CHƯƠNG 6
Khi cánh cửa phòng ăn ngừng đung đưa và trở về đúng vị trí của nó phía sau lưng, Rachel siết chặt mép quầy bếp và cố gắng xem xét lại toàn bộ kế hoạch ngày Valentine của mình. Thay vì một buổi tối đơn độc, yên tĩnh, cô sẽ ăn tối cùng một anh chàng điển trai.
Chuyện này thật phi thực tế.
Bỏ bánh mì vào lò, cô đi đến tủ lạnh để lấy đồ làm xa lát. Nhưng Marta sẽ mừng ngất ngây. Bạn cô luôn nói rằng cô phải quyết đoán hơn, rằng nếu cô gặp một người đàn ông chú ý đến mình thì cô nên là người chủ động. Nhưng cô không phải kiểu người chủ động như thế. Cô luôn coi việc đó quá mạo hiểm.
Nhưng cô đã đánh liều mời Nick Bradley một bữa tối ngẫu hứng.
Vì sao ư?
Cô không thể nói với mình rằng cô đưa ra lời mời đó vì sự biết ơn. Và đúng là cô biết ơn vì cách đối xử ân cần của anh đối với mình tuần trước và lời đề nghị ghé qua tối nay để giúp cô tìm ra chuyện rò rỉ thông tin.
Nhưng đó chưa phải là toàn bộ sự thật. Chỉ riêng lòng biết ơn không thể gây ra cảm giác xốn xang khi cô ở bên anh. Đó là sự hấp dẫn, thuần túy và giản đơn. Cô đã bị anh lôi cuốn ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ và sức hấp dẫn của anh thậm chí còn tăng thêm qua chuyến ghé thăm tối nay. Tóm lại là, cô đánh liều mời anh vì một lý do đơn giản: dường như anh đáng để mạo hiểm.
Trên tất cả là, hành động đó đã có kết quả. Anh đã chấp nhận.
Tuy nhiên, cô cố gắng kiềm chế sự xốn xang đột ngột của mình và quay trở lại với hiện thực. Rất có thể anh chỉ tranh thủ một bữa ăn ngon lành. Anh có thể là một đầu bếp cừ, nhưng hầu hết những anh chàng độc thân đều hoan nghênh những bữa ăn miễn phí, mà không phải động tay động chân làm. Cô không tin Nick là một ngoại lệ.
Hoặc có thể anh đã chấp nhận vì anh thích bầu bạn với cô và muốn ở bên cô thêm vài giờ. Cô thích giả thuyết đó hơn… cho đến khi cô đột ngột nghĩ ra rằng có lẽ anh cho rằng đó không đơn thuần chỉ là một lời mời ngẫu hứng của cô thôi. Dù gì hôm nay cũng là ngày Valentine. Và một anh chàng như Nick có lẽ đã được rất nhiều phụ nữ mời bữa tối, bao gồm cả thứ khác nữa ngoài bánh sô cô la tráng miệng.
Nếu là trường hợp đó, bữa tối sẽ kết thúc với sự xấu hổ dành cho cô và sự thất vọng dành cho anh. Rachel chưa bao giờ tin vào những mối quan hệ tiến triển quá nhanh. Và cô chưa từng thiếu thận trọng. Sức hấp dẫn của hai người đàn ông cô từng hẹn hò đã phai nhạt dần chỉ sau hơn một tháng khi cô hiểu rõ hơn về họ. Thậm chí có người đẹp trai và quyến rũ như Nick cũng không thuyết phục được cô thay đổi quyết định của mình. Cánh cửa phòng ăn bật mở và cô giật mình khi bờ vai rộng của anh lấp đầy không gian.
“Báo cáo có mặt làm nhiệm vụ.” Nụ cười tắt dần khi anh chăm chú nhìn cô. “Cô có ổn không?”
Cô cố nở nụ cười gượng gạo trong khi gắng sức kìm nén sự hồi hộp của mình xuống. “Hơi giật mình, còn lại thì ổn cả. Tôi không quen có người xuất hiện trong bếp.”
“Trong trường hợp đó, tôi rất hân hạnh được có mặt tại đây.” Sau khi nhìn cô thăm dò một lần nữa, anh mỉm cười và lướt mắt thật nhanh nhìn quanh căn bếp chật chội nhưng tiện nghi. “Chỉ cho tôi chỗ để dao dĩa đi.”
“Ngăn kéo trên cùng cạnh lò sưởi.” Cô chỉ ra phía cuối nhà. “Có khăn lót đĩa và khăn ăn trong tủ trên cùng. Muối và hạt tiêu cũng ở trên đó. Bơ ở cánh tủ lạnh.”
