
Còn Đây Nỗi Nhớ
Tổng số chương: 2
HẠ ĐOAN nghe lạc lõng giữa tiếng ồn ã, tiếng chạm cốc nghe buốt cả óc trong tiệc hôn nhân của người từng thề thốt yêu nàng. Nàng giữ nụ cười hờ hững trên môi. Cô dâu chú rể hớn hở mời rượu và nhận về những lời chúc tụng trăm năm đầu bạc... Vậy đó, chi có nàng là đang buồn tê tái, một nỗi buồn của người bị bỏ rơi.
- Này, cô bé! Sao nãy giờ cứ lặng lẽ thế kia?
Không thèm liếc nhìn xem người đàn ông vừa hỏi là ai, cũng không mỉm cười cho lịch sự, Hạ Đoan đáp:
- Cám ơn. Tôi.... hơi khó... chịu.
- Vậy mời cô dùng thêm món này.
Hạ Đoan vội bịt miệng chén, mắt cũng không nhìn lên:
- Tôi dùng đủ rồi, cám ơn anh.
Miếng thịt gà chiên bơ trên đường vào chén nàng, ngập ngừng một chút rồi đổi hướng và tiếng cười nhẹ:
- Vậy à, cám ơn nhé. Miếng thịt gà này ngon ghê.
Có lẽ anh chàng hơi quê vì nàng từ chối thẳng thừng. Mặc kệ, Hạ Đoan đang buồn. Yêu nhau năm cuối của trường đại học, nhưng tưởng ra trường, Trọng sẽ cưới mình, nào ngờ... Đoan nhận được tấm thiệp cưới. Vợ Trọng là một cô nàng con nhà giàu, Trọng hỡn hở khoe với mọi người. Giờ Hạ Đoan mới nhận ra sự tầm thường của anh ta.
Vẫn giọng nói của anh chàng khi nãy, đang đứng đâu đó phía sau Hạ Đoan:
- Mời cô dâu chú rể sang bàn nay.
Hạ Đoan cau mày, tự dưng thấy ghét anh chàng lắm chuyện này. Dẫu biết tình cảm giữa mình và Trọng đã hết, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó xử khi đối diện với anh ta. Hạ Đoan thoáng chút bối rối, có nên đối diện với hắn hay không? Nghĩ vậy, nhưng Hạ Đoan vẫn không nhúc nhích. Việc gì phải ngại chứ? Hắn phải là người xấu hổ chứ không phải là nàng. Nghĩ vậy, Đoan ngước lên, cũng là lúc Trọng và cô dâu của anh ta đang đến.
Hạ Đoan nhìn thẳng vào Trọng. Anh ta cũng vừa bắt gặp mắt nàng vội lảng tránh ngay. Thấy vậy, Hạ Đoan cảm thấy hả dạ, ít ra anh ta cũng hiểu hành động của chính mình tốt xấu ra sao.
Lại giọng của kẻ lắm chuyện khi nãy:
- Nãy giờ bàn này chờ hai người đến lâu rồi nhé. Trong bàn có một cô bé hình như đang.... kiêng ăn. Có lẽ cô dâu hoặc chú rể phải đích thân mời thôi.
Hạ Đoan thấy bực mình gã đàn ông cứ nhắm mình mà kiếm chuyện. Nghe giọng nói thì không đến nỗi nào, nhưng sao lại thài lai chuyện người khác vậy?
Tiếng vỗ tay hoan hô ủng hộ lời đề nghị của anh chàng lắm mồm làm Hạ Đoan càng nổi nóng. Cô nuốt giận, trừng mắt nhìn và lại chạm vào mắt Trọng. Anh ta giật mình trước cái nhìn dữ dội của Hạ Đoan, đưa tay cầm đũa ra gắp thức ăn như một cái máy.
- Không được bỏ vào chén, phải đưa đến tận miệng mới được.
Suýt nữa Hạ Đoan thục khuỷu tay vào gã thanh niên phía sau cho hắn ta toáng lên, nhưng nàng kịp nghĩ lại. Từ lúc đến đây, có người đã chỉ trỏ nàng xì xầm. Họ biết nàng và Trọng đã có thời gian thân thiết với nhau. Bây giờ nàng phải biết kiềm chế chứ không khéo người ta cười cho.
Nghĩ vậy Hạ Đoan hất tóc, ngẩng mặt tươi cười, vẻ chờ đợi.... miếng cua rang me mà Trọng vừa gắp lên. Trọng nhìn cô, đưa miếng cua đến gần, bất ngờ Hạ Đoan sầm mặt, ngoảnh đầu nơi khác làm Trọng quê quá. Anh chuyển miếng cua sang cô dâu bên cạnh. Chẳng may, cái càng cua chĩa vào má cô dâu, màu đỏ của nước ướp dính vào má, tạo nên một khuôn mặt giống hề rất buồn cười. Thế là những cái trố mắt, cái chúm môi và tiếng cười của mọi người không nén được, bật ra.
- Ôi! Anh Trọng này không khéo léo chút nào.
- Phải rồi. Phải phạt.
Nhiều tiếng ủng hộ vang lên:
- Đúng rồi. Phạt sao đây Vũ?
Giọng nói từ phía sau im lặng từ nãy giờ vang lên. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy có chút hối hận như Hạ Đoan khi cô dâu như đang bị đem ra làm trò cười.
- Phải phạt chú rể bằng một cử chỉ rất nhã nhặn và đẹp với cô dâu.
- Đúng rồi. Anh Trọng thi hành mau lên.
Vô tình trò đùa dẫn đến cử chỉ âu yếm của Trọng dành cho cô dâu, khiến Hạ Đoan có cảm giác khó chịu. Cô dâu của anh ta chẳng có gì đặc sắc ngoài khuôn mặt tròn bầu bĩnh và vòng vàng đeo chói cả mắt.
- Giọng của anh chàng tên Vũ vẫn hồ hởi:
- Không được. Nụ hôn phải thắm thiết hơn, đắm đuối hơn nữa kia.
Trọng lúng túng không đối phó được một lời. Anh ôm siết lấy cô dâu đặt lên môi vợ một nụ hôn thật dài.
Hạ Đoan cụp mặt xuống, đưa miếng thịt còn sót lại trong chén vào miệng. Nàng nhai như nhai sỏi đá.
Khi tiếng hoan hô vừa dứt thì đôi vợ chồng cũng vừa ra khỏi chỗ để đi đến bàn khác. Hạ Đoan cảm thấy bình tâm hơn và nhận ra mình không cứng cỏi và bản lĩnh như nàng đã nghĩ.
Tiếng Vũ lại vang lên, dường như người mà anh quan tâm nhất trong buổi tiệc hôm nay chính là nàng.
- Vui lên cô bé. Bộ đang lo sắp đến năm học rồi hay sao?
Hừm! Hạ Đoan vẫn không thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần, xô ghế đứng dậy, cô lạnh lùng nói:
- Xin lỗi. Tôi thấy hơi khó chịu, xin phép ra ngoài một chút.
Nói xong, Hạ Đoan đứng lên rời khỏi chỗ, mặc kệ những ánh mắt tò mò nhìn mình. Còn Vũ, anh hơi phật ý trước cách xử sự của cô gái. Cô ta trông non nớt như nữ sinh nhưng có vẻ cau có, buồn bực như thế nào ấy. Tuy vậy, ánh mắt to, hàng mi đen nhánh của nàng có một vẻ gì đó rất đặc biệt làm Vũ lúc đầu khi mới thấy, Vũ đã ngẩn ngơ.
- Vũ à! - Một người trong bàn lên tiếng khi Hạ Đoan đã khuất bóng. - Ông không biết vừa rồi đã làm người ta đau lòng hay sao?
Vũ ngạc nhiên:
- Ai đau lòng?
- Hạ Đoan chứ ai.
- Cô gái khi nãy ư? - Vũ vẫn tròn mắt.
- Chứ ai trồng khoai đất này.
- Hạ Đoan - Vũ lẩm bẩm - Cái tên thật hay.
Nhưng rồi chàng sực nhớ ra ẩn ý trong câu hỏi của người bạn khi nãy.
- Vì sao Hạ Đoan lại đau lòng?
- Thì cô bé ấy khổ vô cùng trong ngay vui của Trọng. Vậy mà ông còn đùa dai nữa.
Vũ ngớ ra:
- Chẳng lẽ....
- Chứ còn gì nữa. Cô bé là người yêu cũ của cậu Trọng đó.
Vũ kêu lên:
- Vậy mà các ông không khều tôi. Khổ chưa?
Những tiếng cười vang lên:
- Cái miệng ông tía lia, ai mà khều cho kịp. Lo chạy theo người ta đi, kẻo có chuyện gì xảy ra thì căng cho ông lắm đó.
Nghe bạn bè nói thế, Vũ không khỏi lo lắng. Quả thật, chàng hoàn toàn vô tình khi có ý trêu chọc Hạ Đoan. Ai bảo cô nàng trông sáng sủa lại dàu dàu suy tư làm chàng để ý:
Vũ lén qua các bàn tiệc, đưa mắt tìm kiếm. Cuối cùng chàng phát hiện ra cô bé đang ngồi với một số phụ nữ trung niên. Cô nói cười, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Và ở chỗ đứng này, Vũ mới có dịp nhìn kỹ cô gái. Mỗi khi cười, cả khuôn mặt Hạ Đoan như bừng sáng. Nhưng khi nàng cúi mặt vẻ sầu muộn, cứ làm lòng Vũ nao nao.
