← Quay lại trang sách

Bốn Ngọc Hoàng, Hồng Ngọc và… Ngọc Tiên

Sau khi Đạt được trả tự do, ông Hoàng quyết định rũ bỏ hết mọi ham hố bụi trần, chuyển hẳn sang giai đoạn mới của cuộc đời. Ông chán nản cùng cực về chuyện quan trường, về hoạn lộ. Ông thừa biết rằng ông sẽ nhận quyết định về hưu bất cứ lúc nào, bởi năm nay ông đã sáu mươi sáu tuổi rồi. Bà Ngọc nhiều lần van vỉ ông hãy rũ bỏ sạch, về hưu ngay cho bà nhờ!

Trên đường công danh, Hoàng có quá nhiều kỷ niệm ê chề cay đắng!

Hoàng được gọi lên báo cáo về tình hình làm ăn của Tổng Công ty với ông Đức. Đây là lần đầu tiên, từ khi nhậm chức, ông Đức gặp riêng Hoàng. Hoàng đã rút được quá nhiều kinh nghiệm trong tiếp xúc với ông Dưỡng, người tiền nhiệm của ông Đức.

Một lần Hoàng vừa đi Trung Quốc về. Trung Quốc đang lẳng lặng mở cửa rất bạo. Đó là một chuyến đi Hoàng được chứng kiến nhiều cái mới. Tại Hạ Long, ông Dưỡng gọi Hoàng đến, báo cáo. Hoàng sôi nổi trình bày về những đổi mới trong đường lối phát triển kinh tế - xã hội của nước bạn, nêu những số liệu và hình ảnh chứng tỏ thành tựu mà Trung Quốc đã đạt được sau vài năm thực sự đổi mới. Với tất cả nhiệt tâm của một người luôn trung thành và tận tụy với dân với nước, Hoàng đề xuất với lãnh đạo:

- Thưa đồng chí! Việt Nam ta phải nhanh chóng đổi mới, mạnh hơn, dứt khoát hơn chứ đừng có nửa vời, đừng có cải lương thì tất yếu thành công. Ngược lại, cứ như hiện nay thì chắc chắn nước nhà sẽ tụt hậu so với láng giềng, tụt hậu vô phương cứu vãn…

Một tiếng đập rầm! Hai chiếc tách trà bằng sứ Trung Quốc rơi xuống sàn nhà vỡ tan.

- Anh biết một mà không biết mười! Đổi mới hả?… Việt Nam có cách của Việt Nam. Ta đổi mới nhưng phải kiên định lập trường Xã hội Chủ nghĩa!…

Hoàng bị mắng mỏ tơi bời, nhưng điều khiến cho Hoàng nhớ mãi là càng mắng, những gì ông ta nói càng ít sức thuyết phục hơn. Sau này lịch sử sẽ phán xét tất cả, công và tội, tất nhiên. Còn giờ đây, Hoàng biết nói sao? Cãi lại thì là thằng mất trí. Còn không cãi lại thì là đồ hèn. Lần ấy Hoàng cắn răng chấp nhận là đồ hèn!

Tại thành phố Hồ Chí Minh, Hoàng vừa đi Minh Hải và Kiên Giang gần một tháng về thì được triệu tập họp. Ông Dưỡng hỏi Hoàng về thực trạng nghề cá ở hai tỉnh giàu tiềm năng thủy sản nhất nước. Hoàng thưa rằng, với cơ chế giá cả và thuế má hiện nay, ngư dân không bao giờ mang sản phẩm về bán cho Nhà nước! Họ bán ngay tại chợ trời giữa biển, cho tàu nước ngoài. Sản lượng thủy sản đánh bắt được gộp lại chưa đầy bốn ngàn tấn một năm, thực ra có thể khai thác ba chục ngàn tấn! Trong bốn ngàn tấn ấy, chủ yếu là cá, còn tôm rất ít. Nhà máy đông lạnh tại Kiên Giang đang xuống cấp nghiêm trọng vì không có nguyên liệu. Một trăm triệu đôla của Nhà nước đầu tư cho ngành thủy sản từ năm 1976 đến 1980 kể như công dã tràng. Nhà máy đông lạnh Kiên Giang là di tích cuối cùng của cách đầu tư này! Một cái đập tay xuống bàn rất mạnh khiến chiếc bình cắm bông bật xuống sàn vỡ tan. Nước văng ướt nhẹp áo sơ mi của người đập bàn. Ông Dưỡng đứng lên chỉ tay vào mặt Hoàng, nói:

- Anh nói tầm bậy! Tôi có trong tay báo cáo của hai tỉnh Kiên Giang và Minh Hải: Sản lượng năm ngoái là mười hai ngàn tấn, trong đó có năm ngàn tấn tôm, hiểu chưa? Anh đi khảo sát hay đi chơi… mà bảo chỉ có bốn ngàn? Không lẽ cả hai cái tỉnh ủy đều báo cáo láo hay sao? – Ông Dưỡng lấy tay chùi mép - Rõ ràng là anh đang cố tình bóp méo sự thật, đùn lên đám mây u ám về kinh tế thủy sản để bắt Đảng và Nhà nước chấp nhận cho anh cái cơ chế Tự cân đối, tự trang trải, đúng không?

Ông Dưỡng càng nói càng giận. Sự tức giận khiến những sợi gân cổ giật giật từng cơn như những sợi cáp neo tàu gặp bão.

Phải một thời gian dài sau đó cơ chế Tự cân đối, tự trang trải mới được phép làm thử. Nhưng chuyện Hoàng được lên cấp cao hơn… thì vĩnh viễn không!

Rất buồn nhưng Hoàng không nản chí. Ông chú tâm vào sự nghiệp của ngành thủy sản… Trong ông chỉ còn nỗi đam mê duy nhất là thực hiện thắng lợi cơ chế mới, mong Nhà nước thể chế hóa nó để áp dụng cho toàn nền kinh tế xã hội. Bằng cơ chế mới, Hoàng ước mơ đưa Tổng Công ty thành một tập đoàn kinh tế mạnh, có vị thế trên trường quốc tế. Đây chính là thời gian Hoàng sống gần quần chúng nhân dân nhất. Từ Móng Cái đến Hà Tiên, nơi nào có ngư dân là nơi đó có Hoàng. Gần dân, ông thấy tâm hồn như được thanh lọc, trẻ trung ra… Ông tìm thấy nguồn động viên vô cùng lớn khi nghề cá cả nước được khôi phục và phát triển mạnh. Ngư dân đi biển biết được chuyến này mình thu được bao nhiêu tiền. Quyền lợi của họ được đảm bảo. Vì thế, họ mạnh dạn dốc vốn đầu tư, ham muốn làm ra nhiều sản phẩm cho xã hội, ham muốn làm giàu. Chiến lược khôi phục nghề cá nhân dân thực sự hâm nóng khí thế làm giàu trong dân. Bảo vệ quyền lợi chính đáng của ngư dân cũng chính là làm lợi cho Nhà nước. Đã là con người, ai cũng có khát vọng giàu sang, khát vọng sở hữu! Đó là động lực thúc đẩy xã hội phát triển. Điều đó quá đơn giản, mà suốt bao nhiêu năm chúng ta - cứ mải miết lên án kẻ giàu, cho người giàu có là giai cấp bóc lột… - không sửa sai để làm theo đúng quy luật muôn đời!

Ông Đức là người Hoàng rất hy vọng. Ông đã từng không đồng ý phương cách cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh ở Sài Gòn và miền Nam, quá nôn nóng, đốt cháy giai đoạn… Chính vì thế, ông đã từng thất sủng vài năm. Nhận được tin ông Đức gọi, Hoàng rất vui. Cách nay hai tuần, Hoàng có gửi đi bản góp ý về tình hình đất nước, trong đó nhấn mạnh đến thời cơ đang đến. Đừng để mất thời cơ như sau năm 1975. Thủ tướng là cấp trên trực tiếp của Hoàng từ thời kháng Pháp. Ông rất hiểu tấm lòng của Hoàng. Nhờ có ông và một số người nữa mà cơ chế Tự cân đối, tự trang trải mới được thi hành. Bản góp ý của Hoàng mang tên Mở cửa để Hội tụ, trong đó nhấn mạnh đến thời cơ đã chín mùi, và nêu những việc cần làm gấp là: Làm bạn với tất cả, nhanh chóng bình thường hóa quan hệ với Hoa Kỳ, tạo ra môi trường đầu tư hấp dẫn, thu hút đầu tư nước ngoài.

