← Quay lại trang sách

Chương XXXIII

Hiếu cựa mình trên cánh tay Trần choàng qua cho nàng gối, cánh tay yêu thương khép lại ôm kín thân hình nàng, bàn tay chàng thỉnh thoảng vỗ nhẹ trên người nàng. Nàng không biết Trần thức hay ngủ, cử chỉ vỗ về của chàng như lời ru trong tiềm thức.

Ngọn lửa giữa lều đã gần tàn, một chút lửa xanh yếu ớt liếm qua lại trên khúc củi tròn đen nám, mưa nhỏ hạt chỉ còn rả rích xa xôi. Bên ngoài trời còn tối lắm, rừng sâu bằn bặt trong giấc ngủ hoang liêu; hốt nhiên trong bóng tối Hiếu nhìn thấy rõ ràng hình ảnh chiếc bong bóng trong suốt loang loáng phản chiếu hình trời mây cây cối, nó trôi nhẹ nhàng tới sát mặt nàng, nó to dần, to dần rồi úp chụp lấy nàng. Một cơn gió hoang tàn nổi lên trong cùng thẳm tâm hồn khiến Hiếu cảm thấy cả người gai lạnh, nàng thảng thốt đưa hai bàn tay về phía trước như chống đỡ, như van xin. Thấy động Trần trở mình ôm chặt Hiếu, hỏi dồn:

– Em làm sao thế em? Em làm sao thế?

– Em sợ.

– Em sợ gì?

– Em sợ trời chóng sáng.

Trần nín lặng, chàng ôm thật chặt thân hình run rẩy của Hiếu trong tay, áp sát mặt nàng vào ngực mình, bàn tay chàng vỗ nhịp đều đặn trên lưng Hiếu, lời ru câm nín xót xa. Hơi thở ấm áp, mùi da thịt thơm nồng của Trần làm dịu đi nỗi đau đớn của Hiếu, chiếc bong bóng lãng đãng trôi xa dần vào một vùng mênh mông sáng chói, nó vỡ làm đôi, làm tư thành những bong bóng nhỏ đoạn ghép lại liền liền thành những hình kỷ hà trong như pha lê, trong mỗi hình kỷ hà biến chuyển không ngừng đó đều phản chiếu hình ảnh của chính nàng lang thang giữa khoảng không trắng ngời.

Giữa cơn mê tỉnh đó, vòng tay Trần bỗng dưng nới lỏng, chàng xoay người quay mặt ra ngoài nghe ngóng. Hiếu bàng hoàng định thần lắng nghe, có tiếng chân nhiều người đi lại phía lều này, tiếng người dừng lại trước cửa lều, ánh đèn pin quét một vệt sáng bên ngoài, chiếu lướt qua khe nứa. Trần và Hiếu cùng ngồi bật dậy, tiếng mở khóa xích sắt ngoài cửa kêu lách cách, cánh cửa vụt mở, ánh đèn pin chiếu thẳng vào chỗ hai người làm họ lóa mắt, cùng lúc tiếng người hỏi to, giọng cộc cằn:

– Phạm nhân Phạm Huỳnh, dậy mau, đi theo chúng tôi.

Huỳnh choàng dậy trên chiếc tơi lá trải dưới đất, chàng nhìn quanh ngơ ngác, cơn ngái ngủ còn vây bọc lấy chàng. Tiếng người lại thúc giục, gắt gỏng, mũi súng lạnh lẽo thúc vào vai Huỳnh:

– Dậy đi.

Huỳnh đứng lên như một cái máy, trong ánh đèn pin, chàng nhìn thấy người coi tù đứng trước mặt, tay cầm xâu chìa khóa, bên cạnh có hai người công an cầm súng chĩa mũi vào chàng, trong một giây, tim Huỳnh dội lên rồi lặng đi như ngừng đập, cả người Huỳnh tê dại.

Một trong hai người công an lập lại, giọng nghiêm trọng gay gắt hơn:

– Phạm Huỳnh, có lệnh cấp trên gọi, hãy đi theo chúng tôi.

Trong trí Huỳnh, tiếng chuông báo nguy vang vang từng hồi chát chúa, chàng cảm thấy nghẹt thở như muốn lịm đi, ý nghĩ trốn chạy vút ngang qua đầu chàng, không suy nghĩ, chàng dợm phóng tới trước, chiếc chăn vướng dưới chân làm người chàng chúi nhủi, loạng choạng suýt ngã nếu không có cánh tay Trần đưa ra đỡ kịp. Trần quay lại mấy người kia, ôn tồn hỏi:

– Xin các anh vui lòng cho biết, cấp trên gọi Huỳnh đi đâu trong giờ khuya khoắc như thế này?

