← Quay lại trang sách

Chương XXXI

Hiếu run rẩy đứng nép vào gốc cây to trước cổng Trung tâm Cải hối Tây Hạ. Mưa to quá, mưa giăng kín bầu trời không có một góc nào sáng cả, Hiếu cố thu chiếc giỏ xách trên tay vào chiếc tơi lá để tránh những hạt mưa tới tấp chảy ròng ròng từ trên những tàng cây xuống người nàng. Thỉnh thoảng một tiếng sét xé không gian, chớp nhoáng sáng rực cả khu rừng, nước mưa thấm vào người nàng. Hiếu đứng đây từ sáng cho đến bây giờ đã xế chiều để chờ người ta cho phép Trần ra gặp mặt, người nàng ướt sũng, lạnh run.

Mưa không hề ngớt.

Hiếu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, từ ba tháng Trần bị giam tại đây, chủ nhật nào Hiếu cũng đi thăm Trần để bới xách cho chàng. Nàng phải đi từ tờ mờ sáng đến gần trưa mới tới trại Tây Hạ, thường tù nhân được ra gặp thân nhân vào ngày chủ nhật, Hiếu đến nơi là có thể gặp Trần ngay, nhưng hôm nay người gác cổng bảo trong trại có cuộc học tập bất thường, cổng trại đóng chặt nên nàng phải chờ đợi.

Tháng chín trời mưa liên miên, đường núi nhẽo nhoẹt trơn trợt nên sự đi lại của Hiếu càng ngày càng khó khăn, nhất là bụng nàng đã to và nặng nề. Mỗi lần nàng đến với mái tóc ẩm ướt, với nụ cười yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt xanh xao mệt nhọc, với giỏ đồ nặng trĩu trên tay là Trần đau đớn buồn phiền, chàng căn dặn nàng đừng đi lại thường như vậy nữa, nhưng rồi chủ nhật sau lại vẫn có nàng trong số những người đi thăm tù nhân như thường. Dù bận rộn buôn bán đến đâu, Hiếu không chịu bỏ lỡ một chuyến viếng thăm nào cả, nàng biết trong cơn khó khăn này Trần rất cần có nàng. Ngay cả Huỳnh cũng cảm động vui mừng mỗi khi thấy nàng. Hiếu đã lo lắng thuốc men cho Huỳnh trong những ngày Huỳnh bị sốt rét và nhờ đó Huỳnh đã dứt hẳn được những chuyến lên cơn.

Trần thường trỏ Huỳnh bảo Hiếu:

– Thằng Huỳnh nó sợ chết lắm, sợ khiếp đi lận, em có lo thì lo cho nó chứ anh như thế này, có gì mà em lo.

“Chàng không mạnh khỏe như chàng tưởng đâu,” Hiếu nghĩ thầm như thế nhưng không nói ra, nàng lo sợ thấy Trần ngày càng héo hắt, mặt chàng trắng xanh dễ sợ, đôi mắt chàng lơ đãng như có một sự trống vắng mênh mông. Thỉnh thoảng chàng chú mục nhìn nàng như cố tìm tòi một cái gì vừa bị mất mát. Từ lâu Hiếu đã quen chịu đựng cái nhìn của Trần, điều mà nàng không hề chịu được ở bất cứ ai khác. Mặc cảm mình xấu xí với đôi mắt lé khiến nàng rất sợ bị người khác nhìn lâu. Nhưng đối với Trần cái nhìn của chàng có một sức mạnh khiến nàng không hề nghĩ đến sự xấu xí của mình nữa, nàng để yên cho Trần nhìn nàng thật lâu trong những lúc yêu đương ân ái, những lúc chàng bực bội trách cứ nàng, cả những khi chàng trầm tư u uất.

