← Quay lại trang sách

Bảy Ngọc Bắc, Hùng Tâm

Có những người trẻ yêu Sài Gòn một cách khác lạ. Họ coi thành phố như… tình nhân.

Nguyễn Hùng Tâm là một trong những người ấy. Tâm không chịu đi Hoa Kỳ định cư cùng gia đình vì một lý do hết sức giản đơn, nhưng không phải ai cũng hiểu. Đó là vì anh quá mê Sài Gòn. Cứ nghĩ đến việc anh phải rời xa đường Nguyễn Du với hai hàng me cổ thụ; đường Trần Hưng Đạo nối quận Nhất với quận Năm có hai hàng cây dầu rái uy nghiêm, những cánh hoa dầu lãng mạn bay lả tả, khi rơi xuống đất mà như còn vương gió và hơi thở của bầu trời, là Tâm không chịu nổi! Sài Gòn có những quán ăn ngon như phở bà Kê ở trong hẻm mà đông nghẹt người. Tên là bà Kê mà không bán phở gà, chỉ bán phở bò ở cuối con hẻm trong cư xá Tân Tạo, cách ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Lý Chính Thắng chừng năm chục mét. Nước phở ở đây không đường, không bột ngọt, chỉ thuần xương bò, được lọc bằng một loại trùng biển* phơi khô nên nước rất trong, ngọt thanh, ăn một lần như bị bỏ bùa mê, ghiền! Quán bò viên trong hẻm ở đường Nguyễn Thiện Thuật, quận Ba, thịt dai mà giòn, nước trong, thơm thanh khiết mà ngọt ngậy, cảm nhận được đủ gia vị tuyệt vời. Rồi cháo cá và hủ tiếu cá ở Nguyễn Trãi, bún bò giò heo O Rơi ở Trần Huy Liệu. Vịt tiềm và bồ câu quay ở Tạ Uyên quận Năm. Cá chình, ba ba ở Cao Thắng. Vịt Xiêm ba món Mỹ Liên ở Thủ Thiêm: gồm món tiết canh, vịt nướng ăn cùng khoai môn cao chiên, rồi vịt ướp chao nấu khoai môn nhúng rau muống, ngon thuộc hàng vô địch. Rồi bánh xèo Đinh Công Tráng, Tân Định; gỏi đu đủ bò kho Tứ Hải; bánh cuốn Thủ Đô ở Đa Kao; bánh tôm Thăng Long; riêu cá chép nấu mẻ với rau thì là ở Lê Quý Đôn; ốc bươu Kỳ Đồng (ốc nhồi thịt lá gừng, bún ốc, ốc nấu chuối, ốc xào trái chuối xanh, tại đây còn có bún riêu cua đồng ngon vô song); canh cua đồng rau đay mướp cà pháo mắm tôm Làng Tôi; thịt cầy Hai Mộng; heo mọi ba món Sáu Lầu (tiết canh, nướng và cháo, ăn hết sạch sành sanh từ móng đến thủ!) ở Hai Bà Trưng; lẩu dê Tư Ria Nguyễn Đình Chiểu; bánh tráng Trảng Bàng với giò, móng heo Thanh Đa; cá lóc nướng mọi và lẩu mắm Cầu Đen bên kia cầu Sài Gòn; nghêu sò ốc hến Nguyễn Thượng Hiền; cá chìa vôi ba món Nhà Bè; bê thui Nguyễn Thông; thịt nai Phạm Viết Chánh; ốc vú nàng, cồi biên mai, tôm hùm Làng Biển gần ga xe lửa… Ôi trời, phong phú quá! Bắc Trung Nam, món ăn bốn mùa, thứ gì cũng sẵn, tươi rói, thơm ngon… Văn hóa ẩm thực của dân tộc hiển hiện tại Sài Gòn sinh động và không ngừng được nâng cao, khiến du khách nước ngoài mê như điếu đổ!

Con sa sùng, có nhiều ở đảo Quan Lạn và vùng ven biển Quảng Ninh.

Người con trai bị người con gái cuốn hút bởi cái gì? Đâu phải ai cũng vì vẻ đẹp chim sa cá lặn, mà vì những điều giản dị: một mái tóc, đôi tay, một nụ cười hoặc ánh mắt… Ngoại hình không thể thay thế cho hương nhụy! Người ta yêu nhau vì những vẻ đẹp của tâm hồn! Tâm yêu Sài Gòn của anh vì những lẽ gì? Chịu! Chỉ biết rằng nó đã trở thành như một phần thân thể Tâm. Nó là sự quyến rũ thường trực đối với tâm linh, nó là bạn hữu trung thành, nhiều khi, nó như người mẹ sẵn lòng giang rộng tay đón anh. Nó là con đường thân thuộc rợp bóng cây và lảnh lót tiếng chim buổi sáng, khi anh chạy bộ trên phố mỗi sớm mai một giờ đồng hồ. Anh thích ngồi ở quảng trường nhà thờ Đức Bà ngắm mọi người đi lễ. Có rất nhiều người gương mặt không xuất sắc, nhưng thân hình trong chiếc áo dài thì khiến tim Tâm hồi hộp, đêm về thổn thức!

Tâm yêu Sài Gòn, mê thành phố quê hương tới mức những ngôi biệt thự trong hệ thống biệt thự cho thuê, anh cũng đặt tên Saigon Villa. Công ty của anh cũng mang tên Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Sài Gòn: du lịch, văn hóa, thương mại, xây dựng và địa ốc.

Sau lễ đại thượng thọ của ông nội, Tâm tập trung vốn triển khai xây dựng khu biệt thự nghỉ dưỡng ven sông Sài Gòn, phía quận Hai. Trong khi ngồi ghe máy đi quan sát, đánh hơi một vòng quanh bán đảo Thủ Thanh, vô ăn ở nhà hàng Hội Nhập 7, ngẫu nhiên, anh chạm trán với Nguyễn Ngọc Bắc, một đại gia từ Hà Nội vô Sài Gòn lập nghiệp. Đại gia Bắc ngó bộ trường vốn dữ! Giả có tới hơn trăm hécta đất ven sông, là đất khai hoang! Cha này khôn lanh dễ nể. Trong khi mình chỉ lo chúi mũi tranh mua những lô đất thuần thục có giấy tờ, giá rất mắc, thì giả lại lẳng lặng đi xin khai phá những bãi sình lầy ven sông hoang hóa do chất khai quang thời chiến tranh, rồi thổi cát lên san ủi thành đất bằng, đẹp như mơ. Giả không cần phải tranh mua vẫn có diện tích lớn, giá thành rất bèo, lại được tiếng là có công khai hoang phục hóa, khắc phục hậu quả chiến tranh!

Giả chui ở đâu ra, con cái nhà ai mà khôn lanh dữ thần dzậy cà? Tâm thắc mắc nhứt là giả tính toán kiểu chi lại khi không đi xây dựng khu thể dục thể thao cho uổng, ai chơi, ai tập, ai thi thố ở đó? Đất ấy mà xây nhà cho khách Tây mướn, hốt bạc hổng còn chỗ chứa! Đất của giả lềnh khênh từ bờ sông Đồng Nai, phía Thủ Đức, kéo dài xuống địa điểm hợp lưu với sông Sài Gòn.

Tâm chỉ có chưa đầy năm hécta đất ven sông. Giả có một trăm hécta, cùng với năm chục hécta trồng rừng phòng hộ. Thiệt kinh khủng! Giả là một dinosaur, một ông chủ khổng lồ quá trời còn gì! Tâm hỏi, vì muốn làm quen, nhưng chủ yếu vì tò mò:

- Sao anh trai không xây nhà cho khách đầu tư nước ngoài mướn?

Bắc nhìn Tâm, cười phô hàm răng đều tăm tắp, nụ cười rạng rỡ gương mặt điển trai:

- Ai cũng xây biệt thự để hốt bạc thì… ai lo cho thể thao? Tôi rất mê thể thao!

- Anh trai… - Tâm muốn bật ra: là đồ dở hơi, nhưng lại nói - hay thiệt!

- Hay cái gì cơ?

Tâm lúng búng, không biết trả lời sao, lảng:

- Trai Hà Nội có khác, gái Sài Gòn chạy theo anh cả bầy cho coi!

