← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

“Debra? Chị đấy phải không?”

Tim đập thình thịch, Debra cài chốt dây an toàn chiếc ghế ngồi trên xe cho Danielle, đóng cửa xe, trở về ghế lái và kéo rèm xuống để người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong xe. Warren Peterson đang làm cái quái gì ở St. Louis thế này? Cô đã chọn thành phố này bởi ở đây không có ai biết cô cả. Để tránh những cuộc chạm mặt như thế này.

Khi người đồng nghiệp của chồng cũ sải bước băng qua bãi gửi xe vào siêu thị và tiến về phía cô, Debra cố gắng kìm chế cơn hoảng sợ đang leo thang trong lòng mình. Cô đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện cho những trường hợp khẩn cấp như thế này. Bình tĩnh. Hãy tỏ ra tự nhiên. Cắt đuôi anh ta càng sớm càng tốt.

“Chào, Warren.”

“Tôi nghĩ là chị. Tôi không biết chị đang ở St. Louis.”

“Tôi chuyển đến đây vài tháng trước. Sau khi li dị.”

“À, phải.” Anh ta nhét tay vào túi của chiếc áo khoác quá khổ. “Tôi rất tiếc về cuộc chia tay đó.”

“Chuyện phải xảy ra thôi.” Cô cố gắng giữ giọng mình bình thản trong khi kìm nén ý nghĩ muốn gào lên. *Biến đi. Để tôi yên.”

“Thế dạo này chị thế nào?”

Chuyện phiếm.

Người đàn ông này muốn nói chuyện phiếm trong khi tất cả những gì cô muốn anh ta làm là biến mất khỏi đây. Cô chưa bao giờ thích Warren. Anh ta là kẻ lập dị. Không có kỹ năng giao tiếp và gu thời trang. Ngày hôm nay anh ta mặc một chiếc quần nhung kẻ vàng quá ngắn, đôi bốt mòn vẹt và một chiếc áo khoác xanh xấu xí đã mất một cúc. Nhưng rất nhiều viện sĩ hàn lâm là đồng nghiệp chồng cũ của cô đều như thế. Kiểu giáo sư lơ đãng điển hình. Ít nhất Allen còn tìm được hai chiếc tất của cùng một đôi vào mỗi buổi sáng.

“Tôi ổn cả, Warren. Anh đang làm gì ở đây?”

“Tham dự một cuộc hội thảo về hóa học.”

“Allen có ở đây không?” Nỗi sợ hãi lại trào lên trong cô.

“Không. Tôi đến một mình. Lẽ ra tối nay tôi về rồi, nhưng tôi nghĩ mình sẽ đi loanh quanh, ngắm cảnh một chút. Nhưng sau khi lạc đường ba lần, tôi nghĩ xem một bộ phim sẽ an toàn hơn.” Với nụ cười ngượng ngùng, anh ta khua tay về phía rạp chiếu phim đối diện bãi đỗ xe của siêu thị. “Tôi vốn không giỏi về khoản xác định phương hướng. Dù sao đi nữa, tôi sẽ quay về vào buổi sáng. Kỳ này tôi rảnh vào thứ Sáu. Chỉ có một lớp vào buổi chiều và sau đó tôi có khá nhiều thời gian rảnh cho tới thứ Sáu kế tiếp. Tôi luôn dậy sớm vào buổi sáng.”

Debra đung đưa chùm chìa khóa. Sao cô lại chọn đúng ngày hôm nay để dừng lại mua đồ ăn Trung Quốc trên đường về nhà chứ. Warren đã từng dồn cô vào một góc trong một bữa tiệc Giáng sinh do khoa tổ chức và nói không ngớt khiến cho đầu óc cô mụ mị đi, mãi cô mới thoát khỏi anh ta. Tối nay, anh ta có vẻ muốn lặp lại chuyện đó. Thật tiếc là anh ta không bù lại cho Allen một chút. Cái tính trầm lặng hướng nội của chồng cũ của cô có thể khiến các bà vợ phát điên, nhưng nó chưa bao giờ là vấn đề đối với cô cả. Cô không cưới anh ta về để trò chuyện.

