← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Làm việc gì đó có ích đi.

Nick đã lặp đi lặp lại câu thần chú đó kể từ khi anh đến văn phòng vào sáng thứ Hai, nhưng nó chẳng có mấy tác dụng. Suy nghĩ của anh cứ lang thang mãi về cuối tuần vừa rồi với Rachel. Rốt cuộc, họ đã dành cả ngày thứ Bảy bên nhau. Bữa sáng đã dẫn đến chuyến đi chơi vườn bách thảo Missouri, nơi họ đã lang thang qua nhà kính nhiệt đới Climatron bất chấp cái lạnh tê tái phía bên kia khối cầu kính. Sau đó họ đã đi xem phim. Và kết thúc bằng một bữa tối ấm cúng ở The Hill, nhà hàng chuyên đồ Ý truyền thống ở St Louis.

Ngả người dựa vào lưng ghế, anh cười một mình. Ngày Chủ nhật chí ít cũng tuyệt như vậy, nếu không muốn nói là tuyệt hơn thế nữa. Buổi lễ buổi sáng đầy hứng khởi, sau đó Rachel đã đặt cho anh một tràng những câu hỏi, cho thấy cô thực sự quan tâm và muốn biết nhiều hơn nữa. Anh đã lái xe đưa cô đến khách sạn nơi cô chơi đàn và ở lại dùng bánh nướng và sandwich nhẹ. Giờ thì Rachel không thể nói cô chưa bao giờ thấy đàn ông đến bữa tiệc trà một mình nữa.

Anh chẳng làm được gì với ngôi nhà. Theo tiêu chuẩn cũ của mình, thì cuối tuần vừa rồi, anh đã chẳng làm được trò trống gì. Nhưng bây giờ, tiêu chuẩn của anh đã thay đổi.

“Mình đoán là cậu đã dành cuối tuần vừa rồi cùng với Rachel.”

Trước nhận xét của Mark, Nick quay ngoắt ra cửa khoang làm việc. “Cậu đang điều tra mình đấy à?”

“Đó là việc không cần thiết. Nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt cậu đã tố cáo hết cả rồi.”

Duỗi chân về phía trước, Nick đan tay sau đầu. Phủ nhận một sự thật hiển nhiên là việc chẳng có ích gì. “Đó là một cuối tuần vui vẻ.”

“Đã làm được gì với ngôi nhà rồi?”

“Chưa. Mình có việc hay hơn để làm.”

Mark cười toe. “Đến lúc rồi. Nhưng có lời khuyên đây.” Anh ngoái lại nhìn qua vai và hạ giọng. “Tỏ vẻ bận rộn đi. Steve đang đi lùng sục người để điều tra manh mối một vụ ở Houston đấy.”

“Cảm ơn đã báo trước.” Nick ngồi thẳng người lên và quay lại bàn làm việc. Điều cuối cùng anh muốn là lên lịch thực hiện những cuộc phỏng vấn sắp đến hồi kết hoặc kiểm tra những manh mối giả cho một văn phòng khác.

Quyết tâm tập trung, anh lướt qua hòm thư điện tử, in những tài liệu có liên quan đến vụ án và thực hiện vài cuộc điện thoại để thu thập thêm thông tin. Anh nhanh nhẹn lướt qua hệ thống bảo mật và hệ thống điện báo, thư điện tử và bản tin tình báo của những vụ trọng án; thông tin từ tất cả các kho dữ liệu đó hiếm khi liên quan đến công việc hàng ngày của anh.

