CHƯƠNG 1
Một tháng sau.
Đồ ăn nhanh.
Hẳn là đùa.
Rachel Sutton gõ gõ chân trên sàn gạch gần quầy nhận hàng, thở dài và kiểm tra đồng hồ. Lại nữa. Đợi tới mười phút thì không thể gọi là nhanh nữa rồi. Với cái tốc độ này, hoặc là cô sẽ phải thật nhanh chân lên và chỉ ngửi bữa trưa, hoặc là chấp nhận nguy cơ bị muộn tiết học đầu tiên vào buổi chiều.
“Rachel!” Nhân viên bán hàng đặt phịch đồ ăn cô gọi lên quầy, cáu kỉnh gọi tên cô. Cuối cùng cũng xong rồi. Lách người qua đám đông, Rachel giật lấy cái túi to đựng sandwich và khoai tây chiên, đặt vào giữa một cái khay giấy đã để sẵn hai loại đồ uống có ga. Bưng chỗ đồ vừa mua, cô lách qua biển người, dùng vai đẩy cánh cửa kính mở ra.
Thời tiết những ngày đầu tháng Hai đã không còn khắc nghiệt như những tháng vừa qua, nhiệt độ ấm áp như mùa xuân, đám đông quanh cô chính là minh chứng cho điều đó. Thời tiết đẹp đã kéo mọi người ở St. Louis ra khỏi kỳ nghỉ đông.
Không ai có vẻ vội vã. Không ai trong những người này có việc để làm? Có hẹn? Hay có kế hoạch nào đó hay sao?
Tránh một mảng băng còn ngoan cố đọng lại, cô lê bước đến cuối bãi đỗ xe, nơi chiếc Camry đời cũ đang đỗ bên núi tuyết chất đống cạnh thùng rác to. Bình tĩnh lại nào, Rachel. Cô tự nhủ với mình. Thế giới sẽ chẳng thể kết thúc dù mày có lên lớp muộn năm phút.
Những lời tự động viên đó cũng không giúp cô bớt căng thẳng hơn được. Và đây là lần thứ mười hai trong vòng mấy tuần qua, cô đã phải cố tìm hiểu xem vì sao mình lại hay cảm thấy căng thẳng và cáu kỉnh thế này. Chuyện này chẳng hợp lý chút nào. Cuộc sống của cô đang tốt đẹp, sự nghiệp như mong muốn. Việc dạy nhạc cho những cô cậu học trò nhỏ luôn khiến cô cảm thấy thích thú. Chơi đàn trong bữa tiệc trà vào Chủ nhật ở một trong những khách sạn sang trọng nhất St. Louis cũng là hoạt động nổi bật hằng tuần của cô. Và bằng nghề tay trái là kinh doanh tranh vẽ tường nghệ thuật, cô đã tìm ra cách để thỏa niềm đam mê hội họa của mình. Chẳng có lý do gì khiến cô phải bồn chồn cả.
Nhưng cô không thể giũ bỏ cảm giác đó. Hơn một tháng nay, cô đã chẳng có được một giấc ngủ ngon và cô cảm thấy mình đang thiếu kiên nhẫn hơn bao giờ hết. Mười ngày trước, cô đã chỉ trích kỹ thuật của một học trò gay gắt đến nỗi đứa trẻ tội nghiệp suýt nữa thì bật khóc. Tuần trước, cô đã kiên quyết từ chối thêm những họa tiết trang trí thời Victoria vào bức tranh vẽ trên tường trước sự tức tối của một khách hàng hào phóng. Ngày hôm qua, cô đã gắt gỏng với Marta khi cô bạn đồng nghiệp cố gắng chọc cười cô.
Sự phát tiết tính khí cáu kỉnh đó chính là lý do cô đang cảm thấy bực bội với đám đông vào lúc ban trưa ở cửa hàng đông đúc này. Bữa trưa ngày hôm nay chính là lời cầu hòa, dù cho cô chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế này trong cuộc đời mình.
