← Quay lại trang sách

Chương XXXVI

Bây giờ họ nằm song song bên nhau, ngửa mặt nhìn trời, cái đầu xinh đẹp của nàng gối lên cánh tay Huỳnh, mái tóc dài ướt đẫm nước mưa vương vãi trên mặt chàng.

Mưa đã ngớt hạt, những sợi mưa như tơ mỏng bay phơi phới giữa trời, một chút nắng ửng lên xuyên qua màn mưa bụi làm óng ánh những sợi tơ vàng.

Nàng cất tiếng hỏi:

– Sao anh biết tên em là Lan?

Huỳnh đang đắm mình trong khoái cảm còn dật dờ trên khắp châu thân, nghe tiếng “Lan,” chàng bàng hoàng hỏi giật giọng:

– Hả, tên em là Lan hả, tại sao?

– Thì anh vừa gọi tên em luôn miệng đấy thôi, lại cứ làm bộ không biết.

Nàng nguýt chàng, vẻ hờn dỗi đáng yêu trong giọng nói nũng nịu say mê. Huỳnh thẩn thờ.

– Thế ra em là Lan hả, làm sao anh không biết, anh biết em lâu lắm rồi em ạ, anh biết em từ kiếp trước kia lận.

Nàng xoay người, choàng cánh tay ôm ngang qua ngực chàng:

– Thế anh tên là gì nào?

– Anh tên là Huỳnh.

Nàng kêu lên:

– Huỳnh, Huỳnh, Phạm Huỳnh thi sĩ phải không?

– Nếu em muốn anh là thi sĩ, thì anh sẽ tập làm thơ, vì em là nữ thần, em muốn biến anh thành thứ gì chẳng được.

Huỳnh âu yếm hôn lên mái tóc ướt đẫm của nàng. Bỗng Huỳnh ngạc nhiên thấy cánh tay nàng ôm ngang ngực chàng tự nhiên siết chặt, run rẩy, nàng chống tay lên, khuôn mặt đẹp của nàng cúi xuống sát mặt chàng, đôi mắt nàng mở to chứa đầy vẻ kinh hoàng đau đớn, nàng la to một cách bất lực:

– Không, không, không phải tên anh là Huỳnh, anh không phải là Phạm Huỳnh, em không muốn thế, không thể như thế được.

Huỳnh ngạc nhiên:

– Tại sao thế hở em? Tại sao em không muốn thế, cái tên anh có gì làm em phiền muộn như vậy, nếu em không muốn anh sẽ bỏ quách cái tên đó ngay.

Nàng bật cười chỗi dậy, kéo tay Huỳnh dậy theo, cử chỉ vội vàng hấp tấp, giọng nói của nàng như đứt hơi:

– Trốn đi anh, hãy trốn ngay lập tức, em van anh, ngay bây giờ, đừng chậm trễ, nguy hiểm lắm anh ơi.

Huỳnh kéo nàng sát lại mình, quàng tay ôm đôi vai rung động của nàng:

– Nào, nào, em hãy bình tĩnh xem nào, tại sao em sợ hãi, tại sao em bảo anh hãy trốn chạy? Ở tù như anh để được gặp em như thế này anh tình nguyện ở tù mãi mãi, anh tiếc không ở tù sớm hơn nữa đấy chứ, trốn chạy làm gì, ở ngoài kia anh vô tích sự lắm em ạ.

Người con gái thổn thức, lắc đầu:

– Anh không thể biết được, em là em ruột của anh Châu, giám đốc trung tâm Tây Hạ, chắc anh biết. Em làm việc ở ngoài tỉnh nhưng gần đây anh Châu em bị đau nên em xin nghỉ một tháng vào đây săn sóc cho anh em. Anh Châu em bị sốt rét rừng nặng lắm, em vào đây mới mấy ngày, em ở mé rừng bên kia, nơi khu nhà cán bộ. Cách đây vài ngày anh Châu em lên cơn sốt nặng, có một cán bộ cao cấp ngoài tỉnh vào gặp anh em có việc gấp, anh em phải gượng ngồi dậy trên giường để nói chuyện với người cán bộ ấy. Em ở phòng bên cạnh ngăn bằng một tấm vách nứa nên câu chuyện giữa người ấy và anh em, em đều nghe rõ. Người ấy nói với anh em: “Thượng cấp phái tôi vào đây truyền khẩu lệnh cho đồng chí thi hành ngay kế hoạch thanh toán hai tên Phạm Huỳnh và Nguyễn Trần trong vòng một tháng. Điều cần thiết là phải hoàn tất kế hoạch cho cái chết của chúng nó gây ra hoàn toàn có tính cách tai nạn, bởi vì hai thằng phản động đó rất có uy tín và cảm tình trong hàng ngũ bộ đội, cán bộ của ta cũng như quần chúng ở ngoài. Nếu ta không khéo trong việc này e có hậu quả không hay về sau.” Lúc đó em chưa biết anh và anh Trần nhưng em đã từng nghe tiếng hai anh, có dịp nghe đọc thơ của hai anh trong những dịp liên hoan của tỉnh, vì vậy cho nên khi nghe người ấy nói như vậy tự nhiên em hồi hộp và chú ý vô cùng.

