← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Cô không nên đồng ý để anh đến.

Bực bội với chính mình, Rachel đi đi lại lại trong phòng khách nhỏ, bữa tối cũng bị cô bỏ quên. Một người đàn ông như Nick Bradley chắc chắn sẽ có chốn để lui tới vào bất kể tối thứ Sáu nào, đừng nói là tối thứ Sáu này. Nhưng lời đề nghị đột ngột của anh đã làm cô bất ngờ và không kịp cân nhắc xem chuyến ghé thăm bất chợt này liệu có làm xáo trộn kế hoạch ngày Valentine của anh hay không.

Năm phút sau khi dập máy, ý nghĩ nảy lên trong đầu cô. Cô đã cố gắng gọi lại cho anh, nhưng chỉ nghe được tiếng đáp lại của hộp thư thoại. Điều đó có nghĩa là anh đã rời văn phòng làm việc rồi. Việc tốt nhất bây giờ cô có thể làm là xin lỗi vì sự thiếu suy nghĩ của mình và để anh đến với người phụ nữ may mắn nào đó đang đợi anh. Chuông cửa reo khiến cô khựng lại. Ít nhất thì cô đã dừng hẳn việc đi đi lại lại. Còn nhịp tim thì lại tăng vọt lên gấp đôi.

Ôi trời, Rachel. Bình tĩnh nào! Anh chàng đó đến đây vì công việc thôi.

Tuy nhiên, vừa nhìn qua mắt thần trên cửa thì phần bình tĩnh ít ỏi còn lại của cô đã hoàn toàn bốc hơi, hệt như hơi thở lỗi vì sự sương khói của Nick vậy. Vẻ ngoài điển trai đến bất công. Đôi mắt xanh thẫm có thể khiến người ta chìm đắm, cùng với dáng người cao ráo làm tăng thêm vẻ điển trai đó. Cô luôn có cảm tình với các chàng trai người Mỹ có mái tóc sáng màu, được cắt tỉa gọn gàng giống như Nick Bradley. Thêm vào đó là chiếc cằm khỏe, đôi môi cương nghị và chiếc mũi hơi khằm như thể nó đã từng bị gãy một lần. Những nét đẹp đó tạo nên một tổng thể vô cùng cuốn hút.

Quá tệ là họ không gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường hơn.

Nhưng việc đó cũng chẳng quan trọng. Một người đàn ông như Nick sẽ không bao giờ để ý cô. Cô chỉ là một con nhóc bốn mắt như những đứa trẻ vẫn thường trêu ghẹo khi cô còn nhỏ. Chúng thường hay giễu cợt cả cái chân khập khiễng của cô. Mái tóc cô thì xỉn màu, đôi mắt nâu không có gì nổi bật và vẻ ngoài trung bình cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Chả trách cô lại cô đơn trong ngày Valentine thế này.

Chuông cửa lại reo và Rachel giật nảy mình. Chúa ơi! Cô đã nhìn ngắm anh chàng đặc vụ cao ráo đang đứng ngoài cửa nhà mình bao lâu rồi? Quá lâu, cô kết luận khi quan đôi hàng lông mày của anh đang khẽ nhíu lại.

Cố mỉm cười gượng gạo, cô lùi lại và kéo mở cửa. “Cảm ơn vì đã ghé qua, đặc vụ Bradley.”

Anh đáp lại cô bằng nụ cười chân thành, lúm đồng tiền trên má trái của anh khiến trái tim cô gần như tan chảy.

“Không vấn đề gì. Tôi chỉ tiếc là chuyện này lại xảy ra.” Những bông tuyết trắng từng mảng rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn mái hiên, đậu lại trên vai áo khoác dạ màu đen và mái tóc màu hung của anh. Một bông tuyết khẽ vương trên lông mi của anh. Và khi anh vừa mỉm cười vừa đưa những sát thấy ngón tay thon dài của mình gạt nó đi, cô đã nhìn không chớp mắt. “Có vẻ như chúng ta lại đang phải trải qua một đợt thời tiết kinh khủng nữa.”