Bước tránh vũng nước, Rachel giữ chặt cái khay bằng một tay trong khi tay kia lục tìm chìa khóa trong chiếc túi xách đeo trên vai. Ngày hôm qua Marta đã có ý tốt, cô phải thừa nhận điều đó. Cô thực sự cần tươi tỉnh lên. Cô đã nhăn mặt nhíu mày quá nhiều rồi, và điều đó chẳng giống với tính cách của cô chút nào. Nói chung, Rachel là người lạc quan, kiên nhẫn và điềm tĩnh. Cô không hiểu vì sao sự bình thản của mình đã bốc hơi để thay vào đó là nỗi bồn chồn, lo lắng.
Như để nhấn mạnh thêm cho điều đó, tiếng còi của chiếc xe bên cạnh đột nhiên ré lên khi người chủ xe đứng ở bên kia bãi đỗ mở khóa xe bằng điều khiển từ xa. Rachel giật bắn mình và cô lo lắng nhìn cốc đồ uống lắc lư. Cô đã cố xoay xở để chúng không bị đổ, nhưng túi sandwich thì không được may mắn như vậy, cứ thế rơi thẳng xuống đóng tuyết đang tan.
Vô cùng bực mình, cô đặt chiếc khay lên mũi xe và cái xuống nhặt chiếc túi. Bữa trưa ngon lành bỗng chốc lại biến thành một thảm họa.
Khi cô giật lấy cái bịch màu trắng ra khỏi đám tuyết tan bẩn thỉu thì một chiếc bút chì màu cam sặc sỡ lộ ra bên dưới đống tuyết. Hình như là một chiếc mũ len hoặc một đầu của chiếc khăn choàng. Chắc hẳn nó đã bị rơi trong bãi gửi xe vào một đêm đầy gió tuyết, rồi bị gạt sang một bên khi người ta cào tuyết.
Sau khi đặt khay thức ăn vào ghế phụ ở phía trước, cô dùng mũi giày đá nhẹ búi chỉ màu cam ấy. Nếu cô muốn trở thành một “công dân gương mẫu”, cô sẽ đào nó lên và gửi nó đến bộ phận lưu giữ đồ thất lạc. Nhưng nó có vẻ không đáng để cô tốn công như thế. Có lẽ nó đã bị chôn vùi ở đó cả tháng rồi. Chủ nhân của nó có lẽ đã chẳng còn hy vọng tìm được nó nữa rồi.
Đột nhiên, mũi giày cô gạt đi một mảng băng lớn và một con mắt bằng khuy nháy mắt với cô.
Quá tệ cho giả thuyết mũ và khăn choàng. Dựa trên cái mặt vá hiện ra khi cô gạt bớt băng tuyết đi thì vật chôn dưới đống tuyết lạnh bằng này là một con búp bê Raggedy Ann rất được yêu thích. Người ta sẽ rất nhớ nếu làm mất nó.
Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn tình huống hiện tại.
Cô biết việc này thật ngớ ngẩn, nhưng không hiểu sao Rachel không cách nào bỏ con búp bê lại bãi đỗ xe được. Để giúp một người mẹ không phải tuyệt vọng khi tìm kiếm con búp bê yêu dấu cho con gái mình, Rachel quyết định đào nó lên và gửi lại bộ phận lưu giữ đồ thất lạc của nhà hàng.
Rachel lấy thanh cào tuyết trên sàn ghế trước, cào đống tuyết đã đóng băng quanh con búp bê ra. Dù mặt trời ấm áp đã làm tan lớp tuyết bề mặt, nhưng càng đào sâu, tuyết càng trở nên cứng như đá.
“Xin lỗi, thưa cô… Có vấn đề gì không? Tôi có thể giúp gì được không?”
Rachel quay người lại. Một người đàn ông lớn tuổi, cầm túi sandwich màu trắng trong tay, đang đứng đó nhướng cặp lông mày xám rậm lên nhìn cô. “Không. Tôi… ừm… chỉ đang cố gắng đào con búp bê này ra thôi!”
“Nó là của cô à?”
