← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

“Cô O’Neil… Xin lỗi đã làm cản trở công việc của cô, nhưng cho tôi xin một phút được không?”

Giữ vững chiếc bánh nướng gói giấy bạc nằm trong cái đĩa đựng đồ ăn tối có nắp đậy, Rebecca kẹp những cuốn tạp chí vào nách và quay người về hướng giọng nói.

Lo lắng, cô nhìn Doug Montesi, phóng viên của tờ Tribune, người đã đưa tin loạt bài về vụ bắt cóc, với vóc dáng gầy, cao lêu nghêu đang bước ra khỏi chiếc xe kiểu cũ đỗ trước nhà cô. Anh ta cũng tử tế và có vẻ thật thà, nhưng cô đang sốt ruột muốn lên đường ngay. Cô không yên tâm khi nghe giọng mẹ mình sáng nay và cô cảm thấy sự căng thẳng ngấm ngầm nhưng dữ dội khi mẹ cô gọi lại và bảo cô ghé qua nhà. Bên cạnh đó, cô đã tuân thủ nghiêm ngặt lời khuyên của FBI, cần hạn chế tiếp xúc với giới báo chí đến qua những phát ngôn công khai trước dư luận.

Doug thong thả đi qua bãi cả nhà cô. “Trông cô tay xách nách mang kia. Tôi có thể giúp gì được không?”

“Không, cảm ơn anh.”

“Nếu vậy thì để tôi mở cửa cho cô nhé.”

Khi cô còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã kéo cửa xe mở. Quá tệ là cô đã không xếp đồ vào xe trong gara mà lại lái xe ra ngoài trước. Nhưng khi cả hai tay đều bận, điều khiển xe trên lối vào gara này dễ dàng hơn là ở trong không gian chật hẹp.

“Cô bé thật đáng yêu.” Doug cúi người xuống và mỉm cười với Bridget đang ngồi trong xe, miệng ngậm ngón tay, nhìn mình.

“Tôi có thể giúp gì cho anh, anh Montesi?” Rebecca nhoài người qua Bridget để đặt đĩa thức ăn lên ghế.

“Tôi nghĩ mình nên ghé qua và xem xem có tin tức gì mới không. Chúng tôi đã không đăng bài cập nhật về vụ này trong một thời gian và tất cả những gì tôi nhận được từ FBI là những câu trả lời rất chung chung.”

“Tôi cũng không có thông tin gì mới để cung cấp cho anh cả.” Rebecca đưa tay xuống lấy những tờ báo cô đang kẹp dưới nách để mang đến cho mẹ mình. Khi cô rút tập tạp chí ra, một tờ giấy trong đó rơi xuống sàn xe.

Doug khom người để nhặt nó lên và Rebecca cúi người để quăng đống tạp chí lên ghế sau. Bridget túm tóc cô, cười khúc khích khi Rebecca cố gắng gỡ tay cô bé ra.

“Mẹ nghĩ mẹ sẽ phải dùng đến chiến thuật cũ thôi.” Rebecca trêu đùa, cọ mũi với Bridget khi cô cù vào người cô bé. Cô bé có mái tóc nâu vàng cười nắc nẻ, thả cô ra.

Mỉm cười, Rebecca quay sang Doug thì phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy in hình con búp bê Raggedy Ann FBI đã đưa cho cô sáng nay. Nụ cười vụt tắt và cô giật tấm ảnh từ tay anh ta, đóng sầm cửa phía Bridget lại và ngồi vào ghế lái.

“Đó là con búp bê Megan đang cầm khi bị bắt cóc, phải không, cô O’Neil?”

“Miễn bình luận.” Cô lần tìm tay nắm cửa sau lưng mình.

“Nhưng cô đã nhắc đến nó trong một buổi họp báo, nhớ không?” Anh ta nhét tay vào túi quần, dáng vẻ bình thản, nhìn cô với ánh mắt thăm dò. “Mọi người ai cũng biết điều đó. Nhưng con búp bê này bẩn quá. Tôi ngạc nhiên vì cô lại để một đứa trẻ sơ sinh chơi với thứ đó.”

“Nó không bẩn cho đến khi…” Giọng cô nhỏ dần.

“Vậy là FBI đã tìm thấy con búp bê.”

