← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Ánh sáng đèn pin của Nick chiếu thẳng vào vị trí cô đang nằm. Cô đang cuộn mình ở tư thế bào thai ngay phía sau cánh cửa, lưng quay về phía anh.

Nằm im như đã chết.

Trái tim anh trong tranh và anh cố nuốt trôi vị đắng của nỗi sợ hãi khi bước qua Rachel và quỳ xuống bên cạnh cô. Anh kiểm tra tình hình của cô thật nhanh, nhận ra đôi tất bị rách, những vết trầy xước trên chân và chiếc áo sơ mi bẩn thỉu sẽ không bao giờ lấy lại màu trắng tinh khôi của nó được nữa. Tóc cô xõa xuống mặt và anh nhẹ nhàng gạt nó sang một bên. Vết sưng bê bết máu trên thái dương làm nhịp tim anh tăng vọt lên. Cũng như làn da lạnh lẽo của cô khi anh chạm nhẹ vào nó.

Tệ hơn tất cả, anh không thấy dấu hiệu nào là cô đang thở.

Gồng mình, anh ngả người về phía trước để ấn ngón tay vào động mạch ở cổ cô. Anh nghĩ mình cảm nhận được một nhịp đập rất yếu. Nhưng anh không chắc.

“Cố lên nào, Rachel, ở lại với bọn anh.” Lời cầu nguyện thốt ra trong tiếng thì thầm rời rạc khi anh vuốt má cô.

Tiếng lạo xạo ở cửa thu hút sự chú ý của anh và anh ngước nhìn lên. Hai chuyên viên EMT bước qua cửa, theo sau là Mark và một vài đặc vụ khác đang lách mình vào góc nhỏ của căn nhà và dùng đèn pin để chiếu sáng cho nhân viên cấp cứu.

“Năm phút nữa máy bay trực thăng sẽ đến.” Mark nói với anh. “Bọn mình đã đốt lửa trên cánh đồng để chỉ dẫn. Có rất nhiều không gian để hạ cánh. Cô ấy thế nào?

“Mình không biết.” Nick nghẹn ngào và lánh sang một bên để EMT tiếp quản.

Sự im lặng trong không gian nhỏ trở nên nặng nề khi hai chuyên viên tìm kiếm những tín hiệu của sự sống trên cơ thể Rachel, rồi liếc nhìn nhau.

“Thế nào?” Nick căng thẳng hỏi.

“Nhịp tim yếu và hơi thở rất nông.” Khi người này nói, một người khác đang trải tấm đệm cấp nhiệt xuống đất. “Nâng cô ấy lên thật chậm và nhẹ nhàng.” Anh ta nhắc nhở đồng nghiệp. “Đếm đến ba. Một. Hai. Ba.”

Phối hợp nhịp nhàng, họ chuyển Rachel, vẫn cuộn mình tư thế bào thai, sang tấm đệm.

Tiếng cánh quạt quay làm Nick trở lại với thực tại. Âm thanh đó trở nên to hơn khi một chuyên viên EMT đắp chiếc chăn mỏng cho Rachel.

“Các anh không mang thứ gì ấm hơn thế sao?” Nick gắt lên.

“Chúng tôi đang cố gắng tránh tình trạng hậu hạ thân nhiệt.”

“Hậu hạ thân nhiệt là cái gì?”

“Hiện tượng giảm thân nhiệt trung tâm. Nếu chúng ta làm ấm từ bên ngoài, mạch máu ở cánh tay và chân sẽ giãn nở và đẩy máu lạnh về khu vực trung tâm, khiến cho nhiệt độ cơ thể giảm mạnh hơn nữa. Anh có thể giết người bằng cách đó. Điều quan trọng là làm ấm khu vực trung tâm trước.”

Nick nuốt khan. Một cách đầy khó khăn. Nếu anh làm việc này, anh đã phạm phải sai lầm chết người. “Các anh làm điều đó bằng cách nào?”

“Bằng những thiết bị chuyên dụng như máy làm ấm IV và оху ẩm đã được làm ấm. Đội cấp cứu sẽ có trang thiết bị đo thân nhiệt trung tâm.”

Khi anh đợi chuyên viên cấp cứu đến trong chiếc trực thăng, Nick nhích lại gần Rachel hơn. Cô đang cuộn người nằm bên phải và anh với lấy bàn tay trái của cô, chỉ để phát hiện ra rằng nó đang siết chặt quanh cây thánh giá cô vẫn đeo ở cổ. Anh không thể tách những ngón tay trắng bệnh của cô thả lỏng ra, vì thế anh áp tay anh lên tay cô. Và tiếp tục cầu nguyện.