“Không.” Hai má cô bắt đầu nóng lên. “Nhưng tôi nghĩ có thể cô bé nào đó đánh mất nó sẽ muốn tìm lại.”
Người đàn ông đến gần hơn, cúi xuống giật mạnh cái chân bằng vải của con búp bê. Nó không hề nhúc nhích. “Tôi không biết nữa. Nó bị mắc kẹt rất chặt.” Ông ta lùi lại và nhìn săm soi vào con búp bê ướt át, bẩn thỉu. “Hơn nữa, tôi không chắc mę của cô bé đó có muốn nhận lại nó nữa không. Nó hẳn đã chứa đầy mầm bệnh rồi.” Ông ta nhìn bàn tay mình với vẻ ghê tởm.
Rachel xem xét con búp bê gần như đã lộ cả ra ngoài, chỉ còn thiếu một bàn tay vải đen đúa. Ông ta có lý. Chiếc váy bằng vải bông sờn rách đã lấm bẩn, chiếc tạp dề trắng đã trở nên xơ xác, xám xịt vì bùn nhão. “Có lẽ ông nói đúng.”
“Dù sao thì cô cũng đã tin lời tôi.” Người đàn ông nói.
“Cảm ơn.” Rachel khẽ mỉm cười với ông ta và đứng lên, bỏ thanh cào tuyết vào ghế sau.
“À… chúc bữa trưa ngon miệng.” Ông ta giơ cái túi lên chào và tiếp tục đi về xe của mình.
Rachel bắt đầu đóng cửa xe lại. Cô ngập ngừng nhìn con búp bê Raggedy Ann một lần nữa. Nó có vẻ trơ trọi khi bị bỏ rơi trong vũng bùn bẩn đó. Nhưng cô không nghĩ nhà hàng sẽ cảm ơn mình vì đã lôi một con búp bê bẩn thỉu, nhỏ nước tong tỏng lên sàn đá khi mang nó đến bộ phận giữ đồ thất lạc của họ.
Nhưng cô có thể để nó ở nơi dễ thấy hơn trong bãi đỗ Nếu người mẹ thường xuyên đến nhà hàng này, cô ấy có thể nhìn thấy và lấy lại nó nếu muốn. Nhìn quanh bãi đất, cô thấy một dàn nóng điều hòa. Hoàn hảo.
Kế hoạch đã định, Rachel gạt đống tuyết còn lại ra khỏi tay con búp bê và nhặt nó lên, nhanh chóng quay người chạy về phía cái điều hòa. Nếu làm nhanh, cô có thể ngồi với Marta năm phút và ăn phần…
Nhưng vừa mới chạy được hai bước, mắt Rachel đột nhiên tối sầm lại, nhịp tim tăng vụt lên và cả thế giới như chao đảo. Cô phải tựa người vào xe, hít một hơi thật sâu. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy và con búp bê trượt khỏi tay cô, rơi xuống mặt đất.
Phản ứng dữ dội đó chỉ diễn ra trong chớp nhoáng và biến mất cũng cực nhanh. Nhịp tim của cô chậm dần, hô hấp trở nên bình thường, mọi thứ đều cân bằng trở lại.
Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?
Dư âm của cơn chấn động như cuốn lấy cô, khiến đôi chân cô trở nên mềm nhũn. Cô bám chặt lấy đuôi xe, nhìn quanh bãi gửi xe để tìm kiếm thứ gì đó bất thường có thể khiến cơ thể cô phản ứng mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng mọi thứ có vẻ bình thường. Dòng người vẫn tấp nập ra vào nhà hàng, nói chuyện điện thoại, cười đùa cùng nhau, lủng lẳng những túi sandwich trên tay. Bầu trời trong xanh, mặt trời tỏa nắng. Một chiếc xe mui trần lướt qua cô, mui đã hạ xuống để người trong xe có thể tận hưởng thời tiết ấm áp bất thường, người lái xe trung niên đeo kính râm và mặc quần soóc, đang nghe một bài hát cũ của Beach Boy.