Cô dựng cổ áo khoác lên và giả vờ rùng mình. “Lạnh quá, chắc tôi không thể ở lại đây thêm được nữa.”

“Ở đây rất lạnh.” Anh ta không nhúc nhích.

Gợi ý tinh tế đó của cô đã phát huy tác dụng. Quay người, Debra mở cửa xe và bắt đầu ngồi vào ghế lái.

“Đứa trẻ dễ thương thật.”

Cô giật mình, sống lưng thẳng lên. Warren đang mỉm cười với đứa trẻ đang ngồi ở ghế sau, làm mặt hề giống cách người lớn vẫn hay làm với trẻ con. Hoặc cũng có thể đó chính là bản chất thật của anh ta. Debra mặt tối sầm, cau mày với anh ta khi cố kìm nén nỗi thôi thúc đẩy anh ta ra khỏi xe và phóng vụt đi.

“Tôi trông con bé giúp một người bạn. Tạm biệt, Warren.” Cô mừng thầm vì có thể nói với giọng rất bình tĩnh mặc dù bên trong, bụng dạ cô đang nhộn nhạo cả lên. Debra ngồi vào ghế lái và đóng cửa xe lại.

Warren không tránh đường cho đến khi cô khởi động xe, sang số và bắt đầu lùi xe ra khỏi bãi đỗ. Anh ta vẫn đứng vẫy tay, mặt vẫn trưng ra nụ cười ngớ ngẩn kia khi cô lái xe rời đi.

Quan sát bóng dáng lùi xa dần của anh ta trong gương chiếu hậu, Debra cố gắng không để nỗi sợ hãi làm đầu óc mình mụ mị. Cô phải suy nghĩ một cách tỉnh táo, như cách cô vẫn làm việc.

Đừng để nỗi sợ hãi làm mình rồi trí. Rồi trí sẽ dẫn đến sai lầm. Và sai lầm sẽ hủy hoại giấc mơ của mình.

Cô nhắc đi nhắc lại điều đó cho đến khi một tiếng bập bẹ nghe rất vui tai từ ghế sau kéo sự chú ý của cô trở lại gương chiếu hậu lần nữa. Danielle đang khua khoắng nắm đấm và nhún nhảy trong ghế. Đúng là một đứa trẻ vui vẻ. Trước sự vui vẻ của cô bé, môi Debra dãn ra thành một nụ cười và sự mãn nguyện thế chỗ cho nỗi căng thẳng đè nén trên đôi vai cô. Thiên sứ bé nhỏ này là ánh sáng của cuộc đời cô. Nếu một ngày ánh sáng ấy mất đi…

Những ngón tay run rẩy của cô bám chặt vào vô lăng. Điều đó sẽ không xảy ra. Cô sẽ không để nó xảy ra. Cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có thể giữ cô con gái bé bỏng ở bên mình. Mãi mãi.

Còn với Warren… bãi xe thì tối và ghế sau xe lại khuất. Anh ta không thể nhìn rõ Danielle. Và ngay cả nếu anh ta nhìn thấy, điều đó cũng chẳng quan trọng. Tóc cô bé đã dài ra và màu tóc nâu cũng không có gì nổi bật. Warren chắc cũng chẳng để ý nhiều. Một gã thường xuyên quên mình đỗ xe ở đâu, như anh ta đã từng thừa nhận với cô ở bữa tiệc của khoa, sẽ không để ý đến những tiểu tiết.

Dù sao, Debra cũng dám chắc là anh ta sẽ không nhắc đến cuộc gặp mặt của họ với Allen. Người đàn ông đó bị mắc chứng “ngứa lợi kinh niên”. Mà Allen cũng chẳng mấy quan tâm đến những chuyện vặt vãnh về người vợ cũ của mình. Anh ta đã nói rất rõ rằng anh ta không muốn liên lạc gì với cô nữa sau khi họ chia tay.