Sáu mươi giây sau, đội cấp cứu đến và lĩnh nhiệm vụ, dẫn đầu bởi một người đàn ông Nick đoán là tầm gần năm mươi tuổi. Ông ta rám nắng, khuôn mặt có nét phong trần như một thủy thủ và mái tóc nâu nhạt, cắt ngắn kiểu quân đội đã bắt đầu chuyển màu muối tiêu. Khi hai chuyên viên EMT địa phương đứng sang một bên, ông ta bước đến bên Rachel, nhận ra cái nắm của Nick trên tay cô trước khi đẩy anh ra.

“Anh có vẻ là FBI.”

“Đặc vụ Nick Bradley.”

“Kevin Callahan. Anh có mối tình cảm riêng tư trong vụ này?”

“Phải.” Ở thời điểm này, Nick không thấy lý do gì để che giấu tình cảm của mình dành cho Rachel. Bên cạnh đó, anh không có ý định rời khỏi cô.

“Được rồi. Anh có thể ở lại. Chỉ cần đừng làm vướng tôi.”

Ông hẳn là chuyên gia về hạ thân nhiệt của Đội cứu hộ ven bờ.

Người đàn ông đó đã bắt đầu kiểm tra con ngươi của Rachel, môi ông ta thoáng nở nụ cười. “Tôi đoán chúng ta sẽ phát hiện ra tôi là giỏi đến mức nào.” Ông ta kiểm tra làn da trần của cô khi nói chuyện với hai trợ lý đi cùng. “Cô ấy có hiện tượng thâm tím. Hãy lấy máy đo thân nhiệt trung tâm cho cô ấy. Xem xem anh có thể tìm thấy một mạch máu không bị vỡ và bắt đầu tiêm vào tĩnh mạch hay không. Dung dịch muối thông thường.”

Không gian nhỏ hẹp rơi vào im lặng, chỉ có tiếng sột soạt cử động khi các trợ lý làm việc. Kevin đẩy Rachel nằm ngửa và cẩn thận mở khuy áo sơ mi của cô. Ông đẩy áo ra, để lộ đường ren tinh tế của mép áo lót và những vết bầm dập trầy xước trên cổ.

Nick hít sâu. Anh đã nhìn thấy những vết đó trước đây. Trên những nạn nhân bị bóp cổ.

“Kẻ nào đó đã cố gắng rất nhiều để đảm bảo rằng cô gái này không thể sống nổi đến ngày mai.” Kevin nhận xét khi ông ta bắt đầu nối máy trợ tim vào người cô, gắn những miếng dính vào ngực cô.

“IV đã sẵn sàng.” Một trợ lý nói. “Thân nhiệt trung tâm là 31,6 độ.” Một trợ lý khác báo cáo.

Nick nhẩm tính quy đổi sang thang nhiệt độ Fahrenheit. Khoảng 89 độ. Ruột gan anh thắt lại. Cô đã bị quá lạnh.

“Ai đó bảo phi công tắt máy đi.” Kevin yêu cầu.

“Ông không chuyển cô ấy đi sao?” Mọi cơ bắp trong người Nick cứng lại. Anh có thể nghĩ đến lý do duy nhất không cần gấp rút chuyển Rachel đến bệnh viện. Và anh thậm chí không muốn nghĩ đến khả năng đó.

“Có chứ. Nhưng tôi không muốn cô ấy phải chịu luồng gió từ cánh quạt ở nhiệt độ ngoài trời thấp thế này.”

“Tôi sẽ lo việc đó.” Mark xung phong và nhanh chóng bước ra ngoài.

“Mang cáng vào đây.” Kevin nói.

Một người trợ lý đứng lên để lấy cáng và ba mươi giây sau anh ta đưa nó qua cửa. “Được rồi, hãy di chuyển cô ấy thật nhẹ nhàng.” Kevin nói. “Chúng ta không muốn làm cô ấy sốc và đẩy máu lạnh từ tay và chân vào hệ tuần hoàn trung tâm.”

“Thế còn độ rung của trực thăng thì sao?” Nick hỏi.

“Chúng ta sẽ lót đệm dưới cáng nhiều nhất có thể. Che đầu cô ấy nữa.” Kevin chỉ đạo trợ lý khi họ dùng chăn quấn quanh người Rachel.

Khi họ đưa Rachel qua cửa, Nick ném chìa khóa cho Mark. “Đi xe của mình được không? Mình sẽ đi bằng trực thăng.”