Anh tìm kiếm xung quanh, lấy ra tất cả những thứ cô đã liệt kê ra khi đang trộn xa lát và rót nước vào ly. Anh đi qua đi lại của bếp rất nhiều lần trong lúc sắp xếp bàn ăn, trò chuyện về những thứ lặt vặt và phong thái thư thả của anh giúp Rachel bình tĩnh lại.
Mười phút sau, khi họ mang đĩa vào phòng ăn, cô phát hiện ra Nick đã thắp nến và mở nhạc. Bản nhạc anh chọn cũng góp phần làm giảm bớt sự e dè của cô. Đó là một bản hòa tấu violin cổ điển, một trong những đĩa nhạc lãng mạn nhất trong bộ sưu tập của cô.
“Mùi hấp dẫn quá.” Anh giữ ghế cho cô khi cô ngồi xuống. “Ngon hơn bất kỳ món trứng tráng nào mà tôi có thể chế biến.” Anh ngồi xuống và giũ khăn ăn, quan sát đĩa mì ngon lành trước mặt mình. “Cô có phiền nếu tôi cầu nguyện trước không?”
Lời đề nghị làm Rachel bất ngờ. Một nam nhi đại trường phu không những cầu nguyện mà còn không ngại ngần thừa nhận điều đó. Thật đáng nể. Và cũng thật tự nhiên. Lời đề nghị đó làm cô yên tâm về chuyện anh không hề có ý đồ gì đối với bất cứ thứ gì anh từng nói hoặc làm. “Không đâu, anh cứ tự nhiên.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh nắm tay cô trong bàn tay ấm áp của mình và cúi đầu. “Tạ ơn Chúa vì đã cho chúng con thức ăn và cơ hội để cùng nhau chia sẻ bữa ăn này. Xin hãy che chở, bao bọc chúng con và giúp chúng con biết trân trọng những niềm vui bất ngờ được ban phát trong cuộc đời mình. Amen!”
Anh buông tay cô ra để cầm dĩa lên và ngay lập tức cô đã ghi nhớ cái đụng chạm của những ngón tay gầy gầy, rắn rỏi ấy.
“Tuần trước tôi đã để ý thấy sợi dây chuyền của cô và lần nữa vào tối hôm nay.” Anh chỉ cây thánh giá trên sợi dây chuyền bằng vàng mảnh mai trên chiếc áo len màu xanh lá cây của cô. “Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy thoải mái khi để nghị được cầu nguyện. Quả thật, nó rất đáng yêu.”
“Nó là của mẹ tôi.” Cô mân mê mặt dây chuyền vàng được chế tác rất tinh xảo. “Nó là thứ duy nhất mà tôi có, ngoài tấm ảnh của bà. Tôi đeo nó rất thường xuyên. Theo cách nào đó, nó giúp tôi cảm nhận được sự liên kết với bà. Và nó cho tôi chút cảm giác về gia đình.”
“Đó là lý do duy nhất cô đeo nó?” Nick lấy một miếng bánh mì nóng giòn từ rổ.
“Nếu anh đang hỏi tôi rằng đó có phải là một minh chứng về đức tin hay không, thì câu trả lời là không. Tôi nghĩ mình tin vào những gì nó tượng trưng cho… về mặt lý thuyết, đại khái thế. Nhưng suốt những năm sống ở cô nhi viện, tôi đã chứng kiến đủ các kiểu giáo hội và những đức tin đó làm tôi lẫn lộn hơn là thay đổi tôi.”
“Điều đó cũng dễ hiểu mà. Đưa cho đứa trẻ quá nhiều lựa chọn có thể làm nó hoang mang hơn là giúp nó tìm ra con đường cho chính mình. Tôi đang ở độ tuổi thiếu niên thì thông điệp đó ăn sâu vào tôi, nhờ vào sự can thiệp của một vị cảnh sát tốt bụng.”
“Sự can thiệp. Cách lựa chọn từ ngữ của anh thật thú vị. Có một câu chuyện đằng sau từ đó thì phải?”
Ôi trời!
Nick cầm ly nước lên và uống một ngụm dài và chậm rãi. Anh chính là người đã khơi mào vấn đề này. Câu hỏi của Rachel có thể hoàn toàn vô tư, nhưng quá khứ của anh thì không. Và đó là một chủ đề cấm kỵ trong suốt những năm qua.
Anh chỉ tiết lộ thời tuổi trẻ nổi loạn với số ít những người bạn tin cậy. Mặc dù đã trở nên đứng đắn, chín chắn hơn, anh vẫn chẳng có gì đáng tự hào về một số việc đã làm khi còn trẻ. Và anh chẳng thấy có lý do gì để đào bới những thứ xấu xa đó lên.
