CHƯƠNG 2
Lẽ ra mình không nên đến đây.
Bụng Rachel quặn thắt lại và những ngón tay đang đan chặt vào nhau, các khớp ngón tay trắng bệnh. Cô không hề mắc chứng sợ không gian hẹp nhưng những bức tường của căn phòng tiếp khách nhỏ hẹp, khô khan nằm ở cuối hành lang của tòa nhà văn phòng FBI được xây dựng bằng kính và bê tông trong khu thương mại của St. Louis này dường như đang vây chặt lấy cô. Trong vòng mười phút rưỡi, cứ mỗi phút trôi qua, cô càng thấy khó chịu hơn. Suy nghĩ phải nhanh chóng bỏ chạy trước khi biến mình thành một con ngốc trong đầu cô càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Nhưng những dự cảm xấu mà con búp bê mang đến vẫn mạnh hơn cả.
Những dự cảm đó đủ mạnh để cô có đủ dũng khí đổi mặt với ánh mắt ngờ vực của người phụ nữ ngồi phía sau lớp kính chống đạn ở quầy lễ tân dành cho cô. Và cũng đủ mạnh để thuyết phục cô cho rằng mình cần phải chuyển con búp bê cho người nào đó có thể điều tra về nó, cho dù người đó có muốn điều tra hay không.
Từ cuộc nói chuyện với Marta vào đầu giờ sáng nay, cô biết rằng kết quả có vẻ sẽ là không . Cho dù cô bạn đồng nghiệp đã rất khéo léo thuật lại những lời bình luận của chồng mình trong bữa tối hôm qua thì Rachel cũng đã nhận ra ẩn ý cho rằng cô giống một kẻ điên rồ ở trong đó. Và nếu một sĩ quan cảnh sát địa phương đã nghĩ câu chuyện của cô không đáng tin thì cô cũng không hy vọng nhiều vào việc FBI sẽ coi đó là chuyện nghiêm túc.
Nhưng cô cảm thấy mình cần phải thử. Và cho dù cô có thất bại trong việc thuyết phục người ta để ý đến những dự cảm kỳ lạ phát ra từ con búp bê đang cất trong chiếc túi giấy nhỏ ở dưới chân cô lúc này thì… ừm… ít nhất cô cũng có thể từ bỏ mà không cần băn khoăn gì nhiều, vì cô biết rằng mình đã cố hết sức rồi.
“Nick à? Sharon đây. Tôi có một ca cực hay ho cho anh đây.”
Đặc vụ Nick Bradley chuyển ống nghe sang tai kia và kiểm tra đồng hồ. Hai mươi phút nữa là đến giờ về. “Chuyện gì thế?”
“Một người phụ nữ xuất hiện ở tiền sảnh vài phút trước. Cô ấy muốn nói chuyện với một đặc vụ.”
“Về chuyện gì?”
“Cô ấy không nói.”
Nén lại tiếng thở dài, Nick vò vò mái tóc. Anh đang có một cuộc hẹn ăn tối quan trọng và anh không muốn bị muộn. “Tôi đang lo vụ báo cáo 302. Có ai đó khác xử lý vụ này được không?” Dù cho rằng cái lý do hoàn thành một bản báo cáo phỏng vấn cung cấp chứng cứ thường ngày của anh sẽ chẳng có mấy trọng lượng với một nhân viên lễ tân lâu năm của văn phòng hiện trường FBI St. Louis, nhưng anh cho rằng lý do đó cũng đáng để thử một lần.
“Tôi đã cố. Nhưng hôm nay là thứ Sáu. Mọi người đã về từ sớm rồi. Tôi đoán mọi người đều có kế hoạch cả.”
“Cả tôi cũng vậy.”
“Xin lỗi. Đây là việc của anh đấy. Tên cô ấy là Rachel Sutton.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Lời cảm ơn đầy hàm ý trào phúng cũng đầy vẻ cam chịu. “Được rồi, vài phút nữa tôi sẽ ra đó.”
Buông điện thoại, Nick xem xét lại bản báo cáo 302 trên bàn. Anh có thể để nó đến thứ Hai mới làm, nhưng anh thích điền ngay những thông tin mới vừa xuất hiện trong đầu hơn. Hơn nữa, anh cũng sắp xong rồi. Người phụ nữ ở ngoài tiền sảnh cứ việc chờ cho đến khi anh hoàn thành việc của mình.