Người cảnh vệ dẫn Hoàng tới phòng khách. Vài phút sau, ông Đức ra. Ông vui vẻ hỏi Hoàng về chuyện gia đình, thân mật như bạn bè lâu ngày gặp lại. Điều này khiến Hoàng yên tâm, không phải lo đối phó chi cả. Độp một cái, ông Đức hỏi:

- Nghe nói giới giám đốc dạo này giàu có lắm: xe hơi đời mới, biệt thự, vài lô đất ở ngoại ô, có tài khoản ở ngân hàng ngoại quốc, chơi golf, tennis, du lịch nước ngoài, một cuộc chơi hàng ngàn đô?

- Thưa anh, tận mắt thì tôi chưa thấy, nghe đồn thì có!

- Không phải chuyện đồn thổi, thực tế đó. Bên công an người ta có hồ sơ cả…

Về chuyện này, Hoàng không có gì để nói. Nhưng không thể yên lặng:

- Thưa… giàu có mà không phạm pháp thì đáng mừng chứ. Đây là thời của các nhà doanh nghiệp kia mà. Đảng ta chủ trương. Vậy hãy để cho dân thỏa sức làm giàu. Ai phạm pháp thì nghiêm trị. Ngành công an không nên hình sự hóa các mối quan hệ kinh tế của các doanh nghiệp!

- Hả, anh nói sao? Không nên hình sự hóa các mối quan hệ kinh tế… Hừ, tôi mới nghe ý này lần đầu… Đó là ý hay! Tôi gặp đồng chí hôm nay là để nhắc nhở. Doanh nghiệp của đồng chí ăn nên làm ra, ai cũng biết. Nhưng trong công tác quản lý, có lẽ còn sơ hở. Bọn tham nhũng, bọn mafia đục khoét chỗ sơ hở của luật pháp, của cơ chế mà làm tới! Phải chống tham nhũng, nếu không thì là tai họa của đất nước! Hàng ngũ giám đốc của Tổng Công ty có bao nhiêu người, đồng chí có thuộc tính nết họ chưa?

- Dạ, cá tính thì, theo tôi… ta không nên quan trọng hóa ạ…

- Là tôi nói đồng chí có nắm được ai làm giàu mau lẹ bằng cách đào khoét nhà nước không?

- Thú thật là tôi chưa biết chuyện này. Nhưng nếu có thì tôi là người đầu tiên yêu cầu pháp luật trừng trị.

Ông Đức nhìn Hoàng hồi lâu rồi chậm rãi:

- Riêng bản góp ý mang tên Mở và Hội tụ, tôi có đọc. Nói đừng buồn nhá: Có rất nhiều những bản như thế! Nhiệt tâm có thừa, nhưng các đồng chí chưa thấy hết phức tạp của tình hình.

- Tôi cũng nghĩ tình hình rất phức tạp… Nhưng ai là người nắm được nếu không phải là đồng chí? - Hoàng sôi nổi và không kìm lại được nữa - Là đảng viên, tôi chỉ mong sao cho đường lối của Đảng phù hợp với thời đại, hợp với lòng người. Và, quan trọng hơn, phải đi trước một bước, đừng bao giờ để lỡ thời cơ ngàn năm có một. Chúng ta phải đón trước thời cơ để nắm lấy nó.

Hoàng nhớ lại bao nhiêu công sức và tâm huyết mình dồn hết vào Bản góp ý. Phần một, nói về nhu cầu phải đổi mới quan điểm, tư tưởng; một cách nhìn khoa học về chủ nghĩa Mác. Phần hai: Vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lênin vào Việt Nam sau khi Liên Xô tan rã. Phần ba: Chiến lược phát triển kinh tế và những chính sách cụ thể: Chính sách cán bộ, sử dụng nhân tài, cải cách chế độ tiền lương; cải tạo triệt để ngành giáo dục và đại học; Phát triển nền kinh tế đa sở hữu, đẩy nhanh cổ phần hóa doanh nghiệp Nhà nước; Biện pháp thu hút vốn đầu tư, nhất là đầu tư trực tiếp của nước ngoài; Thành lập Thị trường chứng khoán; Làm thế nào tạo ra cú đột phá về kinh tế? v.v… Trong Bản góp ý này, Hoàng biết cái chạm nọc nhất chính là ở phần thứ nhất!

Hoàng đang nghĩ về Bản góp ý của mình không được trên đánh giá cao… Ông đang buồn, rất buồn! Bỗng nghe ông Đức hỏi:

- Anh vừa nói sao?

Hoàng chưa kịp trả lời thì ông Đức nói ngay:

- Anh bảo anh chỉ mong đường lối của Đảng phù hợp với thời đại, hợp với lòng người. Và, quan trọng hơn, phải đi trước một bước, đừng bao giờ để lỡ thời cơ ngàn năm có một! Tôi hiểu! Mong… thì ai chả mong, nhiều người còn mong hơn thế ấy chứ! Tôi ghi nhận nhiệt tâm ở đồng chí. Nhưng không thể nóng vội, phải ở tầm vĩ mô, đồng chí mới thấy hết tính phức tạp của vấn đề. - Ông Đức ngừng lời, chăm chú nhìn Hoàng rồi tiếp - Trở lại chuyện chống tham nhũng, tôi nhắc lại nhé: Phải cảnh giác và kiên quyết. Nếu đồng chí không dành sức cho việc này thì… không xong đâu! Tham nhũng là quốc nạn, phần lớn nảy nòi từ bộ máy quan chức nhà nước, các ngài giám đốc - giai cấp tư sản Đỏ, như người ta thường nói, chứ nông dân, công nhân, dân thường thì tham nhũng cái gì?

Trên đường về, Hoàng cứ nghĩ mãi về mục đích của cuộc gặp này. Cả tháng sau Hoàng vẫn không nghĩ ra. Mãi về sau này, khi Hoàng về hưu đột ngột, hai đứa con trai lần lượt bị bắt, Hoàng mới biết thì quá trễ rồi!

Ngày và đêm hôm ấy, Hoàng ngổn ngang trong lòng những suy tưởng về nhân tình thế thái. Hoàng là con người của hành động. Vậy tại sao Hoàng thường gặp những gáo nước lạnh làm nguội tắt ngọn lửa trong mình? Đã bao nhiêu lần như vậy trong đời, từ ngày Hoàng còn là Trung đoàn phó, rồi Phó Bí thư Tỉnh ủy trong kháng chiến chống Pháp; rồi Trưởng ban kinh tế; rồi Phó Chủ tịch phụ trách công nghiệp một thành phố lớn. Những điều mà ông Đức nói, không thể phàn nàn. Cấp dưới như Hoàng, nhất là một người có tính kỷ luật cao như Hoàng thì việc phục tùng là đương nhiên rồi. Thế nhưng Hoàng là người của sáng tạo, không phải người máy. Bởi thế, ông như hụt hẫng khi mà suốt cuộc gặp gỡ ông Đức không hề hỏi đến tình hình sản xuất kinh doanh, đến hướng đi của ngành kinh tế biển. Nói tới Bản góp ý của Hoàng, ông Đức xem nó như một chuyện không đáng bàn, thậm chí nhảm nhàm nhàm rồi. Bởi vì tác giả của nó không hiểu tính phức tạp ở tầm vĩ mô. Trước sau, điều được nhấn mạnh nhất chỉ là chống tham nhũng: Giám đốc - tư sản Đỏ - nhà lầu, xe hơi, xài tiền như nước, ăn chơi trác táng!

Động tác nhìn đồng hồ của chủ nhà đã không cho Hoàng cơ hội trình bày ý kiến riêng. Vấn đề tham nhũng là thuộc tính muôn thuở đối với giới cầm quyền từ cổ xưa tới nay. Muốn chống tham nhũng từ gốc thì phải bắt đầu từ sự nghiêm minh của luật pháp, phải có chiến lược tuyển dụng cán bộ. Chính sách cán bộ ở ta… chưa thâu nạp những người tài giỏi, chỉ vì những người có tài thường có bản lĩnh và chính kiến… Cơ chế sử dụng cán bộ… đôn lên những người tròn vo, biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói!… để lọt vào guồng máy không ít kẻ cơ hội, khôn ngoan vặt. Nhiều lãnh vực còn chưa có luật. Cái đã có luật thì nhiều sơ hở, và quá cách biệt với thông lệ quốc tế. Ý thức chấp hành luật pháp trong mọi tầng lớp rất thấp… Khi đề xuất những vấn đề chiến lược, bức xúc của đất nước, Hoàng chỉ khiêm tốn đề là Bản góp ý, vậy mà cấp trên trực tiếp, tức ông Bộ trưởng phản ứng, tất nhiên là rất khéo…

Ngay hôm sau, Hoàng triệu tập cuộc họp với đội ngũ giám đốc, phó giám đốc trong Tổng Công ty để triển khai lời nhắc nhở của thượng cấp. Hoàng nhấn mạnh rằng chống tham nhũng phải coi là quốc sách!

