← Quay lại trang sách

5 - HẠT ĐỖ

Bé quét nhà giúp mẹ. Đang quét, Bé nhặt được một hạt đỗ. Bé nghĩ: hạt đỗ đẹp quá, đem gieo xuống đất, thế nào nó cũng nảy thành cây đỗ. Bé vẫn nghe người lớn nói như vậy. Thế là Bé làm ngay.

Sau nhà Bé có một mảnh vườn nhỏ. Bé đào một lỗ ở góc vườn, cho hạt đỗ xuống đấy, lấp đất lên và chờ hạt đỗ nảy mầm.

Thế nhưng hạt đỗ đã dỗi với Bé. Nó nằm ý dưới đất không nhúc nhích. Còn Bé thì ngày nào cũng ra thăm nó và lấy làm sốt ruột lắm.

Đã bốn ngày rồi. Bé thất vọng chạy vào hỏi mẹ:

— Mẹ ơi! Tại sao con trồng hạt đỗ xuống đất mà nó không nảy mầm?

Mẹ nhìn Bé ngạc nhiên:

— Thế con trồng nó ở đâu?

— Con trồng nó ở ngay trong vườn nhà ta ấy!

— Thế hàng ngày con có tưới cho nó không?

— Không mẹ ạ!

— Ôi! Thế thì nó sẽ chết mất. Hạt đỗ nảy mầm được không chỉ nhờ có đất mà còn cần có nước.

Mẹ vừa dứt lời, Bé lo sợ chạy ngay ra vườn. Thôi, đúng rồi! Đất khô thế này thì hạt đỗ làm sao sống được.

*

Một ngày sau nữa...

Đã mấy ngày liền, hạt đỗ nằm mê man dưới đất. Nó chắc mình khó sống qua ngày hôm nay thì bỗng nhiên, nó thấy toàn thân mát lạnh. Nó tỉnh hẳn lại và nhận thấy có một làn nước mát thấm qua mặt đất vào người nó. “Thế là mình sống rồi!” Nó nghĩ vậy và cựa mình khoan khoái.

Hôm sau, hôm sau nữa, nó cũng thấy như vậy. Cứ sáng ra, khi nó vừa ngủ một giấc ngon lành tỉnh dậy, nó lại được uống một dòng nước mát lạnh. Hạt đỗ thấy mỗi ngày một khỏe thêm ra.

Và đến sáng ngày thứ tư, hạt đỗ bỗng thấy trong người đổi khác lạ thường. Hạt đỗ bỗng nứt ra một kẽ và ở kẽ ấy một mầm non nhú ra. Một ngày sau nữa, cái mầm non đội đất chui lên.

Bé reo lên sung sướng khi thấy hạt đỗ đã nảy mầm. Hai chiếc lá non bé tí tẹo nhưng rất kiêu hãnh ngẩng đầu nhìn Bé.

Đối với Bé, việc cây đỗ nảy mầm thật là một điều kỳ liệu. Bé đã học sinh vật đâu.

Bé vào khoe với mẹ:

— Mẹ ơi! Cây đỗ của con đã nảy mầm.

Bé vào khoe với mẹ.

— Đấy là do công tưới bón của con. Bây giờ thì không những phải tưới mà còn phải che nắng cho nó nữa đấy.

Bé lại ngạc nhiên lần nữa:

— Sao mẹ bảo cần phải có ánh sáng?

Mẹ bật cười:

— Nó rất cần ánh sáng. Nhưng nếu nắng quá, nó sẽ chết. Cũng như con, nếu đi nắng lâu không đội mũ, con sẽ bị cảm!

Bé sung sướng:

— Đúng rồi mẹ nhỉ! Có thế mà con không hiểu! — Bé tự trách mình sao ngốc thế.

Ngày hôm đó, cây đỗ con được che cái ô bằng một tàu lá chuối.

*

Cây đỗ giờ đây đã trở thành một giàn đỗ. Thấp thoáng trong những cành lá xanh đã có những bông hoa đỗ tím nhạt. Và chính những bông hoa ấy đã kể lại câu chuyện về cô bé và hạt đỗ!