← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Ai đó đang nắm tay cô. Và cảm giác đó thật tuyệt.

Thở dài, Rachel tận hưởng hơi ấm quanh mình. Cảm giác đó cũng thật tuyệt. Nhưng ngay cả khi được bao bọc trong chiếc kén dễ chịu này, cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Thật lạ. Và tại sao ngón tay cô lại đau nhức đến thế? Cô thử duỗi thẳng chúng. Cau mày. Vì rất đau.

Ngay lập tức bàn tay đang nắm tay cô biến mất. Ngay lập tức cô thấy nhớ cảm giác dễ chịu và hơi ấm của nó.

Cô cố gắng đẩy đôi mi nặng trĩu lên. Một. Hai lần. Khi cả hai lần cố gắng đều không thành, cô đành buông xuôi.

Một lát sau… một phút, một tiếng, cô không biết… giọng nói thì thầm làm đánh thức ý thức của cô. Cô cảm thấy ai đó nắm lấy tay mình thật nhẹ. Rồi cả bàn tay kia nữa. Cô cố gắng nâng mi mắt lên. Cố gắng kéo chúng mở ra.

“Rachel, em có nghe thấy anh không?”

Giọng của Nick. Ít nhất cô nghĩ nó là của anh. Nhưng giọng anh có vẻ khản đặc. Như thể anh bị cảm lạnh.

Cô chớp mắt, cố gắng tập trung. Nhận ra mình không đeo kính. Cô định nhờ ai đó lấy giúp, nhưng chỉ có thể thốt ra một tiếng thều thào qua cổ họng đau nhức.

“Ổn rồi, Rachel. Đừng cố gắng nói chuyện.” Nick ngả người lại gần và siết tay cô nhẹ nhàng, trấn an. Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn nhăn mặt. Anh lơi lỏng cái nắm ngay lập tức. “Đừng siết chặt tay cô ấy.” Nick nói với ai đó đang ở bên phải cô. “Chỗ bị tê cóng hẳn là đau lắm.”

Tê cóng. Cô bị tê cóng sao?

Một người khác tiến tới bên giường, hiện ra lờ mờ trước mặt cô. Là Rebecca.

Rachel nhìn từ người này sang người khác. Giờ họ đã ở gần hơn, cô có thể nhận ra họ. Đại loại thế. Mọi thứ đều mờ nhạt. Nhưng cô có thể nhìn đủ rõ để lý giải nỗi lo lắng trong lòng mình. Khuôn mặt Rebecca quá nhợt nhạt. Một bên mắt của Nick bị thâm tím giống như anh vừa trải qua một trận ẩu đả ở quán bar.

Cô thử nói lại lần nữa nhưng không thể thốt lên lời.

“Em ổn rồi, Rachel.” Dù Rebecca đang động viên em gái, nhưng cô cũng không thể giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói của mình. “Nick đã tìm được em kịp thời. Cả Megan nữa. Con bé đã an toàn. Cơn ác mộng qua rồi.”

Nghe thấy được lời nói của chị gái, nhưng Rachel lại bắt đầu lịm đi. Thật khó để tập trung. Cô có cả hàng tá câu hỏi. Nhưng cô không còn chút sức lực nào. Và cũng không thể thốt lên lời.

Nhưng cô biết một điều. Nick và Rebecca đang ở bên cạnh, nghĩa là cô đã an toàn. Cô có thể để mình chìm vào bất tỉnh. Và có lẽ lần tới, khi cô tỉnh lại, đầu óc và cái lưỡi của cô sẽ hoạt động trở lại.

Nick uống một ngụm cà phê đen khi anh đứng ở cuối giường của Rachel. Sau khi cô tỉnh lại một lần nữa 45 phút trước, anh đã thuyết phục Rebecca, người đã kiệt sức trở lại khách sạn và ngủ một giấc. Bây giờ, vào lúc 3 giờ 45 phút sáng, khi sự căng thẳng trong anh dần dịu đi, anh cũng phải chiến đấu để tỉnh táo. Anh không thể nhớ đã từng mệt mỏi như thế này, ngay cả trong những nhiệm vụ dài hơi nhất.

