CHƯƠNG 21
Thứ đầu tiên Nick nhìn thấy khi anh đến chỗ cái giếng là máu.
Nó dính trên tấm lót mà kỹ thuật viên của ERT đang kéo lên từ cái hố đen khi anh và Mark sải bước qua cánh đồng về phía vòng tròn ánh sáng tạo bởi những ngọn đèn đã được dựng lên.
Anh loạng choạng. Mark nắm lấy cánh tay anh.
Nick dừng lại. Vật lộn để lấy lại bình tĩnh. Đẩy Mark ra. “Mình ổn. Hãy xem họ tìm được gì.” Anh đi về phía trước, để Mark theo sau.
Clair Ellis, đội trưởng đội ERT, vốn nổi tiếng về tốc độ nhấn chân ga và rõ ràng cô đã vận dụng khả năng đó để đi từ hiện trường vụ bắt cóc ở khách sạn đến trang trại này. Khi anh và Mark bước vào vùng ánh sáng, cô đang kiểm tra tấm lót, mái tóc vàng ló ra bên dưới chiếc mũ dạ khi cô đẩy chiếc kính cao lên.
Dừng lại bên cạnh cô, Nick nhìn xuống những vết nâu sẫm. Sự an ủi duy nhất đối với anh là chúng không có nhiều quá.
“Cô tìm thấy gì?” Lời nói căng thẳng thốt ra cùng với luồng hơi thở lạnh giá.
“Chiếc túi ở đằng kia.” Cô chỉ vào một tấm vải đã được trải ra trên mặt đất. “Có vẻ không bị mất thứ gì. Chiếc ví ở bên trong, cùng với chứng minh thư và tiền. Còn có những thứ khác ở trong giếng. Bây giờ chúng tôi đang lấy chúng lên.”
Khi cô nói, một kỹ thuật viên khác kéo áo khoác của Rachel ra khỏi lòng giếng sâu tăm tối kia. Clair để tấm lót sang một bên để đến gần anh, cẩn thận cầm chiếc áo bằng bàn tay đi găng tay cao su khi cô kiểm tra lớp vải. “Không có máu. Và nó vẫn còn nguyên vẹn.”
Điều đó có nghĩa không có viên đạn hay con dao nào đâm vào nó. Nick đọc ẩn ý trong lời nói của cô ấy.
Anh bước sang một bên, quan sát những vật khác được lấy lên. Với một chiếc máy quay đang hoạt động, Clair cho chúng vào túi đựng bằng chứng, dán túi lại, ký tên lên đó và ghi số bên ngoài mỗi túi.
Nick thầm nhẩm tính trong đầu trong lúc quan sát. Một đôi giày đen. Một cái tua vít. Một cái kéo cắt khóa. Một cái khóa lớn, rỉ sét. Mỗi vật được đóng gói lại và được đặt lên trên miếng vải, giống như những miếng ghép của một câu đố.
Nhưng anh không biết phải ghép chúng vào với nhau như thế nào. Hay tìm những miếng ghép còn thiếu ở đâu để dẫn đến chỗ Rachel.
“Chiếc khóa đó chắc hỏng rồi.”
Quay lại, Nick quan sát người đàn ông có dáng người bè bè chắc nịch gần sáu mươi tuổi đứng ngay ngoài vùng sáng. Mái tóc nâu điểm bạc bờm xờm lộ rõ dưới chiếc mũ len và một vài lọn tóc rối đã xổ xuống trán. Ông ta mặc một chiếc áokhoác to sù sụ, quần jeans sờn rách và đôi găng tay lao động dày cộp.
Đó hẳn là Gary Feltrop.
Nick bước tới và tự giới thiệu. “Tôi được biết ông là người đã phát hiện ra chiếc điện thoại di động.”
“Phải. Tôi nghe thấy nó đổ chuông trên đường từ bãi cỏ quay về. Chuyện lạ lùng nhất đấy, làm thế nào mà âm thanh lại thoát ra từ hư không. Mừng là tôi đã dừng lại để kiểm tra.”
“Chúng tôi cũng thế. Ông không nhìn hoặc nghe thấy bất kỳ ai trong vùng này tối nay, đúng không?”
“Không. Tôi không lui tới đồng cỏ này nhiều vào mùa đông. Nhưng một cái máy bơm ở phía sau bị hỏng khiến tôi phát cáu và đây là lối đi tắt. Không có lấy một bóng người. Chỉ nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Ông có biết chiếc khóa đó ở đâu ra không?”
