CHƯƠNG 17
Ba giờ sau, Nick ngồi xuống chiếc ghế vuông góc với chiếc ghế Rachel đang ngồi và đặt chiếc BlackBerry lên mặt bàn ăn. “Rebecca? Tôi đang ở với Rachel. Điện thoại đang để chế độ loa ngoài.”
“Chào, Rachel.” Giọng Rebecca vang lên qua đường dây. “Hai người đã ăn pizza chưa đấy?”
Nick nhướng mày với Rachel.
“Em đã nói chuyện với chị ấy sau khi nói chuyện với anh.” Rachel thì thầm, sau đó nói với giọng bình thường. “Vẫn chưa, Rebecca. Bọn em tính sẽ giải quyết công việc trước.”
“Thế thì hãy bắt đầu thôi. Nick, Colin đang ở đây với tôi, như anh yêu cầu.”
“Tốt.” Nick khoanh tay đặt lên bàn. “Văn phòng St. Louis và Chicago đã cùng phối hợp để lên một kế hoạch mà chúng tôi hy vọng sẽ đánh lạc hướng dư luận. Nhưng nó phụ thuộc vào việc cô và Rachel sẵn sàng chia sẻ thông tin với báo chí đến mức nào.”
“Thông tin kiểu gì?” Rachel hỏi.
“Việc phát hiện ra hai người là chị em sinh đôi. Sự chia cắt ba mươi lăm năm. Và con búp bê đã dẫn hai người đến với nhau như thế nào?”
“Tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì giúp chúng ta tìm được Megan.” Rebecca trả lời. “Nhưng tôi không hiểu vì sao công khai chuyện chúng tôi là chị em sinh đôi lại làm được điều đó.”
“Theo những chuyên gia truyền thông của chúng tôi, những câu chuyện như thế này sẽ thu được sự chú ý rất lớn từ dư luận và sẽ nhanh chóng lan rộng. Nó sẽ nhắc mọi người nhớ đến vụ án và có thể sẽ khuyến khích những người có thông tin mới đến trình báo. Như Matt Carson đã nói với cô, chúng ta đã hết manh mối rồi. Chúng ta cần tạo nguồn tin mới. Thêm vào đó, chúng tôi cảm thấy cần công khai phản bác những tuyên bố liên quan đến bài báo về vấn đề ngoại cảm của tờ St. Louis Scene.”
“Anh nghĩ có người tin vào những chuyện đó sao?” Colin ngờ vực hỏi.
“Hầu hết mọi người thì không. Và nếu câu chuyện đó chỉ giới hạn trong phạm vi tờ báo lá cải đó, chúng ta sẽ không phải quá để tâm. Nhưng câu chuyện ngày hôm nay đã thu hút được sự hiếu kỳ của báo chí địa phương và chúng tôi đoán là lượng người quan tâm sẽ còn tăng lên. Chúng ta cần dập tắt bất kỳ suy đoán nào liên quan đến việc đó.” Anh nhìn Rachel. Anh ghét phải cảnh báo cô, nhưng cảnh báo trước là phòng bị trước. “Vì những lý do an toàn.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh khi Rebecca nói. Giọng chị cô chậm rãi và thận trọng. “Anh lo kẻ bắt cóc có thể coi Rachel là mối nguy hiểm.” Đó là một lời khẳng định, không phải câu hỏi và sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy trùng khớp với sự lo lắng trên mặt Rachel.
“Có thể. Những kẻ bắt cóc thường không phải là những người tỉnh táo nhất.”
Rachel khoanh tay thật chặt và đặt ở trên bàn nhưng vẫn im lặng.
“Thế thì chúng ta cần công khai câu chuyện. Để báo chí nhìn nhận vấn đề một cách đúng đắn lý do tại sao Rachel có những cảm giác đó. Hãy để họ tập trung vào câu chuyện thần giao cách cảm giữa các cặp song sinh chứ không phải góc độ điều tra dựa vào yếu tố tâm linh, ngoại cảm.” Rebecca tuyên bố.
“Tôi đồng ý.” Colin thêm vào.
“Rachel?” Nick vươn tay ra và áp lên bàn tay lạnh cóng của cô.
“Em sẽ theo đa số.”
“Vậy kế hoạch là gì?” Colin hỏi.