Hoàng tính làm xong dự án liên doanh với Nhật để nuôi cá chình, cá lăng, hai loại cá có giá trị dinh dưỡng cao, chuyên sống ở thượng nguồn núi đá vôi các dòng sông; và nuôi cá ngựa, một hải sản mà theo người Trung Hoa, giúp cường dương, trị bệnh liệt dương, tăng cường sinh lực cho đàn ông… Con cá ngựa đang có nguy cơ tuyệt chủng vì không có loại thần dược nào hiệu nghiệm bằng nó, người ta săn bắt nó cạn kiệt rồi. Xong cái dự án này thì ông sẽ đệ đơn nghỉ hưu.

Sự đời quả là không biết đâu mà lường! Đúng cái lúc ông quyết rũ bỏ hết bụi trần gian thì lại có một hạt bụi bằng vàng, không, bằng kim cương, cũng chưa đúng, phải nói là hạt bụi thần đã hóa thành một nàng tiên đậu vào tim ông! Nàng Tiên ấy mới hai mươi lăm tuổi, có một con trai ba tuổi, vừa ly dị chồng. Anh chồng nằng nặc bỏ vợ để ở với người tình già hơn mười tuổi, nhưng có tới mười căn nhà tại các quận nội thành cho thuê và hàng chục lô đất.

Cứ như là duyên tiền định! Chỉ còn một tuần nữa là Hoàng phải bay qua Nhật để đàm phán lần chót, nếu thuận thì ký hợp đồng, thì người phiên dịch tiếng Nhật bị ung thư tiền liệt tuyến, phải đi cấp cứu, chắc khó qua khỏi! Hoàng bảo Trưởng phòng Tổ chức đăng báo tuyển người. Hạt bụi thần trúng tuyển. Ngay lần gặp đầu tiên, Ngọc Tiên, tên của hạt bụi thần, đã chứng tỏ với Hoàng hai điều: Một là cô ta đẹp, lẳng đến mê hồn và rất giỏi tiếng Nhật, có kiến văn sâu rộng về văn hóa Nhật, chứ không chỉ là thông ngôn bình thường; Hai là cô ta đã thực sự làm Hoàng thích, khơi dậy những ham muốn bấy lâu nay ngủ yên vì mải lo sự nghiệp, mải miết say sưa với nghề…

Việc gì phải tới, ắt tới!

Sau cuộc làm việc đầu tiên với đoàn Nhật mà hạt bụi thần phiên dịch, buổi trưa, Hoàng đang cố chợp mắt để ba giờ chiều tiếp tục đàm phán; nhưng lạ thay, bộ ngực với ánh mắt của Tiên cứ lởn vởn trong đầu Hoàng. Ông không tài nào ngủ được. Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa khe khẽ. Hoàng vừa mở cửa, chưa kịp ngạc nhiên thì Tiên lách ngay vào, với tay đóng cửa lại.

- Thưa sếp, em hỏi xem sáng nay sếp có hài lòng khi em dịch không?

Chỉ hỏi vậy không thôi thì đâu có chuyện gì! Đằng này Tiên lộng lẫy và thơm tho trong chiếc váy hai dây mỏng manh, vừa hỏi, vừa nhìn như hút hồn sếp, hai cánh tay trần nuột nà của cô giang ra rồi vuốt tóc về phía sau. Động tác vừa tự nhiên, vừa khêu gợi, lại như khiêu khích, như vẫy gọi, như thúc giục Hoàng: Còn chờ gì nữa! Ôi chao! Đúng là bóng mu u yếm, cái lá nho mõng mòng mòng phía dưới và cặp bánh dầy căng tràn nhựa sống phía trên như phơi hết cả ra qua lần vải mỏng tang, lấp lửng mà lõa lồ, phong phanh phập phồng mà lồng lộng lóng lánh sắc màu. Hoàng liếm môi đang rát khô, nhào tới! Sáu mươi sáu tuổi, ép xác làm chi nữa hả Trời! Hắn ly dị chồng có nghĩa là tự do, hề hấn gì đâu mà sợ kia chứ! Của tam bảo mà!

Quen mui nhớ mùi ăn mãi, lần thứ hai, thứ ba, rồi quá mù ra mưa, mà là mưa rào, mưa sập trời sập đất, mưa trôi làng trôi xóm, cuốn phăng phăng từ cây cổ thụ đến đường ray xe lửa! Thích quá hóa ghiền! Quyền năng của sự quyến rũ kinh khủng thiệt! Sau mỗi lần cho và nhận, Tiên đều làm động tác vươn vai để rướn cong bộ ngực và cái lá nho mõng mòng mòng bên dưới lên, miệng nói giọng nhừa nhựa:

- Anh của em gân dễ sợ! Sáu mươi sáu tuổi mà cứ như trai mười bảy! Anh làm em bải hoải rã rời hết cả tứ chi rồi nè! Bắt đền anh, bắt đền anh!

Suốt phần còn lại của cuộc đời mình, ông Hoàng không thể nào quên được ấn tượng lần đầu ái ân với Tiên…

Chớp mắt ba lần, ông vẫn ngỡ là mình nằm mơ. Nhưng không, đây là sự thật: Một thân thể tuyệt mĩ mà tạo hóa đã sinh ra. Trong mắt Hoàng, hoa hậu hoàn vũ cũng khó mà sánh được với sắc đẹp của nàng. Người ta bảo: nhất dáng nhì da, thứ ba mới là phụ tùng. Ở nàng, hội đủ những tiêu chuẩn khiến bất cứ một chàng trai nào cũng ước ao được gần, dù chỉ một lần. Da nàng thật đúng như tên mà cha mẹ đặt cho: Ngọc Tiên. Làn da trắng ngọc ngà và mịn màng từ gót tới đầu nhưng không trắng rợn mà luôn thấp thoáng sắc hồng tỏa ra từ thân thể bốc lửa đang khao khát yêu đương. Đã có bao nhiêu người đàn ông đi qua cuộc đời Ngọc Tiên? Điều đó có hề gì! Trước mặt ông lúc này là một tòa thiên nhiên cuốn hút, mời gọi. Họ đang ở trong một khách sạn năm sao tại Tokyo. Chiều nay có phiên làm việc cuối cùng. Hoàng tin rằng các điều kiện do ông đưa ra về dự án nuôi cá ngựa, thuốc thần làm cường dương sẽ được phía Nhật tán thành.

Tiên cao một mét sáu mươi sáu nhưng cũng chỉ đứng tới vai Hoàng. Họ giữ kẽ với nhau một vài giây, rồi Hoàng vùng dậy, hai cánh tay Hoàng như hai gọng kìm thép siết chặt thân thể ngọc ngà. Chiếc váy rơi xuống…

Chớp mắt ba lần, Hoàng vẫn ngỡ mình chiêm bao. Năm nay Hoàng sáu mươi sáu tuổi, cả đời chỉ biết một người đàn bà duy nhất, đó là Ngọc, vợ ông. Vẻ đẹp tuyệt vời của Tiên gợi ông nhớ về mối tình đầu, cũng là cuộc tình chung thủy của vợ chồng ông cho tới hôm nay.

Ngọc là hoa khôi của trường trung học thị xã, nhỏ hơn Hoàng sáu tuổi. Gặp Ngọc lần đầu, Hoàng yêu ngay. Đúng là tiếng sét ái tình. Ngọc có nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng bị cha mẹ cấm, khuôn phép nhà nàng thuộc loại mẫu mực của thị xã. Ngọc mười sáu tuổi, chưa biết yêu là gì cho đến khi gặp Hoàng. Hàng ngày, Ngọc đến trường bằng xe kéo tay thuê riêng cho nàng. Người phu xe và hai đứa em gái Ngọc là ba kẻ được Hoàng thường xuyên lo quà cáp để đưa thư trao đổi hẹn hò. Quen nhau được một tháng thì bị lộ. Tình yêu càng vô cùng kỳ thú khi phải lén lút. Cha mẹ Ngọc cấm tiệt không cho cô có cơ hội đi lại với Hoàng. Cha mẹ Hoàng cũng cấm luôn. Bố mẹ Ngọc cho rằng gia đình Hoàng chỉ biết ăn chơi.

