Chương 3
HAI năm sau.
Thời-gian nhạt-nhẽo qua trong cái mạch sống nhạt nhẽo của gia-đình Thảo. Long, chồng Thảo, thuộc loại ít sinh-lực, không đem cái vui trẻ nóng hổi làm tươi trẻ cuộc đời của mình và của kẻ nương vào mình. Hai năm, bẩy trăm ngày, đối với một người lấy tháng năm là trò chơi tiêu-khiển, vẫn một không-khí buồn nản trùm bọc, Thảo phát ngấy địa-vị.
Vì không buộc mình vào những bổn-phận cần có của kẻ làm vợ, Thảo không biết làm gì cho khuây khỏa. Ngày hôm qua cũng như ngày hôm nay, ngày hôm nay lại sắp sửa như ngày mai, Thảo thấy bực dọc. Bực dọc cái thứ bực dọc của những kẻ hèn kém chỉ| biết có ăn, chơi.
Nàng cần phải đổi món, cái đời sống lương-thiện của các bà vợ nội-trợ không phải địa-hạt của nàng Thảo nhớ lời Phong bảo mình: « Sống thế buồn lắm, nó không đem lại gì sán-lạn (?) cho mày cả. Trái lại, nó làm cho tâm-hồn mày cằn-cỗi và trí mòn đi». Nàng tự nhủ «À, ra bạn mình đã nói đúng, lê cái đời chờ chồng về ăn cơm, hỏng, hỏng to! » Đúng, thì hẳn bạn nàng đã nói đúng, nhưng là đúng cho những kẻ không biết sống để làm gì. Cuộc đời tự nó không buồn hay vui, chỉ có người tạo nên cái vui hay cái buồn cho nó thôi.
Thảo không đem nổi về nhà chồng một ý-niệm tốt lành của kẻ làm vợ, lại không có ở trong đầu một thói quen làm việc, đời nàng tất nhiên phải buồn. Mà không buồn thế nào được, khi kẻ làm vợ không thiết tha đến chồng, đến cái tổ ấm cúng là cái mái nhà mình, đến những ngày ở bên cạnh chồng. Không buồn thế nào được, khi kẻ làm vợ dùng cái đời thiêng-liêng của mình vào địa-vị kẻ đi coi nhà thuê. Không buồn thế nào được, một cái đời đàn bà, đi chợ thổi cơm có thằng bếp, giặt giũ có thợ là, sai vặt có con sen, còn rảnh thì chỉ có việc ăn và đi ngủ.
Ăn mãi tất nhiên phải ngấy, ngủ mãi tất nhiên phải chán. Sự ăn ngủ là phúc cho những người đã sống đầy đủ cái ngày hiện-tại. Và là họa cho kẻ đã vô-ích sống cái đời vô-dụng của mình.
Thảo không tìm thấy cái vui trong gia-đình, nàng tìm cái vui ở ngoài đời.
Ngoài đời, đã đến nỗi phải tìm cái vui của đời, thì rồi đời sẽ đưa nàng đến đâu, đến những cái vui gì, nếu không là những cái vui nó kéo kẻ tìm nó xuống cái từng cao nhất của địa-ngục.
☆
Thảo đến tìm Phong vào một buổi sáng. Thấy mặt bạn, Phong đuổi quầy-quậy:
– Gớm, mới mặt thế, trông ra phết bà chửa! Tao đã bảo tao cấm cửa mày cơ mà. Tao không chứa chấp những đứa sợ chồng như cọp cơ mà.
Thảo cười:
– Làm bộ vừa chứ cô, giầu rồi có khác.
Phong vẫn nằm trên giường, quấn cái chăn chiên trắng, trông như một thỏi thịt, vẫy Thảo lại cạnh:
– Sao hôm nay lại đi chơi được?
Rồi làm bộ như đoán đoán:
– Chắc cậu mợ lại có chuyện rồi, phải không?
Thảo đập vào mình Phong:
– Nhảm nào, Lorg về quê ăn giỗ ông nội.
Phong cười sằng sặc:
– Thằng ấy «gia-đình» gớm nhỉ? Sao mầy không về với cậu có được không?
– Về làm gì?
– Cho đũa có đôi.
Thảo thở dài:
– Đũa, đũa cái con khỉ! Về quê trông người ta ăn à! Tao đã về một bận, tao chán chết, cạch đến già.
