CHƯƠNG 8
Debra rẽ vào bãi đỗ xe nằm bên cạnh cửa trước của trường Little Folks, than vãn như mọi khi về nhu cầu tìm người trông trẻ cho đứa con gái bé bỏng của mình. Nếu chuyện diễn biến theo chiều hướng như đã định, cô đã là một bà mẹ nội trợ. Nhưng ít nhất đồng lương trợ lý luật sư đã cho cô được lựa chọn dịch vụ trông trẻ ban ngày. Cô cố gắng tìm chút an ủi từ điều đó.
Khi cô bước vào bên trong tòa nhà, những ông bố bà mẹ khác vội vã đến đón con chỉ kịp liếc mắt nhìn cô qua loa một cái hoặc gật đầu một cách lơ đãng. Đối với cô thể là ổn. Cô không muốn thân thiết với bất kỳ ai. Danielle là người duy nhất cô cần.
“Ồ, chào chị Kraus.” Marsha, một trong những sinh viên đại học phụ giúp ca chiều bận rộn mệt mỏi mỉm cười với cô. “Em sẽ mang Danielle đến với chị trong chốc lát, được không? Bọn em đang bận túi bụi.”
“Được mà, Marsha. Cảm ơn.”
Debra không hiểu tại sao mình không thể đi vào bên trong và tự đón con gái mình, nhưng họ có quy định của họ. Bất cứ nơi nào cũng có quy định riêng. Đối với cô, cuộc sống này luôn có quá nhiều quy định. Nhưng cô không nên đổ lỗi cho Little Forks vì phong cách làm việc thận trọng với những đứa trẻ họ trông coi. Thế giới này là một nơi điên rồ.
Cầm lên một tờ báo lá cải từ chồng báo trên bàn lễ tân, Debra quay lưng lại với sự hỗn loạn của giờ cao điểm và lật qua những trang báo, hy vọng việc này sẽ giúp cô không phải tiếp chuyện với bất kỳ ông bố bà mẹ nào.
Cô hờ hững lướt qua những tiêu đề, ngẫm nghĩ về cuối tuần sắp đến. Trọn hai ngày với con mình. Có lẽ Danielle bắt đầu biết bò. Đã gần bảy tháng tuổi, con bé đã sắp sửa làm được điều đó. Debra hy vọng sự kiện lớn lao đó sẽ xảy đến khi cô có thể tận mắt chứng kiến nó thay vì vào thời gian gửi trẻ ban ngày, nơi chẳng ai thèm để ý đến.
Cô lật sang trang để đọc tiêu đề tiếp theo. Giá như Marsha đến nhanh hơn một chút…
THÁM TỬ NGOẠI CẢM: SỬ DỤNG NĂNG LỰC NGOẠI CẢM ĐỂ PHÁ ÁN
Búp bê Raggedy Ann và bông đánh phấn có điểm gì chung?
Cả thế giới chao đảo. Tôi sầm lại. Debra túm chặt lấy lưng ghế để đứng vững khi đọc đoạn đầu tiên của bài báo.
Rachel Sutton tuyên bố mình không phải là một nhà ngoại cảm. Nhưng khi con búp bê Raggedy Ann mà cô giáo dạy nhạc địa phương tìm thấy trong bãi đỗ xe của một nhà hàng Bánh mì mang đến những linh cảm xấu, cô ấy đã trực tiếp đến văn phòng FBI.
Raggedy Ann. Nhà hàng Bánh mì.
FBI.
Những từ đó như đang gào thét từ trang báo. Phổi Debra như ngừng hoạt động.
Ngồi thụp xuống ghế, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ngồi trước chiếc đàn piano trong khung cảnh khá sang trọng.
Người phụ nữ đó đã tìm thấy con búp bê Raggedy Ann.
Nhưng làm sao có thể như thế! Cô đã quăng con búp bê đó vào thùng rác rồi mà.