Thời tiết. Anh ấy đang nói về thời tiết. Bằng cách nào đó, cô nhanh chóng tìm được lời đáp lại cho phù hợp. “Đó là những gì các nhà khí tượng nói. Tôi mừng là đã đến cuối tuần và tôi không phải đi đâu cho đến tận Chủ nhật. Xin mời vào.” Cô đứng tránh sang một bên.

Anh bước qua ngưỡng cửa, thân hình cao ráo và đôi vai vạm vỡ của anh ngay lập tức khiến cho phòng khách nhà cô như càng trở nên nhỏ bé hơn. Khi cô đóng cửa lại, anh lướt mắt quanh căn phòng một lượt. Cô cũng làm như thế và biết chắc rằng ánh mắt sắc sảo của anh đã nhìn rõ toàn bộ căn phòng bừa bãi này rồi: chiếc khăn màu xanh tím quăng bừa bãi trên chiếc ghế xa lông màu trắng nhờ nhờ, sách dạy nhạc chất đống trên một trong hai chiếc ghế bọc đệm màu xanh đặt hai bên lò sưởi, sách hội họa để mở nằm trên nóc chiếc thùng mạ đồng được dùng làm bàn uống nước.

Anh chắc chắn cũng đã chú ý đến đôi dép lê bằng lông màu hồng rực cô vứt ở cạnh lò sưởi mấy đêm hôm trước. Chúng rực rỡ chẳng khác gì ánh sáng đèn neon từ sàn gỗ sáng bóng đang nhấp nháy với anh. Và những bức thư cô nhận từ hai ngày trước cho đến giờ vẫn đang chất ở góc lò sưởi, bên cạnh một khung ảnh nhỏ.

“Phiền anh ngồi chờ một lát trong khi tôi đi vứt cái này.” Cô túm lấy bình hoa cúc héo rũ từ chiếc bàn bên cạnh ghế xa lông lên. Nếu cô đã không kịp dọn dẹp cả căn phòng, thì chí ít cô cũng phải vứt bỏ lọ hoa kinh khủng này đi. “Tôi thường thay hoa vào thứ Sáu, nhưng cửa hàng hoa vào tối nay đông như sở thú vậy. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Để anh lại trong phòng khách, cô chạy như bay vào bếp. Sau khi vứt bỏ những bông hoa cúc đã héo rũ, cô tranh thủ hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Nếu Nick Bradley đã tạo được ấn tượng mạnh mẽ và có phần áp đảo cô ở văn phòng FBI, thì sự hiện diện của anh trong căn nhà bé nhỏ này vẫn khiến cô không cách nào kháng cự được. Sự mạnh mẽ, rắn rỏi và cả sự nam tính của anh như choáng ngợp cả căn phòng. Vô cùng quyến rũ.

Nhưng thật ngu ngốc nếu cô cứ bị ám ảnh bởi điều đó. Cô biết vậy. Cô là người thực tế, cô cũng biết rõ rằng những mơ mộng viển vông chẳng qua cũng chỉ là… ảo tưởng. Vậy mà tối nay, phản ứng của cô rất khác thường. Có lẽ do hôm nay là ngày Valentine, cô nghĩ thế. Và điều đó nhắc cô nhớ đến việc phải để Nick rời khỏi đây nhanh nhất có thể, để anh có thể trở về với ngày lễ tình nhân của mình.

Khi cô quay lại, anh vẫn đang đứng đó. Rất tốt. Cũng không cần phải quá thoải mái. Anh ấy sẽ không ở đây lâu.

Cô đi ra sau chiếc ghế xa lông, dùng nó làm biên giới với anh, khi cô đặt tay lên mặt vải gấm của chiếc ghế. “Tôi đã cố gắng gọi lại cho anh, nhưng anh đã rời phòng làm việc rồi. Chúng ta có thể bàn về chuyện rò rỉ thông tin này vào lúc khác, đặc vụ Bradley. Tôi chắc anh đã có kế hoạch cho tối nay.”

Cô dứt lời, mọi thứ bắt đầu chìm vào im lặng. Trong sự im lặng kéo dài, mắt anh khẽ cau lại, môi hơi mím và đầu hơi nghiêng, cô biết anh đang cân nhắc câu trả lời.