Bố Hoàng nổi tiếng ăn chơi cô đầu đàn hát. Ông cao một mét tám, nặng hơn tám chục ký lô, cằm bạnh, mũi thẳng, mắt sáng quắc. Hoàng là con thứ hai trong một gia đình có của và đông con. Bố Hoàng coi gia đình Ngọc là loại trí thức khó gần. Con gái liễu yếu đào tơ khuê các như Ngọc thì làm sao có thể làm dâu nhà này được, lấy nó về mày có để lên bàn mà thờ chứ vợ con gì thứ đó ! Thế là đôi uyên ương bị phong tỏa. Họ không được thấy mặt nhau cả tháng trời. Một hôm, thấy nhà Ngọc đang quét vôi, thợ đứng trên thang mà quét. Phòng Ngọc trên lầu một. Ngay lập tức, Hoàng viết thư cùng gói thuốc Côtáp lót tay cho người phu xe chuyển tới Ngọc. Người chị nuôi ngủ cùng phòng với Ngọc cũng được Hoàng thuyết phục bằng quà cáp. Mười giờ đêm, cái thang được dựng lên. Người chị nuôi giúp Ngọc leo qua cửa sổ, lẩy bẩy xuống thang, lúng túng vì cái áo dài nên mãi Ngọc mới di chuyển được. Còn năm sáu bậc thang mới chạm đất nhưng Ngọc đã nằm gọn trong tay Hoàng. Họ chở nhau bằng xe đạp Pơgiô ra ngoại ô. Đêm ấy, trăng đẹp như chưa bao giờ đẹp đến thế. Gió hây hây thổi như chưa bao giờ thổi như thế. Và lần đầu tiên trong đời họ biết hôn nhau, hệt như trong tiểu thuyết Tự lực văn đoàn mà Ngọc thường đọc lén cha mẹ. Họ hôn nhau, hỏi han nhau, lại hôn nhau, rồi thề thốt. Ngọc thề suốt đời chỉ biết một người đàn ông là Hoàng. Hoàng thề sẽ yêu thương Ngọc đến đầu bạc răng long, không bao giờ để Ngọc phải khổ. Với những người yêu nhau, khi ở gần, thời gian trôi nhanh kinh khiếp. Thoáng một cái đã ba giờ sáng rồi. Thời đó, Hoàng có xe đạp Pơgiô, tay Ngọc mang đồng hồ Thụy Sĩ là ghê gớm lắm. Sáng hôm sau trong giới phu xe kháo ầm lên rằng nhà thầy giáo Hải đêm qua mất trộm! Hỏi mất gì, đáp: Mất cô con gái rượu! Cha mẹ hai bên lại càng cấm đoán ngặt hơn. Rồi Hoàng đi Việt Minh, tham gia khởi nghĩa cướp chính quyền ở tỉnh. Cha Ngọc rời nghề giáo đi làm kinh tài cho Tỉnh ủy.

Giáo Hải lận trong người mười hai ngàn bạc Đông Dương, một khẩu súng ngắn, dẫn mười hai người gánh mười hai gánh thuốc lào Vĩnh Bảo, xuất hành lúc mười hai giờ đêm ngày mười hai tháng Chạp, vượt qua mười hai đồn bót trọng yếu của Pháp, hướng đến Thanh Hóa. Thời ấy Thanh Hóa là vùng tự do. Đến Phát Diệm lúc mười hai giờ trưa thì tự vệ của nhà thờ Phát Diệm gọi lại khám xét. Không rõ vì cái gì, vì khẩu súng ngắn - biểu tượng của cán bộ có cỡ trong Việt Minh - hay đơn giản chỉ vì mười hai ngàn bạc Đông Dương lúc đó là món tiền rất lớn, mà những người bắt ông Hải đã chặt đầu rồi phân thây ông ra làm ba, chôn mỗi nơi một khúc như thể phi tang. Sau sự biến ấy, cuộc tình của Ngọc và Hoàng không nhờ thế mà tự do. Bà mẹ vẫn khắt khe với con gái. Sự khắt khe theo lễ giáo đã làm khổ biết bao người, nhưng đã tạo nên bao người con gái đoan trang hiền thục, những người vợ chính chuyên, chung thủy. Ngọc là người như thế. Hoàng bảo Ngọc trốn nhà đi theo mình, tức là theo Việt Minh. Hoàng đi Việt Minh vì yêu nước, căm thù ngoại xâm. Nhưng, thật lòng mà nói, Hoàng đi Việt Minh là vì yêu Ngọc. Thời đó, cuộc sống của thanh niên vô cùng bế tắc. Con dân cày thì lam lũ. Con nhà khá giả thì nhàm chán bởi thời thế cứ nhì nhằng, cuộc đời vô vị nhất là sống không lý tưởng. Một trong những nhà văn được giới trẻ hâm mộ là Nhất Linh Nguyễn Tường Tam đã gác bút nhảy qua làm chính trị, theo Nhật rồi theo Tưởng. Quốc Dân Đảng của ông Tam dây vào những vụ khủng bố thanh trừng, giết người như ngóe. Chả còn cái gì để mà tôn thờ. Bởi thế, lớp trẻ đi theo Việt Minh như đi trảy hội: Vô tư và tràn đầy hưng phấn. Trong mắt các thiếu nữ xinh đẹp và hiểu biết thì không gì bằng có một người yêu, người chồng bôn ba hồ hải, mỗi lần gặp lại nhau là tiếp cho nhau luồng sinh khí mới. Có lẽ bởi thế, người ta thường nhắc tới câu ca dao rất tục nhưng là khát vọng của bao người:

Chồng người đi ngược về xuôi

Chồng em xó bếp để b… chấm gio (tro).

Hay là:

Làm trai cho đáng nên trai

Phú Xuân đã trải Đồng Nai đã từng

Hoàng ra đi trong niềm cảm phục của Ngọc. Đêm khuya, thèm nụ hôn, Hoàng chạy bộ hàng mấy chục cây số về thăm Ngọc. Mồ hôi nhễ nhại, bụng đói cồn cào, miệng khát khô, mà khi gặp nhau, họ lao vào hôn nhau đến lả cả người đi vì nhớ nhung, mê đắm. Trong cõi mê của tình yêu, Ngọc nghe lời Hoàng, trốn nhà theo Việt Minh. Một thiếu nữ xinh như mộng, tiểu thư khuê các, thoắt một cái biến thành cán bộ Hội phụ nữ kháng chiến. Phần lớn chị em đi theo Việt Minh là mù chữ. Ngọc dạy chị em học văn hóa, học hát và nữ công gia chánh. Ban ngày là du kích, bộ đội, ban đêm là học trò. Cơm không đủ ăn, chạy càn tứ phương, thân hình kiều diễm của Ngọc teo tóp đi, có lúc một tay Hoàng xách nhẹ bỗng. Vậy mà Ngọc vượt qua được hết. Khổ sở vật chất đã được tình yêu bù đắp. Nhiều lần Hoàng thoát chết cũng nhờ tình yêu của Ngọc. Một năm trôi qua, họ báo cáo với tổ chức để làm lễ cưới. Lúc đó Hoàng là Phó Bí thư Tỉnh ủy, phụ trách quân sự. Bí thư Tỉnh ủy là ông Quốc Mật, đứng ra làm chủ hôn, đến nhà gái thuyết phục mẹ Ngọc cho con gái lấy Hoàng. Đám cưới tập thể - sản phẩm độc đáo của thời ấy - có bảy cặp vợ chồng bộ đội; cặp Hoàng - Ngọc là đẹp đôi nhất. Hàng trăm bộ đội và cán bộ dân chính trong tỉnh dự lễ cưới. Rạp cưới thật rộng, có cờ đỏ sao vàng, bàn thờ Tổ quốc, ảnh Hồ Chủ tịch, ảnh Mác, Ăngghen, Lênin, Mao Trạch Đông treo nơi trang trọng nhất, khẩu hiệu giăng kín rạp, kín cả sân đình, nền đỏ, chữ vàng, nhìn vào lóa cả mắt:

Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi!

Tổ quốc hòa bình, gia đình hạnh phúc.

Tổ quốc trên hết.

Vui duyên mới không quên nhiệm vụ.

Vui duyên mới, mài sắc ý chí căm thù đế quốc phong kiến.

Thuận vợ thuận chồng bể Đông tát cạn. Thuận bè thuận bạn tát cạn bể Đông.. .

Quốc Mật đang tuyên bố lý do thì Pháp nã moọc chê vào làng. Không ai chết, có ba trẻ em bị thương. Đám cưới phải giải tán, hơn một giờ sau mới nhóm lại. Tếu nhất là màn đọc thơ, hát hò tặng cô dâu chú rể, và nhàm nhất là màn chú rể cô dâu phát biểu. Vậy nhưng ai cũng cười đến mỏi cả hàm! Bảy cặp dâu rể phát biểu giống nhau y chang, bởi họ đã được ông Phó Bí thư phụ trách tổ chức gà sẵn và bắt học thuộc. Ý thức chấp hành tổ chức kỷ luật là tối quan trọng! Tuy thế, cách nói lại khác nhau. Người thì nói như vẹt, người ấp a ấp úng như học sinh không thuộc bài, người thì hứng chí lên đọc thơ ứng tác của mình. Chú rể tên Hả cất giọng như lệnh vỡ:

Tây càn thì mặc Tây càn

Yêu nhau ta cứ pằng pằng trắng đêm

Pằng cho tới mặt trời lên,

Để anh cầm súng đạp trên đầu thù!