Bắc vẫn cười, nghĩ thầm: Cậu mà ra Hà Nội thì gái Thủ đô cũng xếp hàng dài theo cậu! Thông thường, hai doanh nhân cùng chung một dạng thức kinh doanh thì tất sẽ đi đến cạnh tranh. Rồi đây không rõ Tâm và Bắc có sát phạt nhau? Chỉ biết rằng khi họ bắt tay nhau, cả hai nhìn vào mắt nhau mà cùng linh cảm thấy một le lói gì đó của sự gần gũi không thể giải thích được vào lúc này…

Tối đó Tâm về, lòng ngổn ngang những dự tính. Anh cảm thấy trỗi dậy trong lòng một cảm giác gần như hoang mang, bất lực. Không biết việc dốc tuốt tuồn tuột vốn liếng vào ba chục ngôi biệt thự ven sông là trúng hay trật? Vì sao giả (tức Bắc) lại không ham hốt bạc bằng biệt thự? Một thân một mình bươn chải giữa thời buổi cơ chế thị trường này, anh không đủ sức suy nghĩ, phân tích, đánh giá, lựa chọn. Hơn chục biệt thự xây dựng trong thành phố nhằm hút khách nước ngoài thuê bao, mới thực sự kinh doanh được bảy cái, mỗi tháng thu hơn hai chục ngàn đô. Còn tám cái nữa đang làm dở dang, vừa làm vừa chào mời, có khách đặt cọc mới làm dứt điểm. Để tập trung cho dự án ba chục biệt thự nghỉ dưỡng ven sông Sài Gòn, Tâm đã bán sạch vài chục miếng đất và nhà lẻ tẻ rồi. Đại gia Bắc Kỳ vô có vẻ khủng long, đế quốc lắm, ta phải làm gì?

Lần đầu tiên Tâm nghĩ đến tầm quan trọng của đầu óc, của sức nghĩ và sức sáng tạo! Anh nghĩ ngay đến chị Phương Nam, còn nữa, ảnh hưởng của bác Ba Hòa là vô cùng dữ dội. Tâm còn nhớ, khi thằng Thăng bị bắt vì đua xe cán chết người năm mười sáu tuổi, chỉ một cú điện thoại của bác Lịch xưng là vợ ông Ba Hòa mà nó được tha liền. Dễ sợ! Vậy mà bấy nay Tâm chưa khai thác. Uổng! Ba cái đầu chắc chắn hơn hẳn một cái. Họ là những người thông minh, lại là ruột thịt. Tại sao bấy lâu nay ta không nghĩ ra!

*

Lịch sinh hoạt, làm việc của Phương Nam rất chuẩn và cô tuân thủ nghiêm ngặt. Trong ngày, thời gian thư giãn tuyệt vời nhất của cô bắt đầu từ năm giờ sáng. Cô thức dậy, đánh răng rửa mặt, chải tóc rồi búi đầu lèo theo kiểu truyền thống của phụ nữ Nam Bộ mà má Lịch dạy cô. Chụp lên đầu chiếc nón trắng hiệu Puma, mặc quần áo thể thao, mang giày Nike, xuống đường. Cụ Nguyễn đã ở dưới đường chờ cháu gái rượu. Hai ông cháu đi bộ ra bến Bạch Đằng, tập thể dục và ngắm mặt trời lên tại vườn hoa Bạch Đằng, đối diện với bảo tàng Tôn Đức Thắng. Vườn hoa lúc này toàn những người tập thể dục, trong đó có nhiều người bạn già của cụ Nguyễn. Phương Nam tập với ông nội, hoặc hai ông cháu ngồi trò chuyện với nhau. Đúng năm giờ bốn lăm thì cô chào ông, đi bộ nhanh về câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ dành cho phái nữ, phía cột cờ Thủ Ngữ. Tại đây cô tập đúng nửa giờ các bài Aerobic trong tiếng nhạc sôi nổi, trẻ trung. Đến khi bộ đồ thể thao đẫm mồ hôi, cô về nhà ngâm mình trong bồn nước nóng. Sáu giờ rưỡi, cô ăn sáng cùng ba má và ông nội. Bảy giờ, cô lên phòng làm việc của mình đọc báo, truy cập internet và dịch sách. Chín giờ, cô đi dạy. Chiều, cô lên lớp từ ba giờ đến bảy giờ. Tối, ăn uống xong, cô lại cùng ông nội đi dạo ở công viên Bạch Đằng, cũng có khi ở Tao Đàn, hoặc công viên trước dinh Thống Nhất. Nhưng chủ yếu ở Bạch Đằng, đón gió sông Sài Gòn mát lành. Hai mươi mốt giờ, cô tắt tivi hoặc internet để dịch sách. Sau hai tiếng đồng hồ cô đi ngủ. Ngày nào cũng vậy. Biết sống một cách khoa học thì sẽ có cơ thể đẹp và tinh thần trong sáng, hưng phấn. Cô đã làm đúng như những điều học được từ sách vở Đông Tây kim cổ.

Tiền công dạy học sáu giờ mỗi ngày đủ cho cô góp một phần nhỏ cho má đi chợ và cô chi dùng. Lần đầu tiên cô đưa tiền chợ, bà Lịch không nhận, nhưng cô nói hoài, má phải cầm. Cô biết tài chính trong nhà eo hẹp rồi. Sau mấy cú chạy chọt lo lót cho thằng Thăng, tiền để dành hết sạch, đã phải bán ngôi nhà trên đường Ba Tháng Hai lấy tiền lo cho thằng Thăng ra tù sớm, còn một phần gửi ngân hàng lấy tiền lãi đi chợ… Lương hưu của ba cô và tiền chế độ chính sách má cô được nhận chả đáng là gì so với thời buổi vật giá leo thang vèo vèo…

Khi thành lập công ty thương mại, du lịch, xây dựng và địa ốc mang tên Sài Gòn, Hùng Tâm lên hương từng ngày. Tâm còn trẻ, tránh sao khỏi có khi hơi vênh vác với đám bạn bè, nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây với Phương Nam. Tuy thế, Tâm không thích nhờ vả một chút gì, mặc dầu Tâm biết bác Ba của mình rất có uy!

Nay, Tâm thấy mình cần huy động sức mạnh tổng hợp của giòng họ, gia đình. Tâm muốn mời bác Ba và chị Nam làm tư vấn, nhưng sỹ, chưa biết nên bắt đầu thế nào. Hay là nhờ ông nội bắc cầu? Không, chưa đến mức ấy. Dẫu sao, cùng một thế hệ, nói chuyện với nhau đã hơn là nhờ các cụ. Xưa nay, Tâm không phải loại người quen núp bóng, dựa hơi các cụ! Nghĩ mãi, Tâm quyết định đánh vào bà chị trước.

Sáng đó, Tâm không chạy dọc đường Nguyễn Du ra Tao Đàn rồi về nhà thờ Đức Bà ngắm người đẹp như mọi khi mà anh chạy thẳng ra vườn hoa Bạch Đằng. Mười phút sau ông nội và Phương Nam mới ra. Ba ông cháu trò chuyện tíu tít. Nhân lúc ông nội bước ra chỗ thảm cỏ tập bài quyền, Tâm nói nhỏ với Phương Nam:

- Em có chuyện muốn nói riêng với chị. Sáng nay, cho em mời chị Nam đi ăn phở Bà Kê được chứ, nhân tiện khoe cái Toyota Land Cruiser hai cầu em mới nhập từ Nhật về!

- Trời đất! Hôm nay liệu có sóng thần hay giông bão không mà tôi được đại gia Sài Gòn mời ăn sáng?! - Nam trìu mến nhìn đứa em trai con chú ruột, lớn hơn mình bốn tuổi, nhưng cao chỉ ngang tầm cô, người vạm vỡ, mặt vuông cằm bạnh, đôi mắt có đuôi, rất giống mắt ông nội và mắt ba cô, giọng nói trầm ấm, tự tin.

Tâm biết Nam trêu chọc mình:

- Em đang lao vào một dự án lớn nhưng lại hơi chờn, chị à. Em muốn bác trai và chị, nhất là chị tư vấn cho…

- Tâm ơi, hỏi chị về chuyện kinh doanh thà đừng hỏi, mất công. Chị thì biết gì về buôn bán làm ăn! Để chị nói với ba chị giúp em!

- Chị khiêm nhường mà nói vậy, chứ chị đi đây đi đó nhiều, chị từng dịch mấy cuốn sách dạy làm giàu, làm doanh nhân rồi! Bạn bè, học trò của chị là doanh nhân nhiều, sự hiểu biết, ý tưởng mới là quan trọng chứ! Em đang cần những cái đầu hiểu biết!

- À há, vậy thì lại là chuyện khác. OK. Chị sẵn sàng! Nhưng mà ý tưởng thì… phải trả thù lao bộn bạc nghe!

