CHƯƠNG 9
Một tiếng sau, Rachel ăn hết sạch đĩa trứng Benedict thứ hai và mỉm cười với Nick từ phía bên kia bàn ăn. “Quả là anh không đùa. Anh có thể nấu nướng thật.”
“Tôi mừng là cô thích nó.” Anh uống một ngụm cà phê từ chiếc cốc to quá khổ và đáp lại nụ cười của cô. Thật là tuyệt khi có người ngồi cùng bàn ăn. Cho dù anh thích ngôi nhà này nhiều đến đâu, thì đôi khi nó vẫn mang đến cảm giác trống trải khi anh ở đây một mình. Cảm giác đó tăng lên từ khi Mark và Coop đến ở với anh mùa hè năm ngoái.
“Anh cũng đã làm được một việc tuyệt vời với nơi này. Tôi ghen tị với gia đình may mắn được hưởng thụ thành quả lao động của anh.”
Anh bỏ qua lời khen ngợi của cô bằng một cái nhún vai. “Tôi thích công việc này. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng ngôi nhà này có nét đặc biệt. Tôi thích thực tế là nó đã tồn tại được hơn 150 năm. Rằng nó có một nền tảng vững chắc và cả một quá khứ dài. Giây phút tôi vừa bước qua cửa, tôi đã có cảm giác bền vững, vĩnh cửu và ổn định, mặc dù những bức tường thực sự gần như đã sập xuống xung quanh mình.” Anh mỉm cười thật tươi và lắc đầu. “Tôi nói thật đấy.”
“Tôi cũng cảm thấy như thế. Tôi tự hỏi có phải trẻ mồ côi rất nhạy cảm với những đặc điểm đó hay không?” Cô coi câu hỏi đó như là một câu hỏi tu từ và tiếp tục. “Tôi biết chắc rằng sở hữu một ngôi nhà luôn là mục tiêu của mình. Ngôi nhà của tôi có thể khiêm tốn, nhưng đối với tôi, nó là cả thế giới. Và tôi rất hạnh phúc khi biết rằng mình sẽ không phải chuyển nhà nữa nếu mình không muốn.”
Nick chống khuỷu tay lên bàn và cầm cốc lên bằng hai tay. Anh muốn hỏi tại sao cô sống trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé một mình. Một phụ nữ như Rachel lẽ ra phải có một người chồng hết lòng và vài đứa con chờ cô về nhà mỗi tối, chứ không phải một căn nhà vắng vẻ. Từ ngày Valentine anh chỉ đề cập đến những chủ đề nhẹ nhàng, nhưng có lẽ đã đến lúc để chuyển hướng sang chủ đề nghiêm túc hơn.
“Tôi tò mò về một điều, Rachel. Và cứ bảo tôi dừng lại nếu điều này quá riêng tư. Tại sao lại không có bóng dáng người đàn ông nào trong ngôi nhà cô vậy?”
Lông mày cô nhướng lên vì ngạc nhiên. Sợ rằng mình đã mắc phải lỗi nghiêm trọng, anh rút lại lời. “Xin lỗi. Tôi nhiều chuyện quá rồi.”
“Không. Không sao đâu.” Câu trả lời nhanh nhẹn làm dịu đi sự căng thẳng đang đè nén trên đôi vai anh. “Tôi không ngại trả lời. Chỉ có điều, tôi chỉ có thể trả lời anh với câu nói kinh điển. Tôi chưa gặp đúng người. Không có gì đáng ngạc nhiên nhỉ, tôi nghĩ thế, xét đến cách sống của tôi. Tôi dạy ở hai trường tiểu học, bộ môn Đàn piano cho trẻ em. Vẽ tranh trên tường là nghề tay trái của tôi. Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông đến tiệc trà chiều ở khách sạn một mình. Với lượng thời gian rảnh rỗi ít ỏi còn lại, tôi không muốn hoang phí nó ở những quán bar.” Cô chống tay vào cằm. “Tôi cũng muốn hỏi anh câu hỏi tương tự.”
Nick biết khi mình đề cập đến câu hỏi đó cô có thể sẽ hỏi ngược lại mình. Anh cũng gần như hy vọng cô sẽ làm thế. Không giống như phần quá khứ bất hảo của mình, đây là chủ đề anh sẵn sàng chia sẻ. Đặc biệt khi đó là người phụ nữ này.
