CHƯƠNG 19
Vào lúc sáu giờ, sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, Mark nhét chiếc BlackBerry trở lại thắt lưng và đi đến giữa căn hộ u ám. “Được rồi, các cậu. Vụ này đến đây kết thúc. Người thương thuyết đã thuyết phục được mục tiêu đầu thú. Hãy thu dọn đồ đạc và về thôi.”
Tất cả mọi người trong căn phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Toàn bộ cơ thể được thả lỏng và cử chỉ bớt nghiêm trang đi. Phần lớn các nhiệm vụ của đội SWAT đều kết thúc như thế này. Nhưng vẫn luôn có ngoại lệ và cả đội thường triển khai mọi chiến dịch với tâm thế rằng đây sẽ là một trong những ngoại lệ đó. Adrenaline tăng vọt cho đến khi tình thế kết thúc thông qua đàm phán hoặc biện pháp chiến đấu.
Khi thành viên trong đội bắt đầu thu dọn thiết bị, Mark ra hiệu cho Nick và cả hai lại đi sang căn phòng liền kề.
Vẻ mặt não nề của chỉ huy đội SWAT khiến Nick bồn chồn không yên khi anh đi đến bên bạn mình.
“Steve vừa mới báo tin cho mình về Rachel. Cảnh sát đã kiểm tra ngôi nhà. Không có ai ở nhà và gara trống không. Người của chúng ta đã nói chuyện với nhân viên khách sạn. Người gác cửa thấy cô ấy rời khỏi đó vào lúc 4 giờ 15. Họ tìm biển số xe cô ấy và kiểm tra bãi đỗ xe. Xe cô ấy vẫn còn ở đó. Chúng ta đã phát lệnh tìm kiếm.”
Ruột gan Nick quặn lại và cơ cằm anh siết chặt. “Thế còn băng ghi hình từ hệ thống an ninh của bãi đỗ xe thì sao?”
“Họ đang tìm nó trong lúc chúng ta nói chuyện. Kurt phụ trách việc đó. Mình đã bảo cậu ấy gọi điện cho cậu để cập nhật tin tức.”
“Mình phải đi ngay bây giờ.” Quay người, anh đã bắt đầu gỡ bỏ thiết bị khi anh trở lại phòng chính. Một bàn tay đặt lên cánh tay ngăn anh lại và anh ngoái lại nhìn.
“Muốn có người đi cùng không?”
“Có. Nếu cậu đủ sức sau tất cả những sự việc vừa rồi.” Anh khoát tay chỉ quanh căn hộ.
“Mình sẵn sàng. Coi như để đáp lại cái đêm muộn ở bệnh viện mùa hè năm ngoái.”
Không ai có thể quên được cái đêm Emily đã suýt mất mạng trong gang tấc. Hay sự thật là Nick đã sát cánh, đồng hành cùng Mark trong suốt những giờ phút u tối, dài đằng đẵng đó.
“Cảm ơn.” Nick hít một hơi sâu. “Chúng ta cần đội K-9 của hạt hỗ trợ nữa.”
Gật đầu, Mark rút chiếc BlackBerry ra. “Cho mình năm phút để giải quyết mọi thứ ở đây và nói chuyện với Steve. Xe cậu đang ở TOC à?”
“Ừ.”
“Vậy bọn mình sẽ đi xe của cậu. Mình đi nhờ xe đến đây.”
Mười lăm phút sau, sau khi bàn bạc với Steve ở TOC để thảo luận những bước tiếp theo và thay bộ đồng phục đen của đội SWAT sang quần jeans, Nick và Mark tiến đến xe của Nick.
Khi họ đến gần xe, chiếc BlackBerry của Nick bắt đầu rung. Anh lấy nó ra từ thắt lưng và quăng chìa khóa xe cho Mark. “Cậu lái được không?”