Người đàn ông đó bước vào vùng sáng và xem xét miếng kim loại gì ở khoảng cách gần. “Không. Rất nhiều người trong vùng này sử dụng loại khóa đó. Chủ yếu là để khóa chuồng gia súc, đại loại thế. Nó không thực sự chắc chắn nên chúng tôi dùng chúng để ngăn những kẻ thích phá quấy hay trẻ con thôi. Nhưng cái khóa này thậm chí chẳng thể dùng vào mục đích gì được cả. Nó gỉ hết rồi. Giống như nó đã bị vứt ngoài trời trong một thời gian rất dài.”
“Nick.” Mark nói ghé vào tai anh. “Đội K-9 đã có mặt rồi.”
Cáo lỗi, Nick quay sang Mark khi người nông dân đó lùi vào bóng tối. Một cảnh sát địa phương dẫn theo một chú chó xuất hiện. Anh hất đầu về phía tấm vải. “Có liên tưởng gì không?”
Mark săm soi các vật chứng đó. “Mình đoán những công cụ này dùng để cắt bỏ chiếc khóa. Đội Clair hẳn có thể khẳng định điều đó.”
“Anh bạn nông dân của chúng ta cho rằng chiếc khóa này vô dụng. Nó đã gỉ hết rồi. Mình nghĩ đó là một cái nhà bỏ hoang. Chúng ta có thể tìm kiếm những nhà kho mà ông ta bảo thường dùng loại khóa này. Kẻ bắt cóc có thể đã nhốt Rachel ở bên trong và thay cái khóa gỉ này bằng cái mới.” Anh lùa tay vào tóc và lắc đầu. “Nhưng mình không hiểu chuyện cái áo khoác và giày.”
“Có lẽ đối tượng của chúng ta không đủ gan giết người trực tiếp.” Mark lập luận. “Cái lạnh có khả năng giết chóc giống như một viên đạn. Cái lạnh cũng có thể làm người ta chết cóng. Chỉ có điều không nhanh được như một viên đạn thôi.”
“Này, các anh, xem cái này này.”
Nghe thấy tiếng gọi của Clair, Nick và Mark đến chỗ cô. Cô đang cầm một khẩu Glock, giống như cái họ đang cầm. Nhưng…
Nick cúi người vào gần hơn để kiểm tra. “Đây không phải là súng thật.”
“Không phải. Nó là đồ chơi. Nhưng trông rất giống.” Clair tầng tâng nó trong tay. “Và khá nặng. Nó suýt nữa đã lừa được tôi.”
Và nó chắc chắn sẽ lừa được người không có nhiều kinh nghiệm với súng.
Giống như Rachel. Nick nhắm mắt lại khi anh đi đến kết luận hiển nhiên. Rachel đã bị bắt cóc bằng một khẩu súng đồ chơi.
Nếu tình thế không quá bi thảm, anh hẳn đã thấy rất buồn cười.
Nhưng nụ cười là thứ xa xỉ đối với anh trong tình huống này. Đặc biệt khi vật tiếp theo được lấy từ giếng là chiếc túi xách đựng tập nhạc của Rachel. Anh cảm thấy như có người thúc vào bụng mình một cú khi Clair mở tập nhạc ra và một trang bay phất phới xuống đất.
Nó là trang đầu của bản Tình yêu của chúng ta sẽ còn mãi nơi đây .
Chúa tôi, chuyện này có thể trở nên khó khăn hơn nữa không?
Khi chiếc BlackBerry của Nick bắt đầu rung, anh hít một hơi thật sâu và chậm. Đừng rối lên. Màu sẽ không thể giúp Rachel nếu quá kích động. Hãy coi bản nhạc đó là một thông điệp tích cực.
Anh nhận thấy Mark cũng đang đưa tay về thắt lưng. Họ quay lưng vào nhau để nhận điện thoại.
“Bradley.” Lời chào của anh thốt ra khàn đặc.
“Nick, Matt đây. Tôi đã nói với chuyện cha của Debra Kraus. Ông ta cực kỳ khó chịu. Tôi nghĩ mình có thể hiểu được vấn đề thần kinh của cô xuất phát từ đâu.”
“Ông ta có biết con gái mình ở đâu không?”
“Không. Và ông ta không quan tâm. Theo ông ta, cô ta chả ra gì và chỉ gây phiền phức kể từ ngày sinh ra. Ông ta miêu tả con mình là người không xinh đẹp, kém hấp dẫn, ích kỷ và lười biếng, không thể thu hút hay giữ chân được một người chồng và cả thất bại trong việc làm mẹ. Đó chỉ là vài điều ông ta đã nói. Ông ta chỉ quan tâm xem liệu chúng ta có trả tiền cho những tin tức ông ấy cung cấp hay không.”