“Một cuộc họp báo vào sáng thứ Hai, mọi người đều tham dự. Chúng tôi muốn chuyện này lên mặt báo vào thứ Ba. Đó thường là một ngày ít tin tức và chúng ta có thể được lên trang bìa ở rất nhiều thành phố. Chúng tôi muốn tổ chức cuộc họp báo ở đây, bởi vì đây là nơi con búp bê được tìm thấy và đó là manh mối mới nhất của chúng ta. Cô có thể sắp xếp đến tham dự được không, Rebecca?”
“Tôi sẽ nghỉ ngày thứ Hai và lái xe đến đó vào chiều muộn Chủ nhật.” Colin trả lời.
“Rachel, em có thể nghỉ buổi sáng hôm đó không?” Nick hỏi.
“Được. Em sẽ sắp xếp.”
“Được rồi. Sẽ có một cuộc họp ngắn ở văn phòng của chúng tôi vào lúc 8 giờ 30, tổ chức họp báo vào lúc 10 giờ. Đặc vụ toàn quyền của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm phần tuyên bố chính thức, sau đó chúng ta sẽ đến phần trả lời chất vấn. Chúng ta có thể thống nhất qua những điểm cần nói trong cuộc họp trước đó.”
“Những việc như thế này có thường mang đến những manh mối hữu ích không?”
Nick cảm nhận được chút hy vọng ẩn giấu phía sau câu hỏi của Rebecca và cố gắng thành thật mà không làm nhen nhóm những hy vọng hão huyền. “Có thể. Đôi khi tất cả những gì cần để giải quyết một vụ án là một manh mối rõ ràng.”
“Thế thì tốt quá.” Rebecca dừng lại, hắng giọng. “Bây giờ hai người ăn pizza đi. Chúng tôi đã ăn tối rồi. Và cẩn thận nhé, Rachel.”
“Em sẽ chú ý. Gặp chị vào thứ Hai nhé.”
Tín hiệu ngắt và Nick buông tay Rachel ra để tắt điện thoại. Khi anh vén áo khoác ra để cho con BlackBerry vào hộp đựng trở lại, ánh nhìn của Rachel tập trung hoàn toàn vào khẩu súng Glock ở thắt lưng anh.
Cô nuốt khan và vén tóc ra sau tai. “Em sẽ đi lấy pizza.”
Khi cô nhổm người đứng lên, anh nắm lấy những ngón tay lạnh giá của cô trong tay mình lần nữa. “Chuyện này sẽ ổn thôi, Rachel. Đừng lo lắng.”
Nụ cười thoáng hiện trên môi cô. “Em dễ đoán đến thế sao?”
“Không. Nhưng em nói với anh rằng mình không thích những thứ bí ẩn và nguy hiểm. Anh biết chuyện này làm em căng thẳng.”
“Rebecca và Colin còn căng thẳng hơn. Chúng ta cần tìm ra Megan, Nick. Nếu ngồi chịu đựng một cuộc họp báo và giữ an toàn cho mình trong vài ngày giúp chúng ta tìm ra Megan, em sẵn sàng làm mọi thứ.”
“Em chỉ cần ngồi chịu đựng cuộc họp báo kia. Anh sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho em. Và những thứ khác.” Anh cười toe toét và nháy mắt. “Thực tế là, anh đang hy vọng em cho phép anh lai vãng ở đây khá nhiều vào cuối tuần này.”
Cô nở nụ cười ngập ngừng với anh. “Em tưởng anh muốn giữ khoảng cách cho đến khi vụ án này kết thúc, ngoại trừ những thứ liên quan đến công việc.”
“Anh nghĩ chuyện này thỏa mãn tiêu chí đó. Mặc dù vậy, anh sẽ không coi đó là nhiệm vụ khó khăn đâu.”
Màu hồng nhẹ lan trên má cô. “Em luôn muốn có người bầu bạn mà. Giờ hãy ăn cái pizza đó đi.”
Khi Rachel đi khuất cánh cửa dẫn vào khu bếp, Nick trầm ngầm ngắm khung cảnh Địa Trung Hải cuốn hút trên bức tường phòng ăn. Anh ước gì một ngày nào đó mình có thể đưa cô đến một nơi như thế, nơi nào đó thật xa, và ở nơi ấy cô sẽ luôn được an toàn.
Vì điều đó là không thể nên anh sẽ làm điều tốt nhất có thể, như anh đã hứa. Và trên thực tế, khả năng Rachel phải đối mặt với nguy hiểm cận kề là rất ít.