“Chúng tôi có vài đoạn ghi hình rất đáng lưu tâm.” Kurt nói để trả lời cho màn chào hỏi cụt lủn của Nick. “Nạn nhân đã bị tiếp cận ở bãi đỗ xe gần ô tô của cô ấy. Có vẻ kẻ tấn công có vũ khí, những đoạn ghi hình quá nhiễu nên chúng ta khó có thể xác nhận việc đó nếu không tăng độ phân giải lên. Chúng tôi cũng không dám chắc đó là đàn ông hay phụ nữ. Một vài phút sau, họ ra khỏi bãi đỗ xe và thoát khỏi tầm ghi hình của camera.”
Chưa bao giờ Nick lại cảm thấy hoang mang, sợ hãi trong công việc. Nhưng bây giờ anh đang nếm trải cảm giác đó.
“Cậu còn đó không, Nick?”
Câu hỏi của Kurt giúp anh lấy lại cân bằng. Anh lách người vào xe. Đóng cửa. “Có, mình đây.”
“Chúng ta cần K-9.”
“Họ đã sẵn sàng cả rồi.”
“Được rồi. Mình sẽ gọi lại sau. Chúng ta có thể có món đồ nào đó của nạn nhân không?”
“Mình sẽ xử lý việc đó và gặp cậu ở khách sạn. Cho bọn mình nửa tiếng đồng hồ.” Anh bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Khi Mark lái xe hướng ra đường cao tốc, anh nhìn Nick. “Có tin tức gì không?”
“Có.” Nick cố gắng nuốt trôi nỗi sợ hãi. Nhưng không thành. “Có người đã bắt cóc Rachel ở bãi đỗ xe khách sạn. Chúng ta cần ghé qua nhà cô ấy và lấy vài món đồ cho đội K-9.”
“Cậu có chìa khóa?”
“Không. Nhưng cô ấy từng nói có giấu một chiếc chìa khóa dưới bể nước cho chim tắm ở sân sau.”
Đột nhập vào nhà Rachel là vi phạm pháp luật. Nick biết điều đó và anh mừng vì lần này Mark không để tâm đến điều đó. Thủ tục giấy tờ để hợp pháp hóa cho việc vào bên trong nhà Rachel sẽ làm tiêu hao khoảng thời gian ngắn ngủi mà họ có được. Bên cạnh đó, Rachel đã từng nói với anh rằng chiếc chìa khóa đó để dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Anh cho rằng việc này là hợp lệ.
Trong nhà cô, Nick không phung phí một giây nào khi anh thực hiện nhiệm vụ một cách chính xác và hiệu quả. Anh cố gắng không hình dung ra đôi mắt thông minh, ấm áp và những sợi tóc nâu đỏ nổi bật trên tóc cô khi anh lột vỏ gối của cô. Cố gắng phớt lờ mùi nước hoa cây cỏ thoang thoảng của Rachel khi anh túm lấy vài thứ quần áo trong ngăn kéo và tủ. Cố gắng không nhớ đến buổi tối Valentine bất ngờ khi anh bỏ những vật đó vào trong một chiếc túi nylon đựng đồ ăn tối của nhà hàng Ý hôm đó mà anh vừa tìm thấy trong bếp.
Hơn tất cả, anh cố gắng ngăn những viễn cảnh rùng rợn đang diễu hành trong đầu mình.
Nhưng anh không thể ngăn cơn rùng mình làm đôi tay anh run rẩy.
Và khi anh gặp lại Mark trong xe, họ lao nhanh về khách sạn, Nick gửi lên thiên đường một lời thỉnh cầu thầm lặng khác. Lạy Chúa, xin hãy giữ Rachel an toàn cho đến khi chúng con tìm được cô ấy.
Trời tối đen như mực.
Cái lạnh vô cùng tàn khốc. Cơn đau đầu rần rần đang hành hạ cô. Nhưng cô vẫn còn sống. Lúc này. Vật lộn tìm lại ý thức, Rachel cố gắng quan sát xung quanh để xác định phương hướng.
Cô đang nằm trên cái giống như một sàn nhà bẩn và cứng. Những ngón tay run rẩy của cô khẳng định điều đó sau khi nhanh chóng phát hiện ra bề mặt thô ráp, gồ ghề của nó. Cô hẳn đang ở trong túp lều nhỏ cô đã nhìn thấy ở khoảng rừng thưa.