Tình yêu của Trần đã mang lại cho nàng một cảm ứng thần thông để hiểu rằng dung nhan xấu xí của nàng không làm giảm bớt lòng chàng yêu thương nàng, trái lại nữa là khác, nàng hiểu rằng những thiệt thòi mà nàng hứng chịu trong cuộc đời chỉ làm tăng thêm lòng ưu ái sâu sắc trong lòng chàng. Từ ngày chàng bị giam giữ, mỗi lần gặp nhau chàng hay bất thần nhìn nàng thật lâu như thế. Tuy đã quen với tính tình đột biến của Trần, nhưng lòng nàng vẫn lo ngại vô cùng. Những lúc chàng vui vẻ hiền hòa, chàng có vẻ thơ trẻ biết bao, dịu dàng biết bao, nhìn Trần cười nói, Hiếu thấy lòng mình như mở hội, nàng tưởng như hai người đang có riêng biệt với nhau một cõi đời, không hề có chiến tranh, không hề có những đau thương ray rứt, không hề có trại giam Tây Hạ. Đó là những lúc chàng nói đến đứa con sắp sửa ra đời của hai người.

– Em phải giữ gìn đi đứng cẩn thận nghe em, bởi vì con chúng ta và thế hệ của nó sẽ tạo lập nên một thế giới mới, một thế giới không hận thù, không chia cách. Con chúng ta sẽ làm nổi điều đó, bởi vì tuy nó có một người cha vô tích sự như anh, nhưng nó có mẹ nó là em thật nhân ái, thật hiền hòa, thật thuần hậu. Con anh sẽ một đời làm thơ yêu Mẹ, yêu Người, yêu cả những con người bội bạc, độc ác, bất nhân, tàn nhẫn phũ phàng. Không, anh không nói mê đâu em, đừng nhìn anh bằng đôi mắt lo âu như thế. Em, hãy nghe anh nói và em hãy nhìn cho rõ, hãy nhìn bằng tim chứ không phải nhìn bằng mắt đâu em.

Này nhé, con chúng mình rồi sẽ ra đời vào một buổi sớm mai, nó cất tiếng khóc chào đời giữa muôn ngàn chim ca hót, giữa lúc nhân loại đang bừng tỉnh giấc nồng. Tiếng khóc của thằng bé vang vang, chà, chú bé tí teo mà tiếng khóc mới lạ lùng cho chớ. Em có thấy lạ lùng không? Nó khóc như thể tình yêu của cả nhân loại này không đủ để làm yên lòng nó, như nắng hồng rực rỡ ngoài kia không đủ làm ấm hình hài nhỏ bé của nó, như góp hết trăng sao trong vũ trụ này không đủ thắp sáng mơ ước mai sau của nó. Mà nó mới xinh làm sao, em thấy không? Tóc nó như tơ lưa thưa có vài sợi óng nuột, trán nó rộng và cao vút, đôi mắt nó sáng rực mới tinh khôi, mũi nó thon và cao đấy chứ em, ai bảo dân da vàng thì mũi tẹt, ăn nói thật hồ đồ, à mà màu đỏ môi con mình mới lạ chứ em, nó chói rạng như luôn luôn có nắng mai chiếu lên đó, con chúng mình nó xinh đẹp như vậy đó em, em nghĩ coi có sá gì cái thân anh tù tội đâu em, anh còn có thể chờ đợi, còn có quyền mơ ước thật nhiều mà em.

Đấy, chàng ăn nói như vậy đó, giọng chàng thật du dương đầm ấm, nàng nghe say mê không biết bao nhiêu lần, và lần nào nàng cũng bị lạc vào một cõi mông lung nào đó không có lối ra.