Không có bất cứ thứ gì xung quanh có thể là tác nhân cho chuyện vừa xảy ra vài phút trước cả.
Nhưng phản ứng của cô là thật. Và chỉ có một từ duy nhất miêu tả cảm xúc đã làm cô chấn động lúc này là:
Kinh hoàng.
Nhưng điều gì đã gây ra nó? Và tại sao nó biến mất với tốc độ chóng mặt như thế sau khi cô đánh rơi con búp bê?
Hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng, cô từ từ cúi xuống nhìn con búp bê. Khuôn mặt chắp vá, mỉm cười vô hại với cô, ngây thơ như đứa trẻ. Liệu có phải là…?
Không. Cô không tin vào những chuyện kỳ quái đó. Không một con người có lý trí, tỉnh táo nào lại tin những điều đó. Bất kể cái gì đã gây ra phản ứng của cô thì cũng không liên quan gì đến con búp bê đang nằm cạnh chân cô cả.
Không thể nào.
Cô có thể chứng minh cho điều đó. Tất cả những gì cô phải làm chỉ là cầm con búp bê lên lần nữa mà thôi. Nhưng cô lại không muốn chút nào.
Cáu kỉnh, cô chùi lòng bàn tay vào chiếc quần đen. Nào, để xem chuyện này lố bịch đến mức nào chứ?
Mím chặt môi, cô duỗi ngón tay và giật lấy con búp bê.
Ngay lập tức, cơn kinh hoàng lại ập đến với cô lần nữa, như một gọng kìm siết chặt lấy lá phổi của cô, khiến cô không tài nào thở nổi.
Rachel cố vật lộn để có thể hít thở, cô giữ con búp bê cách mình một cánh tay và nhìn chằm chằm vào nó. Mồ hôi túa ra và cô bắt đầu run rẩy. Những hình ảnh và âm thanh rời rạc, chao đảo như dội xuống đầu cô. Cô nghe thấy tiếng khóc xa xăm của một đứa trẻ. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm. Đau đớn. Khổ sở.
Chuyện này không thể xảy ra được.
Cô dò dẫm tìm chốt cửa sau, ngón tay run cập lập giật cửa mở, quăng con búp bê vào trong.
Cảm giác sợ hãi biến mất ngay lập tức, để lại nỗi lo lắng mơ hồ.
Nó gần giống như một thông điệp. Một lời kêu gọi hành động. Nhưng hành động gì?
Rachel bối rối nhìn con búp bê đang tươi cười nhìn lại mình từ ghế sau xe. Thật kỳ lạ. Ở khoảng cách này, cô không cảm thấy nguy hiểm, mà ngược lại, con búp bê mang đến cho cô cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Chỉ khi cô chạm vào nó thì điềm gở mới xuất hiện.
Điềm báo.
Cô co rúm người lại. Bây giờ cô thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến những điều mê tín rồi đấy.
Quá rối bời, Rachel săm soi con búp bê. Người đàn ông ban nãy đã chạm vào con búp bê và không hề có phản ứng dội lại nào. Dường như chỉ có cô chạm vào nó mới xuất hiện những dự cảm xấu mà thôi.
Tại sao lại là tao chứ? Cô muốn hỏi khuôn mặt tươi cười đó. Tại sao lại chọn gây phiền phức cho tao như vậy chứ?
Nếu không phải vì sợ mọi người, bao gồm cả chính bản thân cô, nghĩ cô bị điên, thì cô đã gào lên với câu hỏi đó rồi.
Có điều, vấn đề cấp bách lúc này chính là phải làm gì với con búp bê.
Không thể để nó lại bãi đỗ xe nữa. Mặc dù cô không hiểu tại sao nó lại tác động mạnh mẽ đến mình như vậy, nhưng cảm giác nguy hiểm mà nó mang đến quá thật và quá mạnh, không thể phớt lờ được.
Cô cho rằng mình có thể đưa nó đến đồn cảnh sát. Họ là những chuyên gia giải quyết những việc nguy hiểm, đúng không? Nhưng cô có thể tưởng tượng ra phản ứng mà mình sẽnhận được nếu xuất hiện ở đó và kể cho họ nghe câu chuyện của mình.
