Chương 2
BÍCH trên xe xuống, mang lễ mễ một gói hàng. Thấy nàng, Thảo chạy vội ra:
– Thế nào, có đem đến không? Mợ cô có biết không? Khéo bà ấy biết thì nguy.
Đặt gói hàng trên bàn salon, Bích hỏi:
– Bác đâu?
Thảo nhanh-nhẩu:
– Đã bảo đi lễ ở Bắc-lệ, ba hôm nữa mới về cơ mà.
Bích hất hàm hỏi tiếp:
– Bác giai đâu?
Thảo giơ tay chỉ lên trần:
– Ngơi.
Không hiểu chị nói gì, nàng hỏi lại.
– Ngài ngủ trưa mà lại.
– A!
Rồi Bích với cái quạt.
Nóng ruột, Thảo hỏi luôn:
– Thế nào, mợ cô có biết không? Để bà ấy biết, bà ấy «tế» cho đấy.
Bích tủm tỉm:
– Sao lại tế, mợ em biết rồi.
Thảo giơ hai tay, gắt yêu:
– Con khỉ, lần sau bố dám đến! Cô chỉ được cái nhanh-nhẩu đoảng, thật-thà …
Bích níu tay Thảo xuống:
– Không sợ mà lị, em đã bảo không làm sao cả.
– Thế bà ấy không chửi cho à?
Bích ngạc-nhiên:
– Mợ em ấy à?
– Chứ gì!
– Ô, đời nào. Mợ em coi chị như em ấy chứ lị. Em vừa nói, mợ em bằng lòng ngay. Vả..
Thảo ngắt lời:
– Sao cô lại nói, việc gì lại nói? Tôi đã bảo cô cứ giấu, đừng cho dì biết cơ mà.
– Khổ lắm, việc gì phải giấu. Biết thì làm sao?
– Đã bảo bà ấy chửi cho.
Bích phì cười, vì thấy Thảo bối rối. Nàng vội nói ngay:
– Gớm, đời nào, đời nào mợ em lại thế?
Thảo đập vào đùi Bích:
– Nhưng bà ấy ghét đi chơi lắm.
Bích ngạc-nhiên:
– Ai bảo chị thế?
– Bà ấy lại đây, vẫn mắng Thảo cái tội hay nhí-nhảnh ngoài phố.
Và nhăn mặt tiếp luôn:
– Khổ quá, đã sợ bà ấy thì đi đâu cũng gặp. Phố nào cũng gặp. Bà ấy đi đâu, đi luôn thế mày? Cứ thấy cái xe nhà nào giông giống là Thảo khiếp rồi.
Bích cưới thư-thái:
– À, đi mua đồ làm nhà đấy mà.
– Thảo nào!
Bích mở cái gói lúc nãy, để lụa, dù và phấn lên bàn:
– Đấy!
Thảo ngạc-nhiên:
– Áo đâu?
Bích chỉ đống lụa:
– Đấy!
Thảo cầm giở tung, rũ xuống đất. Bích vội-vàng cúi nâng lên.
– Cái gì thế này?
Bích bí-mật:
– Đố chị biết đấy?
Thảo lắc đầu lia lịa.
Bích vỗ tay chị, cười hóm-hỉnh ;
– Để yên, em nói cho mà nghe. Hôm qua lúc ăn cơm, em hỏi mợ em lấy áo và giầy cho chị mượn. Nghe xong, mợ em quắc mắt…
Thảo rúm người lại:
– Đấy, đã bảo mà lại, bà ấy khó tính lắm. Cô giết tôi! Mai bà ấy đến, tôi phải trốn.
Bích xua tay cho Thảo nhường lời:
– Em đã bảo chị cứ nghe thong-thả. Chưa chi đã cuống lên.
– Khốn nhưng bà ấy ghê lắm!
– Mợ em quắc mắt hỏi em: «Thế con Thảo nó không có giầy đi à? »
Thảo lại chồm lên, lắc đầu một cách thảm hại:
– Khổ quá, cô giết tôi! Rồi đến tai mợ tôi thì thật chết!
Bích lại phải giật tay Thảo xuống:
– Chị chưa nghe ra làm sao, chị đã…. Hỏi rồi, mợ em mắng em: « Chị em gái với nhau, không biết nhau thiếu cái gì thì đốn thật! » Rồi mợ em bắt em phải lên bà Vạn-Tường lấy lụa Hà-đông cho chị. Mợ em bảo em biếu chị cái dù cô giáo ở Sài-gòn vừa ra biếu mợ em. Và mợ em lấy cái hộp phấn mới mua, bảo em đem cho chị.
Thảo trố mắt, nàng không ngờ dì ràng có thể qúy nàng thế. Vì xưa nay, dì nàng vẫn «nghiêm» lắm Nhưng nàng vẫn chưa hết ngạc-nhiên, vì Bích chỉ vào cái phong giấy con:
– Đố chị biết cái gì đây nữa nào?
Thảo nghĩ nghĩ một lúc, lắc đầu chịu.
– Và mợ em bảo em đem cho chị một chục, chị đóng săng-đan trắng.
Thảo hét lên, nàng nhẩy cỡn như đứa trẻ được quà:
– Thế mà Thảo cứ sợ bà ấy biết thì bà ấy « truy ». Thế bà ấy có hỏi nó đi đâu không?
– Em bảo chị đi chơi với chị Ngọc.
– Bà ấy có «diễn-thuyết» không?
Bích không hiểu nghĩa hai chữ «diễn-thuyết » Thảo muốn nói gì, ngước hỏi:
– Chị bảo gì?
Thảo nhắc lại:
– Bà ấy nghe nói đi chơi với con Ngọc, bà ấy có chửi không?
