← Quay lại trang sách

Mười năm Kết cục thứ hai

Sau nửa năm nằm điều trị, ông Hòa qua khỏi lưỡi hái tử thần. Nội lực của ông mạnh mẽ nên mọi sự lướt qua được cả. Ông chưa đi lại được như trước nhưng các bộ phận trong cơ thể hoạt động bình thường trở lại. X.O lại tới đón ông đi thưởng thức cuộc đời. Phép nhiệm màu của bóng mu u yếm có thể sánh với các phương thuốc thần tiên trong kho tàng truyện cổ tích. Ý chí của ông phục hồi. Ông đi tới các chiến hữu để tìm cách gỡ tội, ông nghĩ là lần cuối, cho thằng cháu đích tôn. Quả nhiên, phiên toà sơ thẩm, rồi chung thẩm đã tuyên bản án với nội dung đại ý: … Ghen tuông vì tình…, bị tấn công trước dẫn đến ngộ sát… Chiếu cố bị cáo là con liệt sỹ, cháu của Mẹ Việt Nam Anh hùng, Nguyễn Quốc Thăng bị phạt ba năm tù!

Một lần nữa Rồng Xanh lại thoát chết! Không biết một tháng hay vài tháng sau nó ra tù?! Và liệu còn sự quyến rũ nào cho con rồng xanh này thăng?

Biết bao cố gắng của ông Hòa, của Phương Nam thuyết phục Ngọc Bắc không mang lại kết quả. Ngọc Bắc kiên quyết cho rằng có sự ngộ nhận, chỉ là trùng tên… Ông Hòa tìm gặp Bắc nhiều lần, anh kiếm cớ lảng tránh, không muốn gặp. Trong lá thư đầu tiên và có lẽ là lá thư cuối cùng gửi cho Phương Nam, Ngọc Bắc viết:

… Phương Nam thân mến! Hãy thông cảm cho tôi! Xin cứ để cho giòng đời êm ả trôi đi như số phận đã an bài. Tôi không nghĩ rằng cha mình lại là bác Hòa. Phương Nam thưa với bác giúp tôi là tôi chia sẻ tâm trạng của bác. Nhưng, quả thực, tôi không thấy có mối liên hệ ràng buộc nào giữa tôi và bác. Sinh thời, mẹ tôi và cha dượng tôi dạy tôi rằng: Làm người, cái quý nhất là nhân cách! Nếu phi nhân cách thì chỉ còn rác rưởi và tội lỗi…

Công trình xây dựng Trường đào tạo lao động kỹ năng cao Phương Nam chính thức khánh thành, đưa vào sử dụng. Phương Nam nhận được lá thư của Ngọc Bắc do Tâm chuyển ngay sau lễ khánh thành trường. Cô ngồi một mình, trong phòng Hiệu trưởng từ tám giờ tối, đến mười hai giờ khuya. Thầy hiệu phó Lê Trung Nghĩa, người Huế, độc thân nên ăn nghỉ tại trường, đang tap thể dục trước khi đi ngủ. Nghĩa nhìn lên phòng hiệu trưởng, thấy vẫn sáng đèn. Linh tính báo chuyện chẳng lành. Nghĩa là tiến sỹ tâm lý hoc, tốt nghiệp đại học Yale, Hoa Kỳ. Anh sanh sau Phương Nam hai năm, đang đem lòng yêu Nam mà cô không biết… Nghĩa điện thoại lên phòng hiệu trưởng mới hay Phương Nam đang bệnh! Nghĩa chạy như bay lên lầu. Phương Nam bị sốt cao, môi phồng rộp, người nóng như hòn than, tay vẫn cầm lá thư của Bắc. Nghĩa cấp tốc đưa Nam vô bệnh viện.

Cụ Nguyễn được tin cháu gái rượu phải cấp cứu, đòi vô bệnh viện thăm cháu. Nam chỉ nắm chặt bàn tay ông nội, không hé môi một câu nào. Về đến nhà, cụ Nguyễn nằm liệt trong phòng, không ăn không uống. Ba ngày sau, cụ bảo nấu cho mình nồi lá xông, rồi tắm rửa sạch sẽ, mặc vào người bộ quần áo đẹp nhất, khăn đóng áo dài, của những năm trước 1930, cái thời cụ mới cưới vợ. Cụ bảo ông Hòa lấy cái hộp gia bảo từ trên bàn thờ Tổ. Cụ run run mở hộp, nâng niu tấm lụa có tám chữ Hán rất đẹp mà đích thân tướng Nguyễn Tri Phương ban tặng cụ Nguyễn Công, trước ngày Hà thành thất thủ. Rồi, cụ nhẹ nhàng nằm xuống, hai tay nâng tấm lụa ấp lên tim mình, không nói không rằng, trút hơi thở cuối cùng!