“Công việc của tôi đòi hỏi rất nhiều thời gian. Nó cũng mang cả những rủi ro nhất định mà nhiều phụ nữ có thể cảm thấy bị hấp dẫn ở đối phương trong giai đoạn hẹn hò, nhưng không quá hấp dẫn khi đi đến những cam kết nghiêm túc hơn. Về những quán bar, đó cũng không phải nơi tôi thích lui tới. Nói chung, những phụ nữ tôi gặp không phù hợp với những tiêu chuẩn mà tôi đã đặt ra.”
“Cái này khiến anh nghĩ rằng tôi phù hợp với tiêu chuẩn của anh?” Cô mân mê cây thánh giá trên cổ và nhìn anh.
“Đức tin rất quan trọng đối với tôi, Rachel.” Anh nhìn cô chằm chằm. “Tôi muốn tìm người có thể chia sẻ điều đó. Hoặc ít nhất là người không bác bỏ điều đó.”
Anh diễn đạt câu trả lời của mình như một lời diễn giải, nhưng anh biết rằng Rachel đã hiểu ẩn ý đằng sau câu trả lời đó qua vẻ mâu thuẫn đột ngột trong ánh mắt cô.
“Tôi ngưỡng mộ đức tin của anh, Nick.” Cô cẩn trọng nói. “Và tôi sẽ không ngại thừa nhận rằng tôi là người Cơ đốc giáo nếu được hỏi về tôn giáo của mình. Nhưng tôi không cầu nguyện. Tôi không cảm nhận được mối liên kết với Chúa như anh. Tôi chưa bao giờ đến dự các buổi lễ ở nhà thờ.” Cô lắc đầu. “Tôi e rằng mình không thể cùng anh đến nơi đó.”
“Cô có muốn đi thử xem sao không?”
Rachel lại chạm vào cây thánh giá và vài nếp nhăn thoáng hằn trên cặp lông mày. “Tôi không biết. Tôi có nghĩ đến Chúa. Mỗi Chủ nhật, tôi có đi ngang qua vài nhà thờ trên đường đến phòng trà và những hôm thời tiết đẹp tôi luôn thấy vài nhóm người đứng bên ngoài, đi lại, nói cười. Vào mùa hè, một trong những nhà thờ đó còn tổ chức picnic trên bãi cỏ vào Chủ nhật đầu tiên của mỗi tháng. Tôi đã nghĩ đến chuyện xin phép để trở thành giáo dân bởi vì tôi rất thích cảm giác cộng đồng… gia đình. Nhưng tôi nghĩ người ta không nên đến nhà thờ chỉ để trốn tránh cảm giác đơn độc.”
“Có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn, cô còn lý do gì khác ngoài cảm giác đơn độc kia.”
Cô lắc đầu và anh có thể nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt cô. “Tôi xin lỗi, Nick. Tôi biết anh muốn tôi nói gì. Tôi biết tôi muốn mình nói gì. Nhưng sự thật là, tôi không cảm thấy có động cơ nào thôi thúc mình gây dựng mối quan hệ gần gũi hơn với Chúa. Tôi tin tưởng ở Ngài, nhưng tôi nhìn thấy rất ít dấu hiệu về sự hiện diện của Ngài. Tôi có xu hướng nghĩ về Ngài như một vị thần bàng quan, quan sát từ xa trong khi con người chúng ta làm thế giới này náo loạn. Tôi không cảm thấy sự liên kết hay gắn bó. Tôi không biết làm sao người ta có thể cảm thấy như thế nếu họ xem chương trình thời sự buổi tối.”
Nick gắng hết sức để kìm lại sự thất vọng đang dâng lên trong mình. Anh đã hy vọng nhiều hơn. Chí ít cũng là sự cởi mở đối với khả năng hình thành mối quan hệ với Đấng tối cao. Anh thích Rachel và đã bắt đầu tin cô có lẽ là người Chúa đã gửi đến để đáp lại lời cầu nguyện của mình. Nhưng có lẽ cuộc gặp mặt tình cờ của họ vẫn chỉ là… tình cờ và không gì hơn.