Hiếu đưa tay vuốt nước mưa chảy ròng ròng trên mặt, mưa thế này biết bao giờ cho ngớt. Nàng không hy vọng có thể gặp được Trần hôm nay, đã chiều quá rồi, những người đến thăm thân nhân đã lần lượt ra về, Hiếu nghĩ đến đường về mà thấy nản lòng. Nàng phải băng qua khỏi cánh rừng trước khi trời đổ tối, phải lần qua một chiếc cầu bắt ngang con suối đổ về cuối thôn Mai Lĩnh, chiếc cầu thật cheo leo, vỏn vẹn một thân cây ngã dài từ bờ suối bên này bắt sang bờ bên kia, phía trên có tay vịn bằng một thân cây nhỏ hơn được nối liền hai bên bờ bằng những khúc cây gác tréo, người đi đường vịn vào đó mà đi trên thân cây cầu lâu ngày nên tróc vỏ trơn tuột. Mỗi lần đi thăm Trần, Hiếu phải vất vả lắm mới một mình lần qua chiếc cầu với cái giỏ nặng trong tay.

Hiếu cúi đầu, nhìn nước mưa xẻ con đường thành nhiều rãnh nước chảy băng băng như những con thác nhỏ. Nước mưa rơi trên mặt nước nổi lên những chiếc bong bóng ngũ sắc, thoắt tan đi, rồi thoắt hiện ra, những chiếc bong bóng mưa làm mặt đất như sủi bọt. Hiếu nghĩ thầm: “Mưa như thế này chắc còn lâu lắm.” Nàng nhìn về phía trại giam, cửa nẻo vào trại đóng im ỉm, nàng nhìn quanh, khu rừng bây giờ hoàn toàn vắng vẻ, chỉ còn lại mình nàng và cơn mưa như trút nước, không thể biết bây giờ là mấy giờ chiều, áo quần nàng ướt sũng dán sát vào người, nàng lạnh cóng, cố cắn chặt răng mà vẫn run cầm cập, tê buốt cả toàn thân. Cái thai trong bụng nàng chợt cựa quậy thật mạnh khiến nàng xây xẩm mặt mày, nàng cố gắng đứng tựa vào thân cây, cánh tay nàng bỗng rã rời, nàng không buồn nhấc tay lên vuốt nước mưa chảy ròng ròng trên mặt nữa. Chợt nàng thảng thốt buông rơi giỏ đồ trên tay xuống đất, nàng cúi gập mình lại, một cơn đau lạ lùng xoáy thẳng vào ngực nàng khiến nàng nghẹt thở, nàng lảo đảo bước tới vài bước, cơn đau như xé lại tiếp theo, lần này dữ dội gấp mấy lần trước, như có một con bạch tuộc cuốn tất cả gan ruột nàng dâng lên thắt chặt lấy tim. Nàng ngã vật xuống vũng nước mưa trộn màu đất sét đỏ au. Trước khi ngất đi, qua màn nước mưa chảy tràn qua đôi mắt, nàng còn thấy lờ mờ một cái bong bóng mưa trong suốt trôi lại gần mặt nàng, nó to dần, to dần, rồi úp chụp lấy nàng.

Khi Hiếu tỉnh lại, nàng thấy mình được quấn trong một chiếc khăn khô ấm bên cạnh một đống lửa thật to cháy rần rật. Trần ngồi bên cạnh nàng, chàng ủ hai bàn tay lạnh ngắt của nàng trong hai bàn tay ấm áp của chàng, mắt chàng đăm chiêu lo lắng. Thấy động dưới chân, Hiếu nhìn xuống, nàng thấy Huỳnh đang hơ tay lên lửa cho thật nóng đoạn chà xát hai bàn chân của nàng thật mạnh, mùi dầu khuynh diệp nồng hắc cả căn lều.

Thấy nàng mở mắt, Trần mừng rỡ, chàng la to:

– Hiếu tỉnh rồi, Hiếu, Hiếu ơi, có phải em tỉnh rồi đấy không?

Hiếu yếu đuối gật đầu, người nàng bải hoải, không cử động nổi, Trần ôm choàng lấy nàng, chàng úp mặt vào mặt nàng, lặng đi một lúc lâu, Hiếu nghe giòng nước mắt nóng ấm trên mặt chàng, chảy qua má nàng, người nàng chợt rung động, một nguồn sinh lực mới mẻ chạy suốt châu thân, nàng nhấc tay lên thấy nhẹ hẫng, vuốt ve mái tóc bù rối của Trần. Trần ngước lên, mắt chàng ướt đẫm nhưng sáng rực, chàng lẩm bẩm: “Tạ ơn Trời, xin tạ ơn Trời, nàng không chết, nàng không thể chết.” Chợt chàng la to:

– Em đừng chết, nghe em.