Rebecca mở cửa xe và lách người ngồi vào ghế lái mà không trả lời. Cô đã nói quá nhiều. Nhưng riêng bức ảnh thôi đã đủ để tiết lộ một phần thông tin nào đó cho tay phóng viên đó rồi. Nhà báo có thể có thái độ nhã nhặn, thân thiện, nhưng nếu bạn không thông minh, bạn sẽ không thể trở thành phóng viên làm cho một tờ báo hình sự hàng đầu như Tribune được. Và cần phải có tính nhanh nhạy nữa. Khi cô đóng cửa xe lại, sang số và lùi lại để ra khỏi lối đi vào gara, cô cho rằng anh ta sẽ sử dụng cả hai yếu tố đó để xử lý nguồn tin mới này.

Khi chuông cửa vang lên, trái tim Jeannette bắt đầu đập thình thịch. Bà thầm cầu mong mình sẽ có đủ can đảm để vượt qua thử thách sắp tới và bà hy vọng Chúa sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của mình.

Kéo cửa mở, bà đưa tay đón Bridget khi Rebecca lơ đãng đưa con bé sang cho bà.

“Con có vài tờ tạp chí và thức ăn trong xe. Mẹ cởi bộ đồ mặc bên ngoài ra cho con bé giúp con nhé?” Không đợi bà trả lời, Rebecca rảo bước quay lại xe.

Năm phút sau, sau khi đã cởi bốt, treo áo khoác và cho thức ăn vào tủ lạnh, Rebecca lấy điện thoại di động ra. “Mẹ không phiền nếu con gọi một cuộc điện thoại ngắn gọn trước khi chúng ta nói chuyện chứ? Một phóng viên chặn đường con ở nhà và con muốn đặc vụ Carson biết điều đó.”

“Có chuyện gì à?”

“Không. Nhưng anh ta đã nhìn thấy cái này.” Cô lấy tờ giấy in hình con búp bê Raggedy Ann ra khỏi chồng tạp chí và đưa nó cho Jeannette. “Con cho rằng anh ta đã đoán ra chúng ta đã phát hiện điều gì đó từ con búp bê.”

Jeannette chăm chú xem tấm ảnh. Đó là con búp bê của Megan, chắc chắn là nó rồi. Bà đã khâu miếng vá đầu tiên trên khuôn mặt nó ba mươi năm trước. Kể từ đó, nó đã bị vá đi vá lại nhiều lần, những miếng vá ở tay và chân mới được vá gần đây, những miếng vá lớn trên mắt phải là miếng đầu tiên.

Dù sao đi nữa, tình trạng của con búp bê làm bà lo lắng. Và càng làm tăng sức thuyết phục rằng bà đã quyết định đúng. Bà muốn cháu ngoại mình trở về an toàn và mạnh khỏe, chứ không trầy xước và tả tơi, như con búp bê này. Đặt lòng tin vào linh cảm của Rachel Sutton có thể là hoang đường, nhưng bà không thể bỏ qua bất kỳ hy vọng nào, cho dù có mong manh đến đâu.

“Đừng vội, con yêu. Mẹ sẽ cho Bridget đi ngủ, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”

Mười phút sau, khi Bridget đã ngủ gà gật trong chiếc giường cũi trong phòng ngủ dự phòng, Jeannette thấy Rebecca đang ở trong bếp. Con gái bà đang nhìn chằm chằm ra sân vườn đầy băng không chút sức sống qua ô cửa sổ. Đôi vai chùng xuống đầy vẻ mệt mỏi là minh chứng không lời cho thấy sự việc xảy ra vài tuần trước đã cướp mất tinh thần lạc quan vui vẻ hằng ngày của con gái bà.

Jeannette đặt chiếc hộp đựng giày bụi bặm lên bàn ăn và lau tay vào quần, để lại những vết bẩn trên lớp vải đen.

Ngoái đầu lại phía sau, Rebecca nhìn chiếc hộp giấy màu vàng cũ kĩ. “Cái gì thế mẹ?”

“Đó là một câu chuyện dài. Chúng ta dùng chút sô cô la nóng nhé?” Đó luôn là đồ uống mà Rebecca chọn những lúc tâm trạng không vui. Bất cứ khi nào con bà đối mặt với khủng hoảng - bị bạn bè chế giễu, mất vai diễn trong vở kịch của nhà trường, bỏ lỡ buổi vũ hội năm cuối bởi một cơn cảm cúm, Jeannette luôn pha cho con gái một cốc sô cô la nóng và một bờ vai để cô trút bỏ muộn phiền. Trước đây, nó giống như phương thuốc gia truyền trị bách bệnh vậy.