Vị bác sĩ đã giục anh về nhà và chợp mắt một chút. Nhưng bà ấy cũng nói rằng Rachel có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nhiệt độ của cô đã tăng lên 97 độ và theo nhận định của nhân viên y tế, cô đã vượt qua cơn nguy hiểm. Họ đã tháo mặt nạ oxy ra vài phút trước và nhân viên không còn ở quanh đây nhiều như lúc trước nữa. Mặc dù các bác sĩ muốn giữ cô ở lại bệnh viện trong 24 giờ tới bởi cơn chấn động, họ đã lên phương án chuyển cô về phòng bệnh bình thường. Có thể cô sẽ ngủ suốt đêm.

Anh không cần ở lại.

Nhưng anh cũng không thể về nhà, cho đến khi anh nghe cô nói. Anh cần đảm bảo với bản thân mình rằng cô còn sống và tỉnh táo, chỉ đến khi đó anh mới có thể hoàn toàn trút bỏ sự căng thẳng đè nặng trên đôi vai để có thể chợp mắt.

“Nick?”

Trước tiếng gọi thều thào, bàn tay anh giật bắn lên và anh suýt nữa làm đổ cốc cà phê. Nắm lấy cái cốc bằng cả hai tay để giữ nó lại, anh đi đến bên cạnh cô chỉ với hai bước dài, nhẹ nhõm nhận ra rằng đôi mắt cô đã có hồn hơn.

“Này.” Anh nở nụ cười run run. “Anh cứ tưởng rằng em sẽ ngủ hết đêm luôn đấy.”

“Chuyện gì đã xảy ra với mắt anh thế?” Cô cố đưa tay lên để chạm vào chỗ da bầm tím và sưng tấy của anh, nhưng tay cô đã bị chiếc chăn phủ kín.

Anh áp tay mình lên tay cô bằng một cái chạm nhẹ nhàng nhưng cương quyết. “Em đang bị gắn máy tiêm tĩnh mạch. Đừng cố cử động nhiều. Nằm im và nghỉ ngơi đi.”

“Nếu em hứa nghe lời, anh sẽ kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra với mắt anh chứ?”

Giọng cô khàn khàn và thều thào, nhưng trước sự trêu ghẹo trong đôi mắt điểm vàng của cô, nụ cười của anh đã trở nên dễ dàng hơn. “Em không có quyền để mặc cả, em biết không. Anh luôn có thể gọi y tá nếu em không hợp tác.”

“Nếu được thì anh hãy nhờ cô ấy tìm kính giúp em đi? Mọi thứ đều mờ mờ.”

“Anh e rằng chúng đang ở trong túi đựng bằng chứng.”

“Có một đôi dự phòng ở trên nắp đàn piano của em.” Cô nhìn anh đầy hy vọng.

“Anh sẽ xem xem mình có thể làm gì.”

“Cảm ơn. Quay trở lại với mắt anh. Anh đã chườm đá chưa?”

Cô đã suýt chết thế mà giờ cô lại đang lo lắng cho bên mắt của anh. Anh nuốt trôi cục nghẹn trong cổ. “Rồi, thưa quý cô, tôi đã làm rồi.”

“Chuyện gì đã xảy ra với nó?”

“Anh quên cúi người.”

“Không phải là câu trả lời tử tế.”

“Anh sẽ giải thích chuyện này sau.”

Anh thở phào nhẹ nhõm vì cô bỏ qua chủ đề đó và chuyển sang chủ đề quan trọng hơn.

“Nick… vừa nãy Rebecca ở đây… chị ấy nói là Megan đã ổn, đúng không?”

Đặt cốc cà phê lên chiếc tủ cạnh giường, anh đưa tay vào dưới chăn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng đủ chắc chắn. Lần này ngón tay cô đã nắm lấy tay anh, ấm áp và linh hoạt hơn, mặc dù anh có thể cảm thấy những vết phồng rộp và sưng tấy trên vài ngón.

