CHƯƠNG 22
“Nào, cô Kraus. Hãy nói về Rachel Sutton.” Nick đọc cho Debra nghe quyền của cô và bây giờ anh tiến lại gần, ghé sát mặt cô khi họ đứng ở phía sau ngôi nhà. Hai người đặc vụ khác lùi lại vài bước. Mark đứng đối diện với Debra, khoanh tay trước ngực. Đội trưởng đội cứu hỏa đã dập tắt hết những đám lửa trong lán gỗ.
“Tôi muốn con của tôi.”
“Chúng ta đang nói về Rachel Sutton.”
“Tôi không biết cô ta.”
Nick lắc lư chùm chìa khóa xe anh đã tóm được trên quầy bếp. “Không? Chúng ta sắp biết rồi.”
Clair đi ra từ bóng tối và anh quăng chùm chìa khóa về phía cô. Cô lao nhanh đến gara và vài giây sau họ nghe thấy tiếng cửa kéo lên.
Nhìn Debra bằng ánh mắt bực bội, Nick lột bỏ đôi găng tay cao su và nhét chúng vào trong túi áo khoác. “Cô đã đưa Rachel đi đâu, Debra?”
“Tôi không biết Rachel nào cả. Tôi muốn con tôi.” Cô nhìn quanh quất đâu đó chứ không nhìn vào anh, ánh mắt hốt hoảng đảo quanh khoảng sân sau tối tăm.
“Debra.” Không trả lời.
“Debra, hãy nhìn tôi.” Nick cúi người sát gần mặt cô, hơi thở phảng phất như làn sương của anh lướt qua mặt cô ta. Cô ta đưa mắt nhìn về phía anh, không mấy tập trung, nhưng anh cho rằng đó là tín hiệu tốt. “Cô đã giết Rachel phải không?” Những từ cay nghiệt đó để lại vị đắng ngắt trong miệng anh.
Cô chớp mắt và vẻ sửng sốt thoáng hiện trên gương mặt cô. “Không!” Cô nói bằng giọng quả quyết. “Tôi chưa bao giờ giết ai cả.”
“Thế thì cô ấy ở đâu?”
“Tôi không biết.” Clair đi đến, đứng cách đó một quãng.
Tức tối, Nick quay sang người kỹ thuật viên. “Cô tìm được gì?”
“Tôi tìm thấy cái này ở một góc thùng xe, dưới tấm thảm.” Vẫn đeo găng tay cao su, cô giơ ra một cặp kính. Một bên gọng kính đã cong thành một góc kỳ quái.
Nick nhận ra màu đồng của cái gọng kim loại. Anh nuốt nghẹn. “Đó là của Rachel.”
“Có vài vệt máu trong thùng xe nữa. Tôi đoán là nó sẽ trùng khớp với vết máu trên tấm lót.”
“Gì nữa không?” Câu hỏi nhắm vào Clair, nhưng sự chú ý của Nick đã chuyển sang Debra.
“Không có gì rõ ràng. Chúng tôi sẽ kiểm tra nó kỹ càng khi nhận được lệnh khám xét.”
“Cảm ơn.” Anh khoanh tay trước ngực và đợi cho đến khi Clair quay lại gara. “Rachel Sutton đã ở trong thùng xe của cô, Debra.” Lời nói của anh thật chậm. Từ tốn. Tàn nhẫn.
Sự hoảng hốt xuất hiện trong ánh mắt cô. “Tôi cần một luật sư.”
“Cô có thể thực hiện cuộc gọi đó sau khi chúng tôi bắt giữ cô. Nhưng một luật sư không thể thay đổi sự thực là máu của Rachel ở trong thùng xe của cô. Chúng tôi đã tìm thấy những thứ cô quăng xuống giếng nữa.”
Cô giật mình như thể vừa bị giáng một cú bất ngờ. “Anh không thể…” Cô cắn chặt môi và quay người lại. “Ở ngoài này rất lạnh. Tôi muốn đi vào bên trong.” Cô rùng mình trong chiếc áo khoác ai đó đã khoác lại trên vai mình.
Cơn giận bùng lên trong Nick, như một ấm nước đã quá độ sôi. Anh đưa tay ra và giật áo khoác của cô, quăng nó cho Mark.