Rồi hất hàm, có cả một câu hỏi ở trong. Phong hiểu ý, nàng vừa nhắc cái gối, ôm ngang bụng, vừa đáp:
– Tuần-lễ này không đến.
– Sao?
– Nó lọ lắm, tao tẩy rồi
– Sao Hồng nó bảo nó mê mày lắm cơ mà?
Phong quay nằm nghiêng, áp đầu vào đùi Thảo:
– Nhưng nó khẳn lắm. Hay ghen một cách vô-lý. Tao không chịu được.
Rồi nàng bật dậy, lấy tay quào tóc hắt về đằng sau, mặt cong cớn:
– Tao mà nó cũng định «áp-chế» thì nó ngu thật.
Cười một nụ cười kiêu-ngạo, nàng tiếp:
– Nó lại làm cái lối lấy vợ nhà quê, bắt khoan bắt nhặt đủ điều. Một hôm tao tức, tao cho một trận, cu cậu cút mất
Thảo trố mắt:
– Bỏ nhau à?
Phong nói rất tự-nhiên:
– Chẳng bỏ, bố ai kham được những thằng hũ ấy.
Thảo đưa mắt nhìn gian nhà, rồi nhìn bạn:
– Thế còn…
Phong ngắt ngay:
– À, tao cần cái gì, mày. Tao lấy đâu chẳng được tiền. Mày cứ ở đây với tao, chốc nữa chúng nó lại, đánh bất, tổ-tôm, chỉ loáng một cái có hai ba chục bạc hồ ngay.
Và kiêu-hãnh:
– Mày còn lạ gì tao, hái lúc nào ra tiền lúc ấy.
Thảo nhìn bạn, kính phục:
– Ừ, mày khá thật. Lúc nào cũng đàng-hoàng.
Được thể, Phong nói vống lên:
– Cái nhà này, tao thuê bốn mươi nhăm đồng ấy, cả điện nước hơn sáu chục. Chỉ một ngày tao kiếm thì đủ.
– Mày thế mà sướng. À, thế nào, bà bô khỏi chưa?
Phong vươn vai, ngáp dài:
– Nào tao biết được. Bà ấy có cho về đâu. Tại cái thằng ấy nó đụt. Như người ta, nó nịnh nọt bà ấy một tị thì cũng xuôi đấy.
Phong gọi con sen lấy nước rửa mặt, và réo ầm lên, bắt pha cà-phê.
– Mày uống cà-phê gì nào? Sữa, hay đặc, hay sữa chocolat?
Thảo bỡ ngỡ:
– Gì cũng được.
Phong quắc mắt:
– Sao bây giờ mày ngớ-ngẩn thế! Uống cái gì mày thích, chứ lại gì cũng được.
Thảo ngượng nghịu:
– Chocolat vậy.
Phong nói truyền xuống dưới nhà:
– Pha một chocolat, một thôi nhé.
– Mày không uống à?
– Có, tao phải uống đặc mới được. Mầy không biết tao vẫn nghiện cà-phê à?
☆
Vừa quấy đường, Thảo vừa hỏi:
– À, thằng Chính lấy vợ rồi phải không?
Phong lấy gói thuốc lá trên «table de nuit»:
– Lâu rồi, từ hồi mấy cơ mà. Thỉnh thoảng có về đây chơi.
Rồi nhìn tờ lịch:
– Hai mươi này lại về đây.
– Nó ở đâu, làm gì?
– Tri-huyện ở Nam-định.
Thảo như chợt nhớ ra:
– Ừ, nó học luật.
Phong thở một luồng khói, nói trong cổ họng:
– Thế mà nó chung-tình đáo-để nhớ.
Thảo bĩu môi:
– Chung-tình nó lại bỏ rơi mày.
Phong phát gắt:
– Mày ngu lắm! Cảnh-ngộ bắt nó. Nó còn «ông bô» nghiệt lắm. Trước khi nó lấy con Đoàn, nó viết cho tao sáu trang giấy, kể lể ghê lắm:
Thảo đưa tay lên trán, nghĩ nghĩ:
– Đoàn nào nhỉ?
– Mày không biết, con Đoàn con lão Hàn Phi.
Thảo nhanh nhẩu:
– Chắc giầu lắm?
Phong chề môi:
– Nào có giầu, nhưng ông bô nó bắt ép.
