương, lo cho Lương ra khỏi tù.
Trần ngừng lại, cười khẩy:
– Mày biết không, tao nói cứ như thật vậy, chả vậy mà chị ấy có vẻ tin tao lắm, yên tâm ra mặt. Chỉ có Huyên nó biết là tao nói dối, cô bé nhìn tao đăm đăm, đôi mắt có vẻ tội nghiệp cho tao phải nói dối. Tao phớt tỉnh, nói thao thao bất tuyệt, miễn sao cho chị ấy yên lòng chịu trở về Huế thì thôi.
Huỳnh thở ra: – Rồi sao nữa?
– Chị ấy bằng lòng trở về Huế ngay hôm sau chứ sao nữa. Khi hai người ra về, Huyên nói cảm ơn tao và nhờ tao nếu gặp mày nói giùm cô ấy gởi lời thăm mày.
– Không biết cô bé có được yên ổn với chúng nó không, mày không hỏi à?
– Có, cô ấy cho biết cũng không ổn thỏa gì lắm, nhưng chắc không sao. “Em con gái mà, lại còn nhỏ nữa, họ đâu thèm bắt làm gì,” cô ấy bảo thế.
– Ờ, thì cũng mong được như vậy, chứ biết sao bây giờ.
– Có một điều lạ lắm mày ạ.
– Cái gì lạ?
– Là đôi mắt của Huyên giống hệt đôi mắt của người tao yêu trên chuyến đò ngang hồi ở Huế ấy.
– Thế à, hay là mày cảm Huyên rồi đó?
– Nói bậy, nó cũng như em mình vậy, vả chăng tao coi như có vợ rồi.
– Có vợ là có vợ chứ coi như là thế nào?
– Họ không cho tao cưới Hiếu thì chúng tao lấy nhau luôn, như thế cũng coi như vợ chồng chứ gì nữa. Tao đi tù phần tao sao cũng được, chỉ tội cho Hiếu bụng mang dạ chửa thôi.
Huỳnh nhỏm dậy:
– Lại còn cái chuyện đó nữa à?
Trần gật đầu: – Ừ, hai tháng rồi.
Huỳnh nằm vật xuống thở dài:
– Mày thật là chúa rắc rối, không hề bao giờ chịu yên cả, rồi sẽ ra sao đây? Đã vậy lại còn làm gì để chúng nó tống cổ vào đây vậy? Vào đây là cuộc đời kể như lúa rồi, mày biết quá đi rồi.
– Tao biết chứ, nhưng khó thể làm khác hơn được, biết sao bây giờ, chẳng thà vào đây để đỡ phải thấy nhiều chuyện còn hơn. Mà nào tao có làm gì cho cam, tao chỉ làm đơn xin ra khỏi Đảng, sau đó Đảng lập tức đình chỉ công tác của tao, tao tán thành, vui vẻ bàn giao công việc lại và về ở nhà với Hiếu, định phá rẫy trồng trọt sống qua ngày đấy chứ. Ấy thế mà họ chưa chịu, quyết định tống tao vào đây cho được. Ừ, thì vào tù, ở đâu thì cũng vậy. Khi công an đến bắt tao chúng nó chỉ bảo là có lệnh gọi thôi, tội nghiệp Hiếu chạy theo khóc lóc, tao sợ có hại cho cái thai, phải làm bộ giận dữ Hiếu mới đứng lại nhìn theo, bây giờ tao còn nghe văng vẳng tiếng Hiếu gọi làm tao chịu không nổi. Vào đây hôm qua chúng nó mới cho biết tao có tội liên lạc với địch, tao nghĩ mãi không ra chuyện gì cả, mãi sau chúng nó mới hài ra rằng tao về nhà cô Thị, tức là liên lạc với địch đó.
– Tại sao về nhà cô Thị là liên lạc với địch?