Nhưng cái thùng đó đã đầy. Cô đã nhét con búp bê vào đó một cách khó khăn khi nhấc cái nắp thùng nặng trịch lên vài phân. Thêm vào đó, trời đã tối đen ở góc sau của bãi đỗ xe đó và tuyết rơi làm cô không nhìn thấy gì. Khi đèn pha chiếu thẳng vào mình, cô đã hốt hoảng. Sợ sẽ thu hút sự chú ý về mình, cô nhét con búp bê vào thùng rác một lần nữa và hạ nắp xuống. Hẳn nó đã bị rơi ra ngoài khi người ta đến dọn thùng rác.
“Đó là một bài báo thú vị phải không? Em đã đọc nó trong giờ ăn trưa.”
Bàn tay Debra giật bắn lên, chộp lấy tờ báo và cô quay sang Marsha.
“Xin lỗi, chị Kraus. Em không định làm chị giật mình.” Cô gái cắp Danielle ở hông. “Nhưng những chuyện kiểu đó có thể khiến chúng ta rùng mình nhỉ?” Cô hất đầu về phía tờ báo. “Em chưa bao giờ tin vào những chuyện tâm linh, nhưng thông tin trong đó cũng khá thuyết phục. Và cô giáo đó trông có vẻ bình thường.” Cô chỉ vào bức ảnh của Rachel Sutton. “Ai mà biết chứ?” Nhún vai, cô mỉm cười với Danielle. “Mẹ ở đây rồi, bé yêu à. Đến lúc về nhà rồi.”
Khi Marsha chuyển đứa trẻ cho cô, nó bập bẹ vui vẻ và rúc vào ngực Debra. Cơ thể nhỏ bé ấm áp đó mang lại cảm giác thật tuyệt trong vòng tay cô. Thật hoàn hảo. Debra ôm con bé thật gần và dụi má mình vào làn da mềm mại của đứa trẻ. Mỗi lần ôm con bé là cô lại có cảm giác như Giáng sinh đã về. Cô chẳng có được thứ gì tốt đẹp vào dịp lễ đó, ngoại trừ cái bọc nhỏ đang ở nằm trong vòng tay mình. Cha cô không muốn nuông chiều để rồi làm hư con cái. Những món quà luôn luôn sơ sài và phải thực tế. Nhưng Danielle đã bù đắp lại tất cả những gì cô không có được.
Và không ai có thể cướp mất con bé khỏi tay cô.
“Lái xe an toàn nhé chị Kraus. Đường xá vẫn còn đông đúc lắm. Đi từ đây về đến Defiance mất bao nhiêu lâu?”
Debra cố gắng tập trung vào câu hỏi của cô gái trẻ. Và tự nhủ hãy hành động bình thường. Đừng làm bất cứ điều gì gây nghi ngờ. “Khoảng hai mươi phút.”
“Thật ư? Em nghĩ là mất nhiều thời gian hơn thế cơ. Chesterfield có vẻ là một thế giới khác hoàn toàn. Ý em là, còn có cửa hàng nào ở đó mở cửa không?”
“Chị hầu như đều mua sắm ở đây trước khi về nhà.”
“Vâng. Em cũng đoán vậy. Sống ở ngoại ô bất tiện thế đấy.”
Nhưng cũng có nhiều cái tiện. Debra điểm những cái tiện đó trong đầu khi cô rời khỏi tòa nhà và cài đai ghế ngồi trong ô tô cho Danielle. Không có những người hàng xóm tọc mạch. Không ai để ý chuyện đi đi về về của cô. Không ai hỏi han. Suốt vài tuần đầu tiên làm công việc mới, trong lúc cô thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch làm mẹ, cô đã miệt mài tìm kiếm một ngôi nhà có thể dễ dàng đi vào thành phố và vô cùng kín đáo. Ngôi nhà gỗ một tầng nằm khuất trong cánh rừng năm mẫu phù hợp hoàn toàn với tiêu chí của cô. Từ đêm đầu tiên cô đưa Danielle về nhà, cô đã cảm thấy tách biệt. Và an toàn.
Cho đến bây giờ cũng vẫn thế.