Bà hy vọng đến giờ nó vẫn còn tác dụng.

“Thế thì thật tuyệt quá, mẹ ạ. Cảm ơn mẹ. Mẹ có cần con làm cho không?”

“Không. Chuyện này mẹ nhắm mắt cũng có thể làm được. Ngồi xuống và thư giãn đi.”

Giá như họ có thể có thư giãn vào lúc này.

“Mẹ có gặp khó khăn gì khi cho Bridget ngủ không?” Rebecca ngồi xuống vị trí cô đã ngồi kể từ khi cô ngồi vào vị trí đó của chiếc bàn ăn này trên chiếc ghế cao dành cho trẻ con.

Jeannette đong lượng bột ca cao pha sẵn và đổ sữa vào hai cốc.

“Không. Mẹ hát cho con bé nghe một hai bài và nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.”

“Con nhớ là trước đây mẹ cũng làm như thế với con. Mẹ luôn có cách làm con cảm thấy an toàn và yên tâm. Mẹ luôn là người che chở, bảo vệ con.” Rebecca chớp mắt và nhìn xuống bàn. “Còn con thì không làm được như mẹ…”

“Con đừng nghĩ như thế.” Giọng Jeannette quả quyết khi bà đi đến bên cạnh Rebecca và vòng tay ôm vai cô. “Con là một người mẹ tuyệt vời. Chuyện xảy ra không phải lỗi của con.”

“Lẽ ra con không nên để Megan một mình.”

“Con chỉ đi vệ sinh thôi. Con không thể biết có người đang ẩn náu trong một nhà thờ không người.”

“Đáng lẽ ra con phải cẩn thận hơn.”

“Nhìn mẹ này, Rebecca.” Jeannette đợi cho đến khi con gái ngước mặt lên. Lần đầu tiên bà nhìn thấy sự suy sụp trên khuôn mặt mạnh mẽ, quyết tâm Rebecca đã cố trưng ra kể từ khi vụ bắt cóc xảy ra và cổ họng bà nghẹn lại. “Con không làm gì sai cả. Chẳng có lý do gì để con nghĩ rằng mình trở thành mục tiêu của kẻ bắt cóc cả. Kẻ làm việc này đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng.”

“Chuyện đó không phải vấn đề. Con nên bế Megan đi cùng.” Rebecca lùa tay vào tóc, khuôn mặt cô đầy vẻ dằn vặt.

Chuông lò vi sóng vang lên và Jeannette lấy hai cốc sô cô la nóng ra. Bà đặt một cốc trước mặt Rebecca và trở về chỗ ngồi của mình cùng với cốc còn lại. Kéo cái hộp màu vàng về phía mình, Jeannette thầm cầu xin lòng can đảm. “Mẹ luôn mang trong mình vài điều hối hận, Rebecca ạ. Mẹ nghĩ thế cũng phải thôi. Giống như câu thành ngữ Nhiều khi chúng ta chỉ biết được sau khi chuyện đã xảy ra. ” Bà di di ngón tay trên lớp bụi của chiếc hộp. Một trái tim xuất hiện khi bà hoàn thành đường cong thứ hai.

“Không đâu mẹ. Mẹ đã là và đang là một người mẹ tuyệt vời.”

“Mẹ hy vọng con vẫn cảm thấy như thế khi rời khỏi đây ngày hôm nay.” Giọng Jeannette run rẩy.

Cau mày, Rebecca đặt tay lên tay Jeannette. “Tất nhiên là như thế rồi. Sao mẹ lại phải lo lắng về điều đó?”

“Bởi vì những gì nằm trong này.” Jeannette khẽ đặt tay lên chiếc hộp.

Rebecca nhìn chiếc hộp với vẻ vừa tò mò vừa lơ đãng. “Con đã biết quá rõ những gì bên trong trái tim mẹ. Bất luận trong cái hộp đó có gì cũng không làm thay đổi cảm giác của con đối với mẹ.”