Còn Hạ Đoan thì không hề biết có kẻ quan tâm tới mình. Nàng chờ dịp nói với Trọng một câu trước khi mãi mãi chia tay anh, nên cứ nhìn mãi theo cô dâu chú rể. Chờ mãi không được, cuối cùng Hạ Đoan đành ra về.
Trông thấy rõ mặt cô dâu, thấy Trọng bị vợ lôi đi như cái máy, Hạ Đoan thở dài chán chường. Cảm thấy sự buồn bực tê tái lúc mới đến đã vơi đi nhiều. Một người tham sang bỏ nghĩa như Trọng nàng cần gì phải luyến tiếc, nhớ thương? Đời nàng còn dài và tương lai vẫn sáng sủa kia mà.
Vừa đi vừa suy nghĩ, đôi chân Hạ Đoan đặt lên cầu lúc nào nàng cũng không hay. Lúc này, hoàng hôn đã phủ xuống, chút ráng chiều còn đỏ ửng bên trời Tây. Mới đó mà đã chiều, nhanh thật.
Hạ Đoan không ngoái lại sau lưng lần nào để phát hiện có một anh chàng cứ lẽo đẽo theo mình.
Nàng đứng dừng lại săm soi mình trong mặt nước. Chút sóng sợn làm khuôn mặt nàng chập chờn, lúc ẩn lúc hiện. Dòng nước vẫn bình thản trôi như lòng nàng bây giờ. Có lẽ tất cả đã qua rồi. Nàng không cảm thấy đau khổ như đã nghĩ.
Chợt cái nón kết trên tay rơi tuột xuống, Hạ Đoan sực tỉnh, nàng chồm người qua lan can chụp lấy. Bất ngờ nàng cảm thấy có ai ôm lấy nàng cứng ngắc, và tiếng kêu hốt hoảng rất quen.
- Cô bé ơi! Đừng dại dột làm chuyện như thế mà. Anh ta đâu có đáng để cô bé hy sinh cả cuộc đời mình.
Nhận ra đây là sự hiểu lầm, Hạ Đoan cố gỡ đôi bàn tay cứng ngắc của anh ta, và hết lên:
- Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!
Tưởng đâu Hạ Đoan quyết tâm tự vận, Vũ cố gắng thuyết phục:
- Hạ Đoan! Hãy nghe tôi đã. Chúng ta lại chồ nãy nói chuyện nhé.
Và thế là dù Đoan cố sức vùng vẫy, Vũ cố lôi nàng rời khỏi thành cầu. Hạ Đoan đấm thùm thụp trên tay chàng, vừa kêu:
- Anh làm gì vậy? Tôi không cần anh lo cho tôi đâu:
Thấy Hạ Đoan vẫn quyết liệt thoát khỏi tay mình, Vũ bế xốc cô lên đi một mạch xuống cầu. Một vài người từ nãy giờ thấy lùm tùm nên chạy đến. Và họ cũng hiểu như Vũ đã hiểu.
- Thôi đi cô gái ơi - Một ông chú nhìn Hạ Đoan có vẻ thông cảm - Cha mẹ sinh ra vất vả lắm, đâu có lý nào cô lại tự vận chứ.
- Đúng đó, theo anh cô về nhà ngủ một giấc đi rồi sẽ quên ngay thôi.
Đến băng ghế đặt dưới gốc cây trong công viên bên đường, Vũ mới đặt cô xuống. Lần này, Hạ Đoan quay phắt lại trừng mắt nhìn chàng trai:
- Anh tưởng tôi là ai chứ? Ai mượn anh lo?
Vũ vẫn nghì mình là người có lỗi:
- Xin cô bé đừng giận, tôi không biết cô và Trọng đã từng quen nhau.
À thì ra hắn biết chuyện của mình à? Điều đó càng làm Đoan cảm thấy sự thất bại của mình, dù đây là điều cô vừa quên đi.
- Anh đi đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa - Mắt Đoan long lên, giọng muốn khóc - Chỉ cần anh đừng quấy rầy tôi là tôi yên thân thôi.
Nhận ra ngấn nước trong mắt Hạ Đoan, Vũ lật đật lùi lại, hai tay giơ ra phân trần:
- Thôi được rồi, được rồi. Tôi sẽ đi ngay đây. Nhưng Đoan hãy về nhà đi nhé.
Nhìn Vũ đi khỏi, Hạ Đoan mới đứng dậy lững thứng đón taxi về nhà trọ. Tuần sau nàng phải nhận việc rồi, hy vọng công việc mới sẽ mau chóng làm Hạ Đoan yêu đời trở lại.
Đặt chiếc giỏ đựng đầy giấy tờ, bài vở lên xe, Nguyễn rồ máy chạy đến toà soạn. Vừa đi, anh vừa huýt sáo vui vẻ. Hôm qua, anh được tin bài phóng sự điều tra của mình được Hội nhà báo xếp giải A. Không những chỉ vui mừng vì được tiền thưởng mà Nguyễn vui vì nó đánh dấu thành công của anh trong nghề nghiệp với cái tuổi mới ngoài ba mươi. Cái tuổi mà các anh chị lão thành cho là còn quá trẻ.
Đến cổng toà soạn, Nguyễn giảm ga, chầm chậm qua cổng. Bất ngờ, một cô bé mặc áo trắng quần tây xanh cho vào quần với dáng vẻ như sinh viên đón đường anh, hỏi:
- Dạ, xin cho hỏi thăm. Phòng biên tập ở chỗ nào ạ?
Quan sát cô bé, Nguyễn chợt nghĩ: Có lẽ đến gởi đơn khiếu nại gì đây? Không ít những cô bé mới tuổi này đã có vấn đề, nhất là trong quan hệ tình cảm. Nhưng nhìn đôi mắt trong veo thế kia, chẳng lẽ lại có chuyện gì.
- Anh có nghe tôi hỏi không ạ? - Cô bé lập lại với một chút bực tức.
Nghĩ đến cái giải thưởng và những gì mình đang được người ta cảm phục, Nguyễn làm mặt cao:
- Đương nhiên là tôi có nghe, nhưng cô tìm phòng biên tập có việc gì thế?
- Tôi có... chuyện. Nhưng có cần thiết phải kể ra với anh không? - Cô gái tỏ ra không vừa.
Hừ! Đợi đấy! Nguyễn thấy hơi bực bội nhưng không có lý do gì để trì hoãn. Anh chỉ tay về dãy phòng trên lầu.
- Ở đó, lầu một, vừa bước lên cầu thang, quẹo trái.
- Cám ơn.
Cô bé cười chào rồi bước đi vào. Cái dáng khoan thai đĩnh đạc của cô bé làm Nguyễn có ý nghĩ lát nữa đây, khi thấy anh ngồi vào bàn làm việc, chắc cô ta sẽ ngạc nhiên lắm. Có khi nhờ cậy chuyện gì nữa không chừng.
Cô gái ấy chính là Hạ Đoan. Với hạng ưu sau khi tốt nghiệp đại học, nàng được phân công về một toà soạn báo chung với Trọng. Và sau sự việc Trọng có vợ, Hạ Đoan đành xin việc nơi khác. Cô tưởng mọi việc sẽ khó khăn lắm, nhưng không ngờ chỉ trong vòng nửa tháng, mọi việc đã xong. Tờ báo tỉnh có lẽ đang thiếu người trầm trọng.
Khi nghe qua một nhóm thanh niên đang ngồi uống cà phê ở căng tin, Hạ Đoan nghe loáng thoáng:
- Ê, tụi bây! Nữ sinh tìm ai kìa?
Những đôi mắt nghiêng ngó và tiếng gọi:
- Bé ơi! Tìm anh Lâm hay anh Trân đây?
- Học sinh vào toà soạn làm gì thế? Có gì thắc mắc hỏi anh nè.
Hạ Đoan tủm tỉm cười. Làm báo là một nghề tự do và những con người ấy chắc cũng phóng khoáng, dễ yêu. Nàng không cảm thấy mình bị xúc phạm khi họ nghĩ nàng là nữ sinh mà vui lây với cái hồn nhiên tươi trẻ của họ.
Bước vào phòng biên tập, Hạ Đoan ngập ngừng. Những chiếc máy vi tính đặt ở mỗi bàn đều đang có người sử dụng. Họ đang cắm cúi làm, gần như không phát hiện sự có mặt của nàng.
- Chị Ơi! - Hạ Đoan nhỏ nhẹ hỏi một chị Ở gần phía nàng - Cho em hỏi người....trưởng phòng biên tập ạ.
Mãi vài giây, cô gái mới ngẩng lên và nói ;
- Em đi sang phòng kế bên đi.
- Cám ơn chị.
Căn phòng bên hẹp hơn một chút. Hai bàn viết trên có máy vi tính nhưng chỉ có một thanh niên đang ngồi quay lưng lại nàng.
- Xin lỗi. Anh cho hỏi thăm.
- Cô cần gặp ai? - "Cái lưng" hỏi lại.
- Tôi muốn gặp trưởng phòng biên tập.
- Cô ngồi đi và chờ một chút nhé.
Có đến năm phút sau, người thanh niên mới tạm gác được công việc của mình. Anh đứng dậy xoay người, khi trông thấy Hạ Đoan anh ta "ô" lên vẻ ngạc nhiên.
Còn Hạ Đoan.... Anh chàng có mát tóc tai rất gọn ở sau gáy, những chờm tóc bồng bềnh trước trán trông quen quen. Hạ Đoan đã gặp anh ta ở đâu đó, nhưng nhất thời nàng không nhớ ra.