“Này! Anh đang làm gì đó? Ngoài này đang lạnh cóng!” Cô gầm gừ với anh.
“Rachel cũng không có áo khoác, Debra.” Nick phát ra những từ đó qua hàm răng nghiến chặt. “Và cô ấy đã ở ngoài trời trong thời tiết này lâu hơn cô rất nhiều. Cô nghĩ xem cô ấy đang lạnh đến mức nào?”
Người phụ nữ bên cạnh anh khẽ rùng mình một cái. Nick không hề cảm thấy có chút cảm thông nào.
“Tôi không biết Rachel. Tôi không muốn nói chuyện với anh. Tôi muốn luật sư. Và tôi muốn áo khoác của tôi.”
Nick hướng lời nói tiếp theo đến Mark. “Cậu có thể nối máy với Emily được không?”
Ra hiệu cho các đặc vụ khác thế chỗ của họ, Mark lấy chiếc BlackBerry từ thắt lưng. Khi anh đi về phía gara, anh gọi với Clair đang làm việc bên trong. “Tôi mượn xe tải của cô một lúc được không, Clair?”
“Chắc chắn rồi?” Cô phẩy tay với anh mà không hề rời mắt khỏi thùng xe của Debra.
Họ trèo vào ghế trước và đóng cửa khi Emily trả lời. Mark mở loa ngoài và đặt chiếc BlackBerry lên bảng đồng hồ xe.
“Emily, Nick đang ở cạnh anh. Bọn anh cần em giúp. Debra giữ đứa trẻ nhà O’Neil và bọn anh tìm thấy kính của Rachel trong thùng xe cô ta, nhưng cô ta không nói với bọn anh đã nhốt Rachel ở đâu.”
“Bọn anh hy vọng em cách nào đó có thể khiến cô khai ra.” Nick thêm vào. “Nếu Rachel đang ở ngoài trời trong thời tiết lạnh như thế này, cô ấy sẽ không thể…” Giọng anh khàn đi và anh ngừng lời.
“Em hiểu mà, Nick. Và em rất vui vì giúp được các anh. Nhưng nếu không nói chuyện được với Debra, em không thể thực sự đưa ra bất kỳ đánh giá chính thức nào. Tất cả chỉ dựa trên trực cảm thôi.”
“Chuyện này sẽ không thể tiến hành một cách chính thức, Emily.” Mark quả quyết. “Và bọn anh sẽ ghi nhận bất cứ điều gì em có thể cung cấp. Chúng ta không có thời gian cho bất kỳ nghiên cứu tâm lý chính thức nào.” Anh kể cho cô nghe cuộc thẩm vấn ngắn gọn của họ.
“Được rồi. Em hiểu thế này, dựa trên những gì Mark nói với em về cô ta khi anh ấy gọi trước đó. Có vẻ như người phụ nữ này tin rằng đứa trẻ nhà O’Neil là con mình. Đó là mấu chốt để các anh mặc cả. Các anh phải hứa với cô ta bất cứ điều gì để lấy được thông tin các anh cần. Cho dù nếu các anh phải nói dối cô ta rằng cô ta sẽ lấy lại được đứa con của mình, thì đó là điều các anh phải làm. Không còn cách nào khác có hiệu quả trong lúc cấp bách như thế này cả.”
Nick cau mày. “Anh không có thói quen nói dối, Emily. Ngay cả với đối tượng tình nghi.”
“Anh có muốn nhìn thấy Rachel còn sống không?” Emily vặn lại.
Lời đáp trả thẳng tuột của cô giúp anh nhìn nhận sự việc khía cạnh khác và bắt đầu phác thảo kế hoạch. “Anh đồng ý chúng ta phải thực hiện những biện pháp quyết liệt. Và em đã cho anh một ý tưởng, Emily. Cảm ơn em.”
Khi Mark nhét chiếc BlackBerry vào thắt lưng, Nick hít một hơi thật sâu. “Được rồi. Mình nghĩ đây là việc chúng ta phải làm.”