Nhưng trực giác của Nick đang khiến anh rất bất an.
Anh cố gắng quy sự bồn chồn lo lắng này là do tình cảm ngày càng tăng đối với người phụ nữ đã bước vào văn phòng và cuộc đời mình ba tuần trước, cùng với con búp bê Raggedy Ann tả tơi. Dựa trên những cảm nhận của anh đối với cô, chỉ cần đánh hơi thấy mối nguy hiểm nào đó, anh sẽ sẵn sàng ứng phó trong mọi tình huống.
Nhưng anh cảm thấy bản chất của nỗi bất an này có vẻ giống với nguy hiểm hơn. Rằng nó ít liên quan đến cảm giác của anh đối với Rachel, mà liên quan đến mối nguy hiểm nào đó đang rình rập rất gần.
Đó không phải cảm giác mới mẻ đối với Nick. Anh đã có linh cảm này trước đây. Và anh đã học được cách tin tưởng bản năng của mình. Mặc dù linh cảm này mơ hồ, nhưng nó rất mạnh mẽ. Và anh không định phớt lờ nó.
Nghĩa là Rachel sẽ cần một người kề bên để đảm bảo an toàn.
“Này, Allen. Cậu đang làm gì ở nơi làm việc vào thứ Bảy thế?”
Allen Harris rời mắt khỏi tờ tạp chí của học viện đang đọc dở và ngước lên. Warren Peterson đứng ở cửa phòng anh, tay cầm chiếc cặp căng phồng. “Mình mới là người nên hỏi cậu câu đó. Cậu không bao giờ đến đây vào cuối tuần.”
Đồng nghiệp của anh nhún vai và đút bàn tay rảnh rỗi vào túi quần. “Công việc của mình bị dồn lại trong thời gian mình đi vắng. Mình cần chấm điểm vài môn và ở đây yên tĩnh hơn ở nhà. Tối qua bạn của Caitlin ngủ lại qua đêm tại nhà mình để mừng sinh nhật lần thứ 10 của nó và nhà mình giờ như một bãi chiến trường. Hãy hình dung thế này: một tá các cô gái chưa dậy thì, một con chó con sủa ăng ẳng mà Joan nhận trông hộ chị cô ấy và những âm thanh ồn ào, inh tai nhức óc mà các cô gái gọi là âm nhạc. Joan thương hại và xua mình ra khỏi cửa.”
Khóe miệng Allen nhếch lên nhưng giọng nói của anh pha chút bâng khuâng. “Cô ấy là người hiếm có khó tìm đấy, Warren.”
“Mình cũng biết là thế. Mình chưa bao giờ hiểu được cô ấy thấy gì ở mình. Và nói về sự kiên nhẫn. Cô ấy thậm chí không hề nổi giận khi mình quên ngày kỷ niệm ngày cưới, trong khi hầu hết các bà vợ trong hoàn cảnh ấy đều sẽ nổi điên lên. À, nhắc mới nhớ.” Anh ta đặt chiếc cặp xuống bụp một cái. “Mình đã gặp vợ cũ của cậu ở St. Louis.”
Thật là ngạc nhiên. Allen nghĩ rằng Debra vẫn ở Chicago. Nhưng anh thực sự không quan tâm cô ấy đang ở đâu. Không như Warren, anh đã không có được may mắn trong tình yêu. Cuộc hôn nhân của anh là một thảm họa ngay từ đầu. Anh sẽ đánh đổi mười năm cuộc đời nếu anh có thể xóa đi ba năm làm chồng của Debra.
“Bây giờ cô ấy sống ở đó.” Warren nói thêm khi Allen không trả lời. “Có một đứa bé rất dễ thương trong ghế sau xe. Cô ấy nói đang trong hộ một người bạn.”
“Bọn mình không giữ liên lạc, Warren. Cuộc hội thảo thế nào?”
“Xin lỗi.” Warren đỏ mặt và cúi xuống cầm cặp lên. “Chủ đề nhạy cảm, mình đoán thế. Mình không giỏi nhận biết sắc mặt của người khác. Hội thảo cũng được. Rất nhiều bài nghiên cứu thú vị đã được trình bày. Có muốn xem qua những tài liệu đã mang về không?”
“Có, cảm ơn.”
Gật đầu, Warren thong thả bước đi.