Cả rạp cười đến bốn năm phút, cười đau cả ruột. Trong bảy cặp tân hôn, chỉ có Hoàng - Ngọc là được học hành, có hai cặp mù chữ chưa biết ký tên, còn lại mới biết đọc, biết viết. Thế nhưng họ đều giống nhau ở niềm xúc động bởi tình yêu được tác hợp trong khói lửa chiến tranh. Ngày mai liệu có còn sống để yêu nhau? Biết đâu trước khi hy sinh trong trận chống càn, họ không được thấy nhau lần cuối? Em ơi giây phút cuối/ Không được nghe em nói/ Không được nhìn nhau một lần…*. Những người dự lễ cưới đều có tâm trạng như vậy. Vì thế mà toát lên từ đêm cưới tập thể này cái sâu nặng thiêng liêng của tình người, cái bất tử của khát vọng con người là trai gái được yêu nhau, được dâng hiến, được hòa tan vào nhau, được sống chết bên nhau trong mê lộ tình yêu. Một giờ sáng, Quốc Mật tuyên bố bế mạc. Điều không ai nghĩ tới là đêm tân hôn, động phòng hoa chúc sẽ diễn ra ở đâu? Trong nhà dân thì đừng hòng! Người nông dân kiêng cữ đủ điều. Người ta thà chịu chết chứ không chỉ hầm bí mật, nơi cán bộ bộ đội đang núp; nhưng nếu anh chị ngủ với nhau trong nhà người ta thì đừng hòng! Họ sẵn lòng nhường giường chiếu cho Việt Minh, nhưng với điều kiện trai gái phải ngủ riêng. Thế là, bảy cặp tân hôn, có cặp dắt nhau ra bờ ruộng, gốc đa, bờ đê; có cặp thức chong chong suốt đêm trong nỗi ức chế thèm khát không chịu nổi vì ông chủ nhà mắc võng nằm canh giữa hai chiếc chiếu của cô dâu chú rể! Vợ chồng Ngọc gặp may. Chủ nhà của họ là gia đình theo đạo Thiên Chúa, không kiêng cữ chuyện này. Hoàng Ngọc được dành cho một buồng riêng vốn là cái chái nhà, gần bể nước mưa. Suốt phần còn lại của đêm, trong ánh sáng ngọn đèn dầu hỏa, gọi là đèn Hoa Kỳ, Hoàng mê say chiêm ngưỡng vẻ tuyệt mỹ của thân thể Ngọc. Ngọc vô cùng thẹn thùng. Chồng đưa tay đến đâu cô rùng mình, co rúm người lại. Ba tháng sau khi cưới, Ngọc mới quen với sự chăn gối vợ chồng, mới dám nhìn thẳng vào thân thể chồng. Cảm giác chồng là một người cứng như thép, cái gì cũng rắn chắc, luôn luôn cứng, làm mình tê dại đi vì hoan lạc, luôn luôn khơi dậy ngọn lửa tình mãnh liệt trong Ngọc. Cô khao khát được dâng hiến và làm cho chồng hạnh phúc như cô.

Màu tím hoa sim - Thơ Hữu Loan.

… Đêm tân hôn trong ánh sáng leo lét tăng cảm giác hư ảo của ngọn đèn dầu cách nay bốn mươi hai năm, có gì giống nhau và có gì hơn buổi trưa nay, trong căn phòng loại nhất của khách sạn sang nhất Tokyo? Cha mẹ và đất trời đã phú cho Hoàng tài sản vô giá là sức vóc hơn người! Hoàng lao vào Tiên trong cơn bão tố của tình yêu, ở cấp độ cao nhất mà con người có thể đạt được. Cơn bão tình kéo dài gần tiếng đồng hồ. Họ thiếp đi, khi tỉnh dậy, Hoàng thấy Tiên đang ôm mình ngủ ngon lành. Hoàng say sưa nhìn ngắm Tiên. Trong ánh sáng thích hợp nhất mà các nhà thiết kế, kiến trúc tài danh xứ Phù Tang đã tính toán, trên chiếc giường nệm hình mặt trăng, xung quanh đều gắn gương, âm thanh từ dàn compact disc lan tỏa dặt dìu… Tất cả tạo ra một thiên đường mà hơn bốn chục năm trước đây Hoàng Ngọc không thể nào mơ tới. Tiên ngủ, nét mặt tươi như hoa, đôi môi như mời gọi. Kỳ lạ thay, khi nàng ngủ mà sự dâm đãng vẫn ánh lên. Điều đó có sức mạnh thôi miên tâm trí Hoàng. Hoàng áp mặt vào bộ ngực tuyệt vời, ghì chặt Tiên. Chỉ đến lúc ấy, Hoàng mới thoát khỏi ý nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Hoàng rót một ly Hennessy, uống một hơi và hôn như mưa trên thân thể hạt bụi thần. Chợt ông nhớ có lần đi nhậu mừng chiến thắng sau mấy trận tennis, làm vài ly X.O sừng sừng rồi, một nhậu sỹ không rõ tên gì, mọi người kêu hắn bằng biệt danh X.O ngâm mấy câu thơ:

Thức đêm mới biết đêm thì ngắn

Và biết rằng em mới thật dài

Hôn em từ gót lên vầng trán

Hôn mới nửa chừng đã sớm mai!*

Thực ra đây là thơ Trần Mạnh Hảo. Bài “Không đề”: Thức đêm mới biết rằng đêm ngắn/ Chỉ có em thôi mới thật dài/ Nhớ em từ gót chân lên trán/ Đến sáng mà chưa kịp nhớ tay! Sau khi bài thơ ra đời, các nhậu sỹ đã lấy ý hai câu trên và cải biên hai câu sau của thi sỹ Trần Mạnh Hảo thành như vậy.

Hồi đó, nghe mấy câu thơ, Hoàng nghĩ rằng đúng là khẩu khí của bọn ăn chơi trác táng. Quái lạ, bữa nay sao ông thấy nó hay đến thế, vừa lãng mạn, vừa sinh động, vừa rất là gợi hứng. Thế là Hoàng… làm như lời thơ! Tiên rùng mình, rên lên rần rật, hai tay cào xé lưng Hoàng… Đến khi… không thể chịu nổi nữa, cô đẩy Hoàng ngã ngửa trên giường và leo lên trên… để thể hiện hết cái ham muốn của cô.

Tiên cuồng nhiệt trên bụng người tình bằng những động thái đầy ấn tượng. Cả hai bước vào một cơn bão mới… Mười bốn giờ ba mươi, họ tắm cho nhau trong bồn tắm có hương ngọc lan. Đúng mười lăm giờ, họ xuất hiện trong phòng đàm phán. Hoàng cảm thấy chưa bao giờ hưng phấn, sảng khoái và minh mẫn như lúc này. Ông là người được yêu, được hưởng hạnh phúc như ông từng ao ước. Ngọc Tiên như một công chúa. Mới có hơn hai tiếng đồng hồ cuồng nhiệt hứng hơi trai mà thần sắc Tiên thay đổi như có phép màu. Hai cán bộ trong đoàn và sáu người phía Nhật Bản ngẩn người trước vẻ đẹp và sức quyến rũ kinh hoàng của nàng. Họ không hiểu tại sao thần sắc cô phiên dịch buổi sáng khác với cô phiên dịch giờ này! Nàng đâu cần ăn mặc cầu kỳ: chiếc áo dài Việt Nam. Ôi chao, làm như chiếc áo dài sinh ra chỉ để tôn vẻ đẹp thân hình Tiên. Màu áo trắng, nước da như ngọc, mái tóc đen nhánh chấm vai, làm rộ lên vẻ hấp dẫn của bờ vai mềm mại cùng cái cổ cao trắng ngần. Tiên có bộ ngực rất khiêu khích, lưng ngắn, eo nhỏ, mông mẩy… tất cả trở thành tiêu điểm của hàng chục cặp mắt. Cuộc đàm phán diễn ra trong hai giờ đồng hồ đã mang lại kết quả mỹ mãn cho phía Việt Nam. Đặt bút ký vào những bản hợp đồng mà phía Việt Nam hời to, Hoàng nghĩ: Em biết không, thành quả này có đóng góp không nhỏ của em!

Tiệc chiêu đãi của ông Tamura, Chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn vào loại hàng đầu Nhật Bản diễn ra ngay sau lễ ký. Cụng ly với Tiên, Tamura vừa tròn năm mươi tuổi khen:

- Cô Ngọc Tiên nói tiếng Nhật tuyệt lắm, cô học ở đâu vậy, Tokyo sao?

- Không, em học tại nhà, ba em dạy.

- Ồ! Cô Tiên có người cha tuyệt vời. Ba cô hiện làm gì?

- Ông nghỉ ở nhà, dịch sách và chơi cá, chim, cây kiểng.