“Phải. Megan ổn và đang say giấc trong một khách sạn với Rebecca, Colin và Bridget trong lúc chúng ta nói chuyện.”

“Vậy là người phụ nữ bắt cóc em… chính là người bắt cóc Megan?”

“Phải.” Nick ngồi xuống giường bên cạnh cô và vuốt vài sợi tóc đã xõa xuống mặt cô. “Em nhớ được bao nhiêu về chuyện đã xảy ra, Rachel?” Anh dịu dàng hỏi.

Cô thoáng cau mày và anh nhận ra hơi thở của cô đột nhiên thay đổi. “Gần như toàn bộ, em nghĩ thế. Nhưng em nhớ rõ nhất là mình bị lạnh. Và cầu nguyện anh sẽ tìm thấy em trước khi quá muộn. Em đoán kẻ bắt cóc đã đọc được bài báo về cái gọi là khả năng ngoại cảm của em và phát khùng lên.”

“Đó cũng là dự đoán của bọn anh. Em là mối đe dọa mà cô ta quyết tâm phải loại bỏ.”

Nước mắt cô trào lên. Một giọt lăn xuống má và Nick gạt nó đi bằng bàn tay còn lại.

“Xin lỗi.” Cô cố mỉm cười. “Bình thường em không phải là kiểu người yếu đuối.”

“Ngày hôm nay em hoàn toàn có quyền như thế, sau tất cả những gì em đã phải trải qua.”

“Khi em nghĩ cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay…” Cô khẽ rùng mình và siết chặt nắm tay vẫn còn đang nằm trong tay Nick. “Tệ hại nhất là cảm giác quá bất lực.”

“Em bị thương và cô ta thì có vũ khí. Em đã làm mọi việc có thể để tự cứu mình. Bọn anh đã tìm thấy đôi găng tay của em. Và viên đá em dùng để cậy bản lề.” Ngón tay cái của anh khẽ vuốt vuốt bàn tay cô, sau đó lướt một ngón tay lên làn da đổi màu trên cổ cô. “Em cũng đã chống trả, những vết bầm này là bằng chứng.”

Rachel nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. “Ngay trước khi em và cô ta đi vào cái lán đó, một con nai chạy ra khỏi khu rừng. Cô ta bị xao nhãng và em cho rằng đó là cơ hội thoát thân cuối cùng của mình. Em đẩy cô ta ra. Khi cô ta ngã xuống và làm rơi khẩu súng, em đã cố lấy nó, nhưng em bị còng tay và em… em không thể làm điều đó.” Cô nuốt nghẹn và mở mắt. “Cô ta không tỉnh táo, Nick. Đầu óc cô ta không… bình thường. Anh có biết gì về cô ta không?”

“Một chút.” Anh kể cho cô vài điểm chính, thuật lại ngắn hết sức có thể.

“Buồn thật.” Rachel lẩm bẩm khi anh kết thúc. “Cô ta rõ là một người rất đáng thương. Em phần nào cảm thấy tiếc cho cô ta.”

Vì anh là một người theo đạo Cơ đốc đã tuyên thệ, Nick biết rằng mình nên là người biết thông cảm và tha thứ. Nhưng anh vẫn chưa làm được thế. Thậm chí còn chưa thể đến gần với ngưỡng đó. Nỗi kinh hoàng khi anh nghĩ mình sắp mất đi người phụ nữ đặc biệt đang nắm chặt tay mình vẫn như còn đâu đây.

“Cô ta sẽ được người có chuyên môn trợ giúp, Rachel. Anh lo lắng cho em nhiều hơn đấy.”

Cô liếc nhìn máy móc xung quanh giường. “Em hơi sợ phải hỏi về bệnh tình của mình, vì phải đến một nửa số máy móc trong bệnh viện hình như đều xuất hiện ở phòng em.”

“Tiên lượng khá khả quan. Tình trạng giảm thân nhiệt gần như đã không còn, những chỗ bị tê cóng không để lại tổn thương vĩnh viễn và chấn động của em không gây ra hậu quả nghiêm trọng nào. Bác sĩ nói em có thể về nhà vào ngày mai.” Anh kiểm tra đồng hồ. “Xin lỗi. Giờ là hôm nay rồi.”

