CHƯƠNG 12
“Mẹ à? Con có đánh thức mẹ không?”
“Không, con yêu. Mẹ dậy rồi.” Jeannette Pearson chuyển điện thoại sang bên tai nghe rõ hơn, cố gắng che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói. Bà không muốn Rebecca lo lắng cho mình.
Siết chặt chiếc áo choàng bằng nỉ bông chống lại cái lạnh buổi sáng trong căn nhà gạch nhỏ bà đã coi là nhà ba mươi năm nay, bà bỏ một cốc cà phê hòa tan không chứa caffein vào lò vi sóng. Hơi ấm cũng như giấc ngủ đã biến mất suốt những tuần ác mộng vừa qua. Bà không thể nào xua tan cái lạnh trong ngôi nhà này, và cả cái lạnh trong tim mình. Chống tay lên mặt bếp phoocmica để đứng lên, bà chớp mắt kìm lại những giọt nước mắt luôn chực chờ trào ra kể từ ngày đứa cháu ngoại yêu quý mất tích.
“Chúng ta có vài tin tức sáng nay, mẹ ạ. Một manh mối mới. FBI đã tìm thấy con búp bê của Megan.”
Hy vọng trào lên trong tim Jeannette. Bám chặt tay vào quầy bếp, bà lần đến bàn ăn trong nhà bếp và ngồi xuống ghế. “Ở đâu?”
“Ở St. Louis.”
“Họ nghĩ Megan đang ở đấy?”
“Có khả năng. Các đặc vụ cảnh báo chúng ta không nên quá hy vọng, nhưng con có cảm giác rằng đây là một bước đột phá.”
“Họ tìm thấy con búp bê ở đâu?”
“Không phải họ. Một phụ nữ bới nó ra từ bãi tuyết trong bãi đỗ xe của một nhà hàng và mang nó đến văn phòng của họ. Đây mới là phần kỳ lạ. Cô ấy nói với họ con búp bê khiến cô ấy có linh cảm xấu.”
“Và họ tin cô ấy ư?” Jeannette nghĩ FBI hẳn đã coi người phụ nữ đó là kẻ điên rồ mặc dù bà biết ơn vì họ đã không làm thế.
“Con không nghĩ thế. Họ không phát hiện ra vai trò của con búp bê với vụ án ngay từ đầu. Họ đã giữ nó ba tuần. Họ không phát hiện ra nó là của Megan cho đến khi một đặc vụ St. Louis nhận ra nó trong một bức ảnh chúng ta cung cấp cho FBI.”
“Họ có nghĩ người phụ nữ này có thể liên quan đến vụ bắt cóc không?”
“Không. Colin cũng thắc mắc như thế nhưng họ đã điều tra cô ấy và cô ấy hoàn toàn bình thường. Nhưng còn có một điều kỳ lạ nữa. Cô ấy nói với họ rằng mình đã cảm thấy bất an kể từ ngày Megan bị bắt cóc.”
Một luồng điện chạy dọc xương sống Jeannette. “Thế thì lạ quá!”
“Còn nữa. Người đặc vụ đến từ St. Louis nói rằng con gợi anh ta liên tưởng đến cô ấy và hỏi con có họ hàng gì ở St. Louis không. Chúng ta không có họ hàng ở đó, phải không mẹ?”
“Theo mẹ biết thì không.” Câu trả lời của Jeannette là vô thức và chân thật. Rất nhiều năm đã trôi qua. Con người không ngừng di chuyển, đặc biệt trong thế giới nhiều biến động này.
“Con đã nói với anh ta như thế. Nhưng anh ta cứ nhìn con. Điều đó làm con khá là bối rối.”
Cảm giác râm ran di chuyển lên cao hơn trên sống lưng Jeannette. Có khi nào? Không. Không thể có chuyện trùng hợp đến thế được. Nhưng cũng không thể nói chắc được, trực giác thúc giục khiến bà đặt ra câu hỏi rất hợp lý tiếp theo. “Họ có nói với con tên của người phụ nữ đó không?”
“Có ạ. Rachel Sutton.”
Phổi Jeannette như tê liệt. Khi bà vật lộn lấy lại nhịp thở, những tia nắng buổi sáng từ nền trời màu xanh quen thuộc soi rọi lên giấy dán tường nhà bếp hiện ra rồi lại mờ đi trước mắt bà.
“Mẹ? Mẹ còn ở đó không? Mẹ ổn chứ?”
Giọng nói đầy lo lắng của Rebecca chìm vào khoảng tối vừa kéo bà ngã nhào xuống rồi lại kéo bà trở lại với ánh sáng. “Ừ, mẹ ổn, con yêu.” Lời nói phát ra khàn khàn và yếu ớt.