Phương Nam cười giòn tan, hồn nhiên giữa vườn hoa trong buổi sớm mai. Mặt trời vừa nhô lên qua ngọn dừa bên kia sông Sài Gòn, hồng tươi và rực rỡ. Gió từ mặt sông mang hơi nước mát lạnh mơn man người con gái xinh tươi đang thanh thản trong lòng…

Hẹn hò mãi, ba ngày sau Phương Nam mới đi ăn sáng trên chiếc xe mới cáu cạnh của Tâm. Phở bò Bà Kê đúng là danh bất hư truyền! Trong nhà, ai cũng biết Tâm sành ăn, nhưng nghe Tâm nói chuyện, Nam mới nhận ra từ chú em mình không chỉ là sự sành ăn thuần túy mà là niềm say mê văn hóa ẩm thực. Tâm cho Nam một lô địa chỉ những nhà hàng, quán ăn nổi tiếng. Rồi trong khi hai chị em ngồi uống cà phê giữa thửa vườn nhỏ, yên tĩnh thuộc căn nhà gỗ cổ trên đường Mạc Đĩnh Chi, Nam hỏi Tâm:

- Tâm đang dồn vốn cho khu biệt thự ven sông?

- Dạ, nếu xây cùng lúc ba chục cái thì em phải vay nhà băng chị à. Em đã bán hết những khu đất và nhà lẻ tẻ rồi vẫn không đủ.

- Chắc chắn không phải lo đầu ra chứ?

- Lo héo ruột chị ơi! Nhu cầu nhà cho thuê hiện nay là cao thiệt, nhưng cạnh tranh dữ lắm! Ai cũng cá cược sạch sành sanh vốn liếng vào cái vụ này, lỡ ra ế thì chỉ có nước tự dzận!…

- Quy luật của nền kinh tế thị trường là cạnh tranh. Càng cạnh tranh dữ, ai thắng, càng thắng đậm. Thế nhưng phải thật sự tài năng, phải có đầu óc… Mình không có thực tế, chỉ đọc được từ những cuốn sách viết về kinh tế Mỹ, Nhật Bản và châu Âu. Ở đó, các doanh gia họ tư duy khác hẳn ở ta. Những tỷ phú hàng đầu của tam giác kinh tế Mỹ, châu Âu, Nhật Bản thường xuất thân nghèo khó, nhưng nhờ có đầu óc, họ thành đạt mau lẹ. Bill Gates là một điển hình.

- Em cũng suy nghĩ, tính toán dữ lắm, bạc tóc hết trơn rồi, chị ơi!

- Kinh doanh bất động sản như Tâm thì chắc ăn rồi, nhưng phải có biến động mới có sốt đất, sốt nhà. Nếu không có đột biến thì bất động sản sẽ đóng băng. Chôn vốn! Tâm có bao giờ suy nghĩ đến việc kinh doanh nguồn nhân lực chưa?

Tâm nhìn chị chăm chăm, nghe hỏi vậy trợn mắt, cười:

- Chị bảo sao? Lao động nước mình rẻ như bèo! Thất nghiệp đầy đường…

- Không, là mình nói tới lao động có nghề, có kỹ năng cao, lao động mà nước ngoài đang thiếu kia!

- À… cái đó thì… quả là em chưa hề nghĩ tới!

- Ở nhiều nước, nguồn ngoại tệ do xuất khẩu lao động thu được rất lớn. Nhưng đó chủ yếu mới là lao động phổ thông, lao động ít hàm lượng tri thức. Nền kinh tế thế kỷ hai mươi mốt là nền kinh tế tri thức. Muốn đáp ứng được nhu cầu của thế kỷ hai mươi mốt về lao động, thì ngay từ bây giờ, phải đặt thành quốc sách đào tạo lao động có kỹ năng cao…

- Ôi, chị ơi, đó là chuyện của mấy ông Nhà nước! Mình là tư nhân mà!

- Không nên tư duy theo cách đó, Tâm à! Tư duy ấy xưa rồi! Nước mình nghèo vì lối tư duy cổ điển lỗi thời ấy, làm sao có đột phá, làm sao đi tắt đón đầu thiên hạ cho được? - Nam nhìn em trai, nhận ra chú em đỏ mặt vì mắc cỡ. Kệ, đã nói thì nói cho hết ý - Tâm được đào tạo căn bản kia mà. Gia đình ta có truyền thống học hành căn bản và sáng tạo kia mà! Vậy thì hãy nâng mình lên vị thế mới để sẵn sàng bước vô thiên niên kỷ mới! Hãy tư duy theo hướng là: Cái gì người ta làm được rồi, ta không nhào vô cho phí sức, có lăn xả vào thì cũng lẹt đẹt sau đuôi họ. Còn cái gì họ chưa làm kịp, ta làm! Phải tiên phong, phải là người nghĩ và làm ra sản phẩm mới!

Hai chị em nói chuyện với nhau đến gần trưa mới dứt. Những điều Nam nói, mãi về sau này, khi mà cuộc khủng hoảng kinh tế khu vực tác động vào Việt Nam, Tâm mới thấy thấm đòn. Anh ân hận vì không kịp thời điều chỉnh tư duy và hành động theo gợi ý của người chị trẻ quá thông minh, xinh đẹp…

*

Mãi đến năm Chín mươi tư, Nguyễn Ngọc Bắc mới quyết định cắm chốt ở Sài Gòn. Lúc này trong tài khoản ngân hàng ngoại thương, anh có hai chục triệu đôla, còn bất động sản thì có hai khách sạn mỗi cái năm mươi phòng ở trung tâm Hà Nội, mười sáu sân tennis và bốn hồ bơi ở ngoại ô, năm ngàn hécta rừng trồng ở Vĩnh Phúc và Thái Nguyên, đất thổ cư Bắc có tổng cộng hơn năm hécta đất xây dựng nhà đã có giấy tờ, và hơn chục hécta chưa có giấy chứng nhận quyền sử dụng, rải rác ở các huyện ngoại thành Hà Nội.

Đây là thời của các doanh nhân! Thế nhưng nếu ít vốn thì doanh nhân phải bám vào Nhà nước mà tìm cách moi khoét, hoặc huy động vốn bằng cách lòe người ta trả lãi suất cao… trước sau gì cũng ngồi tù. Nếu trường vốn thì đúng là được chắp cánh. Người ta có thể làm giàu rất mau lẹ mà vẫn không phạm pháp, miễn là trường vốn! Nhưng thử hỏi mấy ai tự nhiên có vốn lớn như Bắc? Trường hợp của anh, anh nghĩ phải chăng là do Trời, Phật hay là Chúa thương mẹ anh, đã sai một người từ phương xa đến giúp? Phúc đức tại mẫu, có thể đúng như thế chăng? Bởi thế, càng giàu có, Bắc càng không nguôi thương nhớ mẹ, và anh không một phút giây nào lơi việc tìm cha…

Hai chục năm sau Giải phóng, ông Nguyễn Kỳ Hòa vẫn chưa hề hay biết mình còn có một người con trai được đặt tên là Nguyễn Ngọc Bắc - viên ngọc của phương Bắc - trùng tên với thằng Kinh Bắc đã bị bom B52 sát hại. Chuyện như huyền sử! Cuộc kháng chiến ba chục năm qua vì nước Việt Nam độc lập, dân chủ và giàu mạnh có nhiều huyền sử lắm!

Năm 1969, trên đường vào Nam chiến đấu, đại úy Hòa bị viêm ruột dư dạng cấp, không mổ kịp thời nên nó bục ra, gây nhiễm trùng khoang bụng. Đơn vị cho một xe chở Hòa quay trở ra tìm trạm quân y. Xe bị lạc trong rừng. Khi tìm được binh trạm Quyết Thắng, gần sân bay Tà Cơn, Khe Sanh, thì Hòa đã hôn mê, sốt cao, cận kề cái chết. Số phận đã xếp đặt cho ông gặp Ngô Thanh Việt, bác sỹ trẻ, chuyên khoa ngoại. Việt xinh đẹp, có mái tóc dài quá đầu gối và đôi mắt đen lay láy. Việt là con gái Hà Nội, con gái Hà Nội thường da trắng tóc dài, răng trắng và đều. Tốt nghiệp đại học loại ưu tú, Việt được ông giáo sư bác sỹ chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Việt – Xô, nơi cô thực tập, nhận về làm việc. Nhưng Việt tình nguyện vào chiến trường. Cô mổ cho Hòa và cứu sống ông. Hòa tỉnh dậy, Việt gặp coup de foudre*! Cô trực tiếp săn sóc ông, Hòa có sức khỏe hơn người, chả mấy chốc ông lành vết mổ. Khi Hòa ăn uống được bình thường, Việt như con thiêu thân lao vào Hòa, không hề suy tính đắn đo… Trong một lần ân ái bên dòng suối róc rách chảy giữa rừng, chim chóc và cả mấy chú sóc nâu như cũng ngừng bay, ngừng chuyền cành để chứng kiến hạnh phúc hai người, Thanh Việt nói với đại úy Hòa:

Tình yêu sét đánh!

- Nếu chúng mình có con, dù trai hay gái, em sẽ đặt tên con là Ngọc Bắc, viên ngọc phương Bắc lúc nào cũng ngóng chờ anh ở phương Nam, anh nhé!