- Cô đến đây có việc gì không? Hay là gởi đơn khiếu nại?
Hạ Đoan lắc đầu:
- Xin lỗi. Trước khi trả lời, tôi muốn hỏi anh là....
Hiểu ý cô gái, chàng trai đáp:
- Hôm nay tôi thay trưởng phòng giải quyết mọi việc ở đây. Có gì, cô cú nói đi.
Hạ Đoan rút quyết dịnh từ trong giỏ ra:
- Tôi đến đây để nhận việc ạ. Tổng biên tập bảo tôi đến phòng này.
Chàng trai chăm chú đọc tờ quyết dịnh, sau đó lại chăm chú nhìn cô gái.
- Cô đã tốt nghiệp đại học báo chí mà vẫn trẻ như thế ư?
Hạ Đoan mỉm cười, có nhiều người vẫn xem nàng như học sinh hay sinh viên gì đó. Nhưng nàng thì biết mình, biết rõ.
Chàng trai chú ý đến nụ cười của cô gái, nó như nụ hồng chúm chím. Nhưng ánh mắt của cô không hề cho thấy cô ta đã nhận ra chàng. Cũng được, thết cũng tốt.
- Nhà cô ở đâu, Hạ Đoan?
- Dạ, nhà tôi ở miền Đông ạ.
- Thế làm việc tại đây, cô định tá túc ở chỗ nào?
Hạ Đoan ngập ngừng hỏi lại:
- Không biết ở đây có nhà tập thể không anh?
- Có. Nhưng không được tiện nghi lắm đâu - Chàng trai ngắm nghía Hạ Đoan từ đầu đến chân, nghĩ cô nàng trông có vẻ tiểu thư lắm, chắc khó chấp nhận điều kiện ở đây.
Nhưng Hạ Đoan lại cảm thấy nhẹ nhõm:
- Vậy anh có thể báo cáo với trưởng phòng, tiếp cho tôi một chỗ nghỉ được không?
- Được chứ - Chàng trai sốt sáng - Ở đây mọi người đồng ý ở tập thể lắm. Có thêm cô, chắc là nơi này sẽ vui hơn.
- Cám ơn anh. Anh tên là gì ạ?
- Vũ.
Hạ Đoan lẩm bẩm rồi cau mày tự hỏi ;
- Vũ. Vũ ư?
Nàng ngẩng mặt lên, chạm vào nụ cười có hàm răng đều và... đáng ghét. Thế rồi, Hạ Đoan sực nhớ. Đây chính là cái gã lắm mồm. Cùng dự tiệc cưới của Trọng hôm nào, Đoang vui, Hạ Đoan sa sầm:
- Tôi nhớ ra anh rồi. Thật là....
Vũ hơi nheo mắt:
- Thật ra làm sao?
- Xui xẻo. Lần này làm việc chung phòng với anh - Hạ Đoan thẳng thửng.
Vũ gật đầu, vẻ thích thú:
- Thậm chí rất gần gũi nữa kìa. Cô sẽ đảm nhiệm công việc của người biên tập.
Nghe đến đây, Hạ Đoan kêu lên:
- Anh.... bắt tôi ngồi một chỗ ư?
- Chứ sao. Đó là công việc đang thiếu người làm.
- Nhưng không phù hợp với nguyện vọng của tôi.
- Cô mới vào đây, tốt nhất là nên theo sự phân công sắp xếp của tôi.
Giống giọng điệu lãnh đạo ghê nhỉ. Hạ Đoan bực dọc nghĩ.
- Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi gặp gỡ với mọi người - Vũ đứng dậy và nói với vẻ ra lệnh. Thái độ ấy càng làm Hạ Đoan khó chịu và không dằn được.
- Tôi muốn chờ trưởng phòng.
Vũ tròn mắt, Hạ Đoan khoanh tay tựa lưng vô thành ghế với vẻ khiêu khích lộ liều. Cô gái trước mặt anh hoàn toàn không đơn giản như anh đã nghĩ.
- Để làm gì? - Vũ hỏi.
- Có cần phải báo với ông không?
Tiếng "ông" từ Hạ Đoan làm Vũ buồn cười. Tuy vậy, anh vẫn làm mặt nghiêm.
- Thôi được, vậy cô cứ chờ nhé. Tiện thể giữ căn phòng này giùm tôi.
Thấy Vũ như sắp bỏ đi, Hạ Đoan hả dạ.
- Được, anh hãy tin tôi. Chẳng ai dám đến đây để công cái máy vi tính đâu.
Vũ bỏ ra ngoài không quên trao cho nàng một xấp báo đủ loại. Đầu tiên, Hạ Đoan đọc tờ Tuổi Trẻ, sau đó đến tờ Lao Động, Sài Gòn Giải Phóng, Pháp Luật... mà ông trưởng phòng nào đó cũng chẳng thấy dạng. Thế là nàng đành tìm đến tờ báo nhà. Nửa giờ đồng hồ trôi qua mà Hạ Đoan cảm giác dài hơn thế kỷ. Tờ báo nhà cũng đã đọc xong. Cô bé chú ý đến tên Nguyễn Nguyễn. Người viết đề tài số phận con người thật là hay. Còn nữa, Khiết Vũ là ai mà giọng văn thật nghịch ngợm, hõm hỉnh. Ngay cả đề tài khó khăn, nhất là các tệ nạn xã hội, anh vẫn diễn đạt một cách thật nhẹ nhàng, nhưng đoạn kết luận vẫn làm người đọc nghe đau.
Chẳng còn gì để đọc nữa, Hạ Đoan lật trang cuối. Mắt nàng chạm vào tên người tổng biên tập, phó tổng biên tập rồi thư ký toà soạn. Và Hạ Đoan cảm thấy ngạc nhiên với cái tên Trần Khiết Vũ. Lại là Vũ nữa. Không biết nhà báo Khiết Vũ, rồi thư ký toà soạn, rồi anh chàng Vũ lắm mồm mà nàng vừa gặp có liên quan gì nhau? Hai, ba hay chỉ là một?
Một cô gái có tuổi xuất hiện. Hạ Đoan nhận ra đó chính là cô gái nàng đã hỏi tìm trưởng phòng khi nãy. Cô ta dáo dác nhìn và hỏi:
- Anh Vũ đâu em?
Hạ Đoan lắc đầu:
- Dạ, em không biết.
Cô gái ngạc nhiên:
- Vậy sao em còn ngồi đây? Khi nãy em đã gặp anh ấy rồi chứ?
Hạ Đoan thật thà:
- Chỉ mới gặp anh Vũ chứ chưa gặp trưởng phòng. Anh ấy bảo em ngồi chờ.
Cô gái trợn mắt nhìn Hạ Đoan, rồi bỗng phá lên cười:
- Sao lại thế? Anh Vũ chính là trưởng phòng đó. Bộ em không biết sao?
Hạ Đoan ngớ ra, cảm thấy buồn bực vì bị Vũ chơi xỏ. Ai biểu nàng không biết, không hỏi thăm trước làm chi?
Nhưng rồi cô bé lại bào chữa, nàng cũng đã hỏi đó chứ. Nhưng chính anh ta đã che giấu thân phận của mình.
Lát sau, Vũ trở lại và dẫn nàng đi làm quen với mọi người. Hạ Đoan ấm ức lắm, nhưng không thể nói được gì. Còn Vũ, trước mặt mọi người, anh cứ phớt tỉnh như không. Đi tới đâu, ai cũng có vẻ nể nang chàng. Rõ ràng trong công việc, trông anh khác hẳn với lúc vui đùa.
Còng Nguyễn, anh chàng mà Hạ Đoan mới gặp khi vào cổng cứ xuýt xoa mãi:
- Ôi, tưởng nữ sinh, ai ngờ là đồng nghiệp với mình. Em... đã từng học ở đâu vậy?
Dạ, đại học báo chí ạ.
Mỹ Hạnh tham gia câu chuyện:
- Nghe đâu khi học năm thứ ba, Hạ Đoan đã tham gia viết ký về đề tài xã hội trúng giải ba phải không?
- Sao chị Hạnh biết vậy?
- Nhà báo mà - Mỹ Hạnh tự hào nói: Việc gì cũng tự mình tìm hiểu thôi.
- Nguyễn nhìn Hạ Đoan, cười cười:
- Nhà báo trẻ thật đó.
Hạ Đoan khiêm tốn nói:
- Em còn non nớt lắm. Nếu có gì trở ngại em nhờ các anh chị chỉ bảo giùm.
Mỹ Hạnh liếc mắt tình tứ về Nguyễn Nguyễn:
- Ảnh đấy, cũng là nhà báo trẻ mà có khả năng đó Hạ Đoan.
Trò chuyện với các phóng viên, Hạ Đoan cảm thấy khá thoải mái. Riêng với Vũ, anh thì thật khác với vẻ nghịch ngợm khi dự tiệc cưới của Trọng. Hạ Đoan có cảm giác anh ta làm ra vẻ dạo mạo để giống với chức trách của mình.
Những ngày tiếp theo đó, Hạ Đoan bất đầu đảm nhiệm công việc của một người biên tập. Cô phải sử dụng vi tính, phải xử lý bước đầu số tin bài của phóng viên và cộng tác viên gởi về. Và lần đầu tiên cô đụng chạm với xếp của mình.
Hôm ấy, Vũ cho gọi Hạ Đoan đến phòng làm việc của anh ta.
- Ngồi xuống đi - Vũ nói như ra lệnh.