Người công an trừng mắt gằn giọng:

– Tôi không có bổn phận phải trả lời câu hỏi của anh, lệnh gọi ai đi là người ấy phải đi, thế thôi.

Trần gật đầu thản nhiên:

– Nếu vậy tôi cũng xin đi theo.

– Không được, không có lệnh gọi anh.

Huỳnh đã bình tĩnh trở lại, chàng nói thật dịu dàng thân ái:

– Không, Trần không đi đâu cả, hãy ở lại săn sóc chị Hiếu, chị đang run lên vì lạnh kia kìa, hãy đốt lửa lên cho chị sưởi.

Huỳnh nhìn thẳng vào mắt Trần một giây, trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn pin, Trần thấy mặt Huỳnh xanh ngắt, nhưng đôi mắt thật xa vắng khôn dò. Huỳnh quay lại mấy người công an, nói rõ ràng từng tiếng một:

– Thôi, chúng ta đi chứ.

Huỳnh ngẩng cao đầu, quay lưng lại Trần và Hiếu, bước đi thật thẳng, tự để người lọt vào giữa hai mũi súng, đi thẳng ra ngoài. Người coi tù khóa cửa lách cách, những bước chân đi xa dần.

Căn lều vụt trở nên đen tối hoàn toàn.

Hiếu bám lấy cánh tay Trần run rẩy:

– Người ta mang anh Huỳnh đi đâu thế hở anh?

Trần đứng yên trong bóng tối, lặng lẽ đưa tay nắm chặt bàn tay Hiếu đang níu lấy cánh tay chàng, cúi đầu suy nghĩ. Bỗng chàng khẽ kêu lên:

– À, có thế chứ.

Chàng quay lại ôm choàng lấy Hiếu, cúi hôn trên tóc nàng, dìu nàng lại giường:

– Em ngồi xuống đây, ngồi yên đấy, đừng bước đi, tối quá dễ bị vấp ngã đấy. Để anh đi đốt lửa chờ Huỳnh về.

Hiếu nghẹn ngào:

– Liệu có trở về không anh? Đang giữa khuya thức tù dậy mang đi, có sao không anh?

Trần quẹt một que diêm, ánh lửa loe ra cho Hiếu thấy rõ nét mặt trầm lặng khắc khổ của chàng.

– Không sao đâu, anh vừa nghĩ ra rồi, em có nhớ không? Hồi đầu hôm Huỳnh đi ăn cơm trở về có kể cho chúng mình nghe cơm xong cán bộ bắt họp kiểm thảo, Huỳnh nói thẳng ra rằng nó mệt mỏi, muốn đi ngủ, cán bộ bèn cho nó về ngay. Anh đã lo ngại khi nghe Huỳnh về kể lại, thì bây giờ họ bắt đầu trị rồi đó, gọi dậy nửa đêm mang đi hành hạ về cái tội dám bướng bỉnh với cán bộ. Gia dĩ họ lại còn biết Huỳnh đau tim và rất sợ chết nữa, bằng cách này họ đánh mạnh vào tâm não của Huỳnh rất hiệu quả, kể cũng ghê gớm và tinh thật đấy. Em đừng sợ chuyện mang đi thủ tiêu, chúng anh không đến nỗi bị thủ tiêu dễ dàng như thế, tuy nhiên anh vẫn e ngại từ nay sẽ càng thêm rắc rối khổ sở với chúng nó nhiều.

Lửa cháy bùng trên mồi lá khô bắt vào củi cháy rực lên sáng cả căn lều. Trần bảo Hiếu:

– Em đến ngồi gần đây cho ấm, không biết sao em cứ run hoài, em run mãi như thế thì sợ con anh sau này nó sẽ rét mướt cả đời thì sao?

Hiếu lóng cóng đến ngồi cạnh Trần, nàng thì thầm như sợ ai nghe được:

– Vâng, thế thì anh Huỳnh sắp trở về với chúng mình đấy anh nhỉ, không biết giờ họ đang làm gì anh ấy, liệu anh ấy có chịu đựng được không anh?

Trần ngồi yên, ánh mắt chàng chợt sáng lên dữ dội, nét mặt chàng đanh lại khiến Hiếu sợ hãi không dám hỏi nữa, nàng ngồi cố thu người thật nhỏ bên cạnh Trần.