Tám phút sau, anh khoác lên người chiếc áo khoác vest màu xám đậm, cầm cuốn sổ ghi chép và bút lên. Nếu anh may mắn, cái cô Rachel Sutton này sẽ chỉ có vài mẩu chuyện vô thưởng vô phạt mà anh có thể nhanh chóng gạt bỏ đi. Đa số các vị khách vãng lai thế này cung cấp được rất ít thông tin có giá trị. Hẳn là người này cũng không có gì khác biệt.
Khi anh đến gần cửa an ninh dẫn vào tiền sảnh, Sharon đang tắt máy vi tính. Không hề bước chậm lại, anh hỏi cô ấy: “Phòng nào?”
“Số hai. Có thể sẽ không mất thời gian.”
“Hy vọng là thế”
“Tối nay có cuộc hẹn hò nóng bỏng hả?” Cô ấy nở một nụ cười tinh quái.
Mỉm cười bí ẩn, Nick sải bước đi vào tiền sảnh, tiến về phía phòng tiếp khách. Vẫn còn độc thân, anh đã quá quen với những kiểu trêu ghẹo như thế rồi. Nhưng thật ra, những cuộc hẹn như vậy đối với anh rất hiếm hoi. Và đó là do anh lựa chọn. Không thiếu những người phụ nữ nghĩ rằng được hẹn hò với một đặc vụ FBI rất thú vị và hấp dẫn. Anh có thể chọn cả nửa tá những người như vậy ở các quán bar. Nhưng những người phụ nữ ấy không phải là đối tượng anh muốn. Anh không hứng thú với những cuộc tình một đêm, hay mấy chuyện tình lãng mạn hời hợt. Đối với anh, một cuộc hẹn nóng bỏng là dành cả buổi tối với người phụ nữ mà anh yêu thương đúng nghĩa, người thực sự phù hợp với những tiêu chuẩn của anh chứ không phải chỉ vì thân thể của cô ấy.
Tuy nhiên, theo những gì anh đã khám phá ra thì kiểu phụ nữ đó không dễ tìm. Và ở tuổi ba mươi tám, sau mười hai năm nghiêm túc tìm kiếm, giờ anh gần như đã từ bỏ việc đó rồi.
Không, tối thứ Sáu của anh không có cuộc hẹn riêng tư với người phụ nữ đặc biệt nào cả. Nhưng anh vẫn mong đợi nó. Những người bạn đặc vụ Mark và Coop của anh đều đã có đôi có cặp, nhưng họ sẽ không bao giờ làm anh cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Kể cả vợ của họ, Emily và Monica cũng vậy. Đó sẽ là một buổi tối thoải mái với những người bạn tốt, một cơ hội hiếm hoi để năm người bọn họ tụ tập cùng nhau vì Coop và Monica ở tận Virginia, không thường xuyên về đây. Buổi tối như vậy chắc chắn sẽ thú vị hơn so với công việc quen thuộc là một mình dọn dẹp lại căn nhà vào tối thứ Sáu hằng tuần của anh nhiều.
Dừng lại trước cánh cửa bên ngoài phòng tiếp khách, Nick chỉnh lại áo khoác rồi mới đẩy cửa vào. Chuyên nghiệp, lịch sự và nhanh chóng. Đó chính là tác phong của anh.
Cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mảnh mai có vẻ mới ngoài ba mươi tuổi đứng lên từ chiếc ghế cạnh cái bàn nhỏ.
“Xin lỗi đã để cô phải đợi.” Anh đóng cửa lại, tiến đến gần và đưa tay ra.
Cô ta bắt tay anh, những ngón tay mảnh mai lạnh lẽo và khẽ run rẩy. Anh nhanh chóng đánh giá. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, nặng từ năm mươi mốt đến năm mươi tư cân là cùng, mái tóc ngang vai màu nâu vàng nổi bật, rẽ ngôi bên trái. Cô có đôi mắt màu nâu như nhung và cặp kính gọng đồng cô đang đeo cũng không thể che khuất hai hàng mi dài. Khuôn mặt trái xoan cổ điển, mũi hơi hếch, cổ dài thanh mảnh và chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Cô mặc chiếc quần suông ôm lấy cặp hông thon thả, chiếc áo cổ cao màu mận và đeo một sợi dây chuyền mảnh có treo một cây thánh giá mạ vàng.
Một phụ nữ xinh đẹp. Và người đó chắc chắn sẽ không muốn ở đây lúc này.
Nick chỉ mất vài phút để đi đến kết luận đó. Anh có thể dễ dàng đọc được sự bồn chồn trong ánh mắt của cô, cũng như dễ dàng nhận ra những ngón tay cô đang run rẩy khi vén tóc ra sau tai.