Họ sẽ nghĩ cô bị điên mất.
Và cứ nghĩ đến chuyện kỳ lạ mà cô đã cảm thấy vừa rồi, có lẽ cô đã bị điên thật.
Chưa biết phải xử lý con búp bê như thế nào, cô đóng sầm cửa lại, đi vòng qua xe và ngồi vào ghế lái. Khi sang số xe, cô liếc nhìn bữa trưa bị lãng quên ở ghế bên cạnh và một ý nghĩ bất chợt lóe lên. Chồng Marta là cảnh sát. Cô có thể kể toàn bộ sự việc cho bạn mình và lắng nghe lời khuyên nhủ của cô ấy. Marta biết cô là người thông minh, điềm tĩnh và nghiêm túc, không bao giờ tin vào những chuyện siêu nhiên. Họ đã cùng ăn trưa và cười đùa với nhau khi tán gẫu về những chuyện khôi hài của đám học sinh trong suốt hai năm qua.
Marta sẽ không nghĩ cô bị điên. Ít nhất Rachel hy vọng là không.
Marta ngừng nhai bánh và há hốc miệng nhìn cô bạn đồng nghiệp. “Điều đó thật điên rồ.”
Miếng sandwich vừa mới cắn nghẹn lại trong cổ họng Rachel. “Nghe này, mình biết chuyện này nghe thật kỳ lạ. Nhưng đó là sự thật. Bất cứ khi nào chạm vào con búp bê đó, mình đều cảm thấy nguy hiểm.”
Sau một khoảng lặng khá dài, Marta tiếp tục nhai, dồn hết sự chú ý vào bạn mình. “Cậu đang nói nghiêm túc, đúng không?”
“Phải.”
“Được rồi. Để mình nói lại cho rõ. Cậu tìm thấy một con búp bê và khi cậu cầm nó lên, nó làm cậu sợ chết khiếp.”
“Hai lần.”
“Và bây giờ con búp bê đó ở đâu?”
“Ở ghế sau trong ô tô của mình.”
“Quẳng nó đi.” Rachel đứng dậy, đi lại trong phòng đợi huyên náo, thầm cảm thấy may mắn vì cô đã đến muộn. Tất cả giáo viên khác đã trở lại lớp nên cô và Marta được ngồi riêng với nhau. “Mình đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mình không thể. Mình cảm thấy phải nhanh chóng chuyển nó đến đúng người.”
“Và đó có thể là ai?”
“Mình không biết.”
“Cậu biết không, chuyện này làm mình sởn gai ốc.” Marta uống một ngụm soda và gõ gõ ngón tay trên bàn. “Nó giống hệt một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó mà mình xem khi còn nhỏ và bộ phim đó đã khiến mình gặp ác mộng trong suốt nhiều tuần liền. Có lẽ tối nay mình sẽ phải để điện sáng để ngủ mất.”
Rachel khoanh tay trước ngực, lắc đầu. “Mình xin lỗi. Mình không định làm cậu sợ. Thành thật mà nói, mình hy vọng cậu có thể hỏi ý kiến của Joe. Anh ấy là cảnh sát, có thể sẽ quan tâm đến việc này.” Marta nhăn nhó. “Mình sẽ hỏi nếu cậu muốn. Nhưng mình đã nghe anh ấy kể khá nhiều về việc có những người xuất hiện ở đồn cảnh sát tuyên bố rằng mình là nhà ngoại cảm và đề nghị giúp cảnh sát phá một vụ án nào đó.”
“Mình không nói mình là nhà ngoại cảm. Mình thậm chí còn không tin vào chuyện tâm linh. Thực ra, mình vẫn không thể tin nổi rằng chúng ta lại đang nói về chuyện này nữa.” Rachel vén tóc ra sau tai và chỉnh lại cặp kính mắt.
Marta nghiêng đầu. “Chuyện này thực sự tác động đến cậu, đúng không?”
