Tập 2
HẠ ĐOAN xuống xe, tay xách chiếc túi lầm lũi đi trong bóng tối. Mưa lất phất rơi trên vai nàng. Mặc, cái lạnh ngoài trời không thấm gì so với nỗi đau ở trong lòng nàng. Nếu như Vũ đau đớn vì thất vọng, nàng còn đau đớn nhiều hơn.
Sáng hôm đó, nàng đã cố gắng ở lại chờ chàng. Suốt ngày rồi cả đêm hôm sau, Vũ vẫn biền biệt. Một đêm không ngủ khiến cho Hạ Đoan quyết định ra đi, xa Vũ mãi mãi...
Áng mây đen trên trời đã che phủ hẳn vầng trăng non. Nàng cố giương mắt nhìn hai bên đường. Một bảng hiệu cho nàng biết nơi nàng đứng là huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng. Ôi! Nàng đã đi xa đến thế ư? Nếu chiếc xe không dừng lại ở đây bỏ khách, có lẽ nàng còn đi xa hơn thế nữa.
Mưa bắt đầu rơi, gió cũng thổi mạnh. Cái lạnh cao nguyên như quét vào da. Nhà hai bên đường hầu hết đã đóng cửa. Hạ Đoan cố tìm kiếm một gian hàng bán áo lạnh. Nàng cảm thấy hàm răng của mình sắp va vào nhau.
Càng đi, Hạ Đoan càng thấy buốt giá. Hai chân nàng càng lúc càng nặng trịch. Mọi vật trước mặt Hạ Đoan như chao đảo, lung linh. Cảm giác thấy không còn sức lực, thấy một căn nhà nhỏ ven đường còn mở cửa, Hạ Đoan cố lê bước vào trước cánh cửa. Hình như có bóng người bước ra, Hạ Đoan khuỵu xuống. Ai đó đã nhấc bổng nàng vào trong.
Căn phòng ấm áp vẫn không làm Hạ Đoan bớt lạnh. Nàng dần dần thấy rõ khuôn mặt một người đàn ông. Anh ta người dong dỏng cao mang kính cận.
- Cô ơi! Cô có mang áo quần theo không? Cô đã ướt cả rồi.
Hạ Đoan cố mở túi xách nhưng những ngón tay tê cứng, không chịu sự điều khiển của nàng. Chúng lóng ngóng chẳng sờ được mớ đồ đạc bên trong. Thấy vậy, người chủ nhà lên tiếng:
- Xin lỗi. Để tôi giúp cô nhé. Cô lạnh lắm rồi.
Cái lạnh đã khóa cứng miệng của nàng, khiến một lời cám ơn cũng không thoát ra được. Điều đó làm nàng giận mình, nước mắt ứa ra hòa với nước mưa còn ướt đẫm trên mặt.
Khi người đàn ông nhét vào tay nàng mớ áo quần, Hạ Đoan vẫn chưa mở miệng được. Nàng chỉ biết mở to đôi mắt biết ơn mà nhìn. Đôi mắt đang có nước mắt vây quanh và chàng trai chủ nhân thoáng ngỡ ngàng.
Anh chàng chỉ vào trong nhà:
- Xin cô tự nhiên vào phòng ấy thay áo quần. Đừng ngại. Tôi không phải là người xấu đâu.
Hạ Đoan không sợ, nàng đâu còn gì nữa để mà giữ gìn, chỉ muốn mau mau được mặc ấm mà thôi.
Khi trở ra, Hạ Đoan đã thấy trên bàn có ly sữa nóng. Vị chủ nhà đang ngồi trên ghế anh ta chỉ ly sữa nói:
- Cô uống ly sữa này đi.
Mái tóc ướt đẫm tuy đã được chải suông, nhưng đôi môi Hạ Đoan vẫn còn tái ngắt, cả khuôn mặt, dáng vẻ của nàng dưới ánh đèn vẫn còn bơ phờ, tiều tụy. Giọng nàng còn run run:
- Cám ơn anh. Tôi... làm phiền anh quá.
Vị chủ nhà cười, nụ cười trông cũng dễ mến.
- Có gì đâu. Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có khá hơn trước chưa?
Hạ Đoan khoanh tay cho ấm, vừa nói:
- Vâng, đã ấm hơn nhiều so với lúc nãy rồi. Nếu không có anh, chắc tôi đã chết cóng ở ngoài đường rồi. Mưa to quá.
Chàng trai cầm ly sữa trao tận tay nàng:
- Nào, cô uống sữa đi. Sữa nóng sẽ làm cô dễ chịu hơn.
Bụng nàng sôi lên khi ngửi được cái mùi thơm dễ chịu. Nàng hớp từng ngụm, nhưng khi thấy đã nguội, Hạ Đoan uống liền một hơi. Sau đó còn chắt đến giọt cuối cùng. Chàng trai chăm chú nhìn nàng và hiểu ra nàng còn đói.
- Nhà tôi không còn gì để ăn cả, tôi pha cho cô thêm một ly sữa nhé.
Cảm thấy ngại, nhưng vì đói quá, Hạ Đoan gật nhẹ:
- Thú thật là từ sáng đến giờ, tôi chưa ăn gì cả, xin anh thêm một ly vậy.
- Không sao đâu. Sữa nhà tôi không thiếu đâu.
Uống hết ly sữa thứ hai, Hạ Đoan thấy trong người như được tiếp sức, sự mỏi mệt, cái lạnh cũng vơi đi phần nào.
- Cám ơn anh đã không làm ngơ khi thấy tôi.
Chàng trai nhìn Hạ Đoan, thăm dò:
- Hình như cô không phải là người ở đây?
- Vâng tôi.... nhà tôi ở cách đây đến mấy trăm cây số lận.
- Cô đến đây để thăm bà con ư?
- Hay đi buôn bán làm ăn?
- Cũng không phải. Tôi.... - Hạ Đoan cố gắng nở nụ cười để không rơi nước mắt.
Thấy Hạ Đoan có vẻ đau buồn, chàng trai hiểu ý nói:
- Nếu khó nói ra thì thôi. Tôi chỉ muốn giúp cô nên mới hỏi cho rõ vậy thôi.
Hạ Đoan đưa mắt ra ngoài trời. Mưa vẫn còn rơi. Cái đau thể xác vừa nguôi, giờ nỗi đau tinh thần lại ập đến. Nàng tự nguyền rủa chính mình. Nàng đã cãi lời khuyên của cha mẹ để rơi vào tình cảnh này. Việc gì nàng phải trốn tránh sự thật? Nàng không còn xứng đáng nữa.
Cay đắng nghĩ vậy, Hạ Đoan tự vùi dập mình:
- Tôi là một kẻ đã trải qua quá khứ dơ bẩn. Một cô gái ăn sương muốn làm lại cuộc đời. Quê hương tôi, gia đình tôi trong sạch và thanh cao, tôi không muốn làm ô uế thanh danh của họ. Vì vậy tôi quyết định bỏ đi thật xa.
Không biểu lộ chút ngạc nhiên nào, chàng điềm đạm nhìn nàng:
- Cô đã đến đây bao giờ chưa?
Hạ Đoan lắc đầu:
- Tôi chỉ biết đến thành phố Đà Lạt, còn ở đây thì mới đặt chân lần đầu.
- Vậy cô định làm gì ở đây?
- Trước mắt, tôi sẽ tìm nhà trọ, sau đó sẽ tìm việc làm.
- Cô có thể làm gì?
Hạ Đoan sực tỉnh vì câu hỏi của người chủ nhà. Nàng biết làm gì đây?
- Ờ... tôi nghĩ từ việc lao động đến làm thư ký.... gì đó. Tôi có thể làm được.
Chàng trai nheo mắt nhìn Hạ Đoan, vẻ không mấy tin tưởng. Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ giương mồm lý sự, nhưng giờ như còn thú đã bị thương, Hạ Đoan thấy mình chẳng là gì cả.
Tiếng tích tắc của đồng hồ treo trên tường như muốn nhắc nhở thời gian. Hạ Đoan hỏi:
- Ở đây có nhà trọ không anh?
- Khoảng gần nửa cây số có một nơi cho khách trọ.
Mưa ngoài trời còn giăng giăng. Nghĩ đến cái giá buốt bên ngoài, Hạ Đoan rùng mình.
Quay lại, chạm vào cái nhìn nửa tin nửa ngờ của chàng trai, Hạ Đoan thấy mình không thể nấn ná thêm nữa.
Thế là Hạ Đoan cầm chiếc túi xách mang lên vai rồi đứng dậy:
- Một lần nữa, tôi xin cảm ơn anh. Chúc anh gặp nhiều may mắn.
Tiếng sấm chớp vụt lóe lên bầu trời làm người chủ nhà ái ngại. Có lẽ anh ta hơi ray rứt khi không thể giữ cô gái xa lạ Ở lại.
- Xin cô thông cảm. Tôi ở đây chỉ một mình tôi không muốn người ta dị nghị. Nhất là khi cô...
Hạ Đoan cười buồn:
- Là một cô gái chẳng ra gì, chắc là anh muốn nói như vậy phải không?