Nỗi kinh tởm khiến Nick cảm buồn nôn. “Quả là ông bố thực dụng của năm.”
“Anh hiểu sự việc rồi đấy. Sau khi nghe tràng đả kích đó, tôi đã kiểm tra thêm hồ sơ lý lịch của Debra. Phát hiện ra mẹ cô ta mất khi cô ta chín tuổi. Vì là con một nên sau đó cô ta sống cùng cha. Sau đó, tôi lục lại vài báo cáo của cảnh sát thì biết rằng ông ta thỉnh thoảng phải vào tù vì những hành vi gây mất trật tự. Ông ta thường gây sự đánh đấm. Đối tượng tình nghi của chúng ta có thể đã bị bạo hành từ khi còn nhỏ, mặc dù kiểm tra qua thì không thấy ghi nhận điều đó. Anh có gì mới trong việc lần tìm cô ta không?”
“Vẫn chưa, nhưng chúng tôi vẫn đang triển khai công tác điều tra. Tôi nghĩ…” Anh dừng lại khi Mark ra hiệu cho mình. “Chờ một chút, chúng ta có thể có tin mới.” Anh bấm phím tắt tiếng.
“Công ty điện lực có một tài khoản mang tên Debra Kraus Defiance.” Mark nói với anh. “Mình đã có địa chỉ.”
Nick thả phím tắt tiếng ra. “Chúng tôi đã có địa chỉ. Tôi sẽ liên lạc lại.”
“Steve đang trên đường đến đây.” Mark cất chiếc BlackBerry vào thắt lưng. “Anh ấy cũng đã gọi đội hỗ trợ. Tin xấu là, đội K-9 đã mất dấu khi tìm kiếm theo mùi của Rachel giữa chừng.”
“Mình không ngạc nhiên.” Nick cho rằng kẻ bắt cóc đã ở trong xe và chỉ dừng lại để thả những vật đó vào trong giếng. “Nhưng mình có cảm giác là chúng ta đang ở rất gần rồi. Lẽ nào một người lại lái xe lòng vòng trong một khoảng thời gian dài với chứng cứ phạm tội trên xe chứ?”
“Mình cũng nghĩ như thế. Steve muốn thành lập TOC ở đồn cảnh sát New Melle. Anh ấy đã huy động cảnh sát trưởng khu vực để giúp chúng ta khoanh vùng và người của chúng ta đang liên lạc với chủ ngôi nhà Debra Kraus thuê để xem họ có biết gì không. Ngôi nhà đó cách đây năm dặm, ở giữa đường từ Defiance đến New Melle.”
“Steve dự kiến đến lúc nào?”
“Khoảng hai mươi phút nữa.”
“Chúng ta phải đến đồn cảnh sát ngay bây giờ.”
Khi họ băng qua khoảng đất gồ ghề để đến xe của Nick, một luồng gió lạnh ngắt ập đến. Không ai lên tiếng. Dù chỉ là một lời.
Nhưng Nick có cảm giác rằng mình và Mark đang có cùng một suy nghĩ: nhiệt độ giảm mạnh có khả năng gây chết chóc như một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược.
Cảnh sát trưởng đang đợi khi họ đến nơi.
“Joe Richter.” Anh ta tự giới thiệu mình và bắt tay. “Tôi vừa pha cà phê. Các anh có muốn dùng một chút không? Có thể sẽ là một đêm dài đấy.”
Miệng Nick mím chặt lại thành một đường thẳng.
“Cảm ơn. Được thế thì tốt quá.” Mark đáp lời trong khi Nick vẫn im lặng.
“Anh có thông tin gì về ngôi nhà đối tượng tình nghi đang thuê không?” Nick hỏi khi người đàn ông đó đang rót cà phê cho Mark.
“Đó là nhà của Schroeder. Peggy và Harold. Những công dân mẫu mực. Harold từng chơi ném bóng gỗ trong đội của chúng tôi. Giành được vài giải vô địch nữa. Họ chuyển lên thành phố vài tháng trước. Harold bị bệnh tim và họ muốn gần bệnh viện. Chỉ để đề phòng. Tôi chắc rằng anh cũng sẽ bắt đầu lo lắng về chuyện như thế khi anh đã có tuổi.” Anh ta uống một ngụm cà phê. “Nhưng họ không muốn bán nơi đó, sau khi sống ở đó năm mươi năm. Tôi nghĩ họ thử cho thuê lại một thời gian.”