“Giọng mẹ nghe không ổn chút nào. Nghe này, con sẽ ghé qua, được chứ?”
“Không. Mẹ chỉ cần một tách cà phê buổi sáng, thế là đủ.”
“Mẹ chắc không? Mẹ vẫn đang uống thuốc đấy chứ?”
“Mẹ vẫn uống hằng ngày.” Kể từ khi bà bị nhồi máu cơ tim hai năm trước, Rebecca đã rối rít cả lên với bà như một con gà mẹ, và vai vế của họ bị đảo ngược lại. Điều này không hề làm Jeannette thấy khó chịu. Bà đã nghe những người bạn già của mình kể rất nhiều câu chuyện kinh khủng về những đứa con chỉ dành cho họ những cuộc gọi điểm danh chiếu lệ vài tuần một lần. Rebecca thì ngược lại, gọi điện hoặc đến chơi hàng ngày, đôi khi hai lần một ngày.
Bây giờ, sự mất tích của Megan đã làm tăng thêm nỗi lo lắng đã đè nặng lên đôi vai yếu ớt của Rebecca. Jeannette ước gì mình có thể làm gì đó để những nếp nhăn trên lông mày đứa con duy nhất dịu đi, để xóa đi những quầng thâm dưới đôi mắt giống như cách bà đã lau đi những giọt nước mắt của con gái thời thơ bé.
“Con không ngại ghé quá đâu, mẹ ạ.”
Trước lời nói của Rebecca, Jeannette cố gắng lấy lại sự tập trung. “Mẹ biết mà, con yêu. Nhưng không cần đâu. Một lúc nữa mẹ sẽ gọi lại cho con, sau khi mẹ đã tỉnh táo hơn. Được không?”
“Được ạ.”
Rebecca không có vẻ gì là tâm phục, nhưng Jeannette mừng là con bà đã chịu nhượng bộ. Bà cần chút thời gian để lấy lại tinh thần sau cú sốc và nghĩ thấu đáo hơn về mọi chuyện. “Mẹ yêu con, con yêu.”
“Con cũng yêu mẹ.”
Ấn nút tắt trên chiếc điện thoại di động, Jeannette đặt nó trên bàn. Hai mẹ con bà luôn kết thúc cuộc gọi như thế. Bằng sự biểu lộ tình yêu. Bạn bè bà thường khen ngợi bản tính ngoan ngoãn, biết quan tâm của Rebecca, cho rằng đó là nhờ vào cách nuôi dạy của bà và Stan. Và điều đó phần nào cũng đúng. Bà và Stan đã dành tình yêu vô bờ bến cho đứa con duy nhất của họ, người đã xuất hiện trong cuộc đời họ sau khi cả hai đã từ bỏ hy vọng có được một gia đình họ hằng ao ước. Ngay từ giây phút họ ôm con bé trong vòng tay, Rebecca đã mang ánh sáng và niềm vui đến với cuộc đời họ. Họ luôn coi con bé là món quà vô giá.
Lò vi sóng kêu lên, báo hiệu cà phê đã sẵn sàng. Bám lấy mép bàn, bà đứng lên và đi trên lớp vải sơn lót sàn đã bạc màu. Nhiều năm nay Rebecca đã liên tục thuyết phục bà sửa nhà. Tuy nhiên, vài tháng gần đây, con gái bà đã từ bỏ ý định đó, chuyển sang thuyết phục bà bán nơi này đi và chuyển đến một căn hộ.
Nhưng Jeannette không thích thay đổi. Bà ghét điều đó. Bà đang có một cuộc sống rất tốt, trong phần lớn quãng đời của mình, ngoại trừ những dấu hiệu nhắc nhở ngày càng rõ rệt rằng thời gian dành cho cái cơ thể bảy mươi tư tuổi này của bà đang sắp đến hồi kết. Sao lại phải thay đổi kia chứ? Khi mà cuộc sống hiện tại vẫn đang tốt đẹp, tại sao lại phải thay đổi nó? Biết đâu, thay đổi đó lại làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thay vì làm nó trở nên tốt đẹp hơn.
Bà lấy cà phê, dừng lại để mân mê những miếng lót cốc sặc sỡ mà Rebecca đã dệt trong tiết học thủ công vào mùa hè trước khi con bé lên lớp ba. Chúng được treo ở một nơi danh dự bên cạnh lò nướng trong hơn hai mươi lăm năm qua.
Bước về phía cái bàn, bà nấn ná trước cái tủ lạnh, nơi một tá nam châm đang giữ những bức ảnh lưu lại những khoảnh khắc hạnh phúc, vài bức đã cũ và bị phai màu.