“Tôi trân trọng sự thành thật của cô. Và tôi cũng rất ngưỡng mộ điều đó.” Nick thêm vào câu cuối khi anh nhìn Rachel ngồi phía bên kia chiếc bàn và nhận ra những lời thú nhận này đã làm cô căng thẳng đến như thế nào. Cô cũng đang rất bối rối; anh có thể đọc được điều đó trong đôi mắt cô. Anh không nghĩ cô muốn làm gì để ảnh hưởng đến mối quan hệ mong manh mà họ đang thiết lập, nhưng anh cũng cho rằng cô đã cảm thấy sự thiếu đức tin của mình có thể hủy hoại nó. Nhưng cô không nói dối anh. Điều đó đã khiến đánh giá của anh về cô tăng lên một bậc. Và khiến anh gắng sức tìm ra cách nào đó để thuyết phục cô nghiêm túc thử trải nghiệm với đạo Cơ đốc một lần.
“Lần cuối cùng cô tham dự buổi lễ ngày Chủ nhật là khi nào, Rachel?”
Một ngón tay cô lần theo họa tiết hạt gạo trên chiếc bàn gỗ. “Tôi không thể nhớ nổi nữa. Nhưng ít nhất phải hai mươi năm trước rồi.”
“Cô có nghĩ đến việc thử một lần nữa không? Tôi tham gia buổi lễ lúc mười giờ và tôi rất vui được đón cô đi cùng. Buổi lễ sẽ kết thúc rất sớm trước lúc cô đi đến bữa tiệc trà.”
Cô khẽ nhích người trên chiếc ghế. “Tôi sẽ cảm thấy mình giống như một kẻ lừa gạt khi ngồi giữa một giáo đoàn tín đồ.”
“Cô sẽ không phải là người thiếu đức tin duy nhất trong số chúng tôi đâu, Rachel. Bởi đôi khi, ngay cả những tín đồ cũng đấu tranh với đức tin của chính mình. Bên cạnh đó, đó chỉ là một buổi lễ. Không phải cam kết lâu dài.” Anh giữ giọng đều đều, pha chút trêu đùa.
Môi cô cong lên thành một nụ cười mỉm. “Anh đang cố gạ gẫm tôi ư, Nick?”
“Tôi không gạ gẫm. Tôi thích thuyết phục một cách mềm mỏng hơn.” Khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười khi đáp lại cô và anh đưa cốc lên môi.
“Không gạ gẫm ư?” Cô nghiêng đầu và chăm chú nhìn anh, nhái lại điệu bộ trêu ghẹo. “Vậy thì vết sẹo trên thái dương kia anh có được từ đâu?”
Tay Nick khựng lại khi đang đưa chiếc cốc lên miệng và nụ cười vụt tắt.
Nụ cười của cô cũng biến mất và cô đưa tay ra để chạm vào tay anh. “Nick, tôi xin lỗi.”
Anh thu bàn tay đang nằm dưới tay cô lại và đẩy ghế ra sau với một lực mạnh hơn cần thiết. Đứng lên, anh sải bước dài băng qua căn phòng và cố tình làm mình trở nên bận rộn với ấm cà phê trong khi không khí im lặng ngượng nghịu bao trùm căn phòng.
Bên ngoài, cơn gió bất ngờ làm cửa sổ rung bần bật. Rachel đứng dậy và cầm đĩa lên.
“Anh đã không để tôi phụ giúp việc nấu nướng, nhưng tôi sẽ không để tất cả việc dọn dẹp này vào tay anh đâu.” Giọng cô mang vẻ nhẹ nhàng gượng gạo. Từ vị trí thuận lợi ở phía bên kia phòng, Nick quan sát cô mang đĩa và cốc đến chậu rửa rồi đặt chúng lên mặt đá granite, rửa từng cái một, mỗi động tác đều thận trọng. Bờ vai gồng cứng, nét mặt căng thẳng và bàn tay run rẩy khi cô với lấy chiếc cốc bên cạnh đã bộc lộ tất cả.
Được lắm, Bradley. Hỏi người ta những câu riêng tư và rồi tỏ ra phật ý khi bị hỏi ngược lại. Đó quả là biểu hiện rõ ràng của Sự tử tế và lòng khoan dung. Và đó cũng là cách thuyết phục chắc chắn thành công, buộc cô phải chấp nhận lời mời đến tham gia buổi lễ, nơi cô có thể học thêm cách để trở thành một tín đồ Cơ đốc giáo ngoan đạo.
Nghiến răng, Nick cố gắng bình tĩnh lại. Lời nhắc nhở về vết sẹo đã làm anh bất ngờ và hành động lảng tránh xảy đến như một phản ứng tất yếu. Anh tránh nói về quá khứ quá nhiều lần đến nỗi lảng tránh đã trở thành bản năng thứ hai của anh. Đó là sự thật về tuổi trẻ của anh nói chung và vết sẹo này nói riêng. Anh không chia sẻ căn nguyên của nó với bất kỳ ai trong ba mươi hai năm kể từ khi lĩnh vết sẹo đó. Câu chuyện phía sau vết sẹo đó quá đau đớn để đào bới lên.