Đặt ly xuống bàn, anh cố nặn ra nụ cười. “Không có gì đáng để nhắc lại cả.”
Rachel nhìn anh trong chốc lát và má hồng lên khi cô với lấy ly nước của mình. “Xin lỗi, tôi không có ý tò mò.”
Khi cô nâng ly lên, để ly vướng vào mép đĩa và đổ nhào về phía cô. Nick chộp lấy chiếc ly, bàn tay anh nắm trọn bàn tay cô khi anh nắm chắc được cái ly lại. Nước sóng sánh trong ly ổn định dần… nhưng nhịp tim của anh thì không. Trước cảm giác những ngón tay thanh mảnh của cô dưới tay anh, trái tim anh bắt đầu đập loạn xạ một cách lạ lùng.
“Một lần nữa xin lỗi anh.” Má cô đỏ hơn, Rachel giật tay ra khỏi tay anh và đặt ly xuống bàn với sự cẩn trọng quá mức. “Tôi không biết vì sao gần đây mình lại lóng ngóng như thế.”
“Trải nghiệm kỳ lạ với con búp bê có thể là một lý do.” Nick cuốn một ít mì vào dĩa và xiên một con tôm, cố gắng kiểm soát lại nhịp tim của mình.
“Bệnh hay giật mình của tôi đã có trước sự việc đó nhiều tuần. Cảm giác lo lắng, bồn chồn bất ngờ xâm chiếm tôi vào một sáng thứ Bảy.” Cái cau mày bất chợt làm lông mày cô nhăn lại và sự hối tiếc thoáng xuất hiện trong ánh mắt. “Tôi không nên kể với anh điều này. Nó nghe cũng có vẻ kỳ quái giống như câu chuyện con búp bê. Và tôi muốn anh nghĩ tôi là người bình thường chứ không phải một kẻ điên rồ nào đó.”
“Tin tôi đi, tôi không nghĩ cô là một kẻ điên rồ. Tất cả chúng ta đều trải qua những giai đoạn căng thẳng. Có phải gần đây cô đã chịu nhiều áp lực hơn bình thường không?”
“Không. Đó chính là điều khiến việc này trở nên kỳ quái.”
“Có thể cô quá bận rộn. Giảng dạy và vẽ tranh trên tường, cô hẳn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.”
Cô nghịch nghịch chiếc dĩa, khẽ nhún vai thừa nhận: “Đúng là cuộc sống của tôi khá bận rộn. Ngoài công việc và vẽ tranh, tôi cũng có một lớp dạy đàn riêng cho vài học sinh. Và tôi chơi piano ở bữa trà mặn vào các ngày Chủ nhật.” Cô nêu tên một khách sạn cao cấp.
“Có vẻ cô ôm đồm quá nhiều việc. Tôi nghĩ cô sẽ cần có một kỳ nghỉ đấy.”
“Làm được thế thì thật tốt. Nhưng không có vẻ chuyện đó sẽ xảy ra sớm. Thế còn anh? Tôi sẵn lòng cá rằng anh không phải là người rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước. Tôi nghĩ công việc của anh rất bận. Anh có nhắc đến việc khôi phục một ngôi nhà thì phải?”
Khôi phục ngôi nhà là chủ đề anh cảm thấy thoải mái để bàn luận. Thạch cao, sơn, vữa, sàn nhà… đều là chủ đề an toàn. “Phải. Nó là một ngôi nhà xây bằng gạch theo kiểu kiến trúc Liên bang được xây từ năm 1852. Trước khi tôi mua nó, dơi và gián đã dùng nó làm nơi trú ngụ trong mười năm.”
“Ồ. Việc đó thật tham vọng.”
Anh cười khúc khích. “Bạn tôi có đủ kiểu dìm hàng khác nhau để miêu tả nó. Nhưng bất chấp tất cả những cảnh cáo mạnh mẽ, công việc đang tiến triển rất tuyệt vời. Vấn đề duy nhất là, tôi e rằng mình cũng không có nhiều thời gian để tận hưởng nó. Tôi định sẽ sang nhượng nó lúc hoàn thành.”
“Anh có chuyển nhà thường xuyên không?”
“Vài năm một lần. Tôi không ngần ngại chuyển đến một nơi mới, nhưng với ngôi nhà này, tôi thực sự không muốn rời đi.”
