← Quay lại trang sách

ĐOẠN KẾT

Bốn tháng sau.

Rachel đánh xe vào lối đi dẫn vào nhà Nick, đi chậm đến điểm đỗ gần cửa chính và nhấn phanh. Thời gian rất gắt gao, nhưng cô đã quyết tâm hoàn thành bức tranh trên tường phòng ăn của anh theo hạn tự mình đặt ra là ngày 4 tháng Bảy.

Ngày mai.

Với lấy túi xách ở chiếc ghế bên cạnh, cô lắc đầu. Nói về chuyện hoàn thành bức tranh. Vào thời điểm cô bắt đầu, cái hạn định đó không có vẻ gì là phi hiện thực, nhưng thực tế tiến độ đã bị chậm hơn nhiều so với cô dự tính. Hai ngón tay phải của cô liên tục gây phiền phức, những đầu ngón tay lúc thì nhức nhối, lúc lại bị mất cảm giác. Mặc dù hậu quả của việc bị tê cứng đã biến mất, nhưng cầm một cây cọ vẽ hay chơi đàn vẫn gặp phải chút khó khăn. Phải mất hai tháng các ngón tay cô mới có đủ thời gian phục hồi và đủ linh hoạt để trình diễn ở buổi tiệc trà và ngay cả bây giờ cô cũng gặp khó khăn với những bản nhạc phức tạp hơn. Cô cũng quay lại với công việc vẽ tranh vài tháng trước, nhưng hoàn thành một bức tranh mất nhiều thời gian hơn thường lệ.

Mặc dù Nick không có vẻ quan tâm tí nào đến việc phòng ăn của mình đã biến thành xưởng vẽ và đã thuyết phục cô đừng thúc ép mình, nhưng cô vẫn muốn hoàn thành bức tranh trước khi Coop và Monica đến đây cùng với con của họ trong kỳ nghỉ cuối tuần dài hơi. Ngày mai, họ sẽ tụ tập ở đây để tổ chức tiệc nướng cùng với Mark và bà bầu Emily, cô muốn họ có thể chiêm ngưỡng khung cảnh thanh bình cô vẽ thay vì thấy khó hiểu bởi một tác phẩm dở dang.

Khi cô bước ra khỏi không gian mát lạnh trong xe, không khí ngột ngạt của một ngày tháng Bảy ở Missouri điển hình chào đón cô trong vòng tay nóng bức. Trước đây, vào những ngày như thế này, cô dễ phàn nàn về cái nóng ngột ngạt mùa hè ở St. Louis.

Giờ thì không. Cô biết quá rõ là thái cực kia tệ hại hơn rất nhiều.

Lấy chìa khóa Nick đã đưa cho mình từ chiếc túi xách, cô tra nó vào ổ khóa của căn nhà gạch oai vệ của anh. Giờ trường học đang trong kỳ nghỉ, cô có thể dành thời gian của cả tuần cho bức tranh trong khi anh đang làm việc. Công việc của ngày hôm nay chỉ là vài nét vẽ hoàn thiện cuối cùng, sẽ không mất nhiều hơn một vài tiếng đồng hồ để hoàn thành.

Cô xoay nắm đấm cửa và bước vào sảnh đợi rộng lớn, tận hưởng cảm giác về đến nhà cô luôn cảm thấy mỗi khi bước qua cánh cửa nhà Nick. Cô thích nhất khi anh ở đó đón mình với cái ôm ấm áp và nụ hôn ngọt ngào. Nhưng ngay cả khi ở một mình trong căn nhà này vào ngày làm việc như hôm nay, cô cũng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.

Có lẽ bởi vì cô cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện với Nick.

Khi cô tắt hệ thống kiểm tra an ninh và đặt túi lên sàn phòng ăn, cô quan sát bức vẽ. Giống như nó, mối quan hệ của họ đã lớn dần trong những tháng vừa qua, ngày càng trở nên sâu đậm và bền chặt hơn. Thúc đẩy bởi những sự kiện kịch tính lúc mới quen nhau, mối quan hệ lãng mạn mới bắt đầu của họ đã nhanh chóng trở thành thứ gì đó sâu sắc hơn nhiều. Cho dù cả hai người đều rất thận trọng, kiên nhẫn và đều muốn tránh những sai lầm mà những quyết định vội vã có thể gây ra, Rachel thấy rõ ràng rằng họ đang tiến đến một mối quan hệ nghiêm túc. Vượt qua những ngã rẽ kỳ lạ của số phận, cô mong rằng một ngày không xa Nick sẽ cầu hôn mình.