Và chiếc còng tay đã biến mất. Đó là tín hiệu tốt. Nhưng áo khoác của cô cũng đã biến mất.
Sự nhẹ nhõm nhường chỗ cho cơn hoảng sợ khác.
Với nhiệt độ mười mấy độ và sẽ giảm mạnh xuống trước khi bình minh của ngày mới đến, cô ngờ rằng mình khó có thể sống sót qua đêm nay mà không có chiếc áo khoác. Cô phải tìm đường thoát thân.
Bò bằng cả hai tay và hai chân, Rachel khám phá không gian chật hẹp xung quanh. Khoảng 6 mét vuông, cô ước tính. Không có đồ đạc gì, ngoại trừ một hòn đá nhỏ, sắc cạnh nằm một góc. Áo khoác và giày của cô đã biến mất.
Bám vào tường, Rachel kéo mình đứng lên, cố gắng giữ thăng bằng. Ngay cả không có cú đánh vào đầu, sự thăng bằng của cô cũng sẽ biến mất trong bóng tối lặng như tờ và không chút phương hướng này. Mặc dù vậy, cô đi lần quanh tường, cả cơ thể đau nhức, cổ họng rát bỏng khi cô nuốt nghẹn. Căn lều này có vẻ được xây bằng gạch bê tông. Không cửa sổ. Cánh cửa gỗ hơi nhúc nhích một chút nhưng rõ ràng đã bị khóa.
Cơn tuyệt vọng ập đến, nhưng cô không khuất phục. Cô nên biết ơn. Người phụ nữ đó đã có thể giết cô. Đây là một sự ân xá. Một cơ hội khác để trốn thoát.
Nếu cô không hoảng sợ. Nếu cô không chết vì kích động trước.
Cô phải tìm cách giữ ấm cho đến khi Nick tìm được cô. Và anh sẽ tìm được. Cô tin chắc là như vậy.
Chỉ có điều cô không biết là liệu anh có đến kịp hay không.
Nhưng cô sẽ làm phần việc của mình. Cô sẽ phải cố hết sức kéo dài thời gian đến từng giây.
Cái rùng mình làm cô rúng động và cô vòng tay quanh người, cố gắng giữ hơi ấm. Nhưng run rẩy là tốt. Chẳng phải cô đã đọc được ở đâu đấy rằng run rẩy sẽ giúp sinh ra nhiệt? Dù là trong chốc lát.
Điều quan trọng là tiếp tục đi lại. Tiếp tục hoạt động. Tuy nhiên không được hoạt động quá nhiều để toát mồ hôi. Cô mang máng nhớ đến mối liên hệ giữa việc mất nước và giảm nhiệt. Chỉ cần hoạt động đủ để tạo ra chút nhiệt.
Và trong khi cô làm gì đó để sinh nhiệt, cô cũng có thể làm việc gì đó giúp cô thoát khỏi cái hộp băng này. Vậy… được rồi… có lẽ nên xử lý cái bản lề trên cánh cửa kia bằng hòn đá sắc cạnh cô đã nhìn thấy ở trên nền nhà. Có thể đục đẽo gỗ xung quanh tấm bản lề để nó lỏng ra. Phải rồi, đúng là thế. Đó là kế hoạch. Và kế hoạch giúp giữ tỉnh táo.
Khi Rachel lại cúi người xuống bò trên cả tay và chân để tìm hòn đá, cây thánh giá trên cổ rơi ra đung đưa trước mặt. Ngồi trên gót chân, cô siết lấy nó bằng những ngón tay lạnh buốt và cố gắng đọc lại đoạn thơ trong Kinh thánh mà vị mục sư đã thuyết giảng, có phải mới sáng hôm nay không nhỉ? Cứ như cách đây mấy ngày vậy. Đoạn thơ mang thông điệp Chúa là chỗ dựa tinh thần và cứu rỗi tâm hồn con người. Ngài mang đến của sự thanh thản và hy vọng cho các sinh linh. Và nếu bạn tin vào Ngài, bạn sẽ tìm ra lối thoát.