Nghe Việt nói thế, Hòa chỉ cười. Em lãng mạn quá, lạc quan quá, giàu niềm tin quá! Chiến tranh ác liệt lắm, em ơi! Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi*. Chắc gì anh còn sống trở về mà em chờ …! Những ý nghĩ của Hòa lúc này là tiêu cực, biết thế nên Hòa không nói thành lời, sợ làm tổn thương tâm hồn trong sáng tuyệt vời của em yêu. Hòa thay những lời hứa hẹn bằng việc đắm đuối ngắm nhìn cô, vuốt ve cô, và tiếp tục đưa cô vào cõi khoái lạc mê hồn, trùng trùng điệp điệp như dãy Trường Sơn. Họ gần nhau được đúng một tuần kể từ lúc Hòa ăn uống được bình thường. Rồi có lệnh cho Hòa lên đường gấp. Chia tay! Việt có bầu, đúng như cô khát khao mong đợi. Đơn vị bắt cô làm bản kiểm điểm. Cô không làm. Bộ tứ* lần lượt họp kiểm điểm bốn cuộc, cô bình thản chấp nhận kỷ luật, kiên quyết không nói ai là tác giả của đứa con trong bụng. Ngày hai mươi ba tháng Mười một năm một ngàn chín trăm sáu chín, Việt sinh con trai, tự hào đặt tên con là Ngọc Bắc. Nguyễn Trần Thái, một người gốc thành Huế yêu Việt say đắm mà bấy lâu nay không dám hé môi… Thái chờ cô sinh con rồi ngỏ lời. Thái là cán bộ của binh trạm Quyết Thắng. Anh đang là sinh viên năm thứ hai trường Y thì bỏ học, vô R. Anh đã ở Trường Sơn được bảy năm. Việt chấp nhận kết hôn.

Xưa nay ra chiến trận, mấy người đi mà trở lại! Một câu trong bài Lương Châu từ của Vương Hàn (đời nhà Đường). Nguyên văn bài thơ: Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi/ Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi/ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu/ Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi!

Bộ tứ: Gồm Đảng, Chính quyền, Công đoàn và Đoàn thanh niên.

Một tuần, hương lửa đang nồng, Việt gần Hòa, trôi mau lẹ như bóng câu qua cửa sổ. Sức quyến rũ quá lớn, tình cảm quá mãnh liệt và sâu nặng khiến hai người mụ mị đầu óc… Họ chỉ biết gần gụi nhau dâng hiến chứ không nghĩ được gì xa hơn! Xa nhau rồi mới hoảng hồn: Chưa ai kịp nói rõ địa chỉ của mình! Việt chưa hề nói số nhà của mình ở Hà Nội. Cô cũng chỉ biết người đàn ông lý tưởng của cô tên là Hòa, thứ ba, nhà ở Sài Gòn, cấp bậc đại úy. Chỉ có bấy nhiêu thông tin do cô tự nhận ra.

Huế giải phóng, rồi miền Nam giải phóng, Việt và Thái không có con. Chất độc hóa học nhiễm vào máu Thái rồi! Việt về sống ở quê chồng. Trong một chuyến đi công tác trị bệnh, phát thuốc cho đồng bào A Sầu, A Lưới trước Tết Nguyên đán năm 1976, Việt trúng mìn, bị trọng thương. Trước lúc tắt thở, Việt còn kịp nói cho chồng biết tên cha của Ngọc Bắc là Ba Hòa, đại úy, nhưng không biết là đơn vị nào. Thời ấy, người ta giữ bí mật quân sự ghê lắm, chỉ nghe Hòa nói là quê gốc Sài Gòn…

Nguyễn Ngọc Bắc được cha dượng coi như con trai. Những năm ấy đất nước khốn khó, người Huế đói ăn, thiếu thuốc… Nguyễn Trần Thái nằm viện liên miên! Bệnh càng ngày càng trầm trọng. Năm Bảy mươi tám, Tư Thái qua đời. Ông bà ngoại của Bắc từ Hà Nội vào đón cháu ra Thủ đô tiếp tục ăn học. Bắc học xong trung học, nhưng anh không thi vào đại học. Nhà ông bà ngoại cũng không khá giả gì. Bắc luôn luôn cảm thấy đói… Bắc theo lời rủ rê của bạn bè lên biên giới Lạng Sơn làm cửu vạn. Lúc có tiền, hứng chí học lái xe, chuyên lái xe thuê tuyến Hà Nội - Lạng Sơn đánh hàng lậu. Rồi chủ xe bị bắt, Bắc học nấu phở là món ăn mà lúc nào Bắc cũng thèm. Anh bị bắt vì can tội vượt biên giới buôn lậu, bị nhốt, rồi trốn trại. Rồi bị bắt lần thứ hai vì tội chứa hàng lậu. Lần bị bắt thứ ba thì phải ra tòa vì can tội mở tiệm phở trá hình để chứa hàng lậu, phải nộp phạt hết sạch sành sanh tiền dành dụm được. Trắng tay! Bắc cuỗm một xe Minsk của khách ăn phở rồi dông về Hà Nội! Chưa ra khỏi Ải Chi Lăng thì bị tóm. Vào trại cải tạo lao động mất chục ngày khổ như chó, chịu hết xiết, Bắc tìm cách báo tin cho ông bà ngoại!

Ông bà ngoại phải lên Lạng Sơn đem theo đủ loại giấy tờ của mẹ, của cha Bắc xin xỏ, chạy chọt!

Về Hà Nội, Bắc được ông bà lo cho một chân chạy taxi cho khách sạn Quốc Tế. Gần một năm lăn lộn kiếm sống ở cửa khẩu, Bắc biết thế nào là nỗi nhục của kẻ không nghề nghiệp, không bằng cấp… Bắc quyết chí làm Người đàng hoàng. Ban ngày chạy taxi, ban đêm Bắc học tiếng Anh và luyện thi đại học. Vốn sáng dạ, trong một năm, Bắc lấy bằng B Anh văn và học xong năm thứ nhất đại học tại chức!

Đất nước đang tìm cách thoát khỏi đói nghèo. Trên các tờ báo xuất hiện loạt bài Những việc cần làm ngay của tác giả NVL. Đây là lần đầu tiên, kể từ sau khi Bác Hồ qua đời, có một vị lãnh đạo cao nhất đã viết công khai trên báo Đảng, vạch rõ những yếu kém trì trệ trong guồng máy Đảng và Nhà nước, kêu gọi toàn Đảng toàn dân cùng sát cánh chống tiêu cực, xóa bỏ cơ chế hành chính quan liêu bao cấp. Đất nước bước vào công cuộc Đổi mới. Luật Đầu tư nước ngoài ban hành tháng Mười hai năm 1987. Những doanh nhân nước ngoài lục tục đến Việt Nam tìm cơ hội đầu tư.

Vận may đã mỉm cười với Bắc. Đó là điều Bắc nghiệm ra từ ngày chí thú làm ăn. Bắc tiếc nghi tiếc ngút mấy năm bỏ học, nếu không thì giờ này Bắc sắp thành ông cử rồi! Tuổi hai mươi của Bắc căng tràn nhựa sống và cháy bỏng ước mơ. Nhiều đêm Bắc chiêm bao thấy mẹ. Mẹ gọi Bắc đến, ôm chầm lấy anh, cho anh ăn một lúc ba bát phở Lò Đúc rồi đưa cho anh một bọc giấy hình chữ nhật. Bắc mở ra, toàn tờ một trăm đôla! Tỉnh dậy, anh không biết thế là điềm gì! Sau giấc chiêm bao ấy, Bắc còn nhiều lần nằm mộng thấy mình trở thành một người giàu có, một thương gia tầm cỡ như Bill Gates!