Nàng khép nép ngồi xuống. Dẫu sao, nàng cũng phải giữ gìn oai phong cho người trưởng phòng của mình.
- Em đã xem kỹ số tin này rồi chứ? Vũ chỉ vào xấp bài vở phía trước mặt.
- Dạ rồi ạ - Hạ Đoan hơi hoang mang. Có chuyện gì sơ sót hả anh?
Vũ rút ra một bản tin viết tay, chỉ vào dòng chữ nằm ở khoảng giữa.
- Em có bao giờ nghe người ta nói "học hành bền bỉ" không?
- Trong ngôn ngữ nói thì ít ạ.
- Trong văn bản cũng hiếm lắm - Vũ cao giọng - Người ta thường nói "học hành chăm chỉ" chứ không ai nói "học hành bền bỉ".
Không lúng túng trước nhận xét của Khiết Vũ, Hạ Đoan bình tĩnh đáp.
- Anh Vũ à! Riêng trong trường hợp của em, học sinh Thanh trong mẩu chuyện, Đoan nghĩ từ "bền bỉ" sẽ thích hợp hơn.
Vũ đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu ngắm nàng:
- Vì sao?
- Bởi vì hoàn cảnh của bé Thanh rất đặc biệt, Hạ Đoan vẫn từ tốn - Dù phải đối diện với bao thử thách như nhà nghèo, cha thường khuyên đau yếu, mẹ tảo tần buôn bán suốt ngày và Thanh vẫn phải tạm gác những buổi học để giúp mẹ, để chăm lo cho cha. Mỗi kết học của bé Thanh là mỗi chiến thắng, cô bé đã bền bỉ, chịu khó vượt qua tất cả trở ngại đến cuối cùng đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi cất tỉnh. Em nghĩ rằng chăm chỉ thì tất nhiên bé Thanh đã chăm chỉ rồi, nhưng "bền bỉ" mới là chuyện đáng nói ạ. Vì vậy em mới không biên tập lại cái từ mà tác giả đã dùng.
Khiết Vũ nhìn Hạ Đoan, thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh lấy giọng kẻ cả nói:
- Biện minh hay lắm. Nhưng xưa người không ai dùng từ "bền bỉ" sau chứ "học hành" cả. Em nên hiểu rõ điều đó.
- Anh Vũ à! - Vẫn giọng nhỏ nhẹ, Hạ Đoan nói - Đoan nghĩ là người cầm bút có khi cần phải sáng tạo trong cách diễn đoạt và sử dụng ngôn ngữ. Nhà báo không nhất thiết phải đi theo một khuôn mẫu có sẵn.
Nghe đến đây, Khiết Vũ không khỏi tự ái. Anh cười nhạt, lớn giọng:
- À, thì ra em đang dạy tôi đấy hả?
- Em không có ý đó, chỉ muốn nói lên ý nghĩ của mình thôi.
Khiết Vũ vỗ bàn, mặt ửng đỏ:
- Người chịu trách nhiệm cao nhất ở đây là tôi. Từ nay về sau, em hãy nhớ rõ nhiệm vụ của mình. Hãy tận tâm và làm việc cẩn thận hơn.
Thái độ của Khiết Vũ làm Hạ Đoan tức muốn khóc, nhưng cố dằn. Cho đến khi Nguyễn xuất hiện cùng chị Vân... Họ đang tò mò nhìn Vũ và nàng, Nguyễn thì bước đến gần Vũ:
- Gì vậy Vũ? Chuyện đâu còn có đó mà. Cô bé là lính mới đấy.
Câu nói của Nguyễn cùng với nỗi ấm ức trong Hạ Đoan đã khiến cho hạt nước mắt cố nén không thể nào nén lại. Cô bé bật khóc bỏ ra ngoài.
Chỉ cần có thế, Nguyễn lên tiếng trách.
- Hạ Đoan mới vào làm mà cậu quát thẳng thế kia, có quá đáng lắm không? Chưa bao giờ tớ thấy cậu có thái độ như vậy đối với lính mới của mình cả. Hôm nay chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
Khiết Vũ nín thinh, nhưng chẳng nói một câu hối hận. Anh chỉ muốn nói với Nguyễn với tư cách một người bạn thân.
- Rồi cậu sẽ hiểu vì sao tớ lại đối xử với cô bé ấy như vậy.
Nguyễn lắc đầu quay đi, rõ ràng anh cảm thấy người bạn của mình khó hiểu thật.
HÔM nay báo đã lên khung, Hạ Đoan cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tuy nàng chỉ mới nhận một nhiệm vụ rất nhỏ trong khâu biên tập, nhưng ngày mai số báo đầu tiên có sự tham gia của nàng. Còn niềm vui nào hơn.
Thế là chiều nay, Hạ Đoan thả bộ ra phố. Nàng muốn sắm sửa một ít cho căn hộ mới của mình.
Tiếng xe rề sát bên làm Đoan giật mình, nép vào lề:
- Hạ Đoan đi đâu vậy? Lên xe anh chở đi.
Không trả lời mà Hạ Đoan hỏi ngược lại.
- Còn anh, anh đi đâu về vậy anh Nguyễn?
- Lang thang.... vậy mà. Nào, lên xe.
- Nhưng em vào chợ, mà chợ chỉ cách đây vài bước thôi.
Nguyễn vẫn chầm chậm chạy xe theo nàng.
- Có cần anh làm tài xế đưa về không?
Nhìn Nguyễn bằng ánh mắt cảm kích, Hạ Đoan nói:
- Cám ơn anh nhiều lắm, nhưng Hạ Đoan đi chợ lâu lắm, anh đợi sẽ rất phiền.
Thấy Đoan có ý từ chối, Nguyễn không ép.
- Vậy hả? Anh về trước nghen.
- Dạ.
Nhìn theo Nguyễn chạy xa dần, Hạ Đoan cảm thấy vui vui khi thấy có những người bạn mới nhiệt tình như vậy. Trong phòng, ai cũng xem nàng như đứa em út chỉ có Khiết Vũ, thái độ của anh ta thật xa lạ. Đã vậy hầu như những sai sót của nàng, Vũ đều xem là nghiêm trọng.
- Hạ Đoan! Hạ Đoan à!
Dừng chân, Hạ Đoan thấy Mỹ Hạnh từ một shop ven đường rảo bước đi ra.
- Ủa, chị Hạnh cũng đi chợ nữa hả?
- Ừm, ngày nào đi làm về chị cũng ghé qua chợ. Em cũng đi chợ đó hả?
- Dạ.
- Vậy đợi chút đi, chị lấy xe chở em đi. Sau đó về nhà chị chơi.
Thấy Mỹ Hạnh nhiệt tình, Hạ Đoan cũng không nỡ từ chối. Dẫu sao, nàng là người mới đến, cũng cần phải giao thiệp với mọi người.
Nhà Mỹ Hạnh nằm ở vùng ven. Đường xã nơi đây rộng rãi, thoáng đãng. Căn nhà nhỏ cất theo dạng biệt thự thấp trong vườn cây ăn trái thật mát mắt. Hạnh bảo ba mẹ Hạnh có vườn ruộng ở quê. Căn nhà này chỉ có hai anh em của Hạnh ở để tiện đi lại làm việc.
Bầy ra bàn dĩa sầu riêng thơm phức, Hạnh trao cho Đoan một múi:
- Sầu riêng Cái Mơn đó, ngon lắm nhé.
Cầm sầu riêng vừa béo vừa thơm, Hạ Đoan vừa ăn vừa khen:
- Chị lựa sầu riêng khéo thật đó.
- Chị đâu có mua, anh Hai Tường Khánh của chị vừa đi công tác ở miền Tây về, người ta biếu đó.
- Vậy hả chị? Anh Hai làm việc ở đâu mà phải đi công tác vậy?
- Ở Trung tâm khuyến nông, anh ấy đi suốt.
- Còn em? - Mỹ Hạnh hỏi - Ba mẹ em làm gì, ở đâu?
- Em ở Bình Dương.
- Vậy sao lại xin việc ở đây? - Mỹ Hạnh ngạc nhiên.
Chùi tay vào chiếc khăn giấy, Hạ Đoan từ tốn nói:
- Ở gần nhà... quen không, chán lắm chị. Em thích đi xa.
- Vậy nhà em tại thị xã hay ở huyện?
- Tại thị xã chị ạ.
Mỹ Hạnh tiếp tục cuộc hỏi, cô cảm thấy tò mò về cô gái trẻ này.
- Người ta đổ xô về Bình Dương, còn em thì lại bỏ đi, lạ thật đó.
Hạ Đoan mỉm cười:
- Em thích như vậy.
- Vậy còn ba mẹ, anh chị em của em thế nào?
- Hiện ba mẹ em sống với nhỏ em gái chị ạ.
Mỹ Hạnh thăm dò:
- Nhà em có vườn cây ăn trái không? Bình Dương nổi tiếng bởi những vườn trái cây.
- Nhưng bây giờ những vườn cây đã được thay thế dần bởi các khu công nghiệp rồi đó chị. Trước đây nhà em có năm mẫu vườn, giờ nhà nước quy hoạch rồi.
Mỹ Hạnh tròn mắt:
- Năm mẫu? Vậy là được đền bù nhiều lắm đó nghe.
Hạ Đoan cười:
- Cũng không nhiều lắm chị à. Số tiền đền bù đủ để ba mẹ em sống từ đây đến già.