Bích lắc đầu:
– Không… đời nào! Mợ em lại còn bắt phải đem cả mùi-xoa cho chị nữa.
Thảo nhoẻn cười:
– Gớm. Thảo khiếp bà «bô»lắm!
Nhưng Bích nói ngay:
– Có mợ em ghét chị vì chị hay …
Thảo nói ngay:
– Hay đi chơi với chúng nó ở phố chứ gì?
– Không, mợ em ghét chị hay lấy vạt áo lau mặt. Mợ em bảo: «Con gái gì lười như quỷ, không làm được cái mùi-xoa mà dùng ». Nhiều lúc em đi đâu, quên khăn tay là mợ em mắng khổ mắng sở.
Thảo để Bích ngồi đấy, nàng chạy sang trước cửa mượn kiểu áo của Tuyết. Đến nửa giờ đồng-hồ, nàng mới về, vỗ vai Bích để xin lỗi:
– Khổ quá, con ranh con Tuyết thấy nói mình may áo là cứ cuồng lên, níu lại nói chuyện, dứt không ra.
– Chị định may ở đâu?
– Miss Dung, Hàng Khay.
– Xa quá, chị nhỉ. Sao không đưa may gần đây?
Thảo rùn vai, chề môi:
– Đây, họ may thế nào được. Ra cái quái gì, Miss Dung cắt khéo ghê lắm nhé!
– Em tưởng may đâu chả thế?
– Cổ khoét trái tim, «dua». Ở đây có mà cắt ăn. Họ làm, chả bõ hỏng áo.
Bích ngạc-nhiên:
– Chị cắt cổ trái tim à? Trông nó thế nào… ấy chị ạ. Em cho chẳng gì hơn cứ may thường như em, thế mà nền.
Thảo cười rũ, lấy tay che miệng:.
– May như cô thì chỉ ở nhà đun bếp được thôi. Ra ngoài, chúng nó chế cho vỡ óc. « À la mode » mà lại hủ thế thì vừa.
– Nhưng có cái cổ để hở, nó khó coi thế nào…
– Có cô thế, chứ thiên-hạ ai thế. Cô chả đi đến đâu, ru rú ở nhà, cô không biết con Tuyết, con Hồng, con Hoa-Hậu Bảo, nó mặc những cái áo đến đầm cũng hoảng.
– Chết, thế họ cười cho..
Thảo đập vào đống lụa:
– Đã bảo họ hoảng cơ mà. Chúng nó mặc vào, trông hệt các đào xi-nê. Con Phong may cái «robe de soir» phải biết, tuyệt!
Bích chép miệng:
– Em chả biết gì, chị ạ… Và em cũng không thích. Ăn mặc thế nào xong thì thôi. Cốt sao cho nền-nã là được. Ăn mặc lòe loẹt, trông nó…
Rồi nàng cười, lắc đầu.
Thảo áp vào tận tai em:
– Khốn nhưng rát như cáy… ru rú xó nhà.
Hai chị em đang nói chuyện thì một bọn những bạn Thảo ập vào:
– Bonsoir Thảo.
– Où ça papa?
– Cụ via có nhà không mầy?
Họ lố-nhố bắt tay nhau. Bích sợ quá, nàng luống-cuống trước những cái giơ tay của bọn họ.
Thảo nhanh miệng, đỡ ngay:
– Em tao đấy, chúng mày ạ. Nó không «à la mode» đâu.
Bích ngạc-nhiên về cách xưng-hô với bạn-hữu của chị. Còn Thảo, nàng gọi thằng bếp ầm nhà. Thằng bếp đi vắng, không lên. Nàng nói tục nó thậm tệ. Bích ngượng quá, nhìn bọn họ len lét. Trái với ý-tưởng của Bích, bọn họ chẳng những đã không cười bạn về chỗ văng nhảm với thằng bếp, lại còn tán-thành bằng những câu:
– Sao bếp nhà mày chậm thế?
– Cứ bạt tai cho dăm bận là nhanh ra phết.
– Thứ chúng nó, đi ở chúa hay trốn việc.
Bích cháy thịt về những lời nói sỗ-sàng của bọn họ, chạy xuống nhà:
– Để em tìm nó cho.
Thảo cũng xuống theo. Nàng vừa hỏi nhỏ Bích, vừa nhìn bọn bạn trên nhà, bộ sợ hãi họ biết:
– Cô có tiền đấy không? Đưa cho tôi mấy đồng.
– Có đây. Em có ba đồng.
– Được. Thế thì may.
– Chị sợ thiếu tiền đóng săng-đan à? Ở nhà, em còn.
Thảo lắc đầu:
– Không, cần tiền thết họ bây giờ ấy chứ.
Thảo cầm tiền, vừa toan quay ra. Bích níu lại:
– Thôi, em về đây chị ạ.
– Ở đây, về làm gì?
– Em không quen họ, làm sao ấy.
Thảo chỉ vào buồng:
– Cô nghỉ đi một chốc, rồi đợi tôi cùng đi mua săng-đan.
Thực ra, nếu không có chỗ «dùng» Bích thì nàng cũng để cho về rồi. Nhưng nàng chợt nhớ đến giá tiền đôi «bô đờ đanh» của Phong, những mười lăm đồng.. Mà tiền thì nàng không có, nàng phải «lưu» Bích lại, để có thiếu, Bích «cung» cho.
– Thôi, cô đợi tôi một tị, chúng nó về rồi đi.
Bích ngây-thơ gật đầu.
Thảo ló ra ngoài, bọn họ đã reo:
– Mày tiểu-di gì thế?
– Không.
Một tiếng như lệnh vỡ:
– Này cô ả, đừng có bảo đun nước đấy nhé. Các «bà đầm» không dùng đâu.
Một tiếng nữa họa theo:
– Du limonade.