Tuy nhiên, bản tin về vụ bắt cóc nhà O’Neil đập vào mắt anh và anh lướt đến những thông tin mới cập nhật. Vẫn chưa có thêm tình tiết mới. Sau khi bị bắt cóc bảy tuần trước, đứa trẻ sơ sinh năm tháng tuổi đã biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào. Không có bất kỳ cuộc gọi nào từ kẻ bắt cóc và hầu như không có manh mối gì cả. Văn phòng Chicago tiếp tục yêu cầu các đặc vụ khắp cả nước lưu ý đến vụ án trọng điểm này, nhưng sau từng ấy thời gian, Nick biết rằng có rất ít hy vọng cho một kết cục có hậu. Nhìn chung, nếu nạn nhân của vụ bắt cóc không được tìm thấy trong vài ngày đầu, thường sẽ không có cơ hội tìm thấy nữa.

Để trì hoãn việc bắt tay vào công việc thực sự, Nick nhấp chuột vào tấm ảnh của đứa trẻ. Một cô bé dễ thương. Tóc xoăn, màu hung đỏ, đôi mắt xanh to tròn, nụ cười hạnh phúc. Khó mà hình dung ra được bố mẹ của đứa trẻ đã phải trải qua những gì.

Khi ngón tay anh đã đặt trên con chuột để tắt tấm ảnh đi thì một mớ sợi vàng ở góc ảnh thu hút sự chú ý của anh. Trông giống như chỉ.

Loại dùng để làm tóc cho búp bê Raggedy Ann.

Nick nhoài người lại gần màn hình để nhìn kỹ hơn, sau đó xoay ghế để kiểm tra con búp bê đang mỉm cười với mình góc khoang làm việc. Trước khi bê bết vì bùn bẩn, tóc của con búp bê này có lẽ có màu giống như những sợi chỉ trong bức ảnh.

Một luồng adrenaline làm nhịp tim anh tăng vọt lên, nhưng anh kìm nó lại. Hàng triệu đứa trẻ có búp bê Raggedy Ann. Ngay cả nếu chất liệu anh nhìn thấy trong bức ảnh là chỉ và ngay cả nếu nó là của một con búp bê Raggedy Ann, cũng chẳng có cơ sở nào để khẳng định con búp bê trong phòng làm việc của anh chính là con búp bê trong tấm ảnh kia cả.

Ngoại trừ, biết đâu, những linh cảm xấu của Rachel.

Một luồng adrenaline khác chạy khắp cơ thể anh. Lần này khó khống chế hơn.

Nhưng Emily đã đưa ra lời giải thích hoàn toàn thỏa đáng cho phản ứng của Rachel với con búp bê. Lời giải thích mà mọi người đều chấp nhận, bao gồm cả Rachel. Thật điên rồ khi nghĩ rằng phản ứng của cô là do bị kích thích bởi thứ gì đó chứ không phải là một ký ức bị chôn vùi.

Vậy tại sao anh vẫn chưa thể quay trở lại với những vụ án của chính mình?

Câu trả lời chợt đến với anh khi anh nhìn ngắm khuôn mặt bụ bẫm của đứa trẻ trên màn hình. Thời thơ ấu của anh đã bị hủy hoại hoàn toàn. Nếu tồn tại xác xuất một phần triệu, rằng con búp bê trong văn phòng anh có mối liên hệ nào đó với đứa trẻ này, thì có khả năng, dù rất mong manh rằng nó có thể giải đáp thắc mắc trong lòng anh và sẽ giúp ích cho cặp bố mẹ đang đau khổ kia, anh sẽ thử xem sao.

Bấm số trực tiếp đến đặc vụ phụ trách vụ này ở Chicago, Nick gõ gõ ngón tay trên bàn làm việc và nhìn chằm chằm vào con búp bê.

“Matt Carson.”

“Matt, Nick Bradley ở văn phòng St. Louis. Tôi đang xem bản tin tình báo và thấy tấm ảnh đứa trẻ nhà O’Neil. Chỗ các anh có gì khác ngoài bức ảnh đó không?”

“Có. Chúng tôi đã cắt để lấy riêng khuôn mặt của đứa trẻ ra. Sao thế? Anh có manh mối gì à?”

“Chưa đến mức đấy. Tôi chỉ muốn xác nhận một linh cảm thôi.”