Mỹ Hạnh thay đổi tư thế ngồi, vẻ sốt sáng:
- Nếu là chị, chị Ở lại Bình Dương liền.
Hạ Đoan mỉm cười không nói. Lần này đi xa là nàng có lý do. Khiết Vũ biết đấy, nhưng hình như anh chưa tiết lộ với ai.
- Hạ Đoan này! Mới vào đây làm việc, em thấy thế nào?
Câu hỏi như điểm đúng nỗi ấm ức của Hạ Đoan, nàng nói:
- Công việc biên tập cũng còn mới mẻ so với em, anh Nguyễn, chị Hương, chị Vân, ai cũng giúp em. Nhưng anh Vũ thì...
Mỹ Hạnh hỏi sấn tới:
- Anh ấy làm sao hả?
- Khó với em quá, lại hay lớn tiếng nữa. Hình như ở nhà vợ con ảnh chọc tức điều gì, vào phòng là nổi nóng với em.
Mỹ Hạnh trố mắt nhìn Hạ Đoan rồi bật cười to:
- Vợ đâu mà vợ. Trưởng phòng tụi mình là "lính phòng không" đó.
Hạ Đoan ngớ ra nhìn Hạnh:
- Vậy sao khó quá vậy? Lần đầu tiên em gặp ảnh đùa giỡn dữ lắm mà.
- Lần nào?
Hạ Đoan giật mình, nhận ra mình lỡ lời. Nàng khóa lấp thật nhanh:
- Thì hôm em tới trình diện đó, anh nói anh là trợ lý cho trưởng phòng.
Nhắc đến đây, Mỹ Hạnh lại cười to:
- Đúng là cuộc hội ngộ giữa em và anh Vũ đáng nhớ thật. Ghi vào nhật ký đi nhé.
Hạ Đoan hừ nhẹ. Giá mà Mỹ Hạnh biết chuyện nàng gặp Khiết Vũ lần đầu tiên ở đám cưới, anh ta không những tía lia mở miệng mà còn tưởng nàng thất tình đến nỗi định nhảy sông tự tử, chắc lúc ấy Mỹ Hạnh sẽ ôm bụng mà cười.
Chợt có tiếng xe honda chạy vào, Mỹ Hạnh hỡn hở đứng lên:
- Anh Hai của chị về đó.
Rồi như trẻ con, Mỹ Hạnh kéo tay Tường Khanh vào nhà. Hạ Đoan nghe tiếng càu nhàu:
- Con nhỏ này! Làm cái giống gì kỳ lạ vậy? Tao thiếu nợ mày chắc.
Tường Khánh chợt khựng lại, trước mặt anh là một cô gái mặt thon thả, mũi cao, mắt to đang tủm tỉm cười, khuôn mặt cô bé không chút son phấn mà vẫn xinh đẹp lạ.
- Xin chào! - Tường Khánh ngập ngừng.
- Bạn em, Hạ Đoan - Quay sang Hạ Đoan, Mỹ Hạnh nói tiếp - Còn đây là anh Tường Khánh, anh Hai của chị đó.
Tường Khánh cảm thấy bối rối. Đôi mắt của Hạ Đoan trong veo.
- Hạ Đoan! Hình như mới đến làm việc phải không?
- Dạ, nhưng sao anh biết?
Tường Khánh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hạ Đoan.
- Vì bạn bè của Mỹ Hạnh đến đây thường lắm. Anh đều biết mặt.
Nheo mắt tinh nghịch, Mỹ Hạnh liền thoắng:
- Trong số đó, anh Hai chẳng kén được cô nào hết, Hạ Đoan à.
Nhận ra cái nháy mắt tinh nghịch của em gái, Tường Khánh đâm lúng túng.
- Vì em làm sao nên các cô mới sợ anh đó chứ.
Mỹ Hạnh vờ kêu lên:
- Ôi! Oan cho em chưa. Em gái anh hết lòng giúp anh se tơ kết tóc, chẳng qua là duyên số anh chưa tới đó thôi.
Nhìn hai anh em Mỹ Hạnh trò chuyện, Hạ Đoan cảm thấy cũng vui vui.
Tường Khánh quay sang Hạ Đoan, nói như mắng vốn:
- Ở nhà nó ăn hiếp anh lắm đó Hạ Đoan,anh đang tìm người quản lý nó cho rồi.
Mỹ Hạnh la oai oái:
- Trời ơi! Làm ơn giờ mắc oán nữa nè, Hạ Đoan.
Cả ba cùng cười nói thật vui. Tối đó, nể lời hai anh em Hạnh, Hạ Đoan ở lại dùng cơm. Sau đó, Tường Khánh đưa Hạ Đoan về khu tập thể của tòa soạn.
Khi nàng bước vào thì vừa thoáng thấy bóng Vũ đứng ở cửa sổ. Anh quăng mạnh tàn thuốc đang cháy đỏ ra ngoài sân, một cử chỉ nóng nảy như đang bực bội điều gì.
Khi Hạ Đoan về phòng chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Vốn sợ ma, Hạ Đoan đứng bên cửa, hỏi:
- Ai vậy?
- Anh đây. Vũ đây.
Thoáng phân vân, nhưng cuối cùng Hạ Đoan cũng mở cửa. Vũ đứng bên ngoài có vẻ quan tâm.
- Hồi chiều anh có tìm Đoan rủ ăn cơm, nhưng Đoan mất tiêu.
Một cách kiểm tra hay sao đây? Hạ Đoan dè dặt đáp.
- Đoan đi chợ, tình cờ gặp chị Mỹ Hạnh. Chị ấy rủ về nhà chơi rồi ăn cơm luôn.
Khiết Vũ đưa mắt nhìn vào trong, thấy vậy, Đoan né qua một bên tránh lối.
- Mời anh vào chơi.
Vũ chậm rãi bước vào rồi nhận xét:
- Căn phòng này hơi tối đó Hạ Đoan, nếu thấy không quen, Đoan cứ nói anh sẽ xin phòng khác.
Bỗng dưng thấy Vũ nhiệt tình, Đoan cười vẻ mừng:
- Cám ơn anh, nhưng đối với Hạ Đoan thế này là được rồi anh. Mà anh Vũ này, trước đây ai đã ở phòng này vậy?
- Một cô gái. Nhưng bây giờ cô ấy đã đi xa rồi.
Hạ Đoan không trông thấy ánh mắt khác lạ của Khiết Vũ khi nhắc đến cô gái nào đó. Nàng quan tâm đến vấn đề khác:
- Anh cũng tự nấu ăn sao?
- Không. Sáng, trưa, chiều đều ăn tiệm cả.
- Nhà tập thể, không có chị nuôi hả anh?
- Chỉ vài người, cho nên ai cũng thích ăn tiệm.
Hạ Đoan vẫn băn khoăn:
Nhưng ăn tiệm hoài chán lắm.
- Riết rồi cũng quen mà. Với lại, tụi anh có chán cũng đành chiu chứ biết sao. Hạ Đoan nảy ra ý nghĩ sẽ nấu cơm cho Vũ ăn. Nhưng nàng vừa kịp suy tính lại. Làm như vậy có thể người ta sẽ nghĩ nàng lấy lòng cấp trên.
- À, Đoan này. Nhà anh ở đầu dãy có chuyện gì cần cứ gõ cửa nhé.
Hạ Đoan tủm tỉm cười:
- Chuyện gì là chuyện gì ạ?
- Thí dụ như đau bụng, nhức đầu, hay kẻ trộm đột nhập vào nhà chẳng hạn.
Hạ Đoan dáo dác nhìn:
- Anh nói gì mà ghê vậy? Kẻ trộm nào dám vào đây?
- Tại Đoan chưa hiểu hết đó thôi. Dãy nhà mình ở có con hẻm rất hẹp, thông ra đường. Anh đề nghị xây tường bịt kín, nhưng cơ quan chƯa chịu làm.
- Vì sao vậy anh?
- Anh cũng không biết nữa. Có thể vì trong số người ở tập thể, có hai gia đình trước đây là nhân viên của tòa soạn mình, giờ họ nghỉ hưu. Cái ngõ ấy là dành cho những Tổng biên tập của chúng ta không nỡ xây kín.
- Vậy từ trước giờ ở đây, có mất cắp gì không anh?
Khiết Vũ nhìn vào mắt Hạ Đoan như dò kiếm điều gì trong đó, anh đáp:
- Chỉ lặt vặt thôi. Nhưng cũng làm mọi người khó chịu.
Rồi Khiết Vũ đến xem xét cửa sổ, cửa ra vào, anh căn dặn:
- Tối ngủ nhớ cài cửa cẩn thận.
Vũ không ngờ những lời dặn dò của anh làm Hạ Đoan sợ. Nhưng trước mặt Vũ, nàng vẫn nói cứng.
- Anh yên tâm đi. Không có kẻ trộm nào đến đây đâu. Hơn nữa, sát phòng em là phòng của chị Vân mà. Có gì em sẽ gọi chị ấy.
- Ừm! Nếu vậy thì anh yên tâm. Bây giờ anh về nhé. Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon - Hạ Đoan tiến Vũ ra đến cửa và nhìn theo cho đến khi Vũ khuất bóng. Thật ra, anh cũng đâu đến nỗi đáng ghét nhỉ.
Có tiếng động lạ làm Hạ Đoan giật mình thức giấc. Tiếng gõ cồm cộp đều đều vang lên giống như tiếng guốc đi qua đi lại trước phòng nàng. Ai mà đi giờ này nhỉ Hạ Đoan nằm im không dám nhúc nhích. Tiếng guốc vẫn như vậy, nhưng lát sau, Hạ Đoan lại nghe tiếng thùm thụp như có ai đấm mạnh tay vào tường.