Rồi lại một tiếng nữa hét lên:
– Mày bắt chúng tao uống nước chè nóng giời này thì giết chúng tao đấy! Phấn long ra từng mảng bây giờ đấy, ranh con ạ.
Cả bọn cười vỡ nhà,
Một tiếng đề-cử:
-Thôi, tao bảo thế này nầy: Ra Salon de thé Solennel.
Một tiếng nữa chặn ngay:
– Nhưng hỏi nó có tiền không đã… Mày có không, Thảo?
– Có.
Cả bọn lại reo:
– A, thế, được rồi. Ra Salon Solennel xực kem.
– Thôi, tao chịu, giời nắng thế này. Cứ ở đây phá phách không được à. Papa nó đã về đâu.
– Phải đấy, con Tuyết thế mà khá. Tội gì đi đâu. Tổ-chức tạm ở đây cũng được.
Thảo đon-đả:
– Hay tao bảo nó mua nước chanh về đây cho chúng mày?
Phong cài lại bông hoa lụa ở ngực:
– Thôi, xin cô, nước chanh để nó ợ phát tởm lên ấy à. Bảo nó mua năm cốc sữa nước đá.
Hảo đang huýt còi bài Tango chinois, ngừng lại:
– Thằng bếp nó đi vắng, ai mua?
Rồi ưỡn ngực:
– Qui, qui çà?
– Ừ nhỉ. Thế làm thế nào?
Hồng giơ ngón tay như người quyết-định:
– Tao bảo thế này nhé, hãy «xực» cái gì đã, chốc nữa thằng bếp nó về hãy hay.
– Bravo Hồng! Khá đấy. Phải, bún chả con mẹ chửa thì tuyệt. Phải, khá.
Thảo chạy ra gọi hàng bún chả
Họ ăn uống, gào thét như toán phu làm đê.
– Cho tí rau nữa.
– Kìa, giấm đâu?
– Cho tí cà-cuống.
– Ố là là, chậm lắm, nhanh lên chị, bán hàng chậm thế! Đem thêm chả vào đây.
– Cho nhiều rau thơm vào.
– Này, lấy bát khác, bát gì nhờn như cái chảo!
– Này, cho hai chục chả nữa.
– Quạt cho chín, nhưng nhanh lên, sống tôi ném ra đường đấy.
Khi người bán hàng đem bún vào, Phong cầm cái lông dí vào mắt:
– Cho người ta ăn thế này, tù đấy nhé. Nhà quê!
Rồi một tiếng bát rơi xuống gạch:
– Thôi, đi đời rồi. Để nó vào đây, tao tát cho nó mấy cái. Bát nhờn như..
Hồng vừa ngốn một đống rau, vừa can:
– Thôi mày, kệ xác nó. Lấy cái khác.
– Ai cũng «cẩu-thả» như mày, chả trách chúng nó bán cho người ta ăn như cho lợn. Cứ tát cho nó mấy cái, sau nó chừa.
-Thôi, xin cô. Thằng Hải nó chưa lấy đâu, đừng làm bà huyện vội, để lúc nào có công-đường hãy hách-dịch.
Bảo phì cười, bắn miếng thịt ra mẹt, rồi lại gắp:
– Phải, không lấy tao cũng cóc cần. Chẳng như đứa nào. Mới nho-nhoe tú-tài đã nhặng lên.
Hồng gắp vội gắp chả:
– Cho chúng mày cãi nhau, tao ở giữa tao cứ chén. Ăn no mới to họng được.
Họ «làm cỏ » xong bữa bún chả, có hàng kem đi qua. Phong bèn bảo Thảo:
– Kem mày, gọi nhanh lên.
Thảo chạy ra gọi kem.
– Cô xơi bao nhiêu?
Phong ngồi vắt chân chữ ngũ, gật hàng kem vào:
– Kem anh có khá không?
– Thưa cô ăn được.
– Ăn được là thế nào, ăn thì thế nào chẳng được. Có sữa không?
– Thưa cô có.
– Có « ma-ny » không?
– Thưa cô có.
Nàng chỉ ngón tay vào mặt anh hàng kem:
– Thật nhé?
– Vâng, thưa cô đúng, không ngon cô giả lại.
Phong đắc-chí, cười tít:
– Được, thế cho năm cốc, mỗi cốc một hào.
Anh hàng kem vừa nhanh chân ra, Phong lại gọi giật:
– Làm cốc cho sạch, không tôi ném cốc đi đấy.
– Vâng.
– A, kem nó ngon, mày ạ.
– Ngon cái con khỉ. Tanh lộn mửa!
– Tanh thì cô đừng ăn. Này, cho một cốc nữa.
– Ngon, bằng thế nào được Vĩnh-Hảo.
– Chuyện! Mày nói thối lắm! Bì hàng bán rong với hiệu kem. Sao mày không bì phấn Tokalon với phấn núm. Xu một núm có được không?
– Thôi, im đi, cô. Chưa là bà huyện, đừng có lý-sự cùn.
Khi anh hàng kem tính tiền, Bảo quát lên:
– Này, đừng có ăn gian, xẻo tai.
Cả bọn phì cười.
– Không, thưa cô đúng. Tất cả hai đồng hai.
Thảo trỏ vào tận mặt y:
– Tính lại xem nào!
– Tôi cứ biết tôi múc hai mươi hai cốc. Các cô ăn, tôi biết đâu.
Xua tay cho họ im, Thảo hỏi từng người:
– Phong, mày bao nhiêu?
– Tao năm
– Con Tuyết bao nhiêu?
– Tao bốn.
– Con Bảo?
– Mỗ, mỗ… năm.
– Hồng?
– Tao năm.
Thảo tính nhẩm, rồi nàng bảo:
– Phải rồi, chúng mày mười chín, tao ba.