Nhưng anh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đưa ra vài lời giải thích với Rachel.
Khi đấu tranh với tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình, anh thấy một chiếc cốc trượt khỏi tay Rachel. Nghe thấy tiếng kêu đầy hốt hoảng khe khẽ của cô khi chiếc cốc rơi xuống phải nền gạch cứng. Bước một bước về phía cô khi cô chộp lấy chiếc cốc. Thấy những mảnh vỡ trong tay cô và ngón tay cô đã chảy máu.
Anh đến bên cạnh cô sau ba bước dài, với lấy tay cô. “Tôi xin lỗi, Nick. Nó… trơn quá.”
Sự run rẩy trong lời xin lỗi và máu trên tay cô đã gây ra như một cú đấm thụi vào bụng anh. “Tôi mới là người phải xin lỗi.” Lời nói của anh thốt ra khàn khàn khi anh ôm tay cô và đưa nó vào dưới vòi nước. Vết cắt trên ngón trỏ của cô dài nhưng không sâu, anh nhẹ nhõm nhận ra. “Giữ nó dưới vòi nước trong lúc tôi đi tìm thuốc khử trùng và gạc nhé.”
“Không sao đâu. Đừng quan trọng lên như thế.”
“Không phiền gì đâu, Rachel.” Khuôn mặt cô chỉ cách anh vài phân, tròng mắt điểm chấm vàng mở rộng khi cô nhìn anh chằm chằm. Anh nỗ lực nuốt trội cục nghẹn bỗng nhiên xuất hiện trong cổ họng. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Để cô lại chỗ chậu rửa, anh bước nhanh đến tiền sảnh và bước lên cầu thang, hai bậc một. Ngón tay anh lóng ngóng khi anh lục tìm túi đồ sơ cứu trong ngăn để đồ của phòng tắm chính, những vệt máu trên tay làm anh phân tâm.
Nick đã nhìn thấy rất nhiều máu trong quá trình làm việc. Qua nhiều năm, anh đã dần chai sạn. Máu chảy không còn làm anh buồn nôn và những hình ảnh máu me cũng không làm anh trằn trọc suốt đêm nữa. Nhưng những vệt đỏ trong lòng bàn tay và ngón tay ấy lại khiến bụng anh quặn thắt.
Bởi vì đó là máu của Rachel.
Đó là điều rất quan trọng đối với anh. Bất kể đó chỉ là một vết cứa không sâu. Anh không muốn cô bị đau, chấm hết. Và nếu anh không thể chịu đựng được một vết xước nhỏ thì anh sẽ cảm thấy như thế nào nếu cô bị thương nghiêm trọng hơn.
Câu trả lời thật đơn giản. Không tốt chút nào.
Lý do cũng đơn giản. Anh bắt đầu thích cô rất nhiều. Cho dù cô có đức tin hay không.
Ý nghĩ đó mang anh trở lại với tình thế khó xử đã dẫn tới tai nạn nhỏ này. Không thoải mái với lời mời đến nhà thờ, cô đã cố gắng làm mọi chuyện nhẹ nhàng đi với một lời đùa vô hại về vết sẹo trắng mỏng ở đường chân tóc của anh. Anh nên cười xòa mà bỏ qua nó. Thay vào đó anh lại phản ứng thái quá. Và sự lảng tránh của anh là không công bằng với cô. Rachel không tài nào biết được những vết sẹo vô hình mà nó tượng trưng.
Nhưng có lẽ nếu cô biết, nếu cô hiểu được những gì anh đã trải qua, nếu anh giải thích việc tìm đến với Chúa đã cứu rỗi anh, cô có thể mở lòng cho đức tin một cơ hội. Để bước bước đi đầu tiên, bước quan trọng nhất để đến với Chúa.
Nhưng song song với hy vọng đó là nỗi sợ hãi.
Chia sẻ những bí mật là việc làm rất nguy hiểm. Nó làm con người ta dễ tổn thương. Và bạn sẽ không liều lĩnh chấp nhận mạo hiểm kiểu đó trừ phi bạn có niềm tin tưởng tuyệt đối vào người kia.