Trước sự im lặng của chàng trai, Hạ Đoan chua chát nói:
- Không sao đâu. Tại tôi chuốc lấy mọi chuyện, nên bây giờ phải gánh chịu hậu quả. Tôi cũng là một con người có giáo dục, xin anh hãy yên tâm. Xin chào anh.
- Khoan đã! - Chàng trai vụt ngăn lại - Trời còn mưa to lắm, cô cứ ngồi nán lại một chút cũng không sao mà.
Hạ Đoan ái ngại nhìn chàng trai. Thật ra bây giờ nàng thèm một chỗ để ngả lưng, nhưng nàng hiểu chỗ đó không thể là nơi này.
Có lẽ chàng trai vẫn còn thắc mắc về nàng:
- Cô xinh đẹp như vậy, việc gì phải làm cái nghề ấy?
Hạ Đoan ngẩn người nhìn anh chủ nhà. Quả là nàng không chuẩn bị cho câu trả lời này.
- Tôi.... vì tôi bị bạn bè quyến rũ. Với lại, cũng tại tôi tham tiền.
Vẻ thất vọng hiện lên mặt chàng trai, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản:
- Rồi bây giờ, vì sao cô lại có ý định hoàn lương?
- Đơn giản, vì tôi thấy cuộc đời phong trần như vậy là quá đủ.
- Cô ăn nói trôi chảy lắm, có lẽ cô cũng được học hành đến nơi đến chốn phải không?
- Vâng, hết lớp mười hai.
Chàng trai gật gù, những cô gái ăn sương đã tiếp xúc với đủ loại người, họ bao giờ cũng lão luyện trước tuổi. Và những lời nói của họ cũng khó mà tin.
Nhưng chàng trai cũng muốn hiểu rõ thêm một tầng lớp mà trước giờ chỉ nghe nói chứ chưa hề tiếp xúc.
- Ba mẹ cô có ngăn cản cô không?
- Ba mẹ tôi là người tử tế. Hai người dậy dỗ tôi rất nhiều. Nhưng một bước lỡ sa chân, tôi không còn đường để quay lại.
- Bậc cha mẹ nào cũng rộng lòng đối với con. Sao cô không trở về nhà? Ba mẹ cô nếu đúng là người tử tế thì sẽ khoan dung cho cô thôi.
- Chính vì biết là cha mẹ tôi khoan dung nên tôi không thể quay trở lại. Vì tôi không thể tự tha thứ cho chính mình.
Chàng trai khoanh tay, mắt hơi nheo lại:
- Cô có vẻ nghiêm khắc với bản thân lắm. Vậy mà vấp ngã, tiếc thật.
- Chỉ là buổi đầu tôi đã quá tự tin nơi mình, tôi đã rơi vào bẫy của chính tôi.
Nghe Hạ Đoan nói năng lưu loát rồi nhìn vẻ mặt buồn buồn thanh thoát của cô gái, vị chủ nhà không thể hình dung được trước mặt mình là cô gái hành nghề nhơ nhớp.
- Vậy cô có tin vào tương lai của cô hay không?
Hạ Đoan im lặng. Nàng cảm thấy hụt hẫng mất niềm tin và muốn đày đoa. mình. Còn gì là tương lai nữa chứ?
- Tôi không biết nữa. Trước mắt tôi vẫn còn là màu xám. Những ngày sắp tới, chắc là thử thách sẽ còn rất nhiều.
- Còn cái nghề ấy, cô có tin là sẽ dứt bỏ được không? Người ta bảo nếu chân đã lấm bùn thì không còn gì để giữ nữa.
- Tôi không nghĩ như vậy đâu. Nhưng rõ ràng con đường đi của tôi sẽ không phẳng lì.
- Cô mảnh mai như vậy, có thể chịu đựng được thử thách hay không?
Hạ Đoan cúi đầu suy nghĩ:
- Tôi sẽ cố gắng. Bây giờ tôi đang tự khuyên mình như vậy.
Vị chủ nhà như hút bởi câu chuyện của cô gái. Đột nhiên anh muốn thử thách.
- Có thể đêm nay mưa suốt.
Hạ Đoan nhìn trời, bên ngoài trời tối đen như mực. Mưa tuy không nặng hạt, nhưng vẫn rơi đều.
- Có lẽ tôi phải đi thôi.
- Cô ở lại đi.
Hạ Đoan ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh chủ nhà. Không có một vẻ gì khách sáo trong lời đề nghị của anh.
- Anh không ngại chứa chấp một cô gái như tôi sao? - Hạ Đoan hỏi, tự nhiên nghe mũi nóng ran.
Chàng trai cận thị lắc đầu:
- Tôi không ngại. Đêm mưa gió thế này, chẳng ai xét hộ khẩu đâu.
- Anh làm nghề gì?
- Bác sĩ.
Hạ Đoan giật mình. Cái nghề thanh cao ấy gợi nhớ câu chuyện hứa hôn của nàng. Ba mẹ của Quốc Trung cũng là bác sĩ. Đột nhiên nàng cười khẽ.
Chàng trai ngạc nhiên:
- Tại sao cô lại cười?
- Tôi cười chuyện khác cơ. Tôi cũng có người quen làm nghề như anh. Nhưng mà thôi, tôi không muốn làm anh khó xử đâu.
- Tôi chẳng thấy khó xử lắm - Chàng trai chép miệng nói - Tôi có cảm giác cô không đến nỗi nào.
Hạ Đoan nhìn quanh. Căn phòng nhỏ hẹp chỉ để vừa vặn một cái giường cá nhân, một tủ vải đựng áo quần.
- Anh không sợ tôi gạt anh sao?
- Không. Tôi không tốt đến nỗi cho cô ở lại đây mà không có điều kiện.
Hạ Đoan hơi thất vọng, nhưng nàng biết mình không thể đòi hỏi hơn nữa.
- Anh muốn điều kiện gì?
Anh chủ nhà ngập ngừng:
- Cô.... qua đêm với tôi.
Hạ Đoan giật nẩy người kêu lên:
- Sao ăn nói hồ đồ như vậy?
Chàng trai nhìn nàng chăm chăm rồi bật cười:
- Sao lại hồ đồ?
Hạ Đoan tức giận:
- Anh đừng nghĩ ban bố cho tôi hai ly sữa, cho tôi trú mưa một lúc là có thể nói bậy bạ được.
Chàng trai nghiêng đầu vẻ thú vị:
- Tôi bắt đầu nghi ngờ cô rồi đấy. Tất cả những cô gái ăn sương không bao giờ bất ngờ vì một đề nghị như vậy đâu.
Nhận ra mình để lộ sơ hở, Hạ Đoan lấy lại vẻ bình tĩnh:
- Anh sai rồi. Khi nãy tôi đã nói với anh là tôi cảm thấy sự nhơ nhớp của cuộc đời thế là đủ, tôi không muốn dấn thân vào nữa.
Chàng trai vẫn nghi ngờ:
- Nhưng tôi nghĩ, cô là người biết suy nghì, biết ơn nghĩa, chẳng lẽ cô không định đền ơn cho tôi sao?
- Anh muốn tôi đền ơn anh bằng cái cách đó ư? - Hạ Đoan nghe đầu nhức như búa bổ.
Chàng trai gật đầu nhìn nàng. Bao thiện cảm dành cho người chủ nhà không còn, Hạ Đoan đứng dậy, dù người đã bắt đầu nóng ran.
- Tôi thất vọng quá, tôi nghĩ không còn gì để ở lại đây nữa. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.
- Khoan đã! - Chàng trai bước đến trước mặt nàng - Cô không phải là cô gái giang hồ, tôi biết như vậy. Từ nãy giờ, tôi chỉ muốn thử cô mà thôi.
Hạ Đoan cười, nụ cười thật buồn. Nàng bước qua vị chủ nhà trẻ tuổi, lần trong bóng tối mà đi.
Nhưng đi được một đoạn, Hạ Đoan cảm thấy chút sức lực gắng gượng cuối cùng để tỏ ra vững vàng trước mắt người chủ nhà đã hết. Cô xiêu vẹo bước đi, hai ba lần trượt ngã. Mưa vẫn trút xuống người cộng với cái giá lạnh cao nguyên khiến cho bàn chân nàng nặng như đá.
Phải đi thôi. Anh ta đang cười nhạo mình đó. Gắng lên Hạ Đoan, lòng tự trọng của mi đâu rồi?
Đến gốc cây ven đường, Hạ Đoan tựa lưng vào, tay chân nàng mỏi nhừ. Cái túi xách chỉ có vài bộ đồ bỗng nặng như chì, tuột xuống khỏi tay. Hạ Đoan định cúi người xuống nhặt, cả thân nàng đổ ập xuống không gắng được nữa. Mọi vật chơi vơi, nàng bồng bềnh chẳng còn phân biệt mơ hay thật.
Trong khi đó, chàng trai cận thị cứ đi tới đi lui trong phòng, bứt rứt không yên. Cuối cùng anh nhìn cánh cửa đóng im im. Cánh cửa mà khi nãy gài chốt, anh vừa thở ra nhẹ nhàng với cảm giác vừa làm xong việc tốt. Bây giờ cánh cửa ấy như đang tố cáo anh.
Mình làm sao vậy? Rõ ràng là cô ấy đang sốt. Là bác sĩ, mình hiểu hơn ai hết chuyện ấy mà.