Nick tin vào điều đó. Và nó thể hiện trong thái độ của anh. Ở anh toát ra sự thanh thản nội tâm, sự tự tin về vị trí của mình trên thế giới này. Rõ ràng anh sống tự tại và tin vào mối quan hệ của mình với Chúa.
Một cơn rùng mình nữa làm cô run rẩy. Có lẽ cô nên noi gương anh. Đặt lòng tin vào Chúa. Cô sẽ làm hết sức mình để tìm đường thoát ra khỏi chỗ này. Đó là bản năng của cô. Bên cạnh đó, chẳng phải có một câu châm ngôn cổ là Chúa sẽ cứu giúp những người biết tự cứu mình hay sao? Còn nếu cô đã cố gắng hết sức nhưng không thành, cô cần phải chấp nhận rằng đó là ý muốn của Chúa.
Và biết ơn vì Ngài đã ban cho cuộc đời mình một người đàn ông tuyệt vời và một người chị gái mới tìm thấy, cho dù niềm vui, niềm hạnh phúc đó chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
“Em vừa rùng mình phải không, em yêu? Muốn anh tăng máy sưởi lên không?”
Rebecca dựng cổ áo khoác lên và nhét tay vào túi, quay lại để kiểm tra Bridget đang ngủ ở ghế sau. Mặc dù bên trong xe rất ấm áp nhưng cô cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
“Không, em ổn mà. Còn bao lâu nữa thì đến St. Louis?”
“Khoảng một giờ nữa. Muốn dừng lại và mua chút đồ ăn không?”
“Không. Em rất hồi hộp, chắc không còn tâm trạng nào để ăn đâu.”
“Anh chắc rằng FBI sẽ hướng dẫn chúng ta chuẩn bị những gì cần thiết trước cuộc họp báo ngày mai.”
“Em không lo lắng về điều đó.”
“Còn chuyện gì không ổn ư?”
Rebecca nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài qua cửa sổ xe. “Em không biết.”
“Có lẽ đó là do căng thẳng. Và thiếu ngủ. Những tuần vừa qua thật khó khăn.”
“Không. Em chỉ cảm thấy lạnh mới đây thôi. Khoảng lúc chúng ta rời khỏi nhà.” Một cơn rùng mình nữa chạy dọc sống lưng cô và cô bồn chồn trong ghế. “Em nghĩ mình sẽ gọi cho Rachel.”
Im lặng bao trùm khi Rebecca lấy điện thoại ra khỏi túi và bấm số của Rachel. Cô đã thuộc lòng nó rồi.
Sau bốn tiếng chuông, hộp thư thoại được kích hoạt. Lại một cơn rùng mình nữa. Tiếp theo là tâm trạng bồn chồn. Và rồi cô biết.
“Colin…” Nỗi hoảng sợ như bóp nghẹt giọng cô. “Rachel xảy ra chuyện rồi. Em phải gọi cho Nick.”
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Colin trong bóng tối khi cô mò mẫm lục tìm đồ trong túi và chộp lấy tấm danh thiếp của Nick.
“Em yêu… em có chắc không? Giờ là tối Chủ Nhật.”
“Có. Em đã kể với anh những chuyện Rachel và em đã nói trong buổi tối chúng em gặp nhau. Em bị đau đầu và đi khập khiễng lúc còn bé khi em ấy trải qua những cuộc phẫu thuật cho các vết thương do vụ tai nạn để lại. Rachel, chưa bao giờ bị ốm, nhưng đã phải nghỉ làm vì em ấy cho rằng mình có biểu hiện của bệnh nhiễm khuẩn đường ruột vào đúng cả hai ngày em sinh hai đứa nhóc. Em ấy đã bồn chồn kể từ ngày Megan bị bắt cóc. Chúng em có mối liên kết nào đó, Colin. Em không thể giải thích, nhưng nó có thật. Em biết em ấy đang gặp nguy hiểm.”
“Được rồi. Thế thì gọi cho Nick đi.” Rebecca đưa điện thoại lên tai. “Em đang gọi rồi đây.”
