← Quay lại trang sách

Mười ba Chuyện không thể không xảy ra

Một trong những người khách Nhật Bản du lịch nghỉ dưỡng tại Ngọc Viễn Đông là ông Suketomo, nguyên Bộ trưởng, đã về hưu, người từng cộng tác chặt chẽ với Tổng Công ty Biển lúc đó, và trở thành bạn thân thiết của ông Hoàng. Đoàn khách du lịch trọn gói gồm hai trăm người, trong đó một nửa là khách cao tuổi đi nghỉ dưỡng. Từ Nhật Bản sang Ngọc Viễn Đông được một tuần thì ông Suketomo liên hệ được với bạn cũ. Số điện thoại đã thay đổi nhiều, lần gặp nhau gần nhất giữa Hoàng và Suketomo cũng cách nay hơn tám năm! Chính là nhân viên Ngọc Viễn Đông đã tìm ra cố nhân cho ông khách Nhật. Một buổi chiều, nhân viên lễ tân gọi cho giám đốc Minh Thảo:

- Thưa chị, có một ông khách Nhật nhờ tìm giúp địa chỉ hoặc số điện thoại của ông Nguyễn Ngọc Hoàng, nguyên Thứ trưởng, Tổng Giám đốc Tổng Công ty Biển. Em nhớ mang máng đó có phải là…

- Đúng rồi em, đó là ông nội chị! Em nối máy cho chị nói chuyện với khách…

Đúng là duyên kỳ ngộ! Minh Thảo báo tin cho ông nội. Ông Hoàng kinh ngạc reo lên:

- Thật vậy sao? Quả là trái đất tròn! Cháu giúp ông cái xe để ông đến tận nơi đón khách về nhà mình chơi!

- Dạ! Ông cứ chuẩn bị đi, con cho xe về liền, anh lái xe này giỏi tiếng Nhật, ông à!

Hai người già, một người Nhật Bản, một người Việt Nam đều gần bát tuần cả rồi, mái tóc bạc phơ nhưng còn khỏe mạnh, đi lại nhanh nhẹn, lưng thẳng, nói cười rổn rảng. Họ hàn huyên trong phòng khách ngôi biệt thự nhìn ra vườn trồng toàn hoa hồng, xa hơn một chút là bãi cỏ xanh rờn đến tận mép dòng sông đầy ăm ắp nước… Một trăm lẻ tám ngôi biệt thự lợp ngói đỏ, mỗi căn xây theo một kiểu khác nhau, không cái nào giống cái nào. Có biệt thự mười phòng, cái nhỏ nhất cũng bốn phòng ngủ. Ngôi biệt thự hai ông bạn đang ở có sáu phòng đầy đủ tiện nghi, sang trọng. Người nghỉ ở đây luôn luôn được tắm mình trong thiên nhiên, nắng và gió trời, không khí trong lành, nhiều tiếng chim, đầy hoa tươi, món ăn rất ngon, đúng chế độ dinh dưỡng cho từng người. Ông Hoàng mời bạn về nhà ăn cơm, Suketomo cảm ơn bạn, nói:

- Tôi nhớ bà Ngọc vợ ông, rất hiếu khách và nấu các món ăn rất tuyệt! Bà làm tương, làm mắm ăn ngon và nhớ đời! Thế nào tôi cũng đến thăm ông bà. Nhưng hôm nay thì chưa! Tôi sẽ đãi ông một bữa với rượu sakê mang từ Nhật qua, chúng ta thưởng thức với những món ăn rất tuyệt tại Ngọc Viễn Đông này! Tôi thật bất ngờ và rất thú vị: cô giám đốc xinh đẹp và thông minh ở đây lại là cháu nội ông! Đúng là con giòng cháu giống! Ông Hoàng à, tôi có thằng cháu nội mà ông đã từng trò chuyện với nó hồi đến nhà tôi, nhớ không? Cháu đang chuẩn bị lấy bằng tiến sỹ ở trường đại học Harvard, Hoa Kỳ. Cuối năm nay cháu về nước. Hay là, tôi với ông, chúng mình làm thông gia nhé!

- Ông cứ làm như muốn là được! Chuyện trăm năm là do bọn trẻ chứ… Thì ông cứ giới thiệu, biết đâu phải duyên phải số thì tốt quá chứ sao!

Hai ông già cưa hết một chai rượu sakê, loại một lít. Họ vừa ăn vừa chuyện trò mãi đến ba giờ chiều mới đi nghỉ. Nhưng họ không ngủ. Họ chỉ nằm độ hai chục phút rồi ra bãi cỏ xanh rờn, nơi có những chiếc ghế đá có dù che để ngắm sông, và tiếp tục hàn huyên. Minh Thảo bảo tài xế kiêm phiên dịch, hướng dẫn viên đưa hai ông đi tham quan toàn bộ Ngọc Viễn Đông. Cả hai đều không chịu ngồi xe hơi, cứ đòi đi bộ. Nửa giờ sau thấm mệt, hai ông già mới lên xe. Họ thăm khu công viên văn hóa các dân tộc trên thế giới, dừng lại khá lâu để thưởng thức trà đạo trong ngôi nhà truyền thống Nhật Bản. Rồi họ đi vào khu rừng phòng hộ, dừng lại ở Quảng trường Rừng. Ngọc Bắc cho xây dựng Quảng trường Rừng để tổ chức lễ hội, mít tinh, có khu vực dành cho việc ăn uống ngoài trời theo kiểu barbecue. Quảng trường có thể chứa được hàng ngàn người. Đây là nơi có cảnh quan mà Ngọc Bắc mê nhất: Nó nhìn ra chỗ hợp lưu của hai dòng sông lớn, hai dòng sông đã hình thành nền văn minh của người Kinh, cùng các dân tộc khác cư trú tại miền Đông Nam Bộ, mà rực rỡ nhất là Sài Gòn… Đây là nơi sông nước mênh mang sóng vỗ, cho nhiều tôm cá, nổi danh độc đáo nhất là cá chìa vôi. Ngọc Bắc đã cho nuôi hàng trăm bè cá chìa vôi sát bờ sông. Đây là nơi giải trí thú vị, hấp dẫn du khách. Họ có thể tận mắt tận tay bắt cá chìa vôi lên, tự chế biến theo hướng dẫn để rồi thưởng thức giữa rừng… Ông Hoàng cùng bạn lạc vào khu đào nguyên này chẳng muốn ra.

- Tôi chịu cánh trẻ bây giờ, - Hoàng nắm tay người bạn già - họ nhanh nhạy và nghĩ xa hơn chúng mình nhiều, ông ạ! Làm gì họ cũng nghĩ đến môi trường, đến duy trì và bảo vệ, phát triển nguồn lợi tài nguyên, thiên nhiên. Ông có thấy khu nuôi trồng thủy sản bán tự nhiên ngay trên sông kia không? Ở đây đang nuôi rất thành công con cá chìa vôi, giá trị rất cao, cao hơn cả nuôi tôm hùm. Ý tưởng này là của tôi và của ông thời chúng ta còn cộng tác với nhau đấy! Bọn trẻ bây giờ giỏi hơn ta, ông ạ!

- Chứ sao! Con hơn cha là nhà có phúc mà!

Tại khu giải trí dưới nước, khách đông như hội, nhưng rất sạch sẽ, trật tự. Anh lái xe cho hai ông biết toàn bộ khu Ngọc Viễn Đông này đang kín khách Nhật Bản. Tuần tới, khi đoàn này về nước thì một đoàn khách nữa bay sang. Đoàn sắp sang đông hơn. “Giám đốc chúng cháu đang lo quá tải, chắc là mai mốt phải xây dựng thêm biệt thự…”.

Minh Thảo đã kể cho Hoàng nghe về Ngọc Viễn Đông. Theo cô cháu gái của ông, Ngọc Viễn Đông đã và đang quá tải. Cần phải nhanh chóng mở rộng. Ngọc Bắc đã trình với thành phố dự án khai thác toàn bộ bán đảo Thủ Thanh, vốn đầu tư lên tới hàng ngàn tỷ Mỹ kim, trong đó có cả việc trồng rừng phòng hộ, là lá phổi cho thành phố, có việc nuôi trồng thủy sản với những giống tôm cá đặc sản, đặc biệt là việc xây mười cây cầu, năm cây vượt sông Sài Gòn nối với trung tâm Sài Gòn, và năm cây vượt sông Đồng Nai nối với các khu công nghiệp, với sân bay quốc tế khổng lồ sẽ xây dựng ở Long Thành… Bán đảo Thủ Thanh sẽ là gương mặt mới của Sài Gòn, sẽ trở thành một trong những trung tâm du lịch sinh thái, trung tâm văn hóa, giải trí, thể dục thể thao lớn nhất của Việt Nam và khu vực.