“Tôi có thể hiểu được điều đó, sau tất cả những việc anh đã làm.” Rachel phết bơ lên một mẩu bánh mì và nhìn anh với vẻ hiếu kỳ. “Tôi có thể hỏi tại sao anh vẫn tiếp tục công việc khôi phục ngôi nhà, trong khi biết rằng mình sẽ rời bỏ nó không?”
Đi quá xa khỏi chủ đề an toàn. Họ đang di chuyển đến vùng cấm địa lần nữa và anh tiếp tục thận trọng. “Tôi mua một ngôi nhà bất cứ khi nào nhận một nhiệm vụ mới. Chưa có ngôi nhà nào phức tạp như thế này, nhưng luôn là một nơi xập xệ. Tôi có thể sửa chữa và nhượng lại ở mức giá hợp lý cho một gia đình trẻ không có khả năng mua được một căn nhà. Vì lý do nào đó tôi đã được ban cho năng khiếu bẩm sinh cho việc khôi phục nhà ở và thích thú với việc ít bột mà gột nên hồ. Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng hàn xì không phải là thế mạnh của mình.” Nick kết thúc câu trả lời bằng một thông tin đùa cợt với hy vọng rằng Rachel sẽ mỉm cười đáp lại và thay đổi chủ đề.
Nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ.
“Đó là một hành động vô cùng cao thượng.” Ánh mắt cô dịu dàng với vẻ đầy ngưỡng mộ và luồng hơi ấm áp, dễ chịu bao trùm lấy Nick giống như những gì anh cảm thấy khi bán ngôi nhà cho một gia đình trẻ xứng đáng. Nhưng mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hắng giọng, anh nhún vai, không biết đáp lại lời khen của cô như thế này. “Đó là một thú vui rất lành mạnh. Cưa xẻ và đập búa cũng là cách lý tưởng để giải tỏa căng thẳng trong công việc. Tôi cũng nhận được khá nhiều lợi ích do việc đó mang lại, giống như những gia đình mua lại căn nhà vậy.”
“Tôi cho là những gia đình trẻ đã được hưởng lợi đó sẽ không phản đối điều đó.”
Rachel ngả người dựa vào lưng ghế và chăm chú nhìn anh. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng bánh xe đang chuyển động ro ro trong đầu cô và chuẩn bị chờ đón xem cô sẽ đưa ra điều gì tiếp theo. Trái ngược lại với những nghi ngờ ban đầu của anh trong suốt chuyến ghé thăm văn phòng FBI của cô tuần trước, giờ đây anh có thể khẳng định rằng tư duy của người phụ nữ này hoàn toàn bình thường.
“Tôi đang nghĩ rằng thời thơ ấu của anh hoặc là rất đỗi bình dị và anh muốn tạo ra những trải nghiệm tương tự cho những người khác, hoặc khác xa với ý nghĩ đó, anh muốn hỗ trợ những cặp bố mẹ trẻ, những người đang cố gắng tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp cho con cái mình.”Và sự sáng suốt và khả năng suy diễn một cách logic của cô cũng không hề có vấn đề. Thêm vào đó, suy nghĩ của cô cũng rất thận trọng. Cô đưa ra nhận xét, chứ không phải là câu hỏi, hướng câu trả lời về phía anh. Anh có thể lái câu chuyện đi chệch hướng hoặc tiếp tục đi theo đúng hướng của nó. Cô để anh nắm quyền quyết định.
Khi Nick cân nhắc tình hình, anh đột nhiên nghĩ đến vô vàn lời cầu nguyện mình thốt ra với Chúa để cầu xin Ngài ban cho cuộc đời mình một người phụ nữ đặc biệt. Có thể Rachel Sutton đã được định là người phụ nữ đó.
Nếu anh đi bước tiếp theo.
Trong lòng, Nick cảm thấy rằng mình đang đứng giữa ngã ba đường. Trước đây, khi có một người phụ nữ nào đó anh hẹn hò thăm dò quá khứ của mình, anh đều lảng tránh. Mánh khóe đánh trống lảng của anh đã trở thành bản năng và chúng sắp phát huy tác dụng vào lúc này. Nhưng nếu chọn biện pháp đó, anh cảm thấy cánh cửa để anh tiến tới với Rachel sẽ đóng lại. Bởi vì không người phụ nữ nào lại nghĩ đến chuyện ràng buộc tương lai với người đàn ông không chia sẻ gì với mình. Với người đàn ông đặt lòng tự tôn của mình lên trên tất cả, nhất định không tiết lộ những sai lầm cũng như những thành tích. Với người sợ phải giãi bày bí mật sâu kín của mình để có được sự tin tưởng từ cô ấy.