- Ồ, tôi vô cùng ngạc nhiên đó! Hy vọng rằng một ngày không xa, khi sang Việt Nam, tôi được đến thăm ba cô. Tiên không phản đối chứ?

- Tiên sẵn lòng chìu ông!

Tiên trả lời cả bằng ánh mắt như hút hồn người đối thoại.

- Rất sung sướng khi nghe lời nói vừa rồi của Tiên. Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời tôi, Tiên ạ!

Họ nhảy với nhau hết bản này sang bản khác. Hoàng đang ngồi thừ người ra thì con gái của chủ nhà, một cô gái mắt một mí, gày nhẳng, cao lêu đêu, mời ông cùng khiêu vũ. Ông ra sàn nhảy. Thoáng một cái gì như là ghen tức khi Hoàng bắt gặp cái nhón chân của Tiên cho ngực nàng cà vào ngực bạn nhảy. Hoàng vội xua ngay sự không vui trong đầu. Của tam bảo mà! Nàng đã thuộc về ta rồi, ghen tuông mà chi!

Tamura ngọt ngào bên tai Tiên:

- Cô đẹp lắm, cô làm tôi phát cuồng lên mất!

- Thật vậy sao? Chỉ là ông quá khen mà thôi.

- Tôi ước gì có…, à… được ông Hoàng cho phép tôi dẫn Tiên đi chơi Tokyo.

- Ông thử nói với sếp của em coi! Em nghĩ là được.

- Vậy là cô bằng lòng nhé!

Tiên cười thật lẳng với Tamura, thay cho câu trả lời. Bắt được tín hiệu đó, Tamura kéo Tiên sát vào mình hơn, những ngón tay mơn trớn trên lưng Tiên trong điệu nhảy slow. Cả hai cùng cảm nhận được sự âm ấm nong nóng đến lịm người…

Về đến phòng, Tiên chưa kịp thay quần áo thì chuông điện thoại reo. Giọng Hoàng ấm áp và sang sảng ngay cả khi nói những lời ái ân với nàng:

- Anh qua phòng em nhé, cưng của anh!

- Em… chưa tắm!

- Ồ không sao, anh tắm cho em.

- Tuân lệnh, thưa sếp!

Tiên cười giòn tan trong máy. Vừa buông máy đã thấy Hoàng gõ cửa. Họ lao vào nhau quên cả chuyện tắm rửa. Phải chín mươi phút sau cơn bão tình mới dừng trên giường. Hoàng ngủ ngon, nét mặt mãn nguyện. Tiên thiếp đi chừng nửa giờ rồi tỉnh dậy. Cô vào phòng tắm ngâm nước nóng rồi nhẹ nhàng ra nằm cạnh Hoàng. Cô ngắm kỹ khuôn mặt vuông vức, đôi lông mày lưỡi mác của Hoàng. Đôi mắt Hoàng lúc này khép lại, gương mặt thanh thản, còn lúc nhìn cô, nó toát ra nguồn sinh lực mà cô chưa hề thấy ở người đàn ông nào. Cô không thể nào tin một người ngoại lục tuần lại có sinh lực mãnh liệt đến vậy. Cô phải cám ơn ai? Nhờ ai cô có việc làm, có tình yêu? Chẳng nhờ ai cả! Cô đẹp và có tài, cô không phải mang ơn ai, kể cả Hoàng. Thế nhưng đó chỉ là những ý nghĩ thầm kín trong lòng, cô không lộ cho Hoàng biết. Mục tiêu của cô cao lắm. Chừng nào chưa tới đích, cô luôn luôn là người tình lý tưởng như Hoàng thốt lên ban nãy. Cô thấy mình nhập vai rất đạt, vì chính cô vô cùng say mê Hoàng.

Tiên nghĩ đến những năm tủi cực của mình khi cha cô bị thất sủng. Một người có tài, có tâm như cha cô mà thất sủng. Cha cùng bác Trọng là hai người bạn thân học chung trường. Họ rất giỏi tiếng Nhật, tiếng Hán và tiếng Pháp. Khi Nhật vào, họ trở thành thông ngôn cho quân đội Nhật. Năm 1943, cả hai cùng trở thành cơ sở của Việt Minh rồi được kết nạp vào Đảng Cộng sản và sau đó cùng bị giặc bắt, đày ra Côn Đảo. Tháng Năm năm Bảy mươi lăm, không rõ ai ra lệnh, có người tưới xăng phóng hỏa đốt những tủ hồ sơ tại phòng thẩm vấn của chúa đảo. Sau này, khi khai lý lịch, ông Trọng không khai cái đoạn làm thông ngôn cho Nhật, cho nên được lên chức lớn. Còn cha, chỉ vì bản chất trung thực, cha đã khai tường tận cái thời hai năm làm thông ngôn rồi làm nội ứng cho cách mạng, diệt gọn một tiểu đoàn giặc. Thế nên, qua kỳ Đại hội, ông thất sủng. Năm mươi tuổi, cha đã xin nghỉ hưu.

Năm Chín mươi mốt, Tiên tốt nghiệp khoa Anh văn, xin mãi không được việc làm. Có một anh chàng tốt mã, hứa lo việc cho Tiên. Tiên cả tin, bị hắn lừa, lấy đi sự trinh tiết rồi biến. Hận đời, Tiên không ngã gục mà nhận công tác tại quê nội nghèo khó ở miền Trung, dạy cấp ba, môn văn và Anh văn. Cuối năm ấy Tiên lấy chồng, một người cùng tỉnh, làm nhân viên địa chính của một quận tại Sài Gòn. Tiên bỏ nghề dạy, giã từ cha và quê hương nghèo khổ, theo chồng vô Sài Gòn. Rồi sanh con, một đứa con trai. Lấy chồng như để tìm lối thoát, vợ chồng cãi lộn nhau hoài, nghèo quá sanh vậy! Lúc nào thằng chồng cũng mang chuyện mất trinh ra rủa xả. Rồi Tiên phát hiện chồng có tình nhân. Rồi… đưa nhau ra tòa! Thế rồi Tiên đi dạy kiếm tiền đắp đổi qua ngày, rồi gặp thằng Thăng, cái thằng oắt con mà mạnh như sư tử!

Giờ đây, Tiên đổi đời rồi! Cô quyết tâm tạo vốn, trở thành bà chủ của một doanh nghiệp. Thời buổi này là thời của doanh nghiệp tư nhân. Đây cũng là thời của gái đẹp, có sinh ngữ. Cô phải là tỷ phú, mà phải là tỷ phú đôla!

Không biết từ bao giờ, Tiên coi tất cả lũ đàn ông cùng một giuộc: ham sắc dục và đạo đức giả! Có lẽ là từ khi cô bị tên Sở Khanh giả hiệu Việt kiều gạt cô trong mấy ngày đầu lúc mới ra trường. Chơi xong, giông! Hắn đểu thiệt! Hắn bỏ Tiên nằm ngủ ở phòng trọ tồi tàn bẩn thỉu, trước khi đi hắn moi sạch mấy đồng bạc còm của Tiên trong khi tiền phòng hắn không trả! Chủ phòng trọ tên Đào, một gã tóc quăn, rậm râu, sâu mắt, miệng móm. Gã không còn lòng thương người! Gã không thèm nghe lời van xin của Tiên, chỉ hau háu nhìn vào thân thể Tiên. Gã nhận ra Tiên trẻ và quá đẹp! Đào bắt Tiên phải ngủ với gã suốt một ngày một đêm thì mới coi như trả hết tiền phòng. Bằng không thì gã móm sẽ nộp Tiên lên công an phường!

Khốn nạn! Gã cao lêu đêu, nách và miệng hôi rình như hố phân, ốm ròm mà dai như đỉa. Gã hành hạ Tiên đến phát bệnh suốt một tuần sau đó.

Quả như Khổng Tử viết:Dĩ hĩ hồ! Ngô vị kiến hiếu đức như hiếu sắc giả dã!* Cha Tiên là môn đệ của Khổng Khâu, đến mức bác Trọng phải thốt lên: “Trung ơi, ông là nhà Khổng học xuất sắc của Việt Nam”. Cha chỉ cười. Cha sống theo lý thuyết của Khổng Tử. Phải chăng vì thế mà ông xin về vườn quá sớm trong khi sức lực và trí óc còn rất dồi dào và thông tuệ! Tiên nhận ra cha mình bất đắc chí. Ông không thể sống khuất tất, không thể điều chỉnh mình cho tròn vo, không thể khom lưng uốn gối… Thời chưa nghỉ hưu, trên tường, trước bàn làm việc của ông có chữ Nhẫn, do ông viết bằng Hán tự, khổ lớn rất đẹp. Khi về hưu, trong một bữa cơm gia đình, ông đọc bài thơ Thuật hoài của Đặng Dung. Ông ngâm đi ngâm lại mãi câu:

Thời lai đồ điếu thành công dị

Sự khứ anh hùng ẩm hận đa*

Lạ thay! Ta chưa từng thấy (ai) ham đức như ham sắc vậy!