Được đào tạo để có thể nhận biết những sắc thái như thế, Nick cũng đã học được cách để sử dụng kỹ năng nhận biết đó sao cho có lợi nhất. Tùy vào từng tình huống và mục đích của mình, anh hoàn toàn có thể khiến cho đối phương cảm thấy căng thẳng hoặc thư giãn hơn.
Trong trường hợp này, anh chọn cách sau.
“Tôi là đặc vụ Nick Bradley, cô Sutton.” Anh mỉm cười thoải mái với cô. “Sao chúng ta không ngồi xuống trong lúc cô nói xem tôi có thể giúp gì được cô nhỉ?”
Trong phút chốc, anh nghĩ cô sẽ lao đi. Anh có thể cảm thấy điều đó qua sự căng cứng cơ bắp cho dù điều đó không dễ nhận thấy, cái cách cổ họng chuyển động khi cô nuốt nghẹn, cái liếc mắt nhanh về phía cánh cửa đóng kín.
Anh vẫn duy trì dáng đứng thoải mái, nụ cười bình thản. “Cô Sutton phải không? Xin mời ngồi. Tôi rất muốn nghe câu chuyện của cô.” Anh với tay kéo chiếc ghế ra, vừa hay chắn lấy lối thoát của cô.
Khoanh tay trước ngực, cô quan sát ống tay áo sơ mi màu trắng phẳng phiu lộ ra bên ngoài áo khoác của anh rồi khẽ nhếch miệng cười. “Một kỹ năng thú vị để giúp đối tượng giảm bớt sự hồi hộp. Rất nhịp nhàng.” Cô ngước mặt lên nhìn anh. “Nhưng không cần thiết. Tôi đã đi xa đến mức này rồi thì cũng không có ý định quay về mà không kể cho anh nghe câu chuyện của mình.”
Cô kéo lại chiếc ghế và ngồi ở mép ghế, những ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn trước mặt mình, trông khá căng thẳng.
Một người phụ nữ sắc sảo, Nick kết luận. Không chỉ có sự tỉnh táo và quyết tâm, cô còn có khiếu hài hước nữa. Anh ngưỡng mộ khả năng vận dụng tốt những phẩm chất đó của cô, bất chấp cả việc cô đang rất lo lắng. Rất nhiều người không làm được như vậy.
Hóa ra, chuyện này lại trở nên thú vị như vậy.
Anh ngồi vào chiếc ghế ở vị trí vuông góc với cô và mở cuốn sổ ghi chép. Anh rút danh thiếp ra và đặt nó lên trên bàn. “Vậy tôi có thể giúp được gì cô, cô Sutton?”
Cô khẽ liếm môi. Anh có thể nhận thấy môi cô rất đẹp, mềm mại, đầy đặn và đường nét rõ ràng.
“Tôi không chắc mình nên bắt đầu từ đâu.”
Anh khẽ hắng giọng, cầm bút, ngước mắt lên và điều chỉnh lại suy nghĩ của mình. “Được rồi. Để tôi hỏi cô vài câu nhé. Điều đặc biệt gì đã đưa cô đến đây ngày hôm nay?”
Cô lại làm cái động tác liếm môi khiến người khác xao nhãng đó, rồi cô quay người nhấc một chiếc túi nhỏ đặt lên bàn, ngập ngừng đẩy nó đến trước mặt anh. “Đây.”
Vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, Nick xem xét chiếc túi. Nó đã được kiểm tra qua máy quét từ và tia X ở cửa vào tòa nhà nên chắc chắn không chứa vật gì quá nguy hiểm. Nhưng nhìn cô đối xử với nó cứ như thể nó chuẩn bị nổ tung vậy. Thật đáng tò mò.
“Cái gì thế?”
“Một con búp bê Raggedy Ann.”
Giật mình, anh nghiêng chiếc túi về phía mình nhìn thử. Một con búp bê vải tả tơi nằm bên trong, trên mặt trái của nó có một miếng vá lớn, mái tóc vàng bê bết bùn, quần áo lấm bẩn. Anh cảm thấy mình nên đeo găng tay cao su trước khi chạm vào nó.
Đặt chiếc túi lại bàn, anh nhìn cô đầy thận trọng. “Tại sao cô lại mang cái này đến cho chúng tôi, cô Sutton?”