Và ngay cả bản thân cô cũng muốn như thế.

Tuy nhiên, vẫn tồn tại những mối đe dọa phía trước. Những mối họa thậm chí còn nguy hiểm hơn Warren. Cô đã nhận ra điều đó sau khi đọc bài báo trên tờ St. Lotus Scence tuần vừa rồi, dù bài báo đó cũng chẳng đưa ra được thông tin gì cụ thể. Nhưng nó đã thôi thúc cô hành động. Cô đã dành ngày thứ Bảy chơi với Danielle và lên một kế hoạch đối phó với những tình huống bất ngờ có thể xảy đến. Chủ nhật, cô đã lùng sục khắp vùng nông thôn trong phạm vi cách nhà mình vài dặm và tìm thấy một nơi hoàn hảo để xử lý bất cứ… vấn đề nào. Đầu tuần nay cô đã mua những dụng cụ cần thiết.

Cô không cần phải làm gì để xử lý Warren. Chạm mặt anh ta chỉ là chuyện phiền phức chứ chưa đến mức coi đó là mối đe dọa.

Nhưng cô đã sẵn sàng đối đầu với bất kỳ ai trở thành mối họa của mình.

“Cậu lại lên báo rồi.”

Nick quay người rời khỏi máy pha cà phê trong phòng ăn trưa của FBI và thấy Ellen Levine đang đứng ở ngưỡng cửa. Bụng anh quặn lại khi cô ấy vẫy anh bằng số báo mới nhất của tờ St. Louis Scene.

“Họ lại làm cái gì thế?”

“Trên cùng trang 3.” Cô lật trang, gấp tờ báo và đưa nó cho anh. “Vừa mới ra lò. Tôi mua nó khi ra ngoài ăn trưa.”

Nhận lấy tờ báo, Nick đọc tiêu đề.

VAI TRÒ CỦA NHÀ NGOẠI CẢM ĐỊA PHƯƠNG TỚI VỤ BẮT CÓC NHÀ O’NEIL.

Tiêu đề phụ thậm chí còn cụ thể hơn.

Con búp bê do Rachel Sutton tìm thấy thuộc về Megan O’Neil

Mẹ đứa trẻ bị bắt cóc đã có cuộc gặp gỡ với cô Sutton và FBI.

Tờ báo lá cải đã đăng lại tấm ảnh của Rachel đã sử dụng tuần trước và lấy ảnh của Rebecca và Megan O’Neil từ tờ AP và những bài của những tờ báo có uy tín phát hành.

Nick mím môi lại với vẻ tức tối. “Cô phóng viên đó hẳn lại theo dõi Rachel.” Bài báo mang tính chất suy đoán trên tờ Tribune hôm thứ Tư về việc phát hiện ra con búp bê chỉ là chuyện bên lề, theo quan điểm của anh. Nhưng bài viết này thì tệ hơn nhiều.

“Tôi đã nhận được một cuộc gọi từ tờ Post, cũng như chi nhánh của Fox ở đây. Tôi đoán là sẽ còn nữa.”

Một giả thiết chẳng mấy tốt đẹp lập tức xuất hiện trong đầu Nick. Nếu kẻ bắt cóc vẫn còn trong thành phố, có khả năng cao là cô ta không phải là độc giả của tờ St. Louis Scence, trên cơ sở phạm vi lưu hành hạn hẹp của tờ báo. Nhưng nếu những tờ báo chính thống và các kênh truyền hình bắt đầu đánh hơi được việc này, tin tức sẽ lan truyền rộng khắp. Và nếu kẻ bắt cóc tin vào câu chuyện ngoại cảm này, hắn sẽ không mấy vui vẻ vì có một nhà ngoại cảm dò tìm manh mối của mình. Sự việc có thể trở nên nguy hiểm hơn.

“Chị định sẽ làm gì?” Anh hỏi. “Tôi sẽ đến gặp Marty bây giờ. Có muốn đi cùng không?”