Gặp thời, kẻ bần tiện cũng dễ dàng thành đạt. Anh hùng khi lỡ bước thì uống thật nhiều nỗi hận!

Thế mới biết ông đau như thế nào. Đó là những năm tháng buồn chán nhất của gia đình. Người cha không còn thiết gì khác ngoài chuyện đọc sách, chơi chim chó cá kiểng, bonsai, dạy con tiếng Nhật, tiếng Quan Thoại, văn hóa Trung Hoa và văn hóa Nhật. Hy vọng lớn nhất của ông là cô con gái độc nhất của mình sau này có dịp qua Nhật, trở thành nhà kinh doanh giỏi,… Cô đang nằm đây, giữa thủ đô của xứ Phù Tang và nhớ đến lời cha. Cha ơi, con nguyện sẽ làm được như cha mong ước.

Hoàng trở mình, nằm nghiêng, vòng tay ôm ghì lấy Tiên trong khi vẫn ngủ ngon, thở đều và nhẹ. Tiên áp chặt thân thể vào ông. Cô nhớ ngày đầu về làm việc với Hoàng, Tiên nhận ra ngay lập tức rằng đây không là một người đàn ông bình thường, không thể xếp Hoàng vào chung một rọ với lũ đực rựa ngoài đời. Trong ông chất chứa, dồn nén ngọn lửa nhiệt tình với sự nghiệp, với cuộc sống, với đàn bà. Chỉ nghe ông trao đổi công việc với mấy ông cấp trên, đủ biết về trí tuệ Hoàng hơn hẳn. Về tâm huyết với đời, Tiên nghĩ Hoàng cũng hàng đầu! Ông đã chặn đứng đà suy thoái của ngành kinh tế biển.

Trong năm năm Bảy sáu – Tám mươi, nhà nước đầu tư nửa tỷ đôla Mỹ cho ngành này, nhưng không đạt mục tiêu đề ra, thất bại! Cải tạo xong, tập thể hóa, quốc hữu hóa, hàng vạn ngư dân lâm vào cảnh đói ăn, lòng người ly tán. Sau cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, kinh tế suy thoái, xã hội khủng hoảng, gần một triệu người bỏ nước ra đi. Hàng vạn thuyền nhân bỏ xác trên biển… Thứ trưởng Hoàng kiêm nhiệm chức Tổng Giám đốc Tổng Công ty Biển đã khai sinh ra cơ chế tự cân đối, tự trang trải. Đây là “trái bom” nổ tung cơ chế tập trung quan liêu bao cấp, mở ra lối thoát cho nền kinh tế, chắp cánh cho người lao động. Ngay lập tức, ông Hoàng được dư luận hoan nghênh, nhưng cũng bị không ít người lên án, phê phán…

Cuộc đấu để cho cơ chế tự cân đối tự trang trải được thể chế hóa diễn ra mấy năm trời. Ai chống, mặc! Hoàng cứ làm, lấy hiệu quả để thuyết phục. Tổng kết năm 1981, Hoàng xuất khẩu được hai chục triệu đôla, phục hồi nghề cá nhân dân, sáu nhà máy đông lạnh hồi sinh, có nguyên liệu, ăn nên làm ra. Năm 1982, sản phẩm của Tổng Công ty Biển Việt Nam được trao giải thưởng Uy tín chất lượng quốc tế. Lần đầu tiên, một sản phẩm của Việt Nam đang bị Mỹ cấm vận được thế giới thừa nhận, được thị trường châu Âu đặt hàng… Năm 1991, mười năm sau khi ra đời, Tổng Công ty của Hoàng đạt kim ngạch xuất khẩu sáu trăm triệu đôla. Năm 1993, con số này là tám trăm triệu. Đó chính là thời điểm Tiên gặp Hoàng.

Tất cả các giác quan của Tiên hoạt động với tần suất cao nhất để minh định xem Hoàng là người thế nào. Cô kết luận: Nếu có một người đàn ông lý tưởng, thì đó là Hoàng. Cao lớn, tai bự như tai Phật, giọng nói sang sảng, ánh mắt lúc nào cũng ngời lên sự thông minh, tinh tế và ham muốn đủ điều… Hình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí cô từ lúc nào không hay.

Hoàng vẫn ngủ, đôi môi dày như hé cười. Tiên gắn môi mình vào đó. Và… ngọn lửa tình mãnh liệt bốc lên! Lần đầu tiên trong đời cô, cô chủ động làm tình với Hoàng.

Một tuần lễ đi thăm và làm việc với các công ty trên khắp nước Nhật, Tiên coi là bảy ngày trăng mật của mình. Còn hai tiếng đồng hồ nữa, xe đón họ ra sân bay. Tiên nuối tiếc:

- Về Sài Gòn, liệu có những ngày nào được như bảy ngày qua hả anh?

- Mãi mãi, em ạ!

- Mỗi đêm?

- Ừ, hằng đêm.

- Nhưng… ở đâu?

- Tất nhiên là ở nơi nào sạch sẽ và tiện nghi nhất…

- Còn vợ anh, các con anh, còn dư luận?

- Vớ vẩn! Với anh bây giờ, em là quan trọng nhất!

Hai chục phút nữa họ ra phi trường. Tiên đang kéo cái dây khóa của chiếc váy ngắn thì Hoàng nhào tới, ẵm thốc Tiên đặt ngửa trên mặt bàn… Đúng như lời các cụ: cơm chín tái, cải ngồng non, gái một con, bồ câu ra ràng! Họ chỉ rời nhau khi có tiếng chuông điện thoại báo rằng xe đang chờ.

Mặc cảm ngoại tình, có lỗi với vợ chỉ xuất hiện trong Hoàng khi bà Ngọc nói:

- Anh ơi, ngày mai là kỷ niệm bốn mươi ba năm ngày cưới chúng mình đó!

- Em đã chuẩn bị gì chưa?

- Em tính mời một số bạn bè đến nhà, anh thấy có nên không?

- Em bao giờ cũng đúng trong những việc như thế!

Hoàng khen vợ, nhưng bà Ngọc lại thở dài. Bốn mươi ba năm qua chồng bà xứng đáng với niềm tin, niềm kỳ vọng và tự hào của bà. Thế nhưng, gần đây, có một cơn gió nào đó quét vào căn nhà này, vào tâm hồn chồng bà. Bà yêu chồng hết mực, lại là người tinh nhạy, cảm nhận của bà không thể nào sai. Hôm ra sân bay đón chồng từ Nhật về, bà ôm bó hồng Đà Lạt tươi thắm, loại hoa mà hai vợ chồng bà yêu thích nhất từ khi còn nhỏ. Vậy mà khi cửa máy bay mở ra, đi sau Hoàng là một người đàn bà quá đẹp, cô ta đẹp đến nỗi khiến bà phải lo ngại. Hoàng giới thiệu đó là Tiên, thư ký kiêm phiên dịch. Bà mất ngủ cả tuần liền. Linh tính báo cho bà biết rằng Hoàng sẽ là con thiêu thân lao vào Tiên. Bà nén lòng, im lặng, cố không lộ ra một chút nào nghi ngờ chồng. Đêm đầu tiên từ Nhật về, bà thấy chồng cứ trằn trọc hoài.

- Anh mệt lắm sao? Em hầm gà ác xong rồi đây, dậy ăn cho nóng, anh!

- Anh mệt quá, em ạ!

Đó là lần đầu tiên Hoàng dối vợ. Một người chồng chung thủy suốt bốn mươi ba năm, nay dối vợ một câu mà giọng như thật, mặt tỉnh bơ. Hoàng thấy mình có tội.

Ngồi nhìn Hoàng ăn, rót rượu thuốc cho Hoàng, bà Ngọc lại nghĩ đến cô thư ký Ngọc Tiên. Cô ta có tên đẹp như người, chữ lót trùng với tên bà. Cô Tiên có thể hơn cháu Minh Thảo nhà mình bốn năm tuổi! Người đẹp như vậy, vẻ đẹp quá sắc sảo như vậy thì đàn ông phải chết mê chết mệt là thường! Còn chồng mình? Cả đời ông chỉ biết có mình là người yêu đầu tiên và cuối cùng. Năm nay sáu mươi sáu tuổi mà cơ thể còn săn chắc thế kia, liệu ông có cầm lòng được không? Cái trò thủ trưởng kè kè thư ký trẻ có khác chi lửa gần rơm, mỡ để miệng mèo! Hồi mới cưới nhau, mỗi đêm ông yêu bà cả chục lần! Thật tuyệt, thật là kỷ lục! Vài năm nay, chuyện đó hầu như quên rồi. Ngày ông đi Bỉ về, bà đang bệnh, ông yêu bà, bà lỡ kêu lên vì đau, khiến ông vô cùng thất vọng. Từ đó đến nay, ông không hề than vãn, không hề để lộ sự thất vọng trong chuyện chăn gối; nhưng bà hiểu, ông như một hỏa diệm sơn, đầy ham muốn… Tình yêu mà không có tình dục thì… mau lạt lẽo, chẳng khác nào cá không có muối! Vợ chồng mà không thỏa mãn nhau chuyện chăn gối có khác chi địa ngục. Biết vậy nên bà chỉ còn biết chăm sóc chiều chuộng ông gấp bội so với trước kia.