Cô chớp mắt, cổ họng lại khẽ nuốt nghẹn, có thể cảm nhận rất rõ sự căng thẳng đang bao trùm căn phòng. Và sự tò mò của anh trỗi dậy.
“Tôi tìm thấy nó trong bãi đỗ xe của nhà hàng Bánh mì.” Cô nêu tên địa điểm.
Anh chờ đợi, nhưng cô không nói tiếp. Anh nghiêng đầu và ngả người ra sau với dáng vẻ rất thư thái khi lặp lại câu hỏi trước đó. “Tại sao cô nghĩ chúng tôi sẽ quan tâm đến nó?”
Cô nhắm mắt lại, hít sâu, rồi mở mắt nhìn thẳng vào anh. Anh cảm thấy cô đang cố gồng mình lên vậy. “Được rồi. Chuyện này nghe có vẻ điên rồ. Tôi biết điều đó. Nhưng đó là sự thật, cho dù anh có tin tôi hay không. Tôi tìm thấy con búp bê này vào trưa hôm qua, nó bị vùi trong một bãi tuyết. Chỉ có đám tóc vàng lộ ra. Tôi nhìn thấy nó và nghĩ có lẽ bé gái nào đó đã làm mất, vì thế tôi đào nó lên. Tôi định để nó trên cục nóng của chiếc điều hòa cạnh tòa nhà với hy vọng mẹ cô bé là một khách hàng quen thuộc ở nơi đó và sẽ nhìn thấy nó.”
Cô nắm lấy mép bàn, các khớp ngón tay trắng bệch. “Đây là lúc chuyện trở nên… kỳ quái. Khi tôi nhặt con búp bê lên, tôi có… phản ứng.”
Một âm thanh báo động vang lên trong đầu Nick, cảnh báo anh phải thận trọng nếu tiếp tục. Cố giữ vẻ mặt bình thản, anh quan sát cô. “Cô có thể định nghĩa từ phản ứng không?”
“Tôi cảm thấy sợ hãi. Nguy hiểm.” Giọng cô nhỏ dần. “Và tôi nghĩ tôi… có thể nghe thấy tiếng một đứa trẻ đang khóc.”
Ôi, chết tiệt!
Trong mười lăm năm làm việc cho Cục, Nick đã gặp đủ những con người lập dị, từ gã khẳng định rằng mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc đến người phụ nữ tuyên bố rằng Chúa bảo cô đến hỗ trợ FBI với vai trò là sứ giả của Ngài trong những vụ khó khăn, rồi một gã tin rằng mình là hiện thân của J. Edgar Hoover và muốn trở thành Cục trưởng của FBI lần nữa.
Giờ là chuyện này. Lại còn vào lúc tan tầm của ngày thứ Sáu nữa chứ.
Đúng là một cách hay ho để kết thúc một tuần làm việc.
Khi Rachel Sutton tiếp tục kể câu chuyện của mình, anh im lặng quan sát cô. Cô trông có vẻ bình thường. Không, quên điều đó đi. Dung mạo của cô còn hơn cả mức bình thường, thậm chí là xinh đẹp. Nhưng dung mạo chẳng liên quan gì đến việc lập dị cả. Và câu chuyện của cô thì chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa, đủ để xếp vào nhóm lập dị rồi. Vấn đề bây giờ là làm thế nào để từ chối cô thật lịch sự.
“Anh không tin tôi, đúng không?”
Lời nói bình thản, cam chịu, mang tính nhận xét hơn là vặn hỏi làm anh cảm thấy chới với. Rất nhiều người đến đây kể những câu chuyện kỳ lạ đã trở nên căm phẫn, thậm chí nổi cơn thịnh nộ khi cảm thấy một trong những đặc vụ nghi ngờ câu chuyện của mình. Nhưng Rachel Sutton lúc này, đôi má ửng hồng, giọng nói run rẩy, rõ ràng cho thấy cô đang xấu hổ hơn là tức tối. Đây không phải phản ứng thường thấy khi bị người khác hoài nghi.
“Tôi không nghi ngờ những gì cô đã trải qua, cô Sutton.” Anh chọn lựa từ ngữ cẩn thận.
“Nhưng anh không nghĩ nó là thật.”
Thay vì trả lời, anh đáp lại bằng một yêu cầu. “Sao cô không nói với tôi chính xác những phản ứng mà mình đã trải qua?”
“Tôi không thể thở. Tim tôi bắt đầu đập mạnh và đầu thì choáng váng. Tôi đã thực sự hoảng sợ.”
“Chuyện này đã từng xảy ra với cô trước đây chưa?”