Tên bán kem nhanh-nhẩu:
– Đấy, tôi có dám ăn gian của các cô đâu!
Thảo cong cớn:
– Cũng chả ai để cho mà ăn gian.
Rồi đưa ba đồng:
– Giả lại đi.
– Không có tăm hở mày?
Thảo ngơ-ngác nhìn, rồi bẽ cái nan quạt:
– Thôi, cần gì tăm. Lấy cái này cũng được. Mày nhiễu sự lắm.
Bảo bắt chước mẹ, lên giọng bà cụ:
– Con gái …. nhà… cái tăm chả có…hỏng!
Thảo phì cười, vờ gãi tai:
– Thưa me, con chưa vót được ạ.
Phong, cái máy tiêu-thụ các thực-phẩm có tiếng xưa nay, ra hiệu cho các bạn im. Nàng dõng-dạc bảo Thảo:
– Thôi, mày cho chúng tao ăn no rồi. Cái khoản sữa nước đá, chúng tao tha cho. Nhưng phải biện cho chúng tao hộp kẹo lạc «ma-ny» với ấm chè hạt sen nữa thì thôi.
– Ai đi mua?
– Tao!
Thảo xua tay:
– Thôi, để lại như hôm nọ, để chúng tao chờ mày hết ngày nhé.
– Không, hôm nay khác. Hôm nọ vì thằng Chinh nó bắt tao lên Quần-Ngựa.
– Thế sao mày không về bảo chúng tao rồi hãy đi có được không?
– Tao quên mất.
– Sáu đứa chờ một mình mày đến phát điên, mày lại bảo mày quên. Thôi, mày xỏ-lá lắm.
Thảo nói xong, đưa hai đồng cho Bảo, để Bảo đi.
Dứt tiếng húp kem xụp xoạp, lại đến tiếng thổi sáo mồm vang nhà. Rồi đến tiếng chân lướt trên gạch. Rồi đến tiếng ngả cây thịt đánh sầm của họ, sau khi nhẩy mỏi chân.
Khi nhìn thấy đồng-hồ chỉ năm giờ, Phong hoảng-hốt như người chắc sẽ nhỡ tầu:
– Thôi, giải-tán đi chúng mày, ông bô nó sắp về rồi.
Bảo sửa lại mái tóc:
– Thế không đợi ăn kẹo lạc, uống chè sen?
Phong như chợt nhớ ra:
– Ừ nhỉ, tao thật đoảng
Ngừng một phút, nàng lại tiếp ngay:
– Nhưng thôi, dềnh dàng mãi, ông bô nó về, trông ông ấy khòm khọm, tao không thích. Đợi bánh về, đem lại nhà tao «phá». Nhà tao thì tha hồ.
Quay bảo Thảo:
– Mầy có theo chúng tao thì theo.
Thảo đang ngắm mình trước chiếc tủ gương, ngoảnh lại, đưa tay lên môi snỵt một cái:
– Tao còn bận.
Phong cười, làm như hiểu ý:
– Mày lại…
Rồi đưa tay lên cố bắt chước Hoàng, nhân-tình Thảo, những lúc nắn nắn cravate, và nháy mắt, hất hàm:
– Chứ gì… Au rendez…
Thảo lắc đầu lia-lịa
– Không, tao bận thật.
Rồi chỉ xuống chân:
– Đi mua săng-đan.
Phong bĩu môi:
– Gớm, độ này mày được cậu yêu, mày trang-điểm khiếp nhỉ. Khéo không lại…
Và đằng hắng:
– … Thì khổ tao lắm đấy nhé.
Thảo cong mặt:
– Đây ít nhé! Mày tưởng …
Khi họ đi hết, Bích mới ló đầu ra. Nàng nhìn đồng-hồ, rồi vội-vàng:
– Em phải về, chị ạ!
Thảo đời nào để nàng về, nói ngay:
– Đi với tao một tị ra chỗ Hàng Quạt, tao đóng săng-đan đã mày.
Nhưng chợt nhớ Bích không phải là bọn Phong, Tuyết, Thảo vội xin lỗi về cách xưng-hô:
– Ấy chết, lại cứ quen như nói chuyện với chúng nó…
Từ nãy, Bích ở trong buồng đã nhận thấy sự quá sỗ-sàng các bạn chị. Được dịp, nàng liền ngỏ lòng mình:
– Sao chị lại chơi với các cô ấy?
Thảo chữa ngay trong câu trả lời:
– Các bạn học của Thảo trước đấy mà. Phong, con ông tham Doanh, quen cả chú đấy.
– Ông tham Doanh thỉnh thoảng lại chơi với cậu em ấy à? Trông ông ấy hiền lành thế, sao cô ấy lại thế…
Thảo sợ Bích về nói chuyện với bà Lan, vội cắt nghĩa:
– Chúng nó… thế mà tử-tế đáo để… Chúng nó yêu Thảo nên mới «tự-do» thế. Rặt những bạn học cũ cả đấy ….
Bích đời nào hiểu nổi bọn họ, ngắt lời Thảo:
– Yêu gì lại yêu nhố nhăng thế. Gớm, em cứ thấy nói chuyện, em thẹn chín cả người. Ai lại con gái nói chuyện nhảm-nhí… Chẳng sợ thằng bếp nó khinh cho.
Thảo nghe Bích nói, chỉ cười nhẹ.
– Các cô ấy ăn uống sàm sỡ đến hay. Giá ở nhà em một phút cũng không được.
Rồi nhìn Thảo một cái nhìn trách móc:
– Lúc ấy, em chỉ sợ bác về thì chị chết.
Thảo rún vai:
– Bác cũng chẳng nói gì đâu. Mọi bận bác có nhà, chúng nó vẫn lại đây chơi.