– Thế còn Bảo?
– À, nó sắp đến đây bây giờ đấy. Độ nầy nó «rích» lắm. Được luôn.
Rồi Phong cười hóm-hỉnh:
– Chúng tao đứa nào cũng còn «cô-độc» cả. Chỉ có mày là cút sớm thôi.
Thảo đáp một cách chán nản:
– Cô-độc thế mà lại rảnh thân. Chồng con làm gì cho nó nặng mình.
Phong hóa lên cười:
– À, bây giờ mày cũng biết thế cơ à? Tao tưởng đưa đầu vào tròng sướng chứ.
– Sướng cái chết tiệt. Chán chết. Hết ăn rồi lại nhìn nhau. Tao tưởng lắm lúc buồn đến vỡ bụng.
Phong cười ngặt-nghẽo:
– Thế sao khổ thế, mày không tìm chúng tao.
– Thì bây giờ tìm đây.
Phong phác một cử-chỉ của những kẻ bạt mạng:
– Ở đây, chúng tao lúc nào cũng vui như tót. Không ủ-rũ như cái địa-ngục của nhà mày đâu. Tuần nào cũng xi-nê. Nhẩy luôn.
Rồi như ái-ngại cho Thảo, Phong nhìn bạn chăm chăm:
– Trông mày thế mà gầy hẳn đi đấy. Tao cho cứ ro-ró xó nhà thì rồi đến ho lao mà chết. Phải «hoạt-động» chứ.
☆
Thảo đến chơi cái tổ quỷ ấy được bẩy tháng thì tổ quỷ tan. Phong không có nhân-tình bao, phải dọn nhà về ở với bố mẹ. Trong bẩy tháng giời ròng rã, Thảo thua mất mấy trăm bạc bất, chắn phỗng. Bây giờ, nàng không thể không đánh bạc được nữa rồi. Trước kia, nàng đánh để cầu vui. Giờ khác, nàng đánh để gỡ. Thói quen và công nợ hùa nhau xích vào cổ nàng cái xích của đổ-bác. Hằng ngày cứ Long đi làm là nàng cũng đi rồi lúc chồng về, nàng cũng về. Nhỡ phải hôm thua cay, nàng về muộn, lại nói thác đi mua cái nọ, cái kia. Hôm thì nàng đem bánh xà-phòng thơm, hôm đem hộp phấn..Nàng nhờ những thứ lặt vặt ấy để bảo-đảm sự về trưa của mình. Long không biết gì, cho mãi đến một hôm, bà Công-Thái, mẹ chàng, sầm-sầm đến bảo vào tận mặt:
– Cậu cứ để con vợ cậu nó bài bạc, rồi tan cửa nát nhà đấy.
Long ngã ngửa, nhưng còn hỏi mẹ:
– Nhà con nó có đánh chác bao giờ đâu? Lúc nào nó chẳng ở nhà.
Bà Công-Thái giận uất người:
– Nó chẳng ở nhà thì bỏ nhà à! Nó đánh ở nhà con mẹ ký Văn chứ ở đâu. Cậu có vợ đốn đời như thế mà không biết thì chết thật!
Thấy con ngơ-ngác, bà Công-Thái mặt chua như giấm, dằn từng tiếng:
– Nó đi vào những lúc cậu đi làm, nghe chưa? Cậu đi thì nó đi, cậu về nó cũng về. Việc cửa nhà nó phó-thác cho đầy tớ.
Rồi bà thở dài nghiến răng kèn kẹt:
– Thảo nào, tháng nào cũng tiền. Thấy mặt là thấy nhăn nhó. Từ rầy cậu đừng có xin tôi. Tôi không hoài của đâu. Để rồi tôi báo cho nó. Thói phép nhà ai, gái có chồng, bài bạc rông-rài.
Và rít lên:
– Cậu mà không dạy được nó, tôi từ cậu đấy. Cậu đừng có nhìn cái mặt tôi!
Từ đấy, Long để ý rình vợ. Nhưng rình để làm gì, một khi đã không có cái oai-quyền kẻ làm chồng.