Đã hơn một tiếng đồng hồ mà chưa thấy Huỳnh trở lại, tâm trí Trần càng căng thẳng trong sự chờ đợi. Tuy chàng biết người ta mang Huỳnh đi để trừng phạt cái thái độ ngang bướng của Huỳnh hồi tối mà thôi, nhưng những bóng đen cứ lởn vởn trong trí óc của Trần mỗi lúc một quái đản hơn, mỗi lúc một to lớn hơn lên.

Một con chim lạ rúc lên một tiếng não nuột trong rừng sâu đen tối, cơn gió mang tiếng chim sầu não lướt qua làn nước mưa đọng trên những tầng lá trên cao rớt lợt đợt xuống mái tranh sũng ướt. Các lều bên cạnh có tiếng người nói rì rào, tiếng sột soạt của đồ vật bị xê dịch, Trần nghĩ là anh em tù bên các lều lân cận đều không ngủ, họ đều đã thức giấc khi nghe tiếng công an gọi Huỳnh dậy mang đi. Và giờ đây họ cũng đang âm thầm chờ đợi để biết số phận của Huỳnh, như niềm khắc khoải cho chính số phận của họ vậy.

Trần vụt đứng dậy, cơn giận âm ỉ trong lòng chàng chực bừng lên, chàng trút sự nóng nảy lên bước chân nện mạnh đi quanh căn lều chật hẹp như một con thú bị thương.

Cơn cớ nào mà chàng và các bạn tù phải rời bỏ cuộc đời yên vui để xông pha vào vòng chiến tranh gian khổ, để đi đến bước giam cầm tù tội bởi những kẻ ở cùng một chiến tuyến như thế này? Cứ thế ngày rồi đêm, mặt trời hiện lên rồi lặn xuống biến mất sau dãy núi phương Tây, đám tù nhân khốn khổ ở đây vẫn hoàn toàn vô vọng. Không một ai có hy vọng trở về.

Tin chiến thắng Việt Bắc vẫn tung bay, những chiến dịch dưới đồng bằng vẫn tiếp diễn, máu khắp nơi vẫn chảy, chảy vì đấu tranh chủ nghĩa, vì cốt nhục tương tàn nhiều hơn chảy vì chiến đấu chống ngoại xâm. Tiếng hoan hô đả đảo ngày đêm không dứt, đất nước vẫn điêu linh, Mẹ quê hương đã mỏi mòn kiệt lực.

Chúng nó nhân danh Mẹ giết dần mòn những đứa con yêu quý Mẹ mang nặng đẻ đau. Chúng nó múa may khắp nơi, những gót chân chúng nó không hề chạm đất, có những móng vuốt nạm vàng nạm bạc sáng lòa. Chúng nó rung những dây chuông trên những mắt xích vang lên từng tràng nhạc hấp dẫn yêu ma.

Tuy nhiên, đồng bào trên quê hương chưa nhận diện được chúng nó, chưa có một giới danh rõ rệt nào để đặt cho chúng nó, bởi vì kẻ thù xâm lăng của dân tộc đang sừng sững trước mặt choán lấp những hiện tượng quái đản, cái nguy cơ trầm trọng đó.

“Và ta thì bất lực đi quanh căn lều ẩm ướt này, và bạn ta thì tính mệnh không biết ra sao ngoài kia.”

Trần nắm chặt bàn tay lại, đấm vào lòng bàn tay kia, chàng muốn gào lên, thét lên, muốn giật tung căn lều khốn nạn này, cho hai bàn tay bật máu tươi ra, cho thịt da rách nát ê chề. Chàng muốn xông ra ngoài, chàng sẽ gọi đích danh chúng nó và chửi vung lên, hừ, chúng nó sẽ vớ ngay được dịp, khỏi cần phải mất công bày mưu tính kế thủ đoạn lôi thôi, những mũi súng sẽ chĩa theo kẻ điên cuồng, kẻ nổi loạn, những mũi súng sẽ nhắm thật trúng đích, bởi vì đó là những tay súng đã được huấn luyện thuần thục để bắn kẻ thù.

Nãy giờ Hiếu âm thầm buồn bã dõi mắt nhìn theo Trần đi đi lại lại, lòng nàng nặng trĩu lo âu và sợ hãi, thế này vẫn chưa đủ ư, còn phải chịu đựng thêm những gì nữa đây? Hiếu nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp, nhưng trái tim khốn khổ của nàng vẫn vẽ ra trong trí tưởng tượng một đêm nào đó, đến lượt Trần bị người ta gọi dậy thúc mũi súng vào lưng mang ra giữa rừng tăm tối như Huỳnh đêm nay vậy. Nghĩ đến đó Hiếu cảm thấy máu trong người đông đặc lại, thân hình bé nhỏ của nàng run lên cầm cập mặc dầu ngọn lửa vẫn rần rật cháy to giữa lều, hơi nóng tỏa ra rát cả mặt mày.