Một tiếng gọi khác lại vọng lên trong đầu chàng:
- Nhưng mình có thể làm gì chứ? Ban đêm một trai một gái ở trong một nhà, ai mà tin là trong sáng? Kiều Bạch chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.
- Nhưng đoạn đường này vắng quá, cô ấy là người lạ, không biết có đi tới nhà trọ hay không. Rủi có chuyện gì xảy ra, mình sẽ hối hận không kịp.
Suy đi nghĩ lại, chàng trai quyết định mở cửa, cầm đèn pin ra ngoài. Đường mưa trơn trợt, người đang khỏe mạnh như anh mà còn phải rùng mình ớn lạnh trước không khí bên ngoài.
Ánh đèn được rọi khắp nơi mà không thấy bóng cô gái đâu cả. Chàng trai phân vân, nữa mong cô nàng đã đi qua đoạn đường tối, nửa mong được trông thấy nàng.
Đi thêm một chút nữa, chàng trai rọi đèn pin ra xa vẫn không thấy dấu vết gì, chàng trai quyết định đi trở lại. Có lẽ mình quá lo đấy thôi, cô ấy chắc đã đi xa rồi.
Chợt anh khựng lại. Chiếc túi xách trông quen quen đang nằm dưới vũng nước đọng. Anh hất ngược chiếc đèn pin vào trong, cô gái đang nằm sấp trên bãi cỏ, tóc tai rũ rượi.
Không còn suy nghĩ gì nữa, chàng trai bế xốc cô gái quay trở về. Đặt cô gái trên salon, chàng trai lấy khăn lau tóc, lau chân, người cô gái nóng như lửa đốt, còn tay chân thì lạnh như đá. Làm sao bây giờ?
Sau một giây suy nghĩ, chàng trai quyết định thật nhanh. Chàng chỉ mở đèn nhỏ, rồi cởi lớp áo quần ngoài đang ướt đẫm của cô gái. Sau đó lấy mềm quấn dưới chân, đầu thì đắp khăn lạnh, và đổ thuốc vào miệng nàng.
Cô gái vẫn mê man. Chàng trai lại bế nàng vào phòng rồi khép cửa.
Bỗng nàng rên nho nhỏ:
- Mẹ Ơi! Lạnh quá....
Chàng trai dừng bước rồi quay lại giường nhìn nàng. Một khuôn mặt trái xoan không chút son phấn. À, bây giờ chàng mới nhớ ra từ lúc nàng xuất hiện đầu tiên ở nhà này, nàng không hề tô son điểm phấn không có cô gái giang hồ nào lại quên làm việc ấy khi đi ra khỏi nhà, dù là cô gái đã bắt đầu hoàn lương.
Nàng trông thật lạ. Chàng ngắm trộm nàng một lúc rồi thở dài lui ra ngoài. Ngày mai, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra hay không?
Khi chàng trai thức dậy thì xunh quanh vẫn còn yên ắng. Anh bật dậy, rời ghế salon đi vào phòng. Mền gối đã sắp xếp thật ngăn nắp. Cô gái đâu rồi, một chút nghi ngờ làm chàng lo lắng. Đời này rất nhiều chuyện lừa lọc gạt gẫm nhau.
Mọi thứ trong nhà chàng vẫn còn y nguyên. Từ chiếc xe, tivi, dàn compact... tât cả vẫn ở yên chỗ cũ. Chàng trai thở phào nhưng cũng chợt bâng khuâng. Cô gái ra đi không một lời từ tạ.
Chàng trai trở vào phòng, chợt thấy chiếc kẹp có hình hoa mai để trên bàn. Của cô ấy để quên. Tối qua, khi lau tóc, anh đã trông thấy chiếc kẹp này.
Chàng trai nâng niu chiếc kẹp rồi kéo hộc tủ bỏ vào. Có thể chàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ấy, thì xem đây là kỷ niệm cũng được. Còn nếu có duyên thì gặp lại, chiếc kẹp trả lại cô chủ sẽ làm nàng vui.
Chợt chàng trai trông thấy một mảnh giấy nhỏ xếp làm tư nằm ở một góc. Chàng vội vàng cầm lấy mở ra xem.
"Chuyện đêm qua như một giấc mơ vậy. Giữa lúc tôi đau buồn, thất vọng, anh đã mang đến cho tôi sự ấm áp của tình người. Ơn này, tôi sẽ không bao giờ quên. Tiếc là không có dịp để đền đáp.
Ra đi mà không chờ để chia tay người ơn, tôi rất lấy làm tiếc. Một lần nữa xin anh nhận nơi tôi lòng biết ơn vô cùng.
Cô gái".
Chàng trai đọc đi đọc lại lá thư đến vài lần mà vẫn cảm giác cô gái như mới lẩn quẩn ở đâu đây. Chữ viết cô gái vừa mềm mại vừa bay bướm. Còn giọng văn thì không vụng về chút nào. Cô gái là ai nhỉ? Lòng chàng rối lênvới bao ý nghĩ.
- Trung ơi! Anh Trung ơi!
Tiếng gọi của cô gái từ cửa vọng vào làm Trung chợt tỉnh mộng. Anh cẩn thận ép lá thư vào quyển sách rồi bước ra.
- Kiều Bạch à! Mới sáng sớm đã có tiếng em rồi.
Cô gái tóc hớt tém bước vào, mắt lúng liếng nhìn quanh:
- Em phải đến kiểm tra xem có cô nào ở đây không?
Đây là câu nói bình thường của Kiều Bạch mỗi khi đến sớm. Nhưng nay, Trung thấy chột dạ. Chàng lảng chuyện:
- Sao, đến rủ ăn sáng hay làm gì đây?
Kiều Bạch nũng nịu:
- Chứ còn gì nữa. Sau khi ăn, anh và em đến phòng mạch xem coi có vừa ý anh không?
Trung chiều chuộng:
- Anh của em thiết kế chắc chắn là anh yên tâm rồi. Nhưng còn phụ tá thì sao? Em không giúp anh được hả?
Nhún nhảy xung quanh Trung, Kiều Bạch cong môi:
- Em đâu có thời gian. Nhưng em đã đăng báo tuyển người rồi. Anh yên tâm đi.
- Ừm. Anh chọn hay em chọn?
- Em chứ. Em muốn chọn người vừa già vừa xấu.
Tưởng thật, Trung kêu lên:
- Để cho không ai dám vào đây phải không?
Kiều Bạch cười hăng hắc:
- Coi vậy mà dễ tin quá. Nói chứ yên tâm đi. Em chọn người là khách vào ào ào luôn. Kỳ này mình trang hoàng lại phòng khám, lại tuyển phụ tá mới, em tin là việc làm ăn sẽ khá hơn.
Trung nhìn Kiều Bạch cười cười. Chàng chợt nhớ đến cô gái tối qua...
Khiết Vũ gục đầu lên bàn làm việc mà nghe rã rời. Tất cả mọi việc xảy ra như một giấc mơ. Chàng vừa là người mới cưới vợ, nhưng lại là người cô đơn. Sự thật đối với chàng sao mà cay đắng như vậy.
Thanh Huyền đặt tay lên vai anh trai, an ủi:
- Thôi anh Vũ. Anh đừng lo nghĩ nhiều nữa, hãy cố gắng tìm cho ra chị Hạ Đoan đi anh.
Vũ ngẩng đầu lên, cười khan:
- Tìm ư? Để làm gì?
Huyền rụt tay lại, kéo ghế ngồi bên cạnh:
- Hai người đã là vợ chồng rồi, có chuyện gì anh phải bình tĩnh suy xét chứ.
- Bình tĩnh ư? Nếu em bị người ta lừa dối trong lúc em đã đặt trọng niềm tin vào họ, vậy em có hận không?
Nhìn anh trai một lúc, Huyền thở dài:
- Hãy nghe em nè anh Vũ, em cảm thấy rất tàn nhẫn đối với chị Đoan. Mặc dù gia đình cản ngăn, chị ấy vẫn bỏ tất cả để đến với anh, danh dự của người con gái lớn hơn mọi thứ.
Khiết Vũ nóng nảy ngắt lời:
- Nhưng cô ta đã lừa anh.
- Cụ thể là việc gì? Em có thể biết được không?
Vũ im bặt. Chàng cảm thấy giận mình, hận Hạ Đoan, nhưng không thể nói ra cái sự thật của sự việc. Chàng không thể nói với bất cứ ai về chuyện Đoan không còn là con gái. Lương tâm chàng không cho phép.
Nhìn thái độ của Vũ, Thanh Huyền cố gắng thuyết phục:
- Cho dù chị ấy có lỗi gì đi chăng nữa, thì cũng đã là vợ của anh rồi. Mọi người sẽ nhìn anh ra sao nếu như biết chị ấy ra đi chỉ sau vài ngày chung sống với anh. Những lời than oán, trách móc, anh có chịu đựng nổi hay không?
- Anh không xua đuổi, không có lỗi với cô ấy. Tự cô ấy ra đi.
- Hạ Đoan là cô gái có học và có lòng tự trọng. Nếu anh không tỏ thái độ gì thì Hạ Đoan không bỗng dưng ra đi. Sự ra đi của cô ấy không làm anh lo lắng hay sao?