Nghỉ ở nhà được một đêm, sáng hôm sau Hoàng đi làm đến mười hai giờ đêm mới về. Trước đó, ông điện thoại nói là mắc tiếp khách nước ngoài!

Đây là lần thứ hai ông dối vợ. Bắt đầu từ đây, ông dối vợ như cơm bữa. Vừa thay quần áo để vào tắm rửa, ông bảo bà chuẩn bị cho ông sáng mai đi Minh Hải sớm. Ông dẫn đoàn doanh nhân Australia đi thị sát địa điểm nuôi tôm, bốn ngày mới về. Bà lẳng lặng chuẩn bị quần áo, đồ dùng cho ông. Việc này bà quen thuộc đến nỗi không phải hỏi ông một điều gì. Áo quần được ủi phẳng phiu, thơm phức trước khi gấp, cho vào vali. Ông có thói quen dậy sớm, chạy và tập thể dục cho nên bao giờ đi xa, bà cũng gấp cho ông bộ đồ thể thao mua từ Paris về. Đêm đó, ông ngủ ngon lành. Đó là hệ quả của những cơn bão tình diễn ra trong khách sạn sang nhất - đúng như lời ông nói với Tiên ở Tokyo. Chỉ đến mười một giờ rưỡi đêm, hai người mới rời nhau. Mai họ lại rong ruổi trên đường đi miền Tây rồi!

Như phép nhiệm màu, khi có Tiên ở bên, Hoàng thấy mọi việc vô cùng thuận lợi. Sau khi thị sát địa điểm nuôi tôm, phía Australia đã đồng ý liên doanh trong một dự án đầu tư một trăm năm chục triệu đôla Australia, thời gian năm chục năm. Hai bên ký tắt thỏa thuận tại Cần Thơ. Ngọc Tiên được giao nhiệm vụ thư ký Hội đồng soạn thảo Luận chứng kinh tế kỹ thuật, kiêm luôn việc quan hệ với SCCI, tức Ủy ban Nhà nước về Hợp tác và Đầu tư, để xin giấy phép. Hoàng nói:

- Em ráng trở thành một nhà doanh nghiệp. Ngay từ bây giờ, anh sẽ tạo điều kiện cho em tiếp cận với những cao thủ trên thương trường…

Tiên tiếp lời:

- Và cả chính trường nữa chứ!

Nói rồi, cô nhào tới vít cổ Hoàng, hôn như mưa trên mặt Hoàng…

Ở Sài Gòn, bà Ngọc lo mua sắm thức ăn và nghĩ cách bày biện thế nào cho Hoàng hài lòng trong ngày kỷ niệm bốn mươi ba năm lễ cưới. Tâm trí bà xốn xang khi nhớ lại lễ cưới tập thể, khi ông Quốc Mật vừa tuyên bố lý do thì ca nông của Pháp nã cấp tập vào làng. Mọi người hối hả tản ra, chui xuống hầm. Riêng Hoàng và Ngọc thì ôm cứng lấy nhau, hôn nhau mê tơi trong một đống rơm to ở gần sân đình. Chỉ còn ít phút nữa là họ thành vợ chồng, thuộc về nhau vĩnh viễn. Họ cũng có thể chết trong cuộc bắn phá này! Nhưng họ không nghĩ gì về cái chết, thậm chí tiếng nổ của ca nông cũng chỉ u u mờ mờ bên tai, không khác tiếng trống chèo là mấy! Hoàng luồn tay vào ve vuốt ngực bà. Lần đầu tiên ông dám làm như thế với bà! Bà nhớ lại chuyện hơn bốn chục năm trước mà nó mới rượi trong óc bà như chuyện mới xảy ra gần đây thôi. Bà vừa sung sướng, vừa sợ, run bắn người:

- Đừng! Anh! Người ta thấy thì chết!

- Không sao đâu! Mặc kệ họ! Em là vợ của anh mà! Chúng ta sống chết cùng nhau, vì nhau nghe em!

Ông nói rồi gục đầu vào ngực bà, hôn đến hụt hơi. Lúc đó, bà mặc áo dài nữ sinh màu trắng. Ông hôn lên chiếc áo đó. Luồng điện từ môi ông làm bà mềm nhũn người, bà muốn ngăn ông nhưng không nói nên lời. Thế rồi ông hôn như mưa lên khắp thân thể bà. Những lúc hụt hơi, phải nghỉ để lấy hơi, ông thốt lên: Chúng ta sống chết vì nhau nghe em! Câu nói đó của chồng khắc sâu trong tâm trí bà. Cho đến bây giờ, sau bốn mươi ba năm với biết bao gian khổ, buồn vui, lo âu và hạnh phúc, bà vẫn nghe như âm thanh đó đang từ miệng ông hổn hển thốt lên với bà trong đống rơm ở gần sân đình làng. Chúng ta sống chết vì nhau nghe em!

Bà lặng lẽ quay mặt và thở dài khi nghe chồng nói: Em bao giờ cũng đúng trong những việc như thế! Hàm ý rằng em muốn làm sao thì làm. Ông đã dành cho bà toàn quyền quyết định mọi việc trong nhà. Làm ra tiền, ông đưa cả cho vợ. Không bao giờ ông để tâm đến chuyện tiêu pha trong gia đình. Mua sắm thứ gì, bà có khoe, ông mới ngó đến, khen một câu rồi thôi. Ít khi ông chủ động nói nên mua cái này, không nên mua cái kia. Ông tin bà, tin ở năng lực tề gia nội trợ của bà. Ông mê những món ăn bà nấu: canh cua rau đay mồng tơi mướp ăn với cà pháo muối chấm mắm tôm, cá chép kho riềng, xôi vò, ba ba hầm sả và ba ba nấu chuối xanh, tôm he nướng mọi, thịt nai nướng cuốn bánh tráng, riêu cá thì là, canh cá rô nấu bánh đa… Tương cà mắm, thứ nào bà làm ông cũng khen ngon. Nhất là món chả cá Lã Vọng. Cả nhà ông, từ ông tới con trai trưởng Nguyễn Thành Đạt, con trai thứ Nguyễn Ánh Dương, cháu gái nội đầu lòng Nguyễn Minh Thảo… tất tần tật đều mê món này. Suốt cuộc đời, từ lúc trèo qua cửa sổ, tụt thang xuống với Hoàng đến giờ, bà luôn luôn quên mình! Bà tôn thờ chồng như một con người lý tưởng. Bà luôn làm tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ. Và thật lạ kỳ, càng lớn tuổi, bà càng yêu chồng hơn bao giờ hết! Bà yêu chồng còn hơn yêu các con bà. Bà thuộc loại người chỉ biết có một người đàn ông. Bà muốn hy sinh tất cả cho chồng, cho con.

Công việc ở miền Tây đã xong nhưng Hoàng nán lại một đêm với Tiên, cho nên đúng năm ngày ông mới về. Ngày hôm sau là ngày cưới cách nay bốn mươi ba năm. Ngọc khoe với chồng những thứ đã mua cho bữa tiệc, dự định mời ba chục người thân thiết. Như thường lệ, Hoàng thành tâm khen vợ rồi đi nằm. Ngọc đến bên, tay cầm một gói quà:

- Em có món quà tặng anh!

- Tuyệt! Quà gì thế em?

- Anh đoán xem!

Ngọc đưa cho chồng, bằng hai tay, trân trọng. Hoàng cầm gói quà bọc trong giấy kiếng đỏ, một lúc sau ông nói:

- Chịu, anh không đoán nổi!

Hàng năm, vào dịp này, Ngọc thường tặng chồng chai nước hoa hiệu Lancôme, loại dành cho đàn ông mà Hoàng rất thích. Có năm, Ngọc tặng chiếc cà vạt và bộ khuy cài măng sét, hàng hiệu Christian Dior. Năm nay… Hoàng mở ra thấy cuốn Kinh Dịch, trọn bộ, do Ngô Tất Tố dịch. Hoàng sững người. Phải chăng vợ mình biết chuyện ngoại tình của mình nên dùng Khổng Tử đ?