“Phải.” Rachel xoa trán, quay lại bàn ngồi. Khi gói lại chiếc sandwich gần như chưa đụng đến, cô nhận ra rằng ngón tay mình đang run rẩy. Và khi nhìn lướt qua Marta, cô phát hiện cô ấy cũng đã để ý thấy điều đó. Rachel buông chiếc sandwich ra và đút tay vào túi quần.
“Được rồi, Rachel.” Marta vo chặt túi giấy gói bánh sandwich. “Để mình kể chuyện này với Joe. Mình có thể cam đoan là cậu thực sự tỉnh táo, ít nhất là cho đến mấy tuần qua. Mình chưa bao giờ thấy cậu căng thẳng như thế này. Cậu chắc mọi thứ ổn cả chứ?”
“Phải. Mọi thứ đều ổn. Mình thực không hiểu tại sao lại cứ cảm thấy bồn chồn không yên.” Rachel nhận thấy sự cáu kinh trong giọng nói của mình, bèn dịu giọng lại. “Nhưng mình cảm kích sự quan tâm của cậu.”
“Này.” Marta vỗ nhẹ lên cánh tay cô. “Chúng ta sẽ giải quyết việc này, được chứ?”
Rachel cảm thấy nước mắt như chực trào ra đến nơi rồi. Đó cũng là một hiện tượng mới và xảy ra quá thường xuyên trong vài tuần gần đây. “Ừ.”
“Có thể là do thay đổi hormon thôi.”
“Mình ước gì y học có thể giải thích được chuyện này.”
“Có thể chứ. Cậu cứ đặt lịch hẹn với bác sĩ đi. Trong lúc đó, mình sẽ hỏi Joe. Tối nay bọn mình sẽ có bữa ăn riêng mỗi tháng một lần, không có lũ trẻ bên cạnh, anh ấy có thể lắng nghe mình trọn vẹn. Mình sẽ báo lại kết quả cho cậu vào ngày mai, được không?”
“Ừ. Cảm ơn cậu. Nhưng phải nhớ là các cậu sẽ không kể với bất kỳ người nào khác về chuyện này, được không?”
“Tất nhiên là không rồi. Mình biết khi nào phải giữ mồm giữ miệng mà. Và Joe cũng là người kín tiếng. Chỉ có điều… cho đến khi mình nói với cậu ý kiến của Joe, hãy tránh xa con búp bê đó ra, được không?”
Claudia Barnes thích món súp ở Le Bistro. Người đầu bếp đây rất biết cách chế biến nấm và món tráng miệng thì quá ngon lành, cho dù giá tiền của chúng quá đắt so với đồng lương phóng viên của cô. Nhưng tối nay, cuộc trò chuyện của cặp đôi ở khoang phía sau lưng cô thậm chí còn thú vị hơn các món ăn đó nữa.
Rút cuốn sổ tay ra, Claudia mở đến một trang trống và nhanh chóng bắt sóng, sẵn sàng ghi chép.
“Bảo cô ấy quên nó đi.” Người đàn ông nói.
“Nhưng Joe, chuyện này thực sự đã khiến cậu ấy hốt hoảng!” Lúc này, người phụ nữ nói. “Và Rachel không phải kiểu người tin vào những thứ siêu nhiên. Bọn em làm việc với nhau hai năm rồi và cậu ấy là người rất điềm tĩnh. Cậu ấy cũng nghĩ chuyện này rất lạ lùng.”
“Tất nhiên là lạ rồi. Anh nói thật đấy, thôi nào, Marta. Cô ấy tìm thấy con búp bê Raggedy Ann chôn dưới đống tuyết trong bãi đỗ xe của nhà hàng Bánh mì và nói rằng nó đang gửi lời nhắn cho mình ư?”
“Em biết. Nếu không phải người kể với em chuyện này là Rachel, em đã chẳng quan tâm rồi. Nhưng em đã hứa với cậu ấy sẽ hỏi ý kiến anh xem liệu cảnh sát có quan tâm đến điều đó hay không.”