Cuộc đời có những cơ duyên lạ lùng. Nguyễn Ngọc Bắc thật sự vào khúc ngoặt khi anh gặp Stephan Harris. Người đàn ông hai mươi bảy tuổi này vừa được thừa kế tài sản do cha để lại. Đó là Hãng Hàng không Bắc Âu, một hãng tư nhân của Thụy Sỹ. Anh ta du lịch, đến Hà Nội để biết cái đất nước từng đánh thắng mấy đế quốc to là như thế nào; đồng thời và chủ yếu là anh ta tìm cơ hội đầu tư. Ý định của Stephan là mở một đường bay trực tiếp từ Việt Nam qua Bắc Âu. Chính phủ Việt Nam nhiệt liệt ủng hộ dự án này, thế nhưng Hoa Kỳ đang siết chặt lệnh cấm vận chống Việt Nam, cho nên mọi thứ đều tắc! Thua keo này bày keo khác. Stephan biết Hãng Hàng không Quốc gia Việt Nam đang rất cần thuê và mua máy bay hiện đại, liền xoay qua làm môi giới thuê, mua máy bay. Stephan quá rành những kẽ hở trong luật pháp Hoa Kỳ. Bây giờ, nếu có một công ty tư nhân nào của Việt Nam đứng ra thuê hoặc mua máy bay của Hãng Hàng không Bắc Âu thì Hoa Kỳ không có lý do gì để trừng phạt. Khổ nỗi là Việt Nam lúc này chưa thật sự mở cửa cho kinh tế tư nhân phát triển. Làm sao kiếm ra một công ty tư nhân đây? Không kiếm được thì phải giúp cho người ta thành lập. Thế là Stephan nhớ đến anh chàng có bộ ngực như võ sỹ cử tạ, cặp chân dài, rất kẻng trai tên là Nguyễn Ngọc Bắc, tài xế có tay lái lụa, lái chiếc Mercedes đen bóng vẫn đưa đón mình mấy tuần nay. Chỉ trong vòng hai tuần lễ sau khi Stephan tới Hà Nội, nhờ sự lanh lợi, tháo vát của Bắc mà Stephan đã hiểu biết khá nhiều về người Việt Nam, về Hà Nội, về phong tục tập quán, văn hóa ẩm thực, và đặc biệt là về thế giới ngầm của Thủ đô! Trong con mắt Stephan thì Nguyễn Ngọc Bắc không chỉ đẹp trai mà còn là một người cực kỳ thông minh, sinh ra để làm… doanh nhân, một doanh nhân tầm cỡ quốc tế. Bắc là một chàng trai mà ngay từ khi gặp lần đầu, Stephan đã phải lòng đắm đuối!

Stephan là một gay thuộc đồng tính ái dạng kín! Tuy vẫn có khả năng làm tình và sinh con với phụ nữ, nhưng thực ra trong con người Stephan, niềm đam mê gần gũi với con trai lớn hơn hẳn đam mê người khác giới. Bắc là một chàng trai tơ, khỏe mạnh, đẹp mã… Đã hai ba lần Stephan tỏ rõ động thái thèm gần gũi Bắc. Thoạt đầu Bắc không hiểu, Bắc đem chuyện này dò hỏi những quái xế thạo đời. Trên cõi nhân gian bé xíu này, với đám quái xế thì có chuyện gì mà họ không biết! Đến khi hiểu ra thì Bắc ghê sợ. Nhưng… sự thông minh giúp Bắc khôn ngoan ra khi cần một thái độ ứng xử hợp lý. Bắc khéo léo lảng tránh. Trò đời, khi mình thích mà người ta tránh thì càng kích thích đam mê chinh phục! Stephan mê Bắc. Đó là nguyên nhân có tính quyết định để Stephan chọn Bắc làm đối tác.

Sau một chầu nhậu thật xôm tụ ở Chả cá Lã Vọng, Stephan bảo Bắc:

- Anh rất rất thích em! Em biết không, khi anh bước vào con đường của doanh nhân, anh cũng trạc tuổi em bây giờ. Cha anh giao lại cho anh sản nghiệp không to tát gì, nhưng ông đã tạo cho anh cơ hội để làm giàu. Ngay từ khi gặp em, anh đã nhận ra trong con người em có tố chất một doanh nhân lớn! Vì thế, anh muốn giúp cho em thành người giàu có nhất Hà Nội, nhất Việt Nam. Em nghĩ sao?

Stephan cao một mét tám lăm, mang quốc tịch Thụy Sỹ, cha là người Mỹ gốc Do Thái, mẹ là người Ý. Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt giống như mắt phượng, màu xanh biếc; Bắc phải công nhận là Stephan có khuôn mặt rất đẹp, thân hình cũng rất chuẩn. Từ ngày quen nhau, Stephan thường kể chuyện đời mình cho Bắc nghe. Bắc say sưa học tiếng Anh, học ngày học đêm, bất cứ lúc nào rảnh là Bắc học từ mới, luyện kỹ năng nghe, nói. Có thể Bắc chưa hiểu thấu những lời Stephan nói, nhưng là người nhạy cảm, anh hiểu được những điều cơ bản, và cảm nhận được tình cảm trong giọng nói, trong ánh mắt của Stephan, y như lời tâm sự của người yêu với người yêu! Nhờ thường xuyên tiếp xúc với khách ngoại quốc nên Bắc phát âm khá chuẩn. Bắc hỏi:

- Với điều kiện gì?

- Vô điều kiện! Chỉ cần em là bạn thân của tôi!

- Bạn thân, hiểu theo nghĩa đẹp nhất của từ bạn, O.K?

Bắc nhấn mạnh từ bạn thân. Stephan hướng đôi mắt xanh biếc của mình vào đôi mắt hai mí to, đuôi dài, đen láy của Bắc, giọng ngọt ngào:

- Tôi thích em, người bạn thân thiết của tôi! O.K!

- Vậy, tôi phải làm gì?

- Em hãy thành lập một công ty, công ty trách nhiệm hữu hạn.

- Mở công ty à? Buôn gì?

- Buôn máy bay!

Bắc nghĩ là Stephan đang giỡn mình. Nhưng không, bộ mặt anh ta rất nghiêm trang, không phải chuyện giỡn chơi mà là chuyện làm ăn rồi.

- Chính phủ Việt Nam đang cần, rất cần máy bay. Vietnam Airlines quá ít máy bay, toàn loại máy bay do Liên Xô chế tạo, không hiện đại, không tiện nghi và đã quá già cỗi rồi, không còn an toàn nữa. Vietnam Airlines đang rất cần máy bay mới do các hãng máy bay hàng đầu thế giới sản xuất như Boeing, Airbus… Hoa Kỳ đang cấm vận. Không một hãng máy bay nào được phép bán máy bay cho Nhà nước Việt Nam, kể cả cho thuê! Nhưng nếu có một công ty tư nhân Việt Nam làm đại lý cho hãng máy bay Bắc Âu của anh thì có thể lách được! Anh sẽ giúp em mở công ty. Chi phí bao nhiêu anh lo trọn gói. Vấn đề là em có lo được thủ tục hay không?

Bắc nghĩ ngay tới ông ngoại, một nhà giáo đã về hưu, tám mươi lăm tuổi rồi! Chắc chắn ông ngoại sẽ có người quen… Nếu không, thì… cứ đi theo con đường của… thế giới ngầm Hà Nội. Có phong bao là chắc như đinh đóng cột! Cả nước người ta… đưa và nhận phong bao cơ mà.

- Tôi nghĩ là khó mấy cũng làm được!

Hai tháng sau, đích thân một chuyên viên cấp cao của một bộ quan trọng đến gặp Bắc. Ông chuyên viên nói rằng cấp trên đang nghiên cứu đề án thành lập công ty thuê, mua máy bay của Bắc!

Phải công nhận rằng ông chuyên viên là con người nhiệt tình. Ông đã nhận lời là làm đến nơi đến chốn, ông không phụ lòng của Bắc! Kế đó là những ngày Bắc đi ra đi vô Văn phòng Chính phủ như đi chợ. Thông qua ông chuyên viên, Bắc quen thuộc khá nhiều quan chức ở SCCI, ở Ủy ban Kế hoạch Nhà nước, Hãng Hàng không Quốc gia, Bộ Giao thông Vận tải, Bộ Tài chính và nhiều cơ quan ban ngành khác… Và, một ngày đầu Xuân 1989, Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Toàn Cầu, chuyên môi giới thuê và mua máy bay ra đời. Theo chỉ đạo của cấp trên, trong ngày khai trương, Bắc không mời giới thông tin đại chúng một cách ầm ĩ, ngoại trừ một phóng viên Thông tấn xã và một phóng viên của tờ Vietnam Investment Review*. Cấp trên chỉ muốn loan tin này ra nước ngoài, và như thế, hai phóng viên ấy là đủ!

Vietnam Investment Review là cơ quan ngôn luận của SCCI, nay là Bộ Kế hoạch và Đầu tư, phát hành bằng tiếng Anh và tiếng Việt. Ấn bản tiếng Việt có tên Việt Nam Đầu tư nước ngoài, sau năm 1995 đổi là Đầu tư. Năm 2000 có thêm tờ Đầu tư Chứng khoán.

Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Toàn Cầu có tên giao dịch tiếng Anh là Global Co. Ltd. đặt văn phòng trên con đường đẹp và thơ mộng vào loại nhất Hà Nội: đường Nguyễn Du, con đường của hương hoa sữa, những cây hoa sữa soi bóng xuống hồ Thiền Quang. Những năm 1989, 1990, giá nhà đất ở Hà Nội chưa lên cơn sốt, Stephan chuyển vào tài khoản của công ty Bắc số tiền khá lớn, đủ để cho Bắc làm mọi việc. Bắc vừa mừng vừa lo. Mừng vì tự dưng có một người lạ hoắc lạ huơ đứng ra giúp mình tận lực. Lo vì không biết làm ăn ra sao, nếu không thành công biết lấy gì trả nợ cho Stephan? Biết tâm trạng của Bắc, Stephan bảo:

- Coi như tiền nhàn rỗi, anh gửi vào tài khoản của em! Sau này ăn nên làm ra, giàu có thì trả, khó khăn thì khỏi!