Một hôm, chàng xin nghỉ để bắt quả tang vợ. Chàng theo vợ đến tận nhà ký Văn. Khi vợ chàng lên hết các bậc thang, chàng sôi lên. Chàng muốn chạy ập lại, xô theo lên gác, nắm tóc lôi vợ về nhà. Nhưng chỉ bạo-động trong tưởng-tượng, chàng chỉ hậm-hực, lảng vảng ở chân thang. Còn đương dùng dằng, thằng nhỏ ở trên gác xuống. Nó chạy thoăn thoắt trên các bậc một cách vội vã. Chàng níu lấy nó, líu lưỡi hỏi:
– Em có thấy nhà bà mặc áo xanh vừa lên đấy không?
Rõ vô-lý chửa, chính mắt chàng đã trông thấy vợ lên gác, lại còn hỏi nó. Thằng nhỏ gật đầu, chỉ lên nhà:
– Bà phán Long chứ gì, bà ấy vừa đến, tôi đi mua thuốc lá cho bà ấy đây.
Long buông tay nó với một tiếng thở dài não-nuột. Chàng thở phì-phì. Chàng nghĩ ra rồi, thảo nào thỉnh thoảng vẫn thấy gói thuốc lá thơm ở nhà. Thì ra vợ chàng nghiện cái thứ khói xa-xỉ ấy. Vợ chàng đã giấu chàng. Trong lúc giận vợ, chàng nghĩ ra thế. Thực tình, ít lâu nay Thảo vẫn hút một cách công-khai trước mặt chồng.
Khi thằng nhỏ cầm gói thuốc lá về, chàng lại níu nó lại. Móc túi lần đồng hào dúi vào tay nó, chàng bảo:
– Em lên bảo bà ấy xuống ngay, tôi đợi.
Thằng nhỏ quen như mọi lúc các bà đến đánh bạc gắt người nhà lại tìm: «Cứ về đi, chốc nữa tao về». Nó buột miệng:
– Ông cứ về, chốc nữa bà ấy về.
Long phát cáu, nhưng sợ nói to trên gác có người nghe tiếng, chỉ quắc mắt:
– Thì mày cứ bảo hộ tao.
Thằng nhỏ gật đầu, nó lại thoăn thoắt gò lưng chạy theo những bực gỗ.
Nhưng khi nó lên được nửa chừng thì va phải một thanh-niên đi xuống, vừa đếm tiền, vừa bước. Long gây ngay trong tưởng-tượng một ác-cảnh: Vợ chàng vừa ngồi cạnh thằng này. Hai người vừa cười nói với nhau. Chàng thấy người nóng ran. Chàng muốn vít ngay cổ gã ấy xuống, đập cho vỡ đầu ra. Nhưng chỉ thoáng một cái, chàng nhận thấy mình vô-lý, mặc dầu vẫn đang tức-bực, cho đến lúc thanh-niên ấy ngả mình đánh phịch trên một chiếc xe OMIC, chàng còn ném theo một cái nhìn căm hờn.
Rồi chàng ngó lên gác, định bụng hễ vợ xuống là nắm gáy lôi tuột về. Nhưng chờ mười lăm phút cũng vẫn không thấy tăm hơi. Sốt tiết, chàng đã toan nhẩy phắt lên, đánh phá lung-tung. Nhưng bao giờ tiếng của xác-thịt cũng mạnh hơn, nó thủ thì bảo chàng: «Phá nhà người ta thì tù!»
Chàng đành thôi, đợi vậy. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, chàng đi đi lại lại trên hè.
Một chiếc xe đỗ. Hai thiếu-nữ phi-dê tóc bước xuống. Chàng đã toan lại nhờ họ bảo hộ. Nhưng ngượng, nên lại thôi. Chàng hầm-hè trong lòng: «À, ra vợ mình chơi bời với những thứ người này.» Cứ loanh quanh, lẩn quẩn với những ý nghĩ nó làm bỏng giãy da thịt, chàng thấy có một cái gì sụp đổ trong lòng. Một lát sau, thằng nhỏ ban nãy lại xuống. Thấy chàng, nó giật mình đánh thót một cái, rồi cong chân chạy trở lại.
Chỉ một phút, Thảo xuống với một câu hỏi trên bộ mặt giận dỗi:
– Cậu đứng đây làm gì?
Uất đã đưa lên đến cổ họng, nhưng vì ở ngoài phố, nên chàng đành phải nén:
– Đến gọi mợ về chứ làm gì. Mợ đến đây làm gì thì có.
Không đáp, Thảo lặng thinh. Nhưng lặng thinh với một bộ mặt khiêu- khích nó đủ trả lời:
– Đến đánh bạc chứ đến làm gì!