Lý trí nói với Nick rằng thực hiện bước đi nóng vội đó với Rachel là hành động không khôn ngoan. Bởi họ cũng chỉ mới quen nhau.
Nhưng trái tim nói với anh điều ngược lại.
Trở lại khu bếp, anh dừng lại nửa đường xuống cầu thang khi nhìn thấy sảnh đại trống không, cả phòng khách và phòng ăn đều trống trơn. Đây là ngôi nhà dành cho gia đình. Lẽ ra căn nhà ấy phải rộn ràng với bóng dáng con trẻ, đầy ắp tiếng cười và tràn ngập tình yêu. Cũng như cuộc đời anh. Rất có thể Rachel chính là người sẽ mang lại những điều đó, trừ phi anh từ chối để cô tìm hiểu về quá khứ và bước vào cuộc sống của mình.
Những tia nắng tràn qua ô cửa sổ bán nguyệt nằm trên cửa chính vây lấy anh. Hơi ấm của nó len lỏi qua từng lỗ chân lông như một thứ dầu êm dịu và anh nhắm mắt nói vài lời cầu nguyện ngắn.
Lạy Chúa, xin hãy chỉ đường cho con và cho con lòng can đảm.
Rachel vẫn đang đứng bên chậu rửa khi anh trở lại, trông cô có vẻ hơi quá nhợt nhạt so với cảm nhận của anh. Cố gắng nở nụ cười, anh tắt vòi nước, nắm lấy cánh tay và đưa cô đến chỗ cái bàn.
“Tôi không dám nói mình được đào tạo bài bản về y tế, nhưng tôi thực sự có kinh nghiệm với những vết thương nhỏ và xây xát, nhờ vào công việc cải tạo nhà.” Anh đặt bàn tay cô ngửa trên mặt bàn gỗ sồi và xử lý vết cứa khi anh nói. “Tôi cũng xử lý được những vết bỏng, co cơ và sốc điện. Công việc sửa chữa nhà không dành cho những trái tim mong manh, để tôi chứng minh cho cô thấy.” Anh dán chặt miếng gạc và nâng tay cô lên để kiểm tra. “Xong rồi đây. Lành lặn như cũ. Gần như là thế. Băng thế này sẽ không gây cản trở cho việc chơi đàn, đúng không?”
Cô duỗi ngón tay trỏ trong lòng bàn tay anh. “Không đâu. Tôi đã từng chơi đàn khi bị gãy ngón út. Tôi sẽ xoay xở được thôi.”
“Tốt.” Anh đặt tay cô xuống bàn, nhưng khi cô bắt đầu thu tay về thì anh siết nắm tay lại. Trước cái nhìn đầy thắc mắc của cô, anh hít một hơi để trấn tĩnh. “Cô đã nhắc đến vết sẹo này trước đó.” Anh vạch vệt màu trắng ở trán bằng bàn tay còn lại, giọng nói lúc này trở nên nghiêm nghị. “Nó không phải là một vết thương khi cải tạo nhà.”
Cô bất động. “Tôi không định động chạm tới vấn đề nhạy cảm.”
“Tôi biết điều đó. Và tôi xin lỗi đã làm cô lo lắng rồi để xảy ra chuyện này.” Anh vuốt ve ngón tay bị băng của cô.
“Sự vụng về của tôi không phải lỗi của anh. Hoàn toàn không phải do lỗi của anh. Tôi đã bị căng thẳng và bồn chồn vài tuần nay rồi. Tôi đã làm vỡ bốn cái cốc kể từ đầu năm.”
“Cô vẫn cảm thấy như thế?”
“Phải. Tôi không thể giũ bỏ được cảm giác ấy.”
Anh vẫn nắm tay cô trong tay mình. “Phản ứng ngày hôm nay của tôi cũng không ra sao cả, tôi chắc thế. Tôi xin lỗi vì đã lảng tránh. Thật chẳng ra gì.”
“Tôi có cảm giác hành động đó của anh giống tự vệ hơn.”
“Nguyên do xuất phát từ đó.” Anh thừa nhận, một lần nữa bất ngờ bởi trực giác nhạy bén của cô. “Tôi đã tránh nói về vết sẹo đó ba mươi hai năm nay rồi. Đến bây giờ lảng tránh đã trở thành phản xạ. Nhưng tự vệ là trong trường hợp nghi ngờ có nguy hiểm và điều đó không phù hợp trong tình huống này. Tôi không có cảm giác bị cô đe dọa.”