Giờ anh chưa sẵn sàng tiết lộ toàn bộ câu chuyện đáng sợ của mình. Vẫn còn quá sớm cho điều đó. Nhưng Rachel đã chia sẻ rất nhiều về quá khứ của mình với anh tối nay, nói chuyện cởi mở về mẹ cô, về tai nạn bi thảm đã để lại cho cô đôi chân khập khiễng vĩnh viễn, không được ai nhận nuôi, trưởng thành trong cô nhi viện. Và cô trả lời câu hỏi của anh về đức tin, một chủ đề rất riêng tư, một cách thành thật.
Còn anh, tất cả những gì anh kể với cô chỉ là lời bình luận về người cảnh sát có tầm ảnh hưởng và một chút xíu thông tin về công việc khôi phục ngôi nhà của mình.
Như thế không đủ để kéo dài một buổi tối, đừng nói đến chuyện đặt nền tảng cho những buổi tối khác sau này.
Khi sự im lặng giữa họ kéo dài ra, Rachel nở một nụ cười nhạt và đặt đĩa xa lát đã hết lên trên mặt bàn. “Tôi hy vọng anh vẫn để dành bụng cho món tráng miệng, cho dù nó không thanh đạm lắm. Nhưng tôi phải nói rằng nó là cái đĩa sạch nhất mà tôi từng thấy.”
Cô đứng lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh khi anh cũng nhổm người định đứng lên. “Không cần đến hai người để rót cà phê và cắt bánh đâu. Sao chúng ta không dùng món tráng miệng trong phòng khách bên cạnh lò sưởi nhỉ?” Cô với tay lấy đĩa của anh nhưng dừng khựng lại khi anh đặt tay lên tay mình.
“Thời thơ ấu, tôi thuộc trường hợp sau, Rachel. Rất khác xa so với những gì cô tưởng.” Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trống trước mặt mình và nói.
“Tôi xin lỗi, Nick.” Sự cảm thông làm giọng nói của cô trở nên dịu dàng.
“Tôi không nói nhiều về nó.”
“Tôi cũng không thích nói nhiều về quá khứ của mình. Nó mang tôi quay trở lại với những ký ức mà tôi chỉ muốn quên đi. Đặc biệt những chuyện liên quan đến thuốc men. Nhưng tất cả những gì xảy ra với tôi hơn ba mươi năm trước đã tạo nên con người tôi của ngày hôm nay. Để hiểu tôi, bạn bè tôi cần biết phần nào quá khứ đó. Tôi chỉ chia sẻ một cách có chọn lọc.”
Nick không bỏ qua hàm ý của cô. Cảm động, anh ngẩng đầu lên để tìm kiếm khuôn mặt cô. Cô đỏ mặt trước cái nhìn chăm chú của anh. Một đặc điểm đáng yêu, anh trân trọng sự hiếm có của nó. Và ẩn ý của nó.
“Nếu cô vẫn quan tâm đến câu chuyện về người cảnh sát của tôi, tôi sẽ kể với cô đôi chút trong lúc dùng món tráng miệng.”
Môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Lần này là nụ cười thật sự. “Tôi thích điều đó. Anh cứ tự nhiên nhé và tôi sẽ quay lại ngay.”
Nick thong thả đến bên lò sưởi trong phòng khách. Anh đút tay vào sâu trong túi quần, cân nhắc xem mình sẽ chia sẻ câu chuyện đến mức nào. Nhưng Rachel không cho anh cơ hội để suy xét câu hỏi đó, xuất hiện trở lại nhanh đến mức khiến Nick tự hỏi có phải cô đã vội vã chuẩn bị đồ tráng miệng vì sợ rằng anh sẽ thay đổi ý, nếu cô để anh một mình quá lâu.
Nhưng đó không phải những gì cô nghĩ. Chân anh đã lạnh toát đi mặc dù chỉ cách chiếc lò sưởi đang ánh lên ngọn lửa vui tươi, ấm áp vài bước chân.
Khi cô chuyển cà phê và bánh từ khay lên mặt bàn trong im lặng, anh đang đứng như tượng. Mùa hè năm ngoái, khi Mark dùng nhà anh làm khách sạn, anh đã nổi cáu với Mark vì đã không nghĩ đến cảm nhận của Emily. Anh đã khuyên bạn mình suy nghĩ kỹ về vấn đề tình cảm và thẳng thắn nhìn nhận cảm giác của mình. Anh bảo bạn mình phải biết trân trọng phước lành đã mang một người như Emily đến với cuộc đời mình. Anh thậm chí còn nhớ mình đã ba hoa với Mark rằng anh là người quan tâm đến những cảm xúc và không ngần ngại nói về điều đó, rồi gợi ý Mark hãy lấy đó làm gương.