“Không.” Âm thanh vang lên cùng với những tiếng đá lạnh va vào ly.
“Anh chắc chứ?”
“Em yêu, nếu cô ấy kể cho mọi người ở đồn cảnh sát nghe chuyện này, sẽ không có ai nghĩ cô ấy nghiêm túc đâu. Họ sẽ lắng nghe câu chuyện đó bằng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng khi cô ấy đi rồi, họ sẽ cười phá lên. Em cứ tin anh đi, để tránh cho bạn em bị xấu hổ.”
Tiếng thở dài nặng nề vang lên. “Em cũng nghĩ vậy.” Lại có tiếng dao chạm vào đĩa sứ. “Anh nghĩ cậu ấy nên làm gì với con búp bê?”
“Vứt nó đi.”
“Em đã bảo với cậu ấy như thế. Nhưng có lẽ em phải làm việc đó cho cậu ấy. Em không nghĩ cậu ấy muốn chạm vào nó lần nữa.”
Tiếng đá lạnh lách cách lại phát ra. “Nghe này, em đừng dính dáng gì đến chuyện này, được không? Hãy tránh xa con búp bê đó ra!”
“Em tưởng anh nói đó là chuyện vớ vẩn cơ mà?”
“Đúng thế. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những chuyện kỳ quái xảy ra.”
“Điều đó nghĩa là sao?”
“Anh không biết. Không có gì đâu.”
“Thôi nào, Joe. Nói ra đi. Chúng ta đã thỏa thuận là không có bí mật nào trong cuộc hôn nhân của chúng ta, nhớ không?”
“Chuyện này không phải là bí mật.”
“Thế thì kể với em đi.”
“Được. Được rồi. Anh có một người bạn thời trung học. Đó là một người rất tử tế, nói cách khác, là một người theo chủ nghĩa đạo đức. Vài ngày sau khi anh có được chiếc xe cũ đầu tiên, anh quăng chìa khóa cho cậu ấy và hỏi cậu ấy có muốn lái nó không. Cậu ấy đứng đó, lắc chiếc chìa khóa và bất ngờ nói: Nếu là cậu, mình sẽ cai rượu và bỏ thuốc lá, vì nó có thể gây cho cậu rất nhiều phiền phức. Điều đó làm anh choáng váng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đêm hôm trước, anh gặp vài người bạn sống buông thả của mình và bọn anh đã nốc cả thùng bia và hút vài điếu thuốc ở sân sau nhà của một gã. Dù xung quanh không có ai, nhưng anh đã cực kỳ lo sợ sẽ bị bắt gặp. Lần đầu tiên anh làm một việc như thế. Và vấn đề là, chìa khóa của anh ở trên bàn cả buổi tối hôm ấy.”
“Anh đang nói rằng chiếc chìa khóa… truyền… bí mật của anh cho anh ta?”
“Anh không biết. Anh chưa bao giờ hỏi. Lúc đó, anh không muốn thừa nhận lỗi lầm nên coi nó như một trò đùa. Nhưng anh biết cậu ấy đã biết. Anh tự nói với mình hẳn là cậu ấy đã nhìn thấy bọn anh, nhưng anh chưa bao giờ tin vào điều đó. Cậu ấy sống ở đầu bên kia của thành phố và không bao giờ giao lưu với đám lông bông đó.”
Sau vài giây im lặng, giọng người phụ nữ nghe có vẻ nghiêm túc hơn. “Có lẽ cảnh sát nên xem xét câu chuyện của Rachel.”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Marta. Tin anh đi!”
“Anh có thể gợi ý cho cậu ấy giải pháp nào khác không?”
“Vứt con búp bê đi!”
“Ngoài việc đó.”
“Cô ấy có thể thử gặp FBI.”
“Họ dễ chấp nhận câu chuyện hơn sao?”
“Có thể không. Nhưng đó là phương án duy nhất anh có thể nghĩ ra lúc này. Này, em có muốn dùng món tráng miệng sô cô la ngon tuyệt này không? Anh sẽ không cảm thấy phiền chút nào nếu chúng ta dùng chung.”