Con đường cụt nơi Rachel đã biến mất xứng đáng với miêu tả đó. Nick tức tối lùa tay vào tóc và quan sát dãy phố của những ngôi nhà gạch khang trang, giàu có. Cuộc điều tra của FBI chẳng thu được kết quả gì. Đội K-9 đã cho lần theo mùi của Rachel đến cuối phố, nhưng đến đây thì bị mất dấu. Nhiều đặc vụ nữa xuất hiện và họ đã dò hỏi cư dân khu vực lân cận, với sự giúp đỡ của cảnh sát khu vực. Nhưng cũng chẳng có tí manh mối nào. Không một ai ở trong khu vực nhìn hay nghe thấy một cái gì. Đội ERT đã có mặt ở hiện trường, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng chẳng phát hiện được gì. Và cho dù có phát hiện ra chứng cứ nào đó, thì còn mất thời gian chờ công tác phân tích nên cũng không thể ngay lập tức tìm ra Rachel được.
Chí ít thì việc tìm kiếm vẫn đang được triển khai. Ruột gan anh thắt lại. Lạy Chúa, xin hãy cho chúng con một cơ hội. “Ellen đang ở đây.” Mark báo tin khi anh đến bên bọn họ. “Báo chí đã dính vào vụ này?”
“Phải. Và một trong số họ đã nói chuyện với người gác cửa, ông ta đã nhắc đến tên Rachel. Bây giờ chuyện này đã có dính dáng đến vụ bắt cóc, họ đang nháo nhào hết cả lên. Ellen đang đưa ra phát ngôn chính thức lẽ ra sẽ được tuyên bố vào ngày mai. Marty đã nói chuyện với văn phòng Chicago và họ đồng ý chúng ta nên thực hiện việc đó trong tối nay, dựa trên diễn biến mới này. Đặc vụ toàn quyền ở đó sẽ tổ chức cuộc họp báo cùng một lúc và đưa ra tuyên bố tương tự. Mình đoán là ảnh của Rachel sẽ tràn lan khắp các bản tin lúc 10 giờ.”
Tuyệt. Giờ thì Rachel đã bị bắt cóc, chờ đợi đến lúc cuộc họp báo diễn ra để tiết lộ mối quan hệ giữa Rachel và Rebecca chẳng có ý nghĩa gì nữa. Họ cần manh mối. Càng nhanh càng tốt. Nếu ảnh Rachel được lan truyền rộng rãi, biết đâu có người nhìn thấy cô và sẽ gọi điện báo.
“Chúng ta cần đội K-9 ở lại…” Chiếc BlackBerry của anh bắt đầu rung và anh rút nó ra. “Bradley.”
“Nick, Rebecca O’Neil đây.”
“Rebecca.” Anh liếc nhìn Mark. Anh đã trì hoãn cuộc gọi này, hy vọng có tin tốt hơn để thông báo. “Tôi biết cô đang trên đường đến. Tôi định sẽ gọi điện cho cô khi chúng tôi tới khách sạn trong một giờ nữa. Tôi có vài…”
“Nick.” Trước sự ngắt lời đột ngột của Rebecca, Nick cau mày. “Nghe này, tôi biết chuyện này nghe có vẻ kỳ quái, nhưng tôi tin rằng Rachel xảy ra chuyện rồi. Tôi cảm thấy thế.”
Ăng ten của anh dựng lên và anh ra hiệu cho Mark đến gần. “Kể cho tôi nghe đi.” Anh muốn nghe xem Rebecca nói gì trước khi thông báo cho cô ấy biết tin tức của phía mình.
“Khoảng bốn giờ trước, tôi đã cảm thấy rất bồn chồn. Colin nghĩ có lẽ tôi bị hồi hộp bởi cuộc họp báo ngày mai, nhưng tôi biết không phải thế, Nick. Và một điều nữa, tôi đang lạnh cóng. Toàn thân không ngừng run rẩy và Colin đã để máy sưởi ở mức cao nhất. Cho dù Rachel đang ở đâu, em ấy giờ chắc đang rất lạnh.” Lời nói của cô thốt ra run rẩy và cô thở sâu. “Bây giờ tôi đã hiểu Rachel đã cảm thấy như thế nào khi mang con búp bê đến gặp anh. Chuyện này nghe thật điên rồ, đúng không?”