Trong khi đó thì hệ thống biệt thự của Hùng Tâm ở phía Tây Bắc bán đảo không có khách! Việc cho thuê phòng theo giờ, chủ yếu là phục vụ nhu cầu giải quyết tình dục, đã khiến Tâm bị nhốt, bị phạt tiền không dưới chục lần. Sáu biệt thự đã bị ngân hàng cấn trừ vì nợ đáo hạn. Cách đó vài kilômét, khu cao ốc văn phòng do một tập đoàn nước ngoài xây dựng kề quốc lộ, ngay cửa ngõ vào Sài Gòn, vốn đầu tư hàng trăm triệu đôla, gồm cao ốc hai chục lầu và ba mươi lăm biệt thự cũng ế chỏng gọng. Trước đó, sân gôn ba mươi sáu lỗ kèm theo hệ thống biệt thự nghỉ dưỡng cũng vắng khách, chỉ có khách đánh golf, không có ai thuê biệt thự!

Hùng Tâm đọc báo thấy nói Công ty Toàn Cầu đang có kế hoạch đa dạng hóa sở hữu, kêu gọi các doanh nhân tham gia dự án khai thác Thủ Thanh… liền điện thoại xin gặp Ngọc Bắc. Bắc đang ở Hà Nội, anh trả lời qua điện thoại di động, mời Tâm đến làm việc với Minh Thảo. Minh Thảo tiếp Tâm nhiệt tình. Cô đã biết đến cụm biệt thự này ngay từ khi về làm việc cho Ngọc Viễn Đông. Biệt thự thiết kế khá đẹp, nhìn xuống mặt sông Sài Gòn, không chừa khoảng cách tối thiểu đề phòng đất xói lở, vừa vi phạm quy định bảo vệ dòng chảy, vừa vi phạm quy tắc an toàn xây dựng và an toàn tính mạng con người. Nếu Ngọc Viễn Đông sử dụng cụm biệt thự này thì phải làm lại toàn bộ trang trí nội thất cho tiện nghi và hiện đại, đúng chuẩn Ngọc Viễn Đông. Kẹt nhất là đường vô cụm biệt thự hiện là con đường nhỏ trải cấp phối sỏi đỏ, muốn sử dụng theo tiêu chuẩn của Ngọc Viễn Đông thì phải làm một con đường dài ba kilômét cho bốn làn xe chạy và trải bê tông nhựa. Trước mắt, chỉ có thể đưa du khách đến bằng đường thủy!

Ngay từ giây phút đầu, Hùng Tâm đã bị Minh Thảo chinh phục! Từ dáng vóc, gương mặt, giọng nói cho đến phong cách giao tiếp, tri thức kinh doanh mà cô bộc lộ khi đối thoại, Hùng Tâm khớp ngợp, thán phục và… mê! Ước chi mình có một người yêu như nàng! Tự nhiên Tâm muốn có bạn gái, có lẽ đã đến lúc cần chấm dứt ý định sống một mình rồi, Tâm ơi! Minh Thảo thấy mặt Tâm như nghệt ra, suy nghĩ đâu đâu, liền kéo Tâm về với thực tại bằng câu hỏi:

- Trong ba phương án tôi vừa đưa ra, anh chọn cái nào?

- Theo chị, tôi nên chọn cái nào?

Nói xong câu đó, Tâm thấy Thảo mỉm cười, nụ cười rất đặc biệt. Nó có sức quyến rũ ghê gớm, nhưng biết đâu cô ấy mỉm cười là cười mỉa! Ai đời đi đàm phán làm ăn mà lại hỏi ngớ ngẩn như rứa! Theo chị tôi nên chọn cách nào?!

Minh Thảo không mỉa, cô nhận ra ánh mắt Tâm nhìn cô đầy cảm tình, nếu không muốn nói là ngưỡng mộ. Linh cảm chưa gạt cô bao giờ. Cô nhận ra Tâm là người thật thà, có niềm say mê làm ăn, làm giàu. Người nào có niềm say mê làm giàu là cô tôn trọng, tất nhiên phải là làm giàu chính đáng. Cô thấy Tâm khá điển trai, ăn nói thẳng thắn, không phải là người có khiếu ngoại giao…

- Phương án thứ nhất: Ngọc Viễn Đông mua trọn cụm biệt thự. Với Ngọc Viễn Đông, chi ra vài triệu đô, không thành vấn đề. Nhưng… với một người say mê công việc như anh thì việc chúng tôi mua trọn gói có vẻ tàn nhẫn! Biết anh đang mắc nợ mà mua, dù là mua cao giá, vẫn dễ mang tiếng là ép giá, mua rẻ, không phải người quân tử! Anh Ngọc Bắc không phải người như thế. Trên thương trường, chúng tôi luôn luôn muốn hình ảnh của mình phải… nghĩa hiệp! Tôi hình dung, sau khi bán trọn cụm biệt thự ấy, anh sẽ buồn như thế nào. Người yếu bóng vía có thể sinh bệnh. Phương án hai: Ngọc Viễn Đông thuê của anh, khi nào có nhiều khách quá, chúng tôi thuê. Phương án này có vẻ cò con, buôn gánh bán bưng, chúng tôi không quen làm. Vả lại, để có thể thuê cụm biệt thự của anh cho khách của chúng tôi, Ngọc Viễn Đông phải rót vô đó cả triệu đôla để sửa chữa, nâng cấp cho đúng chuẩn! Chúng tôi không có thời gian. Khách Thụy Sỹ đi theo đoàn gần ba trăm người sắp bay vào. Khách Nhật, khách Pháp và nhất là đoàn khách đầu tiên từ Hoa Kỳ, thuộc Câu lạc bộ doanh nhân New York hai trăm năm chục người sắp qua. Chúng tôi thật sự không có thời gian mà chờ sửa chữa! Chúng tôi đã ký hợp đồng thuê lại của mấy khách sạn liên doanh ở quận Nhất rồi. Nhiều khách sạn đang ế khủng khiếp! Cả hai phương án trên, anh đã hỏi thì tôi cũng thật lòng, tôi khuyên anh không nên theo. Chỉ có phương án thứ ba, vừa đẹp lòng cả hai bên, vừa là sự khởi đầu cho một giai đoạn mới mà Ngọc Viễn Đông đang theo đuổi. Anh góp cổ phần vào Ngọc Viễn Đông bằng cụm biệt thự đó. Việc định giá, chúng ta tin nhau thì tự làm, bằng không thì mời cơ quan định giá doanh nghiệp của Bộ Tài chính, có tham khảo việc định giá của nước ngoài. Công ty Toàn Cầu vừa chuyển thành công ty cổ phần, tương lai không xa sẽ là công ty đa quốc gia đầu tiên của Việt Nam. Nếu anh góp vốn bằng cụm biệt thự đó, đương nhiên anh ở trong Hội đồng quản trị. Nếu anh có chuyên môn cao, phù hợp với tiêu chuẩn của Ngọc Viễn Đông, Hội đồng quản trị sẽ cử anh làm giám đốc cụm biệt thự mà anh đã dồn bao nhiêu hy vọng, tâm huyết để xây dựng…

Càng nghe, Tâm càng ngưỡng mộ Thảo. Cô đẹp quá, hấp dẫn quá, nói năng chứng tỏ cái đầu cô siêu việt quá, và em rất chân thành với tôi, một người lạ! Thế là sao cà? Có quá nhiều điều tôi không hiểu nổi! Thảo nào cái lão Xôcrát từ thời cổ đại đã phải thốt lên Điều duy nhất tôi biết được là tôi chẳng biết gì cả! Ôi những kẻ hay khoe kiến thức, thường rất khoái trích dẫn câu nói này. Nhưng mà đúng, quá đúng!

Tâm về thao thức cả đêm không ngủ, hôm sau điện thoại xin gặp Phương Nam.

- Em nhờ chị tư vấn cho, trong ba phương án, chọn cái nào? Có nên sáp nhập, tức là góp cổ phần vô Ngọc Viễn Đông?

- Hỏi ý kiến chị tức là Tâm đã có ý định?

- Dạ. Em không hiểu sao trong khi ngành du lịch tắc tị mà Ngọc Viễn Đông vẫn nườm nượp khách nước ngoài ra vô. Toàn khách đoàn từ hai trăm người trở lên! Em đã tìm hiểu kỹ bằng cách sử dụng tất cả dịch vụ của Ngọc Viễn Đông. Họ hút khách là phải. Những gì người ta cần mua, họ có để bán, và bán với giá phải chăng, với thái độ rất dễ mến… Mà sao họ tính xa dễ sợ. Nội cái việc trồng rừng phòng hộ, họ được báo chí khen ầm ầm, rồi từ khi họ thả mấy chục con thú quý vô đó, thế là ôi cha mẹ ơi, khách đến như trẩy hội. Nghe nói Liên Hiệp Quốc trợ vốn cho Việt Nam trồng rừng phòng hộ, thấy Ngọc Viễn Đông làm ngon lành, Chính phủ đã rót cho một phần ngân khoản của Liên Hiệp Quốc. Họ đang tính mở rộng Ngọc Viễn Đông trùm kín bán đảo Thủ Thanh. Chị ơi! Sao họ tài dữ thần vậy?