Và cô đã biết câu trả lời của mình là gì. Cô đã cầu nguyện điều đó trong những buổi lễ Chủ nhật cô tham dự cùng Nick và thường xuyên trong cả tuần. Cô hoàn toàn tin tưởng rằng họ sinh ra để dành cho nhau.

Mỉm cười, cô lùi lại một bước và ngả đầu chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Nó là bức tranh lớn nhất cô từng vẽ, nhưng quy mô và chủ đề chính phù hợp với căn phòng. Hai hàng bạch dương lùi xa dần, chạy dọc hai bên khu vườn hoàng dương được cắt tỉa cẩn thận, phản chiếu những cái hồ và đài phun nước. Đó là kiểu vườn phổ biến ở Pháp hoặc Anh từ thời xa xưa, nhưng Rachel đã thêm vào nhiều mảng màu bằng cách đặt những bình hoa bằng đá to để tạo điểm nhấn. Ngày hôm nay cô muốn thêm vào hai bình hoa đó một vài bông hoa màu hồng sẫm và đặt một chiếc ghế dài cạnh hàng bạch dương ở hai bên hồ.

Nhưng trước tiên… cô cần kiểm tra nhà bếp trước. Vào những buổi sáng Nick biết cô đến, anh luôn để lại cho cô một cái bánh ngon lành nào đó cùng với bình cà phê mới pha. Lần gần đây nhất, cô thấy một ổ bánh mì hồ đào caramen to đùng. Không biết hôm nay cô sẽ được thiết đãi món gì.

Bước vào sảnh, cô rút điện thoại di động ra. Cô cần biết ngày mai Rebecca và gia đình định đến đây vào lúc nào. Một việc khẩn cấp ở văn phòng của Colin đã trì hoãn chuyến đi của họ, nhưng Rachel vẫn hy vọng họ sẽ đến nơi trước bữa tiệc nướng buổi chiều ở nhà Nick.

Khi cô đi vào bếp, bấm số chị gái trong lúc đang đi, cô hờ hững liếc mắt về phía phòng khách.

Và sững người lại. Nằm gọn trong góc phòng bên cạnh lò sưởi, ở đúng nơi cô đã hình dung trong lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng này là một chiếc đàn piano cánh nhỏ, lớp sơn bóng loáng như sa tanh lấp lánh trong ánh nắng buổi sáng.

Sững sờ, Rachel ngập ngừng bước về phía cây đàn, sợ rằng một điều kỳ diệu như thế sẽ biến mất nếu cô tiếp cận nó quá nhanh. Dừng lại. Bước thêm vài bước. Cô đã đứng đủ gần để đọc được tiêu đề trên bản nhạc mới nằm trên giá. Tình yêu chúng ta sẽ còn mãi nơi đây.

Bản nhạc sở trường của cô. “Em thích không?”

Trước câu hỏi nhẹ nhàng đó, Rachel há hốc miệng và quay ngoắt lại. Nick đang đứng ở cửa dẫn đến phòng làm việc, một vai dựa vào khung cửa, tay nhét vào túi quần jeans, nụ cười ngọt ngào làm mặt anh rạng rõ. “Em không biết là anh ở nhà. Hệ thống an ninh đang bật.”

“Anh xin nghỉ một ngày. Và phòng làm việc không có máy cảm ứng chuyển động.”

Cô chỉ ra đằng sau, bối rối. “Anh mua đàn piano?”

“Đúng thế. Nó được giao đến đây ngày hôm qua.”

“Anh không chơi đàn.”

“Không. Nhưng anh biết người biết chơi đàn.”

Anh đẩy người ra khỏi khung cửa và sải bước về phía cô. Luồng phấn khích ngầm phảng phất trong không khí khi anh đến gần, gây ra cảm giác xốn xang lan dọc sống lưng cô.

Nắm tay, anh dẫn cô đi về phía chiếc đàn. “Em thích nó không?”

Bối rối, cô cố gắng tập trung vào câu hỏi của anh. “Nó thật tuyệt. Nhưng Nick… nó đáng giá ngang ngửa cả một gia tài.”

“Phung phí vào những dịp đặc biệt cũng được mà.”