“Trừ phi dự án khôi phục ngôi nhà cổ của tôi cũng được tính là kế hoạch, còn lại thì tôi không có.” Anh nói chậm rãi và có vẻ đắn đo khi nhìn cô với ánh mắt chân thành và kiên định.

Rachel cố gắng không để lộ vẻ ngạc nhiên trước sự chân thành ẩn chứa sự trấn an đó của anh. “Ồ. Ừm… Dù sao thì, tôi cũng không muốn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của anh.”

Khóe miệng anh nhếch lên. “Tôi đã quen với việc giờ giấc thất thường rồi. Tội phạm thường không có ngày nghỉ mà.”

Cô khẽ cười đáp lại. “Tôi cũng nghĩ vậy. Được rồi… nếu anh chắc là mình không thấy phiền, hãy để tôi cất áo khoác giúp anh nhé?”

Anh cởi áo khoác và đưa nó cho cô, đợi đến khi cô ngồi xuống một đầu ghế xa lông rồi mới ngồi xuống đầu ghế còn lại.

“Tôi đã nghĩ về việc này trên đường lái xe đến đây.” Anh xoay người về phía cô, đặt tay lên lưng ghế. “Tôi đã dùng bữa với hai cặp vợ chồng đều là bạn thân của tôi vào tối thứ Sáu tuần trước sau cuộc nói chuyện của chúng ta. Họ là những người duy nhất tôi kể về câu chuyện của cô. Cả hai người đó đều là đặc vụ. Một cặp sống ở Virginia và chỉ đến đây vào cuối tuần. Chẳng có cơ hội nào để họ kể cho bất kỳ ai ở St. Louis nghe cả. Vợ chồng người đặc vụ kia sống ở đây. Tôi đã gọi cho cậu ấy lúc ở trên xe. Họ cũng không kể bất kỳ điều gì với ai. Tôi nghĩ chuyện rò rỉ phát sinh từ phía cô. Cô nói rằng đã kể với một người bạn về việc này và nhờ cô ấy nói với chồng mình. Liệu có ai nghe trộm lúc cô và cô bạn đó nói chuyện không?”

“Không. Chúng tôi ở riêng trong phòng giáo viên.”

“Thế còn vợ chồng bạn cô thì sao? Liệu họ có kể với người khác không?”

“Tôi đã yêu cầu Marta không kể và cô ấy hứa với tôi rằng họ sẽ không tiết lộ một từ nào. Tôi tin cô ấy.”

Nick lùa tay vào tóc và lắc đầu. “Chuyện này thật vô lý.”

“Giống như câu chuyện tôi kể với anh tuần trước.” Rachel cười thật nhẹ, nụ cười không pha chút hài hước nào.

“Thực ra, với tôi mà nói, câu chuyện đó có vẻ hợp lý rồi.”

Rachel ngả người về phía trước với vẻ chăm chú. “Ý anh là gì? Anh đã tìm được thêm thông tin gì về con búp bê à?”

“Chưa. Nhưng vợ của một đặc vụ cùng ăn tối với tôi tuần trước là bác sĩ tâm lý. Cô ấy cho rằng con búp bê có thể đã kích động đến phần ký ức nào đó ẩn sâu trong tiềm thức của cô. Và vì phản ứng đó chỉ xảy ra khi cô chạm vào nó nên cô ấy nghĩ rằng sự tiếp xúc bằng xúc giác có thể đã chạm vào phần ký ức đó.”

Rachel nhíu mày. “Tôi nghĩ giả thuyết đó có vẻ hợp lý. Tôi không hề bị tác động khi nhìn vào con búp bê. Thực ra, nó còn mang đến cho tôi cảm giác ấm áp. Chỉ khi chạm vào nó mới đáng sợ. Tôi không nhớ mình đã từng có một con búp bê Raggedy Ann, nhưng khi còn nhỏ, tôi sống ở cô nhi viện và khi phải thường xuyên thay đổi nơi ở, tôi mang theo rất ít đồ đạc. Vì thế, có thể tôi đã có con búp bê ấy vào thời điểm nào đó.”

Lông mày anh nhướng lên. “Cô là trẻ mồ côi?”