– Cách đây mười ngày tao về đồng bằng đến nhà cô Thị để hỏi tin nhà, đồng thời định xin mẹ tao gởi về ít tiền sống tạm qua ngày, phần Hiếu thai nghén đi lại khó khăn. Đến nơi thì mới biết cả nhà dọn lên ở hẳn trên Huế rồi, ông dượng tao rời bỏ vùng kháng chiến đưa gia đình về thành phố, người ta sắp biên chế ông và rục rịch đưa ông ra tố khổ vì ruộng đất của ông khá nhiều. Thế là ông già đành từ bỏ giấc mộng đem những ngày còn lại dâng cho Tổ quốc. Hừ, những ngày còn lại dâng cho Tổ quốc, đẹp đấy chứ mày nhỉ. Tội nghiệp ông già, tao còn nhớ mỗi lần gặp ông đi công tác trên đường núi, ông bị chứng suyễn kinh niên, cái thứ đó kỵ miền núi lắm, ông phải luôn luôn quấn quanh cổ một cái khăn lông to tổ bố, khuôn mặt tái mét, hai mắt thâm quầng, đường núi mưa trơn trợt, dượng tao phải chống gậy và mang bao nhiêu là thứ, ba lô, bị gạo, soong chảo, nom đến tội. Thôi thế cũng hay, từ nay ông có thể yên ổn tuổi già, đến tụi mình mà cũng bị xếp vào xó rừng này thì ông cụ lận đận cho lắm làm gì. Sau đó chán quá tao mới đi lang thang một lúc, trở về lại chỗ tao đóng lúc trước vừa gặp Huyên và vợ Lương đấy chứ. Tao trở lên núi hai ngày sau thì bị bắt. Họ bảo rằng tao về nhà cô Thị tức là liên lạc với địch. Gia đình cô Thị bây giờ là địch rồi đó.
– À, ra thế.
Huỳnh lặng yên hồi tưởng những ngày nằm dưỡng thương ở nhà người cô của Trần. Đó là những ngày êm dịu nhất trong đời sống kháng chiến của Huỳnh. Khi đã lành mạnh trở lại cuộc sống xuôi ngược đó đây, luôn luôn trong lòng Huỳnh vẫn nghĩ đó là nơi chốn để ghé về tìm lại chút bóng mát ân cần trìu mến. Nhưng bây giờ anh đã bị giam cầm, nơi chốn đó cũng không còn nữa. Đột nhiên Huỳnh rầu rĩ:
– Buồn quá mày nhỉ?
– Ừ, buồn.
– Tao thấy mày không có vẻ gì buồn cả.
– Bây giờ thì hết rồi, tao trống rỗng, chẳng buồn cũng chẳng vui gì ráo. Đau khổ nó cũng qua rồi, cái tột đỉnh của đau khổ là trống rỗng. Tao như thế từ khi quyết định xin ra khỏi Đảng, kể cũng khá thảnh thơi.
– Ừ, khá thảnh thơi đấy chứ, tụi nó chưa dần cho mày một trận nào ư, trông mày còn sắc quá.
– Ồ, tao được coi là khách quý ở đây mà, hôm qua khi áp giải tao đến đây, thằng giám thị của trung tâm có vẻ nể tao ra mặt, nó ân cần bảo tao: “Tôi được nghe tiếng anh đã lâu, không ngờ gặp anh trong hoàn cảnh này, anh sẽ được đối xử tử tế khi anh ở đây miễn là anh tôn trọng kỷ luật của trại đừng làm gì gây khó khăn cho công việc của chúng tôi, dù sao anh cũng đặc biệt hơn những người khác.”
Tao bảo tao không đòi hỏi được sung sướng hơn các anh em tù khác, rằng tao chỉ xin được ở chung với mày, “vì người bạn tôi hay ốm đau, tôi muốn ở gần để săn sóc nó,” tao bảo thế nó biết ngay là mày, nó bảo: “Anh Huỳnh đang bị sốt rét y sĩ cho biết anh ấy còn bị đau tim nặng, tôi đồng ý cho anh ở chung lều với anh Huỳnh.” Đó mày thấy chưa, dù sao mọi sự cũng chưa đến nỗi dở, tao với mày còn gặp lại nhau, còn đốt chung với nhau điếu thuốc này, mày thấy tao đi tù mà có vẻ vui hơn ở ngoài ư? Có lẽ thế thật, tao lúc này dễ dãi với hạnh phúc lắm mày ạ. Điếu thuốc ngon quá, nhất là trong hoàn cảnh này, còn đòi chi hơn nữa, hử, mày nghĩ còn đòi chi hơn nữa?