Huỳnh chăm chú theo dõi câu nói của nàng, chàng chợt rùng mình rất nhẹ, nét mặt chàng tối hẳn lại, Huỳnh ghì thiếu nữ vào ngực cho bớt cóng lạnh, giọng chàng vẫn điềm tĩnh.

– Rồi sao nữa em?

– Anh Châu em nói với người kia rằng: “Tôi cũng định bớt sốt sẽ ra tỉnh trình bày với thượng cấp về việc này. Tôi đã biết ý định của thượng cấp nhưng trong thời gian giam giữ họ ở đây, tôi nhận xét thấy họ biết tôn trọng kỷ luật, tỏ ra có tư cách, được mọi người mến chuộng, không ngại khó trong những công tác của trại, vả chăng họ là những người trẻ tuổi có thiên tài, tôi nghĩ không phải mỗi lúc mà đất nước có thể nảy sinh ra những thiên tài như vậy. Thế cho nên tôi muốn đề nghị với thượng cấp cho họ có thời gian để học tập thấm nhuần tư tưởng của chúng ta, cần kiên trì giáo dục họ để khỏi thiệt thòi nhân tài của xứ sở ta trong lúc này.

Ngoài ra tôi cũng biết rằng hai người đó không bao giờ phản bội ta mà về với giặc…” Người cán bộ cắt ngang câu nói của anh Châu em, hắn ta nói: “Thượng cấp đã nghĩ đến tất cả những điều đồng chí đã trình bày, vì vậy thượng cấp cho tôi vào giải thích với đồng chí rằng thiên tài chỉ có ích khi phục vụ cho Đảng và nhân dân, nếu thiên tài phản động thì nguy hiểm gấp ngàn lần những kẻ theo giặc, bởi vì nó lũng đoạn tinh thần hàng ngũ của ta, phá hoại sự nghiệp cách mạng của Đảng từ trong xương tủy. Vừa rồi Đảng bộ nhận được báo cáo của cán bộ phụ trách học tập chính trị của trung tâm cho biết thằng Huỳnh vừa có thái độ chống đối rõ rệt, nó tuyên bố tỉnh bơ là nó buồn ngủ trong khi mọi người hoan hô chiến thắng Cao Bắc Lạng. Do đó thượng cấp ra lệnh tối hậu cho đồng chí thi hành ngay kế hoạch đã định, khai thác bệnh đau tim của thằng Huỳnh, loại trừ nó trước, rồi sẽ đến thằng Trần, thượng cấp sẽ chỉ thị cho biết kế hoạch tiếp theo.” Nói xong người ấy từ giã anh em rồi ra về ngay. Anh ơi, lúc ấy em chưa biết anh mà nghe vậy em cũng thấy buồn bã bải hoải cả người. Có lẽ vì cảm tình của anh em biểu lộ rõ ràng ý muốn che chở cho các anh, em đâu ngờ hôm nay em lại gặp chính anh trong hoàn cảnh lạ lùng này.

Huỳnh cười buồn:

– Định mệnh đấy em ạ, làm sao mà em một mình đến đây giữa cơn mưa như vậy?

– Sáng nay em ra suối giặt, suối vắng không có người, em giấu áo quần vào hốc đá trên kia bơi xuống đây để tắm, em vừa xuống đây thì cơn mưa giông đổ tới, em rất thích tắm mưa nên em lên ngồi trên ghềnh đá kia để cho mưa giội xuống thân thể thì thấy anh bơi đến, thoạt nhìn thấy anh em cảm thấy như quen thuộc lâu lắm rồi, em không hiểu tại sao. Em đâu ngờ anh lại là người mà tính mạng đang bị người ta mưu hại, ngay đến anh Châu em cũng đành tuân lệnh, không dám phản đối.

Nói đến đó nàng bỗng trở nên nóng nảy bồn chồn, nàng nhìn Huỳnh khẩn thiết:

– Xin anh hãy trốn đi ngay, hãy trốn ngay với bất cứ giá nào, chẳng qua số phận của chúng mình chỉ gặp nhau có chừng này mà thôi. Xin anh hãy hứa với em, hãy tìm cách trốn khỏi nơi này ngay lập tức.