Nhưng có lẽ cô đang phản ứng thái quá. Ai mà tin vào mấy thứ tâm linh chứ? Không ai trong lực lượng hành pháp hoặc cộng đồng pháp lý mà cô biết lại tin vào điều đó cả, đó là điều chắc chắn. Và cô đã đọc rất nhiều hồ sơ tội phạm của các luật sư bào chữa cô đã làm việc trong nhiều năm qua.
Cô nhớ chẳng có trường hợp nào mà chứng cứ vụ án được cung cấp bởi một bà đồng.
Còn tờ St. Louis Scene… cô đã nhìn thấy nó ở trung tâm trông giữ trẻ ban ngày trước đây, lướt qua nó vài lần. Nó thường đăng những câu chuyện kỳ quặc phù hợp với tờ National Enquirer hơn là một một tờ báo danh tiếng. Cô cho rằng người ta đọc nó để giải trí nhiều hơn là lấy thông tin. Phần lớn những người tỉnh táo sẽ cười phá lên với câu chuyện con búp bê hoang đường kia.
Trừ khi có gì đó khác.
Người phụ nữ Rachel này có năng lực gì khiến cô ta bắt được “sóng” từ con búp bê Raggedy Ann? Và cô ta đã biết được đến đâu rồi?
Quá hồi hộp để đợi cho đến khi về đến nhà mới đọc bài báo, Debra rẽ vào một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, đỗ xe dưới cột đèn đường và mở đến trang đăng câu chuyện đó.
Chỉ cần đọc lướt qua một lần cô đã thấy yên tâm. Phần lớn bài báo tập trung vào một phụ nữ ở St. Louis những năm 1970, người hành nghề ngoại cảm và tuyên bố rằng mình đã giúp cảnh sát bắt được tội phạm bằng cách sử dụng một vật giống như bông đánh phấn. Rachel Sutton và một đặc vụ FBI tên là Nick Bradley chỉ được nhắc đến ở phần mở đầu và kết luận của bài báo. Cô giáo đó đã từ chối bình luận, ngoại trừ việc phủ nhận mình có khả năng ngoại cảm và FBI đã đáp lại những câu hỏi bằng câu trả lời miễn bình luận .
Được rồi, vậy họ đã thực sự biết đến đâu?
Buộc cái đầu mình chuyển sang chế độ phân tích cô vẫn sử dụng khi chuẩn bị hồ sơ một vụ kiện, Debra lọc ra được rất ít luận điểm có căn cứ liên quan đến con búp bê. Một giáo viên đã tìm thấy nó. Nó khiến cô có linh cảm xấu. Cô đã nói chuyện đó với FBI. Chấm hết.
Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy người phụ nữ đó có thông tin gì cụ thể cả. Tất cả chỉ là cảm giác.
Và quan trọng là các nhà hành pháp không hành động dựa trên cảm giác.
Bên cạnh đó, ngay cả nếu cảnh sát có vào cuộc tra vụ đó, cũng chẳng có cái gì chỉ ra cô có liên quan đến con búp bê đó cả.
Cảm thấy yên tâm hơn, Debra gấp tờ báo lại, đặt nó lên ghế và quay lại đường lớn. Nếu người phụ nữ này có thông tin xác thực, thì lúc này cảnh sát đã xuất hiện ở Defiance rồi. Khả năng lớn nhất là con búp bê đã bị vứt đi và FBI đã coi người phụ nữ đó là một kẻ điên khùng.
Cô sẽ vẫn an toàn miễn là cô tránh gây sự chú ý về phía mình. Và đảm bảo rằng con của cô không hề giống với đứa trẻ đã bị bắt cóc ở Chicago.
Đã đến lúc nhuộm tóc lần nữa.
“Hãy để nó chuyển sang chế độ trả lời tự động, Rachel.”
Buông chiếc điện thoại xuống, Rachel nghe theo lời khuyên của Nick.
“Xin chào, Rachel. Tên tôi là Mildred Watson. Tôi đã đọc bài báo trên tờ St. Louis Scence ngày hôm qua và tôi tìm thấy số điện thoại của cô trong danh bạ. Tôi hy vọng mình không làm phiền cô, cô gái thân mến, nhưng con mèo của tôi đang đi lạc và tôi tự hỏi liệu khả năng của cô có hiệu nghiệm với động vật không. Tôi có đồ chơi của nó ở nhà và tôi sẽ sẵn sàng mang đến cho cô nếu cô nghĩ mình có thể đọc được điều gì đó có thể cho tôi biết nó đang ở đâu.” Người phụ nữ đó đọc số điện thoại, lịch sự nói lời cảm ơn và gác máy.