Khi câu chuyện chuyển sang những vấn đề riêng tư, Claudia đặt bút xuống và quay lại với bác súp nguội. Cô bắt đầu cân nhắc những lựa chọn của mình. Chủ biên tờ báo lá cải ở St. Louis nơi cô làm việc luôn săn tìm những câu chuyện kỳ lạ. Một phụ nữ địa phương có sức mạnh ngoại cảm hẳn là đủ tiêu chuẩn kỳ lạ rồi. Câu chuyện của cô có thể trở thành sự khởi đầu tuyệt vời cho một câu chuyện về khả năng ngoại cảm hay giác quan thứ sáu chẳng hạn. Nếu tiếp tục đào xới, Claudia chắc chắn rằng mình có thể tìm được thêm vài tình tiết thú vị liên quan đến khả năng ngoại cảm và phòng chống tội phạm. Tuyệt vời hơn nữa, nếu cô đào bới đủ sâu, cô có thể làm cả khu vực chao đảo bằng một bài báo.
Nếu không được như vậy thì một câu chuyện như thế cũng có thể làm tăng lượng phát hành. Độc giả có thể tuyên bố rằng họ không thích những bản tin giật “tít”, nhưng việc đó lại giúp làm tăng lượng tiêu thụ. Cứ nhìn tờ National Enquirer mà xem. Bất kỳ tin tức nào có thể thúc đẩy lượng tiêu thụ đều sẽ làm tăng doanh thu quảng cáo. Chủ biên của cô sẽ thích điều đó.
Thật đáng tiếc là cô đã không hóng hớt được câu chuyện này sớm hơn. Claudia tay chống cằm và nghịch nghịch chiếc thìa trong tay kia. Tất cả thông tin cô thu hoạch được lúc này chỉ là tên của người phụ nữ có khả năng ngoại cảm đó. Rachel.
Nhưng vẫn còn hy vọng khác. Người phụ nữ ngồi trong khoang phía sau cô là bạn của nhà ngoại cảm đó. Claudia nghĩ rằng mình có thể lần ra Rachel thông qua cô ấy. Tất cả những gì cô phải làm là kiểm tra xem họ ghi trên thẻ tín dụng của hai người đó là gì.
Tất nhiên, nếu hai người đó thanh toán bằng tiền mặt thì sẽ rất khó khăn.
Giả vờ chăm chú vào bát súp, Claudia cố lắng nghe cuộc trao đổi của cặp đôi đó khi người bồi bàn đưa hóa đơn cho họ. Biết được hai người kia sẽ trả bằng thẻ tín dụng, cô mỉm cười. Claudia bám theo người bồi bàn, nấp sau một cái cột và giả vờ va vào anh ta khi anh ta quay về bàn để trả lại thẻ cho cặp đôi nọ, đẩy anh ta ngã xuống đất và khi anh ta xin lỗi, cô nhặt tấm thẻ lên và nhanh chóng đọc lướt những thông tin cần thiết.
Không thể trở thành một phóng viên xuất sắc nếu quá hiền lành. Cô cười đắc thắng khi quay trở lại chỗ ngồi. Và trở thành phóng viên xuất sắc chính là mục tiêu của cô. Cô chẳng thích thú gì khi làm việc cho một tờ báo lá cải, nhưng cô mới chỉ hai mươi tư tuổi và vừa ra trường hai năm. Mọi người đều phải bắt đầu từ đâu đó. Nếu cô có thể viết được một bài báo nào đó ra trò và gây chú ý, sớm muộn cô cũng có thể vươn tới những thứ lớn lao hơn.
Claudia viết tên người cảnh sát vào sổ tay và mỉm cười. Thành quả không tệ chút nào.
Cô ra hiệu cho người bồi bàn và gọi món tráng miệng, trong đầu thì nghĩ đến việc yêu cầu tòa soạn thanh toán bữa ăn tối nay cho mình.
Cô nghĩ chuyện này đã đủ tiêu chuẩn để được coi là một buổi săn tin rồi.