- Mình cũng không rõ, nhưng quả là họ tài thiệt, Tâm à. Khi mà Tâm lo mua đất cất nhà, cất biệt thự cho khách nước ngoài thuê, thì người ta đi khai hoang phục hóa, biến miền sình lầy toàn sú vẹt ven sông thành khu du lịch sinh thái… Đó không chỉ là thần cơ diệu toán, đó không chỉ là tinh nhạy chớp thời cơ kinh doanh, đó chính là ý chí, trách nhiệm, là tâm huyết, tấm lòng của một doanh nhân trẻ với đất nước! Thật đáng khâm phục!

- Chị có vẻ… ca ngợi anh Ngọc Bắc quá đa! Vậy theo chị, em…

- Nên tính cho kỹ, tốt nhất là nên đối thoại trực tiếp với giám đốc bên đó xem họ áp dụng chính sách nào với Tâm.

- Em gặp rồi, cô giám đốc Minh Thảo, đẹp như… à, đẹp gần bằng chị! Cổ nói, nếu em mua cổ phần bằng cụm biệt thự, nếu em có trình độ quản lý giỏi, em sẽ là giám đốc khu biệt thự của em! Thế mới ly kỳ, chị ơi!

Phương Nam thoáng buồn… Người con gái ấy không phải bình thường. Đúng là Ngọc Bắc đã gặp may khi tìm ra cô ấy! Phương Nam cứ bị ám ảnh mãi bởi Minh Thảo, nhất là từ khi cô xem đoạn phim Minh Thảo trả lời phỏng vấn trên tivi. Thảo chắc chắn phải là con nhà kinh doanh nòi! Một trí thức đào tạo từ nước ngoài, có tri thức khoa học hiện đại, nhưng trên hết là phải có đầu óc nhìn xa trông rộng thì mới nên công nghiệp lớn. Nếu cô ấy áp dụng chính sách như Tâm nói thì chả mấy chốc sẽ mua tất tần tật các doanh nghiệp địa ốc nhỏ ở xứ này! Ngọc Bắc với Toàn Cầu sẽ thành công ty đa quốc gia? Kinh hoàng! Đáng nể!

*

Ông Hòa nghỉ hưu thật sự. Việc này được đánh dấu bằng việc ông chuyển sinh hoạt Đảng về chi bộ phường Quyết Thắng. Cho đến trước khi việc này diễn ra, ông không hề biết rằng mình đang sống cùng một khu dân cư với Hoàng, và từ nay mình sinh hoạt Đảng cùng chi bộ với Hoàng. Ông chỉ biết rằng ông Trọng cũng vừa chuyển sinh hoạt đảng về đây, nhưng vì ông Trọng đang bệnh nặng, chứng ung thư gan giai đoạn cuối có lẽ sẽ không cho ông Trọng đi họp đi hành chi nữa!

Ban lãnh đạo phường Quyết Thắng, nơi ông Hoàng và ông Hòa cư trú gồm những cán bộ rất trẻ. Nhưng phường có tới hai chục đảng viên nguyên là cán bộ trung cao cấp về hưu. Các cụ về hưu nhưng lòng vẫn sục sôi ý chí cách mạng. Các cụ thường xuyên góp ý, cho ý kiến, phê phán, uốn nắn hầu như tất cả các vấn đề diễn ra tại phường. Một cán bộ phường trong lúc bực bội quá, bảo:

- Hãy tôn thờ các cụ nhưng chỉ nên nghe theo con cái các cụ mà thôi! Con cái các cụ du học nước ngoài về, làm kinh tế giỏi giang như thần, hô biến một cái là đôla chảy vô như nước sông Đà… Cứ vâng vâng dạ dạ trước các cụ, phải tôn trọng các cụ tiền bối, nhưng chỉ nên nghe những người do các cụ sanh ra! Chớ làm theo lời các cụ huấn thị nếu không muốn đổ lúa giống ra mà ăn!

Cuộc họp chi bộ đầu tiên có mặt ông Hòa thì ông Hoàng lại vắng mặt (có lý do!). Thành thử hai tháng sau phiên họp chi bộ đầu tiên ở phường ấy, ông Hòa và ông Hoàng mới thấy nhau!

Bao giờ ông Hoàng cũng đi họp đúng giờ, thói quen rất đáng noi gương! Trong khi đó, phải nửa tiếng sau các đảng viên mới có mặt. Khi ông Hoàng tới được năm phút, đang nói chuyện với Bí thư chi bộ thì ông Hòa vô. Bí thư chi bộ là nữ, tuổi gần bốn mươi, gương mặt không đẹp nhưng có nụ cười duyên, phải cái lưng dài, chân ngắn, ngực lép, mông xệ, có lẽ bởi thế nên giờ này vẫn chưa cùng ai… Bí thư giới thiệu ông Hòa với Hoàng:

- Xin giới thiệu với bác Hoàng, đây là bác đại tá Hòa, vừa chuyển sinh hoạt về phường ta. Và thưa bác Hòa, đây là bác Hoàng, nguyên Thứ trưởng…

Ông Hòa giật thót nhìn Hoàng, mặt biến sắc. Hoàng biết ngay đây chính là người từng tìm mọi cách phục hồi điều tra Nguyễn Thành Đạt. Uất hận trong lòng Hoàng sôi sục, tim ông đập gấp… Nhưng, chỉ vài giây thoáng qua, Hoàng kìm nén, mặt không hề thay sắc, ông đứng dậy chìa bàn tay to bè của mình ra, giọng thân thiện:

- Chào anh Hòa! Tôi ở đường Nguyễn Công Trứ, còn anh?

- À, tôi… - Chưa khi nào ông Hòa tỏ ra lúng túng, ấp a ấp úng như lúc này! - nhà tôi ở Hàm… Hàm Nghi.

- Vậy sao, số mấy?

- À, nhìn qua tiệm heo quay bên phía chợ Cũ.

- Vậy sao! Hóa ra chúng ta ở rất gần nhau, nhà chúng ta đâu lưng vào nhau! Sáng anh tập ở đâu?

- Tôi… tôi bận quá thành ra ít đi tập tành, chỉ có cha tôi, ổng tập thường xuyên.

- Cụ nhà bao nhiêu tuổi mà vẫn tập thường, chắc là cụ thọ lắm!

- Phải, cha tôi sắp tròn một trăm lẻ năm tuổi!

- Ôi chao! Đại thượng thọ, đại phúc! - Hoàng reo lên - Khi nào kỷ niệm sinh nhật cụ, nhớ báo cho tôi một tiếng, tôi đến mừng thọ cụ! À, đây là số điện thoại của tôi, mời anh, khi nào rảnh đến tôi chơi. Tôi mới được cháu gái mua cho bình rượu thuốc ngon lắm. Nhớ qua sớm kẻo hết!

Thực ra Hoàng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với những người hại mình từ lâu, nhất là từ khi ông chạy đôn chạy đáo đến thon cả bụng để minh oan cho Đạt. Ông nghĩ, dù gì thì chuyện cũng qua rồi, chấp họ, trả thù họ thì trước hết mình cực khổ vì âm mưu toan tính chứ được gì? Hãy sống những ngày còn lại cho thanh thản, hãy đạt tới tuổi già xanh! Già, xuống âm ty là hết sạch sành sanh… Ân oán giang hồ chi cho mệt. Gặp Hòa, Hoàng sôi nổi, chân thành, sức sống căng tràn, cuốn hút người khác vào mạch sống của mình. Ông làm theo được lời Phật dạy.

Đã là người thì ai cũng ích kỷ. Còn con người thì còn sở hữu tư nhân. Chó ghét kẻ gặm xương, chính vì thế mới sinh chuyện hãm hại nhau… chứ bản tánh người ta, ai mà chả mong tốt, mong thơm, ai lại mong làm điều xằng bậy để rước tiếng ác? Hoàng ngộ ra điều ấy từ khi ông bôn ba ra nước ngoài tìm nhân chứng minh oan cho con trai trưởng. Ông đang hóa giải những hận thù không đáng có giữa con người với con người.