“Không vấn đề gì.” Mark nắm cánh tay Nick để giữ anh lại và chiếu đèn pin vào một cái bản lề. “Cô ấy đã cố gắng hết sức. Mình tìm thấy cái này ở trên sàn nhà.” Anh xòe tay ra. Một viên đá nhỏ, sắc cạnh nằm trong lòng bàn tay anh.

Khi Nick nhìn viên đá lấm máu rồi lại nhìn phần gỗ bị đục đẽo bên cạnh bản lề, mắt anh nhòa đi. Trong bóng tối và lạnh giá, chỉ bằng cảm nhận, Rachel đã cố gắng cậy một cái bản lề gần như long ra khỏi cánh cửa gỗ trước khi cô khuất phục tình trạng hạ thân nhiệt.

Quệt mu bàn tay qua mắt, Nick bước ra khỏi cửa và hòa vào bóng tối. “Gọi Rebecca được không?” Lời yêu cầu thốt ra với giọng khàn khàn,

“Mình sẽ lo việc đó. Và mình sẽ gặp cậu ở bệnh viện.”

Vẫy tay xác nhận, Nick chạy ngang qua cánh đồng, những ngọn lửa xung quanh tỏa ra ánh sáng kỳ quái trong bóng tối dày đặc của màn đêm. Cánh quạt đã bắt đầu quay khi anh đến chỗ trực thăng. Anh cúi người để tránh luồng gió và trèo vào khoang.

“Tôi đoán là anh muốn đi cùng.” Kevin nói, kéo cánh cửa trượt đóng lại.

Ngồi xuống cạnh Rachel, anh chạm vào gò má nhợt nhạt của cô. Nó vẫn còn lạnh buốt. “Cô ấy…” Anh dừng lại. Hắng giọng. Có thêm lần nữa. “Cô ấy sẽ ổn chứ?”

“Nửa tiếng đồng hồ đầu tiên sau khi cấp cứu là thời gian nguy kịch nhất.” Kevin ngồi xuống băng ghế bên cạnh Rachel khi trực thăng cất cánh. “Nhưng chúng ta đang làm rất tốt. Thiết bị xử lý tình trạng hạ thân nhiệt đã tốt hơn nhiều so với trước đây.”

“Ông tiên lượng rằng cô ấy đang có tiến triển tốt?”

Kevin kiểm tra máy trợ tim trước khi trả lời, “Tôi đã chứng kiến nhiều người đã sống sót trong tình trạng còn tồi tệ hơn cô ấy bây giờ.”

Câu trả lời thận trọng của người bác sĩ không có tác dụng làm vơi đi nỗi lo lắng của Nick.

Và khi trực thăng lao đi trong không gian đen tối, luồng không khí hỗn loạn nó để lại phía sau như là một luồng gió nhẹ so với nỗi bất an trong lòng anh.

Chuyến đi ồn ào đến trung tâm chấn thương cấp độ 1 ở St. Louis là chuyến đi dài nhất trong cuộc đời Nick. Vừa đến nơi, Rachel đã bị đưa đi, để lại anh một mình trong phòng đợi.

Suốt 45 phút tiếp theo, anh ghé vào bàn tiếp nhận năm lần. Nhưng không ai nói gì với anh. Anh không phải người nhà.

Thứ duy nhất họ làm cho anh là cho anh một bịch đá.

Ngồi xuống chiếc ghế bọc đệm khung gỗ, anh ngả đầu ra sau tựa vào tường và áp bịch đá vào mắt. Cả sự việc này nhắc anh nhớ đến lần thức đêm cùng với Mark vào mùa hè năm ngoái.

Đó chẳng phải ký ức vui vẻ gì. Nhưng Emily đã sống sót. Và Rachel cũng thế. Cô phải thế. “Nick!”

Anh ngẩng phắt lên. Rebecca lao qua cửa, Mark theo sát phía sau. Anh đứng lên ngay lập tức.

“Rachel sao rồi?” Rebecca hỏi.

“Tôi không biết. Họ không nói gì với tôi. Phải là người nhà mới được thông tin.” Anh cau mày khó chịu hất đầu về phía người y tá trung niên ngồi sau quầy. Bà ta phớt lờ anh.

“Anh đã cứu mạng em ấy. Điều đó phải có nghĩa gì chứ.” Rebecca tiến đến bàn. “Tôi là chị gái của Rachel Sutton. Tôi muốn cập nhật tình trạng của em ấy.”