Đúng lúc ấy, chuông chùa Vĩnh Nghiêm, chuông nhà thờ Đức Bà Sài Gòn và chuông ở tất cả các chùa, các nhà thờ trong thành phố đua nhau gióng lên tiễn đưa khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ, đón Xuân Tân Tỵ 2001. Tại Quảng trường Rừng, bán đảo Thủ Thanh, hàng trăm khách du lịch ngoại quốc cùng hàng ngàn nam thanh nữ tú nước Việt ngước lên trời ngắm pháo hoa trong phút giao thừa, rồi tưng bừng, sôi nổi tham dự Hội Xuân kéo dài ba ngày ba đêm trên bán đảo, nơi hợp lưu hai giòng sông dạt dào sóng nước, tình người…

Mồng một Tết Tân Tỵ, đám cưới Ngọc Bắc Minh Thảo diễn ra tại Quảng trường Rừng. Dự án Thủ Thanh tiến triển rất nhanh, biến bán đảo nghèo nàn toàn sình lầy sú vẹt năm xưa thành thiên đàng trên mặt đất. Sau tiệc cưới, Ngọc Bắc và Minh Thảo đi hưởng tuần trăng mật tại trang viên Ánh Dương, gần vườn quốc gia Cát Tiên. Chủ trang trại chính là Nguyễn Ánh Dương, chú ruột Minh Thảo.

Sau khi ra tù, chú ruột của Thảo bỏ phố lên rừng ký hợp đồng thuê năm ngàn hécta đất hoang, ở vùng đệm vườn Quốc gia Cát Tiên. Trong chiến tranh, vùng đất này bị bom đạn Mỹ hủy diệt, biến thành miền đất chết. Ánh Dương xây dựng trang trại, đặt tên: Trang viên Ánh Dương, trồng các loại cây đặc sản có giá trị xuất khẩu cao, đắp đập ngăn suối ngăn khe tạo thành rất nhiều hồ nuôi cá sấu, cá chình, cá lăng, ba ba, tôm càng… cung ứng cho các nhà hàng khách sạn và xuất khẩu.

Cả nhà Ánh Dương say mê nghề thuỷ sản! Ông Hoàng cùng các con không ngừng nghiên cứu những phương pháp nuôi trồng thuỷ sản tiên tiến nhất trên thế giới để thực hiện tại Việt Nam. Đặc biệt, Ánh Dương đang thí nghiệm nuôi hàng chục ngàn con cá anh vũ, là giống cá quý hiếm, chỉ sinh trưởng ở vùng ngã ba sông Bạch Hạc, Việt Trì. Đây là nơi ba con sông Thao, sông Lô, sông Đà hợp lưu, đổ về xuôi, thành sông Hồng. Ngoài cá anh vũ, theo hướng dẫn của bố, Ánh Dương cũng đang thí điểm phương pháp nuôi tôm hữu cơ, tức là loại bỏ tất cả các hóa chất trong quá trình nuôi tôm. Những nước phát triển hiện nay người ta tránh ăn tôm, cá có chứa hóa chất. Họ chỉ ăn thực phẩm sạch! Trong thức ăn cho tôm hiện có xương lợn, xương bò… rồi thuốc làm sạch hồ nuôi, thuốc trị bệnh… nghĩa là toàn xài hóa chất! Đến một lúc nào đó, tôm nuôi như hiện nay sẽ không xuất khẩu được nữa! Một trăm vuông tôm nuôi bằng phương pháp hữu cơ của Ánh Dương tại vùng ven biển Thiên Hải, đang hứa hẹn thành công lớn! Trang viên Ánh Dương tự làm ra điện. Một nhánh thượng nguồn phía tây của sông Đồng Nai chảy qua trang viên. Dương xây đập, làm trạm thủy điện giữa rừng, làm hai chục cây số đường tráng nhựa rộng mười hai mét nối quốc lộ với dinh thự của anh. Kiểu dáng dinh thự Ánh Dương na ná như dinh Độc Lập. Tại đây có hồ bơi, sân tennis, có một khu chuyên nuôi đà điểu, dê, ngựa và bò sữa. Nhân công làm việc ở trang trại lên tới năm trăm người, dưới sự chỉ huy của Ánh Dương có gần hai chục kỹ sư, lương mỗi người mười triệu một tháng; trong đó nhiều người vốn là bạn thân của anh. Họ có thú vui là cưỡi ngựa đi săn vào cuối tuần, hoặc đi câu. Cứ mỗi tháng, Dương lại tổ chức đua ngựa với các tay đua ở khắp cac trang trại miền Đông Nam Bộ. Dương cạy cục nhập được hai cặp ngựa nòi từ Anh quốc nên đội đua của trang trại Ánh Dương luôn về nhất. Ngọc Bắc, Minh Thảo hưởng một nửa tuần trăng mật tại trang trại Ánh Dương. Nửa thời gian còn lại, họ bay ra Huế viếng mộ mẹ cùng cha dượng Trần Thái. Họ đi làm từ thiện ở vùng A Sầu, A Lưới. Kế đó, họ về Nha Trang, lên đảo Minh Ngọc nghỉ ngơi. Hòn đảo hoang năm xưa nay đã trở thành đảo du lịch sinh thái nổi tiếng. Tại đây có khu nuôi cá ngựa, sản lượng đợt thu hoạch đầu tiên đạt gần hai trăm tấn. Minh Ngọc nhanh chóng trở thành điểm hẹn hấp dẫn của du khách trong nước và rất đông khách nước ngoài. Cùng tới nghỉ ở Minh Ngọc có ông bà ngoại của Ngọc Bắc và người anh kết nghĩa Stephan Harris.