“Mấy giờ rồi?”

“Gần bốn giờ rồi.”

“Buổi sáng?” Mắt cô mở to.

“Ừ.”

“Về nhà đi, Nick. Anh phải ngủ một chút chứ.”

“Anh sẽ ngủ. Nhưng để sau đã.”

“Bây giờ.”

Một bên khóe miệng anh nhếch lên. “Em hẳn đã cảm thấy khỏe hơn rồi nhỉ. Em đang tỏ ra rất hống hách đấy.”

“Chỉ bởi em quan tâm đến anh. Rất nhiều.” Cô nhích tay để đan tay vào tay anh. Lời thú nhận nhẹ nhàng, chân thành làm anh chới với. Cũng như sự quan tâm đầy dịu dàng trong ánh mắt cô.

“Và anh cũng không thể rời khỏi đây vì cái lý do như chính lời em vừa thú nhận.” Lời nói của anh thốt ra khàn khàn. Cúi người xuống, anh nhẹ hôn lên trán cô. Coi như đã bày tỏ hết nỗi lòng của mình.

Khi môi anh chạm vào da cô, Rachel nhắm mắt lại, mỉm cười và thở dài. “Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm được người nào đó giống anh.” Cô lẩm bẩm.

“Anh cũng vậy.”

“Anh có biết điều hối tiếc nhất của em, ngay trước khi bất tỉnh là gì không?” Cô nhìn anh chằm chằm khi thì thầm cầu hỏi đó.

“Là gì?”

“Là chúng ta không bao giờ có cơ hội để xem xem mối quan hệ này sẽ đi đến đâu.”

“À, em có thể dẹp bỏ nỗi lo lắng đó.” Bàn tay anh nắm lấy chiếc cằm thanh tú của cô và đặt những ngón tay lên má cô. “Bởi vì ngay khi em ra viện, anh định dốc toàn tâm cho điều tra vụ án đó. Và anh là người điều tra rất kỹ lưỡng.” Anh cười toe toét và nháy mắt. “Cứ hỏi sếp anh mà xem.”

Bốn tiếng rưỡi đồng hồ sau, sau một giấc ngủ say mà ngay cả một cuộc di chuyển bằng băng ca cũng không thể làm cô thức giấc, Rachel tỉnh dậy trong một căn phòng khác với một loạt người mới túm tụm quanh giường cô. Trong nhóm người đó, cô chỉ mới gặp Rebecca, nhưng cô nhận ra những người khác từ những bức ảnh chị mình đã chia sẻ trong chuyến đi đầu tiên đến St. Louis. Người đàn ông cao với mái tóc đen điểm bạc và khuôn mặt dịu dàng là Colin, đứa trẻ tóc nâu nhạt cắp ở hông anh, tay đút trong miệng là Bridget và đứa trẻ tóc nâu nép trong vòng tay Rebecca hẳn là quý cô bé nhỏ bị bắt cóc đã gây ra một chuỗi sự kiện ly kỳ.

“Chào mừng trở lại.” Rebecca mỉm cười với cô. “Chị nghĩ đã đến lúc em gặp gia đình của mình.”

Gia đình của mình.

Những từ ngọt ngào đó vọng lại trong tim Rachel.

“Chào, Rachel. Anh đã nghe rất nhiều về em.” Colin mỉm cười và xốc Bridget đang ở bên sườn. “Chào dì Rachel đi, Bridget.”

Đứa trẻ vùi đầu vào vai Colin nhưng hé mắt nhìn và tặng Rachel một nụ cười e thẹn.

“Và đây là Megan.” Rebecca phát âm cái tên đó thật dịu dàng và tiến đến gần hơn. “Colin, anh có thể nâng giường lên để Rachel có thể bế con bé không?”