Ôm Megan trong lòng, Rebecca giơ ngón tay run rẩy lên và chạm vào những vết tàn nhang mờ mờ quen thuộc trên sống mũi của cô con gái bé bỏng. Vuốt ve vành tai cong cong xinh xắn có hình dáng hoàn hảo. Chìm đắm vào hình ảnh của đôi mi cong đang nép trên gò má mịn màng của cô bé. Mỉm cười trước cái miệng như nụ hồng bé xíu đang bú trong lúc ngủ.
Cô con gái bé bỏng của cô đã trở về bên cô. Cuối cùng con bé cũng đã về bên cô.
Cơ thể nhỏ bé rắn chắc trong vòng tay cô xua đi cái lạnh đã ám ảnh cô nhiều giờ liền hiệu quả hơn bất cứ thứ gì khác.
“Ông bà O’Neil?” Sau một cái gõ cửa dè dặt, Steve Prestor ló đầu vào văn phòng nhỏ hẹp nơi cô và Colin đã đoàn tụ với con gái mình và được dành cho sự riêng tư để tận hưởng giây phút này.
“Mời vào, đặc vụ Preston.” Colin vẫn ngồi trong ghế bên cạnh cô, một tay vòng qua vai cô, tay còn lại đặt trên cơ thể ấm áp, mềm mại của con gái.
“Có tin tức về Rachel không?” Rebecca rời mắt khỏi Megan, ngước lên hỏi.
“Chưa. Nick và Mark đã cố gắng thẩm vấn Debra Kraus, nhưng cô ta không chịu khai nhận. Và tình thế đang trở nên rất nguy cấp. Nếu em gái cô vẫn còn sống, cô O’Neil, cô ấy sẽ không thể trụ được đến một giờ nữa. Nhiệt độ dự đoán sẽ giảm xuống sau nửa đêm và chúng ta chỉ cách thời điểm đó nửa tiếng đồng hồ.”
“Tôi biết em ấy còn sống, đặc vụ Preston. Tôi vẫn cảm thấy lạnh.”
“Chúng tôi có thể làm gì để giúp tìm em ấy không?” Colin hỏi.
Steve dựa một bên hông vào bàn trong phòng làm việc nhỏ và đối mặt với họ. “Chúng tôi có một kế hoạch có thể thuyết phục Debra khai nhận. Nhưng chúng tôi cần sự hợp tác của hai vị.”
“Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể.” Rebecca quả quyết.
“Có lẽ cô nên đợi cho đến khi nghe đề xuất của chúng tôi đã.” Anh thận trọng nói.
Khi người chỉ huy đội phản ứng nhanh đưa ra đề xuất, Rebecca đã hiểu cảnh báo của anh ta. Để làm theo kế hoạch của FBI cô cần gom góp tất cả lòng dũng cảm của mình.
Khi Steve nói xong, anh ta đứng lên. “Tôi hiểu rằng đây là quyết định khó khăn. Tôi sẽ đợi ở ngoài khi hai vị bàn bạc.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta và Rebecca nhìn Colin. Ánh mắt anh phản chiếu sự mâu thuẫn trong trái tim cô.
Họ đều muốn cứu Rachel.
Nhưng liệu họ có thể đặt đứa con gái vừa mới tìm lại được vào vòng nguy hiểm để làm như thế không?
Cơn run rẩy dữ dội lại tan biến.
Rachel nhận thức được thay đổi đó trong cơ thể mình ở mức độ ý thức ngoại biên nào đó khi cô nằm trên sàn nhà bẩn thỉu, cuộn tròn mình lại như một quả bóng. Bây giờ sự run rẩy bỗng chốc biến thành những đợt sóng cuộn trào. Cảm giác đó đã thay đổi ngay sau khi bàn tay cô trở nên vô dụng và chân cô không còn đứng vững được nữa. Cô không thể làm gì ngoài việc nằm bất lực trên mặt đất.
Và cầu nguyện trong những giây phút tỉnh táo mà ngày càng trở nên ít ỏi.
Ít nhất cô không cảm thấy lạnh nữa. Thực ra cô không còn cảm nhận được gì mấy. Bao gồm cả sự sợ hãi.