Với số tiền do Stephan tài trợ, Bắc mua đứt ngôi biệt thự quay mặt ra hồ, xây từ thời Pháp; từ sau tháng Mười năm 1955, Nhà nước chia cho ba gia đình cán bộ ở, nay đã xuống cấp trầm trọng. Bắc phục hồi ngôi biệt thự, giữ nguyên vẹn lối kiến trúc điển hình của nhà Tây, xung quanh nhà có thảm cỏ xanh, trồng nhiều cây cọ dầu xen kẽ những bụi chuối kiểng, cau kiểng. Một bụi trúc thân thẳng vàng rộm ở cạnh cổng chính. Ngôi biệt thự xây dựng từ trước năm 1940, nay phục hồi, vẫn không lỗi thời! Bắc cho nâng cấp và trang bị nội thất như một tòa nhà hiện đại. Tầng trệt có phòng khách rộng ba chục mét vuông, ba phòng làm việc. Trên lầu có phòng ngủ, phòng làm việc riêng của Bắc và phòng ăn. Khoảng sân lộ thiên hình bán nguyệt nhìn xuống hồ Thiền Quang, rộng ba chục mét vuông, Bắc cho treo rất nhiều phong lan quý, kê những bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch, nắng mưa có dù che, trời đẹp thì xếp dù lại. Nơi đây khi cần tổ chức dạ tiệc thì thật tuyệt!

Bắc lái chiếc xe Toyota Crown màu sữa về nhà đón ông bà ngoại đến ở nhà mới. Căn hộ cũ để lại cho cậu ruột của Bắc sử dụng. Rời căn hộ tập thể chật chội nghĩa là rời xa biết bao kỷ niệm buồn vui của một thời đói khổ, luôn luôn thèm ăn, luôn luôn nghĩ đến việc làm sao có gạo thổi cơm! Ông bà ngoại mừng cho Bắc, bắt đầu tự hào về đứa cháu ngoại. Tuổi cao hay nghĩ chuyện cũ. Cả hai đang vui mà lòng quặn thắt nhớ đứa con gái đẹp nết đẹp người nhưng vắn số. Cả hai cùng khóc khi đi xem nhà cháu Bắc mới mua. Thế này mới đáng gọi là nhà chứ!

Thời thế tạo anh hùng! Quả đúng như rứa. Nếu như Việt Nam không bị Mỹ cấm vận, không có nhu cầu mua và thuê máy bay thì Stephan chắc chẳng bao giờ đến xứ này. Nếu như Việt Nam không bước vào công cuộc Đổi mới thì Bắc chắc sẽ suốt đời chỉ là anh tài xế quèn, luôn luôn thấy thiếu, thấy thèm đủ thứ! Thời thế đưa đẩy người ta đến những bến bờ mà ngay cả người trong cuộc cũng không thể nào hình dung ra được, không thể nào tin được! Bắc gặp hết may mắn này đến may mắn khác.

Ngay sau khi khai trương Công ty Toàn Cầu, Bắc nhận được đơn đặt hàng: thuê ướt* bốn chiếc Airbus 320; mua hai chiếc Boeing 747 cùng bốn máy bay loại dưới sáu mươi chỗ ngồi. Công ty Bắc Âu của Stephan trở thành công ty tư vấn, môi giới cho Toàn Cầu. Tất nhiên là hoa hồng chi cho Bắc rất lớn!

Thuê ướt: Thuê máy bay, thuê cả tổ lái, và bên cho thuê đảm bảo dịch vụ bảo hành, sửa chữa máy bay định kỳ.

Bắc trở thành nhân vật quan trọng, được rất nhiều người biết tới, mới ngày nào còn làm cửu vạn Lạng Sơn, lúc nào miệng cũng thèm ăn mà bây giờ anh bay đi Mỹ, đi Pháp, Thụy Sỹ dễ hơn cả đi uống bia hơi Cổ Tân! Tài khoản của anh tại Ngân hàng Ngoại thương đã có con số trên năm triệu đôla Mỹ. Mỹ tiếp tục cấm vận chống Việt Nam, Bắc làm tiếp vài phi vụ nữa, mua và thuê máy bay, nhập thiết bị cho đài kiểm soát không lưu… Lúc này, tài khoản ngoại tệ của anh tiến tới gần con số mười triệu đôla. Sốt đất! Anh tung tiền mua nhà, đất, quay vòng nhanh đến chóng mặt. Thời thế tạo… tỷ phú! Khó mà tưởng tượng ra nổi!

Đánh hơi được tin chính phủ Bill Clinton của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ chuẩn bị dỡ bỏ lệnh cấm vận chống Việt Nam, Bắc quyết định nhanh chóng chuyển hướng kinh doanh. Lúc này, anh đã tranh thủ mua được nhiều nhà và đất. Anh vừa khánh thành, đưa vào kinh doanh một khách sạn tương đương bốn sao, và đang xây dựng cùng lúc hai khách sạn mini ngay tại trung tâm Hà Nội. Bắc đầu tư mạnh vào lĩnh vực thể thao, du lịch sinh thái: sân tennis, hồ bơi, nhà tập luyện và thi đấu điền kinh, nhà hàng, câu cá thư giãn… Anh xin thêm chức năng cho công ty. Tên công ty bây giờ là Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Dịch vụ Thương mại Hàng không, Xây dựng, Địa ốc và Du lịch Toàn Cầu.

Bắc càng phất, anh càng nhớ mẹ. Phải chăng giấc mơ năm trước đã thành hiện thực? Mẹ ơi! Ước gì còn mẹ để con được phụng dưỡng mẹ! Đúng là mẹ vẫn dõi theo từng bước con đi, phải không mẹ. Đúng là mẹ sống khôn thác thiêng đã phù hộ độ trì cho con cơ hội làm ăn! Con sẽ sống xứng đáng với tấm lòng của mẹ, mẹ ơi!

Bắc rất thương cha dượng Nguyễn Trần Thái. Ông đã hết lòng yêu thương mẹ, tận tâm nuôi dạy Bắc lớn khôn. Nhớ lại hình ảnh cha dượng trước khi qua đời, chỉ còn da bọc xương, cha không ăn được gì trước khi chết, chết đói! Bắc ân hận, đau lòng y như là mình có lỗi lớn với cha!

Trước khi chết, Nguyễn Trần Thái nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Bắc, nhìn Bắc rất lâu rồi tiết lộ:

- Cha đẻ của con không phải là cha, mà là Ba Hòa, quê Sài Gòn, đại úy, nhưng không biết tên đơn vị, gặp má con tại binh trạm Quyết Thắng ở gần sân bay Tà Cơn, tháng Hai năm một ngàn chín trăm sáu mươi chín. Hai người yêu nhau, tìm đến nhau sau khi ông Hòa cắt ruột thừa. Sau khi ông Hòa bình phục, họ ở bên nhau được một tuần!

Bí mật ấy Bắc chôn chặt trong lòng, chưa hề nói cho ai biết. Chỉ đến khi đã thành một đại gia của Hà Nội, quyết định vô Nam bành trướng cơ đồ, anh mới lục từ đáy hòm lấy ra cuốn nhật ký của mẹ, làm hành trang Nam tiến! Cuốn nhật ký ấy anh đã nghiền ngẫm đến thuộc lòng.

Tìm một xâu chìa khóa trong giỏ xách để mở cửa mà đôi khi toát mồ hôi vẫn không ra nữa là đi tìm cha! Con đường Bắc vô Sài Gòn làm ăn đã khó nhưng không khó bằng con đường đi tìm cha ruột.

Đầu Xuân năm 1994, trên đường vô Nam, Bắc tìm đến sân bay Tà Cơn trong Khe Sanh, dò hỏi về binh trạm Quyết Thắng. Không một ai ở đây hôm nay biết về người bác sỹ trẻ với mái tóc dài quá gối, tên là Ngô Thanh Việt, và một ông đại úy có tên Ba Hòa. Chốn cũ nhưng người xưa không còn ở đây… Bắc dừng lại ở Huế hơn một tháng, xây mộ mẹ và cha dượng, xây nhà thờ cha mẹ trên nền nhà cũ, thăm và biếu mỗi gia đình trong họ cha dượng một sổ tiết kiệm; xây cho trường tiểu học Phù Đổng, nơi Bắc đã gắn bó tuổi ấu thơ một dãy nhà gồm sáu phòng học. Anh không quên đi thăm thú khắp thành Huế, một thời trẻ con chưa xa sống lại trong Bắc. Đêm ở Huế, Bắc xúc động quá, bật dậy làm thơ. Trong con người anh kế thừa tố chất lãng mạn của cả cha và mẹ, những người có nội tâm đẹp và phong phú.