Xoay người về phía cửa sổ, Allen nhìn chằm chằm vào khung cảnh mùa đông không chút sức sống. Cây cối trụi lá, bầu trời xám xịt, cỏ héo úa. Nó rất giống cảm giác của anh sau khi Debra bước vào cuộc đời anh và làm mọi thứ dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh tự gọi mình bằng đủ thứ từ ngu ngốc trong vài năm qua. Tự nhủ với mình rằng lẽ ra anh nên nhìn thấu con người cô ngay từ đầu. Nhưng cô giỏi. Rất giỏi và rất tập trung. Cô theo đuổi điều mình muốn với sự quyết tâm bền bỉ và mặc dù có bằng tiến sĩ, danh hiệu viện sĩ và chỉ số thông minh cao, anh đã rơi vào cái bẫy của cô và mắc kẹt trong đó.
Nhưng anh không có lý do gì để nghi ngờ tình cảm của cô đối với mình là không chân thành. Cô đã tán tụng anh rằng anh làm cô chú ý kể từ ngày họ tranh giành chiếc bàn duy nhất ở một nhà hàng ăn trưa nổi tiếng và cuối cùng đã đồng ý cùng ngồi chung. Anh không gọi cho cô sau đó mà là cô đã chủ động gọi cho anh. Và đối với một giáo sư hóa học nhút nhát ba mươi tám tuổi, sự quan tâm của một phụ nữ đáng yêu thật dễ xiêu lòng. Dù anh luôn muốn có một người vợ và một gia đình, sự nhút nhát đã trở thành chướng ngại vật khiến anh khó có thể thực hiện giấc mơ đó. Thế nhưng, Debra đã làm mọi thứ trở nên dễ dàng. Cô quyến rũ và dụ dỗ anh đi đến hôn nhân.
Nhưng mối quan tâm của cô thay đổi ngay sau khi họ kết hôn. Quyết tâm có thai không mệt mỏi của cô khiến anh bắt đầu cảm thấy mình giống với một công cụ chứ không phải một người chồng và một người bạn đồng hành. Mối quan hệ của họ chuyển từ lãng mạn sang thực tế với tốc độ làm anh choáng váng.
Anh cố gắng nói chuyện với Debra về điều đó. Tuy nhiên, anh không phải là người giỏi khoản ăn nói. Khi thời gian trôi đi, khi cô sẩy thai một, rồi hai lần, cô bắt đầu hoảng sợ. Anh gắng hết sức thuyết phục cô tìm đến sự giúp đỡ về mặt tâm lý. Anh tin vào lời thề họ đã cùng nhau tuyên thệ trong đám cưới. Tin rằng anh nên kề vai sát cánh bên vợ mình trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Thế nhưng vấn đề thần kinh của cô không hề bình thường. Chúng làm anh nghẹt thở, đặc biệt sau lần sẩy thai thứ ba đã khiến cô vô sinh. Anh thấy mình như rơi xuống vực thẳm, cùng với cô, không thể vùng vẫy. Cô rơi vào trạng thái căng thẳng đến mức bác sĩ phải kê thuốc giảm căng thẳng thần kinh Valium. Việc giảng dạy của anh bắt đầu bị ảnh hưởng. Anh không thể ngủ được vào ban đêm. Anh bắt đầu lo lắng về sự an toàn của chính mình.
Đó là lúc anh biết mình phải chấm dứt mối quan hệ này. Đó là vấn đề mang tính sống còn.
Đến cuối cùng, anh lo lắng về những khủng hoảng mà cuộc chia tay có thể gây ra bao nhiêu, thì khi nhận được quyết định li dị anh lại cảm thấy nhẹ nhõm bấy nhiêu, như trút bỏ được gánh nặng đè nén trên vai bấy lâu. Anh bước ra khỏi cuộc đời Debra và không bao giờ muốn nhìn lại phía sau. Anh cũng không nghĩ về cô, trừ phi có người nhắc đến.
Giống như vài phút trước.
Và ngay cả cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó cũng làm nhịp tim anh tăng lên.
Ngả đầu vào lưng chiếc ghế da, Allen thực hiện vài động tác tập thở học ở lớp thiền định anh đã tham gia mùa thu năm ngoái. Chúng có tác dụng giúp lấy lại sự bình tĩnh tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào anh từng sử dụng và từ bỏ vì không có hiệu quả. Cũng giống như lời nhắc nhở rằng Debra đã không còn liên quan gì đến cuộc đời anh nữa. Vấn đề của cô, giờ đây cho dù có là chuyện gì đi nữa, cũng không còn là chuyện của anh nữa.