“Được.” Nick đặt cốc cà phê chưa đụng đến trên mặt quầy. Rất nhiều đặc vụ toàn quyền là những kẻ bù nhìn chính trị, suốt ngày chỉ biết xách cặp đến tham dự các cuộc họp.

Marty thì không. Trong những vụ trọng án như thế này, ông sẽ đưa ra quyết định cuối cùng về cách xử trí với báo chí, sau khi đã bàn bạc với văn phòng ở Chicago. Nhưng Nick có quyền lợi chính đáng liên quan quyết định cho vụ này và anh muốn tham gia thảo luận. Trong khi theo Ellen đi xuống sảnh, anh đọc lướt qua bài báo. Phần lớn là những thông tin đã đưa về vụ án được xào nấu, tổng hợp lại từ những bài báo trước đó trên những ấn phẩm báo chí khác. Rất ít thông tin mới được bổ sung, ngoài mối liên hệ giữa Rebecca, Rachel và con búp bê. Nhưng điều đó cũng đủ để làm sự việc phức tạp hơn.

Phức tạp hơn rất nhiều.

Trường hợp khả quan nhất là Ellen và đội quân của cô ấy có thể tìm được cách điều khiển tình thế có lợi cho FBI.

Trường hợp xấu nhất thì một người phụ nữ vô tội sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.

Và khả năng thứ hai khiến anh lo sợ.

Mười phút sau, sau khi nghe Ellen cập nhật, Marty Holtzman đẩy ghế lùi ra khỏi chiếc bàn gọn gàng, ngăn nắp của mình, bước đến ô cửa sổ và nhìn chằm chằm qua tâm kính. Nick biết ông đã từng là đặc vụ hiện trường hàng đầu khi còn là thanh niên và ông vẫn còn khỏe mạnh và dẻo dai, vẫn di chuyển khéo léo như một con báo, giống như dáng vẻ của một vận động viên điền kinh bẩm sinh. Khi ông quay về phía họ, một tia nắng chiều dát bạc lên mái tóc muối tiêu ngắn ngủn của ông. “Cô có đề xuất gì không, Ellen?”

“Chúng ta có thể tiếp tục giữ nguyên lập trường miễn bình luận , nhưng cung cấp thêm một số thông tin có thể mang lại lợi thế cho chúng ta. Tôi đã nói chuyện với Shaun Watson, đại diện truyền thông của văn phòng Chicago và kể từ khi bài báo của tờ Tribune phát hành ngày thứ Tư, họ cũng phải đối mặt với rất nhiều chất vấn.”

Nick hiểu sự hợp lý của đề xuất đó. Chiến lược tiết lộ thông tin cho báo chí thường mang lại manh mối. Phần lớn những thông tin cung cấp cho báo giới đều là vô hại. Nhưng đôi khi chỉ cần một manh mối đúng hướng để phá một vụ án. Vấn đề là, họ có rất ít thông tin để chia sẻ.

“Chúng ta sẽ nói gì?” Nick xen vào. “Chúng ta không có nhiều tin tức. Việc thẩm vấn nhân viên nhà hàng Bánh mì không giúp phát hiện thêm thông tin gì hữu ích. Tất cả những gì chúng ta có là con búp bê.”

“Ngược lại.” Ellen phản đối. “Chúng ta có thông tin chắc chắn sẽ thu hút được sự quan tâm lớn của dư luận. Rebecca và Rachel là chị em sinh đôi cùng trứng. Họ bị chia cắt từ bé và con búp bê Rachel tìm thấy vốn là của cô ấy khi còn là một đứa trẻ sơ sinh. Đó là tin rất đáng quan tâm. Báo chí sẽ thích nó.”

“Tôi không nghĩ Rebecca và Rachel sẽ thích chuyện này.” Nick gõ gõ ngón tay lên tay vịn của chiếc ghế. “Và mối quan hệ giữa họ không liên quan gì đến vụ án. Nó không giúp ích gì cho cuộc điều tra của chúng ta.”