“Tôi sẽ gửi cho anh bức ảnh đầy đủ qua email. Chúng tôi đang cần nhanh chóng phá được vụ án đó. Nó đóng băng hệt như thời tiết ở Chicago. Chờ tôi một chút.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ liên lạc nếu tìm ra được điều gì, nhưng khả năng rất thấp.”

“Tôi sẽ nhận bất kỳ cái gì có thể vào thời điểm này.”

Năm phút sau, tiếng báo thư điện tử đến vang lên, Nick nhấp chuột vào thư của Matt Carson và mở tấm ảnh.

Megan O’Neil mỉm cười với anh. Trong tay cô bé là con búp bê Raggedy Ann tơi tả với một miếng vá trên mắt phải.

Nhịp thở của anh chững lại.

“Thoát rồi. Steve đã giao vụ án ở Houston cho…” Giọng Mark nhỏ dần. “Này… chuyện gì thế?”

Phải mất một lúc anh mới nhận thức được câu hỏi của Mark. Ra hiệu cho bạn mình lại gần, Nick chỉ vào màn hình máy tính. “Xem cái này đi.”

Mark ghé vào vai anh. “Đó là đứa trẻ nhà O’Neil phải không? Sao cậu lại…”

Trong giây im lặng tiếp theo, Nick cảm thấy Mark quay người nhìn về phía góc đó.

“Lạy Chúa tôi!” Giọng Mark khe khẽ thốt lên đây sửng sốt nửa như cảm thán, nửa như cầu nguyện.

“Đó cũng là phản ứng của mình.” Nick quay lại. Họ đều nhìn chằm chằm vào con búp bê.

“Không thể tin được.” Mark cau mày và lắc đầu. “Trừ phi Rachel của cậu biết nhiều hơn những gì cô ấy đã nói.”

Ẩn ý nghi ngờ trong giọng Mark làm Nick phát cáu. Nhưng đó cũng là hồi chuông cảnh tỉnh. Nếu Mark nghi ngờ Rachel có thể liên quan đến vụ án thì người khác cũng sẽ như thế. Chẳng có ai lại đi tin vào câu chuyện linh cảm của cô. Nhưng trong thâm tâm, Nick tự nhủ với mình rằng cô không liên can gì đến vụ bắt cóc nhà O’Neil.

“Nếu cô ấy biết nhiều hơn, cô ấy đã nói với mình trong chuyến ghé thăm đầu tiên rồi. Bên cạnh đó, nếu cô ấy liên quan đến vụ án, cô ấy sẽ không xuất hiện ở đây ngay từ đầu.”

“Thế thì cậu giải thích như thế nào về mối liên kết giữa cô ấy và con búp bê.”

“Emily đã giải thích rồi.”

“Điều này làm thay đổi toàn bộ cục diện của câu chuyện.”

“Nó có có thể là sự trùng hợp. Giả thuyết của Emily có thể vẫn chính xác.”

“Mình không biết, Nick.” Mark xoa xoa gáy, vẻ mặt lo lắng. “Chuyện này có vẻ quá kỳ lạ để coi là trùng hợp.”

Nick đứng lên và khoanh tay trước ngực. “Rachel không biết gì về vụ bắt cóc, Mark.”

“Cậu chắc không?”

“Chắc.”

Mark mím môi. “Chuyện đã đi xa đến mức đó, hả?”

“Chưa đâu. Nhưng có thể lắm chứ. Và mình đã biết đủ nhiều về cô ấy để khẳng định chắc chắn rằng cô ấy không dính dáng gì đến vụ án đó.” Anh hất đầu về phía tấm ảnh trên màn hình.

“Có thể cậu đúng. Nhưng chúng ta cần nói với cô ấy về việc này.”

“Chúng ta?”

“Cậu không nghĩ cả hai chúng ta cùng đi thì sẽ an toàn hơn sao? Đề phòng trường hợp có người phát hiện ra chuyện của hai người và nghi ngờ về sự khách quan trong khi xử lý công việc của cậu.”