“Về ngôi nhà.” Nick gợi ý, kìm lại sự nóng ruột.
“À ừ, ngôi nhà. Một căn nhà nhỏ xinh đẹp, một tầng, tôi đã đến đó vài lần. Nằm trong khoảng đất năm mẫu bao gồm rừng và cánh đồng. Ngôi nhà đó cách đường khoảng mười mét. Phòng khách ấm cúng, nhà bếp thoải mái với khu vực dùng bữa sáng rộng rãi. Ba phòng ngủ.”
“Anh có thể vẽ sơ đồ mặt bằng bên trong và địa thế xung quanh ngôi nhà cho chúng tôi không?” Nick hỏi.
“Tôi không có tài vẽ vời lắm, nhưng tôi sẽ cố.”
Khi người đàn ông đó tập trung vào bản vẽ, Steve đến, theo sau là rất nhiều đặc vụ bổ sung theo mệnh lệnh khẩn cấp.
Theo lệ thường, người chỉ huy đội phản ứng nhanh bắt tay vào việc ngay lập tức. “Chúng tôi đã nói chuyện với vợ chồng chủ nhà và họ xác nhận rằng Debra Kraus là người thuê. Cô nói với họ mình có một đứa con gái mới sinh. Harold Schroeder đã đến đó một lần kể từ khi cô ta chuyển đến để kiểm tra lỗ hổng trên mái nhà. Ông ta đã nhìn thấy đứa trẻ và nói cô bé có vẻ vui vẻ và được chăm sóc tốt, nhưng ông ta không nhớ được cô bé trông như thế nào.”
“Đó đúng là Harold.” Joe xen vào. “Anh ta không phải là người có tài quan sát.”
“Cập nhật tình hình cho tôi đi.” Steve chống nắm đấm vào hông và hướng ánh mắt vào Nick.
Khi Nick cập nhật tình hình cho Steve, nhắc lại những gì họ đã biết về Debra Kraus, phát hiện trong giếng và cái lạnh không thể giải thích được của Rebecca, người chỉ huy cau mày.
“Mục tiêu tiên quyết của chúng ta phải là Rachel Sutton. Nếu cô ấy vẫn còn sống và đang ở ngoài trời trong cái lạnh như thế này mà không có áo khoác, thời gian của cô ấy đang hết dần. Nhiệt độ sẽ tiếp tục giữ ở khoảng mười lăm độ, nhưng gió rất mạnh. Và theo như dự báo, nhiệt độ sẽ giảm mạnh sau nửa đêm. Liệu cô Kraus có giữ đứa trẻ nhà O’Neil và có bắt cóc cô Sutton hay không, chúng ta cần phải xác định. Ngay bây giờ.”
“Chúng ta có cần lệnh khám nhà không?” Mark hỏi.
“Không.” Steve liếc nhìn anh. “Chắc anh đã làm cho HRT quá lâu đến mức quên mất công việc thực tế được xử lý như thế nào. Việc xin cấp lệnh khám xét đã được tiến hành. Nhưng quyết định sẽ không có ngay, trong khi chúng ta đang trong tình thế rất cấp thiết rồi.”
“Nếu có thể khẳng định Debra Kraus đang giữ đứa trẻ nhà O’Neil, chúng ta không cần đến bệnh khám nhà.” Nick chỉ ra.
“Và cậu cho rằng chúng ta xác nhận việc đó bằng cách nào?” Steve khoanh tay trước ngực. “Bây giờ là mười giờ đêm Chủ nhật. Tôi đoán là mọi người đều đang say giấc trong chăn ấm đệm êm cả rồi. Nếu tính mạng của cô Sutton không cận kề nguy hiểm, chúng ta sẽ phải ngồi chờ đến sáng và đối chất với người phụ nữ đó khi cô ta rời khỏi nhà với đứa trẻ để đi làm. Do đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chúng ta cần một kế hoạch tức tốc để…”
Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng khi anh thò tay lấy chiếc BlackBerry. “Preston.”
Cuộc nói chuyện hầu như chỉ diễn ra từ một phía.
“Hãy lấy lời khai đầy đủ. Nhưng đó là tất cả những gì tôi cần vào lúc này.” Anh bỏ máy vào túi đựng ở thắt lưng.