Vài tuần trước, câu trả lời của anh hẳn là “đúng thế”. Anh luôn điều tra dựa trên thực tế, chứ không phải trực cảm. Nhưng anh đã học được ít nhiều sau đó.
“Không đâu. Giờ tôi cực kỳ tôn trọng thần giao cách cảm của các cặp sinh đôi.” Anh nuốt nghẹn và siết chiếc BlackBerry chặt hơn. “Cảm giác của cô là đúng, Rebecca. Tôi biết cô đã lên đường nếu không tôi đã gọi sớm hơn. Rachel đã bị bắt cóc.”
Anh nghe thấy cô thở dốc. “Tôi đã sợ sự việc sẽ là như thế.” Lời nói của cô càng nghẹn ngào hơn khi cô thông báo lại tin tức cho Colin. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Nick kể lại cho cô nghe. “Khi nào cô sẽ đến đây?”
“Gần một tiếng đồng hồ nữa. Ai đã làm việc này, Nick? Có phải kẻ bắt cóc Megan không?”
“Chúng tôi không biết. Và kẻ bắt cóc ngụy trang quá kỹ nên chúng tôi không thể nhận dạng được bằng hình ảnh. Cô có cảm nhận được điều gì khác để có thể xác định được vị trí của Rachel không? Ví dụ như cô ấy đang ở trong nhà hay ngoài trời?”
“Không. Chỉ lạnh thôi. Cho dù em ấy đang ở đâu, chỗ đấy cũng không có máy sưởi. Nick, tối nay nhiệt độ có thể xuống đến một con số!”
Anh cảm nhận được sự hoảng sợ qua giọng nói của cô. Và cũng có cảm giác ấy trong chính ruột gan mình. Anh gắng hết sức trả lời bằng giọng bình tĩnh. “Tôi biết. Chúng tôi sẽ hành động nhanh hết mức có thể. Chúng tôi hy vọng tin tức lan truyền qua báo giới sau tuyên bố của chúng tôi sẽ mang lại một vài manh mối nào đó. Tôi sẽ gọi điện cho cô nếu có tiến triển gì mới, được không?”
“Được. Nhưng Nick… xin hãy tìm em ấy. Tôi không muốn đánh mất người em vừa mới tìm lại được.” Cô nghẹn ngào khi thốt ra từ cuối cùng.
“Tôi cũng không muốn mất cô ấy, Rebecca.” Giọng khàn đi và anh phải hắng giọng.
“Tôi có thể giúp được gì không?”
“Cầu nguyện là được rồi. Và gọi cho tôi nếu cô cảm thấy điều gì khác, được không?”
“Được.”
“Tôi sẽ liên lạc.” Anh bấm nút kết thúc cuộc gọi và bỏ chiếc BlackBerry vào chiếc túi đeo trên thắt lưng.
“Chuyện gì thế?” Mark hỏi.
“Lại chuyện thần giao cách cảm của cặp song sinh ấy mà. Rebecca biết rằng chuyện gì đó đã xảy ra với Rachel. Và rằng Rachel hiện đang ở nơi nào đó rất lạnh.”
“Có gì cụ thể hơn không?”
“Không. Nhưng nếu cô ấy đang phải chịu lạnh, chúng ta cần hành động nhanh.”
Và hy vọng sẽ có một phép màu.
Đánh xe vào lối đi dẫn vào ngôi nhà Marsha ở chung với ba sinh viên cùng trường khác, Debra tắt máy và kiểm tra đồng hồ. 7 giờ 45 phút. Cô nói với người chăm sóc trẻ rằng mình sẽ đón Danielle vào lúc 8 giờ và cô đã đến sớm, nhờ vào bộ nhấn tăng tốc của chiếc xe. Cô muốn con gái trở lại vòng tay mình sớm nhất có thể.