Rachel kinh hoàng lắc đầu. “Đó là cuộc gọi thứ bảy kể từ khi số báo đó lên kệ trưa ngày hôm qua. Ít nhất người phụ nữ này có vẻ tỉnh táo.”
“Nếu cô tin những con mèo có thể gửi lời nhắn thông qua đồ chơi là tỉnh táo.” Nick ngờ vực nhìn cô.
“Tin tôi đi. So với vài người gọi đến thì người phụ này còn tỉnh táo chán.”
Nick cầm áo khoác của cô từ sau ghế lên và giữ nó khi cô xỏ tay vào ống. “Có gì đáng sợ không?”
Câu hỏi đó bình thường, nhưng Rachel cảm thấy sự nghiêm túc ngầm trong đó. “Không. Trừ phi anh cho rằng người phụ nữ tuyên bố rằng tôi đang làm việc cho quỷ dữ và muốn thực hiện một buổi trừ tà cho tôi là có vấn đề.” Cô cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng không mấy thành công. Cú điện thoại đó khá đáng sợ.
“Tôi đoán cô sẽ còn phải nhận vài cú điện thoại kiểu đó. Làm giúp tôi một việc được không? Kiểm tra kỹ toàn bộ các ổ khóa trong vòng vài tuần tới.”
“Anh nghĩ rằng tôi nên lo lắng?” Rachel ngừng cài khuy áo. Liếm môi, cô vén tóc ra sau tai.
“Cẩn thận có ích hơn là lo lắng. Thận trọng là tốt nhất. Cô không bao giờ biết được một bài báo như thế sẽ mang đến những chuyện quái gở gì. Phản ứng của bạn bè và đồng nghiệp của cô như thế nào?”
“Tôi đã cảnh báo họ trước rồi. Lợi dụng tai tiếng của tờ báo đó để lấy lòng thông cảm của họ. Giải thích cho họ hiểu về giả thuyết vợ bạn anh đã đưa ra. Khi nói ra, tôi nhận được lòng thông cảm thay vì những cái nhìn kỳ quặc. Và vài lời khen ngợi về bức ảnh.” Cô lắc đầu và cầm ví lên. “Tôi không thể tin rằng tờ báo đó cử người đến khách sạn để chụp ảnh trong tiệc trà. Khách ở đó thường tổ chức chúc tụng những dịp đặc biệt ở đó và hay chụp ảnh, vì thế tôi không hề hay biết gì. Việc làm đó thật lén lút.”
“Chúng ta đang nói về St. Louis Scene, nhớ không?”
“Đúng thế.”
“Và bức ảnh đẹp đấy chứ.” Anh nháy mắt, nhưng khi điện thoại lại đổ chuông, anh túm tay và kéo cô về phía cửa. “Chúng ta ra khỏi đây đi.”
“Tôi không phản đối ý đó đâu.” Khi họ bước ra ngoài, anh kéo cánh cửa đóng sập lại.
“Giải cứu vào phút cuối.” Rachel đút chìa khóa vào ổ và mỉm cười với anh. “Đây là ý kiến thật hay, Nick. Tôi đã không ra ngoài ăn sáng vào thứ Bảy lâu lắm rồi. Chúng ta sẽ đi đâu?”
Anh nắm tay cô và dẫn cô xuống lối đi đến chỗ để ô tô. “Một nơi gọi là của Nick.”
Cô nhìn anh đây ngạc nhiên. “Nhà anh ư?”
“Trong bữa trưa hôm trước cô đã nói là muốn nhìn thấy nó. Và lời tuyên bố thứ Sáu tuần trước của tôi không phải chỉ nói chơi đâu. Tôi khá giỏi khoản nấu nướng.”