Tạ ơn Chúa.
Với một đoạn nhạc bay bổng, Rachel kết thúc chương trình với bài biểu diễn bản nhạc sở trường Tình yêu chúng ta sẽ còn mãi nơi đây , và đón nhận tràng pháo tay từ những vị khách nấn ná lại với bữa tiệc trà và bánh ngọt, rồi đóng tập bản nhạc lại. Cô nóng vội muốn về nhà và gọi cho Nick, như đã hứa. Cuộc nói chuyện đó sẽ là cái kết thú vị cho một cuối tuần đầy hứa hẹn.
Đúng như lời anh nói, anh đã luôn ở bên cô trong hai ngày qua. Họ đã cùng ăn trưa vào thứ Bảy, nấn ná ở quán cà phê cho đến tận chiều khi họ thảo luận về bản phác thảo của bức tranh tường cho phòng ăn cô đã chuẩn bị để anh xem xét. Sau đó, họ đã đi xem phim, rồi đến nhà hàng bán đồ Trung Quốc, mua đồ ăn và cùng thưởng thức bữa tối ở nhà cô.
Buổi sáng hôm nay cô đã đi lễ cùng anh. Lần nữa, cô thấy trải nghiệm đó thật thú vị và bài giảng của vị mục sư về bài thánh ca thứ 61 đã mang đến niềm an ủi bất ngờ.
Nick đã định chở cô đến bữa tiệc trà, rồi chạy đi làm vài việc vặt và đến đón cô sau đó, nhưng vào phút cuối cùng Mark đã nhắn tin cho anh. Đội SWAT bị gọi đi làm nhiệm hỗ trợ vây bắt một đối tượng cực kỳ nguy hiểm và anh có tên trong đội đó, chuyện này cô cũng đã biết sáng nay. Rõ ràng đó là nhiệm vụ hỗ trợ của nhóm các đặc vụ được chọn từ đội phản ứng nhanh. Tin tức đó đã làm cảm giác ấm áp và bay bổng của cô tan biến. Cụm từ cực kỳ nguy hiểm cũng thật mơ hồ. Nguy hiểm cho ai, cho đối tượng tình nghi hay đội SWAT?
Anh đã lẩn tránh câu hỏi đó của cô, anh quan tâm đến những mối nguy hiểm tiềm tàng đe dọa đến cô hơn là đối với mình. Nhưng cô đã đảm bảo với anh là mình sẽ đề cao cảnh giác. Cô hứa sẽ đỗ xe gần lối vào khách sạn, đi thẳng về nhà sau khi xong việc và gọi điện thoại cho anh ngay khi về đến nhà.
Thực ra, cô không quá lo lắng khi lấy lại áo khoác từ phòng giáo vụ và mặc nó vào. Bài báo mới nhất trên tờ Scene đã không làm phát sinh thêm những cú điện thoại nào từ những kẻ điên rồ. Chắc hẳn, tất cả những người cần gọi đã gọi hết sau bài báo đầu tiên rồi. Các báo khác cũng khá im ắng. Có vài cuộc gọi từ đài phát thanh địa phương, bao gồm cả chương trình trò chuyện trên đài phát thanh, nhưng cô đã chuyển máy sang chế độ trả lời tự động và không hồi đáp những cuộc gọi đó. Sự quan tâm của Nick khiến cô cảm động, nhưng cô bắt đầu có suy nghĩ rằng anh đang làm chuyện bé xé ra to thôi.
Kẹp cuốn sách nhạc vào tay, cô xỏ găng vào và tiến về hành lang.
“Quấn kín vào, Rachel.” Người giữ cổng cao lớn bệ vệ mỉm cười và kéo cửa mở cho cô. “Lần kiểm tra gần nhất là mười lăm độ. Cô sẽ không tưởng tượng nổi gió lạnh đến thế nào đâu.”
“Cảm ơn vì đã cảnh cáo, Henry.” Cô dựng cổ áo khoác lên. “Dự báo thế nào?”
“Nhiệt độ sẽ giảm về một vài độ sau nửa đêm.”
“Vậy thì tôi nghĩ mình sẽ đi thẳng về nhà và kè kè bên cạnh lò sưởi với một cuốn sách hay.”
“Kế hoạch này nghe hay đấy. Hẹn gặp lại cô tuần sau.”