☆
Về đến nhà, Long ném cái mũ xuống bàn, ngồi đánh thình xuống ghế:
– Mợ giỏi thật! A, ra bây giờ tôi mới biết mợ.
Không kém, Thảo hỏi một cách gay gắt:
– Tôi làm gì, cậu bảo biết tôi?
Long sừng sộ:
– Mợ đến đấy làm gì?
Thảo cũng sấn sổ:
– Tôi có việc, tôi đến.
Long trợn mắt:
– Việc gì?
– Chơi họ với người ta, đừng phải đến mua à!
Long cười nhạt:
– Họ gì, họ tổ-tôm, tài-bàn phải không?
Thảo lấp liếm:
– Đứa nào bảo cậu tôi đánh tổ-tôm, tài-bàn?
– Không đánh, mợ đến đấy làm gì?
– Tôi đến mua họ.
Long đập tay xuống bàn:
– Nhưng nhà ấy là nhà chứa thổ đổ hồ. Tôi còn lạ gì con mẹ ký Văn.
Chạm vào lòng tự-ái, Thảo chồm lên:
– Này, cậu đừng có hàm-hồ, người ta nghe tiếng, người ta mắng cho.
Long sấn vào tận mặt vợ:
– Mợ còn già họng có phải không? Ai cho cho phép mợ lại nhà cái con chứa gái ấy.
Thảo cười gằn, nàng áp người lại, thách thức:
– Cậu định giở trò đểu-giả đánh tôi chắc. Này tôi bảo, tôi không phải là người để cậu vũ-phu được đâu.
Thấy Thảo làm già, Long chùn. Chàng không ngờ vợ chàng lại có thể đối-đáp với chàng như thế.
☆
Tuy làm bộ không sợ, nhưng Thảo cũng không dám đi nữa. Nhà ký Văn hai ba bận cho mời nàng, nàng đều từ chối. Nhưng đến khi nàng chợt nhớ ra chuỗi hạt ngọc-thạch nàng cầm cho mụ Ký chưa chuộc được, thì lòng lại sôi lên.
Hơn một tháng thua luôn, nàng đã nợ các nơi hơn hai trăm nữa. Đôi vòng chạm thì nàng bán từ lâu rồi. Lương mỗi tháng Long đưa cho nàng bẩy chục. Nàng đã phải đóng một bát họ mười lăm đồng, bát họ hai trăm nàng mua. Tiền ấy cũng lăn vào hố cả. Ba mươi ngày ròng rã mới có dăm chục bạc, ăn tiêu vào đâu. Lại nữa, vợ bác thợ giầy ngày nào cũng sang thúc món nợ ba chục đồng.
Không thể rồi, nàng không thể ngồi yên rồi. Thua thì phải gỡ, cái triết-lý các tay cờ bạc chủ-trương nó đến với nàng rất chóng vánh. Nàng phải gỡ mặc cho Long muốn làm gì thì làm. Không gỡ, lấy đâu giả nợ, lấy đâu ăn tiêu từ giờ đến cuối tháng.
Nàng vét voi còn hơn chục bạc, vừa định đi thì có người đến thu họ. Nàng nhã-nhặn bảo con bé:
– Cô về nói với bà, mai tôi cho đem lại.
Con bé chưa chịu đi, nó còn lải-nhải:
– Mợ con bảo thể nào bà cũng đóng cho. Tháng trước bà đã thiếu...
Sốt ruột, nàng xẳng:
– Cứ về nói với bà mai tôi lại… mà lại.
Nàng vừa ra cửa, toan gọi xe lại thụt vào, lầm bầm:
– Rõ khỉ, gặp gái, chưa biết chừng lại thua đây.
Vừa thấy nàng, mụ ký Văn đã cười nhe hàm răng vàng:
– Me-xừ cấm phải không? Thế nào, hôm nọ về có việc gì không?
Phong đang gọi phỗng, ngừng, nói chõ sang:
– Chị hỏi nó làm gì!
Rồi vênh váo:
– Những cái đứa đi chơi, chồng đến tận cửa tróc bắt về, là đồ bỏ đi rồi. Còn nói với nó làm gì.
Thảo cười gượng:
– Mặc người ta, việc gì đến mình. Nhà có việc cần lại chả gọi.