“Chúng ta có tin mới đây, thưa các quý ông. Nhân viên trông giữ trẻ ở trung tâm cỗ Kraus gửi con mình vừa gọi cách đây vài phút. Cô ấy đã xem bản tin tối nay và xác nhận rằng đứa trẻ nhà Kraus có vết bớt dễ nhận diện mà bố mẹ của Megan O’Neil đã nói với chúng ta. Cô ấy đã trông đứa trẻ đó trong khoảng thời gian từ hai đến gần tám giờ ngày hôm nay. Và cô ấy nhận ra vết màu nâu sau tai đứa bé có thể là thuốc nhuộm tóc.”
Một luồng adrenalin chạy dọc sống lưng Nick. “Mọi thứ đều trùng khớp.”
“Đồng ý. Bây giờ chúng ta có cả hai: lý do chính đáng và tình thế khẩn cấp. Hãy để tôi chuẩn bị đã.”
“Xét đến khẩu súng nhựa, tôi không nghĩ cô ta có vũ khí.” Mark suy luận. “Có lẽ không. Nhưng từ những gì tôi đã nghe, chúng ta đang đối đầu với một người thần kinh không ổn định. Tôi muốn mọi người mặc áo chống đạn nếu chúng ta đột nhập vào căn nhà đó.”
“Đứa trẻ có thể sẽ gặp nguy hiểm thì sao?” Mark hỏi.
“Từ những gì nhân viên trông giữ trẻ đó nói, cô Kraus có vẻ là một người mẹ quan tâm và yêu thương con mình. Đứa trẻ đó mạnh khỏe và vui vẻ. Tôi không nghĩ cô ta lại làm hại đứa trẻ, nhưng chúng ta cần để tâm đến khả năng đó.”
“Kế hoạch an toàn nhất sẽ là tạo báo động giả để kéo cô ta ra khỏi nhà rồi bắt giữ.” Nick khoanh tay trước ngực.
“Chúng ta luôn có thể đóng giả nhân viên phúc lợi công cộng hoặc người giao pizza.” Mark gợi ý.
“Giờ đã muộn rồi, có thể cô ta sẽ phớt lờ tiếng chuông cửa. Hoặc là chúng ta sẽ làm dấy lên nghi ngờ.” Nick phản đối.
“Một đám cháy thì sao? Vị cảnh sát trưởng, đang theo dõi cuộc trao đổi từ phía sau, tiến lên phía trước và chỉ vào một hình vuông trên sơ đồ anh ta đang vẽ. “Có một cái kho tạm, nhỏ, không xa gara mấy. Tôi không nghĩ cô ta sẽ gọi cứu hỏa để thu hút sự chú ý vào mình. Có thể cô ta sẽ cố tự dập tắt nó.”
“Anh có thể đúng, nhưng việc đó có thể gây nguy hiểm.” Steve cau mày và khoanh tay trước ngực.
“Tôi có thể bố trí đội cứu hỏa trực sẵn trong trường hợp không kiểm soát được.” Joe đề xuất. “Và đội trưởng đội cứu hỏa của chúng tôi biết mọi thứ cần phải biết về lửa. Cậu ấy có thể đưa đứa trẻ ra ngoài trong chớp mắt. Xin lỗi vì đã chơi chữ.”
“Tôi vẫn không thích kế hoạch này, nhưng tôi phải đồng ý rằng có khả năng lớn là việc đó sẽ khiến cô ta chạy ra ngoài và để đứa trẻ ở lại một mình.” Steve nhìn Nick. “Anh muốn gọi cho bố mẹ đứa trẻ không? Chúng ta cần họ sẵn sàng nhận dạng.”
“Tôi sẽ sắp xếp.”
“Được rồi. Hãy bàn về chiến thuật.”
Mười lăm phút sau, trong bộ đồng phục đen và áo giáp chống đạn họ đã mặc trước đó để thực hiện nhiệm vụ của đội SWAT, Mark cầm lái trong lúc Nick gọi điện cho Rebecca.
Cô trả lời ở tiếng chuông đầu tiên.
“Rebecca, Nick đây. Chúng tôi có vài tin tốt. Nhờ vào một manh mối nữa sau chương trình tin tức, chúng tôi khá chắc rằng một người phụ nữ tên là Debra đang giữ Megan. Lúc này chúng tôi đang trên đường đến nhà cô ta và chúng tôi muốn cô và Colin đến khu vực đó.”
Anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô, sau đó giọng cô trở nên nghẹn ngào hơn khi quay sang báo tin cho Colin. “Nói xem anh muốn chúng tôi đến đâu.” Cô nói với Nick, giọng run run.
“Một đặc vụ đang trên đường đón hai người. Một người khác sẽ ở lại với Bridget. Cô có thể sẵn sàng lên đường trong vòng mười phút nữa không?”