- Sao em biết anh không lo? - Khiết Vũ đau khổ nói - Mấy đêm qua, anh không hề chớp mắt.
- Vậy sao anh không đi tìm?
Vũ lắc đầu:
- Tự cô ấy bỏ đi thì phải biết cách mà quay trở lại.
Biết tính tình nóng nảy của anh trai mình, Huyền than thở:
- Trời ơi! Sao tôi lại có ông anh cố chấp như thế này chứ? Tính tình anh nóng nảy chắc chắn là anh đã xúc phạm đến Hạ Đoan rồi. Nếu anh không đi tìm, có thể chị ấy sẽ không bao giờ trở lại.
Vũ một mực giữ ý kiến của mình.
- Em đừng nói nữa. Anh sẽ không đi tìm đâu.
Vũ ơi! Có khi nào chị ấy tìm đến cái chết hay không? Nếu tuyệt vọng như chị ấy biết đâu em cũng sẽ xử sự như vậy đó.
Lời nói của em gái làm Vũ rung động, Hạ Đoan đã thất bại lần đầu, lần thứ hai tưởng đâu hạnh phúc, nhưng lại tan vỡ thế này, không biết cô ta có chịu nổi hay không? Có lần chính chàng cũng đã nghĩ là nàng tự vận, nhưng cũng chính Hạ Đoan nói cho anh biết nàng không phải là người yếu đuối như vậy.
Nghĩ thế, Vũ bình thản nói:
- Hạ Đoan gan lì lắm, cô ta không tìm đến cái chết đâu.
Ngẫm nghĩ một lúc, Thanh Huyền gật đầu:
- Đúng rồi. Nếu không gan lì, Hạ Đoan sẽ không dám bỏ tất cả, bất chấp cả sự ngăn cản của ba mẹ để theo anh đâu. Nếu là em, yêu ai cách mấy, em cũng không có được cái gan như chị ấy.
Lời nói của Thanh Huyền không khỏi làm Vũ xao động. Chàng đau khổ nói:
Anh cũng đã thương Hạ Đoan hết lòng, thương còn hơn cả bản thân anh nữa kìa.
Chỉ cần cho anh biết sự thật mọi việc, anh sẽ bỏ qua tất cả. Đằng này, cô ta nghĩ anh là thằng ngốc...
Càng nói, Vũ càng giận:
- Mà thôi, anh không muốn ai nhắc tên cô ấy nữa. Em đừng nói gì nữa cả. Anh biết tự lo cho mình rồi.
- Anh bảo anh tự lo ư? Làm sao em yên tâm cho được. Chỉ có mấy ngày mà xem anh kìa, tóc tai bù xù, râu ria không cạo. Em biết là anh còn thương chị dâu của em.
Khiết Vũ khoát tay đứng lên, vẻ chấm dứt chuyện:
- Em rót cho anh ly nước đi.
Huyền nhanh nhẹn lấy nước cho anh. Vũ vuốt tóc, bước lại cửa sổ hít thở. Có lẽ chính chàng phải biết chủ động tìm quên.
Đón ly nước trên tay Huyền, Vũ hỏi:
- Nguyễn và Hạnh đâu, sao anh không thấy kìa?
- Nghe nói đi hưởng tuần trăng mật, chắc về rồi.
Vũ cúi mặt cười buồn. Cả hai đám cưới cùng ngày. Một đôi thì rạng rỡ hạnh phúc, còn chàng thì thất lạc, cô đơn.
Huyền vẫn vô tình:
- Chị Hạnh cũng có phước, nhờ gia đình anh Nguyễn giàu có. Hai người chẳng phải lo toan vất vả nhưanh chị dâu.
Vũ cau mày:
- Hừ! Còn anh mày cái gì cũng dở, đúng không?
Biết làm anh trai chạnh lòng, Huyền vuốt ve tay áo Vũ:
- Em đâu có ý đó. Thấy người ta, em thương anh với chị Đoan hơn.
Vũ nhăn nhó:
- Nữa, lại nhắc nữa.
Chợt có tiếng gọi:
- Vũ ơi!
Nguyễn đi tới, thấy có Huyền liền nói:
- Chà! Hai anh em bàn tính chuyện gì vậy? Có bí mật không?
Vũ bước đến phát nhẹ lên vai bạn:
- Bí mật khi khô gì. Sao, đi chơi vui vẻ chứ?
Nguyễn tươi cười:
- Vui nhưng đường xa mệt quá.
Nghĩ hai anh chắc chắn sẽ có chuyện nói với nhau, Huyền nói:
- Thôi, các anh trò chuyện đi nha. Em đi à.
Nguyễn hỏi với theo Huyền:
- Hôm nay em không đi công tác sao?
- Vừa mới về đó anh - Huyền vừa đi vừa đáp.
Còn lại chỉ hai người bạn thân, Nguyễn nhìn thẳng Vũ:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Vũ?
Vũ lừng khừng:
- Có chuyện gì đâu.
- Ông đừng có giấu tôi. Xưa nay, tôi luôn xem ông là mẫu người để tôi thán phục. Không có thể vì một lý do vớ vẩn nào đó có thể chia cắt hai người.
Vũ quay trở lại ghế cùng với Nguyễn:
- Việc gì cũng có lý do cả.
- Bất cứ lý do nào cũng không bằng sự hy sinh của Hạ Đoan đối với ông.
Vũ im lặng. Chàng biết thế nào Nguyễn cũng lên án mình giống như mọi người. Có nên nói thật với Nguyễn hay không?
- Vũ à! - Nguyễn lại nói - Ông đừng để mọi người phải thắc mắc bàn tán xôn xao. Hãy đưa ra một lý do nào đó để nói về sự vắng mặt của Hạ Đoan rồi tìm cô ấy về.
Vũ nhếch môi:
- Bọn mình đã chia tay nhau rồi.
- Đừng có nói bậy. Chẳng phải ông đã từng yêu tha thiết Hạ Đoan hay sao?
- Không phải mỗi mình yêu, ông cũng đã từng xao xuyến vì cô ấy phải không?
Nguyễn ngạc nhiên nhìn Vũ:
- Tại sao bây giờ ông hỏi tôi câu này? Chẳng lẽ ông ghen?
Vũ cười khẩy:
- Phải, tôi đang ghen. Hạ Đoan không phải là cô gái trong trắng thơ ngây như tôi tưởng.
Kết luận này hoàn toàn làm Nguyễn bất ngờ. Là đàn ông với nhau, và đã từng chơi chung bao năm, Nguyễn hiểu Vũ không bao giờ đùa với chuyện này.
- Ông... Ông không đùa chứ?
Mặt Vũ danh lại:
- Tôi mà đi đùa cái chuyện phòng thê như thế này ư? Chẳng lẽ tôi như thế nào ông không hiểu rõ ư?
- Chính vì hiểu ông và tận mắt tiếp xúc với Hạ Đoan, tôi mới bất ngờ về những điều ông nói.
Vũ cắn môi:
- Cái tên cô ấy là Hạ Đoan. Tại sao tôi lại bỏ qua ý nghĩa của cái tên đó nhỉ.
Hiểu ý nghĩa câu nói của bạn khi định nghĩa cái tên Hạ Đoan, Nguyễn nói:
- Đoan ở đây không phải là đoan chính, mà Hạ cũng có nghĩa là thấp hay ở dưới đâu. Không ai lại tự vùi dập con gái mình bằng cái tên như vậy.
Nhận ra mình suy diễn thiếu cơ sở, Vũ thở dài:
- Có thể cậu đúng. Nhưng những gì tôi nhận lại từ Hạ Đoan đã làm tôi tuyệt vọng.
Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vũ, sự ghen tuông, hoang mang làm anh không kịp suy nghĩ chín chắn.
- Nguyễn này! Tôi biết ông cũng đã từng ngấp nghé Hạ Đoan, cô ta cũng được ông đưa đón nhiều lần. Có khi nào ông và Hạ Đoan...
Nguyễn cau mày, gắt:
- Ông nói nhăng nói cuội gì vậy? Đúng, quả tình là tôi rất thích Đoan. Nhưng tôi chưa bao giờ được nắm bàn tay cô ấy. Ông thật là hồ đồ khi cho mình là người có thể vừa quen nhau là yêu thương vồ vập. Hơn nữa, Đoan không phải là người lẳng lơ đâu.
Vũ hụt hẫng, chàng ôm lấy đầu:
- Vậy thì nàng đã thất thân với ai?
Nguyễn lắc đầu:
- Mình không biết. Nhưng Vũ này! Chẳng lẽ chuyện tiết trinh lại quan trọng với cậu đến thế sao?
- Không hẳn vậy. Mình đâu phải là người quá cố chấp. Chỉ cần ngay từ đầu, cô ấy thú thật với mình, mình sẽ bỏ qua tất cả.
- Nhưng thông thường trong những trường hợp như vậy, các cô gái sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nên không muốn nói. Họ nghĩ đơn giản là sau ngày cưới, mọi việc đã xong rồi, dù muốn hay không người chồng cũng phải chịu. Ít ai nóng nảy như ông.