Phong vừa xếp mấy cây bài vào nhau, vừa nói mát:
– Tao tưởng mày ở nhà thờ nó, không đến đây nữa.
Cả bọn có mặt trong cái lò «sát-sinh» ấy cười rộ lên. Thảo thẹn đỏ mặt:
– Mày chỉ được cái khỏe nói.
Phong đắc-chí, nói với lão Bá-chín ngồi cạnh:
– Ấy, tôi cứ san-sát thế mà nó cũng vẫn chứng nào tật ấy. Sợ chồng hơn cọp.
Và quay nói với Thảo:
– Tao tưởng cọp mới ăn được thịt người, chồng có ăn được thịt vợ đâu, mà sao mày sợ nó thế.
Mụ ký Văn nói đỡ cho khách hàng, nhân thể nịnh khéo Phong:
– Thôi đi cô, ai được như cô, mỗi người một cảnh…
Đánh hết hội ấy, Phong uể oải vuơn vai, quăng bài:
– Này Thảo, đánh… nhường cho. Về có chút việc đấy. Đánh đi, đánh đi, rồi chốc tao lại. Chiều đi xi-nê.
Rồi vừa rũ áo vừa « cải-chính»:
– À, nhưng mày năm giờ phải về cơ mà.
Thảo sà ngay vào kế chân. Cả Vịnh, con bạc túc-trực của nhà ký Văn, vừa chia bài vừa nói đùa:
– Bà Phán hôm nay hẳn thế nào cũng phát tài. Chân bài đỏ lắm đấy, cô Phong được hơn hai chục.
Và nhìn nàng, cười hóm hỉnh:
– Ông ấy lại đến thì rầy rà.
Không biết làm sao, Thảo lại vội vàng đáp y:
– Không, nhà tôi đi làm.
Ký Văn đưa cho nàng một điếu Cotab:
– Chân bài đỏ lắm đấy. Cô Phong ù chi, lại đè hai nhà thập-thành.
Thảo ghé tai mụ ký, rồi mụ ký gật lấy gật để:
– Được rồi, cứ đánh đi.
☆
Quả-nhiên như lời họ nói, chân bài Thảo ngồi kế đỏ thực.. Nàng ngồi vài giờ đồng-hồ, lúc đứng dậy được hơn bốn chục. Mụ ký Văn xun-xoe:
– Đấy, bảo mà, giá đánh nữa, còn là đỏ.
Thảo cười:
– Không bỏ ù và «chèo đò», còn được hơn nữa.
Cả Vịnh vừa rít hơi thuốc lào, vừa bô bô:
– Ngồi tay trên bà Phán đến khổ, đánh bà ấy không được, chỉ sợ bà ấy giận.
Thảo rún vai:
– Vâng, cảm ơn ông, ông chỉ hơi «đì» một tí thôi.
Cả Vịnh nhăn nhó:
– Gớm, bà chị cứ nói oan cho tôi. Xé cả phỗng để «bón» cho bà chị. bà chị còn không biết lòng cho.
Thảo ban cho y một nụ cười:
– Ấy, hôm nay mới được vài chục. Mấy tháng nay, thua ngót nghìn bạc rồi đấy.
Tức thời ở cái miệng cười giăng hoa của Cả Vịnh thốt ra câu:
– Thua thì gỡ, lo gì.Có thua thì có được.
– Thua lậm cũng hết tiền chứ, lấy gì mà đánh?
Cả Vịnh nịnh một câu nó làm cho Thảo tin ngay:
– Người ta có số cả, số phong-lưu, lúc túng thiên-hạ lạy mà đưa tiền.
Nàng liền nghĩ ngay đến những lúc chạy vài ba đồng bạc đánh chắn còm một cách khó khăn, mà rồi chỉ chớp nhoáng đảo nhoàng, nàng lại kiếm được dăm ba chục, hàng trăm. Cũng như vừa đây, có ngót chục bạc, đến «sào sáo» được ngay vài bốn chục. Số, số số! Nàng gật gù:
– Ông Cả nói phải đấy, số cả. Tốt số hơn bố giầu. Có lúc túng chết chẳng đào đâu ra, rồi tự dưng của lại lù lù đến.
Thảo ra về với một hỉ-hả tràn ngập lòng. Càng hỉ-hả hơn, khi nàng thấy chồng chưa về.
Nàng gọi thằng bếp:
– Mày có mua được cua không?