Lại ngồi xuống, bà khẽ lướt ngón tay trên mặt bàn gỗ thông mòn vẹt mà bà, Rebecca và Stan đã có hàng nghìn bữa ăn trên đó. Nơi tiếng cười và những cuộc nói chuyện luôn rộn rã. Nơi những công việc nhà đã được hoàn thành và những món ăn vặt được đón nhận nồng nhiệt và được đánh chén sạch sẽ. Nơi bà và Stan đã chia sẻ những cuộc trò chuyện cuối ngày với một tách cà phê sau khi Rebecca đã đi ngủ. Cà phê pha phin đàng hoàng, không phải loại hòa tan.
Jeannette nhìn chằm chằm vào chiều sâu tối đen như mực của chiếc cốc. Mọi thứ đã thay đổi, đó là sự thật. Cho dù con người ta cố gắng níu kéo phút giây hạnh phúc, nó vẫn cứ trôi đi. Con người lớn lên. Kết hôn. Già đi. Rồi chết đi. Thay đổi là điều tất yếu.
Và không phải tất cả thay đổi đều xấu giống như cái chết của Stan. Trong khi khoảng trống nó để lại trong cuộc đời bà không bao giờ được lấp đầy, thì cuộc hôn nhân của Rebecca đã mang lại nhiều phước lành. Thay vì mất đi đứa con gái, bà thực sự đã có thêm một người con trai. Colin đối xử với bà bằng sự tôn trọng và quan tâm như đối với mẹ ruột của mình. Và những đứa cháu ngoại, kết quả của cuộc hôn nhân đó là món quà tuyệt diệu. Bridget và Megan không những đã lấp đây khoảng trống trong trái tim bà do cái chết của Stan để lại, mà chúng còn mang ánh mặt trời đến với cuộc đời bà. Một lần nữa, bà lại có cơ hội được thưởng thức vị ngọt mà cuộc sống ban tặng.
Cho đến khi Megan mất tích. Và điều đó mang bà trở lại với bí mật liên quan đến Rebecca. Rachel Sutton.
Đúng là một trò đùa của số phận. Bà không thể tưởng tượng rằng lựa chọn cách đây vài chục năm trước lại có ngày quay trở lại ám ảnh mình, mang theo những phán quyết mới và nỗi ám ảnh kinh hoàng về sự thay đổi. Và cảm giác của bà về nỗi ám ảnh đó vẫn hệt như ba mươi lăm năm về trước. Ý nghĩ tiết lộ điều bí mật đó vẫn làm bà sợ đến chết.
Cầm chiếc cốc lên bằng bàn tay run rẩy, Jeannette uống một ngụm cà phê. Stan chưa bao giờ hiểu được nỗi sợ của bà. Đặc biệt khi Rebecca đến tuổi trưởng thành. Ông thường gợi ý bà nên xem xét lại quyết định đó. Nhưng ông tôn trọng quyết định giữ nguyên hiện trạng mọi thứ của bà.
Thực ra, Jeannette cũng không hiểu rõ nỗi sợ của chính mình. Bà cho rằng, nếu một nhà ngoại cảm nào đó đào xới quá khứ của mình, sẽ phát hiện ra sự việc được che giấu bao nhiêu năm qua. Giống như người bạn thân sống khép kín, siêng học của bà, đã từng tâm sự với bà rằng bà ấy luôn cảm thấy mình là người ngoài trong gia đình náo nhiệt của mình. Hoặc giống như ký ức đau thương của dì và dượng khi em họ bà bỏ nhà đi để tìm lại chính mình ở mười tám tuổi bằng cách nào đó đã trở thành nguyên nhân cho sự lo lắng của bà. Nhưng nguyên nhân cũng không còn quan trọng nữa. Nỗi sợ vẫn còn đó, bất chấp nguồn cơn là gì.
Nếu có Stan ở đây, Jeannette biết ông sẽ nói gì. Và ông đã đúng. Giữ khư khư cái bí mật đó khi mạng sống của cháu gái đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc là việc làm vô cùng ích kỷ không thể dung thứ. Từ giây phút Rebecca nhắc đến tên của Rachel, Jeannette đã biết mình phải làm gì.
Nhưng trước tiên bà sẽ dành một tiếng đồng hồ tới để gom góp sức mạnh và lòng can đảm từ Chúa.
“Cậu còn nhận được điện thoại liên quan đến bài báo trên tờ St. Louis Scene nữa không?” Marta cắn một miếng hamburger và đẩy túi khoai tây chiên trên bàn về phía Rachel.
“Những cuộc gọi cũng đã bớt nhiều rồi.” Rachel đẩy chiếc túi trở lại, không chút hứng thú món đó, rồi xiên rau diếp và một miếng thịt từ đĩa xa lát Caesar gà. “Nick nói nó sẽ nhanh chóng mất đi độ hot và bốn ngày đã trôi qua rồi.”
