← Quay lại trang sách

4 -BÉ HƯƠNG VÀ MÈO CON

Vừa đi vừa mải suy nghĩ, chả mấy chốc đã đến nhà bác Hòa, Hương đẩy cửa bước vào:

— Ơ kìa! Mèo con đấy à?

Hương ngạc nhiên đứng dừng lại trước cửa nhìn mèo con. Đúng là nó rồi, nhưng sao trông nó khác thế? Kìa, xem nó mới ngộ nghĩnh làm sao! Y hệt như một chú bé được dịp mẹ đi vắng, ở nhà tha hồ nghịch ngợm. Nó lôi chiếc chổi lúa mới ra giữa nhà, lấy hai chân trước ra sức cào, làm những hạt thóc lép bắn tung tóe. Cào chán nó lại cắn cái chổi lôi đi.

Hương đứng nhìn mãi, mèo con chưa thấy Hương, nó cứ thản nhiên chơi trò ấy. Một lúc dường như đã mệt, mèo ta nằm lăn ra đất. Bất chợt nhìn thấy Hương, mèo con ngồi nhỏm dậy tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên như muốn hỏi: “Cô là ai?”

Bấy giờ Hương mới chạy lại bên nó. Nhưng mèo con đã nhanh chân nhảy vào gầm giường.

— Sao mày chóng quên thế? — Hương trách mèo con.

Mèo con quên Hương thật rồi, nhưng Hương chả ghét nó đâu, Hương còn yêu nó hơn là khác. Nó lớn nhanh như thổi. Hôm trước, Hương đến đây cùng với mẹ, nó còn bé tí xíu. Lúc nào nó cũng rúc đầu vào vú mèo mẹ, trông thấy cái gì nó cũng sợ. Khi bác Hòa bắt nó đặt lên bàn, trông mới tội nghiệp chứ! Nó nằm rạp người trên bàn, bốn cái chân nhỏ xíu không dám đứng thẳng lên. Hương thương nó quá, đưa tay định bế, nó sợ dúm người lại. Nó lùi mãi chạm phải cốc nước để phía sau làm nước đổ lênh láng.

Hương yêu mèo con từ hôm ấy. Hương cứ quấn lấy nó không chịu về. Bác Hòa thấy Hương thích nên hứa cho Hương mèo con. Nhưng bác không dám để Hương bắt về ngay, vì nó còn bé quá. Đến nỗi tiếng kêu của nó chỉ lí nhí khàn khàn như một tiếng rên.

Hương chạy lại phía giường, nóng lòng muốn bắt được mèo ngay để bế bồng cho bõ những lúc tính từng ngày một mong được gặp mèo. Mèo con thấy Hương thò tay vào định bắt bèn ngồi thu mình vào một góc thật xa. Trong gầm giường tối om, đôi mắt mèo con sáng lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ màu xanh trong. Hương vẫy tay gọi “meo meo meo”. Mèo con nghe tiếng gọi hiền lành hình như cũng muốn làm quen. Nhưng nó không ra, vẫn ngồi yên trong gầm giường nhìn Hương. Hương nói với mèo nửa như dỗ dành, nửa như trách móc:

— Chú mày tệ lắm! Tao đi một mình đến đây đấy nhé. Thôi, ra đây, ra đây nào!

Mèo con vẫn ngồi yên. Giá mèo con biết nghe chuyện thì Hương phải kể hết cho mèo con nghe. Mới hồi chiều đây thôi này, Hương năn nỉ mãi suýt nữa thì khóc, mẹ Hương mới bằng lòng cho đi một mình đến đây.

Hương chưa đi xa một mình bao giờ, nên bước chân ra phố, cái gì Hương cũng muốn chú ý đến. Mải nhìn, mải ngắm đến nỗi va cả vào người đi đường.

Lại đến chỗ sang đường mới sợ chứ! Mèo con không thể biết được cảnh nhộn nhịp tấp nập ở ngã tư như thế nào đâu. Xe đạp, ô-tô như mắc cửi. Nếu không có những dấu hiệu chỉ đường chắc sẽ xảy ra lắm chuyện lôi thôi. Hương mới đứng trên hè nhìn đã thấy sợ. Cô công an phải dắt Hương qua đường. Nếu không chưa chắc Hương đã đến được đây.

— A, còn cái chân đau đây nữa này!

Hương như vừa sực nhớ, vạch đầu gối ra xem.

— Ái dà, còn đau gớm đây!

Mèo con đã nằm gọn trong tay Hương...

Hương nói như muốn cho mèo con cũng chú ý đến. Tại lúc qua đường, Hương mừng quá chạy thật nhanh nên vấp ngã. Thế mà mèo con không biết còn cứ tránh Hương mãi. Nhưng Hương cũng hiểu là mèo con không biết gì nên vẫn kiên nhẫn gọi. Thế mà nó vẫn chẳng chịu ra.

— Được rồi, xem ai thua ai nhé! — Hương nói như thách mèo.

Hương lấy một mảnh vải nhỏ buộc vào đầu một sợi dây, rồi cầm dứ dứ ở ngoài như một thứ đồ chơi. Mèo con thích chí từ trong gầm giường nhảy vọt ra cắn lấy miếng vải nghịch. Hương thừa dịp bắt ngay.

Mèo con đã nằm gọn trong tay Hương. Hương thấy nó nặng hơn trước rất nhiều. Bộ lông nó mọc dày thêm trông rất mượt và nổi bật lên những đốm vàng đen trên nền lông trắng. Đôi mắt xanh và sáng hơn. Mấy cái ria mép mọc dài ra trong thật là ngộ nghĩnh. Hương ôm chặt nó vào lòng và cứ thích để cánh tay của mình áp vào bộ lông êm êm của nó.