“Ngay lúc này chúng tôi đã sẵn sàng rồi. Nick… còn Rachel thì sao?”
“Chưa có tin tức gì. Tôi cho rằng Debra Kraus cũng chính là thủ phạm đã bắt cóc Rachel.”
“Anh có nghĩ cô ta sẽ thú tội về vụ bắt cóc và khai báo Rachel đang ở đâu không?”
“Tôi đang hy vọng thế. Cô còn lạnh không?”
“Có. Và buồn ngủ. Điều đó thật lạ, khi tôi đang căng thẳng như thế này.”
Quai hàm Nick giật giật và anh cố kìm cơn hoảng sợ đột nhiên trào lên. Buồn ngủ không tốt chút nào. Nó có thể có nghĩa rằng Rachel đang lả dần đi. Nhưng anh không định sẽ nói cho Rebecca biết điều anh đang suy nghĩ. Cô ấy đã căng thẳng đủ rồi. “Tôi nghĩ chúng ta đều mệt mỏi, Rebecca. Tôi đang lên kế hoạch ngủ liền một mạch mười hai tiếng khi vụ này kết thúc đây. Tôi sẽ gặp cô một lúc nữa.”
Khi tín hiệu kết nối đã ngắt, Nick nhìn chằm chằm không gian tối tăm của vùng nông thôn qua cửa sổ. Anh đã nói dối khi trả lời những câu hỏi của Rebecca về Rachel, nhưng điều cô ấy vừa nói ra chính là vấn đề đã ám ảnh anh trong vài tiếng đồng hồ qua.
Anh biết làm thế nào để thực hiện một cuộc thẩm vấn hiệu quả với một đối tượng bình thường. Nhưng các dấu hiệu đều cho thấy Debra không rơi vào trường hợp đó. Thậm chí còn khác xa nữa là đằng khác. Và anh không biết làm thế nào để thuyết phục một người phụ nữ không hoàn toàn minh mẫn hợp tác.
Nhưng anh biết có người có thể làm được chuyện này.
Anh quay người về phía Mark. “Đối tượng của chúng ta có vẻ giống như một người điên loạn. Mình không có kinh nghiệm để nhanh chóng khai thác thông tin chúng ta cần có từ cô ta nếu cô ta không hợp tác. Cậu có thể làm thay mình không?”
“Không.”
“Cậu có nghĩ Emily có thể sẵn sàng đưa ra vài gợi ý nếu chúng ta gặp khó khăn không?”
“Cô ấy đã sẵn sàng tư vấn qua điện thoại nếu cần. Mình đã gọi cho cô ấy trước khi chúng ta rời đồn cảnh sát New Melle.”
Lẽ ra anh nên biết rằng Mark sẽ đi trước mình một bước trong chuyện này. Mark sống với Emily. Hằng ngày trực tiếp chứng kiến cô ấy đối phó với những con người có vấn đề như thế nào. Anh cũng biết rất rõ rằng tình huống tối nay là cần kíp. “Cảm ơn.”
Khi họ lao qua màn đêm, Nick hy vọng rằng họ sẽ không cần đến chuyên môn của Emily. Hy vọng rằng Debra sẽ hợp tác và không cần phải gây sức ép nhiều, cô ta sẽ khai ra nơi cô ta nhốt Rachel.
Nhưng anh cảm thấy rằng chuyện này sẽ không dễ dàng. Hay có thể diễn ra nhanh chóng. Và ở thời điểm này, mọi khoảnh khắc đều rất quý giá.
Đến mười một giờ, mọi người đã vào vị trí.
Từ vị trí ngồi xổm phía sau cây thủy tùng xum xuê ở góc sau ngôi nhà tối đen của Debra, Nick có thể nhìn thấy đội trưởng đội cứu hỏa New Melle làm việc trong bóng tối của nhà kho nhỏ. Mark đứng gác ở phía sau cây thủy tùng đối diện với cái lán đó. Một nửa tá đặc vụ khác được bố trí ở các vị trí xung quanh ngôi nhà. Mọi người đều được trang bị tai nghe kết nối với Steve, người đứng ở bên cạnh cái lán nhỏ dùng để chứa dụng cụ với tầm nhìn bao quát cả phía sau căn nhà và đống gỗ.
Khi Nick quan sát, tai nghe của anh lạo xạo hoạt động. “Tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Đội trưởng đội cứu hỏa nói. “Được, tiến hành đi.” Steve trả lời.
Năm giây trôi qua. Mark rút khẩu Glock ra. Đội trưởng đội cứu hỏa lùi lại để tìm chỗ nấp. Năm giây sau, một tiếng nổ ngắn nhưng ầm ĩ đằng sau cái lán gỗ tạo ra ngọn lửa lan sang hai bên lán.