“Đúng thế.” Ellen thừa nhận. “Nhưng mục đích chính của tôi là đưa câu chuyện này trở lại tiêu đề chính. Tung ra vài manh mối mới.”

“Việc đó cũng có thể đánh động kẻ bắt cóc.” Marty ngồi lại xuống ghế và khoanh tay đặt lên bàn. “Nếu Megan O’Neil còn sống và chúng ta khuấy động sự quan tâm của dư luận, kẻ bắt cóc có thể cho rằng đứa trẻ không đáng để mạo hiểm nữa.”

“Nhưng nếu làm đúng cách, nó có thể có tác dụng ngược lại.” Nick âm thầm tìm cách làm có thể giảm thiểu nguy hiểm cho Megan và cả Rachel. “Hãy giả định rằng kẻ bắt cóc biết tin tức về chuyện ngoại cảm. Nếu là kẻ cả tin, hắn hẳn đã tin điều đó. Chúng ta có thể tổ chức một cuộc họp báo để hướng sự chú ý từ khả năng ngoại cảm sang thần giao cách cảm của các cặp song sinh và làm rõ vấn đề rằng phạm vi của khả năng thần giao cách cảm đó không vươn xa đến thế hệ con cháu. Điều đó sẽ có thể trấn an kẻ bắt cóc về khía cạnh này. Đồng thời, việc chúng ta sẽ đưa ra ngụ ý rằng cuộc điều tra này đang đi vào ngõ cụt cũng sẽ làm hắn yên tâm. Và nó sẽ không khiến những manh mối dừng luôn tại đó, đó là điều chúng ta mong đợi.”

“Tôi đồng ý.” Marty nhìn Ellen. “Cô thấy cách làm đó có ổn không?”

“Nó cũng gần giống như cách Shaun và tôi đã nghĩ.”

“Được rồi. Để tôi thông báo điều này cho đặc vụ toàn quyền ở Chicago và trụ sở chính. Nick, cậu hãy liên lạc với Rebecca O’Neil và Rachel Sutton. Cảnh báo họ về bài báo trên tờ Scene và đảm bảo rằng chúng ta có số của họ để liên lạc 24/7, kể cả cuối tuần. Tôi sẽ gọi hai người sau.”

Khi Marty nhấc điện thoại lên, Nick đứng dậy, tránh sang một bên để Ellen dẫn anh đi ra ngoài sảnh.

“Tính đến những cuộc gọi tôi đã nhận được, cậu có lẽ muốn thông báo tin tức cho hai chị em nhà kia càng sớm càng tốt nhỉ.” Ellen gợi ý.

“Chị muốn tôi chuyển lời khuyên gì không?”

“Nói với họ hãy giữ vững lập trường miễn bình luận cho đến khi chúng ta lên một kế hoạch chu toàn. Hy vọng là hết ngày hôm nay.” Vẫy tay, cô hướng về phòng làm việc của mình.

Quay lại khoang làm việc, Nick kiểm tra đồng hồ. Rachel vẫn đang lên lớp, vì thế anh để lại tin nhắn qua điện thoại cho cô và gọi cho Rebecca. Sau khi tóm tắt thông tin mới nhất, anh chuyển lại lời khuyên của Ellen và hứa sẽ gọi lại ngay khi họ có kế hoạch chu toàn.

Khi cuộc nói chuyện kết thúc, đèn báo tin nhắn của anh nhấp nháy. Rachel, anh đoán thế. Sau khi bấm số, anh không ngạc nhiên khi cô trả lời ở tiếng chuông đầu tiên.

“Nick, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Sự lo lắng trong giọng nói của cô làm bụng anh thắt lại. Anh ghét phải thông báo tin xấu. Nhưng dù sao cô cũng sẽ phát hiện ra bài báo và anh thà rằng cô nghe điều đó từ mình còn hơn. “Anh muốn cảnh báo em là chúng ta lại trở thành tâm điểm của sự chú ý trên tờ St. Louis Scene một lần nữa.”