Trong khi đó thì ông Hòa chạnh lòng. Ông biết ông và ông Trọng đã chơi Hoàng. Biết làm thế nào được! Không phải ông thì người khác cũng làm như rứa. Đó là lương tâm, là trách nhiệm. Ai biểu cha con anh ngông nghênh? Ai biểu cha con anh từ Bắc vô, cái gì cũng hanh thông, trong khi chúng tôi, người thì tù tội, người thì con trai chết sạch, không còn kẻ nối dõi ra hồn… Chẳng cái gì ra cái gì! Ai biểu anh quan liêu, tôi nhờ có chút việc mà không thèm đoái hoài… Tội của anh lớn lắm. Đó là cái tội vô tình! Vô tình với đồng loại, với những đồng chí của anh, những người từng vào sanh ra tử cho thắng lợi của cuộc cách mạng này. Ai biểu anh như thế? Lúc đắc chí lên xe sao anh không nghĩ đến khi xuống ngựa? Phật dạy: Giúp được một người còn hơn xây mười cảnh chùa! Tôi đi lạy lục anh, để xin anh cứu giúp cho thằng cháu đích tôn của tôi, hòn máu duy nhất của một liệt sỹ, vậy mà gặp mặt anh cũng không được! Còn gì mà không hận anh! Tôi chỉ còn một mình nó là nối dõi tông đường. Dòng họ Nguyễn ở Sài Gòn chỉ còn trông vào nó. Vậy mà anh nỡ vô tình, ngoảnh mặt làm ngơ. Anh ác lắm! Ác giả thì ác báo, anh chớ có thù tôi…

Hoàng nhìn Hòa, trong lòng dội lên hai dòng cảm xúc ngược chiều nhau: căm giận và thương hại. Chợt nhớ phương châm sống, tương truyền là của Đặng Tiểu Bình: một phải, hai nên, ba quên, bốn có. Quên hận thù! Hay lắm! Đạo Phật cũng dạy người ta như thế. Trong bến mê phàm trần, ta hãy quên hận thù để sinh khí vượng, để chỉ làm điều thiện! Lấy thiện báo ác, lấy ân báo oán:

- Với kẻ lành lấy lành mà ở.

- Với kẻ chẳng lành vẫn lấy lành mà ở.

- Đối với người thành tín lấy thành tín mà cư xử.

- Đối với người không thành tín vẫn lấy thành tín mà đối xử.

Trong tác phẩm Lớn hơn cả tình yêu, Hoàng đọc thấy đoạn:

… Ấn Độ một đêm mưa gió hãi hùng làng quê, trong khu nhà ổ chuột, mẹ Teresa cảm xúc viết:

1. Cuộc sống như là cỗ máy, hãy nắm lấy nó.

2. Cuộc sống thì rất đẹp, hãy chiêm ngưỡng nó.

3. Cuộc sống như một giấc mơ, hãy đón nhận nó.

4. Cuộc sống như một thử thách, hãy đáp ứng nó.

5. Cuộc sống như một trò đùa, hãy chơi với nó.

6. Cuộc sống như một gia tài, hãy giữ gìn nó.

7. Cuộc sống như một tình yêu, hãy thưởng thức nó.

8. Cuộc sống như một nỗi buồn, hãy vượt qua nó.

9. Cuộc sống như là lời hứa, hãy cố thực hiện nó.

10. Cuộc sống như một sự bí ẩn, hãy khám phá nó.

11. Cuộc sống như một cuộc đấu tranh, hãy chấp nhận nó.

12. Cuộc sống như một cuộc phiêu lưu, hãy can đảm lên.

13. Cuộc sống như một bài ca, hãy reo hò với nó.

14. Cuộc sống vô cùng tuyệt vời, đừng bao giờ phá hủy nó.

Hòa ơi, tôi đã ngộ nhận, và tôi đã trả giá! Bây giờ, sau mấy cuộc bể dâu, nhìn anh, tôi thấy thương anh! Tôi cũng thương ông Trọng, người mà một thời từng được coi như Cụ Thượng, như vua không ngai! Tôi và Trọng, tôi và anh, nào có ai xâm phạm quyền lợi vật chất tinh thần của ai cho cam. Vậy mà tại sao các anh hại tôi, hại con tôi, để đến bây giờ nó sống như bị Giời đày, chịu cực hình trên giường bệnh? Hay là tai ách của cõi đời này buộc anh và ông Trọng phải hành động như thế? Ông Trọng đang bị ung thư, giai đoạn di căn, chờ chết. Vèo trông lá rụng ngoài sân! Cuộc đời ngắn ngủi lắm, Hòa ơi! Tôi đang phấn đấu từ tuổi già huyền diệu đến tuổi già xanh… Còn biết bao nhiêu điều thú vị mà cuộc sống đang chờ. Năm tháng qua đi, tóc xanh rồi tóc trắng, da dẻ non tơ hồng hào thành đồi mồi, gương mặt trẻ trung thành nhăn nheo như quái vật, cơ bắp săn chắc rắn đanh rồi thành nhão nhoẹt, cái vật truyền giống cứng như thép rồi cũng teo thành trái ớt hiểm khô quắt, nhiều ông cứ đi đái là ướt giày; tham vọng, quyền lực, tình yêu, tình dục, tiền bạc… rồi trở nên vô nghĩa! Nhưng cáo chết để da, người ta chết để tiếng, tôi sẽ cố gắng để lại tiếng thơm cho con, cho cháu, cho đời, tôi sẽ cố gắng đến cùng. Ông có nghĩ như tôi, ông Hòa?

*

Chẳng biết ông Hòa có nghĩ như rứa không, nhưng chắc chắn rằng thằng Thăng cháu đích tôn của Hòa không nghĩ vậy.

Từ trong quán nhậu bước ra, ai mà chả nghĩ mình là một vĩ nhân! Thằng Thăng đang nghĩ nó là vĩ nhân.

Từ mười giờ sáng tới giờ, nó và ba thằng đệ tử chơi hết hai chai Hennessy, mừng thằng cu Mỳ được về. Lẽ ra nó ra trại từ lâu rồi, nhưng trong trại, nó rậm rật cái chân giữa thế nào mà đang trưa xông vào trại nữ, đè nghiến con bé da trắng, cẳng dài, ngực trái dừa, mông trái dưa hấu và dập tơi tả con bé. Lời thằng Mỳ kể, lúc nó dập thì con bé không la, giá như nó la đã chả thành chuyện kỷ luật! Nó không la mà chỉ rên ư ử, đến khi con bé ở giường bên cạnh thức giấc, thèm quá, mò sang, đòi ăn ké. Thế là con bé mông dưa hấu điên tiết, la toang toác: Bớ người ta! Bớ người ta! Tôi hiếp nó, í… lộn, nó hiếp tôi! Nó hiếp tôi! Bớ bà con ơi! Xong, rồi đời thằng Mỳ! Nó chỉ còn một tuần nữa là mãn hạn cải tạo, nay thêm ba tháng nữa phải đục đá, chẻ đá, khuân đá lên xe tải, tay chân tóe máu thường xuyên! Đáng đời. Ai bảo ham… Tưởng là nó tởn tới già, ai dè, trước khi mãn hạn có hai ngày, nó lại sinh sự với một thằng có bản mặt hầm hố, ba gai. Hai đứa tỷ thí một trận gió lầm cát bụi. Thằng Mỳ là đệ tam đẳng huyền đai Taekwondo, cho thằng hầm hố ba gai đo ván, gãy hai răng cửa và cánh tay trái, máu phun đỏ lòm bụi cây chó đẻ. Hết thuốc chữa thằng Mỳ! Nó dính thêm vài tháng chẻ đá nữa, nay mới được ra. Đại ca X.O không cho thằng Mỳ làm lại.

- Tránh xa thằng cùi này ra!

X.O ra lệnh cho thằng Thăng. Nhưng thằng Thăng thương bạn. Nó vốn là người dễ mủi lòng. Nó kêu thằng Mỳ đi nhậu. Thằng Thăng đâu có phải tốn tiền, ký sổ là OK! X.O giao cho nó làm thanh sát hệ thống hơn chục nhà hàng Hội Nhập kia mà! Oách lắm chớ bộ! Nó rút bóp cho thằng Mỳ một triệu, bảo:

- Mày yên chí, từ từ rồi tao tính cho, thiếu cha gì việc làm ở cái đất Sài Gòn này!

Thế thì làm gì thằng Mỳ và hai ông bạn kia không tâng thằng Thăng lên chín tầng mây xanh!

- Đại ca Rồng Xanh là nghĩa hiệp nhứt thiên hạ!

- Anh Thăng trọng nghĩa khinh tài, chơi đẹp với em út!

- Đại ca uống dữ thiệt, uống biết bao là rượu mà càng uống càng hay, càng đẹp trai, tụi em theo không kịp!

- Tụi con gái nhớ thèm đại ca như dân ken nhớ thèm bột trắng! Mà sao đại ca dai sức quá dzậy, em nào cũng ca ngợi sinh lực đại ca là dzô cùng dzô tận!

Thằng Thăng thấy mình đúng là vĩ nhân rồi. Không có ai trên đời này được như mình! Nó rút mobile kêu taxi, khệnh khạng lên xe, giơ tay vẫy rất điệu như một chính khách, - cử chỉ này nó học lóm được của mấy ông kễnh thường lui tới với X.O - miệng nói Good bye! rồi hất hàm cho lái xe: Dzọt, lẹ lên! Ba đứa kia nhìn theo đại ca, thán phục.

Ban nãy, khi kêu khui chai rượu thứ hai, thằng Thăng định bụng nhậu xong tới biệt thự Mùa Thu.