Làn gió lạnh như băng ập tới khi Rachel bước ra ngoài và cô rụt sâu hơn vào cổ áo khoác. Cô lo lắng rằng mùa xuân năm nay sẽ đến muộn hơn. Cô rảo bước đi nhanh hơn, chỉ mong nhanh chóng về đến nhà và bật máy sưởi lên.
Cô chỉ còn cách xe vài bước thì một giọng nói làm cô dừng lại:
“Rachel Sutton?”
Quay người lại, Rachel nhìn người đã gọi mình. Từ chất giọng và dáng người, cô chắc đó là phụ nữ. Nhưng không thể khẳng định điều đó bằng mắt thường. Người đó mặc một chiếc áo khoác màu xám dài, suông. Chiếc mũ dạ kéo sụp xuống che khuất tóc. Chiếc kính râm quá khổ che hết nửa trên khuôn mặt và chiếc khăn quàng cổ màu tím che nửa khuôn mặt còn lại.
Chiếc kính râm đã gióng lên hồi chuông cảnh giác trong đầu Rachel. Hôm nay là ngày u ám, chút ánh sáng còn lại cũng rất yếu ớt. Không cần phải che chắn để tránh ánh nắng mặt trời như thế.
Cô nhích về phía xe mình. “Tôi có thể giúp gì được không?”
“Tôi nhận ra cô từ bức ảnh trên tờ St. Louis Scene.”
Ồ, tuyệt. Một tín đồ cuồng ngoại cảm khác. Người phụ này có thể vô hại, nhưng Rachel lén đưa mắt nhìn khắp bãi đỗ xe. Chỉ để đề phòng. Thật không may, cái lạnh dường như đã khiến mọi người đều ở rịt trong nhà. Cô cũng rất muốn được như thế ngay lúc này. Càng sớm càng tốt.
“Xin lỗi, tôi phải đi rồi.” Khi cô bắt đầu lùi lại, người phụ nữ đó đến gần.
Rất gần. Kề sát người cô.
Trước khi Rachel kịp lùi lại, người phụ nữ đó túm lấy tay cô. Rachel thở hổn hển và làm rơi tập nhạc. Nó rơi xuống lề đường, các bản nhạc vàng ra tứ phía.
Người phụ nữ đó ghé vào tai cô chửi thề và Rachel cảm thấy mình bị chọc một cái vào bên sườn. Dù cách nhiều lớp vải nhưng cô có thể xác định được đó là một vật cứng. Và cùn.
“Đây là một khẩu súng. Tôi sẽ bóp cò trừ phi cô làm theo chính xác những gì tôi nói. Nhặt bản nhạc lên. Và hãy tin tôi… chỉ cần làm sai lời tôi, cô sẽ chết ngay trên bãi đỗ xe này.”
Điều này không thể xảy ra.
Khi suy nghĩ đó vụt qua đầu Rachel, một cái thúc vào sườn làm cô gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi ngay lập tức.
“Nhặt bản nhạc lên.” Một cái thúc mạnh hơn.
Cử động như một người máy, Rachel cúi người, cố gắng nắm lấy những trang giấy đã rơi ra. Nhưng bàn tay đi găng làm cô lóng ngóng với nhiệm vụ đó. Những ngón tay run rẩy của cô cứ lóng ngóng.
“Nhanh lên!”
Lúc này người phụ nữ đó có vẻ trở nên cáu kỉnh hơn. Rachel túm lấy những trang nhạc nhanh hết mức có thể, sợ rằng kẻ tấn công mình sẽ mất kiên nhẫn trước sự vụng về của mình và bóp cò súng.
Khi cô nhặt lấy trang cuối cùng, người phụ nữ đó di chuyển đến bên cạnh cô, tay để trong túi. “Đứng lên.”
Đứng dậy, Rachel hy vọng đôi chân run rẩy có thể chống đỡ được cơ thể của mình. “Cô muốn gì?”
“Bắt đầu đi đi. Đến chỗ kia.” Người phụ nữ đó hất đầu về phía con đường nhỏ, như thể cô ta không nghe thấy câu hỏi của Rachel.
Rachel cố gắng đánh giá tình thế để lên một kế hoạch phản kháng, nhưng người phụ nữ đó không cho cô cơ hội để sắp xếp những suy nghĩ rối bời trong đầu mình.
“Đi. Nhanh lên.” Cô ta rút ngắn khoảng cách giữa họ và xô Rachel.