Khi mở nắp hộp ra, Jeannette thầm cầu mong điều Rebecca nói là thật. Lục tìm trong số đồ ít ỏi bên trong chiếc hộp, bà lấy ra một bức ảnh và đặp nó úp xuống bàn trước mặt mình. “Mẹ đã giữ chiếc hộp này ba mươi lăm năm, Rebecca. Trong một thời gian dài, mẹ đã tự nhủ rằng mẹ sẽ giữ kín bí mật đó là vì con. Rằng mẹ muốn con có một tuổi thơ êm đềm không có những bất an hay lo lắng. Nhưng thời gian trôi đi và con đã lớn lên, trở thành một cô gái trẻ tự tin và vững vàng khiến mẹ tin rằng điều mẹ lo lắng sẽ không xảy ra. Cha con nghĩ rằng giữ bí mật chuyện này với con là sai lầm, nhưng mẹ vẫn làm theo ý mình. Vì ích kỷ. Mẹ sợ rằng nếu con biết sự thật, con sẽ không yêu mẹ nữa. Và mẹ không dám mạo hiểm. Con là tất cả đối với mẹ và mẹ rất sợ sẽ mất con.”

Jeannette lật tấm ảnh lên và nhìn nó. “Trong từng ấy năm qua, mẹ nghĩ bí mật đó sẽ mãi mãi bị vùi sâu. Việc con có biết được sự thật hay không chẳng còn quan trọng nữa. Bây giờ con đã có gia đình của riêng mình và quá khứ cũng không còn liên quan gì. Rồi con búp bê Raggedy Ann dẫn tới sự xuất hiện của Rachel Sutton. Mẹ không thể ngờ rằng có một ngày những chuyện kỳ lạ này lại có thể xảy đến một cách tình cờ đến thế. Mẹ nghĩ rằng đó là sự sắp đặt của số phận, rằng các con sẽ tìm thấy nhau trên đúng đoạn đường đó. Rằng đến thời điểm đó, các con phải biết về sự tồn tại của nhau.”

Đẩy tấm ảnh về phía con gái, Jeannette siết chặt hai bàn tay trên bàn đến khi chúng trắng bệch đi và nhịp tim bà tăng lên dồn dập. “Rachel Sutton ở bên phải.”

Ánh mắt Rebecca nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng của mẹ mình một lúc lâu, chuẩn bị đối mặt với cơn sợ hãi đang ập tới. Cô không muốn nhìn vào bức ảnh 12x18cm đang để trên bàn trước mặt mình. Bản năng nói với cô rằng nó sẽ làm thế giới của cô chao đảo. Và trong hai tuần qua cô đã trải qua những biến động đủ cho cả một đời người rồi. Thậm chí đủ cho hai đời người.

Nhưng chuyện mẹ cô có tấm ảnh của người phụ nữ đã tìm thấy con búp bê của Megan và đã đi đến FBI với câu chuyện kỳ lạ kia không thể chỉ là sự tình cờ, giống như mẹ cô đã nhận thấy. Cô phải đối mặt với những gì ẩn chứa trong bức ảnh. Cho dù kết quả có là gì đi nữa.

Không hề chạm vào nó, Rebecca nhìn vào tấm ảnh. Điều đầu tiên cô nhận ra là con búp bê Raggedy Ann trông mới tinh. Một đứa trẻ đang ngồi, với mái tóc xoăn màu đồng và một vết bớt cỡ một đồng 25 xu ở thái dương bên trái đang ôm chặt nó.

Cô đưa mắt nhìn phần khác của của bức ảnh. Ở chính giữa, một người phụ nữ trẻ với mái tóc nâu rẽ ngôi giữa mỉm cười nhìn vào ống kính. Mặt dây chuyền vàng hình cây thánh giá đeo ở cổ. Bà vòng một tay ôm đứa trẻ giữ con búp bê và tay kia ôm một đứa trẻ khác giống đứa bé kia như tạc.

Sinh đôi cùng trứng. Ngoại trừ vết bớt, không thể nào phân biệt được hai bé gái đó.

Nhưng những người trong ảnh đều lạ lẫm đối với Rebecca.

Bối rối, cô nhìn lại mẹ mình. “Con không hiểu. Làm thế nào mẹ biết những người này?”

“Đó là con Raggedy Ann của con, Rebecca.”

Cô lại xem bức ảnh lần nữa. “Nhưng… con không có vết bớt.”