Những doanh nhân trẻ thời nay rất khôn ngoan khi biết quy tụ xung quanh mình những chuyên gia kinh tế, chuyên gia về khoa học kỹ thuật cũng như xã hội nhân văn. Bắc học được điều đó khi Stephan hướng dẫn anh đi thăm những công ty sừng sỏ tại Hoa Kỳ, Anh, Pháp. Hơn ai hết, anh biết mình hạn chế về sở học, kiến văn rất mỏng, kinh nghiệm trường đời chưa có gì. Nếu không có những người tài giỏi làm cố vấn, tham mưu mách bảo đường đi nước bước, thì anh sẽ chìm nghỉm trong cơ chế thị trường đang bùng phát, sẽ không là cái đinh rỉ gì hết! Bằng tấm chân tình trọng thị, biết trân trọng những người thông minh uyên bác dạn dày kinh nghiệm, quen biết trên trường chính trị, có những người đang giữ trọng trách lớn… ngay từ khi mới lập công ty, Bắc đã mời được tám người từ Bắc chí Nam làm cộng tác viên. Đến khi anh vô Sài Gòn, Hội đồng tư vấn ấy có mười hai người, toàn những anh tài tộc Việt!

Nhờ thế mà mới chân ướt chân ráo vào cắm chốt ở Sài Gòn, Bắc đã được phép khai hoang miền đất rộng gần hai trăm hécta ở bán đảo Thủ Thanh, bên kia sông Sài Gòn, vốn là vùng sình lầy, toàn dừa nước và sú vẹt. Anh cho tàu hút bùn thổi cát vào, đóng cừ sát mép sông chống xói lở… Bắc chừa lại ba mét tính từ mép sông để cho bờ sông thông thoáng, không phạm luật. Mọi việc diễn tiến xuôi chèo mát mái.

Tại nội thành, Bắc mua được hai chục căn nhà và tám biệt thự, rồi quay vòng! Lời bao nhiêu lại tiếp tục mua!

Đến khi anh mua một ngôi nhà trệt, xây theo lối biệt thự nhưng xuống cấp trầm trọng ở quận Ba, gần Dinh Độc Lập, thì xảy ra cuộc tranh mua. Bắc tính đập căn nhà này, xây thành ngôi nhà ba lầu, thiết kế hiện đại, vẫn giữ nguyên diện tích đất xung quanh nhà rộng tám trăm mét vuông để làm sân vườn. Anh sẽ đặt trụ sở chính của Công ty Toàn Cầu tại đây.

Tiền cọc đặt rồi, hẹn hai ngày sau trả hết tiền, giao nhà. Chủ nhà lật lọng, trả lại tiền cọc vì có người (mãi sau này Bắc mới biết chính là Ba Đào, biệt danh đại ca X.O) chịu mua với giá cao hơn năm cây vàng. Bắc mê vị trí căn biệt thự, thuyết phục chủ nhà phải giao nhà, anh chịu trả với giá cao hơn mười cây! Chủ nhà chịu giao nhưng ông khách mua sau cũng đặt cọc rồi, đâm đơn kiện. Ba bên giằng co… Sốt đất từng giờ, một tuần sau Bắc thắng, mua được, nhưng phải trả với giá cao hơn giá thỏa thuận ban đầu ba chục cây! Thế là thành oán thù.

Chỉ một ngày sau khi nhận nhà, đang trên đường đi đến tiệm phở Bà Kê, đại gia Bắc Kỳ bị người thua trong cuộc nói trên, đại ca X.O, cho đàn em dạy cho một bài học. Bắc cũng bập bẹ được mấy chiêu thức của phái Thiếu Lâm thời làm cửu vạn ở Lạng Sơn. Nhờ thế mà chỉ bị thương nhẹ! Đúng là nhờ phước của mẹ nên Bắc thoát hiểm. Bắc nghĩ sau này có con, thế nào cũng phải cho con học võ cùng với học chữ! Phải biết võ để tự vệ khi cần thiết. Thế rồi… Bắc phải thuê vệ sỹ, và tuyển hẳn một luật sư làm cho mình. Thời đó hai thứ này còn quá mới mẻ!

Văn phòng Công ty Toàn Cầu tại Sài Gòn đăng báo tuyển nhân viên. Tiêu chuẩn bắt buộc đối với nhân viên trong Công ty Toàn Cầu là: ngoài bằng cấp chuyên môn phải có ngoại hình chuẩn, tác phong lịch duyệt, giỏi ngoại ngữ và vi tính, tất nhiên là lương cao! Toàn Cầu cần một người thạo ngoại ngữ và giỏi kinh doanh để làm trợ lý giám đốc, một kế toán, một kỹ sư xây dựng, một luật sư và một tài xế. Người tài xế này Bắc cấp tiền cho đi học võ nghệ. Được chuyên gia tư vấn, Bắc ký hợp đồng với Tập đoàn vệ sỹ Kinh Thành mướn một vệ sỹ thượng thặng, giỏi võ lại giỏi cả lái xe, vậy là Bắc có hai tài xế.

Riêng chân trợ lý giám đốc hưởng mức lương khởi điểm tám triệu một tháng, thế nhưng mấy tháng sau, Bắc vẫn chưa kiếm được người vừa ý để làm công việc này!

Bắc đã nhận bằng cử nhân kinh tế, khoa Quản trị doanh nghiệp. Còn tiếng Anh, Bắc vẫn buồn là chưa đủ trình độ để soạn thảo văn bản hợp đồng, chưa đọc được sách bản ngữ, chưa xem phim Mỹ trực tiếp, vẫn phải qua thuyết minh, chán phèo! Bắc rất mê phim Mỹ, nhạc Anh Mỹ. Anh dành ra mỗi ngày hai giờ đồng hồ học tiếng Anh, không nhằm lấy bằng cấp mà cốt để đọc được sách, xem phim, nghe nhạc, nói năng, đàm phán ký kết làm ăn với đối tác nước ngoài.

Thời buổi này, có tiền rồi, thuê người khác mấy hồi, việc chi phải học cho khổ. Là nhiều người nghĩ thế, sống thế. Bắc cho như vậy là ươn hèn, lười biếng, nô lệ của đồng tiền. Tri thức mới là điều quý nhất, chứ không phải tiền. Tiền chỉ là phương tiện. Nếu chỉ có tiền mà không tri thức, dễ vô tù như chơi!

Hội đồng tư vấn của anh gồm nhiều tiến sỹ thật, giáo sư thật, giúp anh rất nhiều. Anh ham đọc sách báo, nhất là những cuốn sách dịch của nước ngoài về thuật làm giàu, những tác phẩm nghiên cứu, phân tích về thực trạng kinh tế xã hội của thế giới hiện đại, về tương lai học, về xu hướng một mái nhà chung của nhân loại… Tất nhiên, lúc rảnh Bắc ngốn khá nhiều tiểu thuyết. Văn học, theo Bắc, làm cho người ta sống nhân văn hơn! Làm cho tâm hồn ta mềm mại non tơ, nhạy cảm hơn!

Trong bối cảnh đất nước đang thu hút đầu tư nước ngoài, Bắc hiểu rằng khi hội tụ được vốn, được lực từ bên ngoài mà mình không đủ tầm để đối ứng thì vứt! Chả tích sự gì! Chỉ tổ cho nước ngoài bóp mũi! Xác định mình chỉ là doanh nhân mới vào nghề của một nước nhược tiểu, Bắc khao khát vươn lên tầm tư duy hiện đại, có như vậy mới đối ứng nổi với thời thế, với những tri thức khoa học và nhân văn hiện đại. Những người sống, suy nghĩ và làm việc như Bắc bao giờ cũng lệch, mất cân bằng trong cuộc sống. Bắc ít có thời giờ nghĩ đến chuyện yêu đương…

Chính cái nhu cầu học nâng cao tiếng Anh của Bắc đã xui khiến nên chuyện Bắc gặp Ngọc Tiên. Một người bạn mới, trong câu lạc bộ tiếng Anh của Nhà văn hóa Thanh niên giới thiệu với Bắc khả năng siêu việt về tiếng Anh, tiếng Nhật của Ngọc Tiên. Anh ta nói thêm:

- Nhưng mà nhân vật này cũng siêu về chuyện kia nữa! Cổ rất đẹp, rất đa tình, rất mê tiền! Cổ chỉ cần nhiều tiền là nhận lời! Ông phải coi chừng, nếu mất cảnh giác thì cô ấy xỏ mũi như không!