Anh không thể bác lại lập luận của Mark. Việc anh không suy xét đến khía cạnh đó cho thấy anh cũng đang trong tình trạng rối bời. “Phải, cậu nói đúng. Nhưng mình cần nói chuyện với Steve và Marty trước.” Cả đội trưởng đội phản ứng nhanh và đặc vụ phụ trách văn phòng St. Louis đều đang chờ đợi có thêm manh mối cho một trọng án như thế này và Nick định sẽ thực hiện vụ này theo đúng quy trình một cách chính xác.

“Kế hoạch tốt đấy. Mình sẽ hủy hết lịch buổi sáng và đưa con búp bê đến phòng thí nghiệm.”

Khi Mark quay đầu bước đi, Nick nắm lấy cánh tay bạn. “Nghe này… cậu sẽ là người hỏi chính, được không?”

“Chắc chắn rồi. Mình nhớ cậu đã làm điều tương tự giúp mình mùa hè năm ngoái.”

“Phải.” Việc bắt giữ người đàn ông đã cố gắng giết Emily không phải là sự kiện mà cả hai người có thể quên được.

Khi Mark đã đi khuất, Nick nhớ lại sự việc đó và việc Mark đã suýt đánh mất người phụ nữ lúc này đã là vợ mình như thế nào. Sự ấm áp và mơ mộng trước đó của anh vụt tan biến. Ngay cả manh mối mới nhất trong câu chuyện về con búp bê này cũng thế.

Trong đầu anh không hề mảy may nghi ngờ Rachel có chút liên quan đến vụ án bắt cóc đứa trẻ nhà O’Neil. Nhưng hẳn là cô có mối quan hệ nào đó. Đánh giá của Emily về phản ứng của Rachel là hợp lý, nhưng trong thâm tâm, Nick bắt đầu tin rằng còn có nhiều mối liên hệ hơn thế nữa.

Anh chỉ có thể hy vọng là người hay những người đứng sau vụ án đó không đọc được bài báo trên tờ St. Louis Scene và có cùng kết luận đó.

Bởi vì nếu câu chuyện đi theo chiều hướng đó, sự việc có thể trở nên rất, rất nguy hiểm.

Ba mươi phút sau, khi Rachel kết thúc tiết cảm thụ âm nhạc khối lớp 4 để nói chuyện với FBI, cô đã phần nào mong đợi Nick sẽ chào đón mình với nụ cười và gợi ý cô nghỉ sớm để cùng đi ăn trưa.

Nhưng khi cô bước vào văn phòng trống, khuôn mặt nghiêm trang của hai người đàn ông đang đợi cô dập tan mọi hy vọng trước đó. Ngạc nhiên, cô hết nhìn Nick rồi lại quay sang người đàn ông tóc đen cao ráo đi cùng anh, sau đó lại tập trung vào Nick. “Có chuyện gì không ổn à?”

“Cô Sutton, tôi là đặc vụ Mark Sanders.” Người đàn ông tóc đen mỉm cười và đưa tay ra khi anh ta nói. “Tôi biết cô và Nick đã quen biết nhau. Chúng tôi chỉ có vài câu hỏi thôi.”

“Về chuyện gì?”

Mark khoát tay chỉ chiếc ghế. “Mời cô ngồi và chúng tôi sẽ nói rõ với cô.”

Cô nhìn Nick thăm dò, rồi ngồi xuống chiếc ghế Mark vừa chỉ và chờ hai người đàn ông ngồi xuống đối diện mình.

“Chuyện này là về con búp bê Raggedy Ann, Rachel.” Nick nói.

“Em nghĩ chuyện đó đã kết thúc rồi.”

“Chưa hẳn. Cô Sutton, cô có nhận ra đứa trẻ này không?” Người đàn ông tóc đen đưa cho cô một tấm ảnh.