“Phải, nhưng em gái con thì có.”

Thế giới chao đảo. Cô có em gái? Rachel Sutton, người phụ nữ tìm thấy con búp bê, là em gái cô?

Nhưng thế có nghĩa rằng… người phụ nữ trong bức ảnh phải là…

“Đó là mẹ ruột của con, Rebecca. Cha và mẹ nhận nuôi con một tháng sau khi bức ảnh đó được chụp.”

Cơn sốc ập đến choán lấy Rebecca. “Điều đó… không thể. Con đã nhìn thấy giấy khai sinh của mình.”

“Khi một đứa trẻ được nhận nuôi, giấy khai sinh được sửa đổi theo lệnh của tòa án để đứa trẻ mang họ của bố mẹ nuôi. Giấy khai sinh gốc được tòa án thu giữ lại.”

Jeannette nhoài người về trước và nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của Rebecca trong tay mình. “Mẹ xin lỗi, con yêu. Mẹ nên nói với con từ trước. Nhưng ngay từ lúc đầu, mẹ đã không muốn con phải băn khoăn mình là ai hay mình có được yêu thương hay không. Cha và mẹ không thể yêu con nhiều hơn nếu chúng ta là cha mẹ đẻ của con. Sau này, mẹ lại sợ rằng nếu con biết, con sẽ không coi mẹ là mẹ của con nữa. Mẹ đã không thể thoát ra khỏi mối mâu thuẫn giằng xé trong lương tâm mẹ. Cái tôi của mẹ không thể xử lý được mối mâu thuẫn đó. Mẹ rất xin lỗi, con yêu.”

Một loạt câu hỏi gào thét đòi được trả lời khi Rebecca loay hoay đối mặt với cú sốc mẹ mình vừa mang lại. “Tên của mẹ ruột của con là gì?”

“Michelle Sutton.”

“Còn tên của cha con?”

“Ông ta không có tên trong giấy khai sinh.”

“Rebecca có phải tên thật của con không?”

“Phải.”

“Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy? Với… Michelle.” Rebecca nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ trong ảnh, cảm giác của cô trở nên tê liệt.

“Bà ấy chết trong một tai nạn xe hơi khi con được chín tháng tuổi. Mẹ và cha con được biết bà ấy là một người mẹ đơn thân bị gia đình ruồng bỏ. Không có ai đến đón bọn con sau khi bà ấy chết. Lúc đó, mẹ và cha con đã xếp hàng trong danh sách đăng ký nhận nuôi trẻ sơ sinh nhiều năm trời. Chúng ta muốn nhận một đứa trẻ mới sinh, nhưng khi người đại diện cô nhi viện gọi điện chúng ta nói về các con và vừa nhìn thấy con, chúng ta đã biết con đã được an bài là con gái của chúng ta.”

“Tại sao cha mẹ không nhận cả Rachel?”

“Cô bé bị thương rất nặng trong vụ tai nạn, Rebecca. Cha mẹ đã lớn tuổi và chúng ta không nghĩ mình có thể xoay xở được với hai đứa trẻ, khi mà có một đứa sẽ cần điều trị y tế thường xuyên, nếu nó sống sót. Phía xe bên Rachel ngồi chịu sức tác động lớn. Con chỉ bị vài vết thương nhẹ.”

“Nhưng… nếu cô ấy là chị em sinh đôi của con, tại sao bọn con không giống nhau? Người đặc vụ ở St. Louis lẽ ra phải nhận ra nếu con và cô ấy có nhiều nét tương đồng chứ?”

“Cô bé bị thương nghiêm trọng ở mặt nên cần phải phẫu thuật chỉnh hình. Mẹ đoán việc đó có thể làm thay đổi diện mạo của con người rất nhiều.”

Rebecca chạm vào tấm ảnh. “Và đây là con búp bê Raggedy Ann của Megan?”

“Phải.”

“Nhưng Rachel đang ôm nó. Tại sao cuối cùng con lại có nó?”

“Nó được tìm thấy trong ô tô sau vụ tai nạn. Nó hẳn đã văng ra khỏi tay Rachel lúc va chạm. Họ không biết nó là của ai, vì thế các nhà chức trách đưa nó cho mẹ. Mẹ không biết nó là của em gái con cho đến khi tấm ảnh này được gửi đến cho chúng ta. Nhưng con chưa bao giờ để con búp bê khuất tầm mắt mình. Có lẽ nó nhắc con nhớ đến em con.”