Má cô bỗng ửng hồng và dấu hiệu của nụ cười xóa đi nét căng thẳng trên khuôn mặt cô. “Tôi mừng là thế.”
Anh nghịch nghịch những ngón tay cô, ngắm nghía sự duyên dáng tinh tế của chúng khi anh thu hết lòng can đảm để tiếp tục. “Cô có muốn biết câu chuyện đằng sau vết sẹo đó không, Rachel?”
Câu hỏi của anh được chào đón bởi sự im lặng, tiếp theo là cái siết tay nhẹ nhàng kéo ánh mắt anh quay trở lại với cô. Ánh mắt cô chứa đựng sự ấm áp, mời gọi, thông cảm và giọng cô khàn khàn, hơi run run khi cô trả lời. “Rất muốn.”
Cô chờ đợi trong sự im lặng kéo dài sau đó, cho anh thời gian cần thiết để tập trung suy nghĩ và lấy lại can đảm. Đó là một điều nữa anh thích ở cô. Cô không thúc giục. Và cô nhạy cảm với sắc thái tâm trạng của người khác. Anh cảm nhận được cô hiểu việc này khó khăn với anh như thế nào và dành cho anh sự cổ vũ và khích lệ hết mức có thể. Cho dù thế, việc này vẫn không dễ chút nào.
“Tôi phải cảnh báo cô rằng câu chuyện của tôi không tốt đẹp gì đâu, Rachel.”
“Tôi cũng nghĩ như thế.”
Anh gật đầu và nuốt khan. “Được rồi. Tôi sẽ kể tóm lược cho cô nghe. Một cách thẳng thắn. Bố tôi là một con sâu rượu thất nghiệp. Ông cho rằng thế giới này đã cướp mất kế sinh nhai của mình, rồi trút cơn giận dữ và tức tối lên mẹ và tôi. Để che chở cho tôi, mẹ tôi đã gánh trọn cơn phẫn nộ của ông ta. Hầu như đêm nào tôi cuộn mình như quả bóng để ngủ và cố gắng không khóc trong lúc nghe bố gào thét với mẹ. Sau đó những lời lăng mạ biến thành hành động. Tôi có thể nghe âm thanh của những cú đấm và những cái tát qua những bức tường mỏng và tiếng nức nở của mẹ khi bà van xin ông dừng lại.”
Nick đưa bàn tay run rẩy lên vuốt mặt. “Mẹ qua đời khi tôi lên năm tuổi. Bà bị ngã cầu thang tầng hầm. Một tai nạn, bố tôi nói với mọi người như thế. Nhưng tôi biết không phải thế. Tôi thấy ông ta túm lấy mẹ tôi khi bà bắt đầu đi xuống với chồng quần áo cần giặt là. Bà cố gắng giằng ra và nói rằng mình có việc phải làm, thì ông nói: ‘Được rồi. Mày muốn đi xuống cầu thang đó phải không? Để tao giúp mày.’ Rồi sau đó ông ta đẩy bà xuống.” Giọng anh khàn đặc và anh hít một hơi khó nhọc.
“Không sao rồi, Nick.” Rachel ôm lấy hai bàn tay anh trong tay mình, vuốt ve ngón tay anh bằng nhịp điệu đều đều trấn an, khác hẳn với giọng nói run rẩy của cô. “Bình tĩnh nào.”
Anh nuốt trôi một ngụm cà phê đã nguội lạnh, cố gắng rửa trôi vị đắng trong miệng. Nhưng không có tác dụng. Chưa bao giờ có tác dụng cả. “Ông ta biết tôi đã chứng kiến sự việc đã xảy ra. Ông ta túm lấy tôi và nói nếu tôi nói với bất kỳ ai, một đêm nào đó ông sẽ lôi tôi đi và thả tôi xuống từ cây cầu bắc ngang sông Detroit.”
Trước tiếng thở dốc của Rachel, anh siết chặt tay cô và tìm kiếm mắt cô. “Tôi đã nói chuyện này không tốt đẹp gì đâu.”
“Tôi biết. Chỉ là tôi cảm thấy quá khó để tưởng tượng ra một người cha lại có thể đối xử với con trai mình như vậy.” Nước mắt lẫn trong lời nói của cô.
“Có lẽ tôi nên dừng lại.”
“Không. Làm ơn… kể cho tôi nghe phần còn lại đi.”