Rachel nhìn đứa trẻ sơ sinh tươi cười và lắc đầu. “Không.”

“Tên cô bé là Megan O’Neil. Cô bé bị bắt cóc bảy tuần trước ở Chicago.”

“Tôi nhớ đã đọc về chuyện đó trên báo.” Nét mặt Rachel dịu lại. “Vẫn chưa tìm thấy cô bé phải không?”

“Chưa.” Mark đưa cho cô một tấm ảnh khác. “Đây là tấm ảnh được cắt ra từ tấm ảnh gốc.”

Trong nháy mắt, Rachel đã hiểu vì sao FBI lại tìm đến mình. Con búp bê cô tìm thấy thuộc về đứa trẻ bị bắt cóc. Hơi thở cô nghẹn lại và cô nhìn Nick. “Điều này có nghĩa rằng rốt cuộc những cảm giác kia của em không liên quan gì đến tai nạn nào đó trong quá khứ phải không?”

“Anh không biết nó có nghĩa là gì.” Nick ngả người về phía trước và siết tay lại, để giữa hai đầu gối, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô. “Em có mối quan hệ gì với nhà O’Neil không, Rachel? Hoặc gia đình Pearson? Đó là họ thời con gái của người mẹ.”

“Không. Em không có người họ hàng nào cả. Và em cũng không có bạn ở Chicago.” Cô lại nhìn vào tấm ảnh. “Anh có nghĩ tâm trạng bứt rứt trong những tuần qua của em theo cách nào đó lại liên quan đến việc này không?”

“Tâm trạng bứt rứt nào?” Mark nhìn Nick dò hỏi.

“Rachel nói cô ấy cảm thấy hoang mang và lo lắng kể từ đầu năm.” Mắt anh nheo lại và anh nhìn cô. “Em có nhớ những cảm giác đó bắt đầu xuất hiện từ khi nào không?”

“Có. Em có thể nói với anh thời điểm chính xác bởi vì nó xảy ra quá đột ngột. Phút trước em vẫn còn bình thường, vẽ tranh trên tường cho khách hàng và phút sau em bị một cảm giác hoảng sợ lấn át. Nó là thứ Bảy, ngày 4 tháng 1. Khoảng mười giờ sáng.”

Mark nhanh chóng tìm trong folder tài liệu của máy tính xách tay, lướt qua một tập tin và đưa máy cho Nick, nét mặt u ám.

“Chuyện gì thế?” Rachel hỏi.

Sau khi xem tập tin đó, Nick thở dài. “Đó chính xác là ngày giờ đứa trẻ nhà O’Neil biến mất.”

Trong phút chốc, thế giới của Rachel chao đảo. Không thể tin được. Cô không phải là nhà ngoại cảm. Cô không tin vào những thứ như thế. Và cô không tin hai người đàn ông đổi diện với mình cũng vậy. Điều đó khiến họ đi đến một kết luận hiển nhiên: cô có liên quan tới vụ án đó. Cô quan sát kỹ nét mặt của họ. Mark bất động. Nick phiền muộn. Không ai trong hai người cho cô cảm giác thoải mái cả. Nỗi sợ hãi siết lấy cổ họng cô và lần này cô có thể xác định được nguyên nhân chính xác.

“Tôi không có lý do gì để phải bắt cóc một đứa trẻ cả.” Lời nói cô thốt ra đầy căng thẳng và nghèn nghẹn. “Anh không thể nghi ngờ rằng em lại làm việc đó được.” Cô nhìn Nick, nhưng giờ anh là một người lạ dè dặt chẳng có điểm nào giống với người đàn ông lôi cuốn, ấm áp mà cô đã ở bên suốt cuối tuần vừa rồi cả.

“Chúng tôi không đưa ra cáo buộc nào cả, cô Sutton.” Mark nói với cô. “Chúng tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu tại sao cô lại có những… linh cảm này.”