Lúc này anh đã ngộ ra việc áp dụng những nguyên tắc đó khó đến mức nào.
“Tôi có kem và đường ở đây. Anh có dùng không?”
Nghe thấy tiếng Rachel, Nick rời khỏi lò sưởi, đi đến và đến ngồi xuống ghế trường kỷ cùng cô, giữ khoảng cách an toàn giữa họ. “Không. Tôi chỉ uống cà phê đen là được rồi.”
“Rõ ràng và dứt khoát. Sao mà tôi lại biết trước là sẽ thế chứ?” Cô mỉm cười với anh khi thêm hai thìa đường vào cốc của mình và thêm một lượng kem lớn.
“Cũng giống cách cô quy cho tôi là một gã dùng bít tết dày vài phân?”
Cô nhăn mũi. “Chuẩn. Sai lầm đó đã dạy tôi không bao giờ đi đến kết luận hoặc đưa ra những quy chụp dựa trên định kiến cá nhân.” Cô nhấp một ngụm cà phê và đặt cốc xuống miếng lót. Cầm bánh lên, cô nhìn anh với ánh mắt suy đoán. “Anh đã nghĩ lại về việc chia sẻ câu chuyện người cảnh sát chưa?”
Nick cẩm cốc lên. Không có chuyện gì qua mắt được người phụ nữ này. Dường như cô bắt được sóng giao cảm từ con người cũng như đã bắt sóng được con búp bê Raggedy Ann.
Nhưng thành thật mà nói, anh cũng đã suy đi nghĩ lại về chuyện đó. Anh đã nghĩ đến lần thứ ba, thứ tư thì chính xác hơn. Nhưng anh đã quyết định sẽ chia sẻ một phần quá khứ của mình. Uống một ngụm cà phê đặc, những ngón tay anh bao quanh chiếc cốc và giữ lấy nó.
“Để có thể hiểu được câu chuyện về người cảnh sát đó, tôi phải quay lại xa hơn một chút. Có vẻ cô và tôi có điểm chung khác bên cạnh việc nhanh chóng đi đến kết luận dựa trên định kiến cá nhân. Tôi cũng là trẻ mồ côi.”
“Đây là đúng là buổi tối dành cho những chuyện đáng ngạc nhiên. Quả là rất trùng hợp.”
“Tôi đồng ý. Dù sao đi nữa, tôi được đưa vào trại trẻ mồ côi khi lên sáu.”
“Vì sao?”
Anh siết chặt chiếc cốc hơn. “Mẹ tôi mất khi tôi năm tuổi và cha tôi… có vấn đề. Cuối cùng, chính quyền tách tôi ra khỏi ông ấy và toàn bộ quãng thời gian sau đó, tôi sống trong các cô nhi viện khác nhau.”
“Không ai nhận nuôi anh?”
“Không. Tôi không có vấn đề gì về thể chất, như cô, nhưng tôi không phải là đứa trẻ đáng yêu nhất. Tôi có vấn đề về thái độ và hành vi khiến cho mọi người đều quay lưng. Điều đó trở nên tệ hại hơn khi tôi lớn hơn. Suốt năm đầu tiên ở trường trung học, tôi bị phát hiện trốn học quá thường xuyên. Thêm vào đó, tôi giao du với một nhóm những đứa trẻ xấu tính chuyên ăn cắp vặt, dùng ma túy liều nhẹ và phá phách. Chắc chắc nếu tôi tiếp tục theo con đường đó, cuộc đời tôi sẽ kết thúc bằng một cái chết vất vưởng ngoài đường. Hoặc phía sau những song sắt.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Dan Foley. Một sĩ quan mới phụ trách xử lý học sinh trốn học của thành phố Detroit, rất hăng hái và tích cực, ông đã hạ quyết tâm sẽ cứu vớt tất cả những đứa trẻ mà ông có thể. Vì lý do nào đó ông đặc biệt chú ý đến tôi. Trước đó, chẳng một ai thèm để ý đến tôi cả.” Những từ cuối cùng thốt ra một cách khó nhọc, anh uống một ngụm cà phê, bị dao động bởi luồng cảm xúc nghèn nghẹn bất ngờ. Anh uống ngụm thứ hai trong khi Rachel ngồi khoanh chân ở đầu bên kia trường kỷ chờ đợi anh tiếp tục câu chuyện.
“Anh có muốn uống thêm không?”
Trước câu hỏi nhẹ nhàng của cô, anh gật đầu. “Vâng, cảm ơm cô.” Anh có thể tận dụng vài giây ngắn ngủi ấy để lấy lại bình tĩnh.