“Chưa.”
“Cô đã bao giờ bị bệnh hoảng loạn chưa?”
“Chưa. Và tôi không phải người mê tín. Tôi thậm chí còn không tin vào những chuyện đó. Vì thế tôi mới lo lắng khi gặp những phản ứng này như vậy.”
“Nhưng con búp bê đang để cách xa cô một đoạn và cô trông vẫn ổn.”
“Chuyện đó chỉ xảy ra khi tôi chạm vào nó.”
Nick cân nhắc bước tiếp theo. Anh đã muộn giờ bữa tối và cứ kéo dài cuộc nói chuyện này chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi. Anh cần lấy địa chỉ và số điện thoại của người phụ nữ này, nói tiếng cảm ơn vì cô đã đến và nhanh chóng thoát khỏi cô. Đó là cách tốt nhất để kết thúc chuyện này. Đúng như cách anh luôn dùng để xử lý những vụ tương tự.
Nhưng đôi mắt chân thành của Rachel Sutton đã thu hút anh. Cô tin vào câu chuyện của mình, bất chấp việc anh có tin hay không. Và vì lý do nào đó, anh thấy khó mà gạt bỏ câu chuyện của cô theo cách giải quyết nhanh gọn thông thường.
Anh nghịch nghịch chiếc bút trên bàn. “Tại sao cô không chia sẻ thông tin này với cảnh sát?”
“Tôi đã nghĩ đến việc đó. Nhưng chồng của cô bạn đồng nghiệp với tôi là cảnh sát và cô ấy đã thay tôi kể chuyện này với anh ấy. Dù cô ấy đã chuyển lời của chồng mình rất khéo, nhưng rõ ràng là tôi sẽ trở thành trò cười của cả vùng nếu kể câu chuyện này ra. Sẽ không có ai nghĩ là tôi nghiêm túc. Tôi hy vọng kể chuyện này với FBI sẽ khá khẩm hơn.” Cô hít một hơi sâu, giọng run run. “Tôi đoán là mình sai rồi.”
Dứt lời, cô khẽ ngước mặt lên, theo cách mà Nick cho rằng đó là một hành động như thể cô cố giữ lấy một chút lòng tự trọng cuối cùng của mình. Cô nhấc chiếc túi xách ở sau ghế và đứng lên, không ngó ngàng gì tới tấm danh tiếp anh đặt trên cái bàn trước mặt. Giật mình, Nick cũng đứng lên. Cuộc nói chuyện này rõ ràng không diễn ra theo lối thông thường. Nhìn chung, thường rất khó để làm lung lay lập trường của những kẻ lập dị, nhưng Rachel Sutton thì ngược lại, có vẻ cô muốn biến khỏi đây càng nhanh càng tốt.“Cô Sutton, tôi muốn lưu lại một số thông tin liên hệ với cô trước khi cô ra về.”
“Để phòng trường hợp anh có bất kỳ câu hỏi nào về những gì đã ghi chép lại sao?” Cô hướng ánh mắt sắc sảo về phía trang giấy trắng tinh trong cuốn sổ tay của anh.
Câu hỏi khiến anh cảm thấy có chút xấu hổ. “Tôi không biết phải viết gì. Câu chuyện của cô có chút… kỳ lạ.”
“Tôi biết điều đó.” Vai cô lập tức chùng xuống. “Và tôi cũng không hề trách anh vì đã hoài nghi về câu chuyện của tôi, thưa đặc vụ Bradley. Nếu ở địa vị của anh, tôi cũng sẽ có phản ứng như thế. Chỉ là có thứ gì đó đã thôi thúc tôi phải làm đến cùng và tôi đã hoàn thành công việc của mình. Tôi xin phép. Cảm ơn anh đã dành thời gian cho tôi.”
Cô quay người đi để lấy áo khoác và Nick cân nhắc hành động của mình. Việc thông minh và hợp lý nhất lúc này… là để cô đi. Chính cô đã thừa nhận rằng cô đã làm hết khả năng của mình. Thế nhưng bản thân anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đưa tay ra, chạm vào cánh tay cô.
“Trước khi đi, cô làm giúp tôi một việc được không?”
Cô hơi quay người về phía anh, vẻ mặt lo lắng. “Việc gì?”
“Hãy cầm con búp bê lên.”
Sắc mặt cô lập tức tái nhợt và cô nhanh chóng lùi lại. “Tôi nghĩ là không.”