Lấy hết can đảm, Hạ Đoan đưa tay ra xem đồng hồ. Mới gần hai giờ sáng thôi mà. Bật giác nàng cảm thấy lành lạnh.
Một ý nghĩ khủng khiếp chợt hiện lên trong đầu. Chẳng phải Vũ đã cảnh báo nàng coi chừng có trộm hay sao? Nhưng căn phòng nàng ở có gì đáng giá đâu chứ. Chả lẽ kẻ trộm rình thật sao?
Hình như đánh đấm mãi cũng chán. Tiếng động nhỏ dần rồi mất hẳn. Hạ Đoan kéo mềm trùm kín đầu. Hai tay bịt lấy tai rồi cố nhắm mắt ngủ. Nàng nghĩ:
- Có lẽ phải xin anh Vũ đổi phòng thôi. Căn nhà ở đầu kia tuy gần dãy hộ gia đình ồn ào, nhưng có tiếng người cũng đỡ. Không như dãy này, căn phòng Hạ Đoan trơ trọi giữa khu nhà kho im ỉm đóng kín.
Hạ Đoan hối hả lên phòng làm việc. Sáng nay, nàng ngủ quên, chừng nhìn đồng hồ đã gần tám giờ. Mà hôm qua, nàng hứa sẽ giao bài sớm cho Vũ duyệt lần cuối.
Khi đến gần cửa phòng làm việc của Vũ, Hạ Đoan chợt khựng lại. Từ trong phòng một giọng núng nịu vang lên:
- Th....ô.... i, anh chở em đi mới được.
Giọng Vũ chiều chuộng:
- Thôi được rồi. Nhưng vài hôm nữa đi, anh đang bận lắm.
- Chiều mai đi mà - Hạ Đoan nhận ra tiếng của Huyền, cô phóng viên trẻ luôn thân mật với Vũ.
- Thôi được rồi mà - Vũ nhẹ nhàng. Anh hứa.
- Rồi ha. Vậy em đi à.
- Ừm.
Hạ Đoan vội chuẩn bị tư thế để đi vào. Gặp nàng, Huyền cười tươi:
- Ủa! Bộ ngủ mới dậy hả?
Như bị điểm đúng huyệt, Hạ Đoan luống cuống:
- Ờ.... tại bận chút việc.
Huyền ngúng nguẩy chiếc giỏ trong tay rồi hân hoan bước đi. Bất giác, Đoan thở dài. Có lẽ Huyền đang yêu. Và có thể người yêu cùng Huyền là Vũ. Một điều gí đó mệt mỏi lén nhẹ vào lòng nàng.
- Anh Vũ à! Bài vở đây ạ.
Vũ ngẩng lên nhìn nàng một lúc rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện, giọng lãnh đạm khác xa với giọng đã nói với Huyền khi nãy.
- Sao tới trễ vậy?
Định kể cho Vũ nghe chuyện đêm qua, nhưng trước thái độ của chàng, Hạ Đoan chỉ đáp:
- Tối Đoan thức khuya nên sáng dậy trễ.
Vũ lừ mặt:
- Vậy thì tối hãy ngủ sớm đi. Công việc biên tập khác với phóng viên ở chỗ mình, không được thoải mãi về giấc ngủ đó.
- Em biết rồi. Bây giờ em đi được chưa.
- Chờ chút - Vũ lật trang tin đầu tiên chăm chú xem.
Và kế tiếp là tờ thứ hai, Vũ dường như quên sự có mặt của nàng. Đoan để ý lúc làm việc, Vũ thường như vậy. Thế là nàng nhẹ nhàng đứng lên, bước nhẹ ra cửa.
Nhưng giọng của Vũ gọi giật nàng đứng lại:
- Em đâu vậy?
- Dạ, em về phòng, lát nữa em trở lại.
Vũ đặt bản tin xuống, nghiêm nghị nhìn nàng:
- Tôi đã bảo cô ở lại kia mà.
Hạ Đoan không chịu thua:
- Nhưng anh đang xem, mà công việc đang chờ em ở bển.
Vũ trừng mắt:
- Ai bảo dậy trễ bây giờ lại than? Lại đây đi!
Chưa bao giờ Hạ Đoan cảm thấy tức tới như lúc này. Nước mắt có ứa ra, nhưng ngay lập tức Hạ Đoan tự dặn mình:
- Việc gì phải khóc chứ? Người ta xem thường mình đó.
Thế là cố tạo ra vẻ dửng dưng, Hạ Đoan trợ lại ghế ngồi. Nhưng nàng không vừa, rút từ trong chiếc bóp nhỏ ra cái kìm bấm móng tay, Hạ Đoan bắt đầu tỉa tớt.
- Cô làm gì vậy? - Có lẽ tiếng bấm cốc cốc làm Vũ chú ý.
Hạ Đoan tưng tửng, mắt vẫn nhìn vào móng tay của mình.
- Thì anh đã thấy đó.
- Tôi đâu có kêu cô lên để cắt móng tay. Cô định giở trò gì vậy?
Đến đây thì Hạ Đoan không chịu nổi nữa, nàng đứng phắt dậy:
- Chứ tôi biết làm gì bây giờ? Anh nói đi. Chẳng lẽ lại ngồi đây ngắm anh sao?
Suýt chút nữa là Vũ đã bật cười, nhưng anh cố nén lại:
- Tại sao không xem lại những tờ tin tôi vừa duyệt để rút kinh nghiệm và có gì thắc mắc phải hỏi tôi ngay.
À, ra thế. Muốn mình cầu cạnh đây mà. Hạ Đoan cười nhạt:
- Lát nữa, tôi xem cũng được mà. Cần gì phải ngồi đây chờ anh.
Vũ lớn tiếng:
- Nhưng cô hãy nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi. Mười giờ thì phải làm xong tất cả. Vậy mà còn ngồi đó cắt móng tay hả? Chắc cô chọn lầm nghề rồi.
Nghe đến đây, Hạ Đoan cảm thấy tự ái khủng khiếp. Nàng tức, môi run run:
- Rõ ràng là anh cố tình làm khó tôi.
Vũ đặc cây bút xuống bàn, nhìn Hạ Đoan, vì bực dọc chẳng kém gì nàng.
- Thôi được rồi, cô viết cho tôi tờ tự kiểm đi. Giờ giấc làm việc tôi đã sinh hoạt, nhắc nhở hết rồi đó, tự cô gây ra thì phải chịu thôi.
- Tôi đi được chưa? - Hạ Đoan dửng dưng.
Không nhìn nàng, Vũ bộ lại phía cửa sổ.
- Cô đi đi!
Đến bây giờ, nước mắt Hạ Đoan mới chảy ra. Nàng đứng ngoài hành lang nức nở, đôi vai ngửng run lên. Khiết Vũ đã ép nàng quá đỗi.
Hạ Đoan không hay từ trong phòng, Khiết Vũ đang im lặng theo dõi nàng. Đôi mắt anh ấm áp một cách khác thường ở phía sau nàng.
Bất ngờ, Hạ Đoan quay mặt về phía Vũ. Nàng cũng không hiểu vì sao như vậy. Và hai cái nhìn chạm nhau. Vũ thì thoáng chút bối rối. Còn Hạ Đoan, đôi mắt mờ lệ không giúp nàng nhận ra ánh mắt lạ lẫm nơi chàng.
Một ngày nặng nề trôi qua, Hạ Đoan cảm thấy mệt mỏi như đi bộ hàng mấy cây số. Nàng trở về phòng không buồn cơm nước.
Đến tối, nếu Nguyễn Nguyễn không đánh thức, có lẽ Hạ Đoan sẽ không chịu ra ngoài. Nàng nhận lời mời của Nguyễn ăn tối.
Còn Khiết Vũ, khi thấy Nguyễn chở Hạ Đoan ra khỏi cổng, anh sững người nhìn theo. Cô bé mới vào đây đã có người đưa đón rồi, bản lính thật đó. Vũ nghĩ với một chút buồn lòng.
- Anh Vũ ơi!
Tiếng gọi của Mỹ Hạnh làm Vũ giật mình. Mỹ Hạnh nhanh nhẹn bước đến.
- Hạ Đoan đâu rồi anh?
Vũ gượng gạo:
- Đi chơi rồi.
- Ủa, đi với ai?
Biết Mỹ Hạnh đang có tình cảm với Nguyễn. Vũ không muốn nói, nhưng chàng nghĩ thấy khó nói dối chuyện này.
- Với... Nguyễn đó Hạnh ạ.
Nụ cười trên môi Hạnh vụt tắt, nhưng nàng cố làm mặt tỉnh:
- Vậy là em đến trễ rồi.
- Mỹ Hạnh có muốn tìm họ không?
Đưa mắt nhìn ra đường, Hạnh thở dài:
- Biết đâu mà tìm hả anh?
Rồi đổi giọng sôi nổi, Hạnh hỏi:
- À, hồi sáng này Hạ Đoan đi làm trễ hả anh Vũ?
- Ừm. Có chi không Hạnh?
- Anh Nguyễn cũng đi trễ phải không?
- Đâu có. Chỉ có Hạ Đoan và nhỏ Huyền thôi.
Cảm thấy ngại, Hạnh giải thích:
- Em cảm thấy lạ lắm. Từ lúc có mặt Hạ Đoan, mọi người hình như đã thay đổi nhiều.