“Vâng. Mẹ tôi qua đời trong một tai nạn ô tô khi tôi chín tháng tuổi. Theo những thông tin ít ỏi tôi được biết về mẹ, thì mẹ là một bà mẹ đơn thân không có gia đình, chỉ có cha, và ông đã từ mặt mẹ sau khi mẹ mang thai. Mẹ tôi đây, trên mặt lò sưởi. Bức ảnh duy nhất tôi có.”

Nick chăm chú nhìn tấm ảnh người mẹ trẻ có mái tóc màu nâu vàng, giống với màu tóc của Rachel, nhưng ngoài điều đó, anh nhìn thấy rất ít điểm tương đồng giữa họ. Nhưng bà ấy nhắc anh nhớ đến một người nào đó, mặc dù anh không thể nghĩ ra người đó là ai. Và bây giờ không phải lúc cố gắng lý giải điều khó hiểu ấy. Vào lúc này, anh quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh mình và câu chuyện bị rò rỉ kia hơn.

Chuyển sự chú ý trở lại Rachel, Nick nghiêng đầu. “Không ai nhận nuôi cô?”

Cô đáp lại anh bằng một nụ cười ảo não. “Không ai muốn tôi. Tôi bị thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn. Anh có thể đã nhận ra cái chân khập khiễng này của tôi. Bên trong mắt cá chân này có gắn rất nhiều đinh.” Cô ngọ nguậy bàn chân phải. “Tôi không thể trách những người không muốn nhận nuôi tôi. Ai lại muốn nhận một đứa trẻ với rất nhiều vết thương cần phải phẫu thuật liên tiếp chứ? Vì thế khi tôi không ở trong bệnh viện hoặc trung tâm phục hồi chức năng, tôi sống ở cô nhi viện. Con búp bê Raggedy Ann có thể đã là một phần của cuộc đời tôi, nhưng nếu có, ký ức đó đã bị chôn vùi rất sâu.” Cô thu chân trái lại. “Quay lại với lý do khiến anh đến đây, anh nghĩ câu chuyện của tôi đến tai cánh báo chí bằng cách nào?”

Nick không muốn nói về chuyện lộ thông tin. Anh muốn tìm hiểu thêm về người phụ nữ thú vị đang ngồi cách mình một cánh tay hơn. Mặc dù cô nói về hoàn cảnh của mình với vẻ cởi mở và bình thản, nhưng chắc chắn chấn thương mà cô gặp phải cũng ít nhiều làm cô đau đớn. Có điều, cô không thể hiện điều đó. Ở Rachel Sutton toát ra sự trầm tĩnh, mạnh mẽ, vững vàng, cho thấy rằng cô đã rất bản lĩnh để có thể vượt qua những giông bão của cuộc đời mình. Anh nghĩ, cô còn giỏi hơn anh rất nhiều. Anh có cả tá vấn đề muốn hỏi. Nhưng mục đích của cuộc gặp gỡ tối nay không phải là để thảo luận chuyện riêng tư.

Ngả người về phía trước, anh đan hai tay lại, đặt trên đầu gối và tập trung vào vấn đề trước mắt. “Nếu cô không nói với người nào khác, tôi nghĩ bạn cô chính là điểm then chốt.”

Rachel lắc đầu. “Tôi không tin điều đó. Lần duy nhất cô ấy và Joe nói về chuyện này là lúc họ đi ăn tối vào thứ Năm tuần trước và cô ấy nói Joe đồng ý giữ kín chuyện này.”

“Họ ăn tối ở nhà hàng?”

“Phải.”

“Không khó để nghe trộm ở một nơi công cộng.”

“Tôi nghĩ điều đó là đúng, nhưng xác suất để một phóng viên vô tình ngồi đủ gần để nghe cuộc nói chuyện của họ dường như rất thấp.”

“Đôi khi những chuyện trùng hợp vẫn thường hay xảy ra. Chúng tôi đã nhận được rất nhiều manh mối từ những người vô tình xuất hiện đúng thời điểm ở một nơi nào đó. Họ đã đến nhà hàng nào?”

“Tôi không chắc. Tôi có thể hỏi cô ấy vào thứ Hai.”