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy kiên quyết. “Cô Sutton, tôi sẽ thành thật. Nhiều năm nay, tôi đã chứng kiến đủ những chuyện kiểu này rồi. Và không có chuyện nào là có thực hết. Điều đó khiến tôi hoài nghi. Mặt khác, tôi nhận thấy cô là một người thông minh, biết lý lẽ nên tôi tò mò muốn biết về những phản ứng mà cô đã mô tả. Đó có thể là những chứng cứ xác đáng khó lòng bác bỏ được.”
Cô lưỡng lự. Sau đó khẽ cắn môi và liếc nhanh về phía chiếc túi. Những ngón tay siết chặt lấy quai túi.
Nick chờ đợi hành động tiếp theo của cô. Nếu đây chỉ là một màn kịch thì có thực sự sẽ diễn rất giỏi. Trong phút chốc, anh đã tin vào sự lưỡng lự, nỗi kinh hoàng, sợ hãi của cô.
Cuối cùng, cô chùi lòng bàn tay vào quần, hạ chiếc túi xách khỏi vai, đặt nó bên cạnh chiếc áo khoác và tiến một bước về phía anh. “Thôi được.”
Im lặng, anh cầm chiếc túi lên và mở nó ra.
Cô bước đến chỗ chiếc túi, hít một hơi thật sâu, khẽ gồng mình và đưa tay vào túi nhấc con búp bê ra.
Chuyện xảy ra tiếp theo khác hoàn toàn với những gì Nick đã chứng kiến trong những năm tháng làm việc ở văn phòng FBI của mình.
Làn da của Rachel Sutton gần như không còn chút huyết sắc nào, để lộ một mảng tàn nhang ngang mũi. Mồ hôi vã ra cả trên môi. Bàn tay cô cứng ngắc, giữ con búp bê ở xa mình và cả cơ thể bắt đầu run rẩy. Hơi thở của cô ngắn mà dồn dập và cô phải vật lộn để hít thở. Nick tin rằng, nếu lúc này nếu kiểm tra nhịp tim của cô, nó chắc chắn đang đập tán loạn.
Vài phút trước, cô đã miêu tả phản ứng kinh hoàng của mình với con búp bê kia.
Những phản ứng đó hoàn toàn có thật. Cô không hề nói dối.
Nick không muốn chấp nhận điều đó. Nhưng anh ngờ rằng ngay cả một diễn viên siêu sao cũng không thể diễn ra được những phản ứng sinh lý mà Rachel đang có.
Nhưng điều này thật vô lý.
Đúng lúc này, đầu gối Rachel khuyu xuống, buộc anh phải hành động. Anh nắm lấy cánh tay cô và nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống chiếc ghế đã bỏ trống sáu mươi giây trước. Sau đó, vẫn không hề rời mắt khỏi cô, anh kéo con búp bê ra khỏi bàn tay còn đang run rẩy của cô và đặt nó lên bàn.
Sự thay đổi lập tức thật khiến anh giật mình. Toàn thân cô bớt run rẩy, hơi thở đều đặn dần và các cơ bắt đầu thả lỏng. Sắc mặt bắt đầu hồng hào trở lại.
Đây là điều kỳ lạ nhất mà anh từng chứng kiến.
“Để tôi lấy cho cô một ít nước.” Anh bước nhanh về phía cánh cửa.
“Không cần đâu. Tôi sẽ ổn thôi.” Cô chỉnh lại kính mắt, những ngón tay vẫn chưa hết run rẩy và nhìn anh với vẻ thăm dò. “Bây giờ anh đã tin tôi chưa?”
Thành thật mà nói, anh còn chẳng biết phải tin vào điều gì nữa. Anh không thể chối bỏ điều mình vừa chứng kiến, nhưng anh cũng không thể giải thích được nó. Anh cầm con búp bê lên, anh săm soi nó để tìm kiếm một lời giải thích nhưng hoàn toàn vô vọng. Anh cũng chẳng có chút phản ứng gì khi chạm vào nó. Chỉ có Rachel là có vẻ bắt được tín hiệu của nó mà thôi.
Anh đặt con búp bê xuống bàn, trở lại ghế của mình và cầm bút lên. “Sao cô không cung cấp cho tôi thông tin liên lạc nhỉ, cô Sutton? Hãy bắt đầu từ địa chỉ và số điện thoại.”
“Điều đó có nghĩa rằng anh sẽ lưu tâm đến việc này?”