Vũ cau mày, thắc mắc:
- Hạnh nói vậy là sao?
Mỹ Hạnh tiến lên một bước vẻ trầm ngâm khác thường:
- Anh Nguyễn thì hớn hở ra mặt, còn anh thì cáu gắt nổi nóng. Các chàng trai phòng phát hành thì cứ chăm chú nhìn mỗi khi Hạ Đoan ngang qua.
Vũ cười, anh hiểu Mỹ Hạnh đang ghen.
- Có thể lúc đầu người ta thích cái mới mẻ. Nhưng thời gian sau biết đâu mọi việc sẽ trở lại bình thường. Em đừng thất vọng về Nguyễn.
- Em đang thất vọng về Hạ Đoan. Em làm mai cô ta cho anh Tường Khánh. Nào ngờ....
- Thì Hạ Đoan đâu có gì. Có khi hò nhau đi ăn uống gì đó thôi.
- Phải, có thể như vậy. Nhưng Hạ Đoan có vẻ dễ dãi lắm.
Vũ tuy cũng hơi bực vì thấy Hạ Đoan thản nhiên đi chơi sau trận khóc như lúc buổi sáng, nhưng anh không cho rằng cô là người dễ dãi. Song hiện tại, trước vẻ giọng nói của Mỹ Hạnh, Vũ không nỡ bênh Hạ Đoan vì sợ Hạnh buồn. Anh chỉ nói:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung không hay đâu Hạnh à. Về nhà nghỉ cho khỏe đi.
- Dạ.
Thế là Mỹ Hạnh đành lấy xe ra về. Lòng không cảm thấy nhẹ hơn chút nào.
Còn Khiết Vũ thì trở về phòng mở tivi. Tin thời sự trôi qua nhanh, chàng cảm thấy mình buồn một cách kỳ lạ. Vũ ngồi vào bàn giở sổ ra. Một mảnh giấy rơi ra làm Vũ nhớ. Đây là bản kiểm điểm của Hạ Đoan trưa nay. Vũ nhận mà không thèm xem. Trang viết của Hạ Đoan không khác chi tính cách của nàng.
Tôi nhận khuyết điểm vì ngủ quên, nên tới phòng làm việc quá giờ. Tôi nhận khuyết điểm vì không biết cách làm cấp trên vừa lòng. Và tôi nhận khuyết điểm vì quá thành thật, tôi không khôn ngoan để viện ra một lý do để cấp trên tin mà không thể trách tôi nửa lời".
- Hừm! Cô bé này đâu có vừa.
Vũ vừa bực tức, vừa cảm thấy cá tính của Hạ Đoan cũng thật lạ và thú vị.
Xếp bản tự kiểm của Hạ Đoan vào sổ tay, Khiết Vũ chợt nghe lòng mình xao xuyến một cách kỳ lạ. Sẽ không ai dễ dàng chinh phục được Hạ Đoan. Vũ tin chắc như vậy. Ngay cả Nguyễn nữa, Nguyễn làm sao qua được chàng. Khiết Vũ nghĩ về điều đó với một chút ngạo nghễ.
Mỹ Hạnh tựa người vào hành lang trước cửa phòng nhìn xuống sân. Hạ Đoan đang khoan thai bước đến phía cầu thang. Dưới ánh nắng ban mai, chiếc ao màu vàng chanh của nàng góp phần làm cho nước da Hạ Đoan mơn mởn xinh tươi hơn. Đôi lúc, Mỹ Hạnh cảm thấy ghen ghét trước vẻ đẹp tự nhiên của cô bạn chung phòng dù Hạ Đoan vẫn tỏ ra thân thiết vô tư với nàng.
Định lánh mặt, nhưng sự tò mò đã níu chân Hạnh lại. Lấy vẻ tự nhiên, Hạnh tươi cười:
- Hôm nay sao đi sớm vậy Đoan?
Liếc mắt vào phòng, thấy Khiết Vũ đang ngồi trước máy vi tính, Hạ Đoan cao giọng.
- Đi trễ bị làm kiểm điểm chị Ơi.
Biết Hạ Đoan đang chọc Khiết Vũ ra miệng, Hạnh cười:
- Đẹp như Hạ Đoan, cũng làm tự kiểm nữa sao? Chắc phải tìm người bênh vực thôi.
- Ai có thể tốt bụng bênh vực giùm em hở chị?
Biết rồi mà còn giở vờ ngây thơ nữa ư? Mỹ Hạnh khó chịu nghĩ trong lòng. Nhưng bề ngoài cô vẫn tươi cười.
Nguyễn đó. Chắc chiều qua, Đoan đã tâm sự hết với anh rồi phải không?
- Tụi em rủ nhau đi ăn rồi lang thang ngoài phố thôi mà chị. Có còn nói gì với nhau nữa đâu.
Mỹ Hạnh tìm kiếm trong mắt Hạ Đoan sự thành thật trong câu nói. Cô đang ghen nên có thể dễ dàng nghi ngờ.
- Thật chứ?
- Thật mà. Không tin chị cứ hỏi anh ấy.
Mỹ Hạnh mừng thầm trong lòng. Chắc là Hạ Đoan nói đúng, cô cũng đã từng với anh em đồng nghiệp đi ăn sáng, uống cà phê, có khi rủ nhau đi karaoke nữa, mà cuối cùng đâu có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng Mỹ Hạnh muốn thăm dò lần nữa.
- Chị thấy anh Nguyễn chú ý đến em đó.
Thật ra, Hạ Đoan chỉ xem Nguyễn như anh trai mà thôi. Và cô biết Mỹ Hạnh đang rất quan tâm tới anh ấy. Vì vậy cô muốn cho Mỹ Hạnh yên tâm nên nói:
- Chị Hạnh à! Anh Nguyễn rất tốt với em và chỉ xem em như em gái vậy. Còn em thì cũng xem anh ấy như anh trai.
Nghe đến đây thì Mỹ Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm. cô tỏ ra quan tâm tới Hạ Đoan.
- Sao mặt em bơ phờ vậy? Tối qua không ngủ hả?
Hạ Đoan dụi mắt, chống chế:
- Đâu có chị.
Mỹ Hạnh đi vòng vòng ngắm nghía Hạ Đoan:
- Em hốc hác thậ dõ Hạ Đoan. Bộ ngủ không được hả? Cứ nói thật cho chị biết đi mà.
Thấy Mỹ Hạnh lo lắng cho mình. Hạ Đoan kéo tay Hạnh đi xa một chút rồi nói nhỏ:
- Mấy ngày nay, cứ khuya khuya là có tiếng chân đi trước cửa phòng em, không biết kẻ trộm hay là ma nữa. Em sợ quá ngủ không được.
- Thì ra là vậy - Mỹ Hạnh bật cười - Ở đây làm gì có ma chứ. Chắc là mấy đứa trẻ lang thang đó thôi.
- Thật hả chị? - Hạ Đoan thở hết ra - Vậy mà em sợ muốn chết.
- Bộ anh Khiết Vũ không nói với em chuyện đó sao?
Hạ Đoan xịu mặt:
- Mấy ngày nay, em với anh ấy như mặt trăng với mặt trời vậy. Có nói chuyện gì đâu.
Vừa lúc ấy, Nguyễn đi tới. Anh vui vẻ nhìn và nói với Hạ Đoan:
- Chà! Hôm nay rút kinh nghiệm đi sớm phải không?
Nụ cười trên môi Mỹ Hạnh chợt tắt. Rõ ràng Nguyễn có vẻ quan tâm đến Hạ Đoan nhiều hơn nàng.
Hạ Đoan cảm nhận được thái độ của Hạnh, nên hướng Nguyễn về phía Mỹ Hạnh:
- Chị Hạnh còn đi sớm hơn cả em nữa đó.
Nguyễn cười:
- Chuyện đó anh thấy cũng lạ. Chắc có tin gì muốn thông báo đây.
Vì còn giận Nguyễn, nên Mỹ Hạnh không hưởng ứng câu nói vui của chàng. Cô quay người định lách đi, nào ngờ Hạ Đoan vô tư nắm tay cô kéo lại:
- Đứng đây nói chuyện cho vui chị à. Còn sớm lắm đó.
Mỹ Hạnh gỡ tay Hạ Đoan, giọng hờn mát:
- Để mình vào cho hai người tự do trò chuyện.
Nguyễn biết Mỹ Hạnh đang bực tức vì ai, nhưng anh phớt lờ. Còn Hạ Đoan thì vẫn vô tư.
- Ba người chắc sẽ có nhiều chuyện để nói hơn, phải không anh Nguyễn?
Nguyễn lịch sự gãi đầu:
- Hạ Đoan nói đúng đó. Hay là mấy anh em mình ra căng tin uống cà phê đi. Khiết Vũ ơi!
Mỹ Hạnh liếc Nguyễn, mắt sắc như dao nhưng một lần nữa Nguyễn lại lờ đi. Trái tim anh mách bảo người mà anh hay nghĩ đến bây giờ không phải là Hạnh.
- Để ngày mai đi anh Nguyễn à. Bây giờ thì không còn đủ thời gian để uống cà phê đâu - Hạ Đoan vội lên tiếng khi nghe Nguyễn vọi Vũ.
Từ này giờ, Khiết Vũ cũng rất muốn ra ngoài, nhưng vẫn còn ngại, giờ thì chàng bước ra.
- Có chuyện gì mà bàn bạc sôi nổi vậy?
Hạ Đoan lách người vào trong phòng sau khi nói nhỏ với Mỹ Hạnh.