“Tối nay thì sao? Tôi có thể nhờ nhà hàng kiểm tra biên lai thanh toán thẻ tín dụng vào thứ Năm tuần trước để xem có cái nào thuộc về Claudia Barnes không. Điều đó có thể giúp chúng ta biết chuyện rò rỉ đã xảy ra như thế nào. Tôi mong tìm cho ra việc này càng sớm càng tốt.”

“Chắc chắn rồi. Tôi có thể gọi điện cho cô ấy. Nhà họ có hai đứa con đều dưới sáu tuổi nên có thể họ chỉ dành ngày Valentine để xem phim hoạt hình.” Cười thật tươi với anh, Rachel đứng lên. “Cho tôi hai phút.”

Đúng như lời nói, chưa đến chín mươi giây sau cô đã quay lại, nói: “Nếu đó đúng là sự trùng hợp, tôi có thể làm gì để ngăn chặn chuyện đó không?”

Nick ước gì mình có cách. Theo như những thông tin ít ỏi về quá khứ mà cô đã kể với anh, có vẻ như Rachel đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. “Tôi muốn nói là có, nhưng câu trả lời thì không được như thế. Luật cho phép tự do báo chí mà. Và thật không may, tờ St. Louis Scene thường thích đăng tải những tin tức giật gân. Trước đây, họ đã gọi đến văn phòng Quan hệ báo chí của chúng tôi, cố gắng đào bới thông tin về những câu chuyện liên quan đến tội phạm và bất chấp câu trả lời miễn bình luận của chúng tôi, họ vẫn đăng bài như thường. Rất nhiều thứ họ viết chỉ là suy diễn và phỏng đoán, nhưng họ cũng cẩn thận diễn đạt tin tức của mình theo kiểu đó chứ không phải phản ánh thực tế. Hoặc họ trích lời của những chuyên gia mạo danh hay bạn bè của nạn nhân. Nhờ đó họ rất dễ viết bài.”

Nét mặt Rachel đầy lo lắng. “Nói cách khác, tôi chẳng còn cơ may nào rồi.”

“Trừ phi họ quyết định không đăng bài trên cơ sở cô không sẵn lòng hợp tác.”

“Cô phóng viên đó có vẻ rất quyết tâm. Tôi có cảm giác cô ta sẽ không từ bỏ đầu.” Vai cô chùng xuống.

Nick cố nghĩ ra cách để an ủi cô. “Hãy nhìn sự việc theo cách này, cô Sutton. Hầu hết những người biết hoặc đọc tờ St. Louis Scene đều biết được bản chất của nó. Tôi nghĩ người đọc cũng sẽ bán tín bán nghi bài báo đó. Và tờ báo đó xuất bản số lượng không lớn, thấp hơn mức phủ sóng trung bình của St. Louis rất nhiều. Tôi nghĩ rằng phần lớn người quen của cô không phải tuýp người tốn thời gian vào cái tờ báo lá cải đó. Tin tức đó cũng sẽ lắng xuống rất nhanh. Một tuần sau khi xuất bản, nó đã trở thành tin tức cũ rồi.”

Sự căng thẳng của Rachel vơi đi chút ít và bóng dáng nụ cười thấp thoáng hiện trên đôi môi mềm mại đó. “Cảm ơn anh vì đã cố gắng diễn giải khía cạnh tích cực hơn của vấn đề.”

“Những gì tôi nói đều là sự thật. Nhưng chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của chúng ta, tôi sẽ kiểm tra với nhà hàng đó vào sáng ngày mai và báo cho cô biết.”

“Rất cảm ơn anh về việc đó.”

Việc của anh đã xong. Đã đến lúc ra về. Nhưng Nick không nhúc nhích. Cả Rachel cũng vậy.

Khi không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, cô liếm môi lần nữa. Anh đã nhận ra đó là hành động thể hiện sự căng thẳng. Nhưng nó lại khiến tim anh đập loạn nhịp. Sức lôi cuốn của cô tăng thêm bởi ánh lửa bập bùng trong lò sưởi, làm những lọn tóc nâu vàng sáng bóng và đôi má cô hơi hồng lên. Anh không thể nhớ lần cuối cùng mình gặp một phụ nữ thông minh, duyên dáng như thế này là bao giờ.