“Nói với em là anh đang đùa đi.” Sự hốt hoảng làm lời nói của cô nhỏ dần.

“Anh ước gì là thế. Anh đoán rằng cô phóng viên thân thiện của em đã đọc được bài báo trên tờ Tribune, nhận ra mối liên hệ của con búp bê với vụ án và cho rằng em vẫn đáng để đưa lên mặt báo. Anh không biết cô ta đang theo dõi em hay chỉ ghé thăm em bất ngờ và ăn may đúng lúc, nhưng cô ta biết rằng em, anh và Rebecca đã gặp nhau ở nhà em tối thứ Tư. Cô ta ám chỉ trong bài báo rằng FBI đang lần ra manh mối của vụ án nhà O’Neil nhờ vào một bà đồng.”

“Thật dối trá!”

“Chúng ta đang nói tới tờ St. Louis Scene, Rachel.”

Cô thở dài chán nản. “Giờ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Bọn anh đang lên kế hoạch đối phó. Cho đến khi kế hoạch được thực hiện, anh muốn em đừng làm gì cả. Giữ lập trường miễn bình luận nếu báo chí liên lạc với em.”

“Thế còn những người muốn em nói chuyện với người chú đã mất? Hay tìm con chó đi lạc của họ thì sao? Bài báo này sẽ khiến cả loạt người như thế xuất hiện.”

“Chuyển điện thoại sang chế độ trả lời tự động.”

“Tin em đi, em sẽ làm thế.” Cô bực bội thở phắt ra. “Anh biết không, em bắt đầu nghĩ chính cô phóng viên Claudia của tờ Scene này mới là người có năng lực ngoại cảm. Hoặc cô ta phải rất, rất may mắn.”

“Anh đồng ý. Nhưng hôm nay chúng ta nên lên kế hoạch đối phó với lời tuyên bố của cô ta. Tối nay em có nhà không? Anh sẽ ghé qua và bật loa ngoài khi nói chuyện với Rebecca để tất cả chúng ta có thể bàn bạc.”

“Em sẽ ở nhà. Nhưng em có thể nghĩ ra những cách hay ho hơn cho tối thứ Sáu.”

Anh bật cười. “Anh cũng thế. Và chúng ta sẽ thực hiện những chuyện đó khi vụ này qua đi. Tối nay, nếu anh mang một chiếc pizza đến thì sao?”

“Nghe hay đấy. Anh cứ làm thế đi. Anh biết không, em đã nhanh chóng nhận ra rằng mình không có khả năng chịu đựng những thứ bí ẩn và nguy hiểm. Em thích những thứ an toàn hơn, như hội họa, giảng dạy và chơi đàn piano. À… nói về sở thích… pizza không có ô liu, được không?”

“Không ô liu. Đã nhớ. Anh sẽ gọi cho em trước khi rời văn phòng để báo em biết rằng anh đã trên đường đi. Có thể muộn hơn bình thường một chút. Và Rachel… đi thẳng về nhà nhé?” Anh đọc lại tiêu đề của bài báo trên tờ Scene, kìm lại cảm giác bất an.

“Sao thế? Anh nghĩ rằng sẽ có kẻ quái gở nào đó có ý định dồn em vào một góc của cửa hàng thực phẩm để thực hiện một cuộc gọi hồn?”

“Anh không thích mạo hiểm. Chỉ cần cẩn thận một chút cho đến khi kế hoạch của chúng ta được thực hiện. Em đã có số điện thoại của anh… gọi ngay cho anh nếu em thấy bất kỳ chuyện gì đáng ngờ.”

“Giờ thì em biết mình không có sự chuẩn bị trước để đối mặt với những thứ bí ẩn và nguy hiểm.” Cô cố gắng tỏ vẻ đùa cợt nhưng không thành.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Rachel. Chúng ta sẽ kiểm soát được nó.”