Người con gái lắc mạnh vai Huỳnh, như cố đánh thức Huỳnh tỉnh dậy từ một cơn mơ nào đó, trong khi nàng nói với chàng câu chuyện lẽ ra phải làm cho chàng xúc động ghê gớm thì nàng thấy vẻ mặt của chàng dần dần trở nên trầm lắng xa xôi, đôi mắt chàng chìm đắm vào hư không dường như chàng quên hẳn có nàng đang ngồi bên cạnh. Khi nàng thôi thúc, kéo tay chàng giật mạnh, Huỳnh gắng gượng cựa mình để biết mình đang còn ở trong thực tại, chàng nắm lấy tay người con gái ôn tồn bày giãi:

– Em bảo anh trốn đi ngay, anh sẵn sàng làm theo ý em bất kể thế nào. Nhưng ngay bây giờ thì không thể được, em bảo anh chạy ngõ nào, trước mặt chúng ta là vực sâu, chung quanh rừng này đầy những hầm chông mà anh không thuộc nổi một đường lối nào cả, ngoại trừ con đường dẫn đến đây để được gặp em hôm nay. Những giờ phút được ở bên em như thế này là diễm phúc mà anh không dám ngờ là có thật, anh không có gì ân hận, cũng không có gì phải vội vàng. Vả chăng anh còn bạn anh, Trần đó, số phận chúng anh ràng buộc với nhau, và như em vừa nói, thì bạn anh cùng chung số phận với anh trong âm mưu của họ. Chúng anh như đã nguyện đồng sinh đồng tử, bạn anh bị ở tù một phần lớn cũng vì nó quá thương anh cho nên anh không thể trốn ngay như em muốn được. Tuy nhiên em hãy tin rằng con người đứng trước cái chết phi lý và oan uổng không ai ngồi yên mà chờ nó đến cả. Bằng cách này hay cách khác chúng anh sẽ tìm được lối thoát ra khỏi chốn này. Xin em hãy yên tâm.

Nàng nghẹn ngào:

– Từ nay không bao giờ em yên tâm được nữa.

Huỳnh nâng cằm nàng lên, áp khuôn mặt nàng giữa hai bàn tay nâng niu của mình; chàng nhìn sâu vào đôi mắt nàng chong chong nhìn chàng với vẻ say đắm tuyệt vọng:

– Khi anh nhìn thấy em ngồi trên ghềnh đá giữa hồ từ xa, khi anh nhìn thấy những tia chớp giật sáng lòa trên đầu em, cơn mưa vây phủ lấy người em, anh biết ngay rằng anh đã bắt gặp một định mệnh vô thường, nhưng anh không ngờ định mệnh ấy vụt trở nên đẹp đẽ một cách khốc liệt như thế này. Chỉ trong một buổi sáng mà choán hết cả đời người, đến thế này là hết rồi, dù anh có sống thêm một trăm năm nữa cuộc đời này cũng không còn gì để cho anh thêm được nữa. Em hãy nhìn quanh đây, để nhớ mãi đời đời, buổi động phòng hoa chúc của chúng ta trên đời này chỉ có một, ngàn năm trước ngàn năm sau Thượng Đế không thể tạo nổi một cuộc tao phùng kỳ diệu thứ hai.

Huỳnh buông tay nàng ra đột ngột, quay mặt đi, lẩm bẩm:

– Lan, Lan, em chỉ là một, không hề có hai, tại sao, tại sao khi người ta sắp giết anh em lại đến với anh, em báo cho anh giờ tận cùng của anh nữa, em là định mệnh gì mà lạ lùng đến thế.

Người con gái thõng tay, nàng cảm thấy hụt hẫng khi Huỳnh không ôm nàng trong tay nữa; nàng thấy mình lạc lối không hiểu nổi những điều Huỳnh nói; mưa nhỏ hạt vẫn rơi trên tóc hai người. Nàng từ từ đứng dậy, chiếc khăn quấn ngang ngực nàng rũ xuống tận đùi. Huỳnh ngẩng lên, dáng nàng cao vút choán hẳn một vùng hồ suối và cả mảnh trời bên trên. Trước mặt chàng, nàng vụt trở nên xa xôi bí mật vô cùng, vẻ đẹp của nàng biến đổi một cách không ngờ. Nét u buồn lặng lẽ trong đôi mắt nàng nhìn xuống Huỳnh như bao trùm lấy chàng trong một thâm tình trưởng thành và to lớn. Chỉ một giờ trước nàng còn là một cô gái bé bỏng ngồi nghịch mưa trên phiến đá, một giờ sau nàng là hiện thân cho người đàn bà đau khổ đến thiên thu. Hình ảnh của nàng trước mặt chàng phảng phất nét tượng hình của pho tượng đá câm nín khổ đau.