Sự chân thành của cô hiện ra rất rõ. Cô có thể sợ hãi câu chuyện của anh, có thể không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về câu chuyện đó nữa, nhưng cô đã nhận ra rằng để thực sự hiểu được anh, cô phải nghe.
Cô gái này có lòng can đảm. Và cả sự quyết tâm.
Một phẩm chất đáng quý nữa được thêm vào danh sách ngày càng dài của cô.
“Được rồi.” Anh gật đầu. “Khi mẹ tôi qua đời, tôi trở thành mục tiêu cho những cơn thịnh nộ và sự cáu kỉnh của bố tôi. Tôi cố gắng không làm ông ta bực mình, làm mọi thứ ông ta sai bảo. Nhưng tôi không bao giờ làm ông ta hài lòng. Ông ta cứ nâng tiêu chuẩn lên cho đến khi tôi không có cách nào đạt được. Tôi có cảm giác rằng ông ta cảm thấy vui sướng khó tả từ việc hành hạ tôi. Một trong những công việc của tôi là cọ rửa nhà tắm và tôi nhớ một đêm nó không được sạch lắm. Để trừng phạt, ông bắt tôi cọ nhà vệ sinh bằng bàn chải đánh răng và sau đó dùng nó để đánh răng.”
“Ôi, Nick.” Sự đau đớn làm nét mặt Rachel nhăn nhó và giọng cô nghẹn ngào.
Anh siết chặt lấy tay cô. “Tôi sẽ miễn cho cô những phần kinh khủng tương tự khác. Và những chi tiết bạo hành về thể xác, ngoại trừ chuyện ông ta đã sử dụng thắt lưng rất nhiều lần trên những phần cơ thể khuất tầm mắt người ngoài của tôi. Cho đến một đêm, trong cơn say xỉn vì tức giận với lỗi lầm nhỏ bé nào đó, ông ta bắt đầu la hét và hành hạ tôi. Việc tiếp theo tôi biết là ông ta rượt đuổi tôi khắp nhà với một con dao lăm lăm trên tay. Tôi trốn dưới gầm giường, biết rằng ông ta không thể bám theo. Gầm giường thấp gần sát mặt đất. Nhưng tay ông ta dài, ông ta thò tay xuống gầm giường và bắt đầu khua con dao loạn xạ. Nó cứa vào tôi trước khi tôi có thể tránh được. Nếu hàng xóm không nghe thấy tiếng ầm ĩ và gọi cảnh sát, tôi sẽ chẳng còn đường sống sót qua đêm đó.”
“Đó là lúc anh được đưa vào cô nhi viện?”
“Phải. Chính quyền tách tôi ra khỏi ông ta từ đêm hôm đó. Đầu tôi đã lành, nhưng vết sẹo đó vẫn còn đó cùng với tất cả những vết sẹo vô hình khác. Nhiều tháng sau đó, tôi vật lộn với nỗi sợ hãi, bất an và cảm giác vô dụng. Tôi không nói chuyện và thu mình lại. Các chuyên gia bắt đầu nghĩ tôi có thể đã mắc chứng tự kỷ.
“Nhưng dần dần nỗi sợ hãi biến thành giận dữ. Tôi trở thành kẻ nổi loạn, hung hãn và đáng ghê tởm. Hết gia đình nhận nuôi này đến gia đình khác đã từ chối và trả tôi lại cô nhi viện. Tôi trở thành một đứa trẻ lạc loài. Không gia đình, không người quan tâm. Đó là lý do tôi trở thành đối tượng tiềm năng đối với nhóm lưu manh đã thu nhận tôi. Lẽ ra cuộc đời tôi đã gắn liền với thân phận một kẻ lưu manh mạt hạng mãi mãi nếu Dan Foley không đưa tay cứu vớt tôi.”
“Bằng cách nào ông ấy tiếp cận được với anh?”
“Kiên nhẫn, chân thành và quan tâm. Ngoài mẹ tôi ra, ông là người đầu tiên thực sự quan tâm đến tôi và tương lai của tôi. Ông cũng là người phát hiện ra tài năng với nghề mộc của tôi. Ông thường mời tôi đến nhà vào thứ Bảy để giúp làm việc vặt, bề ngoài là để giúp tôi kiếm thêm vài đồng nhưng thực tế là để giám sát tôi. Vào mùa thu năm tôi gặp ông ấy, ông đang mở rộng cái gara một chỗ đỗ. Tôi phát hiện ra rằng mình có khả năng thiên phú đối với công việc đó và sau khi chúng tôi hoàn thành việc mở rộng cái gara, ông lôi kéo tôi vào nhóm xây dựng sân chơi cho nhà thờ. Trước khi tôi biết chuyện đó, tên của tôi đã ở trong danh sách nhóm thanh niên phụ trách công việc đó rồi.