Cô nắm lấy sợi dây chuyền ở cổ. Ngón tay cô không còn cảm thấy những mắt xích mỏng hay cây thánh giá treo ở đó, nhưng cô biết mình đang cầm nó khi kéo và cảm nhận được sức ép ở gáy. Cô cố gắng điều khiển những ngón tay nắm lấy cây thánh giá, hy vọng mình làm được, nhớ đến gợi ý của Nick không lâu trước đó là hãy dựa vào nó nếu cô cảm thấy cô đơn.
Nhưng Chúa sẽ nghe thấy cô cho dù cô có nắm được nó hay không. Nick đã nói với cô như thế. Và cô tin anh. Anh sẽ không nói dối cô. Nếu anh nghĩ Chúa lắng nghe, Rachel chắc chắn rằng Ngài sẽ nghe. Cô mong rằng mình có cơ hội để tự mình khám phá những sự thật đã đặt nền móng cho lòng tin vào Chúa của Nick, nhưng hình như Chúa không định ban cho cô thời gian để làm chuyện đó. Cô hy vọng Ngài sẽ chấp nhận lời cam kết về đức tin gián tiếp của mình. Đó là điều tốt nhất cô có thể nghĩ tới vào thời điểm cô đã cận kề cái chết.
Khi ý thức bắt đầu mất dần đi, Rachel cố gắng cầu nguyện ngắn gọn một lần cuối.
Xin Chúa hãy ở bên con. Hãy tha thứ cho những lỗi lầm con đã gây ra cho người khác. Xin hãy trả Megan về cho Rebecca. Ban phước lành cho Nick. Và bằng cách nào đó hãy cho anh ấy biết rằng anh ấy có ý nghĩa với con nhiều như thế nào.
“Nhà O’Neil đồng tình với kế hoạch.” Trước tin của Steve, Nick nhắm mắt lại. Tạ ơn Chúa.
Đưa chiếc BlackBerry sang tai kia, anh đợi cho đến khi Mark nhìn sang ghế hành khách và giơ một ngón tay lên.
“Khoảng bao lâu nữa cậu sẽ đến nơi?” Steve hỏi. “Chưa đến mười phút.”
“Được rồi. Chúng tôi sẽ bố trí cho sự xuất hiện của cậu như thế này.”
Khi Nick lắng nghe, anh liếc qua vai. Debra đang ngồi ở ghế sau giữa hai đặc vụ, vẫn không có áo khoác, vẻ mặt trống rỗng. Cô ngày càng đờ đẫn hơn khi họ đưa cô lên xe và bắt đầu chạy đến đồn cảnh sát New Melle. Anh cầu nguyện rằng kế hoạch của họ sẽ kéo cô trở lại với hiện thực, để đầu óc cô tỉnh táo đủ lâu để cung cấp vài thông tin hữu dụng.
“Cửa trước.” Anh nói với Mark khi họ rẽ vào đồn vài phút sau.
Họ thấy Steve đang đợi khi bước vào bên trong. Steve đánh giá nhanh tình hình qua ánh mắt của Nick. “Cậu nên chườm đá lên đó.”
“Để sau đi.”
Gạt vấn đề đó sang một bên, anh giục họ đi vào căn phòng Rebecca và Colin đã ở trong đó trước với Megan. Bộ quần áo liền mặc ngoài của đứa trẻ đã được để lại trên bàn.
Debra nhận ra nó ngay lập tức.
Ánh mắt cô đã bớt đi phần nào mơ hồ. Khi Mark và Nick ấn cô ngồi xuống ghế, cô nhìn chằm chằm vào bộ quần áo hồng. “Con tôi… Danielle ở đây à?”
Thay vì trả lời, Nick gạt bộ quần áo sang một bên và nói với Steve. “Anh lấy cho cô Kraus một tách cà phê được không? Ở đây khá lạnh. Hay cô muốn dùng trà?” Anh giữ giọng mình đều đều.
“Cà phê.”
Trong im lặng, Steve rời khỏi phòng. Mark đứng sau Debra và khoanh tay trước ngực. Nick ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô và ngả người ra lưng ghế ra vẻ thật thư thái. Anh đã nhìn thấy chiếc micro FBI đã sắp đặt. Nó nằm giữa hai chồng sách nằm trên cùng của tủ hồ sơ bằng sắt. Steve và vài đặc vụ khác sẽ lắng nghe toàn bộ câu chuyện ở căn phòng bên cạnh.