“Đây là một dịp đặc biệt à?” Cô vừa nhìn anh, vừa hỏi bằng giọng run run.

“Anh hy vọng thế.” Anh dẫn cô đến ghế ngồi của chiếc đàn và giục cô ngồi xuống.

Cô không cần phải thuyết phục nhiều. Chân cô càng lúc càng run rẩy qua từng giây.

Ngồi ghé vào bên cạnh, anh tịch thu điện thoại từ tay cô, đặt nó lên giá nhạc và nâng bản nhạc lên. Cô nhận ra những ngón tay anh cũng hơi run run. Cũng không sao. Tay cô cũng thế. “Bọn anh tìm thấy bản gốc của cái này trong cái giếng sau khi em bị bắt cóc. Anh nhớ mình đứng trong cái lạnh, nhìn nó và tin rằng đó là một thông điệp. Và từng ngày trôi qua, anh càng tin tưởng rằng điều mình nghĩ là đúng.”

Nick đặt bản nhạc xuống giá và quay về phía cô, cầm tay cô trong tay anh. “Anh biết chúng ta đã nói là sẽ tiến tới từ từ, Rachel. Và anh không muốn thúc giục em nếu em chưa sẵn sàng. Nhưng mấy tháng vừa qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Và anh không bao giờ muốn nó kết thúc.” Tay anh siết chặt tay cô và môi anh giãn ra thành một nụ cười hồi hộp, nhưng ngắn ngủi. “Em biết không, anh thường chê cười những người bạn của anh vì quá dè dặt. Anh luôn động viên họ cởi mở, đối thoại, chia sẻ cảm xúc của mình. Giờ anh đã hiểu tại sao họ lại như vậy. Chuyện này đúng là rất đáng sợ.”

“Vì sao?” Rachel rút một tay ra và chạm vào má anh.

Anh nắm lấy bàn tay cô và đặt một nụ hôn lên đó. “Sợ bị từ chối. Điều đó khó đối diện hơn bất kỳ tên tội phạm có vũ khí nào mà anh từng đối mặt.”

Cô cảm thấy dòng nước mắt đã làm cổ họng cô nghèn nghẹn trước câu trả lời chân thành của anh. “Anh không cần phải sợ, Nick ạ.” Giọng cô dịu dàng và anh cúi xuống gần hơn để nghe cô nói thì cô chạm vào bản nhạc và nhìn chằm chằm vào những từ ngữ quen thuộc trong bài hát của Gershwin. “Sự thật là, mặc dù âm nhạc luôn là một phần của cuộc đời em, thì nó vẫn là thứ bên ngoài. Em học nhạc. Em chơi nhạc. Em dạy nhạc. Nhưng anh mang âm nhạc vào trái tim em.” Giọng cô nghẹn lại ở từ cuối cùng.

Một tia sáng đáng ngờ lóe lên trong mắt anh khi anh bước xuống khỏi chiếc ghế và quỳ một chân xuống, giữ mắt họ ở vị trí ngang hàng, anh nắm trọn tay cô trong tay mình. “Em mang âm nhạc đến cuộc đời anh. Và anh muốn giai điều đó sẽ ngân vang mãi mãi.” Anh hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. “Rachel Sutton, em sẽ dành cho anh vinh dự làm chồng của em chứ?”

Căn phòng chìm trong im lặng. Nhưng Rachel nghe thấy những nốt nhạc bay vút lên, một cao trào vui tươi, một tiếng kèn trumpet trong tim khi cô nhìn vào đôi mắt xanh của người đàn ông cô yêu với sự sâu sắc và mãnh liệt đôi khi còn nhiều hơn tình cảm của cô dành cho anh.

“Vâng.” Cô thì thầm.

Sự căng thẳng trên khuôn mặt anh tan biến, nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm và hân hoan. Hai tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, anh cúi xuống và…

Chuông điện thoại the thé của cô bất ngờ làm phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào.

Anh dừng lại, môi cách môi cô vài phân. “Nói về thời điểm đáng ghét…” Anh lẩm bẩm.

“Chúng ta có thể mặc kệ nó. Hoặc tắt đi.” Cô vòng tay quanh cổ anh và kéo anh lại gần.

“Ý hay.” Anh túm lấy điện thoại. Kiểm tra tên người gọi khi anh tìm phím nguồn. “Đó là Rebecca.”

“Em có thể gọi lại cho chị ấy sau.”