Anh đã nghĩ đến việc đưa ra những câu trả lời mang tính hình thức, rằng mọi câu chuyện đều cần được ghi nhận và xem xét một cách cẩn thận, nghiêm túc. Nhưng thay vào đó, anh cho rằng người phụ nữ có đôi mắt trong veo đang ngồi đối diện với mình, người đã gạt bỏ những phán xét để đến đây, dù biết có thể sẽ bị nhạo báng với câu chuyện của mình, đáng được đối xử chân thành.
“Tôi không biết mình sẽ làm gì.” Anh gõ chiếc bút lên mặt bàn nhẵn thín. “Tôi đã nhìn thấy phản ứng của cô với con búp bê. Điều đó làm tôi hoang mang. Nhưng bất kể việc đó có liên quan đến tội ác nào đó hay chỉ là phản ứng tự nhiên của riêng cô… thì tôi không biết. Tôi cần xem xét kỹ hơn về điều này.”
Sau một phút, cô chậm chạp gật đầu. “Tôi nghĩ rằng như thế là công bằng. Anh cần gì ở tôi?”
Khi đã trả lời hết các câu hỏi của anh, cô cầm danh thiếp của anh lên và đứng dậy lấy áo khoác. Anh nhanh hơn cô một chút, giữ lấy tay áo giúp cô mặc vào. Anh cũng để ý tới màu xanh mòng két là lạ của chiếc áo.
“Màu sắc rất đẹp.”
Một nụ cười thoáng xuất hiện trên mỗi khi cô xốc chiếc áo khoác lên vai. “Mùa đông đã đủ u ám rồi. Màu này sẽ mang đến cảm giác tươi sáng hơn chút ít.”
“Một ý rất hay đấy. Tôi tiễn cô ra ngoài.”
Vẻ ngạc nhiên ánh lên trong đôi mắt màu nâu như nhung của cô. “Không cần đâu.”
“Cô đỗ xe ở đâu?”
“Gần góc đường.”
“Vậy thì cần đấy.” Không đợi cô trả lời, anh bước đến chỗ cánh cửa và mở cửa phòng.
Cô vẫn đứng yên, nhìn anh. “Tôi đã quen tự lo liệu cho mình rồi, đặc vụ Bradley.”
“Và tôi thì quen bảo vệ người khác rồi. Bệnh nghề nghiệp ấy mà.” Anh cười, một nụ cười đầy hàm ý trêu chọc. “Cô nghĩ mà xem. Trời đã tối và bên ngoài thì chẳng thiếu những kẻ nguy hiểm. Đặc vụ FBI sẽ chẳng vui vẻ gì khi tội phạm gây án ngay trong khu vực của mình.”
Cài khuy áo, Rachel thoáng mỉm cười và khẽ nhún vai đầu hàng. “Làm sao tôi có thể bác lại cái lý lẽ đó đây?”
“Sẽ khó đấy.”
Ý cười thoáng hiện trên đôi môi mềm mại khi cô lướt qua anh và anh cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng. Thật dễ chịu.
Ra khỏi toà nhà, anh chỉ cho cô biết những chỗ trơn trượt trên lề đường khi họ đi về phía cô để xe. “Cẩn thận băng đấy. Những chỗ này bằng đã tan vào ban ngày, nhưng chúng thường đông cứng lại vào buổi tối.”
Anh vừa mới dứt lời thì Rachel đã giẫm trúng một chỗ trơn. Anh đưa tay giữ lấy cô và cô cũng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. “Cô không sao chứ?”
“Vâng.” Câu trả lời có hơi đứt quãng khi cô chỉnh lại cặp kính trên mũi. “Cảm ơn anh. Tôi không muốn bị rớt kính chút nào. Tôi sẽ chẳng thể nhìn thấy gì nếu không có nó.”
Anh vẫn giữ nhẹ cánh tay cô khi hai người tiếp tục đi về phía chiếc xe. Và nhờ vậy, anh mới nhận ra rằng bước đi của cô hơi khập khiễng. Là do cô bị tật ở chân, hay do cú trượt chân vừa rồi?
Đến chỗ chiếc xe, cô rút chìa khóa từ trong túi ra và nhìn anh. “Nghe này… tôi rất cảm ơn anh vì đã không cười nhạo câu chuyện của tôi.”
“Phản ứng của cô không buồn cười chút nào.”
Cô gật đầu tiếp nhận lời nhận xét của anh, rồi ngồi vào ghế lái. “Chúc ngủ ngon, đặc vụ Bradley.”