Trần đang dằn dọc bước đi bỗng đứng dừng lại, có tiếng chân người ngoài kia, Trần bước nhanh về phía cửa hồi hộp chờ đợi.

Tiếng chân người dừng lại trước cửa, tiếng mở khóa, cánh cửa mở hé vừa vặn Huỳnh bị xô vào bước lảo đảo rồi đứng yên. Sợ dây xích kêu loảng xoảng, tiếng khóa kêu tách bên ngoài, cùng tiếng chân người rời xa.

Trần mừng rỡ, đưa tay đón lấy bạn, bỗng Huỳnh lùi lại, đôi mắt chàng tối sầm như không trông thấy ai hết, chiếc áo thâm cũ nát của chàng bị toạc một miếng trên vai trễ xuống lộ ra chiếc xương vai nhô lên.

– Huỳnh, mày làm sao thế hở? – Trần nóng nảy lo ngại hỏi to.

Tiếng gọi của Trần như đánh thức Huỳnh trở về từ cõi u mê nào đó, Huỳnh thõng tay xuống, nhìn Trần, ngu ngơ hỏi:

– Trần đấy à? Mày đang làm gì thế?

Trần đến sát bên Huỳnh, quàng tay ôm vai bạn, dìu bạn đến bên bếp lửa:

– Mày sao thế, chúng nó làm gì mày? Hả, chúng nó đưa mày đi đâu?

Huỳnh ngồi sụp xuống trước ngọn lửa, cười vu vơ thật hiền:

– Sáng quá nhỉ, ấm quá nhỉ, tuyệt thật.

Trần và Hiếu nhìn nhau, không ai nói với ai, họ cùng thấy nỗi lo ngại mỗi lúc một tăng. Trần nắm chặt cánh tay Huỳnh lay giật như Huỳnh đang trong cơn mê ngủ:

– Huỳnh, Huỳnh, hãy quay lại nhìn tao đây này, tao muốn…

Huỳnh chậm chạp quay lại, tầm mắt chàng lơ đãng lướt qua mặt Trần:

– Tao muốn gì đâu nào, à, ừ, tao muốn ngủ, hãy để cho tao ngủ.

Dứt lời, Huỳnh đặt mình nằm nghiêng xuống ngay trên nền đất lạnh lẽo ẩm ướt, hai chân chàng dính đầy bùn đất co lên tận ngực, hai cánh tay gầy guộc ôm lấy đầu, nhắm nghiền mắt lại.

Trần lắc đầu, chàng thở dài thật mạnh như muốn trút cả khối nặng đang đè trong lồng ngực chàng, chàng kéo cái tơi lá lại sát bên Huỳnh, đẩy người Huỳnh nằm lọt vào cái tơi, Huỳnh để mặc cho Trần day trở người mình, chàng vẫn nằm co quắp, mắt nhắm chặt như ngủ say.

Trong khi Hiếu loay hoay đắp chiếc chăn lên người Huỳnh, bỗng Huỳnh mở choàng mắt ra, nhìn Hiếu đăm đăm, chàng cất tiếng nói thật dịu dàng:

– Lan, em đấy ư? Anh chỉ là một kẻ hèn mọn, có đáng gì đâu, sao em cứ quanh quẩn bên anh hoài vậy?

Huỳnh sụp mi mắt xuống, giọng nói thoảng nhẹ xa xăm:

– Hãy hát đi em, hãy hát ru cho anh ngủ.

Hiếu trên tay vẫn còn nâng một mí chăn lên nửa vời, nàng ngây người, sửng sờ, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Trần. Trần nhìn Hiếu gật đầu, chàng khẽ mấp mấy môi, đưa tay ra hiệu. Hiểu ý người yêu, Hiếu cúi xuống, kéo mí chăn lên đắp kín cổ cho Huỳnh đoạn cất tiếng ru nho nhỏ, lời ru nghẹn ngào, chìm xuống, tiếng đục buồn tênh thấm qua hơi ẩm của gian lều cỏ:

“Trăm năm dầu lỗi hẹn hò

Cây da bến cũ con đò khác đưa,

Cây da bến cũ còn lưa

Con đò đã thác năm xưa đi rồi.”