“Chúng ta sẽ ăn trứng tráng?” Cô đùa.
“Không. Trứng Benedict.”
“Thật à?”
“Đặc vụ FBI lại đi nói dối sao?”
Anh lại nở nụ cười toe toét lôi cuốn đó, nụ cười làm lộ chiếc má lúm đồng tiền và khiến cô xao xuyến. “Tôi hy vọng là không.”
“Cô có thể tin ở tôi, Rachel ạ.” Lời nói đó hàm chứa nhiều ẩn ý chứ không đơn thuần là lời hứa về một bữa sáng đàng hoàng. Ánh mắt đột nhiên sẫm lại của anh nói với cô điều đó. Nhưng anh không cho cô cơ hội để suy nghĩ về điều đó, nhanh chóng chuyển từ thái độ nghiêm túc sang đùa cợt trong phút chốc. “Bên cạnh đó, tôi có một đề nghị làm ăn với cô.”
“Đề nghị làm ăn. Hừm, nghe rất hấp dẫn đấy. Xem nào… anh đang định học piano?”
Bật cười, anh đợi cho đến khi cô ngồi vào ghế phụ kế bên. “Tôi không có tí khiếu âm nhạc nào trong người.” Đóng cửa lại cho cô, anh đi vòng qua xe, ngồi vào ghế lái và nói tiếp: “Tôi rất thích âm nhạc, nhưng đối với việc tạo ra âm nhạc, Chúa đã phạm phải thiếu sót khi quên đưa nó vào tài năng của tôi, tôi e là thế.”
“Rất nhiều người nói thế mà chưa hề thử một lần.”
“Tôi không nằm trong số đó. Tôi đã thử rồi. Ở trường phổ thông, gia đình nhận nuôi tôi đã đăng ký cho tôi vào một ban nhạc. Tôi đoán họ nghĩ điều đó có thể có tác dụng định hướng tốt cho… rất nhiều thứ. Không có kết quả. Sau khi cho tôi thử học đàn violin, kèn clarinet và bộ gõ, cô giáo gợi ý tôi chuyển sang đội hợp xướng. Việc đó kéo dài được một tháng. Tôi không có khiếu cảm thụ đối với môn hòa âm.”
“Có lẽ chỉ là do anh chưa khai thác được năng khiếu âm nhạc tiềm ẩn của mình thôi.”
“Không. Sự thật đáng buồn là tôi không có tài năng ở lĩnh vực đó, giống như cô. Nhưng làm thế nào cô phát triển được năng khiếu đó, khi mà phải di chuyển giữa các cô nhi viện và trường học.”
Cô nhún một bên vai. “Vài gia đình có đàn piano. Một số trường học có mở lớp dạy. Nhưng tôi không có cơ hội chuyên tâm vào nó cho đến khi học đại học.”
“Tôi cá là cô còn biết hát nữa.”
“Đôi khi. Nhưng anh biết bộ môn tôi thực sự muốn theo đuổi là gì không? Múa. Tôi thích ba lê.”
“Sao cô lại không theo học múa?” Giây phút lời nói đó thoát khỏi miệng, anh đã hốt hoảng nhìn cô. “Tôi xin lỗi, Rachel. Tôi cứ quên mất chuyện về đôi chân của cô.”
Cô mỉm cười, trấn an anh. Cô đã quen với những khiếm khuyết của mình từ lâu. “Đừng xin lỗi. Tôi đã thích ứng với điều đó trong suốt những năm phải thực hiện vật lý trị liệu. Bên cạnh đó, cho dù tôi không thể múa ba lê, nhưng không có gì ngăn tôi thưởng thức nó. Điều đó cũng mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui. Nào, đề nghị làm ăn anh nhắc đến là gì?”
“Nếu cô có thể kiên nhẫn, để tôi chỉ cho cô thay vì nói sẽ dễ hơn.”
“Kiên nhẫn không phải đức tính nổi bật nhất của tôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng.”