Ngay lập tức, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Hay có thể gọi đó là một cảm hứng nhất thời thì đúng hơn. Cả anh và Rachel đều có những kế hoạch chẳng mấy thú vị cho buổi tối nay. Cô sẽ phản ứng như thế nào nếu anh gợi ý họ sẽ dành vài giờ bên nhau? Không nói về búp bê, linh cảm và báo chí, mà để hiểu rõ hơn về nhau?

Anh cố gắng đoán định tâm trạng của cô, nhưng anh chỉ có thể nhận thấy sự lo lắng, giống như những gì anh đã cảm nhận từ cô khi ở văn phòng của anh tuần trước. Ngoại trừ một chuyện, ngày hôm đó đôi mắt cô không để lộ sự yếu đuối hay mang nỗi khao khát sâu thẳm mà anh nghĩ mình đã nhận thấy trong tối hôm nay. Trừ phi anh đang nhìn thấy những thứ mình muốn thấy hơn là hiện thực.

Cách duy nhất để xác định là thử.

“Tôi nghĩ việc của ngày hôm nay đến đây là xong rồi.” Anh vẫn ngồi, hy vọng bắt được dấu hiệu nào đó cho thấy cô có thể chấp nhận lời đề nghị kéo dài buổi tối.

“Tôi cho là thế.” Cô với lấy chiếc gối ở góc trường kỷ và ôm nó vào lòng. “Tôi xin lỗi vì đã làm trễ bữa tối của anh. Anh hẳn là đói lắm rồi.”

Phải, đúng thế. Nhưng thức ăn sẽ không thỏa mãn được cơn đói đột ngột trong anh.

Anh hắng giọng. “Sẽ chẳng mất nhiều thời gian để tráng trứng.”

Cô chớp mắt. “Anh dùng trứng tráng cho bữa tối?”

Một bên khóe miệng anh khẽ nhếch lên. “Dù cô có tin hay không, tôi cũng khá giỏi khoản nấu nướng đấy.”

“Tôi không có ý nói anh không biết nấu nướng. Nhưng trứng tráng có vẻ không đủ cho…” Sắc hồng trên má cô trở nên đậm hơn và cô nhún vai ra vẻ xin lỗi. “Ý tôi là, tôi cho rằng anh là người phải dùng bít tết dày đến mấy phân.”

“Thấy vẻ bề ngoài có thể đánh lừa người khác đến mức nào chưa? Tôi hiểm khi ăn thịt bò và thậm chí có thời gian tôi chỉ ăn đậu phụ, nhiều đến nỗi làm các bạn của tôi ghét cay ghét đắng cái món ấy. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng mình cũng đã phạm phải sai lầm tương tự đối với cô. Khi chúng ta gặp nhau, tôi đã cho rằng cô là…” Giọng nói của anh nhỏ dần và anh bẽn lẽn cười với cô.

“Người điên rồ, tôi chắc chắn là thế” Cô mỉm cười đáp lại. “Tôi hy vọng là anh đã thay đổi quan điểm.”

“Hoàn toàn thay đổi. Và nói về bữa tối… tôi cá là cô cũng chưa ăn.”

“Chưa. Tôi đang chuẩn bị thì cô phóng viên đến.”

Anh nhấc tay khỏi lưng ghế trường kỷ và đứng lên, động tác chậm rãi. “Vậy tôi sẽ để cô quay lại với nó. Tôi chắc chắn thực đơn của cô thú vị hơn của tôi nhiều.”

Quăng chiếc gối sang một bên, cô cũng đứng lên. Anh cầu nguyện biểu hiện không chắc chắn của cô giống như điều anh hy vọng.

“Không quá tệ. Tôi đã mua tôm và súp lơ xanh sốt… từ một trong những nhà hàng yêu thích trên đường về nhà.”

“Chắc chắn là một thực đơn ngon lành hơn.” Anh nhìn cô, nở một nụ cười khuyến khích.

Cô lặp lại động tác liếm môi một lần nữa, chùi lòng bàn tay vào quần, điều chỉnh kính, vén tóc ra sau tai. Tất cả đều là tín hiệu tốt, anh hy vọng.