Huỳnh bàng hoàng tự hỏi: “Có thể đến thế được ư? Cuộc đời này có còn gì nữa chăng?”

Nàng nói, thật bình thản:

– Em phải về, trưa rồi.

Huỳnh nhìn mặt hồ quang đãng sau cơn mưa, một chút nắng rực rỡ đậu như cánh bướm trên ngọn cây cao, hình như đâu đó có tiếng xôn xao của chim chóc hay của loài người.

Người con gái lại nói:

– Em chờ anh ở đây, trưa mai, anh đến nhé.

Huỳnh gật đầu, chàng lấy làm lạ nghe âm thanh tiếng nói của nàng như vẳng lại từ nơi hư vô nào xa xôi quá, tiếng nói không có vẻ thiết thực chút nào. Và cả người con gái vừa ở trong vòng tay yêu đương cuồng nhiệt của chàng nữa, nàng đang còn đứng đó mà như đã xa lắm rồi, mất hút trong thời gian tro bụi.

Nàng quỳ xuống trước mặt Huỳnh, ôm lấy chàng, dịu dàng hôn lên mắt, lên má, lên môi, lên cổ Huỳnh, ở nàng bây giờ biểu lộ một vẻ yêu thương đằm thắm, buồn bã và cam chịu. Tim Huỳnh nhói lên, chàng ghì chặt lấy nàng, chua xót, câm nín, thiết tha. Chợt Huỳnh đẩy nàng ra, giọng nói của chàng khô khan một cách lạ:

– Thôi, em về đi kẻo trưa rồi.

Nàng ngoan ngoãn rời Huỳnh, chuồi mình xuống nước lặn mất tăm như một nữ nhân ngư chợt biến trong làn nước xanh, cho đến khi Huỳnh thấy nàng ngoi lên chống tay trên bờ đá bên trên giòng suối, nàng nhún mình, phút chốc đã đứng trên một tảng đá xanh rêu. Nàng đứng đó, quay lại nhìn Huỳnh một giây, đôi mắt nàng đăm đăm, môi nàng mím lại, tóc nàng dán bết vào má, vào cổ, chiếc khăn quấn trên ngực nàng ướt lướt thướt, dính sát vào người. Nàng lẳng lặng quay đi, nhảy qua từng phiến đá nhẹ nhàng như một con sóc. Đến chỗ rẽ sắp khuất mặt hồ, nàng lại ngừng lại, quay nhìn Huỳnh lần nữa, lần này thân hình nàng khuất sau một đám lá, Huỳnh chỉ nhìn thấy nàng ngoảnh lại sau những chạc cây ngang dọc như một cái khuôn hình đóng khung khuôn mặt buồn bã của nàng ở giữa. Nắng lọt qua kẽ lá rọi sáng hẳn một bên má nàng, cái nhìn của nàng âm thầm lặng lẽ.

Rồi nàng biến mất như một giấc mơ.

Lan, Lan em mãi mãi chỉ là một giấc mơ, nếu một mai anh chết đi, những giấc mơ và em sẽ cùng anh tan biến, vì vậy cho nên anh có thiết tha với sự sống cũng chỉ là vì em. Vậy mà người ta sắp giết anh, người ta nhất định giết một kẻ chỉ còn mong giữ gìn sự sống cho em. Vậy thì, hỏi còn chi để bày giãi, còn chi để biện minh? Anh chỉ còn lại một mình, đơn độc trên phiến đá trung trinh này, em chợt đến rồi chợt đi, em cho anh sống đến tận cùng để rồi em báo cho anh sự chết.

Tên em là Lan, phải không em, anh gọi tên em rồi đó, em hẹn anh ngày mai, phải không em? Anh sẽ đến với em ngày mai, vì em đã muốn, vì em hẹn hò. Anh sẽ không trốn chạy trước ngày mai đâu em. Tại sao em thúc giục anh trốn chạy, tại sao em lại hẹn hò? Tại vì em là Lan, phải không em? Là giấc mơ vô cùng vô tận của đời anh, giấc mơ duy nhất của một kẻ bị đồng loại săn đuổi đến cùng đường.

Ngày mai, em hãy chờ anh ở đây em nhé, em hãy chờ anh, trên bước đường của một kẻ tử tù, anh sẽ đến với em.

Anh sẽ đến, anh sẽ đến.