Ngọc Chân đã đi làm phiên dịch theo nghề chị cho một công ty dệt may của Đài Loan. Từ khi ông Hoàng về hưu, Ngọc Tiên cũng mất việc làm ở Tổng Công ty Biển. Cô dùng vốn tự có của mình tiếp tục hái ra tiền từ những ông chủ công ty, nhất là đám chủ trẻ, C.Ô.C.C giàu xổi, mới phất, từ những doanh nhân người nước ngoài sẵn tiền, hảo ngọt. Hơn một lần Ngọc Tiên cho đại ca X.O của thằng Thăng biết thế nào là thưởng thức cuộc đời theo cách của Tiên! Chẳng biết có nhờ vả sai phái chi không mà X.O cho Ngọc Tiên bộn bạc. Thế rồi, nhân đi xin việc cho em gái, một khứa người Đài Loan, giám đốc điều hành công ty dệt may đồ lót, được Ngọc Tiên trả cái ơn đã nhận em mình bằng một chầu mây mưa giông bão trên… bàn làm việc của khứa.

Ngọc Chân đi làm, ngày càng phổng phao, ngực căng mông mẩy mà cái eo thì nhỏ xíu đẹp như tố nữ nước Sở. Chân thường điện thoại cho Thăng. Tuần nào thằng Thăng cũng hơn một lần làm cho Chân thỏa mãn. Nhưng với Ngọc Tiên thì khác! Hai tháng nay Tiên tránh mặt thằng Thăng. Lý do: Khứa Đài Loan sau cái chầu mây mưa giông bão trả ơn kia, đã cắn câu! Gia đình khứa rất giàu có, ở Đài Bắc. Khứa chơi sộp, chi đẹp, hơn thế, chuyện trên giường thì cái ấy… của khứa mạnh quỷ khốc thần sầu, không ai sánh bằng! Ngọc Tiên chịu liền! Khứa rinh Ngọc Tiên đi du lịch Thái Lan, Đài Loan, và hứa sẽ làm hôn thú để đưa Ngọc Tiên sang Đài Bắc tổ chức đám cưới. Ngọc Tiên nghĩ mất một nửa thời gian ngủ trong đêm, thêm một buổi chiều mưa Sài Gòn tầm tã. Một mình trong ngôi biệt thự thênh thang, Tiên cảm thấy mình cô đơn quá. Tuổi ba mươi mốt rồi, cái già ầm ầm lao tới, cứ ham hố thèm khát tiền và dục tình thì biết đến bao giờ cho đủ! Như thế cũng thỏa chí rồi. Nên dừng lại để lượm một tấm chồng! Khứa này học bên Mỹ về, đàng hoàng, gia thế, giàu sang và nền nếp. Tiên quyết định nhận lời lấy khứa, cô mang giấy tờ đi làm hôn thú. Chính vì thế mà Tiên xa lánh Thăng. Lần gần đây nhất, thằng Thăng cứ nài nỉ hoài, mà đêm trước thì bị khứa Đài Loan làm over night, nên Tiên giận, giọng lạnh tanh, khinh miệt mắng thằng Thăng:

- Dai như đỉa đói! Nào, mần cho lẹ rồi biến! Xin cho tôi yên để tôi còn lấy chồng, cha nội!

Thấy thằng Thăng há hốc mồm, đứng bất động, Tiên dằn giọng:

- Nào, đớp đi, còn chờ cái chi mà chưa đớp?

Trời đất! Yêu nhau mà khinh miệt nhau, làm tình mà ra lệnh rồi kêu bằng đớp, bộ ta là chó sao? Nó dạng háng trước mặt ta, ra lệnh, khinh bỉ, như bố thí rồi bảo từ nay biến? Hỗn hào quá xá! Cô em quên mất ta là ai sao? Ngu rồi, Tiên ơi! Được, đã thế ta sẽ cho cô em nếm mùi khinh rẻ. Ta mới có quyền rẻ rúng em, hiểu chưa con đĩ ngựa dâm đãng, ham tiền Đài Loan mà bạc tình với ta à? Ta sẽ thế Thiên hành đạo, thay Trời đày ải cô em…

Bữa đó, thằng Thăng hành cho Ngọc Tiên muốn xỉu. Khi Tiên không còn sức chịu đựng nữa, cô la lên, gom hết sức tàn co chân đạp thằng Thăng, nhưng nó cứ dính như sam, càng đẩy nó ra, nó càng làm thô bạo hơn. Chảy máu! Ngọc Tiên phải ngồi trong chậu nước sát trùng mỗi ngày năm sáu lần, hai ngày sau vẫn còn đau rát.

Thằng Thăng quyết phá nát con cao bồi già cho hả giận. Ngày lại ngày nó đến quấy rầy Tiên. Có một lần nó chạm trán khứa Đài Loan. Khứa cũng cao to và trắng trẻo. Thằng Thăng gườm gườm nhìn khứa, ánh mắt bốc mùi căm hận, tới mức khứa phải tránh ánh mắt như dã thú của nó. Khứa Đài Loan làm theo lời răn: Cưới vợ phải cưới liền tay! Khứa về Đài Bắc thưa chuyện với cha mẹ và chuẩn bị đưa cha mẹ qua Sài Gòn đón dâu…

Sau khi good bye đám thằng Mỳ, Thăng bảo taxi phóng tới biệt thự Mùa Thu. Tiên kiên quyết không mở cửa. Thằng Thăng đánh bài lỳ ở ngoài cổng suốt nửa tiếng đồng hồ. Rồi nó dùng mobile gọi Tiên. Vẫn không được. Tiên thấy giọng nó là cúp máy. Nó lại bấm máy, vẫn rứa. Những lần sau, Tiên không thèm nghe máy. Thằng Thăng nhìn đồng hồ. Nó đã chờ cả một tiếng đồng hồ rồi ư? Sao mà nó hèn thế nhỉ? Phải trừng phạt con giặc cái dâm đãng này mới được. Rượu bây giờ mới ngấm, nó đang thèm…, nó đang tức, đầu óc nó muốn nổ tung. Phóc một cái, nó tung người nhảy lên đỉnh trụ cổng và tuột xuống bên trong. Ngọc Tiên kinh ngạc nhìn bộ mặt dữ tợn của thằng Thăng. Mắt nó như dã thú. Nó lao vào Tiên, không nói không rằng xé banh cái váy ngủ rồi đè cô xuống hiếp ngay tại cửa phòng khách. Nhiều chục phút qua đi, nó thở hồng hộc chạy đến mở tủ lạnh lấy rượu uống tiếp. Chai rượu còn gần một nửa, nó tu ừng ực hai hơi thì cạn queo! Ngọc Tiên ôm mặt khóc rưng rức, khóc vì bị làm nhục, vì tủi phận, vì căm giận, vì ghê sợ… Tưởng nó buông tha cô, ai dè, sau khi đi tiểu xong, nó lại ẵm thốc cô lên trên lầu. Nó bắt cô làm đủ trò… Những trò thỏa mãn tình dục lâu nay do cô tự nguyện làm thì giờ nó ép cô. Cô chống cự, nó giang tay tát cô nổ đom đóm mắt, và nó tiếp tục ép. Làm tình do tự nguyện dâng hiến thì là ham muốn hạnh phúc, là ước mơ được thỏa mãn. Cô là người luôn thèm khát như thế. Nhưng, làm tình do cưỡng bức là cực hình, là chuyện ghê sợ, tởm lợm. Thằng Thăng đang bắt Ngọc Tiên phải buồn nôn, phải ghê tởm, phải chống trả.

Từ khi khứa Đài Loan nhận ra ánh mắt căm thù của thằng Thăng, khứa cảnh giác, bảo Tiên phải đề phòng… Khứa lắp camera trước biệt thự hướng ra cổng cùng hệ thống còi báo động. Khổ nỗi, Ngọc Tiên không tài nào nhớ nổi mã số mà khứa cài đặt! Chắc ăn hơn, khứa sắm con dao bấm, loại dao Mỹ, tuyệt hảo, cho Tiên để dưới gối. Thằng Thăng không hề biết chuyện này. Thế nên, khi thằng Thăng bạt tai Tiên, khiến cô vọt máu miệng, máu mũi, cưỡng ép làm những điều khiến cô ghê tởm thì cô nghĩ liền tới con dao. Nó ấn dúi ấn dụi cô vô giường, bắt cô chổng mông, đầu chúi xuống nệm, ngay đầu giường, sát cái gối để nó… Nó dồn hết sức lực mà dập liên hồi khiến cô phải ôm chặt lấy cái gối, cắn răng vào gối, rồi đau quá, phải la lên xin nó ngừng lại. Có lẽ cô lại bị chảy máu rồi. Cô bị đau thốn đến mức khóc òa. Nó vẫn như cái máy dập ngày càng dã man hơn. Chợt cô cố lấy giọng dịu dàng, nói:

- Thăng nằm xuống đi kẻo mệt! Tiên yêu cho Thăng sướng nghe!