Thảo nói dối, cốt ý để Bích không nhắc lại chuyện với mẹ. Vì nàng rất sợ dì nàng mắng.
– Của đáng tội, mọi khi bác có nhà, chúng nó lại, không phá phách như hôm nay.
Thảo vừa nói, vừa đập đập vội cái «húp» phấn vào cổ, Bích cài khuy áo cho nàng:
– Em không hiểu sao em nghe các cô ấy nói chuyện, em thấy xấu-hổ, hình như chính em đã làm điều gì bất-chính. Chị chơi với họ, sao chị không bảo họ? Ăn nói như thế, còn ra con người thế nào được. Em tưởng chị cũng không cần thân lắm với họ, mất thì-giờ. Lúc nào chị buồn, chị cứ lên em, hay em đem khung thêu xuống đây làm cho vui. Chơi với họ, nó mất thể-cách đi. Rồi thiên-hạ người ta lại cho là mình không đứng đắn.
Xoa xoa cổ Thảo cho phấn đều, Bích nói như nài-nỉ:
– Mợ em biết chị chơi bời với họ, mợ em lại buồn đấy. Mợ em vẫn mắng em sao không dạy chị làm bánh gừng, bánh quế, và mạng quần áo. Mợ em cứ đổ tại em không quấn quýt chị, nên chị ít đến, Thôi, từ giờ đừng cho họ lại nhà nữa, chị ạ. Các bạn em, chị nào thùy-mị, đoan-trang, em mới dám mời lại nhà. Chị thử tưởng-tượng, những nhà trước cửa họ thấy một bọn các cô si-sô, trâng-tráo, họ sẽ nghĩ ra sao? Em rất sợ miệng tiếng thiên-hạ. Đã đành mình không cần gì ai, mình sống trong sạch là sống cho mình, vì mình, nhưng nếu mình ăn ở bừa bãi thì cũng nên e họ chứ. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa.
Thảo nghe em nói, nàng cười thầm, trong lòng cho em là quê-kệch, nhưng vẫn ậm-ừ cho xuôi chuyện. Nàng đóng cửa tủ đánh sầm:
– Thôi, chúng mình đi đi, rồi Bích còn về nhà cơ mà. Gần sáu giờ rồi.
Bích về nhà, cậu mợ nàng còn chờ cơm.
– Con đi sao lâu thế? Bác về chưa?
Nàng sà vào bên cậu:
– Bác chưa về, con còn đi thửa giầy với chị Thảo.
Ông Lan mỉm cười, nhìn đôi má hây đỏ của con:
– Thế con có đóng một đôi không? Đóng đi, cậu cho tiền.
Bà Lan nói sang:
– Nó có nhiều giầy rồi. Đóng làm gì phí tiền.
Ông Lan âu yếm ném cho vợ một nụ cười:
– Mợ chỉ thế, cho con nó đóng, làm gì mợ cũng bảo phí tiền.
Bà Lan trách yêu chồng:
– Cậu chiều nó, rồi nó quen ăn mặc hoang phí đi đấy. Con gái cần làm hơn cần chơi.
Bích nói với cậu:
– Mợ con bảo phải đấy, con không thích sắm sửa luôn, con có đi đến đâu.
Ông Lan nhấc tờ bảo để ra chỗ khác:
– Cũng cần phải trang-điểm cho nó diễm-dắn chứ. Người ta, khi đã thuần-thục, tha hồ cho ăn mặc. Nhưng nếu chỉ quanh năm ăn mặc cũng không được.
Rồi nói to:
– Cậu cứ muốn cho con tha hồ sắm. Miễn đừng phí của. Con gái phải thế …
Bà Lan hỏi con:
– Lúc con lại, nó có nhà không?
– Có đấy, mợ ạ.
– Cậu nó có nhà không?
– Bác con đi làm.
– Thế con có mách nó nhà phó Mùi ở Tiên-Tsin không? May ở đấy mới mặc được. Họ cắt nền, chứ không cẩu-thả như các chỗ.
– Có đấy ạ.
Bích buộc lòng phải giấu mẹ. Nàng sợ nói Thảo may ở «Mít Dung», mợ nàng gặp sẽ mắng. Vì nàng cũng biết ý mẹ, rất ghét sự rởm-rính.
Đang lúc ăn cơm, bà Lan bảo Bích:
– Còn phải đem khung thêu xuống dạy nó. Và nếu nó không chịu học, về bảo mợ. Con gái nhớn bằng sào bằng gậy, đàn đúm ngoài đường suốt ngày…
Bích nói đỡ cho Thảo:
– Chị con có hay đi đâu!
– Cô biết gì, lúc nào mợ cũng gặp nó ở ngoài đường. Nó trông thấy mợ, đang ba-hoa với một lũ, quắp lại ngay.
Ông Lan đặt bát:
– Ấy, mợ phải thưa với bác mới được. Con gái lông-lao thế, người ta cười cho. Trẻ con trong gia-đình không chịu vào khuôn phép là tại phụ-huynh. Để nó thế, mình cũng có lỗi cơ đấy.
Bà Lan đăm đăm:
– Cho nên tôi đã nói với chị Phán nhiều lần, phải uốn nắn cho nó ra con người. Chị lại cứ bảo giăng đến rằm giăng tròn. Mình vì nghĩ con cháu trong nhà, phải bảo ban, răn dạy. Nhiều lúc xem ý chị ấy không bằng lòng về chỗ mình hay can-thiệp vào việc nhà chị ấy. Cho nên lắm lúc cũng chán…
Ông Lan ngắt ngay lời vợ:
– Ô hay, sao mợ lại có quyền chán như thế. Bổn-phận mình là em, mình thấy thế nào là phải, mình cứ nói. Cho lúc bấy giờ anh chị không nghe ra, nhưng rồi cũng có khi nghĩ đến. Sao lại gọi là việc riêng với việc tư. Một người trong cái đại-gia-đình của mình hư là mình đau xót chứ lại. Xem như mình chơi với người nào, không nói chơi nữa, chỉ gặp người ta một lần thôi, sau thấy người ta khá, mình cũng mừng cho người ta nữa là….