- Đó không phải là nóng nảy mà là phản ứng rất chính đáng đối với người giả dối. Xưa nay ông biết tính tôi mà. Có gì nói thật ra là xong.
Thấy khuyên can cỡ nào cũng không được, Nguyễn thở dài:
- Biết đâu Hạ Đoan có nỗi khổ riêng nào đó thì sao? Ông thiếu bình tĩnh rồi đó Vũ.
- Tôi vẫn không cho mình sai và không hề hối hận khi đòi chia tay với Hạ Đoan. Chúng tôi chưa hề nói nặng nhau một lời. Và cô ấy ra đi là một hành động tự giác. Thế cũng tốt.
Hạ Đoan ôm túi xách vào lòng, mắt đăm đăm nhìn tấm bảng ghi tìm người giúp việc treo trước cửa phòng khám. Đây đúng là địa chỉ trên báo mà nàng cần.
Đứng lâu cũng mỏi, Hạ Đoan ngồi lên lan can, mặt buồn rười rợi. Nàng không ngờ bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng nàng có thể trách ai được chứ? Tất cả là do nàng. Nàng có can đảm vượt qua sự ngăn cản của gia đình, để lập gia đình, thì giờ phải có can đảm chấp nhận gánh vác hậu quả cũng vì tình yêu đó. Nàng không thể sống cách sống như xưa. Giờ nàng có khác gì những người lao động bình thường mua gánh bán bưng mà sáng nay nàng đã gặp đâu?
Một cô gái ăn mặc đúng mốt, chạy chiếc Future bóng lộn vào. Hạ Đoan mừng rỡ bước xuống. Cô gái hất hàm hỏi:
- Bác sĩ chưa tới hả?
Hạ Đoan thất vọng, nàng có đáng bị người ta xem thường như vậy không? Mi nghì gì vậy Hạ Đoan, đến nước này, mi còn treo cao giá ngọc hay sao?
Nghĩ vậy, Hạ Đoan đáp nhỏ:
- Chưa có bác sĩ đến.
Cô gái vênh mặt, tăng ga rồi chạy thẳng. Hạ Đoan tựa vào lan can nhìn theo.
Lát sau, cô gái tóc tém chạy chiếc Dream đến. Cô ta tươi cười nhìn Hạ Đoan:
- Chị chờ lâu chưa?
Có lẽ cô ta tưởng mình là người bệnh. Nghĩ vậy, Đoan dè dặt đáp:
- Cũng hơi lâu.
Cô gái xuống xe, mở cửa và nói:
- Tại tìm chưa ra người giúp việc, nên hổm rày bệnh nhân phải chờ như vậy đó.
Biết cô gái là chủ nhân của phòng mạch, Hạ Đoan bước đến gần.
- Thưa bác sĩ, tôi đến đây không phải để khám bệnh mà để xin việc làm.
Một thoáng thất vọng trong mắt cô bác sĩ trẻ, nhưng cô ta vẫn mở rộng cửa.
- Vậy thì vào đây đi.
Khi ngồi vào chiếc ghế nhỏ ở bàn làm việc, Hạ Đoan nói:
- Hồi nãy cũng có vài người đến khám, nhưng bác sĩ lâu đến họ về cả rồi.
Nghe Hạ Đoan gọi mình là bác sĩ, cô gái có vẻ thích chí lắm. Nhưng cô muốn khoe một chuyện còn hay hơn.
- Ông xã tôi mới là bác sĩ. Còn tôi đang đi học, năm sau mới ra trường. Vì vậy, tôi không có thời gian để phụ ảnh. Tôi là Bạch. Còn chị, chị tên gì nhỉ?
- Tôi tên Đoan.
- Chị bao nhiêu tuổi rồi? Tôi cần một người vừa làm y tá vừa là người giúp việc để coi sóc phòng mạch này.
Nghe mục đích chuyện tìm người của Bạch, Hạ Đoan khấp khởi mừng thầm nhưng nàng muốn biết cho chắc nên nói:
- Nghĩa là cần có người ở đây luôn?
- Vâng, tại đây có thuốc men và các dụng cụ, tôi muốn người giúp việc ở đây luôn. Vậy cô có đáp ứng được điều kiện đó hay không?
- Dạ được.
Đôi mắt Bạch lướt trên người Hạ Đoan.
- À, mà chị bao nhiêu tuổi?
- Tôi hai mươi bốn.
- Vậy mà trông chị trẻ quá. Tôi cứ tưởng trạc tuổi tôi thôi - Bạch lại hỏi - Chị học đến lớp mấy, viết chữ thế nào?
- Tôi học đến tú tài. Chữ viết cũng tạm.
- Biết ngoại ngữ gì không?
Đã có bằng B Anh văn, nhưng Hạ Đoan chỉ khiêm tốn nói:
- Biết tiếng Anh chút đỉnh ạ.
Bạch nghiêng đầu ngắm nghía Hạ Đoan như xem một món hàng. Ánh mắt ấy làm Đoan khó chịu, nhưng nàng cố dằn lòng. Hơn nữa, Hạ Đoan đã đến xứ sở xa lạ này rồi, nàng cần phải có việc làm để mà sống.
- Thôi được, thế này nhé. Tôi nhận chị vào làm, công việc của chị là tiếp đón niềm nở bệnh nhân. Khi nào đông quá thì hỏi tên hỏi bệnh rồi sắp xếp ai đến trước khám trước, ai đến sau khám sau. Mọi bệnh đều phải ghi lai số, bán thuốc theo toa. Giá thuốc tôi và ông xã tôi đã ghi rõ trên quyển sổ rồi.
- Vâng, tôi nhớ rồi. Vậy chừng nào tôi có thể bắt đầu đây?
- Ngay bây giờ - Bạch cao giọng đáp - Chị vào lau chùi nhà cửa ngay giùm tôi đi. Chi nửa giờ nữa là bác sĩ đến rồi đó.
- À, cho tôi hỏi. Bác sĩ khám bệnh giờ giấc ra sao ạ?
- Ngoài giờ - Bạch đáp cộc lốc - Trưa từ mười giờ đến mười ba giờ rưỡi. Chiều từ bốn giờ đến tối.
Hạ Đoan giật mình. Từ hơn bốn giờ đến tối phải làm việc với bác sĩ. Nàng cảm thấy ngán ngẩm và chạm với đàn ông lắm rồi. Họ đáng ghét lắm.
Nghĩ vậy, Hạ Đoan thở dài:
- Xin lỗi, có lẽ công việc này không thích hợp với tôi.
Bạch kêu lên:
- Sao vậy? Chị không biết là hàng khối người thích công việc này hay sao?
- Tôi biết, nhưng tôi rất ngại làm việc chung với người là.... Tôi là con gái và không muốn người ta dị nghị về mình.
Thật ra từ nãy giờ thấy mặt mày Hạ Đoan sáng sủa, lại nói năng lưu loát, nhưng nàng nghĩ cô gái này dù sao cũng là người thấp hèn, làm sao sánh với nàng. Giờ biết được lý do từ chối của Đoan, Bạch thở ra nhẹ nhõm.
- Vậy tôi tưởng chuyện gì quan trọng. Tôi nói cho chị biết nhé. Từ chiều đến tối, chị tưởng chỉ mỗi mình chị với bác sĩ thôi sao? Còn bệnh nhân nữa mà. Hơn nữa thường giờ khám tối chỉ đến chín giờ là hết bệnh nhân, có gì đâu mà chị ngại.
Nhận ra bà chủ của mình là người thiếu tế nhị và tự cao, Hạ Đoan cũng chỉ mỉm cười dễ dãi.
- Vậy à? Chị nói thì tôi yên tâm rồi. Nhưng tôi muốn biết lương của tôi là bao nhiêu?
- Năm trăm ngàn.
Hạ Đoan đồng ý ngay. Số tiền đó, nàng có thể gói ghém cuộc sống cho mình.
Câu hỏi của Kiều Bạch đưa Đoan trở về thực tại:
- Nhà chị Ở đâu?
- Tôi ở Bình Dương.
Lập tức, Kiều Bạch trở nên e dè:
- Sao lại tận Bình Dương?
- Vì... Ở quê tìm việc khó khăn quá - Sợ bị từ chối, Hạ Đoan bịa - Nhà tôi nghèo, anh chị em lại đông. Vì vậy, tôi muốn tìm việc làm để mong giúp đỡ gia đình.
Nghe lý do cũng khá hợp lý, Kiều Bạch gật gù:
- Vậy chị có gì để đưa tôi xem không? Thí dụ như chứng minh nhân dân hay bằng cấp?
Thấy Hạ Đoan im lặng, Kiều Bạch giải thích:
- Tôi không ngại nói thẳng với chị, phòng mạch này là công sức đầu tư của chúng tôi. Chị lạ hoấc lạ hươ đến đây phải có gì làm tin chứ?
Bỏ đi đột xuất thế này, Hạ Đoan chẳng mang theo thứ gì ngoài chứng mình nhân dân. Nhưng đó là giấy tùy thân, nàng không thể đưa cho ai khác. Nghĩ vậy, Đoan nói:
- Tôi không thể bắt chị tin tôi được. Điều đó tôi biết, nhưng quả thật, tôi chỉ định tìm việc lao động bình thường, nên không mang theo bằng cấp gì cả. Một là sau giờ khám bệnh, có gì quý giá, xin chị vui lòng mang về cho. Còn nếu không tôi đành đi tìm việc khác.