Mười lăm phút sau, khi Nick rẽ vào một lối đi dài, Rachel bỏ dở câu nói của mình giữa chừng khi hình ảnh đầu tiên của nơi anh gọi là nhà xuất hiện trước tầm mắt. Ngôi nhà xây bằng gạch hai tầng mang tất cả đặc điểm của lối kiến trúc kiểu Liên bang cổ điển: các ô cửa sổ đối xứng nhau qua cửa chính nằm ở trung tâm; cửa trước hình bán nguyệt có hai ô cửa sổ hẹp ở bên hông, mái đua khắc răng cưa; cửa chớp màu đen. Bậc tam cấp gạch rộng rãi, bậc dưới cùng được xây lượn thành một đường vòng cung thể hiện sự chào đón nồng hậu. Mái nhà trông có vẻ mới, lớp vữa vừa hoàn thành, lớp sơn vẫn còn tươi tắn. Những cây sồi khổng lồ và cây gỗ thích sừng sững rải rác trên bãi cỏ rộng lớn được cắt tỉa.
“Wow!” Là tất cả những gì cô có thể thốt ra.
“Cô sẽ không nói thế vài năm trước.” Nick cười toe toét và nhấn phanh. “Nơi này sắp sập cả xuống. Mái nhà có một cái lỗ to bằng quả bóng chuyền chuyên chơi ở bãi biển, rất nhiều cửa sổ bị vỡ, không một đường ống nước nào hoạt động… đúng là một mớ hoang tàn.”
“Tại sao không có nhà thầu nào đó mua nơi này, phá bỏ nó và xây ba ngôi nhà trên mảnh đất này? Họ vẫn làm thế những địa điểm vàng của thành phố. Và Chesterfield chắc chắn là nằm trong danh sách đó.”
“Họ đã thử. Nhưng những cơ quan bảo tồn lịch sử đã làm ầm ĩ cả lên. Ngôi nhà này bị trì hoãn phá bỏ trong khi họ lê lết đi tìm ngân sách khôi phục lại, hạn chót của họ đến gần thì vừa đúng lúc tôi xuất hiện. Với sự giúp đỡ của họ, tôi mua được nơi này với giá rất rẻ, xét đến vị trí đắc địa của nó. Thỉnh thoảng vài người trong số họ vẫn xuất hiện để kiểm tra tiến độ của tôi.”
“Họ sẽ cảm thấy như thế nào khi anh gói ghém mọi thứ và chuyển đi?”
“Bảo tồn ngôi nhà là mối quan tâm chính của họ. Miễn là tôi chọn người mua ngôi nhà này thật cẩn thận, họ sẽ vui vẻ thôi.”
Trong lúc hai người bước lên bậc thềm gạch, Nick rút chìa khóa ra. “Tôi thường đi cửa sau, nhưng cô sẽ không thể chiêm ngưỡng toàn cảnh nếu đi lối ấy. Với lần ghé chơi đầu tiên của cô, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đi lối cửa trước.”
Lần ghé chơi đầu tiên. Rachel thích câu nói này.
Tra chìa khóa vào ổ, Nick dẫn cô đi vào phía trong trong âm thanh của tiếng bíp bíp đều đều. “Hệ thống an ninh.” Anh giải thích, và bước vào theo cô.
Khi anh mở cánh cửa nhỏ với những gờ trang trí và nhập mã vào chiếc hộp ẩn đằng sau nó, Rachel quan sát sảnh đợi rộng lớn. Cô không có nhiều kiến thức về kiến trúc, nhưng ngay cả con mắt nghiệp dư của cô cũng có thể nhận thấy sự khôi phục được thực hiện rất cẩn thận và những chi tiết trang trí cũng rất tỉ mỉ.
Sàn nhà lát gỗ bóng loáng, những con suốt trắng lấp lánh trên cầu thang dốc lên, rẽ nhánh và ôm lấy bức tường khi lên cao dần, những đường cong duyên dáng dẫn đến nơi cô nghĩ là phòng khách ở một bên và phòng ăn ở phía bên kia, mặc dù cả hai đều chưa hoàn thành. Lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm khắc tăng thêm vẻ duyên dáng cho cả hai căn phòng và ánh sáng tràn vào từ những cửa sổ lớn theo phong cách kiến trúc Paladiol. Trần nhà cao gần bốn mét làm cho không gian trở nên rộng hơn và mang đến cho ngôi nhà cảm giác thoáng đãng, rộng rãi.