– Thưa mợ có.
– Làm gì?
– Thưa mợ xào ạ.
Nàng liền đe phủ đầu ;
– Ẩy, cậu khó tính lắm đấy. Mày làm ăn phải cho cẩn-thận.
Thằng bếp lấy làm lạ sao hôm nay chủ nó lại hỏi han như thế. Từ khi nó vào làm đến giờ, năm, sáu tháng nay, bà chủ có ngó ngàng gì đến bếp nước đâu. Thỉnh-thoảng có hỏi nó thì chỉ là để lấy lại một vài đồng đưa tiền chợ trước, để rồi lúc nào có lại bù vào.
☆
Long vừa về, Thảo gọi rít réo thằng bếp:
– Lên cất xe cho cậu đi.
Thằng bếp dắt xe qua ngang mặt, nàng giữ nó lại, dặn:
– Chạy ba chân bốn cẳng sang bên ông giáo, mượn cối xay cà-phê về đây. Xay tạm một ít pha cậu uống chốc nữa, rồi mai hãy hay.
Rồi vồn-vã hỏi chồng:
– Sao hôm nay cậu về muộn thế?
Long uể-oải:
– Còn tạt qua đằng mợ.
Trông cái vẻ buồn sỉu của chồng, Thảo đoán ngay, chắc mẹ chồng đã «dèm-pha» gì đây. Nàng ướm một lời dò ý:
– Mợ có gửi cao cho tôi không?
Long lắc đầu, đáp thõng:
– Không.
– Mợ quên à?
Cởi áo, tháo cravate, Long buồn rầu:
– Mợ phàn nàn dữ lắm!
Thảo làm bộ ngạc-nhiên:
– Chết, mợ trách gì?
Long vuốt tóc, nghẹn ngào:
– Mợ bảo cứ cờ bạc rông-rài rồi thì đến rạc-rài.
Thảo tím mặt, trách chồng:
– Chắc cậu lại nói lôi thôi tôi với mợ chứ gì?
– Tôi nói gì! Mợ biết hết, chính mợ mách tôi nhà con mẹ ký Văn, tôi mới biết.
Long đã vô-tình kéo mẹ vào con số những kẻ thù của vợ. Thù vì đã dính-dáng vào chủ-nghĩa «đề-kháng đổ-bác» mà nàng là một tín-đồ sùng-tín.
– Tôi đã bảo cậu, tôi không đánh chác gì ở nhà người ta. Cậu không tin thì thôi. Để mợ biết rồi mợ lại đay nghiến.
Rồi nàng rền-rĩ:
– Tôi thật là cái thân tội ở nhà này…
Long ngắt lời vợ:
– Ai làm gì mợ mà mợ bảo mợ là cái thân tội?
Thảo rêu rao:
– Nay người này kêu cờ bạc, mai người kia kêu cờ bạc!
Rồi bằng một giọng rất bạc-ác, nàng nghiến:
– Tiền nong thì có bao nhiêu! Ăn còn chả có, làm gì có tiền đánh bạc.
Long bắt ngọn, không cho câu chuyện chạy về ngã khác:
– Lúc nào mợ đến, mợ hỏi, giả nhời thể nào?
Thảo làm bộ sửng sốt:
– Mợ lại mợ hạch chứ gì!
Và hầm một tiếng như tiếng hú của kẻ bị tra tấn oan:
– Thế này ra người ta rủ nhau người ta đổ riệt cho tôi cái tiếng cờ bạc. Thôi được, tôi sẵn lòng, tha hồ ai muốn hạch gì thì hạch.
Rồi hằn-học:
– Tôi đã muốn cho êm cửa êm nhà, cậu không nghe, thế là cậu cố tình bắt tôi phải…
Bao giờ cũng thế, Long rất muốn vít cổ vợ bắt phải phục-tòng, nhưng cái cổ ấy hơi bật lên, chàng lại vội vàng buông tay ra. Thành thử mỗi khi «cãi vã» nhau xong, chàng chỉ được lợi độc có một thứ: được vợ nhả vào mặt những lời đanh hơn trước.
Long thất-vọng, chàng nhìn theo vợ một cái nhìn kinh-tởm:
– Mợ định làm nặc-nô ở cái nhà này chắc?
Thảo vùng vằng:
– Nhà tôi không có mả…cứ đừng ai trên tôi…