Vẻ khẳng khái của cô gái trước mặt làm Kiều Bạch cũng thầm nể. Với cách ăn nói thế này, chắc chắn cô sẽ hoàn toàn an tâm khi giao việc. Tìm người đã lâu rồi, nhưng cô chưa ưng ý ai. Nay chẳng lẽ vì nguyên tắc cứng ngắc mà bỏ qua cô gái này hay sao?
Nghĩ vậy, Kiều Bạch nói:
- Thôi được rồi. Tạm thời tôi nhận chị vào làm việc. Tôi sẽ bàn bạc với ông xã tôi xem có thể được hay không. Nào, bây giờ chị theo tôi vào đây.
Sau khi chỉ từng công việc cho Đoan xong, Kiều Bạch nói:
- Tôi muốn mọi thứ ở đây đều sạch sẽ, thơm tho. Nếu không, người ta sẽ không đến khám đâu.
Hạ Đoan mỉm cười:
- Chị lo xa quá, sao chị không dành thời gian đến đây phụ giúp bác sĩ.
Chống tay vào hông, Kiều Bạch cao giọng nói:
- Tôi ư? Tôi là bà chủ chẳng lẽ phải đi làm cái việc quét dọn ấy sao? Thời gian tôi quý lắm chứ bộ. Mà nè, bây giờ chị bắt tay làm ngay đi.
Rồi ra dáng bà chủ, Kiều Bạch lên phía trước ngồi dũa móng tay, không để ý gì đến vài người bệnh đang ngồi ở băng ghế phía trước chờ đợi.
Ở trong phòng, Hạ Đoan bới tóc thật gọn lên cao rồi bắt tay vào công việc.
Lát sau, ở ngoài này Kiều Bạch hớn hở chạy ra khi trông thấy chàng trai mang kính cận người dong dỏng cao chạy xe vào.
- A! Anh Trung tới rồi.
Trung ngạc nhiên nhìn Kiều Bạch:
- Hôm này em đến sớm để giúp việc cho anh đó hả? Có mệt lắm không?
Lúng liếng đôi mắt, Kiều Bạch cười:
- Sao, anh thấy hôm nay phòng khám có gì khác không?
- Tuyệt lắm! Không ngờ người yêu của tôi lại siêng như vậy. Nếu ngày nào cũng như thế này thì hay biết mấy.
Kiều Bạch nhõng nhẽo:
- Không phải là nếu mà là ngày nào cũng như vậy hết. Anh chịu không?
- Đương nhiên là chịu rồi. Anh đã mong đợi từ lâu. Nào gọi tên người bệnh vào trong đi, đừng để người ta phải chờ.
Dấu môi, Kiều Bạch nhún nhảy:
- Bộ anh tưởng là em phải làm những việc vặt vãnh này hay sao?
Vừa định vào phòng khám, Trung khưng lại:
- Chứ ai?
- Em vừa mới chọn được người giúp việc.
Quay vào trong, Kiều Bạch gọi to:
- Chị Đoan ơi! Lên đây mau đi!
Vừa dứt lời, Bạch bước ra ngoài để gọi người bệnh vào trong. Lúc ấy, Hạ Đoan cũng vừa bước lên, nàng sửng sốt nhìn người bác sĩ. Còn Trung cũng ngạc nhiên không kém.
- Là cô à?
Kiều Bạch quay vào, miệng liến thoắng:
- Chị Đoan này! Ngồi vào bàn làm việc đi.
Không còn khó chịu vì cái vẻ bà chủ của Kiều Bạch, Hạ Đoan lẳng lặng làm việc, khi người đầu tiên vào khám, Kiều Bạch nhìn vào chữ viết của Hạ Đoan, nhưng không nói một lời khen, dù chữ viết của Đoan rất đẹp. Khi người khám cuối cùng đã xong, Trung kéo Kiều Bạch vào trong.
- Sao em chọn người mà không hỏi ý kiến anh.
- Trời đất! Chuyện chọn người giúp việc em đã nói với anh từ lâu rồi mà - Bạch kêu lên.
- Ý anh muốn nói với em chọn cô gái nào nè, em có biết về người ta chưa?
- Nhưng cô ta.... có gì không phải. Khi nãy mới vào phòng, anh đã khen là rất tuyệt kìa mà...
Trung bối rối không biết phải nói với Bạch như thế nào, chàng có một linh cảm kỳ lạ, chàng sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
- Nhưng em có hỏi rõ gốc gác của người ta chưa mà nhận đại.
- Rồi. Chị ta bảo nhà nghèo đông anh em, nên phải đi tìm việc giúp gia đình.
Mặt Trung sa sầm khi nghĩ đến chuyện cô gái đã nói không thật lòng. Lúc thì nói với chàng trong đêm gặp bạn, cô ta là gái giang hồ. Còn bây giờ nói là nhà nghèo khó khăn, chàng phải tin ai bây giờ?
- Anh sao vậy? Hay anh không thích cô ta? - Kiều Bạch giật tay Trung hỏi.
- Đúng vậy.
- Tại sao chứ?
- Anh không biết nữa. Dường như cô ta có vẻ gì đó không thật lòng.
- Trời ơi! Em không ghen thì thôi chứ việc gì anh phải lo nghĩ như vậy. Anh chỉ đến đây khám bệnh thôi. Việc ai nấy làm kia mà.
- Nhưng... anh không thích.
- Lại có chuyện thích hay không nữa à. Em cần có một người sáng sủa nhanh nhẹn như cô ta để tiếp bệnh nhân. Chứ chẳng lẽ anh mướn một bà già đến đây, khi ấy không có ma nào đến khám anh tính sao đây?
Tự dưng Trung thấy ngại cho Kiều Bạch. Chàng mang ơn gia đình nàng. Nhưng cô gái này đã làm cho chàng băn khoăn lo nghĩ suốt sáng giờ. Chàng sợ sự gần gũi nếu hai người làm chung. Khi đó biết tình cảm của chàng dành cho Kiều Bạch có còn như xưa hay không? Không, chàng không cho phép mình phản bội Kiều Bạch. Nghĩ vậy, Trung dứt khoát:
- Anh đã nói như vậy, còn quyết định thế nào là tùy em.
Khi Trung cùng Kiều Bạch bước ra đã thấy Hạ Đoan xách giỏ, đội nón đứng đợi. Vẻ mặt nàng buồn hiu, hình như nàng cũng đã nghe hết cuộc chuyện trò giữa Trung Và Bạch.
Hạ Đoan gượng gạo cười:
- Không sao đâu. Tôi tìm việc khác được mà. Xin chào anh chị.
Thấy Hạ Đoan lủi thủi bước ra, Trung chợt nhận ra mình thật tàn ác. Chàng gọi giật lại:
- Cô Đoan à!
Đoan dừng bước từ từ quay lạ, Trung nhận ra cô bé trông tươi tỉnh hơn nhiều so với cái đêm mưa giá rét trú thân ở nhà chàng. Dưới chiếc nón, khuôn mặt Hạ Đoan vẫn chất chứa nét buồn u ẩn.
- Anh cần gì ạ?
- Thôi, cô ở lại đi.
Một chút tự ái dâng lên, khiến Hạ Đoan định quay bước ra ngoài, nhưng Kiều Bạch đã chạy tới kéo giỏ nàng.
- Nào, xin chị đừng phiền. Anh Trung của tôi thận trọng lắm. Nhưng ảnh rất tốt. Chị quay trở lại giúp tụi tôi đi.
Trung cũng bước tới:
- Đừng giận tôi. Cô Đoan à! Mời cô trở lại đi.
Trung bước vào phòng khám, chàng thấy Hạ Đoan đang lui cui cắm hoa.
- Chào cô Hạ Đoan. Cô cắm hoa đẹp thật đó.
Hạ Đoan ngẩng lên mỉm cười:
- Sao hôm nay bác sĩ đến sớm vậy? Chị Kiều Bạch không đến sao?
Trung cười:
- Hôm nay tôi được nghỉ ở nhà. Chẳng có việc gì nên đến đây xem lại sổ sách. Còn Kiều Bạch đi chơi với bạn rồi.
Cúi xuống tiếp tục công việc của mình, Hạ Đoan vừa hỏi:
- Bác sĩ ở một mình.... vậy phải tự nấu cơm hả?
Trung lơ đãng giở quyển sổ:
- Ăn tiệm không hà.
- Ăn tiệm hoài ngán lắm. Sao hai người không tiến tới hôn nhân cho rồi.
- Kiều Bạch còn đang học, với lại chuyện đó đâu có gì mà gấp gáp.
Rồi Trung lảng chuyện:
- Lương cô có bao nhiêu đâu mà mua hoa cho tốn?
Vừa đặt bình hoa ở bàn, Hạ Đoan đứng lên đáp:
- Tiền lẻ của bệnh nhân không lấy lại đó mà.
Trung nhìn nàng cười:
- Từ ngày cô vào làm, bệnh nhân mỗi ngày một tăng hơn. Kiều Bạch thật sự tin tưởng cô đó.