Không có chi tiết nào dư thừa cả, từ những gờ tường vòng hoa thạch cao trang trí trên cùng trong mọi căn phòng đến những tấm huy chương thạch cao công phu đắp trên trần nhà quanh chiếc đèn chùm pha lê trong phòng ăn.
Cô lắc đầu đầy vẻ ngưỡng mộ khi anh bước đến bên cạnh mình. “Cả căn nhà của tôi có thể nhét vừa vào phòng khách nhà anh.”
“Hơn một trăm năm mươi năm trước, người ta xây nhà rộng hơn.”
“Tôi có thể thấy điều đó. Anh tự tay làm tất cả việc này à?”
“Gần như một trăm phần trăm công việc hữu hình bên trong. Tôi để hệ thống ống nước và một số phần sửa chữa điện cho người trong nghề. Để tôi cất áo khoác cho cô và chúng ta sẽ bắt đầu chuyến tham quan tầng hai.”
Cô cởi áo ra, nhìn anh treo chiếc áo khoác da bên cạnh áo dạ của mình trong tủ ở sảnh vào. Mắt anh ngày hôm nay dường như đặc biệt xanh, nhờ chiếc áo len xanh thẫm anh mặc bên ngoài áo sơ mi trắng hở cổ và quần đen.
“Mời quý cô.” Anh khua tay một cách hoa mỹ về phía cầu thang.
Rachel bắt đầu bước lên cầu thang rộng, Nick đi bên cạnh. Cô nhận ra tầm vóc của căn nhà này tương xứng với anh. Khung người cao và bờ vai rộng của anh đã biến căn nhà gỗ một tầng bé xíu của cô thành ngôi nhà của bảy chú lùn trong truyện cổ tích, nhưng quy mô của ngôi nhà này phù hợp với vóc người mạnh mẽ, cao ráo và phong thái phóng khoáng của anh.
Ở tầng trên, anh chỉ cho cô thấy mình đã kết hợp hai trong số năm phòng ngủ để tạo thành một phòng ngủ chính như thế nào. Một phòng ngủ khác đã được chuyển thành phòng tập thể thao được trang bị đầy đủ dụng cụ. Vài việc vẫn còn dang dở, nhưng những công việc cơ bản đã hoàn thành.
Đi xuống nhịp cầu thang phía sau, anh đưa cô đến nhà bếp, nơi đã trang bị những tiện nghi hiện đại mà không làm mất đi nét cổ điển của ngôi nhà. Ngoài ra còn có một phòng làm việc nhỏ với những giá sách gắn tường, ở phía sau phòng khách.
Mặc dù phòng ngủ chính đã có giường tủ và bếp đã có bàn ghế, phòng làm việc là căn phòng duy nhất Rachel thấy đã được trang bị đầy đủ đồ đạc. Nó gồm một chiếc ghế trường kỷ, ghế bành, đèn và ti vi.
“Tôi hỏi anh một câu được không?” Rachel lướt ngón tay trên tay vịn của chiếc ghế khi hai người trở lại mặt trước của ngôi nhà thông qua sảnh chính.
“Chắc chắn rồi.”
Cô dừng lại dưới mái vòm phòng khách và đưa mắt nhìn quanh căn phòng. “Sao lại không có đồ đạc gì ở đây thế?”
“Bởi vì tôi đã tiêu hết tiền vào việc khôi phục ngôi nhà rồi.” Anh cười toe toét và đút tay vào túi quần.
“Tôi tin điều đó.”
“Và đó cũng là một phần sự thật. Nhưng lý do thực sự là tôi sống ở nhiều ngôi nhà, mỗi ngôi nhà lại mang một phong cách riêng và đồ đạc có thể phù hợp với ngôi nhà này nhưng lại không phù hợp với ngôi nhà kia. Ngôi nhà tôi cải tạo gần đây nhất là một trang trại thời những năm 60. Không đồ vật nào tôi mua cho ngôi nhà đó phù hợp với chỗ này cả. Vì thế việc di chuyển sẽ gọn nhẹ hơn.”