Loạng choạng, Rachel cố gắng đặt chân này trước chân kia. Người phụ nữ này có phải là bà đồng quái gở, bí mật tìm cách đột nhập vào không gian thứ ba không? Một kẻ cuồng giáo cho rằng hiện tượng ngoại cảm là một sự sỉ nhục đối với Đấng Toàn Năng? Hay điều Nick lo lắng cuối cùng đã thành hiện thực?
Người phụ nữ này là kẻ bắt cóc Megan?
Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng vào thời điểm này. Điều quan trọng là cô ta không tỉnh táo. Và cô ta đang cầm trên tay một khẩu súng. Rachel không nghi ngờ rằng cô ta sẽ sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Nhưng khẩu súng giờ đang ở trong túi cô ta. Và khi họ đi đến cuối bãi xe, liếc nhìn nhanh qua vai Rachel biết rằng người phụ nữ này đang xao nhãng. Hồi hộp. Đầu cô ta đang nhìn trước ngó sau trong lúc quan sát xung quanh. Rachel cũng quan sát xung quanh, hy vọng nhìn thấy ai đó có thể đến giúp mình nếu cô kêu cứu. Tuy nhiên, không có ai lai vãng ở ngoài trời vào ngày lạnh cắt da cắt thịt như thế này. Những người tỉnh táo trong khu phố vắng lặng xung quanh cái khách sạn này đều đang ngủ đông.
“Đi đến chỗ chiếc xe đen.” Người phụ nữ đó khua tay chỉ chiếc Sedan đời cũ ở cuối con đường cụt, đỗ sát vào bức tường khuất dưới một bụi cây um tùm để tránh những cặp mắt tò mò từ khu cư dân giàu có.
Khi họ đi dọc xe, Rachel nghe tiếng chìa khóa leng keng, tiếp theo là tiếng lách cách, thùng xe mở ra.
“Đi ra phía sau.”
Cảm giác khiếp đảm chạy dọc sống lưng, bước chân cô loạng choạng. Trong vòng vài giây kể từ khi nhìn thấy chiếc xe, cô đã quyết định rằng nếu người phụ nữ này yêu cầu cô lái xe đến một nơi nào đó, cô sẽ đợi đến lúc họ đi ra đường và tông vào một chiếc xe khác. Đó không hẳn là một kế hoạch hay, nhưng ít nhất sẽ có những người khác có mặt ở đó. Và trong lúc cô còn choáng váng vì dư chấn của cú va chạm, cô có thể cướp lấy khẩu súng từ tay người phụ nữ này.
Nhưng kẻ tấn công cô lại có ý khác.
Cô ta sẽ nhét cô vào thùng xe.
Không thể nào, Rachel quyết định. Một khi ở trong đó, cô sẽ không có cơ hội thoát thân. Nếu cô phải chết, cô thà chết ở chỗ này. Trong ánh sáng ban ngày. Chiến đấu đến cùng.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, người phụ nữ đó túm lấy cánh tay cô và bẻ quặt nó ra sau lưng, phớt lờ tiếng thở dốc vì đau của Rachel. “Đừng nghĩ đến chuyện cố gắng chống cự làm gì.”
Một lần nữa, Rachel cảm thấy lưng mình bị thúc một cái. Bị đẩy đi, cô bước loạng choạng về phía trước. Họ đi ra phía sau. Thùng xe xuất hiện. Một miếng vải nhựa trải ở sàn xe.
Cô sẽ phải nằm ở đó.
Rachel không quan tâm người phụ nữ này có bắn mình tại chỗ hay không. Cô sẽ không chui vào cái thùng đó.
Giằng tay ra, cô quay ngoắt người lại.
Và mất thăng bằng trên đôi giày cao gót cô luôn đi cho buổi biểu diễn ở bữa tiệc trà.
Giây phút loạng choạng ngắn ngủi đó đã làm cô ngã nhào xuống. Khi người phụ nữ đó xô cô áp lưng vào chiếc xe, Rachel túm lấy tay nắm cửa xe. Bất cứ thứ gì để giúp cô đứng vững. Nhưng khi cô vật lộn để lấy lại thăng bằng, cô bất lực không làm được bất kỳ điều gì khác, ngoài việc chứng kiến người phụ nữ đó đưa tay lên, bẻ cong lại và vung về phía mình.
Báng súng đập vào thái dương cô. Một lần.
Hai lần.
Cô loạng choạng lùi lại. Và thế giới tối đen.