Anh bấm nút và đặt chiếc điện thoại lại trên chiếc đàn. “Giờ chúng đang ở đoạn nào rồi?”

“Em nghĩ chúng ta chuẩn bị tiến đến lễ đính hôn theo cách rất truyền thống.”

“Ồ, phải rồi.” Anh mỉm cười. “Anh nhớ rồi. Thử lại lần nữa nhé.”

Anh vuốt má cô, ngả đầu, kề sát và… Điện thoại nhà anh bắt đầu đổ chuông.

Thở dài. Anh áp trán mình vào trán cô. “Chuyện này không diễn ra giống như anh mong đợi.”

Hộp thư thoại trong phòng làm việc liền kề kích hoạt và giọng Rebecca vang lên qua đường dây. “Rachel, em có ở đây không? Chị nhớ em đã nói sẽ làm việc với bức tranh trên tường ngày hôm nay. Nghe này, xin lỗi đã làm phiền, nhưng chị đang đứng đây gập quần áo và chị vừa có cảm giác hạnh phúc lạ lùng vô cùng. Vì làm việc giặt là thường không mang lại cảm giác tích cực như thế, chị tự hỏi liệu em có thể đã có… gì mới. Dù sao đi nữa, gọi cho chị nhé. Nick, nếu anh nhận được tin nhắn này trước, à… đừng để tâm. Gặp cả hai vào ngày mai nhé.”

Đường dây ngắt kết nối.

“Lạ thật.” Nick lùi lại vài phân, lùa tay vào tóc, lắc đầu. “Anh nghĩ cô ấy đã biết về chuyện này.”

“Chị ấy không biết chắc chắn.” Rachel nhích lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Bọn em chỉ cảm thấy mang máng về cảm giác của nhau.”

“Phải làm quen với việc này thôi.”

“Bọn em không biết chi tiết, nếu điều đó làm anh cảm thấy tốt hơn. Rebecca có thể mơ hồ cảm nhận được điều gì đó quan trọng đã xảy ra, nhưng chỉ thế thôi. Chị ấy sẽ muốn biết tất cả những chi tiết lãng mạn sau này, đến tận chi tiết em đang mặc cái gì.” Rachel nhăn nhó liếc nhìn chiếc quần jeans và áo sơ mi lấm chấm sơn. “Nhưng em không biết bộ quần áo này có gì ăn nhập với một khung cảnh lãng mạn.”

“Đối với anh em trông rất lộng lẫy. Cuốn hút như thể em đang mặc chiếc váy đắt giá nhất của nhà thiết kế người Pháp. Như thế có lãng mạn không?”

“Ồ. Em ấn tượng rồi đấy.”

“Ồ, anh còn có cái này nữa.” Anh đứng dậy và kéo Rachel đứng lên, vòng tay quanh eo cô khi anh mỉm cười với cô. “Kể với cô ấy anh đã tặng em chiếc đàn piano bởi vì anh muốn cùng em tạo ra một bản nhạc tươi đẹp cho quãng đời còn lại của chúng ta. Nói với cô ấy rằng khi em chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh cảm thấy như mặt trời đã ló dạng sau một mùa đông dài lạnh giá. Nói với cô ấy rằng anh si mê em tuyệt đối và rằng khi em ở trong vòng tay anh, anh cảm thấy như thể cuối cùng chúng ta đã về đến nhà.”

“Hai lần Ái chà! đấy.” Rachel thốt ra lời. “Nhưng anh biết không? Chị ấy sẽ chỉ được nghe phiên bản sơ lược của những điều đó. Cho dù em yêu chị ấy nhiều đến đâu, chị ấy không cần biết cặn kẽ đến từng chi tiết nhỏ.”

“Thật tốt quá. Bởi vì những chi tiết tiếp theo chỉ nên giữ cho riêng hai ta thôi.”

Và khi anh kéo cô lại gần và sau đó cúi xuống chiếm trọn đôi môi cô, Rachel gửi những lời cảm ơn.

Đến người cảnh sát tốt bụng trong quá khứ của Nick đã thử vận may với một đứa trẻ lầm lạc.

Đến đức tin vững vàng đã dẫn đường chỉ lối họ đến thời khắc thiêng liêng của ngày hôm nay.

Và đến món quà tình yêu tuyệt vời sẽ ban tặng trong tất cả những ngày sau này của họ.