“Có lý.” Cô chỉ tay về phía góc trước của phòng khách, bên cạnh lò sưởi. “Nhưng nếu cho tôi trang bị đồ đạc căn phòng này, tôi sẽ đặt một chiếc đàn piano cánh cỡ nhỏ ở đó. Nếu tôi có đủ tiền.”
“Tôi hiểu là chiếc đàn đó rất đắt đỏ.”
“Rất đắt. Và thực sự rất phung phí. Đối với tôi, chiếc đàn piano đứng cũ kĩ trong phòng luyện tập được cải tạo từ một phòng ngủ thừa phù hợp hơn.” Cô khoanh tay trước ngực và mỉm cười. “Được rồi, tôi đã rất kiên nhẫn. Giờ thì đề nghị làm ăn của anh là gì?”
Anh dẫn đường ngang qua tiền sảnh. “Sau khi nhìn thấy phòng ăn nhà cô, tôi chợt nghĩ rằng căn phòng này có thể cũng cần một bức tranh vẽ trên tường.” Anh chỉ vào bức tường trắng ngăn cách phòng ăn với khu vực để đồ bếp trên lối dẫn vào khu bếp. “Cô nghĩ sao?”
Đặt tay lên hông, Rachel đi đến giữa căn phòng và nghiên cứu khoảng không gian trống phía trên ván ốp chân tường cầu kỳ. “Anh cần bức tranh tường đó để làm gì? Chắc chắn anh không cần tạo ảo giác về không gian.”
“Chỉ để trang trí thôi. Trước khi tôi bắt đầu cải tạo căn nhà này, tôi đã nghiên cứu những ngôi nhà kiểu Liên bang thời trước và tôi nhớ vài căn trong số chúng có tranh vẽ trên tường.”
“Đúng thế. Tranh vẽ trên tường phù hợp với giai đoạn đó. Nhưng tôi chưa bao giờ làm việc với diện tích rộng như thế này. Nó sẽ mất hàng tuần trời đấy.”
“Đó là điều tôi đã lường trước.”
Quay lại và phát hiện thấy anh đang nhìn mình nở nụ cười thân mật, chậm rãi, cô bỗng thấy bối rối.
Không biết phải đáp lại như thế nào, cô cố gắng tập trung vào những vấn đề thực tế. “Việc này sẽ không…” Cô phải dừng lại để hắng giọng. “… rẻ đâu.”
“Tôi nghĩ tiền nào của đấy.” Nhận xét đó làm cô câm lặng.
Khi sự im lặng kéo dài, nụ cười của Nick rộng thêm. “Tôi bảo này. Sao cô không đưa ra vài ý tưởng và lên dự toán để tôi cân nhắc? Nếu cô có hứng thú.”
Hứng thú? Anh đang đùa sao? Vẽ tranh tường là một việc vui vẻ, nhưng sức hấp dẫn lớn ở đây là có thêm nhiều thời gian bên Nick hơn. Và anh dường như cũng cảm thấy như thế. Cô sẽ làm việc này miễn phí, nếu cô định dựa vào việc vẽ tranh để kiếm thêm thu nhập thì công việc này sẽ làm cắt giảm lượng thời gian cô có thể dành cho những việc khác. Nhưng cô sẽ giảm giá.
“Được thôi. Cho tôi vài ngày.”
“Nghe hợp lý đấy. Giờ thì bữa sáng nhé?”
“Dẫn đường đi. Xét đến phép mầu anh đã làm với ngôi nhà này, tôi cũng nóng lòng được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của anh lắm.”
“Có thể cô muốn bảo lưu nhận xét đó cho đến khi bữa sáng đã xong xuôi.”
Cô mỉm cười. “Tôi sẽ liều xem sao.”
Khi đi theo anh quay lại sảnh, cô suy nghĩ lại lời nói cuối cùng của mình.
Và nhận ra rằng nghĩa đánh liều đó, so với bữa sáng, nó đúng hơn nhiều khi áp dụng với Nick Bradley.