Khi anh tìm kiếm nút bấm, Rachel rút tay ra khỏi chăn, nóng vội ôm đứa cháu sơ sinh lại gần bấp chấp cơn đau nhức những ngón tay. Nhưng cô hốt hoảng rụt tay lại khi nhìn thấy chúng. Những vết phồng rộp đã xuất hiện ở nhiều ngón, da xung quanh những vết phồng đó sưng lên và đỏ tấy. Cô cũng có cảm giác đau nhức như thế ở ngón chân và cô không nghĩ chân mình lại khá khẩm hơn.

“Ôi, Rachel… có đau nhiều không?” Rebecca đứng ngay kế bên cô, nét mặt đầy lo lắng.

“Một chút thôi. Nhưng em vẫn muốn bế cháu mình.”

Chiếc giường được nâng lên và Colin giúp Rachel điều chỉnh những chiếc gối bằng bàn tay còn rỗi. Sau đó Rebecca đặt đứa trẻ đang ngủ vào lòng Rachel, tránh đường ống máy tiêm tĩnh mạch vẫn còn gắn vào tay trái của cô.

“Cô bé thật dễ thương.” Kinh ngạc, Rachel nhìn ngắm nét mặt yên bình của đứa trẻ đang ngủ.

“Đợi cho đến khi em nhìn thấy màu tóc thật của nó nhé. Chị sẽ tẩy sạch màu của thuốc nhuộm tóc nhanh hết mức có thể.” Rebecca ngồi ghé vào mép giường bên cạnh em gái khi Rachel mân mê những lọn tóc của Megan. “Rach… Trước giọng nói đột nhiên ngập ngừng của chị gái, Rachel chuyển sự chú ý từ đứa trẻ trong tay mình sang người chị sinh đôi. “Mẹ và chị đã có cuộc nói chuyện dài sáng nay. Và chị nghĩ chị và bà sẽ có thêm những cuộc nói chuyện dài hơn nữa trong những ngày tới. Nhưng chị biết bà đã vô cùng hối hận về quyết định giữ bí mật chuyên nhận nuôi chị và sự tồn tại của em. Bà muốn gặp em, khi em khỏe hơn. Em nghĩ sao về việc đó?”

Rachel nghĩ về yêu cầu đó. Thật khó để không oán giận người phụ nữ đã gây ra cuộc sống đơn độc của mình trong quá nhiều năm như thế. Người đã tước bỏ những mối quan hệ gia đình mà cô luôn khao khát. Cô và Rebecca đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Nhưng tha thứ là một cách để trở thành một giáo dân Cơ đốc giáo. Cô đã học được điều đó, từ hai buổi lễ cô tham gia. Nếu cô muốn đi theo đức tin đó và trong suốt thời gian bị giam cầm trong bóng tối, lạnh giá cô đã quyết định như thế, tha thứ sẽ trở thành một phần cuộc sống của cô. Đây là thời điểm tốt để bắt đầu thực hành điều đó. Bên cạnh đó, với phước lành của Chúa, cô và Rebecca sẽ còn nhiều năm hơn nữa để bù đắp lại cho khoảng thời gian đã mất.

“Vâng.”

Nước mắt trào dâng trong mắt Rebecca và cô gạt nó đi với nụ cười ngượng ngùng. “Sao chị lại trở nên lóng ngóng khi mà chúng ta có một kết thúc viên mãn như này chứ.”

Rachel mỉm cười qua làn nước mắt của chính mình. “Em cũng thế. Hẳn là gen di truyền rồi.”

Khi Colin bế Megan ra khỏi vòng tay của Rachel, cô rút một tờ giấy ăn ra khỏi chiếc hộp trên giường bên cạnh mình, tiếng sột soạt khe khẽ ở cửa thu hút sự chú ý của cô. Một bó hoa to đầy màu sắc ló vào. Khi nó hiện ra rõ ràng hơn ở lối vào nhỏ hẹp, Nick nghiêng người qua khu vườn mini và mỉm cười.

Tuy nhiên, nụ cười trên môi anh nhanh chóng vụt tắt khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt của cô và anh dừng khựng lại. “Chuyện gì thế?”

“Không sao đâu.” Rachel trấn an anh. “Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.”

Sự căng thẳng trên vai anh dịu đi.