Thằng Thăng mệt thật! Nó nghe vậy liền ngoan ngoãn ngửa hệnh ra. Tiên cố nén sự kinh tởm, ngoạm lấy… mà… Thằng Thăng lim dim mắt, rên ông ổng như chó. Chỉ chờ có thế, Tiên lấy con dao, bấm lưỡi dao bật xuống nệm để khỏi phát ra tiếng động, rồi, nhanh như điện, cô nhả miệng ra, dồn toàn bộ can đảm và lòng căm thù vào bàn tay phải, cô cắt! Thế nhưng, sức mạnh dù xuất phát từ lòng căm thù của một người đàn bà - chưa hề thủ ác, cái tâm chỉ ham tiền và ham tình dục chứ có ác với ai bao giờ - sức mạnh ấy dồn xuống bàn tay mềm mại, những ngón tay búp măng run bần bật thành thử không đủ làm đứt ngay tức khắc thỏi sắt mà cô từng ham hố, từng ao ước bởi nó quyến rũ cô mãnh liệt, nó đưa cô tới đỉnh khoái ngất của hoan lạc. Nghe một tiếng cách rất lạ tai, rồi thấy đau nhói khi bị lưỡi dao cứa vào, thằng Thăng gồng dậy lẹ như tia chớp hất Tiên xuống đất. Máu từ thằng nhỏ phọt ra thành tia giống như người ta cắt cổ vịt hãm tiết canh, kẻ một sợi chỉ đỏ trên tấm nệm trắng tinh. Thằng Thăng nắm lấy cánh tay phải của Tiên, gằn giọng:

- Buông dao ra, con đĩ ngựa dâm đãng! Mày dám hại tao hả, giặc cái già?

Tiên gầm lên:

- Thằng chó đẻ, hôm nay tao quyết giết mày!

Tiên nắm chặt cán dao nhưng bàn tay thằng Thăng đã như gọng kìm thép kẹp chặt bàn tay cô, khống chế mũi dao hướng về phía ngực cô. Tay trái cô buông tóc nó, luồn xuống dưới cầm lấy dương vật mà giật, máu và chất nhờn trơn quá. Khi nãy, có lẽ chính cái sự trơn này đã không giúp cô dễ dàng cắt bỏ… Bị giật mạnh, máu càng chảy dữ, thằng Thăng rống lên thất thanh. Đau hơn hoạn! Nó dồn sức trẻ - tuổi hai mươi lăm sức mạnh như thần! - ấn bàn tay cầm dao của Tiên vào ngực cô. Cô thét lên, tiếng kêu của một con thú bị trọng thương. Một lần, phập! ngập lưỡi, nó rút tay cô lên. Rồi hai lần. Đến lần thứ ba thì nó để nguyên tư thế ấy, lưỡi dao bấm ngập lút tới cán, bàn tay Tiên vẫn nắm chặt cán dao, nó không rút tay cô lên nữa!

Lưỡi dao bấm mảnh như lá lúa của khứa Đài Loan đưa cho Ngọc Tiên bây giờ cắm lút vào bộ ngực đẹp vào hàng nhất cõi nhân gian, đã làm mê mẩn lòng biết bao đàn ông. Bộ ngực ấy đang ọc ọc trào máu… Máu đỏ, chảy trên da thịt trắng ngần. Màu trắng đang nhanh chóng bệch ra, ngả sang màu xám ngoét!

Ngọc Tiên chỉ kêu được hai tiếng, tiếng kêu không đến được lỗ tai ai bởi biệt thự xài máy lạnh, đóng kín cửa. Với lại vườn cây Mùa Thu quá rộng, ngoài phố thì ồn ào sôi động tiếng xe… Cô nằm ngửa, hai chân dạng ra sau khi quằn quại giãy giụa, mặt rúm ró, miệng há hốc, mắt trợn trừng…

Thằng Thăng quá đau nơi hạ bộ, nhưng nó vẫn ý thức được là nó vừa giết người. Bản năng thúc giục nó chạy trốn. Nó vô toalét dùng vòi nước nóng rửa sạch vết thương. Nó mở tủ thuốc lấy chai ôxy già dốc cả vào, và băng bó chặt cho cầm máu. Xong, nó nhanh chóng thay bộ đồ mà nó thường để lại trong tủ, rồi nhìn xác chết, nó đâm hoảng! Nó run bắn người, chân tay như nhũn nhão. Nhưng bản năng đánh thức nó. Nó phải thoát ra khỏi vụ này! Lập tức, nó chạy xuống bếp lấy bao tay nilon mang vào, rồi lau chùi sạch sành sanh mọi dấu vết. Nó ghiền coi phim hình sự Hollywood nên cái vụ đối phó với cảnh sát sau khi gây án mạng, nó rành sáu câu. Nó cố nhớ xem ngoài bộ quần áo nó thường để lại nhà Tiên để thay đổi cho thơm tho mỗi lần tới đây, có còn gì nữa không, nhưng nó không sao nhớ nổi.

Nó lấy chìa khóa mở cửa, ung dung bước ra, rồi cẩn thận khóa cửa lại. Thằng Thăng không thể ngờ là khứa Đài Loan trước khi về nước chuẩn bị làm đám cưới, đã cẩn trọng lắp đặt hệ thống camera chống trộm cho biệt thự Mùa Thu. Nó nén đau cuốc bộ ra ngã tư đường lớn rồi vẫy taxi đến phòng mạch tư của một bác sỹ ngoại khoa danh tiếng nhất nhì thành phố. Giờ này nó mới nghĩ đến việc cứu cái vật truyền giống!

Gần đây, thấy Thăng chăm chỉ làm ăn, cả nhà cụ Nguyễn lại hy vọng vào nó. Bà nội hối nó lấy vợ:

- Cháu là đích tôn, cả giòng họ Nguyễn giờ chỉ trông vào cháu, liệu mà lập gia đình, cháu ạ. Ông bà già rồi. Cụ nội cháu năm nay đã một trăm lẻ năm tuổi! Cả nhà mong cháu có vợ, có con trai nối dõi tông đường! Cháu có thương bà thì lấy vợ lè lẹ nghe!

Bác sỹ hỏi vì sao như vậy, nó chỉ cười, không nói gì. Phúc tổ nhà nó, vết cắt chỉ đứt tĩnh mạch, không can hệ gì. Bác sỹ gặng hỏi nguyên do, thay vì trả lời, nó đưa cho ông ta một bao thư… Nó bảo:

- Xin bác sỹ giữ kín cho, em mắc cỡ lắm! Không làm ăn nên cơm cháo gì, con bồ nhí nó ghen, nó bảo độ rày em có bồ khác, chê nó, hết hàng rồi mới tới nó. Thế là nó điên lên, thẻo cho một phát cảnh cáo!

Chẳng biết ông bác sỹ có tin lời nó hay không, chỉ thấy ông cười ngất, nhét bao thư vào túi quần sau, bên trong chiếc áo bờlu.

Xong xuôi, nó đi taxi về nhà, đóng chặt cửa phòng nằm mà nghĩ ngợi. Tan thuốc tê, vết thương nhức nhối. Có khi nào thằng nhỏ bị liệt? Nó mà tịt là mình thành công công à?

Nhưng còn có thứ đáng lo hơn: Nó vừa làm Ngọc Tiên đai! Giờ nó mới thấy sợ. Nó đã từng làm chết người, nhưng đó là do xe gắn máy cán chết. Đây là chuyện khác!

*

Lễ kỷ niệm sinh nhật cụ Nguyễn đến gần. Năm nay gia đình ông Hòa quyết định làm lễ lớn, mừng cụ Nguyễn một trăm lẻ năm tuổi! Ông Hòa lên danh sách khách mời tới hai trăm người. Có ba lý do để ông làm lễ lớn. Cả nước được mấy người đại thượng thọ như cụ Nguyễn! Cái khoản năm cây vàng chạy chọt cho thằng Thăng năm ngoái, Ba Đào đã khéo léo hoàn lại cho ông Hòa ba cây, bảo là góp tấm lòng thơm thảo vào lễ đại thượng thọ cụ Nguyễn! Đó là lý do thứ nhất. Thứ hai, Phương Nam làm ăn phát đạt. Trường của cô khóa này cho ra lò sáu trăm học viên. Bốn trăm trong số này là lao động xuất khẩu. Nam mua được lô đất rộng gần hai hécta ở Thủ Đức, gần với khu vực các trường đại học và tiếp giáp khu công nghiệp của Bình Dương. Cô tiến hành xin giấy phép xây dựng, dự kiến thi công nhanh nhất cũng phải một năm mới hoàn tất. Theo thiết kế, trường sẽ rất hiện đại và nguy nga, nhưng phải xây dựng làm hai đợt. Vốn, vẫn phải trông vào ngân hàng. Chính sách của Nhà nước ban hành khá thông thoáng, nhưng đưa vào cuộc sống thì còn quá nhiêu khê, phiền toái! Lý do thứ ba, ông Hòa bà Lịch rất mừng vì cháu Thăng ngày càng tỏ ra chí thú làm ăn. Ba Đào hễ gặp Hòa là khen ngợi cháu ông…

Nhu cầu về lao động có kỹ năng, có ngoại ngữ ngày càng tăng. Cứ nghĩ sắp tới, không phải mướn mặt bằng nữa, Phương Nam thấy nhẹ nhõm vô cùng vì sẽ thoát khỏi sự quấy rầy của gã phó giám đốc công ty cho mướn mặt bằng hiện tại. Gã đúng là một dê cụ! Một tuần trước ngày tổ chức lễ đại thượng thọ cụ Nguyễn thì Phương Nam gặp chuyện rắc rối. Số là gần đây ông phó giám đốc công ty cho mướn mặt bằng rất hay mời cô lên họp. Cái sự họp thì không thấy, chỉ thấy cái sự hành. Gã không cần quanh co mà nói trắng tóe ra rằng: Mình mê Nam, mình yêu Nam, xin Nam rủ lòng thương, đoái hoài đến mình một chút kẻo mình mất ăn mất ngủ, sanh bệnh mà chết!