“Được rồi.” Cô vẫn có vẻ lo lắng. “Gặp anh sớm nhé.”

Khi đường dây ngắt, Nick ước gì mình cảm thấy tự tin như lúc anh nói để trấn an Rachel. Nhưng anh đã làm trong nghề nhiều năm. Và anh biết ngay cả những kế hoạch được vạch ra vô cùng tỉ mỉ đôi khi vẫn thất bại. Mặc dù anh chắc chắn chiến lược mà Ellen và đồng nghiệp nghĩ ra sẽ có hiệu quả, nhưng cũng không thể nói trước được điều gì.

Nếu yêu cầu bảo vệ cho Rachel có khả năng được duyệt, anh đã đề xuất. Nhưng FBI không có đủ nhân lực để làm việc đó. Không cơ quan hành pháp nào đủ cả. Chỉ các nhân vật quan trọng và những nhân chứng cần được bảo vệ và Cục Cảnh sát Mỹ thường là cơ quan phụ trách việc đó.

Tất cả những gì anh có thể làm là gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho Rachel đến khi nguy hiểm qua đi. Và cho đến khi Ellen và đồng nghiệp hoàn thành kế hoạch đặt dấu chấm hết cho câu chuyện liên quan đến ngoại cảm đang bị tờ St. Louis Scene kia dấy lên và trấn an kẻ bắt cóc rằng Rachel không phải là một mối họa, anh định sẽ ở sát bên cô.

“Xin chào, chị Kraus.” Marsha hất mái tóc dài màu vàng qua vai, đặt tờ báo đang đọc xuống và nở một nụ cười rạng rỡ với Debra. “Hôm nay chị đến sớm thật. Chị muốn là người tiên phong khởi động cuối tuần phải không?”

“Phải.” Thực ra, Debra đã rời khỏi chỗ làm từ lúc ba giờ với lý do hẹn gặp nha sĩ. Kể từ cuộc đụng độ với Warren ngày hôm qua, cô luôn cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Và giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng cũng chẳng làm cô khá hơn. Trong những giấc mơ, cô cứ giật mình thức dậy và thấy cũi của con mình trống rỗng. Cuối cùng, cô đã thức dậy trước bình minh rồi ngồi trong chiếc ghế bập bênh bên cạnh cũi của con gái và nhìn con bé ngủ. Chỉ điều này mới cho cô chút cảm giác giống như là yên bình.

Sáng nay, cô đã định gọi điện báo ốm. Nhưng cô ghét phải thay đổi thói quen sinh hoạt hằng ngày hay làm bất cứ điều gì thu hút sự chú ý. Cô đã làm việc với quá nhiều bản tóm tắt hồ sơ vụ án, đủ để biết rằng những hành vi bất thường là dấu hiệu gây sự chú ý. Vì thế cô gửi Danielle ở trung tâm trông giữ trẻ ban ngày như bình thường và đi đến nơi làm việc, mặc dù để con bé lại đó cũng làm cô rất lo lắng. Tuy nhiên, đến giữa buổi chiều, mong muốn được ôm con gái trong vòng tay đã lấn át suy nghĩ cần phải duy trì một thời khóa biểu bình thường.

“Chị sướng thật đấy. Em ước gì mình có thể được về sớm một chút vào ngày thứ Sáu.” Marsha bước xuống khỏi ghế đầu. “Em sẽ mang Danielle đến với chị. Chị ngồi chờ một lát nhé. À, chị có thể xem qua bài báo này trong lúc đợi.” Marsha đưa cho cô tờ báo đang đọc. “Nhớ bài báo chúng ta đã nói chuyện tuần trước không? Về những bà đồng ấy? Hóa ra lại là có chuyện gì đó thật. Rất lạ, nếu chị hỏi em.”

Khi Marsha bấm số trên bảng điều khiển trên tường đằng sau bàn và biến mất sau cánh cửa, Debra đọc tiêu đề. Và suýt nôn mửa.