Nhưng trong khoảng thời gian xa con gái, cô cũng làm được việc rất có ích. Rachel Sutton không còn là mối đe dọa đối với cô nữa. Cô ta đã bốc hơi khỏi thế giới này, cũng giống như Megan O’Neil. Và Debra tự tin lần này mình đã không phạm phải sai lầm gì với những vật dụng có thể được phát hiện sau đó và gây ra phiền phức. Túi và áo khoác của bà đồng đó, cùng với tấm bạt và những dụng cụ đó đã ở nơi chẳng ai có thể phát hiện ra.
Sau khi kiểm tra tóc và lớp trang điểm trong gương chiếu hậu để khẳng định rằng không có gì bất ổn, Debra đẩy cánh cửa xe mở ra trước luồng gió dữ dội, lạnh buốt. Cô phải bao bọc cho Danielle kỹ hơn để chống lại thời tiết đáng ghét này. Mẹ Thiên nhiên là một thứ đồng bóng, trút giận dữ lên con người với sự phũ phàng thờ ơ. Bão, lũ lụt, động đất, giá lạnh… Tất cả đều có thể giết người. Và mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu các hiện tượng tự nhiên. Đó là phán quyết của Chúa, giống như tòa án và các công ty bảo hiểm thường nhắc đến vậy.
Debra nhanh chóng đi hết lối đi ngắn dẫn đến cửa trước và ấn chuông. Cô ghét phải yêu cầu Marsha trông Danielle, nhưng cô không có người nào khác để nhờ cậy. Và cô cần tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ chiều nay. Nhưng giờ là lúc để đưa cô con gái bé nhỏ của cô về nhà.
“Chào chị Kraus.” Marsha đang cắp Danielle ở hông khi kéo cửa mở. “Chúng ta đang đợi mẹ đấy, phải không, bé yêu?” Cô chạm vào mũi đứa trẻ, khiến đứa trẻ bật cười khúc khích. “Mời chị vào trong chờ một lát trong lúc em mặc đồ đi bên ngoài cho cô bé. Ngày hôm nay lạnh nhỉ?”
Debra bước một bước vào trong nhà. Hai cô gái trẻ khác đang nằm uể oải trong phòng khách đầy những đồ đạc các kiểu. Debra đứng ở ngay sát cửa. “Tôi có thể làm việc đó.”
“Em không ngại đâu.” Marsha bế cô bé vào phòng, buộc Debra phải đi theo. Cô đặt Danielle lên ghế trường kỷ và mặc bộ áo liền quần vào cho cô bé. “Chị đã xong việc chưa?”
Câu hỏi làm Debra bối rối cho đến khi cô nhớ ra lý do dẫn đến việc cô cần người trông con hộ mình vào ngày Chủ Nhật như đã nói với Marsha. Công việc khẩn cấp liên quan đến một vụ án nghiêm trọng ở chỗ làm phải hoàn thành vào sáng mai.
“Rồi, xong cả rồi.”
“Thật là tốt. Thật chán khi phải làm việc vào cuối tuần, đúng không? Nhưng em đoán mình cũng sẽ phải làm như thế, khi lấy được bằng điều dưỡng.” Cô cười toe toét, kéo khóa bộ quần áo và chuyển Danielle cho Debra. “Hẹn gặp lại hai người vào sáng mai.”
“Cảm ơn đã trông Danielle.” Debra đưa ra vài đồng tiền gập lại.
“Không có gì đâu. Em vẫn luôn cần thêm vài đồng để chi tiêu mà. Lái xe an toàn nhé.”
Vẫy tay, Debra bước ra ngoài.
“Đến lúc về nhà rồi, bé cưng.” Cô thì thầm khi khom người ôm đứa trẻ để che chở cho con tránh cơn gió bên ngoài. “Chỉ có mẹ và con. Như thế không phải rất tuyệt sao?”
Đáp lại, Danielle khẽ thở dài và rúc lại gần hơn.