- Ý em còn một ít công chuyện mà từ nãy giờ quên mất.
Đoán ra ý nghĩ của Đoan, Mỹ Hạnh cũng vội theo sau. Chỉ còn lại hai người đàn ông đang ngỡ ngàng nhìn nhau.
Cuối cùng Khiết Vũ bật cười:
- Các nàng... sợ tôi như cọp đấy.
- Vậy thì ông phải đổi tính đi. Không khéo sẽ trở thành người cô đơn đó.
Vũ nhún vai:
- Sự việc không đến nỗi bi quan như vậy đâu. Tôi tin có một ngày vận may sẽ đến với tôi.
- Vận may à? - Nguyễn lộ vẻ thắc mắc.
- Ai sẽ mang vận may đến?
Vũ hất mặt vào trong phòng:
- Thì đó...
Nguyễn cắc cớ:
- Vân, Hương, Hạnh hay Hạ Đoan?
Vũ cười bí mật:
- Rồi cậu sẽ biết thôi.
Cách nói của Vũ làm Nguyễn đâm lo. Chẳng le Vũ cũng như anh đang mất ăn kém ngủ vì Hạ Đoan? Ồ, không đâu. Nguyễn lại nghĩ, rõ ràng hai người như mặt trời mặt trăng mà. Như vậy là anh vẫn có quyền hy vọng.
Thời gian trôi qua, thắm thoắt àm Hạ Đoan đã làm việc tại đây được ba tháng. Thỉnh thoảng nàng vẫn đụng chạm với Khiết Vũ nhưng lần này Hạ Đoan khôn ngoan hơn. Nàng điềm tĩnh trình bày quan điểm của mình và Vũ luôn chăm chú lắng nghe. Hạ Đoan dần hiểu ra Vũ không phải là người bảo thủ. Tuy nhiên, ở Vũ có một tính cách chấp khí xử lý mối quan hệ với mọi người. Bắt gặp một nhược điểm của ai đó, anh có thể qui đó là bản chất nếu không được nghe chính người đó chình bày rõ ràng sự việc. Vì vậy, những người có điều kiện tiếp xúc nhiều với Vũ thì dễ được thông cảm hơn. Để tránh phiền phức cho chính mình, Hạ Đoan đã tập kiềm chế để bình tĩnh trình bày mọi vướng mắc nếu có.
Hôm nay, khi vừa về phòng, Hạ Đoan nhận được một phong thư lạ. Phong thư không được viết tay mà bằng vi tính.
Hạ Đoan thản nhiên mở ra đọc:
"Hạ Đoan thân ái!
Cô sẽ không bao giờ ngờ cô có bức thư lạ lùng này, bức thư của một gã si tình. Hắn không dám đối diện để nói tiếng yêu em. Thế là đành mượn lá thư này.
Anh là một người rất quen và cũng rất lạ. Có thể em hiểu rõ về anh, nhưng cũng có thể em không hiểu gì cả. Anh sống và hành động theo suy nghĩ của mình. Có người thông cảm, có người không. Ngay cả em, có khi em cảm thấy ghét anh.... Nếu điều đó thật sự xảy ra, anh sẽ rất buồn. Nhưng anh không thể sống khác những qui tắc của chính mình. Ba mẹ anh đã không còn để bảo ban, nhắc nhở anh. Anh luôn có trong người bản năng tự vệ. Chính vì thế, đôi lúc anh rất vô đoãn, cố chấp.
Anh có rất nhiều tính xấu, nhưng một điều anh biết rất rõ: Trái tim anh hoàn toàn bị em chinh phục. Đôi lúc anh tự hỏi, em còn trẻ thế, mới làm nghề chẳng được bao lâu, nhưng lại có sự chững chạc, từng trải như vậy. Em đã chinh phục anh ngay từ buổi đầu gặp mặt. Chắc là em có duyên nợ với anh từ lâu đời.
Hãy yên tâm đi Hạ Đoan. Em không cô đơn, lúc nào anh cũng dõi mắt theo em, bạo vệ lo lắng cho em dù em chưa bao giờ biết.
Tình yêu này em sẽ viết vào một ngày không xa nữa, vào một ngày đẹp trời, một thời điểm thích hợp.
Yêu em và nhớ em nhiều lắm".
Lá thư không có chữ ký, Hạ Đoan đọc xong không khỏi bàng hoàng, ngẩn ngơ. Một gã si tình lạ đời. Hắn là ai mà lại hành động lạ đời như vậy?
Lá thư viết không đến nỗi dở, anh ta phải là người có học hành đàng hoàng.
Hạ Đoan cố hình dung ra kẻ si tình. Ai mà bảo là "lúc nào cũng dõi mắt theo em, bảo vệ, lo lắng cho em, dù em chưa bao giờ biết". Người đó hẳn phải ở gần nàng, lại biết sử dụng vi tính. Thôi chắc là người trong phòng biên tập rồi. Nhưng là ai? Nguyễn, Vũ, Hải, Nam... hay còn ai? Nguyễn thì lúc nào cũng tỏ ra chiều chuộng nàng và có rất nhiều cơ hội phải nói thật, cần gì phải mượn lá thư? Còn Hải và Nam, hai anh chàng đã có người yêu rồi. Còn Khiết Vũ thì không rồi, anh ta khó như ông cụ vậy, luôn chờ nàng sơ hở để bắt bẻ.
- Nhưng nếu không là Vũ thì con ai nữa. Cứ thỉnh thoảng mình lại bắt gặp cái nhìn của anh ấy. Cái nhìn nồng ấm rất lạ.
Chỉ có thế là Khiết Vũ thôi. Hạ Đoan nghĩ vậy và thấy lòng nao nao một cách kỳ lạ.
Nàng lên giường cố dỗ giấc ngủ. Biết đâu trong mơ, nàng chẳng gặp ai đó.
Sáng nay, Khiết Vũ đến cơ quan thật sớm. Chàng muốn xem phản ứng của Hạ Đoan ra sao khi đọc xong lá thư.
Căn phòng vắng lặng, chàng không biết làm gì hơn là sắp xếp đồ đạc gọn gàng để lấp đầy khoảng thời gian chờ đợi. Chàng đến quá sớm rồi.
Khiết Vũ bước ra hành lang hóng gió. Trong phòng chẳng còn số bài vở nào để cho chàng biên tập lại. Mọi người đã lần lượt vào và cuối cùng chiếc áo vàng cũng xuất hiện. Hạ Đoan tay cầm bìa sơmi tên bài, đang ung dung bước vào.
Thanh Huyền ới ới gọi Vũ từ xa:
- Anh Vũ ơi, anh Vũ!
Mặt Vũ sa sầm:
- Nhỏ này! Gọi gì mà như lửa cháy vậy?
Thanh Huyền cười hì hì:
- Có chuyện gì mới gọi được anh hả, khó quá vậy?
Muốn được sớm gặp Hạ Đoan, nên Vũ cười cầu hòa. Chàng vừa đi vào phòng vừa hỏi:
- Thôi, đừng bắt lối anh nữa. Có chuyện gì không?
- Có gì đâu. Hôm nay bắt trước người ta xem tâm trạng anh thế nào? Sao, anh có đang thấy khó chịu, căng thẳng gì không?
- Huyền ngồi xuống ghế đối diện Vũ.
Vũ nghiêng mặt:
- Em nói chuyện gì vậy? Bộ anh có vấn đề sao?
Thanh Huyền gật gù:
- Có em mới đến chứ.
- Thì nói đi. Anh.... còn nhiều chuyện phải làm nữa. Có chuyện gì mà em hạ cố đến đây vậy?
- Mọi người bàn bạc vì xầm rằng bây giờ anh đổi tính.
Khiết Vũ tròn mắt:
- Anh thay đổi ư?
Thanh Huyền bật tay đánh "tróc" như con trai.
- Đúng vậy. Ngày trước anh luôn vui vẻ, lạc quan và xử lý công việc có lý có tình. Tự dưng bây giờ anh nguyên tắc phát ớn luôn.
- Anh nguyên tắc hả? Với ai?
- Hạ Đoan chứ ai - Huyền thẳng thửng - Người ta mới vào làm, anh cần phải dẫn dắt, chỉ bảo. Chứ chuyện gì cũng vỗ bàn lớn tiếng, không ổn rồi.
Hiểu rõ chuyện, Khiết Vũ thở phào:
- Tưởng chuyện gì quan trọng, thì ra là chuyện ấy.
Huyền trợn mắt:
- Chuyện ấy mà anh cho là không quan trọng ư?
- Ừm. Theo anh là như vậy.
Huyền giậm chân, giọng tức tối:
- Trời đất! Tới bây giờ mà anh còn nghĩ đơn giản như vậy hả? Ở đây, ai cũng nói rằng anh cố tình bắt chẹt Hạ Đoan. Người ta mới ra trường, vậy mà làm được việc. Anh không nâng đỡ mà còn nghiêm khắc quá. May là Hạ Đoan cũng có bản lĩnh nên ở lại.
- Anh thấy chuyện đó đâu đến mức nghiêm trọng - Vũ liên tưởng giờ Hạ Đoan đã ngồi ở phòng làm việc.
Huyền trợn mắt:
- Sao không nghiêm trọng? Nếu là em, em đã chán nản, có khi bỏ nghề vì bất mãn đó.
- Là vì em quá nghĩ đó thôi.
- Ai cũng nghĩ như em. Người ta không muốn nói vì anh là lãnh đạo. Anh không hỏi, không thăm dò ý ki