Huỳnh yên lặng, anh nghĩ mình không đòi chi cả, ngoại trừ một điều, điều đó ám ảnh Huỳnh từ ngày Lương mất, Huỳnh rất sợ chết, anh có thể nói trắng ra như thế, mọi người quanh anh đều có thể thấy rõ điều đó. Nhưng nếu phải chấp nhận cái chết anh bằng lòng chấp nhận nó đến từ trước mặt. Anh vô cùng ghê tởm và kinh hãi với ý nghĩ nó đến đàng sau lưng anh lúc nào không biết. Cái chết của Lương làm anh nghĩ đến thân phận của mình, các bạn tù và giờ đây lại thêm Trần là người bạn mà anh thương yêu hơn cả chính mình. Huỳnh nghiệm ra không có một ai đã đến đây mà được trở về cả, nghĩa là không ai thoát cả.
Sau ngày Lương mất, nhân một buổi đi chặt cây trong rừng, một người bạn tù đã tiết lộ cho Huỳnh biết sáng hôm sau khi Lương trốn khỏi trại giam và bị bắn chết, người ta thấy cửa phòng giam Lương không khóa, người coi ngục không bị sự trừng phạt nào về tội bất cẩn bỏ ngỏ cửa cho phạm nhân trốn ra khỏi trại. Người bạn tù kể cho Huỳnh nghe và kết luận:
– Chẳng qua người ta muốn gieo ý nghĩ tuyệt vọng cho Lương với cái án tử hình thúc đẩy Lương đi đến cái chỗ liều lĩnh đem thân vào chỗ chết. Họ muốn giết người và phủi tay, đổ tất phần lỗi về Lương, xem như bắt buộc họ phải giết Lương, thế thôi. Tội nghiệp Lương như con thú bị dồn đến đường cùng. Và chúng ta đây nữa, chúng ta cũng như những con thú đang trên đường chạy đến ngõ cụt, nhưng không biết dưới hình thức nào đây. Chẳng thà bắn ngay trước mặt sau khi tuyên cái án tử hình còn hơn, lại bày đặt ân xá với chẳng ân xá.
Huỳnh âm thầm nhớ lại những câu người bạn nói, anh cảm thấy thân thể rời rã. Bất giác Huỳnh trở mình, nắm chặt lấy bàn tay của Trần, Trần ngạc nhiên hỏi:
– Mày sao thế?
– Bàn tay của mày, tao muốn nắm lấy bàn tay của mày. – Huỳnh lẩm bẩm.
Trần nhỏm dậy, sờ trán Huỳnh lần nữa, chàng lo sợ:
– Mày nóng quá, bị mê sảng mất rồi.
– Không, không đâu, tao đang sốt, nóng lắm thật, nhưng tao không mê sảng đâu. Bàn tay mày mềm và ấm lắm, tao muốn nắm lấy nó thế thôi.
– Thằng này điên rồi, mày lảm nhảm gì thế, bàn tay tao làm sao?
– Có một lần, cũng như bây giờ, tao thèm nắm một bàn tay thật mềm, thật ấm, thèm đến điên cuồng. Mày chưa bao giờ cảm thấy thế sao? Bàn tay Lương hôm ấy cứng và lạnh vô cùng, vô cùng.
Trần siết chặt tay bạn, tay Huỳnh ướt đẫm mồ hôi, nóng hổi, giọng Trần thương cảm, dỗ dành:
– Bây giờ mày hãy ngủ đi, mày cần phải ngủ, có tao bên cạnh mày đây này, mày hãy nhớ như thế, hãy luôn luôn nhớ như thế mới được.