Trái tim Debra tan chảy. Ai cũng có thể thấy rằng hai người họ thuộc về nhau. Rằng việc này là hoàn toàn đúng đắn. Kể từ ngày nhìn thấy ảnh của Megan và nghe trộm Rebecca O’Neil nói về những khó khăn khi phải chăm sóc hai đứa con nhỏ, cô đã biết rằng Danielle được định là của cô.
Hôm nay, trong thoáng chốc, khi Rachel Sutton nói về Chúa, cô bỗng chốc đã có chút không chắc chắn về kế hoạch xử lý bà đồng đó. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Cô đã tự tay xây dựng cuộc đời mới cho mình cùng con gái và cô có quyền được tự vệ trước những mối đe dọa. Đó là đặc quyền của người mẹ. Lẽ ra Rachel không nên chõ mũi vào chuyện không phải của mình. Quyết định mang con búp bê đến gặp FBI của cô ta đã gây ra những chuyện sau đó. Cô ta không thể trách móc ai khác ngoài bản thân mình cả.
Nhưng bây giờ chuyện đó đã qua rồi. Debra hít một hơi bình thản thật chậm khi buộc dây ghế cho con gái. Chẳng còn con búp bê nào nữa. Rachel cũng đã biến mất. Chẳng có gì và chẳng có ai có thể đe dọa cuộc sống cô đã tạo ra.
Cô và con mình đã an toàn.
“Chúng ta có vài tin tức mới về vụ bắt cóc nhà O’Neil.” Người dẫn chương trình bản tin 9 giờ tối cầm tờ giấy lên trong khi bức ảnh của Megan O’Neil, mẹ cô bé và một phụ nữ đang ngồi bên chiếc đàn piano xuất hiện trên màn hình.
Khi người đàn ông đó bắt đầu kể lại mối quan hệ giữa hai người phụ nữ và cung cấp những chi tiết về vụ bắt cóc Rachel, Allen tiến đến gần ti vi trong phòng ngủ hơn và ngồi mép giường.
“Theo đánh giá của bộ phận phân tích lý lịch FBI về kẻ bắt cóc Megan O’Neil, kẻ bắt cóc được cho là một phụ nữ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, người chỉ muốn có một đứa con. Cô có thể thông minh và hành động bình thường trong hầu hết các lĩnh vực của đời sống nhưng có thể đang bị bệnh rối loạn ảo tưởng. FBI yêu cầu bất kỳ ai có thông tin về vụ bắt cóc này hãy gọi ngay cho họ.” Người dẫn chương trình đọc số điện thoại khi nó hiện lên ở cuối màn hình.
Không hề suy nghĩ, Allen túm lấy chiếc bút trên chiếc bàn kê đầu giường và ghi lại số điện thoại lên bài kiểm tra anh đang chấm điểm, nhìn chằm chằm vào nó khi người dẫn chương trình chuyển sang những câu chuyện khác.
Kể từ khi đọc câu chuyện trên tờ Tribune đầu buổi chiều nay, anh không thể gạt suy nghĩ về đứa trẻ nhà O’Neil ra khỏi đầu. Trong khi anh cố gắng thuyết phục mình phủ nhận sự liên quan của Debra tới vụ bắt cóc, thì những miêu tả của chuyên viên FBI về kẻ bắt cóc hoàn toàn trùng khớp với những đặc điểm người vợ cũ của anh. Và cô đang ở St. Louis. Với một đứa trẻ không rõ nguồn gốc.
Nhưng chuyện đó cũng rất khó nói. Anh biết điều đó. Và anh sẽ khiến Debra vô cùng tổn thương nếu có lời giải thích hợp lý nào đó cho sự vô tội của cô và chứng cứ chứng minh đó chỉ là sự trùng hợp.
Nhưng nếu không có thì sao?
Nếu tính mạng của người phụ nữ bị bắt cóc kia đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì sao?
Anh có thể sống thanh thản nếu anh giữ im lặng, chỉ để phát hiện rằng linh cảm của mình là đúng và có người chết sau đây không?
Cuối cùng, Allen biết anh không có lựa chọn.
Cầu nguyện anh đang không phạm phải lỗi lầm lớn nhất của cuộc đời khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, anh nhấc điện thoại.