Mèo con đã quen Hương nên nó làm nũng Hương quá. Mỗi lần Hương vuốt ve nó, nó lại giụi má vào tay Hương rồi ngẩng lên nhìn Hương bằng đôi mắt rất ngây thơ. Hương thích nhất là lúc gọi, mèo con lại biết trả lời “meo meo” nghe rất ngoan. Hôm trước nó đã biết thế đâu.

Bác Hòa bấy giờ mới ở dưới bếp lên. Nhìn thấy Hương, bác tươi cười:

— Hương đấy à! Cháu đến bao giờ?

Hương chưa kịp chào bác, bác đã kể luôn:

— Con mèo này lớn lên là hay chuột lắm đấy. Mới bằng ngần này mà đã siêng rình chuột lắm rồi.

Muốn chứng minh lời nói của mình cho thật cụ thể hơn, bác đứng ra xa giả làm tiếng chuột kêu “chít chít”.

Mèo con đang nằm yên trong tay Hương, nghe tiếng kêu, nó giật mình ngẩng đầu lên, vểnh hai cái tai như hai cái vỏ hến nghe ngóng. Mấy cái ria mép động dậy trông đến là buồn cười. Bác Hòa lại đứng nép vào góc tủ và kêu “chít chít”. Mèo con ngẩng đầu cao hơn như nghe xem tiếng chuột phát ra từ dâu. Đôi mắt nó mở to và rất bình tĩnh nhìn về phía tủ. Rồi thoắt một cái, nó nhảy từ tay Hương xuống đất, khom lưng định bò về phía ấy.

Hương theo dõi mèo con rất chăm chú. Đến khi nó nhảy xuống đất định tìm chuột, Hương thích quá, cười vang lên. Mèo con ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao cứ nhìn Hương mãi. Bác Hòa cũng cười, bác nói với Hương:

— Đấy, cháu thấy chưa? Tinh lắm cơ! Mấy tháng nữa là phải biết!

*

*  *

Đường phố vẫn đông vui tấp nập như lúc Hương ở nhà đi, nhưng Hương không chú ý đến nữa. Hương đang nghĩ về con mèo. Về nhà, Hương sẽ buộc cho nó một cái nơ đỏ vào cổ. Sẽ cho nó ăn cơm vào cái bát xinh mà Hương đã để dành cho nó, Hương sẽ tha hồ chơi với nó. Mẹ mà biết con mèo này hay chuột, mẹ sẽ thích lắm. Nhất định bọn chuột phen này sẽ phải cuốn gói đi hết cho mà xem.

Từ trước đến nay nhà Hương không có mèo nên bọn chúng tha hồ phá phách. Mới hôm kia, liễn mỡ mẹ vừa rán xong thật thơm ngon thế mà bọn chúng nhảy vào ăn làm đổ bê bết cả ra chạn. Mẹ tức quá cầm gậy đuổi đánh, nhưng lũ ấy nhanh lắm, chả đánh được con nào mà mẹ còn bị vấp chảy cả máu chân.

Nghĩ lại những chuyện ấy, Hương cúi xuống nói với mèo con:

— Phải bắt chuột thật hăng nhé! Lười thì tao không yêu đâu!

Đã lại đến chỗ sang đường. Cô công an vừa nhìn thấy Hương đã vồn vã như gặp lại người quen thân:

— Ơ kìa! Cháu đã về đấy à? Mèo ở đâu thế này?

— Của bác cháu cho đấy! — Hương mỉm cười trả lời cô.

— Thế ra cháu đến nhà bác cháu bắt mèo về đấy à?

— Vâng ạ!

Cô công an cứ nhìn Hương cười. Hình như cô muốn nói gì với Hương. Nhưng rồi cô chỉ xoa đầu Hương hỏi:

— Cháu thích mèo lắm à?

...đưa được mèo con sang đường.

Thấy cô công an thân mật, Hương cũng mạnh dạn hơn. Hương nhanh nhảu trả lời:

— Vâng, cháu thích lắm! Nó xinh quá cô nhỉ? Mấy lại nó sẽ bắt chuột cho nhà cháu đấy.

— Ồ! Thế thì tốt quá!

Thấy Hương ngần ngừ, cô hỏi Hương:

— Có cần cô đưa sang đường nữa không nào?

Hương nhìn cô, mạnh dạn:

— Cháu đi một mình được cô ạ!

Hương chào cô công an, bước xuống đường.

Đưa được mèo con sang đường, Hương thấy như mình đã thành một người lớn.

Đường về nhà chẳng còn bao xa nữa. Mèo con sẽ về nhà với Hương, với mẹ, với anh Hùng. Nó có công việc của nó. Có mèo con, nhà sẽ vui thêm. Giờ này không biết mẹ đã đi họp về chưa. “Mẹ ơi! Con đã mang được mèo về rồi đây! Nó sẽ bắt hết chuột cho mẹ xem!”

Lòng tràn ngập vui sướng, Hương quên là mình đang đi ngoài đường. Hương cất tiếng hát:

“Em yêu con mèo, nó kêu ‘meo meo’

Mèo của em nó hay bắt chuột

Con chuột hay ăn lúa nhà em.

Mèo nhà em có lông vằn vằn

Nó không hay nằm mà rất siêng năng

Nó không ăn vụng, bắt chuột rất hăng.”

Mèo con vểnh tai lên nghe Hương hát. Hình như nó cũng hiểu bài bắt ấy đang nói về mình.