Đèn trong căn phòng phía trên chỗ trốn của Nick bật lên. Đó là một trong các phòng ngủ, theo bản vẽ của cảnh sát trưởng. Một cái bóng hắt xuống và Nick lùi sâu vào trong bóng tối.
Khi Steve thông báo cho những người còn lại trong đội về hành động của Debra, đèn mái hiên bật sáng. Nick cúi người thấp hơn dưới bụi cây. Anh nghe thấy cô ta kéo chốt cửa sau nhưng không thể nhìn thấy hành động của cô ta mà chỉ dựa vào lời thuật lại của Steve, từng động tác một.
“Cô ta đang ở cửa sau. Cô ta lấy áo khoác mặc ra ngoài bộ đồ len đang mặc. Hình như cô ta không có vũ khí… Cô ta đang ở mái hiên phía sau… Nhìn vào ngọn lửa… Đi xuống bậc thềm… Tiến về phía đống gỗ để kiểm tra… Đợi tín hiệu của tôi… Hành động ngay!”
Hành động nhanh nhẹn không gây một tiếng động, Nick và Mark tiếp cận cô ta từ phía sau khi Steve bước ra khỏi lán, chĩa súng vào ngực cô ta.
“FBI đây. Giơ hai tay lên trời, lòng bàn tay hướng ra sau.”
Trước mệnh lệnh đó, Debra giật mình như thể bị tấn công. Cô quay ngoắt lại, nhìn thấy Nick và Mark. Cô đảo mắt lướt qua họ, trong khi các đặc vụ khác đang bước ra từ bóng tối. Trời quá tối để nhìn rõ mọi thứ, nhưng Nick nhận ra vẻ hoang dại trong mắt cô trước khi cô quay lưng về phía Steve.
“Giơ hai tay thẳng lên trời, lòng bàn tay hướng ra sau.” Steve lặp lại.
Sau một phút ngập ngừng, cô ta làm theo lời Steve. “Giờ từ từ đưa cả hai tay ra sau lưng.” Khi cô ta bắt đầu làm theo, Nick tiến lại gần, còng tay săn sàng. Nhưng ngay lập tức cô ta quay người và vung tay lên. Anh nhận ra động tác của cô ta khi chiếc áo khoác trượt khỏi vai cô ta và rơi xuống đất, nhưng không kịp trở tay trước thì nắm đấm đã giáng vào mắt phải anh. Cú đấm làm đầu anh ngửa ra phía sau. Rên rỉ, anh loạng choạng lùi lại bởi lực tác động của cú đánh bất ngờ.
Khi anh lấy lại thăng bằng, Mark đã khống chế Debra nằm sõng soài trên mặt đất, tay bị còng sau lưng.
“Cậu ổn chứ?” Mark liếc nhìn anh.
“Ừm.” Không ổn lắm. Anh có thể cảm thấy mí mắt mình đã sưng lên.
Cho súng vào bao, anh liếc nhìn người phụ nữ mắt đang long lên sòng sọc. Cô ta không thể cao hơn 1m62 hay 1m65 thế mà cô ta suýt nữa đã hạ nốc ao anh. Anh sẽ không bao giờ quên nổi chuyện này.
Thêm một lý do để không thích cô ta. Nhưng còn rất nhiều lý do khác.
Tiếng khóc của đứa trẻ bất ngờ vang lên từ cách cửa sau khép hờ và Debra phản ứng ngay lập tức. Mặc dù tay bị còng sau lưng, cô ta vẫn vùng vẫy trên mặt đất và cố gắng đứng lên. Phải cần đến hai đặc vụ mới có thể khống chế cô ta.
“Con tôi cần tôi!” Tiếng cầu xin ai oán của Debra vọng lại trong màn đêm.
“Cô bé đó không phải là con của cô, Debra.” Steve nói những từ đó bằng giọng điềm tĩnh, hiển nhiên.
“Phải chứ, con bé là con tôi.” Ngực Debra phập phồng. “Tôi là mẹ con bé. Tôi có giấy khai sinh. Nó ở trong nhà, trong phòng của Danielle.”
Chỉ huy đội phản ứng nhanh đưa mắt nhìn Nick và Mark.
“Cô ta là trợ lý luật sư.” Nick nhắc nhở anh. “Cô ta biết cách làm giả giấy tờ pháp lý.”