Bà y tá liếc nhìn Rebecca qua cặp kính, sau đó nhìn Nick, người đã bước đến phía sau Rebecca. “Tôi sẽ đi gọi bác sĩ.”

Bà ta đứng lên và biến mất sau cánh cửa phòng nội bộ.

“Không hẳn là cô nàng ấm áp.” Mark nhận xét khi tiến đến gần họ.

“Anh nghĩ có người nào đó có lòng trắc ẩn hơn một chút phòng cấp cứu này hay sao.” Rebecca nói, sự cáu kỉnh lẫn trong giọng nói.

“Colin đâu rồi?” Bịch đá làm ngón tay anh tê cứng và Nick chuyển nó sang tay kia.

“Một đặc vụ thả anh ấy và Megan xuống khách sạn. Tôi đi nhờ Mark đến đây.” Cô dụi mắt. Động tác ấy làm Nick chú ý đến những quầng thâm bên dưới đôi mắt cô. Cô sắp kiệt sức đến nơi. “Em ấy như thế nào khi anh đến, Nick?”

“Tôi không nhận thấy có thay đổi gì về tình trạng của cô ấy bây giờ và lúc trước đó cả.”

Cánh cửa cạnh bàn mở ra và một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi mặc áo choàng trắng bước ra. “Các anh chị là người nhà của Rachel Sutton?”

“Phải.” Rebecca thay mặt tất cả trả lời.

“Tôi là bác sĩ Kent.” Bà bắt tay với từng người một. “Hãy ngồi xuống, ta sẽ nói chuyện một chút.” Quan sát phòng đợi vắng vẻ, bà ra hiệu về phía một dãy ghế và dẫn đường. “Một đêm dài đằng đẵng. Tôi đoán chẳng có ai ốm đến mức để ra ngoài lúc hai giờ sáng vào một trong những đêm lạnh nhất năm. Ngoại trừ cô Sutton.”

“Em ấy ra sao rồi, bác sĩ?” Rebecca ngả người về phía trước, hai bàn tay nắm lấy nhau xoay qua xoay lại.

Những ngón tay của Nick siết chặt thành ghế khi anh gồng mình.

“Cô ấy rất nghị lực. Thân nhiệt trung tâm của cô ấy đã tăng hai độ, lên 91 độ. Chúng tôi đang làm ấm tích cực cho cô ấy hết mức có thể mà không gây thêm bất kỳ nguy hiểm nào. Chúng tôi đã chụp X-quang, điện tâm đồ và bây giờ đang tiến hành thử máu. Chúng tôi không thấy dấu hiệu của tình trạng loạn nhịp tim, có nghĩa tim cô ấy đủ vững vàng để chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt khi bị bỏ lại trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế. Nhưng chúng tôi vẫn cần theo dõi thật sát sao trong một thời gian. Cô ấy cũng bị chấn thương, có rất nhiều vết bầm dập và sưng tấy, trong đó có vài vết hằn đáng sợ trên cổ có vẻ cô ấy đã bị bóp cổ, và vài ngón tay và ngón chân bị đông cứng.”

“Bà có tiên lượng gì về tình hình của cô ấy?” Nick hỏi.

“Nếu mọi chuyện tiến triển tốt nhờ việc làm ấm, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm và bắt đầu nói chuyện không lâu sau đó. Cơn chấn động không gây vấn đề gì lớn. Chúng tôi đã làm ấm các ngón tay và chân cô ấy bằng nước ấm. Việc đó khá đau đớn, vì thế ở góc độ nào đó việc cô ấy bất tỉnh cũng là điều may mắn. Tôi cũng đoán trước là trong vòng mười hai giờ nữa chúng sẽ bị phồng rộp và sưng phù trong thời gian ngắn và cô ấy sẽ bị khó chịu một thời gian, nhưng chúng ta có thể xử lý các vấn đề này bằng thuốc giảm đau. Nhưng cô ấy cũng sẽ bị nhức hoặc mất cảm giác trong thời gian dài ở những ngón tay và ngón chân đó. Ngoài điều đó ra, đến ngày mai, có thể cô ấy sẽ không thể cảm nhận được những chấn thương này. Tình trạng hạ thân nhiệt chuyển cơ thể sang trạng thái dự phòng để bảo vệ những cơ quan quan trọng. Điều đó khá là kỳ diệu.”

Lần đầu tiên trong gần mười tiếng đồng hồ qua, sự căng thẳng trên đôi vai Nick vơi đi đôi chút. “Chúng tôi có thể gặp cô ấy không?”