“Nghe này… tôi biết điều này khá đường đột, nhưng … sốt của món mì là loại nhạt, vì thế nó khá thanh đạm. Tôi không dám chắc điều đó với bánh mì đi kèm hay miếng bánh sô cô la tôi đã nhón được từ phòng giáo vụ. Nhưng tôi cũng có nguyên liệu cho món sa lát trong tủ lạnh. Dù sao đi nữa, tôi vui vì anh đã đến và tôi muốn cảm ơn anh bằng cách nào đó. Nếu anh muốn ở lại dùng bữa tối, tôi đã có đầy đủ rồi.”

Tạ ơn Chúa!

Nick nở một nụ cười chậm rãi và ấm áp với cô. Anh chẳng quan tâm mấy đến thức ăn. Tất cả những gì anh muốn là thêm vài giờ đồng hồ bên cạnh người phụ nữ này. Thực đơn ăn uống chỉ là phần phụ. “Nếu cô chắc chắn, tôi rất thích được dùng bữa cùng cô. Nói xem tôi có thể giúp được gì.”

Nét mặt ửng hồng của cô vì vui sướng trước lời chấp nhận của anh đẩy nhịp tim anh đập nhanh hơn một nhịp.

“Mọi thứ đều xong rồi ngoại trừ món sa lát. Và nướng bánh mì sẽ mất mười phút. Chẳng còn gì phải làm ngoài việc bày ra bàn.”

“Tôi có thể làm việc đó nếu cô chỉ đường cho tôi.”

Cô bật ra một tiếng cười khe khẽ, ngại ngùng. “Để bị lạc trong ngôi nhà này khá là khó đấy.” Cô dẫn anh đi qua một ngưỡng cửa được tạo bởi một bức vách lửng ngăn cách phòng khách và phòng ăn. Khi cô bật công tắc trên đường, chiếc bàn gỗ óc chó màu gụ tắm trong ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm mạ đồng. Nick chiêm ngưỡng chiếc giá để nến bằng thủy tinh nằm chính giữa, ba cây nến lớn đặt trên các tầng so le nhau và lướt nhanh mắt qua chiếc tủ đựng bát ở một bên, trên đó trưng một chiếc bát gốm sứ Nhật Bản độc đáo, nước men ngũ sắc tỏa sáng mờ mờ dưới ánh điện.

Nhưng thứ làm anh sững sờ là bức tường phía xa.

Mặc dù căn phòng rất nhỏ, bức tranh trên tường đã tạo ra một khoảng không gian ảo ấn tượng. Mái vòm đắp nổi với sắc đỏ san hô đóng khung không gian ba chiều của cảnh biển xanh ngắt ở đường chân trời. Vài mái nhà ngói đỏ xuất hiện ở phía xa xa trên triền đồi xanh mơn mởn, có nét hơi giống khung cảnh Địa Trung Hải. Những cành hoa giấy buông xuống dưới mái vòm và lá của một cây cọ lấp ló trong khung hình ở mép tranh. Một hàng rào màu trắng trang trí công phu cao vút lên kết hợp với những thứ nằm trên bức vách lửng phía bên kia căn phòng, được bao phủ bởi những loại hoa màu sắc rực rỡ lạ mắt anh không biết tên.

“Ồ.” Nick không biết phải nói gì khác.

“Tôi thường nhận được phản ứng đó.” Rachel cười toe toét và khoanh tay trước ngực. “Hiệu ứng mạnh mẽ nhất là từ góc nhìn này.”

Hất vạt áo jacket ra sau, Nick chống tay vào hông và chăm chú ngắm nghía bức tranh. “Nếu bây giờ không phải đang là giữa mùa đông của St. Louis, tôi đã thử bước ra mái hiên đó để hít hà mùi hương của những bông hoa kia và đắm mình vào khung cảnh tuyệt đẹp đó.”

“Đó là sự kỳ diệu của tranh trompe-l’œil . Ý đồ của thể loại tranh này là nhằm đánh lừa thị giác và khiến anh tin rằng cái mình thấy trước mắt là thật.”

“Chắc chắn nó đã lừa được tôi.” Anh nhíu mắt, lục lọi trí nhớ. “Tôi nghĩ mình đã nghe thấy thuật ngữ này ở đâu đó. Kỹ thuật này xuất phát từ thời Trung Cổ, đúng không?”