“Nói đến Nick… mình sợ là anh ấy lại mời cậu đến quán cà phê Pháp xinh xắn nào đó và cậu sẽ cho mình ra rìa ngay.”
Rachel nghịch nghịch chiếc dĩa. “Còn lâu.”
Marta đảo mắt nhìn quanh cửa hàng ăn nhanh đông đúc và hạ giọng xuống. “Cuộc gặp mặt bất ngờ mang tính công việc ngày hôm qua không đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của hai người chứ?”
“Không. Chuyện của bọn mình sẽ tạm hoãn lại một thời gian.” Chỉ vài giờ sau đó, mọi người ở hai ngôi trường cô dạy đều biết rằng FBI đã đến tìm cô. Một nụ cười méo mó hiện trên môi Rachel. Những tin vịt luôn là đề tài thu hút sự chú ý các trường cấp một.
“Kể cho mình nghe chuyện đó được không?”
“Xin lỗi. Họ yêu cầu mình không tiết lộ.”
“Không sao đâu. Mình là vợ cảnh sát mà, nhớ không? Mình biết rất rõ về những trường hợp phải thận trọng, giữ bảo mật thông tin và không được thỏa hiệp. Mình chỉ mừng vì chuyến viếng thăm của họ không làm ảnh hưởng xấu đến sự lãng mạn.”
“Mình không chắc có thể coi đó là lãng mạn ở giai đoạn này.”
“Tin mình đi, đó là sự lãng mạn. Anh chàng đó mời cậu đến một quán cà phê ấm cúng dùng bữa trưa, gửi tặng hoa hồng, khiến cậu xốn xang… Đó chính là lãng mạn chứ còn gì nữa. Và điều đó gọi mình nhớ… Mình muốn nghe tất cả chi tiết về ngày cuối tuần mà hôm qua cậu đã miêu tả với mình là tuyệt vời. Chúng ta chỉ có năm phút và mình mong được nghe chi tiết phát điên lên được.”
Mỉm cười, Rachel khều khều lá rau diếp. “Nó hoàn hảo. Bọn mình đến vườn bách thảo, đi xem phim và ăn tối ở The Hill. Và đó chỉ là thứ Bảy. À, mà mình đã nhắc đến chuyện anh ấy trổ tài nấu món trứng Benedict chưa nhỉ?”
Marta nuốt chửng và nhìn cô chằm chằm. “Anh ấy nấu cho cậu ăn? Oa!” Marta lắc đầu. “Mình đã kết hôn mười năm và lần duy nhất Joe thử làm bữa tối bọn mình đã phải gọi cứu hỏa.”
“Rất hài hước đấy.”
“Không. Thật đấy. Hàng xóm vẫn nói về vụ đó. Bọn cậu làm gì vào Chủ nhật?”
“Bọn mình đi lễ nhà thờ và sau đó anh ấy đưa mình đến khách sạn và ở lại dự tiệc trà trong lúc mình chơi đàn ở đó.”
“Cậu đi nhà thờ? Còn anh ấy đến tiệc trà?” Marta ngẫm nghĩ về điều đó trong lúc nhai một miếng khoai tây rán. “Chuyện này đến đoạn nghiêm túc rồi đây, Rachel.”
“Vẫn còn quá sớm để quy là nghiêm túc.”
“Có lẽ quá sớm để đăng ký kết hôn, nhưng không quá sớm để coi đó là chuyện là nghiêm túc. Mình biết Joe chính là người đó từ lần đầu tiên gặp gỡ. Tia lửa tình lóe lên ngay từ phút giây đầu tiên. Cho đến giờ vẫn thế. Tia lửa của cậu và Nick xảy đến như thế nào?”
Má cô nóng bừng lên. “Mình nghĩ nó giống cơn bão điện từ hơn. Ít nhất, đó là cảm nhận từ phía mình.”
Marta vo giấy gói chiếc burger và bỏ nó vào trong túi, cười toe toét. “Phải rồi. Lãng mạn với chữ L viết hoa. Và tất cả nhờ vào con búp bê Raggedy Ann bẩn thỉu kia. Đúng là một câu chuyện hay ho để kể cho con cháu cậu nghe đấy.”
Khi Rachel theo Marta ra ngoài, cô ngẫm nghĩ câu nói cuối cùng của cô bạn Marta. Mặc dù cô nhi viện đã dạy cô phải thận trọng không được vội vàng đi đến kết luận hoặc hy vọng quá nhiều, thì từ sâu thẳm trái tim, cô cảm giác rằng có lẽ Marta nói đúng.
Và ngay khi Nick kết thúc vụ nhà O’Neil, cô sẽ kiểm chứng điều đó.