“Hai người có thể trở lại. Đừng lo lắng bởi những thiết bị đó. Cô ấy có dấu hiệu tiến triển tốt.”

Khi họ đứng lên, Mark nói nhỏ với Nick. “Mình sẽ đợi. Và mình sẽ đưa Rebecca quay lại khách sạn bất cứ khi nào cô ấy muốn. Cô ấy sắp gục rồi. Kế hoạch của cậu thế nào?”

“Mình ở lại.”

“Mình cũng nghĩ thế. Buổi sáng mình sẽ bảo Emily đi làm cùng với mình và để xe cậu ở đây.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Bác sĩ và Rebecca đang đợi ở cửa phòng cấp cứu và Nick vội vã đuổi theo và theo chân họ đi vào góc phòng kéo kín rèm.

Khi tấm rèm được kéo sang một bên để họ bước vào, anh mừng là bác sĩ đã cho họ một bản báo cáo tích cực về tình hình của Rachel và cảnh báo họ trước về những thiết bị kia. Bởi vì nếu bước vào đây mà không có sự chuẩn bị tinh thần trước, anh đã phát hoảng. Một mặt nạ oxy bao lấy khuôn mặt cô, máy tiêm tĩnh mạch đặt ở hai bên giường, máy đo nhịp tim liên tục hiển thị các thông số và có rất nhiều thiết bị khác anh không thể xác định được. Cô cũng được đắp một chiếc chăn rất lạ.

“Đó là chăn làm ấm. Nó chứa khí nóng.” Vị bác sĩ giải thích khi Nick thử đặt một tay lên nó. “Chúng tôi cũng đang tiếp oxy nóng ẩm để tăng tốc độ làm ấm thân nhiệt trung tâm.”

Khi bà ấy nói, Nick tiến gần hơn đến đầu giường. “Miếng băng trên má cô ấy để làm gì?”

“Nó giúp cố định ống thông thực quản. Đó là cách chính xác nhất để đo thân nhiệt trung tâm.”

“Chúng tôi ở lại với em ấy được không?” Rebecca hỏi, đi đến phía bên kia giường.

“Cũng được. Sẽ tốt cho cô ấy nếu nhìn thấy một khuôn mặt thân quen khi bắt đầu lấy lại ý thức. Nhưng rõ ràng cả hai người đều trải qua một đêm vất vả rồi. Một trong hai người có thể muốn chợp mắt một chút. Sẽ không có chuyện gì ở đây trong ít nhất một tiếng đồng hồ nữa đâu.”

“Có một cái ghế dài trống trong phòng đợi.” Nick nói với Rebecca. “Sao cô không vào đó nằm một lúc cho đỡ mệt? Tôi sẽ gọi cô ngay khi cô ấy tỉnh lại.”

“Tôi không biết… Tôi cảm thấy mình nên ở đây.” Rebecca vén tóc ra sau tai và liếm ướt môi khi cô băn khoăn nhìn Rachel.

“Tôi ủng hộ ý kiến của anh chàng này.” Vị bác sĩ tham gia. “Không cần tới hai người ở cạnh cô ấy lúc này đâu.”

Thở dài, Rebecca đành nghe theo lời họ. “Được rồi. Nhưng anh sẽ gọi tôi ngay lúc em ấy bắt đầu tỉnh chứ?”

“Tôi hứa.” Nick nói.

“Tôi đưa cô ra ngoài. Và tìm một cái gối cho cô.” Vị bác sĩ nói với Rebecca.

Nấn ná nhìn em gái một lần nữa, Rebecca đi ra ngoài. Vị bác sĩ kéo rèm lại chỗ cũ, để lại Nick một mình với Rachel.

Anh đứng bất động một hồi, quan sát cô, thầm nói lời tạ ơn Chúa. Sau đó anh cúi người xuống và ngón tay khẽ vuốt quanh đường chân tóc, rồi chạm lên làn da vẫn còn lạnh cóng, dừng lại ở vết bầm sưng tấy trên thái dương cô. Khi anh nghĩ suýt chút nữa mình đã mất cô, cổ họng anh nghẹn lại và mắt anh nhòe đi.

Chớp mắt để nhìn rõ hơn, anh đưa tay xuống dưới tấm chắn nhiệt cho đến khi tìm thấy tay cô. Áp tay lên tay cô, anh ngồi ghé vào mép giường.

Bởi vì anh quyết định sẽ ở lại đó cho đến khi cô mở đôi mắt nâu như nhung kia ra và anh biết rằng cô đã trở lại. Mãi mãi.