Đến lúc cô đã rót thêm cà phê cho anh và trở lại ngồi xuống đầu ghế bên kia, anh đã sẵn sàng tiếp tục câu chuyện của mình.
“Lúc đầu tôi đã lảng tránh Dan. Nhưng ông cứ lẽo đẽo theo tôi, nói chuyện với tôi, đưa tôi đi xem bóng đá hoặc đi ăn burger. Ông thậm chí còn cho tôi số điện thoại cá nhân và bảo tôi có thể gọi bất cứ lúc nào. Dần dần tôi bắt đầu tin rằng sự quan tâm của ông là chân thành, rằng tôi có ý nghĩa với ông.”
“Ông ấy có vẻ là một người đáng nể.”
“Đúng thế. Tôi gặp ông ấy vào tháng Chín của năm học thứ hai, một tuần trước sinh nhật lần thứ mười sáu và vào tháng Mười một ông đã mời tôi đến nhà dùng bữa tối nhân dịp lễ Tạ ơn. Hành động đó, hơn bất kỳ điều gì khác, đã thuyết phục tôi tin rằng ông thực sự quan tâm tôi. Và sự tin tưởng mà ông đặt ở tôi, điều đó đã tác động mạnh mẽ tới tôi. Điều kiện duy nhất kèm theo lời mời đó là tôi sẽ phải đi dự các buổi lễ buổi sáng ở nhà thờ với ông, vợ ông và hai người con đang học đại học về nhà nghỉ lễ. Nhưng tôi cho đó là một cái giá rẻ phải trả cho bữa tối với gà tây nhà tự nấu. Dù nghe có vẻ hơi kịch, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng ngày đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi đã tìm được một gia đình thứ hai và tôi tìm thấy Chúa.”
Rachel hít một hơi sâu, miếng bánh bị cô bỏ quên đang nằm trên đùi. “Đó là một câu chuyện rất cảm động.”
Phải, đúng thế. Và cô chưa biết gì về nửa còn lại của câu chuyện đó đâu. Anh đã bỏ qua rất nhiều chi tiết đáng ngại hơn, chắc chắn rằng chỉ tiết lộ những chi tiết cơ bản cũng đã đủ khó khăn lắm rồi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả là anh nhận thấy kể về chuyện này không khó như anh vẫn tưởng, ngoại trừ một khoảnh khắc ngắn ngủi khi anh bỗng dao động và làm mất kiểm soát. Trước ánh mắt đầy thông cảm, ấm áp của Rachel, từ ngữ cứ thể thoát ra không cần phải quá cố gắng. Thay vì cảm giác đang mạo hiểm và chia sẻ quá khứ của mình, anh lại cảm thấy an toàn. Đó là một cảm giác mới lạ và cực kỳ… nhẹ nhõm.
Khi sự im lặng kéo dài, Rachel ngả người về phía trước. “Làm thế nào anh lại làm việc cho FBI, Nick?”
Phần này của câu chuyện thì dễ dàng hơn nhiều. “Tôi cắt đứt liên hệ với những người được gọi là bạn đó, chỉnh đốn lại việc học hành và cuối cùng giành được học bổng đại học. Sau khi có bằng khoa tội phạm và hành pháp, tôi học thẳng lên học viện cảnh sát. Sau bảy năm làm cảnh sát tuần tra, tôi được nhận vào làm ở FBI.”
“Ồ! Tôi cá là Dan Foley tự hào về anh lắm.”
“Có lẽ là thế.” Một nụ cười sầu muộn nở trên khóe miệng anh. “Ông mất mười năm trước, vài tháng trước khi tôi gia nhập FBI. Nhưng tôi có cảm giác là ông biết.” Hắng giọng, anh chỉ tay về phía chiếc bánh chưa đụng đến của cô và cầm dĩa của mình lên. “Cô chưa ăn món tráng miệng kìa.”
Cô chăm chú nhìn miếng bánh trong lòng. “Điều đó chứng tỏ câu chuyện của anh thú vị như thế nào. Chẳng có mấy thứ có thể làm tôi xao nhãng đến nỗi bỏ qua cả sô cô la đâu.”
Sau khi cả hai hướng sự chú ý vào món bánh ngọt, Nick chuyển trọng tâm câu chuyện quay lại với Rachel, hỏi về âm nhạc và bật cười trước mấy câu chuyện về những đứa trẻ chuyên gây ra những chuyện đáng ghét của cô. Anh khăng khăng giúp cô dọn dẹp, cởi áo jacket, nới lỏng cà vạt và xắn tay áo lên khi anh tráng và xếp đĩa, cốc và những đồ bạc vào máy rửa bát.