Ngay từ khi Phương Nam đàm phán để mướn mặt bằng làm trường, chính ông phó này đã giúp đỡ tận tình, nên mọi việc hanh thông. Ơn ấy, Nam đã trả chu đáo bằng bao thư, bằng quà cáp đều tăm tắp từ sinh nhật cho đến các ngày lễ, Tết, ngày giỗ… của gia đình gã. Khốn nỗi, quà cáp, bao thư gã vẫn cần đấy, nhưng cái cần hơn là thân hình mơn mởn quyến rũ của Phương Nam kia. Không ít lần gã nhìn Nam như muốn bóp gỏi cô mà nhậu. Gã đã từng chụp tay cô hôn lấy hôn để, rồi tiến tới đòi hôn môi. Nam thẳng thắn:

- Anh đừng làm thế, mất hay mất đẹp, không tôn trọng nhau thì uổng lắm!

Thế nào gã cũng chơi lại mình! Quả nhiên, phía cho mướn mặt bằng đòi tăng giá thuê liên tục. OK! Có hề chi! Chắc chắn gã sẽ không dừng tại đó. Phương Nam biết thế, nên cô càng giữ gìn cẩn trọng mọi bề. Ba tháng trước, bất khả chối từ, cô nhận lời mời của gã đi ăn tối. Gã tới trước, ngồi đợi trong phòng lạnh, trước mặt là chai Whisky Black Label và hai ly đã rót sẵn! Gã mời cô uống. Thấy hai ly rượu rót sẵn trước khi cô tới, Nam linh cảm có điều gì bất thường. Cô lắc đầu, nói cám ơn và kêu một trái dừa. Ly rượu của cô vẫn ở nguyên vị trí. Nhân lúc gã đang chúi đầu gọi đồ ăn, cô lẹ làng đổi ly rượu trước mặt mình sang cho gã, rồi cầm ly rượu kia sang phía mình. Những bữa tiệc chiêu đãi ở trường Nam, cô thấy gã luôn ngồi bên mình! Gã có nết ăn như heo, tồm tộp tồm tộp, dùng chiếc khăn lạnh của nhà hàng một cách vô cùng thích thú. Gã lau mặt, lau cổ, lau luôn xuống nách! Người ta bảo có bao nhiêu vi trùng gây bệnh kinh khủng nhất thì đều tập trung ở những chiếc khăn lạnh của mấy nhà hàng bia ôm, mà khăn của mấy nhà hàng ôm thì cũng giặt chung với khăn của các nhà hàng khác! Kinh hoàng! Phương Nam biết bao lần giật mình vì những tiếng nổ bôm bốp của thực khách mở khăn khi mới ngồi xuống bàn ăn. Nhìn họ khoái chá lau mặt, ngoáy tai, ngoáy mũi bằng chiếc khăn lạnh, Nam rùng mình nổi da gà. Gã rất khoái lau mặt lau gáy bằng khăn lạnh khi ăn nhậu. Ăn xong, gã xỉa răng rất kỹ. Khi lên xe rồi, miệng gã vẫn ngậm tăm, vừa ngậm tăm vừa trò chuyện! Rất nhiều buổi sáng, Nam gặp gã chắc là vừa rời tiệm phở, phóng xe tới sở, miệng vẫn vắt vẻo cây tăm truyền thống. Hôm ấy, gã uống một hơi cạn ly rượu Nam đổi cho, chỉ vài phút sau, chưa ăn hết món tôm hấp nước dừa, gã xây xẩm đầu óc, mắt láo liên tia nhìn man dại khát thèm, mặt mày ngây dại. Linh cảm của Nam đã cứu cô! Thuốc kích thích đã ngấm. Thì ra Phó chơi trò khốn nạn với Nam. Cô giận điên lên, gọi tính tiền rồi bỏ mặc Phó ở cái phòng lạnh hôi rình mùi khói thuốc lá lưu cữu trộn lẫn mùi thuốc khử mùi… Bẵng đi một thời gian sau vụ đó, gã lại tiếp tục trò mời họp. Phương Nam lấy cớ bận, cử thầy hiệu phó Lê Trung Nghĩa đi thế. Tiến sỹ tâm lý học Lê Trung Nghĩa về, mặt buồn rười rượi đưa cho Nam Quyết định thu hồi mặt bằng, chấm dứt Hợp đồng cho thuê trước thời hạn !

Phương Nam không ngạc nhiên chút nào. Cô giận kẻ chỉ vì nhục dục mà hèn hạ phá cô. Cô thà chết già, thà chết thèm chết khát chứ quyết không bao giờ giây với loại người như thế!

Còn nửa tháng nữa mới kết thúc khóa đào tạo này. Phương Nam phải gặp Giám đốc công ty, nói mòn cả răng để xin được bàn giao mặt bằng sau khi mãn khóa. May mà ông giám đốc chấp thuận.

*

Hùng Tâm được Ngọc Bắc đối xử trọng thị. Một cách tự nhiên, Bắc cảm thấy tin cậy và ngày càng thân tình với Tâm. Tâm gia nhập Toàn Cầu, góp cổ phần bằng hệ thống biệt thự của mình, anh được cử làm Phó Giám đốc Ngọc Viễn Đông, trực tiếp quản lý mảng biệt thự phía Tây Bắc Thủ Thanh, những biệt thự do chính anh xây dựng. Đúng như Thảo nói, Ngọc Bắc đã rót vô đó hơn một triệu đôla để làm đường giao thông và nâng cấp biệt thự. Hùng Tâm vui nhiều, tinh anh sắc sảo trở lại, chỉ trừ nỗi buồn trong lòng khi phát hiện ra Minh Thảo, người con gái mà anh thầm thương trộm nhớ đã có nơi có chốn!

Ngọc Bắc nhận lời mời của Tâm, đến nhà Tâm chơi vào chiều chủ nhật. Bắc vô cùng ngạc nhiên và thích thú khi Tâm khoe với anh căn phòng ở lầu hai, nơi anh dành làm xưởng vẽ. Có chừng năm chục bức tranh sơn dầu vẽ về Sài Gòn. Bắc không rành mấy về hội họa, nhưng anh thấy tranh của Tâm khác hẳn tranh Phố Phái. Sản phẩm của Bùi Xuân Phái cô tịch, làm lòng người se lại vì vẻ xo xúi của Hà Nội… Nhưng Sài Gòn dưới cây cọ của Tâm hiện ra thật đẹp, nó hào sảng và sôi động, đúng là Sài Gòn!

- Phải yêu Sài Gòn lắm mới chế ra tranh này! – Bắc nói như độc thoại.

- Anh nói đúng! Tôi là người của Sài Gòn. Tôi rất yêu Sài Gòn. Tôi có thể chết hoặc là dở hơi, chập mạch nếu phải sống ở nơi nào khác Sài Gòn! Tôi cho anh coi bức này. - Tâm mở tấm vải phủ một bức tranh anh vừa hoàn thành đêm qua - Hôm nay sở dĩ tôi mời anh tới nhà nhậu chơi, chủ yếu là muốn khoe cái này!

- Đẹp quá! Lãng mạn quá! Hùng vĩ quá, anh Tâm!

Bắc đứng nhìn bức tranh vẽ cảnh Thủ Thanh trong tương lai. Dưới tranh đề: Sài Gòn, thế kỷ 21.

- Tại sao mới chỉ nghe tôi phác sơ sơ ý tưởng về dự án Thủ Thanh mà anh vẽ được cái này?

- Tại sao ư? Tại vì tôi yêu Sài Gòn, Sài Gòn là tôi, tôi là Sài Gòn! Vì thế, bất cứ ai yêu Sài Gòn, gắn bó với nó là người ấy trở thành bạn thân thiết của tôi!

- Vậy sao? Thật vậy sao?

- Phải!

- Nghĩa là, tôi được anh coi là…

- Là bạn chí cốt, là người đáng nể về ý tưởng sáng tạo và niềm say mê, là đàn anh trong công chuyện làm ăn…

- Đủ rồi, anh cho tôi đi tàu bay giấy à?