“Tôi cũng không hiểu được.” Cô thấy giọng mình đã có phần hơi kích động và có nhận thấy sự thay đổi rất nhỏ trong tư thế của Nick, như thể anh muốn đưa tay ra và nắm lấy tay cô. Cô ước gì anh làm thế. Thay vào đó anh đặt ra một câu hỏi.

“Rachel, em có thể nói với bọn anh điều gì đó về vụ án này dựa trên những cảm giác của em không?”

“Em không biết gì về vụ án này cả. Em không biết tại sao con búp bê hay cảm giác của em lại liên quan đến vụ án này.”

Đưa mắt nhìn Nick, Mark đóng tập tin trên máy tính lại. “Tôi nghĩ hôm nay chúng ta dừng ở đây được rồi, cô Sutton. Xin lỗi đã làm gián đoạn công việc của cô. Chúng tôi rất cảm kích nếu cô có thể giữ bí mật lý do cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.”

Hai người đàn ông đứng lên. Rachel cũng đứng lên.

“Cho mình một phút.” Nick nói với Mark nhưng mắt dán vào Rachel.

Khi cánh cửa đóng lại, Nick bắt đầu bước một bước về phía cô. Dừng lại. “Anh xin lỗi về việc này, Rachel.”

Cô vòng tay quanh người, ước gì chúng là tay của Nick. “Anh có tin em không?”

“Có.”

Trước câu trả lời tức thì và sự chân thành trong mắt anh, cô từ từ thở ra. “Em không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Nick.”

“Bọn anh cũng thế.”

“Em không tin vào ngoại cảm.”

“Bọn anh cũng thế.”

“Nhưng em không thể tìm được bất kỳ lời giải thích nào cả. Cảm giác bồn chồn của em bắt đầu từ khi đứa trẻ bị bắt cóc. Và phản ứng dữ dội với con búp bê.” Cô cảm nhận dòng nước mắt chục tuôn trào, cổ như mắc nghẹn, và cố gắng nuốt khan. “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

“Anh sẽ bay đến Chicago để gặp đặc vụ phụ trách vụ này chiều nay và tìm hiểu tất cả những tình tiết liên quan một cách chi tiết cụ thể. Trong khi anh đi, những đặc vụ ở đây sẽ phỏng vấn nhân viên ở nhà hàng Bánh mì.”

“Như mò kim đáy bể, đúng không? Con búp bê có thể đã bị vứt bỏ bất cứ lúc nào trong tháng đầu tiên sau khi đứa trẻ mất tích. Đến tận đầu tháng Hai em mới tìm thấy nó.”

“Khả năng cao là kẻ bắt cóc đã vứt nó đi ngay sau khi có được đứa trẻ. Thậm chí có thể ngay trong đêm đó. Các đặc vụ sẽ tập trung điều tra những nhân viên làm việc trong khoảng thời gian này.”

“Anh có nghĩ đứa trẻ vẫn còn trong thành phố không?”

“Có thể. Chuyện em tìm thấy con búp bê ở một cửa hàng trong vùng cho thấy kẻ bắt cóc không phải chỉ là rời khỏi đường cao tốc để ghé vào mua đồ ăn trong lúc đang ở trên đường đến một nơi nào đó.” Anh bước đến gần cô hơn và dịu giọng. “Anh muốn em phải đề cao cảnh giác, Rachel.”

Sự dữ dội trong ánh mắt anh khiến cô lo lắng. “Vì sao?”

“Vì việc em có liên quan đến vụ án này đã bị công khai trên báo chí.”

“Ý anh là tờ St. Louis Scene? Những bài báo đó không hề nhắc đến vụ bắt cóc.”

“Kẻ bắt cóc sẽ suy luận ra, nếu hắn đọc được bài báo đó.”

Cô thấy choáng váng và túm lấy lưng ghế. Nick nắm lấy cánh tay cô, giúp cô đứng vững.