“Vậy là con có một người em gái sinh đôi.” Rebecca thốt lên từng lời, hy vọng rằng làm như vậy sẽ khiến hiện thực ngấm vào đầu mình.

“Phải. Và các cặp sinh đôi cùng trứng thường có sự kết nối với nhau theo cách nào đó mà khoa học vẫn chưa lý giải được. Ví dụ như khi còn nhỏ, con thường hay bị đau đầu và bác sĩ vẫn chưa thể tìm được nguyên nhân sinh lý cho triệu chứng đó. Mẹ thường tự hỏi liệu điều đó có liên quan đến vết thương trên mặt của em gái con không.”

“Mẹ có nghĩ rằng mối… liên hệ này… là lý do Rachel cảm thấy bất an kể từ khi Megan bị bắt cóc?”

“Mẹ nghĩ có thể có khả năng này.” Jeannette đẩy chiếc hộp về phía Rebecca. “Đây là toàn bộ những gì cơ quan điều tra gửi cho mẹ năm đó. Mẹ con giữ rất ít đồ vật đáng giá. Mẹ chọn một tấm ảnh của mẹ con và gửi cho Rachel cùng với sợi chiếc dây chuyền thánh giá trong bức ảnh đó. Với những cuộc phẫu thuật mà con bé sẽ phải đối mặt, mẹ nghĩ nó cần hy vọng mà cây thánh giá tượng trưng. Ở đây cũng không có nhiều… chủ yếu là ảnh, vài vật dụng cá nhân, vài món nữ trang giả.”

Rebecca thẫn thờ xem qua những vật đó.

“Con có ổn không, con yêu?” Jeannette ngập ngừng đặt tay lên cánh tay con gái.

“Con không biết nữa.”

“Xin con đừng oán trách mẹ vì điều này.” Giọng Jeannette nghẹn ngào. “Mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con. Mẹ rất xin lỗi vì mẹ đã không đủ dũng cảm để chiến thắng nỗi bất an trong lòng và kể cho con nghe câu chuyện mà con có quyền được biết.”

“Không sao đâu, mẹ à.” Rebecca siết chặt tay bà, không chắc hành động đó có thật lòng không, nhưng cô cảm thấy có sự thôi thúc nào đó và cô cần trấn an người mẹ duy nhất cô từng biết. Người phụ nữ xứng đáng với danh xưng đó ở mọi khía cạnh. “Con chỉ… cần suy nghĩ thông suốt chuyện này. Và con muốn gặp em gái con.”

“Mẹ hiểu điều đó. Sao con không nhờ người đặc vụ FBI từ St. Louis đó sắp xếp giúp? Và có lẽ nếu con gặp cô ấy, cô ấy sẽ có những linh cảm khác có thể giúp các nhà chức trách tìm được Megan.”

“Mẹ nghĩ điều đó có thể không?” Niềm hy vọng tưởng chừng đã tàn lụi trong trái tim Rebecca lại bùng lên.

“Mẹ không biết phải nghĩ gì. Nhưng mẹ sẽ làm mọi cách có thể mang Megan trở về.”

“Con đồng ý. Con sẽ gọi cho đặc vụ đó.” Tay Rebecca bao lấy cốc sô cô la nóng, để cảm nhận chút hơi ấm còn lại từ cốc đồ uống đã nguội dần. “Mẹ biết không, con đã cầu xin Chúa sự đoàn tụ. Nhưng con mong đợi được đoàn tụ với con gái, chứ không phải một người em gái.”

“Có lẽ sẽ là cả hai.”

“Con cũng nghĩ như thế. Lúc này, hơn bao giờ hết, con tin là Megan đang an toàn và rằng con sẽ được ôm con bé trong vòng tay mình sớm thôi. Con không nghĩ Chúa mang Rachel trở lại cuộc đời con là một sự thay thế, mà đó sẽ là một phần thưởng thêm.”

“Hãy nắm lấy hy vọng đó, con yêu.” Nước mắt trào ra và Jeannette quệt nó đi bằng những ngón tay run rẩy. “Giờ hãy gọi cho người đặc vụ FBI đó và đi gặp em gái con đi.”