Thói quen nhường lời cho chồng khiến bà Lan chỉ kính-cẩn nghe. Vẫn cái đà lòng, ông Lan tiếp:
– Mình là em, mình có bổn-phận phải nói điều gì tâm-linh bảo mình nói. Cho dẫu có làm bực mình anh chị cũng phải nói. Đừng có những lối lấy lòng lấy bề của thiên-hạ. Con Thảo nó hư, tất-nhiên mình là người, mình cũng đau xót như con Bích hư. Anh Phán đằng nhà, xem ra ít nói lắm. Mợ có lại chơi, phải bảo thẳng ngay nó mới được. Nếu mình không thương nó hết cái lòng kẻ làm cha mẹ, sau này nó khổ-sở, mình sẽ có một món nợ trên lương-tâm.
Bà Lan từ-tốn:
– Độ này bận làm nhà, thành-thử không năng xuống được.
Ông Lan cương-quyết như những khi tính toán công việc:
– Chẳng có việc gì bận hơn việc coi sóc cách ăn nết ở của con cháu mình. Cái nhà làm xấu một tí không sao, mình sơ ý để vết chàm của đời chàm vào lòng chúng thì hại còn bằng trăm. Mai giở đi, mợ nên thu bớt thì-giờ, đến thăm chị luôn. Nhân thể bảo ban nó một vài điều. Hình như anh Tham Doanh anh ấy cũng phàn-nàn về chúng nó lắm.
Bà Lan đưa bát cơm vừa xới cho chồng:
– À, cô Phong con bác Tham cũng chơi với con Thảo đấy mà.
– Vì thế, hôm nọ anh ấy mới nói chuyện các cô lại nhà nhẩy đầm.
Bà Lan lắc đầu:
– Chết thật, trông thấy chúng nó thế mà anh Tham, chị Phán để vậy được!…
Ông Lan nhìn vợ một cái nhìn đủ để cắt nghĩa hết những bổn-phận kẻ trên:
– Vì thế, mới có những cô lãng-mạn, bỏ cửa bỏ nhà, cờ bạc rông-rài.
Bà Lan hiểu chồng muốn nói gì trong cái nhìn ấy. Cũng bằng một cái nhìn nó trả lời cái nhìn của chồng:
– Cái gì chả tại người nhớn. Chúng nó như cái diều, kéo về phía nào, cao thấp là ở mình là người cầm dây.
Một hôm, bà Lan nghe phong-thanh chị muốn gả Thảo cho con bà Công-Thái, bèn đến. Bà Phán buộc lòng phải bàn-bạc với em. Nhưng bà vẫn không chịu những ý-kiến bà Lan phát-biểu. Tuy thế, bà cũng vẫn làm bộ niềm-nở:
– Nhưng dì nghĩ lại xem, ai lại tiệp-diệp như thế, thiên-hạ họ sẽ chê cười. Và nó cũng giảm cái giá con mình đi. Đã hay thương con ngon của, nhưng cũng phải thách thức cho nó ra môn ra khoai. Rồi giơ cao đánh sẽ, mình sẽ liệu dần.
– Thế thì sao bằng mình cứ liệu phiên-phiến trước đi có được không. Việc nhân-duyên, không nên kèo cò nhiều quá. Mình gả con chứ có bán con đâu.
Bà Phán vỗ vào đùi em, làm một cử-chỉ thân-mật, bà ngồi xích gần bà Lan:
– Đây nhé, dì nghe cho thủng câu chuyện. Tôi thách họ nhiều nhặn gì cho cam. Hai đôi vòng cho cháu và may vá vặt vãnh độ năm trăm này. Ăn uống đằng nhà mình độ năm trăm nữa là một nghìn này. Các khoản ngoại độ hai trăm là nghìn hai này. Mà tôi chỉ bắt họ chồng nghìn rưởi, như thế rồi họ xin cũng vừa cơ mà.
Bà Lan nhặt một miếng giầu ở cơi:
– Việc sắm sửa cho cô dâu, sao chị không để tùy họ cho nó thanh có được không? Lấy đống, làm như khoán trắng, tôi thấy ngượng thế nào.
– Nói như dì sao được. Để tùy họ, thế họ bôi ra đấy, mình cũng nhận à? Nó giảm cái giá nhà mình đi chứ. Tôi đã nhất-quyết, họ không nghe thì thôi.
– Ấy chết, sao lại giảm được giá nhà mình. Cái giá của mình chỉ có mình mới đủ quyền làm giảm đi thôi chứ. Tôi thiết nghĩ trong việc cưới xin, đừng nên nói nhiều về tiền bạc, nghe nó ngượng tai lắm
– Đấy khổ lắm, tôi đã bảo dì mà dúng vào những việc này thì lại rối bét ngay. Tôi đã biết tính dì, cái gì cũng chín bỏ làm mười, nhưng việc cưới xin, nôm tạm thế nào được.