Ngồi xuống ghế sửa lại tấm khăn trải bàn, Hạ Đoan bình thản nói:
- Không hẳn như vậy đâu. Nếu bác sĩ không trị bệnh có kết quả cho người ta, người ta đâu tin tưởng mà đến đây đâu.
- Sao cứ gọi tôi là bác sĩ hoài vậy? Nghe có vẻ xa cách quá đi.
Hạ Đoan mỉm cười:
- Thưa bác sĩ, đó là điều rất cần thiết để phân biệt rõ tôi là ai?
- Kiều Bạch đã bảo cô như vậy à?
Đúng là Kiều Bạch luôn để ý đến cách xưng hô của nàng, nhưng Hạ Đoan không muốn Trung khó chịu với Bạch về điều đó.
- Không cần chị ấy bảo, tự tôi thấy như vậy đó.
Trung cười. Mỗi ngày trò chuyện vài câu Trung càng tin chắc Hạ Đoan không phải là cô gái giang hồ như nàng đã nói. Một cô gái giang hồ ít khi có lòng tự trọng như vậy.
- Làm việc ở đây cô có thấy thoải mái không?
- Dạ, đối với tôi có được công việc này là tốt rồi.
- Cô có đề nghị gì không?
Hạ Đoan lắc đầu, cười:
- Giờ thì chưa ạ. Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm.
Muốn tìm hiểu thêm về Hạ Đoan, Trung cắc cớ hỏi:
- Còn cô, sao cô không quan tâm gì tới tôi cả. Cô không thắc mắc gì về tôi sao?
Một thoáng ngạc nhiên, trong mắt Đoan, nhưng rồi nàng mỉm cười:
- Tôi sợ bác sĩ cho tôi tò mò, tôi không dám hỏi.
- Vậy à, cô thắc mắc chuyện gì, cứ hỏi đi nào?
Ngập ngừng một lát, Hạ Đoan đáp:
- Tôi không hiểu sao bác sĩ không dọn đến ở đây cho tiện, đỡ phải tốn tiền thuê người giữ như tôi thôi.
- Đâu cũng không bằng ở nhà mình. Căn nhà ở ven thị trấn là mái ấm của tôi đấy.
- Ủa! Vậy còn ở đây?
- Phòng mạch này là của gia đình Kiều Bạch. Tôi ra trường một thời gian vẫn không đủ khả năng mua một căn nhà mặt tiền ở khu chợ như thế này.
- Vậy bác sĩ cũng lo xa cho tương lai hai người đó chứ. Chỉ cần làm vài năm là có được ít vốn rồi.
- Thật ra, tôi thu nhập cũng đâu có nhiều. Chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rất rõ. Tôi khám bệnh, gia đình cô ấy bán thuốc.
- Nhưng anh có biết theo quy định, bác sĩ không được quyền bán thuốc. Và người bán thuốc như tôi phải có qua trường lớp không?
Trung không khỏi ngạc nhiên vì sự hiểu biết của Hạ Đoan.
- Sao cô rành quá vậy?
- Biết mình hở, Hạ Đoan khoá lấp:
- Ờ.... thì tôi.... đọc báo đó mà.
Trung gật gù:
- Đúng rồi, đọc báo có thể biết điều đó.
- Vậy còn ba mẹ bác sĩ đang sống ở đâu?
- Ở dưới quê lận. Tôi định sau này sẽ đón ba mẹ về đây chung sống. Nhưng Kiều Bạch lại không chấp nhận.
Ngần ngừ một lúc, Trung nói tiếp:
- Thật ra, đây chính là bất đồng khiến cho việc hôn nhân của tôi chưa thể tiến hành được.
Thông cảm cho Trung, Hạ Đoan dịu dàng nói:
- Không sao đâu. Anh đừng buồn. Tôi nghĩ nếu anh từ từ thuyết phục Kiều Bạch sẽ nghe thôi.
Trung lắc đầu:
- Khó lắm. Tôi yêu Kiều Bạch, nhưng cuộc sống của gia đình. Cô ấy và tôi có một hố sâu ngăn cách. Tôi không chịu được cái cách mà họ đối xử với người làm. Tôi và cô giống nhau ở chỗ đều là làm thuê.
Ngừng một lúc, Trung tiếp:
- Còn chuyện cô nói bác sĩ khám bệnh không được bán thuốc. Đó đúng là quy định chung, nhưng ở vùng hẻo lánh này, người ta cũng du di. Vì vậy mà gia đình Kiều Bạch đã tranh thủ bán thuốc.
- Vâng tôi hiểu rồi. Nhưng rõ ràng khi bán thuốc tôi còn chậm chạp lắm. Giá mà Kiều Bạch đến giúp bác sĩ thì hay quá.
- Cô ấy không thích làm những việc này đâu. Bằng chứng là phải thuê cô đó. Cô ấy không muốn ngồi yên một chỗ.
Hạ Đoan thông cảm:
- Vì cô ấy còn học hành mà. Với lại, thời gian đối với vô ấy không phải là làm những việc này.
Trung lắc đầu:
- Tôi thì không nghĩ vậy. Đôi lúc tôi có cảm giác cô ấy không yêu tôi thật lòng. Hình như cái danh bác sĩ của tôi mới chính là cái cô ấy yêu.
Hạ Đoan không khỏi áy náy trước những lời bộc bạch vừa rồi của bác sĩ Trung. Có thể sau này anh ta sẽ hối hận vì đã tiết lộ điều này, nghĩ vậy, nàng nói:
- Có lẽ không phải như vậy đâu bác sĩ à. Tôi nghĩ cô ấy còn trẻ, thích bay nhảy. Cô ấy sẽ nhận ra thiếu sót của mình trong một ngày gần đây thôi.
Trung nhìn nàng với một vẻ là lạ. Đây là lời lẽ của một người được giáo dục, được học hành đàng hoàng. Một cái liếc mắt của một cô gái bằng lẳng lơ không hề gợn ở Hạ Đoan.
Kéo hộc tủ bỏ quyến sổ vào, chợt Trung nhận ra một tấm ảnh. Chàng cầm lên xem. Trong phòng khách sang trọng ở một gia đình, hai cô gái đang ngồi cùng một người đàn ông và một người đàn bà. Nhìn họ, Trung hiểu đây là một gia đình. Một trong hai cô gái là Hạ Đoan.
- Gia đình cô đây hả?
- Hạ Đoan giật mình nhìn Trung. Tấm ảnh đang tố cáo nàng, phải nói sao đây?
- Ơ.... đây là nhà bạn tôi.
Trung không tỏ vẻ nghi ngờ gì khiến Hạ Đoan thở phào. Nàng muốn giấu kín mình, ít nhất là trong thời gian này khi sự tan vỡ hạnh phúc vẫn còn là điều khủng khiếp đối với nàng.
- Cô Hạ Đoan này! - Trung thắc mắc - Thật ra, trong đâm cô tình cờ có mặt ở nhà tôi, tôi vẫn không tin là cô lại đi làm cái nghề mà ai cũng lên án.
Hơn tháng nay, công việc bận rộn khiến Hạ Đoan khuây khỏa. Nhưng những đêm về nỗi đau mới âm mỉ, dày vò tâm hồn nàng. Nay có người khơi lên khiến nỗi đau càng bùng dậy. Nàng có cảm tưởng như sự việc vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Nàng cười buồn:
- Thưa bác sĩ, cái nghề ấy chỉ cần có chút nhan sắc là có thể làm được. Vậy thì tại sao bác sĩ nghĩ là tôi không làm được.
Trung, lắc đầu:
- Xin lỗi Hạ Đoan, vì tôi đã gợi lại điều cô không muốn. Nhưng vì sao cô lại cố tình tàn nhẫn với mình như vậy.
- Có nghĩ là bác sĩ vẫn không tin tôi là một cô gái.... làm nghề ấy ư?
- Đúng vậy, tôi không tin.
- Cám ơn bác sĩ đã nghĩ tốt về tôi. Nhưng xin bác sĩ đừng nhọc công bận lòng về một người chẳng ra gì như tôi.
- Chẳng ra gì ư? Sao cô lại nói như vậy. Tôi trông thấy nhiều lúc cô cứ lặng lẽ buồn. Có lẽ cô vừa thất vọng về một người hay một điều gì quá khó khăn, cô cứ thật lòng nói ra.
Trung chân thành quá, khiến Hạ Đoan cảm động, nàng nghẹn lời:
- Tôi may mắn mới gặp được người tốt bụng như bác sĩ. Thôi thì có lẽ.... tôi không thể nào phụ lòng tin của bác sĩ đối với tôi.
Chớp chớp mắt để giọt nước chảy ngược vào lòng, Đoan cười mà mặt buồn thiu.
- Vâng, xin lỗi vì tôi đã nói dối bác sĩ. Thật ra tôi là con gái đầu lòng của một gia đình gia giáo. Tấm ảnh khi nãy là ba mẹ và em gái tôi đó. Vậy mà tôi đã cãi lời cha mẹ để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Anh ấy cũng là đồng nghiệp, song vì một sự hiểu lầm đáng tiếc khiến tôi và anh ấy trở thành kể đối nghịch nhau.