Ở trang viên Ánh Dương, dưỡng khí nhiều, cảnh vật hiền hòa, lòng người thanh thản. Ông Hoàng bà Ngọc chọn nơi này cho con trai trưởng Nguyễn Thành Đạt cùng người em kế Đạt là thương binh, suốt ngày chỉ cười, sống những năm cuối đời. Hai ông bà hàng tháng lên trang viên ở một tuần, thưởng thức không khí trong lành. Tuổi già, ai cũng mong được sống hòa vào thiên nhiên, thoát tục, xa hẳn cõi mê…

Những năm cuối đời, ông Hòa không biết làm gì, quá buồn. Chẳng biết nghe X.O nói ngon nói ngọt thế nào, ông nhận làm chân bảo vệ cho sân tennis Tri Âm số Một. Con gái ông kiên quyết phản đối, tìm mọi cách can ngăn ông đừng có giây vào X.O. Nhưng… sự quyến rũ có quyền năng đặc biệt của nó! Ngày nào ông cũng được X.O mời mỹ tửu, hàng tháng được lãnh cả triệu đồng. Còn bà Lịch thì ngày càng héo hắt, chỉ biết thở dài…

Phương Nam ra Hà Nội đón mẹ vô Sài Gòn để cho má Lịch bớt cô đơn. Bà Hải Yến chiều lòng con gái. Từ đây, Phương Nam coi công việc là niềm vui cuối cùng, là cứu cánh của đời cô. Trường mới xây dựng khang trang, hiện đại. Bằng lòng trọng thị hiền tài, bằng uy tín của mình, cô quy tụ được toàn giảng viên giỏi, học từ nước ngoài về. Mỗi khóa trường đào tạo một ngàn năm trăm học viên. Công việc của trường, cô tin cậy giao cho thầy hiệu phó. Không chỉ tin cậy, cô đã nhận ra tín hiệu của Lê Trung Nghĩa. Tín hiệu từ anh chàng tiến sỹ miệng rộng, cao lêu đêu tới một mét tám mươi này khiến trái tim cô không ít lần xao động… Trời ban cho cô vóc dáng trẻ trung gợi cảm lạ lùng, càng chìm trong nỗi éo le của cuộc sống, trong vất vả, trong gian khó, cô càng mơn mởn, phới phới sức trẻ. Có lẽ là nhờ vào ý chí chăng? Cô có phong cách sống khoa học, lành mạnh. Cô bảo Nghĩa: Phải có lối sống lành mạnh, sạch sẽ thì mới dung dưỡng tâm hồn thánh thiện… Cô vẫn dành thời gian học tập để không ngừng nâng cao kiến thức. Càng học cô càng thấy mình còn thiếu kiến thức, kinh nghiệm! Và cô tiếp tục dịch sách, nhưng cô không dịch hầm bà rằn theo đơn đặt hàng như trước mà chỉ tập trung vào mảng sách văn học. Cô đã thương lượng được bản quyền và vừa dịch xong bộ tiểu thuyết hai tập Thơm mãi với đời của một nhà văn Mỹ đang là bestseller.

Đôi khi, vào những buổi chiều cuối tuần, dìu hai người mẹ ra ngồi ở bến Bạch Đằng ngắm sông, cô lơ đãng nhìn đỉnh cột buồm của du thuyền Ngọc Viễn Đông. Cô nhớ đến đứa em trai hụt… Giờ này, chắc Ngọc Bắc, Minh Thảo hạnh phúc và giàu có? Nhưng cô chợt nghĩ: Trong cõi mê này, biết thế nào mà lường…!

***

Khởi viết tại Nhà sáng tác Đà Lạt tháng 10-1996.

Viết lại tại Chung cư 49/1 Hồ Biểu Chánh, quận Phú Nhuận thành phố Hồ Chí Minh, và Nhà sáng tác Văn học của Bộ Văn hóa Thông tin, 153 Thùy Vân, thành phố Vũng Tàu.

Hoàn thành tháng 6 – 2004.

HẾT