Nụ cười yếu đuối thoáng trên môi Hiếu, nàng lại gật đầu, đôi mắt nàng nhìn Trần tỏ vẻ âu yếm hân hoan.

Trần lại la to:

– Không, em nói đi, hãy nói cho anh nghe, em không chết chứ.

– Vâng, em không chết, không bao giờ chết được.

Tiếng nói của Hiếu bật ra, gọn và rõ ràng từng tiếng một, như tiếng học trò trả bài. Trần tỏ vẻ hài lòng, chàng lại lẩm bẩm: “Ừ, có thế chứ.”

Huỳnh cũng vui mừng, chàng nhẹ nhàng đắp chăn kín hai chân của Hiếu, lặng lẽ đi pha sữa vào cái chén bằng đất nung mang lại:

– Chị gắng uống tí sữa cho nó tỉnh táo nào, chị bị thấm lạnh nên bị ngất đi thôi chứ không sao đâu, cái thằng Trần thật ngu, chết thế nào được mà chết.

Trần đỡ Hiếu dậy ngồi tựa vào người chàng, cầm chén sữa nâng niu kề vào miệng Hiếu, nàng uống từng hớp nhỏ, lửa cháy to làm cho người nàng nóng đều, nàng bàng hoàng tưởng như mình nằm mê, nàng không thể ngờ được trong hoàn cảnh này mà nàng có thể được ở bên cạnh Trần trong căn lều giam này. Trời ngoài kia đã nhá nhem tối, cơn mưa vẫn ào ào không dứt, tiếng người qua lại xôn xao ngoài sân trại lẫn trong tiếng mưa rơi khiến Hiếu cau mày, lo lắng, nàng tỏ vẻ áy náy không yên. Trần hiểu ý, dịu dàng nói:

– Không sao đâu, em cứ yên tâm, em uống thêm một chút nữa rồi nằm nghỉ, anh đã xin ban Giám đốc cho phép em ở lại với anh đêm nay rồi.

Tiếng cồng tập họp tù nhân vang lên cuối trại rền vang qua tiếng mưa rào rào. Huỳnh đứng dậy, làu nhàu trong miệng những tiếng gì không rõ, đoạn đẩy cửa bước ra ngoài, Hiếu nhìn Trần:

– Anh không đi với anh Huỳnh à?

– Không, anh đã xin được miễn sinh hoạt tối nay để ở lại săn sóc em rồi.

– Anh đưa em vào đây từ bao giờ?

Trần rùng mình như chợt nhớ ra một điều gì thật ghê gớm, chàng cúi ghì sát Hiếu vào trong lòng, chàng bắt đầu kể:

– Học tập xong, chúng anh giải tán ra sân đã năm giờ chiều. Hôm nay có phái đoàn Việt Bắc vào phổ biến tin tức chiến thắng Cao Bắc Lạng, suốt ngày anh và các bạn tù phải ngồi yên nghe cán bộ nói mãi về thành tích chiến thắng của bộ đội ta cũng như những thắng lợi về các cuộc đấu tố tiêu diệt giai cấp địa chủ ở Việt Bắc. Dù sao anh cũng biết ơn họ, vì chính nhờ phái đoàn cán bộ này khi ra về họ mới phát giác ra em đang nằm bất tỉnh trên vũng nước mưa trước cổng trại. Nếu không có mấy người đó ra về thì buổi chiều gần tối trời mưa không ai ra khỏi trại làm gì, chắc em nằm chết cóng ngoài trời đêm nay luôn; khi mang em vào đây, anh thay áo quần cho em, quấn chăn, đốt lửa lên, em vẫn bằn bặt thiếp đi không biết gì cả. Y tá của trại có tiêm cho em một mũi, giọt cho em mấy giọt thuốc gì đó, em cựa quậy, mở mắt ra một chút rồi lại mê trở lại. Trời ơi anh không dám nghĩ là em có thể đi luôn, chao ôi, em ơi, nếu em có mệnh hệ nào thì anh biết sống sao đây.