Trung nhìn hút vào Hạ Đoan. Gương mặt xinh xinh buồn bã của nàng cứ làm người đối diện đau lòng.
- Đừng tự dằn vặt mình về việc đó, Hạ Đoan à - Trung bỏ từ "cô" xa lạ - Rồi anh ấy sẽ hiểu cô thôi.
Hạ Đoan lắc đầu:
- Không bao giờ đâu. Tôi sẽ không gặp anh ấy nữa.
- Nhưng cô yêu anh ấy mà.
- Chính vì quá yêu anh ấy, nên tôi đã bỏ tất cá để kết hôn với ảnh...
Trung ngắt lời:
- Vậy là cô đã kết hôn đàng hoàng rồi ư?
- Vâng. Nhưng chỉ có bạn bè cơ quan và gia đình của anh ấy thôi. Ba mẹ tôi không dự. Tôi đau lòng vì cãi lời ba mẹ để rồi sau đó tôi nhận được lời chia tay phũ phàng.
Trung kêu lên:
- Chia tay sao? Thật là vô lý.
- Tôi không biết đổ lỗi cho ai nữa. Anh ấy cũng có lý của ảnh và tôi cũng có lý của tôi. Thế là chia tay nhau.
- Vì vậy mà cô không trở về gia đình.
- Tôi phải gánh chịu những gì tôi đã làm.
- Nhưng không thể vì thế mà tự phì nhổ vô nhân cách của mình - Trung nhẹ nhàng phân tích - Cô có biết làm như vậy mọi người sẽ chê cười, xa lánh cô không?
Hạ Đoan bướng bỉnh:
- Không phải tất cả đều như vậy. Bằng chứng là anh không xa lánh tôi.
- Vì tôi.... ngay từ đầu, tôi thấy cô thật lạ. Tôi tin vào cảm giác của mình.
Nhìn Trung bằng ánh mắt biết ơn, Hạ Đoan nói:
- Cám ơn anh đã cố gắng hiểu tôi. Thú thật, có đôi lúc tôi muốn nhảy xuống sông cho rồi. Nhưng nghĩ đến ba mẹ, đến em gái, tôi không đành. Vì vậy tự hành hạ đọa đầy mình một chút cũng đáng đời tôi.
- Cô nghĩ vậy là sai rồi. Tự mình không quý trọng mình thì ai sẽ quý trọng mình đây? Hứa với tôi đi. Từ đây về sau không bao giờ cô tự xưng mình là loại người như vậy nữa nhé.
Thấy Hạ Đoan im lặng, Trung giục:
- Sao hả? Cô nói đi. Hứa với tôi nhé.
- Được rồi bác sĩ. Tôi hứa.
Một vài bệnh nhân lục tục đến khám bệnh. Câu chuyện tuy gián đoạn nhưng Trung cảm thấy hài lòng. Chàng đã giải được bao nhiêu thắc mắc, bức xúc trong lòng.
Thời gian thắm thoát trôi qua, càng ngày Trung càng cảm thấy lòng mình thay đổi, chàng mong sớm đến giờ có mặt tại phòng khám, dù chỉ để thấy mặt Hạ Đoan, trong khi nàng chỉ tập trung vào công việc. Tình cảm của Trung dành cho Hạ Đoan đã làm chính chàng bối rối. Sao vậy? Chẳng phải chàng yêu Kiều Bạch lắm sao?
HÔM nay Hạ Đoan cảm thấy người thật mệt mỏi, nàng cảm thấy đau ở thắt lưng và ngầy ngật muốn ngủ.
Thấy Trung đến, Hạ Đoan cố cười tươi:
- Hôm nay bác sĩ đến sớm mười lăm phút rồi.
Ngồi xuống ghế, Trung cười:
- Ở nhà cũng buồn, đến đây tán gẫu với Hạ Đoan.
Hạ Đoan cười nhẹ:
- Còn cô Kiều Bạch đâu bác sĩ?
- Mấy ngày nay, cô ấy giận tôi.
- Vậy sao bác sĩ không năn nỉ?
- Mỗi lần giận, dù lỗi thuộc về cô ấy tôi cũng phải nhường nhịn. Giờ thì quá đáng lắm. Tôi không thể nhịn mãi.
Hạ Đoan tâm lý:
- Phụ nữ thích được săn đón, chiều chuộng. Bác sĩ chịu khó dành thời gian cho cô ấy đi.
Trung nhìn nàng dò xét:
- Khiết Vũ thật sai lầm khi để cô ra đi như vầy.
Nhắc đến chuyện cũ, Hạ Đoan cúi đầu:
- Tôi đã nói rồi. Anh ấy luôn cho mình đúng.
- Anh ấy làm việc ở đâu vậy Hạ Đoan?
Hạ Đoan tỏ ý ngạc nhiên:
- Anh hỏi có chi không?
- Tôi sẽ làm cho anh ấy hiểu rõ mọi chuyện.
Nghe đến đây, Hạ Đoan giẫy nẩy:
- Ồ, không được đâu. Vô vọng thôi.
- Tôi không tin anh ấy dễ dàng quên cô như vậy.
Nhưng lời nói, thái độ của Vũ lại hiện lên trước mặt Hạ Đoan, nàng đổi giọng chua chát:
- Thôi anh, có khi bây giờ anh ấy đã có người khác rồi.
- Nhưng dù gì cô cũng phải liên lạc với bạn bè để hỏi thăm anh ấy, chẳng lẽ anh ta dễ quên cô đến thế sao?
Hạ Đoan thẫn thờ:
- Thôi bác sĩ à. Tôi muốn quên tất cả. Sự thật mà tôi chịu đựng sau ngày cưới là một bài học quá đắt đối với tôi.
Nói đến đây, Hạ Đoan thấy miệng nhạt thếch, và cảm giác buồn nôn làm nàng khó chịu.
- Ôi! Sao tôi cảm thấy khó chịu quá.
Không kịp dứt câu, Hạ Đoan chạy vụt ra sau, miệng nàng ói ra toàn thứ nước đắng nghét. Mãi một lúc sau, nàng mới thấy dễ chịu. Khi quay lại, nàng đã thấy Trung đứng phía sau từ lúc nào rồi.
- Có sao không Hạ Đoan? - Ánh mắt Trung nhìn nàng như thắc mắc, dò hỏi.
- Dễ chịu hơn khi nãy rồi. Không hiểu sao hai tuần nay, tôi cứ buồn nôn như vậy.
Trung nhìn nàng một lúc rồi điềm tĩnh hỏi:
- Xin lỗi nhé. Mấy tháng rồi, kinh nguyệt cô ra sao?
Nếu là ai khác, chắc Hạ Đoan rất khó chịu với câu hỏi rất riêng này. Nhưng với Trung, nàng tin là anh không có ý xúc phạm hay đùa cợt với mình.
- Bình thường kinh nguyệt của tôi đều lắm. Nhưng từ ngày lấy chồng đến nay, tôi mất hẳn kinh nguyệt.
- Vậy cô có ngán cơm hay ngán mùi gì không?
- Tôi ăn ít lắm, người bần thần dã dượt, miệng thì lạt, không muốn ăn gì hết.
- Đưa tay tôi xem.
Sau một lúc bắt mạch, Trung nói như tiếng thở dài:
- Cô có thai rồi.
Hạ Đoan nghe choáng váng. Nàng đã vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến điều nay. Chẳng lẽ chỉ một lần gần gũi với Khiết Vũ, nàng lại dễ dàng mang thai thế sao? Bỗng dưng nàng thấy mệt lạ thường.
- Cô sao vậy Hạ Đoan?
Trung hốt hoảng khi thấy Hạ Đoan rũ xuống.
- Không, tôi không thể có thai được - Đoan thều thào.
Không còn suy nghĩ gì nữa, Trung vội đỡ lấy nàng, dìu đến bên giường ngủ đặt ở phía sau phòng khám. Ngay lúc ấy, Kiều Bạch bước vào. Nàng ta nhào đến, mắt tóe lửa:
- Lần này thì tôi bắt quả tang rồi. Từ lâu, tôi đã thấy anh lạt lẽo với tôi, nhưng tôi cứ cố nghĩ tại công việc làm ăn mệt mỏi, tôi đã lầm to con người của anh.
Vừa đặt Hạ Đoan nằm trên giường, Trung quay phẩt lại:
- Em nói cái gì lạ vậy? Không thấy Hạ Đoan đang bệnh hay sao?
Kiều Bạch xông đến:
- Đến mức này anh còn vờ vịt nữa hả?
Thấy vì mình mà Trung bị Oan, Hạ Đoan gắng gượng ngồi dậy:
- Chị Bạch à! Bác sĩ chỉ giúp tôi thôi mà.
- Cô im đi! Cô giả bệnh giỏi lắm. Cô vờ đau khổ để anh Trung chăm lo cô chứ gì?
Kiều Bạch giậm chân khóc lóc:
- Trời ơi! Vì thương người mà tôi đưa con nhỏ độc ác này vào nhà để giựt chồng tôi nè trời.
Cảm thấy xấu hổ vì những lời của Kiều Bạch, Trung quát nhỏ:
- Em im miệng đi, hãy xem sắc mặt của Hạ Đoan nè. Anh chỉ muốn giúp cô ta thôi.
- Anh