← Quay lại trang sách

6 -HAI CHỊ EM

Loài chim thường rất yêu thích trẻ con. Nên ở căn nhà gác hai này, từ khi có hai cô bé dọn đến ở thì những loài chim cũng đến làm tổ trên những cây cao ngay cạnh dãy. Chúng cũng đùa vui và chuyện trò ríu rít chẳng kém gì hai cô bé.

Chúng thường hay hót vào những ngày trời đẹp. Một buổi sáng mùa hè đẹp như hôm nay, cũng đáng để cho chúng cất cao tiếng hót. Những sợi mây hồng mỏng như tơ vương nhẹ trên bầu trời. Các bạn chim rủ nhau hòa một bản nhạc vui. Chích chòe giọng lanh lảnh, họa mi giọng trong và cao vút, sơn ca véo von. Rồi sẻ, khuyên giọng líu lo vui tươi...

Bên cửa sổ, hai cô bé ngừng chơi để nghe chim hót và bàn tán về chúng.

Chị hỏi em:

— Chị đố em con chim gì lông nâu mỏ vàng, đang đậu trên cành kia kìa?

Em nhìn theo tay chị, lắc đầu:

— Em chịu! Thế em đố chị đấy!

— Chị cũng chịu!

Em cười chế:

— Thế mà cũng đòi đố!

Em lại đưa mắt tìm một con chim khác và hỏi chị:

— Em đố chị: con chim gì lông màu xanh xanh, mỏ đỏ, đang đậu trên cành phi lao kia kìa!

— Em cũng chịu!

Chị nhìn theo tay em, lắc đầu:

— Chị chịu đấy! Thế em bảo con chim gì nào?

— Em cũng chịu!

Chị trề môi:

— Thế mà còn nói người ta!

Nếu có mẹ ở nhà, chắc chúng đã kéo nhau vào hỏi mẹ. Nhưng mẹ đi làm vắng.

Trong khi hai chị em đố nhau như vậy, bọn chim cũng bàn tán về hai cô bé không kém phần sôi nổi.

Chim sẻ hỏi chim khuyên:

— Tớ đố cậu hai cô bé kia, ai là chị, ai là em nào?

Chim khuyên ngắm hai cô bé một lúc rồi lắc đầu:

— Tớ chịu, họ giống nhau quá! Khuôn mặt giống nhau này, ăn mặc cũng giống nhau này! Cậu thử đoán xem nào?

— Tớ cũng chịu!

Chim khuyên mổ nhẹ vào đầu bạn:

— Tưởng biết mới đố người ta chứ!

Chim sẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với chim khuyên:

— Có điều tớ có thể đoán biết được là: cái cô bé tóc đen, lông mày rậm kia chắc là một cô bé hay ăn mà lại ở bẩn nữa.

Chim khuyên ngạc nhiên hỏi:

— Vì sao thế?

— Thì cậu xem đấy! Mép cô ta dính đầy vụn bánh, mặt thì lem luốc.

Chim khuyên tỏ vẻ phục lắm:

— Ừ nhỉ, cậu tinh thật đấy!

Câu chuyện của chúng đến đây phải ngừng lại vì chiếc loa truyền thanh mắc ngay trên cành cây chúng đậu đã phát ra một bản nhạc sôi nổi quen thuộc.

Trong cửa sổ, hai cô bé cũng ngừng chơi. Chị bảo em:

— Bé ơi! Mẹ sắp về rồi. Chúng mình đừng chơi nữa. Bé để cho chị rửa mặt cho bé nhé!

— Ứ ừ! — em lắc đầu nguây nguẩy.

— Mặt bẩn lắm! Mẹ về mẹ chẳng yêu đâu!

— Ứ ừ! Rửa mặt đau lắm!

Chị lại ngọt ngào dỗ:

— Chị sẽ rửa rất khẽ, rất êm. Không đau đâu. Mấy lại, em xem kìa, bầy chim đang nhìn em đấy. Chúng chẳng thích chơi với những cô bé bẩn đâu. Chúng sẽ dọn đi nơi khác đấy!

Nghe thấy thế, bé ngẩng đầu nhìn bọn chim. “Ừ nhỉ, chúng đang nhìn mình thật”. Bé nghĩ thế và bằng lòng cho chị rửa mặt ngay. Bé sợ những con chim sẽ bay đi nơi khác mất.

Trên cây phi lao, chim sẻ bỗng kêu rối rít:

— Biết rồi! Biết rồi!

Chim khuyên ngạc nhiên hỏi:

— Gì thế? Gì thế?

— Ứ ừ! Rửa mặt đau lắm!

— Cậu trông kìa! Tớ đoán ra rồi nhé! Cái cô bé đang cầm khăn rửa mặt cho cô bé kia nhất định là cô chị. Đúng không nào?

Một lần nữa, chim khuyên lại phục chim sẻ là tài. Chúng vui sướng như vừa phát hiện một điều kỳ lạ. Sẻ và khuyên bèn cao giọng hát một bài. Chúng cố uốn giọng thật trong, thật hay. Vì chúng có ý tặng bài hát này cho những cô bé ngoan.