“Chính nó đó.” Cô nở nụ cười tán thành. “Đa số mọi người còn không biết đến cái tên của nó, nói gì đến lịch sử hình thành của nó. Thực ra, nó ra đời trước đó rất lâu rồi. Đã có một vài bức tranh mẫu thuộc trường phái này ở Pompeii. Nhưng loại tranh nghệ thuật này rất phổ biến trong thời Phục Hưng. Rất nhiều người giàu có đã dùng loại tranh này để trang trí tường và trần của các lâu đài hay dinh thự để tạo hiệu ứng nghệ thuật hoặc mở rộng không gian của căn phòng và khiến không gian trở nên hoành tráng hơn. Tôi cho rằng nếu loại tranh này có hiệu quả tốt với họ, nó cũng sẽ có hiệu quả tốt với tôi. Căn phòng này cần ảo giác về không gian hết mức có thể.”

Anh lắc đầu. “Thật tuyệt vời. Ai vẽ nó thế?”

“Một công ty tên là Painted Illusions.”

“Cô biết đến họ bằng cách nào?”

“Không khó lắm. Người sáng lập, giám đốc và nhân viên duy nhất của nó đang đứng trước mặt anh đấy.”

Nick nhìn chằm chằm vào cô. “Cô vẽ bức tranh này?”

“Phải.”

“Tôi nghĩ cô là giáo viên.”

“Đúng thế. Môn Âm nhạc. Đây là sở thích ngẫu nhiên giúp tôi kiếm thêm chút ít.”

Anh lại ngắm nghía bức tranh. “Một thú riêng nào đó. Cô học vẽ tranh này như thế nào?”

“Tôi không học. Đó là năng khiếu bẩm sinh.” Cô mỉm cười và vai dựa vào bức tường bên cạnh. “Anh biết sao không, nếu chúng ta cứ lạc đề, chúng ta sẽ không bao giờ xong bữa tối.”

“Đúng thế. Tôi sẽ vào bếp cùng cô ngay thôi. Tôi muốn ngắm bức tranh này kỹ hơn một chút.”

“Không phải là ý hay đâu.”

“Sao lại không?”

“Bức tranh sẽ mất đi ma thuật của mình ở khoảng cách gần.”

Điều đó cũng đúng đối với rất nhiều thứ, Nick trầm ngâm nhìn Rachel. Bao gồm cả những phụ nữ anh đã hẹn hò. Nhưng bằng cách nào đó anh có cảm giác rằng người phụ nữ này sẽ không đánh mất sức thu hút của mình ở khoảng cách gần. “Tôi sẽ liều thử xem.”

Trước giọng nói mượt mà như nhung của anh và tia điện đột nhiên lóe lên giữa họ, mắt cô mở lớn và cô lùi lại một bước theo phản xạ tự nhiên. Quay người lại, cô bước qua cánh cửa hai cánh đang đung đưa dẫn vào bếp. “Anh cứ thong thả nhé.” Cô nói với lại.

Trong giọng nói của cô có chút hoảng hốt. Tự anh cũng nhận thấy điều đó phần nào. Rõ ràng cả hai người họ đều không dự đoán trước luồng điện bất ngờ giữa họ. Anh quyết định làm theo gợi ý của cô và thong thả đánh giá tình huống bất ngờ này.

Được rồi. Tối hôm nay anh đến đây theo những lời nói qua điện thoại của cô. Anh chẳng có việc gì hay hơn để làm và ý nghĩ gặp mặt người phụ nữ có đôi mắt nâu như nhung và đôi môi đầy đặn đã thu hút anh. Anh hy vọng sẽ có khoảng thời gian dễ chịu bên cô, sau đó ra về để tiếp tục công việc ở nhà. Điều đó rất rõ ràng đối với anh.

Sau đó thì mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Anh không biết phép nhiệm màu nào đã biến kế hoạch dành cả một buổi tối đơn độc để cải tạo ngôi nhà thành cùng dùng bữa tối với người phụ nữ đáng yêu kia vào buổi tối lãng mạn nhất trong năm.

Nhưng anh biết rõ hai điều.

Ngày Valentine của anh hóa ra lại hay ho hơn anh tưởng rất nhiều.

Và Mark sẽ hài lòng.