Trần đặt Hiếu nằm xuống, nâng niu gượng nhẹ như một vật quý giá mỏng manh nhất:

– Em nằm yên, nghỉ một tí nhé.

Hiếu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Trần đăm đăm không dứt bằng đôi mắt tật nguyền buồn bã của nàng. Trần mang chén sữa Hiếu uống được lưng nửa để ở góc bếp, bếp là ba hòn đá chụm lại ở góc lều để nấu nước khi cần. Chàng bỏ thêm củi vào đống lửa yên lặng nghe mưa rơi trên mái lều, đôi mắt chàng chìm đắm vào một vùng u tối. Hình ảnh Hiếu khi chiều hiện lên rõ rệt trong trí chàng, những người bạn tù mang nàng vào trại, khuôn mặt trắng bệt lấm láp bùn đất, miệng nàng khẽ hé mở như một tiếng van xin mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền ướt đẫm, mái tóc dài xõa ra bết lại rũ xuống lòng thòng nhỏ giọt nước mưa, áo quần sũng nước dính bết vào người làm nổi lên cái bụng có thai căng phồng, tròn trĩnh; khi nhìn cái bụng đột nhiên một ý tưởng xẹt qua đầu Trần khiến tim chàng nhói lên sợ hãi. Chàng thấy hình thù cái bụng chửa của người yêu trông như một nấm mộ nhỏ. Giờ đây ý nghĩ ấy lại trở lại với chàng, như một tương quan kỳ bí về sự sinh và tử. Tại sao lại có cái hình thức giống nhau giữa con người khi sắp sinh ra được che chở bằng cái bụng của người mẹ trong hình thái một cái bầu tròn hình bán nguyệt với con người khi đi vào lòng đất được đánh dấu bằng một cái gò nổi cao lên cũng giống một cái hình bán nguyệt hay dưới bất cứ hình thức nào thì cũng thế. Những điều ấy nói gì đây, nó chứng tỏ gì trong cái khôn cùng của đời sống này? Trần cúi đầu, lấy hai tay đỡ vầng trán mệt mỏi của chàng, chàng đã lo sợ đặt tay lên bụng Hiếu biết bao nhiêu lần, khi nàng còn mê man bất tỉnh, chàng vẫn nghe có dấu hiệu của sự sống cựa quậy nhè nhẹ dưới làn da bụng của nàng, không biết đứa bé có sao không, có bị ảnh hưởng cơn đau lạnh của mẹ nó không? Tự nhiên chàng thấy tràn ngập một nỗi xót xa thương yêu vô cùng đứa con chưa ra đời của chàng. Chưa chi nó đã chia sẻ đau thương với cha mẹ nó ngay khi chưa biết mặt cuộc đời. Rồi đây nó sẽ ra sao, khi cha thì tù tội, lạc lõng, mẹ thì yếu đuối, cô đơn? Nó sẽ ra sao khi sinh ra trên xứ sở ngùn ngụt căm thù và lòng người ngăn cách này?

Trần buồn rầu nhìn về phía Hiếu nằm trên giường trong chiếc chăn mỏng quấn lấy người, nàng yếu đuối, tội nghiệp biết bao, giờ này nàng còn có chàng bên cạnh, nhưng ngày mai, và những ngày sau nữa, nàng không có ai, không còn có chàng, trong những giây phút nguy nan như thế này, cả khi nàng sinh nở, rồi sẽ ra sao đây.

Trong khi đó, chàng vẫn ở lại đây, hai tay trống trơn, bình sinh trắng toát.