“Anh lấy được cái này ở đâu vào giờ này buổi sáng thế?” Rebecca khoát tay chỉ giỏ hoa.

“Tôi nhờ chỗ quen biết. Mark lấy chúng cho tôi trên đường đến đây để trả xe. Tôi vô tình biết được một quý cô đặc biệt thích hoa tươi.” Anh nhìn Rachel và nở một nụ cười ngọt ngào và đặt lẵng hoa trên chiếc tủ ở cuối giường. “Anh ấy cũng mang cả cái này đến.” Anh đưa kính của Rachel cho Rebecca, Rebecca đưa nó cho em gái.

Cô đeo nó vào và tán thưởng nhìn những bông hoa. “Ôi! Chúng đẹp quá, Nick. Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Anh nói với giọng đầy trìu mến và trong một lúc lâu ánh mắt anh dán chặt vào cô. Sau đó anh hắng giọng và đút tay vào túi. “Nghe này, anh không biết em có khách. Anh có thể quay lại sau. Dù sao anh cũng cần tắm rửa và cạo râu.”

“Anh trông ổn mà. Và chúng tôi không phải là khách. Chúng tôi là gia đình.” Rebecca nói với anh.

Anh ngập ngừng và liếc nhìn Rachel. Cô mỉm cười và đưa tay ra. “Hãy ở lại, Nick.”

Rebecca nhìn qua nhìn lại hai người họ. “Colin, em nghĩ hai cô nàng này của chúng ta đang bốc mùi rồi, đã đến lúc phải thay bỉm rồi. Chúng ta lỉnh vào phòng đợi một lúc nhé.”

Không để cho Nick hay Rachel có cơ hội phản đối, gia đình mới tìm thấy của Rachel biến mất sau cánh cửa.

“Anh có cảm giác như mình đã đuổi họ đi.” Nick không có vẻ gì là áy náy, tiến đến gần và ôm bàn tay sưng phồng của cô trong tay mình.

“Họ sẽ trở lại.” Cô đưa bàn tay còn rỗi lên và chạm vào khoảng da sưng tấy đã đổi màu trên mắt anh. “Chúng ta đúng là một cặp, phải không? Sẽ không có cuộc thi sắc đẹp nào dành cho chúng ta trong thời gian tới.”

“Tin tốt là, chúng sẽ lành lại.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô và di ngón tay trên má cô. “Và chúng ta có rất nhiều điều để biết ơn.”

“Em biết.”

Mỉm cười, anh cúi người lại gần, cho đến khi mặt anh kề sát mặt cô. “Nhớ nhắc anh cảm ơn Rebecca về sự phối hợp hoàn hảo của cô ấy.”

Và rồi anh cúi xuống để chiếm trọn đôi môi cô bằng một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng, khám phá, nụ hôn nói thay những hy vọng, hứa hẹn và sự khởi đầu mới. Một nụ hôn mang hương vị hấp dẫn mời gọi tương lai tràn ngập tình yêu, ngọt ngào và sẻ chia.

Khi Rachel chìm đắm trong vòng tay Nick, trái tim cô tràn ngập niềm vui. Vài tuần trước thôi, cô còn cô đơn, bơ vơ trên thế giới này. Giờ đây, nhờ vào cuộc chạm mặt với con búp bê Raggedy Ann tơi tả, cô đã có một chị gái. Một gia đình. Một người đàn ông để trân trọng. Và cả hạt giống của đức tin mà cô biết sẽ nảy mầm, phát triển và nâng đỡ cô trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời.

Nhưng Rachel tin rằng cuộc chạm trán với con búp bê không phải là vô tình. Có lần, từ rất lâu rồi, cô từng đọc một câu châm ngôn mà bây giờ nó đang lặp lại trong đầu: sự trùng hợp là những phép lạ trong đó Chúa nắm phần ẩn danh.

Bây giờ, được nâng niu và an toàn trong vòng tay che chở của Nick, cô gửi lời cảm ơn tới tất cả những điều kỳ diệu vĩ đại và nhỏ bé.