Dan cũng là lý do tôi tìm đến với Chúa. Ông là một giáo dân Cơ đốc giáo ngoan đạo và ông sống hết mình với đức tin của mình từng ngày. Ông tiếp cận những đứa trẻ cần được giúp đỡ nhất và ngay cả khi chúng từ chối, ông vẫn không từ bỏ ý định. Ông nói rằng Chúa không bao giờ bỏ mặc chúng ta, nếu Ngài luôn sẵn sàng cho chúng ta một cơ hội nữa, thì ông sẽ không bỏ lỡ, dù đó có là cơ hội mong manh nhất.”
Im lặng kéo dài trong chốc lát trước khi Rachel nói. “Chuyện gì đã xảy ra với bố anh, Nick?”
“Ông ta vào tù một thời gian. Tôi không liên lạc với ông ta từ đó. Tôi chỉ mừng là ông ta đã không còn liên quan đến cuộc đời mình. Nhưng khi lớn lên tôi có tìm hiểu thông tin và biết rằng ông ta đã mất nhiều năm trước. Ông ta bị ngã cầu thang trong lúc đang say bí tỉ. Thật hài hước, phải không?” Miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười không buồn cười chút nào. “Tôi xấu hổ phải thừa nhận rằng tôi đã cảm thấy thật đáng đời ông ta. Vì đức tin của mình, tôi vẫn phải học cách tha thứ. Một ngày nào đó tôi sẽ làm được điều đó, với sự giúp đỡ của Chúa.”
“Tôi đã bắt đầu hiểu được đức tin quan trọng với anh như thế nào.”
Anh nhìn cô chằm chằm. “Đức tin chính là kim chỉ nam của cuộc đời tôi, Rachel. Mối liên kết với Chúa là món quà kỳ diệu nhất tôi từng nhận được. Niềm tin kiên định rằng tôi không bao giờ đơn độc đã giúp tôi vượt qua những thời khắc vô cùng khó khăn.” Anh siết tay cô lần cuối và thả nó ra. “Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của tôi.”
“Cảm ơn anh vì đã chia sẻ câu chuyện của mình.”
Anh đã để ý thấy cái nhăn mặt thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cô khi cô duỗi những ngón tay anh đã nắm. “Chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu.” Cô bắt đầu thu tay về lòng mình.
“Để tôi xem.” Anh giật lấy tay cô, hốt hoảng bởi những vệt trắng vằn vện trên làn da tấy đỏ. Nuốt cục nghẹn trong cổ họng, anh bắt đầu cẩn thận mát xa để xóa đi những vết hằn do bị siết quá chặt khi anh bám vào đó để kể về quá khứ xấu xa của mình. “Tôi xin lỗi, Rachel. Lẽ ra cô nên nói với tôi rằng tôi đang làm cô đau.”
“Tôi thậm chí còn không để ý.”
“Câu chuyện của tôi hấp dẫn đến mức đấy, hử?” Anh cố gắng mỉm cười. Nhưng không thành.
“Chỉ một từ thôi… phải. Và anh làm tôi tò mò về sức mạnh của đức tin trong anh. Thêm vào đó, khái niệm không bao giờ đơn độc cũng rất hấp dẫn. Tôi nói với anh này… nếu lời mời đến buổi lễ vẫn còn hiệu lực, ngày mai tôi muốn đi cùng anh.”
Đến đây nỗ lực mỉm cười của anh đã thành công. “Tôi sẽ đón cô lúc chín rưỡi. Và tôi cam đoan là cô sẽ không hối tiếc đâu.”
Anh cũng thế. Niềm hy vọng trào dâng làm trái tim anh nhẹ nhõm khi cả hai cùng đứng lên để hoàn tất việc dọn dẹp bàn ăn. Xét ở góc độ khả quan nhất, cô sẽ có cơ hội hiểu được sức hấp dẫn của đạo Cơ đốc giáo. Còn ở góc độ bi quan hơn, anh cũng có cơ hội ở bên cô vài giờ đồng hồ.
Dù kết quả có ra sao thì anh vẫn là người được lợi cả đôi đường.