Từ ngày giàu có, Tiên càng khát khao tình dục. Ông Hoàng đã trở nên quá quen… Tiên lại cần sự mới lạ. Nhiều đêm, trong vòng tay của Hoàng, Tiên vẫn nhớ đến thằng choai choai tên Thăng. Giá gì, mỗi tuần gặp nó một cú! Cho đã đời! Cho đáng tấm thân kiều diễm của mình như Tamura nhiều lần thốt lên. Không thành khế ước, nhưng qua cử chỉ và đôi lời thủ thỉ, Tamura hiểu rằng nếu đến Việt Nam, chỉ cần phone trước là sẽ được Tiên chiều. Mỗi lần như thế, tài khoản ngoại tệ của Tiên lại tăng thêm…

Tiên không hề biết rằng lâu nay thằng Thăng vẫn kiếm cô. Nó nhớ cô. Không một đứa con gái nào thay thế được cô về chuyện gối chăn! Bọn gái trẻ, đàn ông phải chiều nó, nó không biết nghệ thuật chơi để chiều đàn ông. Với Tiên thì khác! Đó là một sự quyến rũ trên cả tuyệt vời, đầy ma lực.

Tiên xuất hiện trước Bắc lần đầu tiên vào một buổi sáng chủ nhật, khi người lái xe kiêm vệ sỹ về nhà nghỉ cuối tuần. Bắc vừa đi ăn phở ở Thủ Khoa Huân về tới nhà đánh răng xong thì con chó ngao hộc lên ba tiếng trước khi Tiên nhấn chuông. Cô vào, con chó dí mõm vào người cô đánh hơi khiến Tiên muốn thót tim. Tiên mặc chiếc quần jean thun màu xanh và chiếc áo thun màu đen hở ngực, ôm khít tấm thân Vệ nữ phương Đông.

Mấy câu chào hỏi xã giao, Bắc hỏi uống gì, Tiên bảo giờ này chỉ xin nước lọc. Nghĩa là giờ khác thì có thể bia, rượu? Cả hai cùng xét nét nhau, tranh thủ mọi cơ hội để nhìn ngắm nhau. Tiên có đôi mắt như bỏ bùa mê Bắc! Buổi học thứ nhất kết thúc trong tiếng thở dài sau khi Bắc tiễn cô giáo về!

Thèm khát!

Bắc đâu có biết Tiên cũng thở dài, Tiên cũng khát thèm!

Tiên đã điều nghiên khá kỹ đại gia Nguyễn Ngọc Bắc. Cô đã kịp set up trong đầu một chương trình quyến rũ Bắc, vì tình, vì tiền, không, vì cả hai nhưng đảo ngược vị trí ấy! Người ta bảo đàn ông cho tình yêu để nhận tình dục. Còn đàn bà thì cho tình dục để nhận tình yêu. Với Tiên thì khác hẳn: Cho tình dục để nhận cả tiền lẫn… tình dục! Trong đầu Tiên không có từ tình yêu! Tình yêu trong Tiên đã chết từ khi mới ra trường, đi tìm việc, bị tên Sở Khanh tốt mã giả Việt kiều lừa một cú, hận thù đến chết khôn nguôi. Người mang nặng hận thù thì làm sao có tình yêu đích thực!

Bỏ ra một chút tiền như đánh rơi để thưởng thức gái Sài Gòn, sá gì! Nhưng phải sòng phẳng, không có dây cà ra dây muống!

Tỏ ra hiền thục, tận tâm dạy cho ra dạy, nâng cao trình độ tiếng Anh một cách mau lẹ, thế nào đại gia này cũng phải dâng cả tiền lẫn tình, ít nhất thì cũng tình dục cho ta!

Thời buổi thị trường, tư duy của người ta như vậy đó! Trời ơi là Trời, cái thơ mộng của tình yêu đôi lứa Trời vứt đi đâu mất rồi!

Chủ nhật kế tiếp, con chó ngao không còn hộc lên sủa ba tiếng nữa, mà nó nhận ra hơi quen của người đẹp. Nó đứng nghếch mõm lên thè lưỡi ra mà đã ngang tầm bộ ngực đầy căng nhựa sống của Tiên. Cái đuôi dài như đuôi ngựa của nó vẫy tíu tít. Dường như con chó ngao cũng đang nuốt nước miếng vì bộ ngực ấy! Tiên vẫn mặc jean, nhưng không phải quần mà là váy túm. Trời ơi, những đường cong và xạ hương tỏa ra sức quyến rũ chết người. Bắc ngây ra mất vài giây! Tại sao anh phải giấu cảm hứng của mình? Ô hay, cái gì Trời ban cho thì phải biết tận hưởng chứ. Bắc mặc quần soóc trắng, áo thun trắng, giày trắng, hàng hiệu mua tại Thụy Sỹ để đi chơi tennis. Tiên nhìn như khoan vào cặp chân dài rắn chắc và bộ ngực vạm vỡ… Đóng kịch làm gì cho uổng phí. Cả hai cùng biết tỏng tòng tong nhau rồi, thành thử càng đóng kịch, càng khôi hài.

Nếu đã coi là chuyện trao đổi có thỏa thuận, coi là chuyện sinh hoạt thì cái sự vui thú đú đởn cùng nhau khi hứng lên, trong chốc lát, chả còn là vấn đề!

Hôm nay, Tiên dạy Bắc một đoạn văn trích trong tiểu thuyết của một cây bút chuyên viết truyện giải trí, hình sự và truyện kinh dị hiện nay tại Mỹ. Sách của nhà văn này ba bốn năm nay đang ở đầu bảng bestseller. Đoạn văn được đưa ra phân tích cấu trúc câu nói về hai người một nam một nữ bị đắm tàu, trôi dạt vào một hòn đảo hoang. Người đàn ông đã hết lòng chăm sóc cô gái, trở thành chỗ dựa tinh thần cho người phụ nữ tồn tại giữa muôn trùng thử thách và giữ được niềm hy vọng trở về với gia đình, với quê hương. Cô gái chịu ơn người đàn ông vốn là một nhạc công violon, lớn hơn cô đúng mười tuổi, bự con, thân thể đẹp như Hécquyn. Cô muốn trả ơn bằng việc hiến dâng thân thể còn vẹn nguyên trinh tiết của mình, đồng thời cũng là cách duy nhất để cô thỏa mãn nỗi khát khao… Suốt cả tháng trời, người đàn ông gần như vô cảm. Từng chút, từng chút một, khi thì ở dưới biển, khi thì trên đỉnh núi, lúc ở dưới thác nước, khi giữa rừng sâu hoang vu… bằng những động tác gợi tình, cô gái kiên nhẫn và vô cùng khát khao khoái cảm đã đánh thức được giống đực trong người nhạc công. Hơn thế nữa, cô chinh phục được trái tim nhạc công. Cô có cả tình yêu lẫn tình dục luôn luôn bốc lửa!

Giọng Tiên phát âm tiếng Anh chẳng khác gì người London chính cống, hơn thế, nó còn ngọt và dư âm của nó cứ ngân nga thánh thót trong lòng Bắc. Tiên phân tích từ gốc, từ nguyên và những biến thể của từ sex trong đoạn văn:

- Sex là danh từ chỉ giới, giống. Ví dụ, Tiên hỏi anh: What sex is your dog? Con chó của anh giống gì? Sex chỉ vấn đề sinh lý, vấn đề tính dục. Những từ như ngủ với nhau, chơi nhau, lên giường, chuyện chăn gối, dan díu với nhau, hủ hóa với ai đó… đều mang nội hàm từ sex! - Tiên nhìn như xoáy vào vị trí đang vồng lên giữa hai đùi rắn câng của Bắc - Sex là danh từ chỉ sự hấp dẫn về thể chất lẫn nhau giữa hai người khác giới. Sex appeal: sự hấp dẫn, quyến rũ tình dục. You are a man with lots of sex appeal: Anh là một người rất gợi tình! Sex symbol: biểu tượng tình dục; Người nổi tiếng về sự hấp dẫn tình dục… Tiên nói những từ này mà mặt cô không hề biểu hiện gì của sự ngượng ngùng, trái lại ánh mắt và gương mặt ấy lúc này, tràn đầy dâm đãng…

Tiên ngừng nói, liếm cặp môi dày mọng đỏ, uống một hơi cạn ly nước lọc. Phòng học cũng chính là phòng làm việc của Bắc, nó có bề ngang năm mét, bề sâu mười mét. Tại đây có một phần là phòng tiếp những khách VIP; còn lại là bàn làm việc đa năng, và bộ salon khổng lồ đặt mua trên mạng của một hãng nổi tiếng tại Australia. Chỉ riêng một ghế salon đơn, Tiên nghĩ, đủ chỗ cho hai người như Bắc và Tiên… Cô đến bên Bắc nghe anh đọc lại một lần nữa đoạn văn tả cảnh cô gái hướng dẫn cách làm tình cho ng