- Tôi ngang ngạnh, chưa biết nịnh ai bao giờ! Ngày mới gặp Minh Thảo, tôi thấy cô ấy đẹp và thông minh dễ sợ, nhưng tôi chưa hề khen nịnh cổ. Tôi là người chỉ biết nói thẳng. Người ta bảo doanh nhân phải biết xạo, biết mafia, nhưng tôi không thể! Có lẽ tôi không phải được sanh ra để làm doanh nhân chăng?

- Anh là người nhân hậu, trung thực, tôi tin anh. Anh như là anh em ruột thịt của tôi, giá gì tôi có anh em ruột thịt!

- Ngọc Bắc, anh làm tôi chết vì sung sướng bây giờ! Có thật là anh tin tôi, anh coi tôi như ruột thịt?

- Nếu không thì tôi đã không mời anh gia nhập Toàn Cầu! Anh nên nhớ rằng trước khi tôi mời anh, tôi đã tìm hiểu kỹ càng! Dò tìm cho đến ngọn nguồn lạch sông… Bà ngoại tôi khoái lẩy Kiều lắm!

- À, ra thế!

- Anh không giận tôi chứ?

- Giận anh? Sao lại giận? Kết bạn còn phải tìm hiểu cặn kẽ nữa là kết mối làm ăn… Tôi cũng tìm hiểu anh!

- Anh thấy tôi làm sao?

- Ưu việt! Miễn bàn! Tôi xin hỏi anh: Khi anh bị chém gãy tay, tòa xử như vậy, anh có hận tòa không?

- Có!

- Vậy tại sao anh không khiếu nại?

- Tôi muốn yên ổn làm ăn. Một ngày hầu tòa làm tôi già đi vài tuổi vì tốn hao thời gian, trí, lực. Tôi tin là kẻ gây ác, dù có thoát khỏi lưới pháp luật thì cũng khó thoát khỏi lưới Trời! Thiên võng khôi khôi sơ nhi bất lậu*!

Lưới Trời lồng lộng, thưa mà không lọt.

- Đúng!

- Vả lại, bên gia đình của kẻ ác đã tỏ ra thành tâm nhận lỗi, họ xin tôi tha thứ cho cháu họ.

- Giờ tôi nói cho anh biết: Ông nội của thằng Thăng, cái thằng cầm đầu vụ chém anh, là bác ruột tôi!

Ngọc Bắc nhìn Tâm trừng trừng, lặng đi một hồi, anh nói:

- Có chuyện đó? Nhưng… cũng chẳng quan hệ gì đến việc tôi coi anh như ruột thịt!

- Sao anh tốt thế, anh giàu lòng nhân thế?

- Tôi nghĩ là tôi giống mẹ…

- Tôi không giấu gì anh, tôi có người bạn gái rất thương tôi, cổ là bác sỹ điều trị cho anh tại nhà thương. Cô ấy kể, khi mê sảng, anh khẩn cầu mọi người tìm ba cho anh. Ba anh tên là Hòa?

- Thì ra… anh biết về tôi quá nhiều! Thôi, chuyện đó buồn lắm, uống rượu, ngắm tranh của anh cho nhẹ nhõm…

- Không, nếu quả thực anh đang khao khát tìm ra cha mình, tôi có phải chết cũng giúp anh tìm bằng được!

Ngọc Bắc cảm động trước tấm lòng người bạn mới, hơn anh ba tuổi. Anh kể lại toàn bộ những tình tiết mà anh biết về mối tình của ba mẹ mình. Anh bảo mình vô Sài Gòn lập nghiệp cũng chỉ nhằm đi tìm cha. Chiến tranh kết thúc đã hai mươi lăm năm, nhưng có biết bao nhiêu người, như anh, chưa tìm ra người thân.

Hùng Tâm nghe và nhớ tất cả.

Đêm đó, khi thao thức trên giường, óc Tâm chợt lóe lên câu hỏi: Ông Hòa pháo binh mổ ruột dư ở Khe Sanh với bác đại tá Kỳ Hòa của mình có phải là…? Phải tìm cho ra sự thật! Phải coi việc tìm cha cho Bắc như là sự thôi thúc của chính mình. Chỉ có như thế mới xứng với thiện chí, với tấm lòng của Ngọc Bắc dành cho mình!

Người đầu tiên Tâm tìm đến để kể về chuyện Ngọc Bắc đang tìm cha là Phương Nam. Cô nghe rất chăm chú, bởi đây là chuyện về Ngọc Bắc, mặc dù đầu óc cô đang bấn loạn với chuyện đi thuê mặt bằng khác để chiêu sinh khóa tới.

Hùng Tâm:

- Chị Nam nè, em thấy cái miệng của Bắc, đôi mắt của Bắc sao quen quá! Giống hệt cái miệng và đôi mắt bác Ba…

- Trời ơi! Có thể như vậy sao? - Phương Nam tái mặt, chân tay bủn rủn…

- Chị… trúng gió sao? Mồ hôi mồ kê vã ra như toát dương thế này? Để em kêu…

- Đừng, chị không sao cả! Chắc là do đêm qua thức khuya…

Kỳ thực, Phương Nam bàng hoàng khi nghe những lời Tâm nói. Có thể nào như thế? Có thể nào Ngọc Bắc với mình lại là cùng cha khác mẹ?! Hèn chi, ngay từ ngày đầu gặp Bắc, mình đã thấy như đã từng gặp nhau, nhất là cái miệng anh cười. Ở đời, giống nhau là sự thường, nhưng linh cảm báo cho mình biết, với Bắc, không bình thường tí nào. Phải chăng vì thế mà mặc dù hai người đều thích nhau, cảm mến nhau, nhưng cả hai chưa hề nói với nhau một lời bày tỏ tình cảm của mình…

Ơn Trời! Trời đã giúp chúng con tỉnh táo, nếu không, cứ để chúng con hồn nhiên trong bến mê thì chúng con đã phạm tội tày đình…!

Phương Nam hỏi Tâm:

- Bây giờ phải làm chi?

Tâm nhìn vẻ mặt đầy hoang mang, ngơ ngác của người chị con bác ruột, lòng se sắt…

- Em tính, cứ hỏi trực tiếp bác Ba. Nếu quả thực bác đã từng mổ ruột dư ở Khe Sanh là trúng phóc! Gia đình chúng ta sẽ có thêm một người tuyệt vời!

- Không được, Tâm ơi! Tâm nghĩ đơn giản quá! Chuyện này kinh khủng lắm! Má Lịch bao nhiêu tuổi rồi, sức khỏe thế nào, Tâm biết không? Bao nhiêu nỗi đau sau chiến tranh, má Lịch là người gánh chịu tất thảy… Liệu má Lịch có còn trụ vững khi nghe chuyện này…

- A… Em hiểu ý chị. Em đúng là quá đơn giản. Vậy, chị tính sao?

Phương Nam nghĩ đến ông nội. Nhưng tai nội nghễnh ngãng nặng, muốn nói với nội điều gì, phải la thật lớn.

- Trước hết, Tâm và mình phải hỏi ba, chỉ hỏi riêng ba mà thôi.

- Đúng. Vậy bao giờ?

- Chuyện này đâu có thể chờ đợi hả Tâm. Nếu mọi chuyện rõ ràng trước dịp lễ đại thượng thọ ông nội, thì ông nội chúng ta, đại gia đình chúng ta sẽ là đại phúc! Nghe nói ba má Tâm về nước đợt này?

- Dạ. Ba má bảo về mừng đại thượng thọ ông nội, và mừng cho em đã gia nhập một tập đoàn lớn…

Năm năm trước, gia đình ông Hòa làm lễ mừng cụ Nguyễn tròn trăm tuổi với những món ăn đậm đà tình quê hương, thật sôm tụ. Ấn tượng về cuộc lễ ấy còn mãi. Năm nay, lễ đại thượng thọ diễn ra trong bối cảnh Sài Gòn xây dựng và phát triển đến chóng mặt. Những gì là bản chất ưu việt nhất, năng động nhất của thành phố trẻ được chắp cánh, khiến cho bộ mặt Sài Gòn rạng ngời hơn trước nhiều. Đồng thời, như nấm mọc sau mưa rào, Sài Gòn đầy rẫy những mặt trái của cuộc đời, những kẻ cơ hội, cục bộ, những vụ làm ăn, mua bán bất chính, những tội phạm vô cùng tinh vi và tàn bạo… Âu cũng là lẽ thường tình của cuộc đời!

Ông Nguyễn Kỳ Khoa, con trai út của cụ Nguyễn đưa vợ về nước mừng thọ cha, chứng kiến một Sài Gòn thanh bình và tươi tắn, phơi phới đi lên. Sài Gòn đang từng bước hiện đại hóa, hy vọng xóa được khoảng cách tụt hậu do một thời ấu trĩ, duy ý chí, sai l?