Bà Phán không bao giờ hiểu và làm theo những điều bà Lan mong, cũng như bà Lan không bao giờ có thể quan-niệm việc chung-thân của con trên những con số. Cho nên hai bà không bao giờ gặp nhau trong sự thu xếp việc cửa việc nhà. Bà Phán tuy không bao giờ chịu nghe em, nhưng cũng vẫn phải ầm-ừ. Bà Lan tuy biết chị chỉ hiểu nghĩa cuộc đời theo chỗ thấp kém của nó, nhưng là người yêu gia-đình một cách tha-thiết, bà vẫn nói. Sau sự giàu lòng ấy, bà có một hậu-thuẫn rất đắc-lực: bà giầu cả tiền. Lời giảng giải, bà Lan thấy không hiệu-nghiệm, bà liền đánh về phía tiền:
– Nhưng thách-thức để người ta không lo được thì không nên. Việc là việc quan-hệ một đời con mình, để cho những sự rắc rối về đồng tiền xen vào, rồi sau này con mình nó khó ăn ở.
Bà Phán nhổ quết giầu, vênh mặt:
– Mặc họ chứ, giầu nứt đố đổ vách, không lo được thì thôi. Tôi có gả con cho cu-ly đâu.
– Nhưng nếu họ không chịu đi đủ, chị bảo làm thế nào, nhất-định thôi à?
– Thì thôi, chứ dì bảo khó khăn gì. Không làm dâu nhà họ đã chết à? Con mình nó hư hỏng gì bảo vội. Khối chỗ nói như van cũng còn chưa…
Bà Lan không thể chịu được những lời rất tối-tăm của chị, nhưng vẫn ôn-tồn. Vì bà tin đồng tiền của bà sẽ làm cho chị phải theo.
– Không được, không nói liều thế được. Họ không đi đủ thì thôi…
Bà Phán ngắt lời em:
– Chả thôi, dì bảo tôi hám gì?
– Không, tôi nói thôi là thôi thách-thức.
Há hốc mồm, bà Phán trố mắt:
– Thôi thách thức là thế nào?
– Chị cứ thong thả nghe tôi nói, nên hay không rồi chị sẽ tính lại. Tôi bảo họ đưa bao nhiêu cũng nhận, rồi về mình xoay sở định-liệu với nhau. Nến cần, tôi lại không cho cháu được vài trăm à.
Bà Phán lòng như mở cờ, nhưng làm bộ giãy nẩy:
– Thôi mặc, dì cứ mặc họ. Chả gả thì thôi. Dì hơi đâu mất của nhà.
– Ô hay, sao lại bảo mất của! Cháu đi lấy chồng, dì lại không cho được vài trăm à. Thế tôi hỏi chị, con Bích nhà tôi sang năm ra ở riêng, chị sẵn chị có phong-bao cho nó không?
Bà Phán hơi thẹn về câu em hỏi, đáp một cách «bất trung bất viễn»:
– Cái đó lại khác
– Khác thế nào, chị lo nhiều việc, rồi đến quẫn chí.
Rồi bà xòe tay tính:
– Đây chị nghe nhé, cho chị có thiếu thì cũng thiếu đến năm trăm là cùng chứ gì. Chỗ năm trăm ấy, tôi xin gánh.
Bà Phán mừng chết người đi, nhưng vẫn giật giọng:
– Khổ lắm, tôi đã bảo dì hơi đâu chở củi về rừng. Mặc họ, họ muốn có dâu, họ phải xoay.
Cũng chẳng cần phải «bắt bẻ» chị, bà Lan cứ trên con số bà tính:
– Năm trăm ấy là của riêng tôi cho cháu, nó muốn mua bán gì mặc nó. Còn nhà giai thì cứ lo đủ cỗ bàn cheo cưới, thế thôi. Thế có phải trịnh-trọng, bệ-vệ không nào? Có hơn là mặc-cả từng đồng một, rồi đâm ra mất lòng mất bề không?
Bà Phán không nói gì, nhưng sự không nói ấy nó đủ để bà Lan hiểu chị đã xuôi tai. Bà Lan cười một cái cười dài cho nó nhẹ bớt không-khí:
– Chị cứ nghe tôi là mọi việc tốt đẹp cả.
Bà Phán bây giờ mới cất được tiếng:
– Thì dì bảo, xưa nay cái gì tôi chẳng nghe dì, nhưng có cái phiền dì mãi nó không tiện. Dì đã vậy, lại còn chú ấy nữa. Giấm giúi cho cháu, nhỡ đến tai chú ấy, chú ấy… cười cho.
Bà Lan phát bực về chỗ chị không hiểu cái tình không phải của mình mà là của chồng đối với gia-đình chị:
– Chị thật đến hay nghĩ lẩn thẩn! Nhà tôi đang bảo hôm cưới, cho cháu hai trăm để nó đi «trăng mật» với nhau đấy.
Bà Phán không hiểu hai chữ « trăng mật » là cái gì. Bà hỏi lại:
– Dì bảo thế nào?
– Là nhà tôi bảo cho cháu hai trăm nó làm vốn.
– Thế đã đành. Đằng này.. giấm giúi.
– Sao lại phải giấm-giúi, chị xem xưa nay tôi có giấu nhà tôi cái gì? Mà việc gì phải giấu. Có tiền thì cho con, cho cháu chứ vứt đi đâu mà phải…
– Ai cũng được như dì… sợ chú ấy..
– Không, nhà tôi bao giờ lại thế. Thường nhà tôi vẫn bảo rất ghét những cái thói coi nhà vợ không như như nhà mình. Thế ngộ nhà tôi có cháu lấy vợ, nhà tôi có phải trông nom đến không?
– À, chú ấy là đàn ông trong nhà thì kể gì!
– Không nhà tôi khác, nhà tôi yêu những cái tôi yêu, và tôi quý những cái nhà tôi quý. Nhà tôi không như người ta, chị đã biết rõ đấy chứ. Nhà tôi không bao giờ lại nhỏ nhen thế đâu.
Bà Phán vẫn chưa thôi cái câu: « Ngộ chú ấy…» Bà Lan phải gạt phắt cho xong chuyện.
– Thôi, chị cứ mặc tôi. Cứ giả nhời nhà giai cho xong chuyện.