Tất cả những kết luận của cô về bài báo tuần trước là sai.

FBI đã không coi Rachel Sutton là một kẻ gàn dở. Người phụ nữ đó đã có những thông tin cụ thể. Và cô ta đã dẫn họ tìm đến với Rebecca O’Neil.

Mẹ của Megan.

Debra lướt qua bài báo với những ngón tay run rẩy. Cũng không có gì nhiều ngoài cái tiêu đề. Nhưng những sự thật đó là quá đủ.

Ngoại trừ rằng tay phóng viên đã bỏ qua một thông tin quan trọng.

Megan O’Neil đã mất tích từ hai tháng trước, đó cũng chính là ngày mà Danielle, con gái cô đã thế chỗ của đứa trẻ đó.

Megan mất tích là chuyện cực kỳ khủng khiếp đối với người mẹ đó. Debra có thể thông cảm với cô ấy, có thể hiểu cảm giác mất mát của cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn còn một đứa con khác. Là Bridget. Tại sao cô ấy không thể hài lòng với điều đó?

Có thể cô đã rất mãn nguyện, nếu không phải vì Rachel Sutton. Debra cau mày nhìn bức ảnh người phụ nữ đang chơi đàn piano. Nếu cái cô Rachel này đã bắt được linh cảm từ con búp bê, nếu cô ta dẫn cảnh sát đến chỗ Rebecca, đến lúc này cô ta còn phát hiện thêm thông tin gì nữa khi hai người phụ nữ đó đã gặp và nói chuyện với nhau? Liệu cô ta có thể dò tìm những phạm vi xa hơn mà dẫn những nhà chức trách đến chỗ cô và Danielle không?

Theo bản năng, việc đầu tiên của Debra là túm lấy con gái mình, lao ra xe và chạy trốn. Biến mất.

Trừ phi… có lẽ chuyện biến mất là không thể nếu dính líu đến một bà đồng. Có lẽ cô Rachel này có thể bắt được linh cảm giúp lần ra dấu vết bất kể cô và Danielle có ở đâu đi nữa.

Kế hoạch bất ngờ cô đã triển khai sau cuộc gặp với Warren lóe lên trong đầu cô. Nhưng đó là một bước đi đầy mạo hiểm. Không phải việc mà cô mong đợi sẽ xảy đến.

Nhưng không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ cuộc sống cô đã tự tay tạo ra cho mình và Danielle.

Không có gì.

“Cô bé đây rồi, chị Kraus.” Marsha kéo chiếc mũ của bộ quần áo choàng bên ngoài của Danielle lên khi cô bước qua cửa. “Chúng ta luôn phải giữ ấm, đúng không, bé cưng? Các nhà khí tượng nói chúng ta sẽ có ngày cuối tuần rất, rất lạnh. Chúng ta không muốn ngài Bảng giá bắt được cưng, đúng không nào?” Cô chạm vào mũi đứa trẻ và Danielle cười khúc khích khi Marsha chuyển cô bé vào vòng tay chờ đợi của Debra. “Con đây rồi, mẹ ơi. Đúng là một cô bé xinh xắn. Cô bé hẳn mang lại rất nhiều niềm vui.”

“Phải, đúng thế.” Và điều đó sẽ không thay đổi.

Debra đi về phía chiếc ô tô của mình, cố gắng che chắn cho cô con gái tránh khỏi làn gió lạnh giá. Sau khi đặt Danielle vào ghế sau xe, Debra đưa cho cô bé con gấu Teddy mà con bé đã dần yêu thích. Một sự thay thế cho con búp bê đã gây ra quá nhiều rắc rối.

Lẽ ra cô nên làm theo lý trí của mình và vứt bỏ con búp bê Raggedy Ann ở Chicago, cho dù con gái mình có khóc lóc hay không. Nhưng cô không thể thay đổi quá khứ. Tất cả những gì cô có thể làm là bảo vệ tương lai của mình.

Bằng cách vứt bỏ một thứ khác thay vào đó.