“Cô Kraus, cô có muốn gặp lại con mình không?”
Cô ngẩng phắt đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh, mắt không quá tập trung nhưng đã nhanh nhạy hơn. “Con bé ở đây à?”
“Ở ngoài sảnh.”
Người phụ nữ đó cố đứng dậy nhưng Mark giữ cô ngồi tại chỗ bằng cách ấn mạnh xuống vai cô.
“Cô có muốn gặp lại đứa trẻ đó không?” Nick nhắc lại, duy trì tư thế nhàn nhã.
“Có.”
“Tôi có thể làm chuyện đó xảy ra.”
Mắt cô nhíu lại quan sát anh. Anh có thể thấy nhận thức của cô bắt đầu hoạt động trở lại. Tốt.
Cửa mở và Steve bước vào. Anh đưa một cốc sứ lớn cho Nick và đặt một cốc khác trên chiếc bàn trước mặt Debra, để những túi đường và kem bên cạnh. Anh rời đi trong im lặng, đóng cửa lại sau lưng.
Nâng cốc cà phê bốc khói lên, Nick nhấp một ngụm và nói với Debra. “Cô muốn dùng kem hay đường?”
“Tôi muốn con tôi.” Cô run rẩy nói.
“Chúng ta sẽ làm chuyện đó sau. Kem hay đường?”
“Đường. Một gói.”
Sau khi khuấy tan đường, Nick đẩy cốc về phía Debra. “Mark, sao anh không tháo còng tay ra để cô ấy có thể uống cà phê?”
Khi Mark làm theo lời anh, Nick tiếp tục nhập một ngụm cà phê khác.
Khi còng tay được tháo ra, hai tay cô ôm lấy chiếc cốc nóng và nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ. “Sao bây giờ anh lại tỏ ra tử tế với tôi thế?”
“Cô có thông tin tôi muốn. Tôi nghĩ chúng ta có thể thỏa thuận.”
“Thỏa thuận kiểu gì?” Cô uống một ngụm cà phê.
Đặt cốc lên bàn, Nick ngả người về phía trước và nắm hai tay lại để giữa hai đầu gối. “Để tôi nói cho cô biết tôi nhìn nhận tình thế này như thế nào nhé. Cô không làm hại đứa trẻ. Mà ngược lại, theo như tôi thấy, cô chăm sóc nó rất tốt. Điều đó sẽ có lợi cho cô, Debra. Tòa án thích những người mẹ tốt. Nhưng, bị kết án giết người? Điều đó không hay ho cho lắm.”
“Tôi không giết ai.”
“Thế còn Rachel?”
“Tôi không giết cô ấy.”
“Thế thì cô ấy còn sống?”
“Tôi không biết. Ngoài trời lạnh lắm. Người ta có thể chết vì lạnh. Đó không phải là lỗi của tôi.” Cô nhấp một ngụm cà phê dài.
“Nhưng cô để mặc cô ấy ở đâu đó trong giá lạnh.”
“Tôi không giết cô ấy.”
Họ đang đi vòng lòng. Nick lại đưa mồi ra nhử. “Nếu cô nói với tôi cô đã nhốt cô ấy ở đâu, tôi sẽ đi đón đứa trẻ.”
Debra liếc nhìn Mark, người đang đung đưa chiếc còng trong tay.
“Tôi nghĩ mình nên nói chuyện với luật sư.”
“Được thôi.” Nick đẩy chiếc điện thoại trên bàn về phía cô. “Cô có thể gọi điện thoại. Nhưng Debra…” Anh đợi cho đến khi cô nhìn mình. “Nếu cô làm thế trước khi nói với chúng tôi Rachel ở đâu, thỏa thuận này sẽ hủy bỏ.”
Tay người phụ nữ đó bắt đầu run rẩy. “Tôi muốn gặp con mình.”
“Thế thì nói cho tôi biết Rachel đang ở đâu.”
Nét tuyệt vọng hiện trên khuôn mặt cô. “Tôi muốn gặp con tôi trước.”
Nick ngả người ra sau, suy nghĩ. “Thỏa thuận như thế này. Cô nói với tôi điều tôi muốn biết, sau đó tôi đi đón đứa trẻ. Đồng ý hay không?”