“Cảm ơn vì đã xử lý số bát đĩa, Nick.” Rachel lau quầy bếp và lau khô tay bằng một chiếc khăn bông.
Không biết từ lúc nào họ đã chuyển sang gọi tên riêng. Nick không thể xác định là từ lúc nào. Nhưng cách gọi đó mang đến cảm giác tự nhiên… và thoải mái.
“Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm sau bữa ăn tuyệt vời của cô.” Anh kéo tay áo xuống và nhìn đồng hồ. Anh không ngại nấn ná thêm một chút nữa, nhưng lời mời là dành cho bữa tối và giờ thì bữa tối đã xong. Anh không muốn lạm dụng sự chào đón. “Tốt hơn là tôi nên về thôi. Tuyết đang dày thêm rồi.” Anh chỉ ra bên ngoài cửa sổ bếp, nơi những bông tuyết nối đuôi nhau xoay xoay trên mặt kính. “Dù sao, tôi đã chiếm dụng thời gian đọc sách theo kế hoạch của cô rồi.”
Vẻ mặt trống rỗng nhất thời của cô cho thấy cuốn sách Rachel nhắc đến đã đánh mất sức hút của nó. Lời nói tiếp theo của cô khẳng định điều đó. “Nó đợi được mà.” Cô dựa người vào quầy bếp, cả hai tay vịn vào đó. “Tôi đã có một buổi tối rất vui, Nick ạ.”
Anh cười với cô. “Tôi cũng thế. Có thể chúng ta sẽ có một buổi tối vui vẻ như hôm nay vào một ngày nào đó.”
“Tôi cũng thích thế.”
Ánh mắt họ dừng lại trên đối phương và Nick phải kìm nỗi thôi thúc muốn trộm một nụ hôn từ đôi môi khiêu khích kia. Mặc dù đó có vẻ là một cái kết phù hợp cho bữa tối Valentine đầy bất ngờ của họ, nhưng anh không chắc Rachel sẽ phản ứng như thế nào. Mặc dù vậy, anh sẽ không liều lĩnh manh động mà tấn công quá mạnh mẽ người phụ nữ anh hy vọng sẽ còn được gặp nhiều lần hơn nữa.
“Để tôi đi lấy áo jacket.” Với chiến thắng từ cuộc đấu tranh tư tưởng, anh quay lại phòng ăn và lấy áo khoác từ lưng ghế nơi anh đã vắt nó lên trước đó. Khi anh xỏ tay vào ống tay áo, Rachel đã lấy áo choàng của anh từ chiếc tủ cạnh cửa trước. Cô im lặng đưa nó cho anh khi anh bước đến chỗ mình và khoác nó vào.
“Tôi hy vọng là đường xá ổn cả.” Giọng cô hơi run run và những ngón tay cô lóng ngóng khi cô gạt khóa cửa và kéo nó ra.
Không cần phải là một nhà ngoại cảm để nhận ra sự hồi hộp của cô. Và dù nhận ra sự khao khát trong ánh mắt cô, anh cũng thấy có sự lo lắng đồng thời trong đó. Và cả sự bất định nữa.
Nhất định là không hôn hít gì tối nay.
Thay vào đó, anh lướt nhẹ một ngón tay trên gò má cao nhã của cô và cảm nhận thấy hơi thở nghẹn lại trong cổ họng cô. “Cảm ơn vì một ngày Valentine đáng nhớ, Rachel. Tôi sẽ liên lạc lại sau.”
“Tôi cũng thích thế.” Cô kéo cửa mở, đón một luồng gió mạnh kèm theo những bông tuyết ùa vào. “Lái xe an toàn.”
Vẫy tay đáp lại, anh cúi đầu lao vào trong gió và sải bước đến xe. Những cành lá héo nhô lên phía trên bãi tuyết chồng chất dọc lối đi, gợi anh nhớ đến những bông cúc trắng Rachel đã bỏ đi ngay sau khi anh đến.
Tại sao trong đời cô không có lấy người đàn ông nào đủ quan tâm để gửi tặng cô hoa trong ngày đặc biệt này? Cô là người thông minh, duyên dáng và hiểu biết. Cô có khiếu hài hước, bản năng nhạy bén và khả năng lắng nghe tuyệt vời. Anh thấy mừng vì cho đến lúc này, chưa có gã nào giành lấy cô.
Làm thế nào mà cô vẫn còn độc thân cho đến độ tuổi ba mươi là một câu đố anh không thể giải đáp. Nhưng anh biết một điều.
Một phụ nữ như Rachel xứng đáng được nhận hoa hồng trong ngày Valentine.