“Chúc ngủ ngon.” Anh đóng cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt cô và sải bước theo hướng ngược lại. Liếc nhìn đồng hồ thật nhanh, anh biết chắc mình đã muộn bữa tối. Anh cần phải tăng tốc thật nhanh và quên đi công việc trong vài giờ tới.
Nhưng nhờ có sự xuất hiện của người phụ nữ đáng yêu và con búp bê kia, anh có cảm giác rằng không thể dễ dàng gác công việc lại được.
Khi bóng của Nick Bradley khuất vào trong màn đêm, Rachel hít một hơi dài, run rẩy. Khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ vừa qua thật căng thẳng. Phải nói là rất căng thẳng.
Nhưng tình hình còn có thể tệ hơn thế nữa. Ít nhất thì người đặc vụ FBI ấy đã rất tử tế lắng nghe cô. Cho dù sau đó anh ta và đồng nghiệp của mình có cười nhạo cô đi chăng nữa thì cũng đành chịu. Anh ta đã cho cô bám víu lấy chút lòng tự trọng cuối cùng bất chấp việc câu chuyện của cô có hoang đường đến thế nào. Anh ta xứng đáng được đánh giá cao vì điều đó.
Cô cũng chấm điểm cao cho anh ta ở những phương diện khác nữa. Ấn tượng đầu tiên của cô về anh là khi anh bước qua cửa. Hành động ấy cho thấy anh là một gã trai mang đặc phong cách Mỹ cổ điển. Anh cao khoảng từ một mét tám mươi lăm đến một mét tám mươi bảy, tóc màu hung và có dáng người lực lưỡng, săn chắc, phù hợp với mô tả người có dáng hình chữ T. Khi họ nói chuyện, chiếc cằm cương nghị và những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt của anh cho thấy anh là một người già dặn và chín chắn. Anh có nụ cười quyến rũ, nhưng cũng không vì thế mà làm mất đi sự kiên định nơi anh. Sự mạnh mẽ và quyền uy toát ra từ người đàn ông đó khiến Rachel có cảm giác rằng anh ta là một người rất trải đời, bất chấp cái dáng vẻ thân thiện đầy hấp dẫn bên ngoài. Một vết sẹo mờ trên thái dương càng khiến anh trở nên cuốn hút hơn nữa.
Ở anh là một sự kết hợp tổng thể đầy thu hút.
Cô cũng rất ấn tượng với anh bởi sự coi trọng chứng cứ và ý kiến của người khác. Anh có vẻ là kiểu người xem xét thấu đáo sự việc rồi mới rút ra những kết luận hợp lý, chứ không phải là người chìm đắm trong những suy nghĩ hoang đường.
Nói cách khác, anh là người hoàn hảo để cô chia sẻ câu chuyện của mình.
Vừa tra chìa vào ổ khóa, cô vừa cảm nhận sự rung động bất ngờ xuất hiện từ sâu thẳm trong lòng mình. Đó là một cảm giác xốn xang là lạ và đột ngột vô cùng.
Tại sao cảm giác đó lại xuất hiện chứ? Hai người mới gặp mặt trước đó chưa đầy nửa tiếng đồng hồ. Và cô đã kể với anh ta một câu chuyện kỳ lạ đến mức có thể gọi là điên rồ, mặc dù vậy, thái độ lịch sự đầy chuyên nghiệp của anh có thể đưa cô đến mảnh đất đầy mộng mơ và ngọt ngào. Hơn nữa, cho dù anh không hề đeo nhẫn ở bàn tay trái đi chăng nữa, thì rất có thể là anh cũng đã có vợ, hay có một cuộc hẹn hò nóng bỏng nào đó đang chờ đợi mình. Làm gì có anh chàng nào điển trai như vậy mà lại còn độc thân chứ.
Trên đường đi, Rachel hạ cửa xe xuống, hít thở không khí lạnh giá buổi đêm với hy vọng làm đầu óc mình tỉnh táo hơn, để xua đuổi những ý nghĩ hoang đường về đặc vụ Nick Bradley. Một người đàn ông như anh chẳng đời nào lại thích một phụ nữ tuyên bố rằng nhận được thông điệp từ một con búp bê. Và cô cũng không thể trách anh về điều đó.
Còn về con búp bê, cho dù anh có vẻ rất lịch sự, thì cô cũng biết rằng có lẽ lúc này anh đã quăng nó vào thùng rác rồi.
Nhưng việc đó ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô chuyển con búp bê đến cho các nhà chức trách, vậy là cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Và đối với cô, chuyện này đến đây là kết thúc.