Steve ra hiệu cho Mark và Nick đi vào nhà và nói với hai đặc vụ đang khống chế Debra. “Đợi ở đây trong khi chúng tôi vào đón đứa trẻ.”
Khi họ bước nhanh qua bãi cỏ, Steve nói. “Clair đang trên đường đi. Cô ấy đang nóng lòng muốn kiểm định cái xe. Vợ chồng nhà O’Neil sẽ đến sở cảnh sát trong mười phút nữa và cùng đi là một bác sĩ hiện trường để đánh giá tình hình của đứa trẻ. Tôi sẽ đến đó với Megan. Một đội K-9 nữa đang trên đường đến đây. Cậu muốn nói chuyện với cô Kraus ở đây về sự biến mất của Rachel Sutton chứ?”
“Ừ. Tôi không muốn mất thêm thời gian cho việc di chuyển.” Nick nói.
“Đồng ý.”
Đeo găng tay cao su vào, ba người đàn ông đẩy cửa sau mở và đi theo tiếng khóc đến phòng đứa trẻ. Nick bật đèn.
Chết lặng.
Đó là căn phòng mơ ước của mọi đứa trẻ. Sơn màu hồng nhạt, mép trên cùng của những bức tường trang trí bằng dòng khuông nhạc các bài hát ru. Những nàng tiên trong khu vườn treo lơ lửng trên cái cũi trắng và khung ảnh của Debra với đứa trẻ được bài trí khắp phòng. Phía trên đế đèn tượng Cinderella là chụp đèn màu sắc rực rỡ và một hộp đầy ắp đồ chơi ở góc phòng. Những tấm rèm mỏng như tơ tạo hình cánh bướm treo ở các cửa sổ.
“Oa!” Mark thốt lên khi ba người đàn ông chen vào căn phòng nhỏ.
Nhưng họ không có cơ hội để ngắm nghía những món đồ trang trí cho căn phòng. Trước sự hiện hiện của ba người lạ to lớn, đứa trẻ siết lấy thành cũi nơi nó đang đứng và ré lên một tiếng thét chói tai.
Mặc bộ quần áo bông liền tất, cô bé nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt to màu xanh lơ khi nước mắt lăn xuống hai gò má bầu bĩnh. Cô bé không giống lắm với đứa trẻ tươi tắn có cái miệng như nụ hồng Nick đã nhìn thấy trong những tấm ảnh nằm trong hồ sơ ở Chicago, có lẽ bởi vì màu tóc quá khác. Tóc Megan O’Neil có màu đồng nổi bật. Tóc đứa trẻ này màu nâu tối.
“Ai muốn kiểm tra vết bớt?” Anh hỏi.
Họ quan sát đứa trẻ đang la hét. Khi không có người nào xung phong, anh tiến về phía trước.
“Được rồi, chúng ta cần phải hoàn thành việc này.” Từ từ, anh đưa tay ra vuốt tóc đứa trẻ. “Này, không sao đâu.” Anh dỗ dành. “Bọn chú sẽ không làm cháu đau đâu.” Vừa nói anh vừa kéo khóa trước của bộ quần áo ngủ xuống. “Mark, nhìn đi trong lúc mình nói với quý cô nhỏ tuổi này, được không?”
Anh cảm thấy Mark đi đến bên cạnh mình khi anh tiếp tục thì thầm với đứa trẻ. Nghe thấy tiếng miếng dán bỉm bị xé ra.
“Cô nhân viên trông giữ trẻ đó đã đúng. Vết bớt ở đúng vị trí của nó.” Mark dán bỉm lại và đứng lên.
“Tôi đã kiểm tra nhà tắm.” Steve nói với họ. “Thuốc nhuộm ở trên giá. Màu nâu.”
“Ai đó tìm một chiếc áo khoác cho đứa trẻ này đi. Và một chiếc chăn nữa.” Nick nhấc cô bé ra khỏi cũi và nhẹ nhàng đung đưa nó trong tay. “Và nhanh lên trước khi thính giác của chúng ta bị tê liệt.” Anh cao giọng để át tiếng khóc của đứa trẻ.
Vài phút sau, khi anh quan sát chỉ huy đội phản ứng nhanh ra khỏi cửa trước với đứa trẻ bọc kín, Nick nghĩ về sự đoàn tụ vui vẻ sắp diễn ra. Hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc của gia đình O’Neil. Nhưng họ mới đi được một nửa chặng đường thôi và anh không định chấp nhận việc có ít hơn hai sự đoàn tụ tối nay. Cằm anh cứng lại.
Debra sẽ phải khai báo với họ Rachel đang ở đâu.
Bằng bất cứ giá nào.