☆
Thấy vợ về, ông Lan hỏi ngay:
– Thế nào mợ, xong chưa?
Bà Lan cười:
– Xong rồi, sang tháng thì cưới.
Ông Lan cười, nhìn vợ:
– Mợ thế mà sướng, năm nay có cháu rể, sang năm lại có con rể. Cứ trông chúng nó rin rít với nhau cũng đủ no rồi. Hôm cưới nó xong, cho chúng nó tiền đi chơi mọi nơi.
Bà Lan cười sung-sướng:
– Giời cho thì được, tôi cứ thấy nao-nao thế nào ấy.Tưởng-tượng lúc chúng nó chào mình…
Ông Lan hiểu ý vợ, đón ngay:
– À, lúc ấy đã có tôi, tôi sẽ làm cho tất cả mọi người không ngượng một tí nào…
Bà Lan tủm tỉm:
– Chỗ nào có cậu lại sắp vỡ nhà ra…
Rót một cốc nước lã, ông uống, rồi nói như người say hạnh-phúc:
– Chuyện, đàn ông rộng miệng thì tài.
Bà Lan ném cho ông một nụ cười:
– Còn đàn bà dễ thường…
– À, mợ thì lại khác.. Mợ là đàn bà, nhưng đàn bà cái lối đàn ông.
Rồi sợ vợ không hiểu, ông nói to như những khi đắc-ý:
– Nghĩa là mợ được liệt vào hạng các bà thần.
– Thần ăn hại!
Ông Lan giơ tay:
– Đừng nói nhảm, thần Hạnh-Phúc của gia-đình.
Giá không có thằng bếp dọn bàn, ông đã đặt một cái hôn vào má vợ. Không hôn được bằng môi, ông hôn bằng mắt, con mắt nẩy lửa, đầy yêu-đương của một người lúc nào cũng trẻ như hồi mười tám, hai mươi.
Câu chuyện đượm những ân-ái qua đi, ông Lan mới hỏi:
– Nhưng mợ cũng phải trông nom vào đấy chứ. Để một mình chị, kẻ đứng không có người ngồi…
Bà Lan hiểu ý chồng, nói ngay:
– Có, tôi phải bàn-bạc với chị Phán từng li từng tí một. Chị nhất định cứ gặng bắt nhà trai đi đủ số tiền. Nhưng tôi gạt ngay. Họ muốn đưa bao nhiêu thì đưa, còn thiếu bao nhiêu, mình bù vào. Mặc cả mặc lẽ, nó khó coi lắm…
Ông Lan gật lia lịa:
– Được lắm, mợ thế mà tinh đấy. Tôi rất sợ những sự đánh giá người. Thà mình chịu thiệt một tị, còn hơn nài-nỉ, có phải không mợ?
– Chính thế, tôi cũng nghĩ thế, cho nên tôi bảo chị Phán thôi đừng thách-thức nữa. Thiếu đâu, tôi sẽ bù.
Ông Lan hể hả hỏi vợ:
– Thế chị Phán bảo thế nào?
– Bà ấy chả bảo gì. Chỉ sợ phải phiền mình.
Thở đánh phào một cái, ông Lan giơ hai tay lên giời:
– Để tôi phải bảo anh ấy mới được. Tình chị em trong nhà, cứ làm như người dưng nước lã. Người lớn không yêu quý nhau, trẻ con rồi chúng nó sẽ xa nhau. Tại sao anh chị ấy coi con Bích như con, anh chị ấy lại không muốn mình coi con Thảo như con Bích?
Bà Lan vội đàn-giải:
– Không, anh Phán có biết gì đâu. Là chị ấy nghĩ lẩn thẩn thế.
Ngừng một phút, ông Lan nghiêm sắc:
– Hay tại mợ không hết lòng vào việc vui mừng của nó, nên chị ấy mới nói dỗi chứ gì?
Biết chồng rất quý con cháu trong nhà, bà Lan vội vàng nói ngay:
– Không, là chị ấy nghĩ xa xôi thế.
– Thì cũng tại mình không vồ vập, để chị cảm thấy lỏng lẻo thế nào, mới nghĩ xa xôi. Tôi xin mợ phải hiểu tôi ở những chỗ ấy. Tôi mà thấy chị em, con cháu trong nhà chênh-lệch nhau là tôi khổ lắm.
Bà Lan lấy thuốc ở tủ cho chồng, rồi nói:
– Nhưng bây giờ, chị ấy nghe ra rồi.
Vừa bóc gói thuốc, ông vừa bảo:
– Đằng nhà, xem chừng cũng không dư-dật mấy. Mợ phải đưa ngay tiền để chị Phán thu-xếp trước đi. Đừng để chị phải đi vay mượn ai.
– Phải, tôi đã bảo rồi. Cho nó năm trăm làm vốn. Cưới xin đi vay đi mượn, rồi người nói ra nói vào.
Ông Phán châm thuốc, cắm que diêm cháy dữ dội vào cái gạt tàn. Ông nói theo luồng khói:
– Sợ thì chẳng sợ ai, nhưng sợ cái lòng mình. Mình ăn ở với chị em có chỗ chênh-lệch thì lòng mình nó cười mình. Mà khi lòng mình đã cười mình thì tiếng cười ấy sẽ làm cho mình phải xấu hổ.
Rồi ông nhắc lại câu châm-ngôn mỗi khi nói đến họ-hàng:
– Mình phải để cho anh em thân-thích phải hỏi là mình không xứng đáng nữa rồi. Cái gì cũng thế, phải đón trước những điều mong muốn của mọi người mới phải. Sao lúc mình cần ai, mình chỉ mong người ta biết sự thắc mắc của mình. Đến lúc người ta có sự lo-lắng, mình lại không biết, hoặc không muốn biết.