“Em chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”

“Đừng để bị ám ảnh bởi việc này. Anh không nghĩ kẻ bắt cóc đọc được nó. Anh chỉ muốn em biết… và thận trọng.”

Cô đưa những ngón tay run rẩy lên vén tóc ra sau tai. “Em không hề nghĩ rằng một tuần mới lại khởi đầu bằng sự việc này.”

“Cả hai chúng ta đều giống nhau ở điểm này.”

Cô bỏ kính ra để xoa xoa sống mũi và nói với giọng run rẩy: “Trước đây, em cũng từng cảm thấy đơn độc, nhưng chưa bao giờ em thấy đơn độc như lúc này.”

Đưa tay ra, Nick cầm cây thánh giá mảnh mai bằng vàng trên cổ cô lên và giữ nó trong tay. “Em không bao giờ đơn độc cả, Rachel. Hãy nắm lấy cái này bất cứ khi nào em cần một người bạn. Khi em nói, Ngài sẽ lắng nghe.”

Bằng cách nào đó cô hé miệng cười. “Nhưng ngài không trả lời. Ít nhất thì em không thể nghe thấy.”

“Chỉ cần luyện tập một chút để nghe thấy tiếng Ngài.” Anh thả cây thánh giá ra. Trong một giây, khi ngón tay anh quệt vào áo sơ mi lụa của cô, mắt anh tôi lại và cô nghĩ anh sẽ bước lên phía trước và ôm lấy cô. Nhưng thay vào đó, anh đút tay vào túi quần. “Gọi anh nếu em cần bất cứ điều gì.”

“Điều đó có nghĩa rằng anh sẽ không gọi cho em?” Cô định đưa ra câu hỏi với vẻ đùa cợt, nhưng nó thốt ra với vẻ đầy buồn bã.

“Anh nghĩ ở thời điểm này, nên tạm hoãn mối quan hệ… xã giao… của chúng ta sẽ là khôn ngoan hơn.”

“Bởi vì anh nghi ngờ em?”

“Không.” Anh đáp lại ngay tức thì và rất quả quyết. “Nhưng anh muốn xử lý vụ này. Và nếu sếp anh nghĩ chúng ta có quan hệ với nhau ở mức độ nào đó, anh sẽ không được giao vụ này.”

Câu trả lời của anh có lý. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô sẽ thích chiều hướng mới nhất của những vụ việc này.

“Được rồi. Anh… hay ai đó… cho có thể cho em biết diễn biến của vụ này chứ?”

“Chắc chắn rồi. Anh hứa.” Anh cầm tay cô và đan những ngón tay anh vào ngón tay cô. “Và đây là một lời hứa khác. Khi chuyện này qua đi, em và anh, chúng ta sẽ bù lại khoảng thời gian đã mất.”

Sau một cái siết nhẹ, anh thả tay cô ra và ra về.

Im lặng bao trùm văn phòng, Rachel trở lại và ngồi xuống ghế. Cô cần quay lại lớp dạy nhạc nhưng cô cũng cần một vài phút để ổn định lại tinh thần. Mân mê cây thánh giá, cô cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong lời trấn an của Nick rằng cô không bao giờ đơn độc. Một đoạn trong bài giảng Kinh thánh ngày hôm qua vang vọng trong đầu cô. “Ta luôn ở bên con, ngay ngày tận cùng của thế giới.” Đó là một lời hứa chân thành. Rồi một ngày, khi đức tin trong cô lớn dần lên, có lẽ nó cũng sẽ an ủi cô như đã từng an ủi Nick.

Nhưng vào lúc này, cô thích tìm kiếm sự an ủi trong lời hứa lúc chia tay của Nick rằng sự cố ngoài ý muốn này chỉ là bước ngoặt nhỏ trên con đường tiến đến một mối quan hệ bền vững hơn.

Và cô quyết định sẽ dựa vào tia hy vọng đó để vượt qua những gì đang chờ đợi phía trước.