“Đưa Danielle đến đây trước.”
Vài giây im lặng trôi đi trước khi Nick gật đầu thật chậm. “Được rồi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Ra khỏi phòng, anh thấy Steve đang đợi ở hành lang.
“Mặc dù có vấn đề về thần kinh, phần não phân tích của cô ta vẫn còn hoạt động rất tốt.” Steve nói. “Trước đó, tôi không nghĩ rằng cô ta sẽ mặc cả.”
“Tôi không quan tâm cô ta mặc cả như thế nào miễn là cô ta đồng ý với thỏa thuận đó. Nhà O’Neil đang ở đâu?”
“Phòng họp ở cuối hành lang.” Steve dẫn đường, đẩy cửa mở và bước sang một bên để Nick bước vào.
Rebecca ngước lên khi anh bước vào. Megan ở trong tay cô, khuôn mặt đứa trẻ thật an yên trong giấc ngủ. Colin đang ngồi bên cạnh cô cũng đứng lên khi Nick bước vào phòng.
“Nick… chuyện gì đã xảy ra với mắt của anh thế?” Rebecca lo lắng nhìn vết bầm.
“Một tai nạn nho nhỏ.” Anh không định kể với họ rằng Debra đã tấn công mình, để tiết lộ khả năng gây bạo lực bất ngờ của cô ta. Khép cửa lại, anh đi đến bên cạnh họ. “Cảm ơn hai người vì đã đồng ý với kế hoạch này.”
“Chúng tôi đã cầu nguyện sự dẫn đường chỉ lôi từ Chúa.” Rebecca dịu dàng nói khi Colin đặt tay lên vai cô. “Và chúng tôi nhận ra rằng nếu không nhờ Rachel, chúng tôi có thể không bao giờ tìm lại được Megan. Việc phát hiện ra con búp bê, chuyến ghé thăm văn phòng của anh và tìm người có thể lắng nghe câu chuyện của mình cần phải rất can đảm. Ngay cả nếu em ấy không phải là em gái tôi, tôi vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đáp lại ơn huệ đó. Colin và tôi không thể sống thanh thản nếu chúng tôi không làm gì đó có thể giúp anh tìm thấy em ấy. Bất chấp có nguy hiểm đến đâu.”
“Chúng tôi sẽ hạn chế những tình huống nguy hiểm hết sức có thể.” Nick nói với Rebecca.
“Tôi biết. Đặc vụ Preston đã giải thích kế hoạch. Và người phụ nữ này đã chăm sóc Megan rất chu đáo. Bác sĩ kiểm tra cho con bé nói rằng con bé hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi tin rằng cô ta sẽ tiếp tục chăm sóc con bé.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Nick trả lời.
Nhưng họ đều biết rằng mình đang đối phó với một người thần kinh không ổn định. Người đã thực hiện những biện pháp cực đoan để có được một đứa con và đã bắt cóc người mà cô ta cho là mối nguy đe dọa đến cuộc sống của mình và để mặc cô ấy chết dần chết mòn vì cái lạnh.
Một người phụ nữ đã rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng và kích động.
Một người phụ nữ có thể trở nên hung hãn với những kích động rất nhỏ.
FBI sẽ có những biện pháp tốt nhất để đảm bảo sự an toàn cho đứa trẻ.
Nhưng vẫn còn đó những nguy hiểm và họ điều biết rất rõ điều đó.
Nick đưa tay ra và Rebecca siết chặt tay quanh Megan trong phút chốc. Sau cái siết vai của Colin, cô đưa đứa con đang còn say giấc cho Nick.
Dù được chuyển cho người khác bế, nhưng cô bé vẫn ngủ ngon lành. Megan chỉ đổi tư thế và cuộn mình trong vòng tay của Nick.
“Tôi sẽ đưa cô bé về với cô sớm nhất có thể, an toàn và mạnh khỏe.”
Gật đầu, Rebecca đưa tay quệt nước mắt và siết chặt tay Colin.
Và khi Nick quay trở lại sảnh, anh thầm cầu nguyện rằng mình có thể thực hiện được lời hứa đó.