← Quay lại trang sách

Chương 4

TRẬN «đấu khẩu» cuối cùng của nàng với bà Công-Thái ngày hôm sau đã đem nàng đến sự tự-do hoàn-toàn. Nàng không còn e-dè như trước nữa. Nàng đã khuất-phục được cả mẹ chồng. Chiến-công của nàng xây trên sự bù lu bù loa để hàng xóm láng giềng kéo đến xem đông ngòm. Nàng đã vật đổ mẹ chồng trong khi bà Công-Thái định tâm đến sỉ-vả nàng. Bà Công-Thái đã tính sai nước cờ. Bà không ngờ nàng dâu bà nó sinh yêu tác quái mau chóng thế. Không làm gì nổi dâu, bà đâm ra cáu với con. Long ở giữa chết chẹt. Bị mẹ mắng cho mất mặt, vẫn không làm gì hơn được. Vì chàng đã biết vợ chàng ghê lắm rồi, nó đã thành một kẻ lăng-loàn «chính-thức» rồi. Bây giờ chàng không còn một chút hi-vọng nhỏ nào về vợ nữa. Trước kia, chàng cũng tưởng Thảo chỉ dám cãi với mình, chứ chàng có ngờ đâu cái «mẫu-quyền » chàng cứu-viện đến cũng sụp nốt. Chàng rùng mình nghĩ lại lúc Thảo xắn quần, giẫm chân bành bạch, xổ tóc, chạy ra đường kêu ầm lên.

Còn Thảo, nàng chẳng hối-hận gì cả. Nàng có tiếc là tiếc sự nàng cờ bạc xóm láng đều biết, để nàng khó vay mượn, thế thôi.

Mấy hôm liền, buổi trưa nàng cũng chẳng về ăn cơm nữa. Nàng ở lì nhà ký Văn. Phong, ngọn giáo của nàng, đã phải khen bạn:

– A, độ này mày cừ đấy. Tao biết mà! Cứ làm cho họ trắng mắt ra là họ cạch. Ấy thế rồi về sau mình tử-tế, họ mới sợ mình.

Mụ ký Văn cũng hùa theo Phong, nhung nói một cách xa xôi hơn:

– Ừ, lạ thật, đàn ông họ cô đầu nhà hát không sao. Chúng mình có tiêu-khiển vài ba ván bài, họ đã bắt ne, bặt nẹt ngay.

Phong đanh đá, làm như chính mình đang bị chồng «quản-thúc»:

– Cũng tùy đấy, có cắn hột cơm không vỡ mới để cho họ ne nẹt.

Cứ những lời khốn-nạn như thế đơm vào tai Thảo, khiến nàng càng tin-tưởng ở cái sự khốn-nạn của mình. Đã là vật hy-sinh cho những sự đểu-giả của Phong, của mụ ký, nàng là nạn-nhân của một tụi bè bạn mất dạy.

Bao giờ cũng thế, và ở đâu cũng thế, những lý-thuyết dù sai lạc đến thế nào, cũng có kẻ thực-hành. Lời tiên-tri của Phong quả nhiên đúng, đúng cho những hạng cam tâm sống một đời súc vật. Long mon men làm lành với vợ. Mấy hôm đầu, thấy Thảo không về ăn cơm trưa, chàng đã định sẽ bỏ. Nhưng bỏ thế nào được, một khi mình đã không cai-trị nổi một con vợ hư, để nó «nhập cửu thành yêu». Thất vọng đưa Long đến liều-lĩnh. Chàng đi hát, đi hút, nằm lăn lóc các tiệm, cũng không về nhà. Nhưng cái chí trai của chàng chỉ bằng hạt vừng, nên sau nửa tháng chơi bời, định cho nó đã vỡ thì vỡ nhân thể, chàng thấy buồn, rồi đâm nhớ nhà, rồi đâm nghĩ đến vợ. Cuối cùng, chàng dựng câu «vợ hư dạy dần» để làm cái cầu lại bò về.

Thấy mặt chồng, Thảo khởi thế công ngay:

– Cậu còn về đây làm gì?

Long không trả lời.

– Tôi tưởng cậu không nên để chân vào cái nhà này nữa.

– Mợ nói dở lắm, có nhà, tôi không về, về đâu?

Cái ngòi phục-tòng đã ló. Thảo biết, nhưng theo lời Phong, nàng triệt ngay:

– Cậu nên nhớ, nếu cậu ở thì tôi đi đấy nhé. Đã không tử-tế với nhau, nhìn nhau xấu-hổ lắm.

Long xốc xốc cổ áo:

– Được, mợ ở hay đi là tùy mợ. Tôi có nhà, tôi cứ ở.

Thảo cong cớn ;

– Chả tùy tôi, ai bắt được tôi? Phải, cậu có nhà cậu ở. Nhưng cậu nên nhớ, từ rầy công việc trong nhà này, tôi không biết một tí gì đâu nhớ.

– Được, tùy mợ…

Long nói câu ấy với sự nghẹn-ngào của lòng. Thảo biết thép đã mỏng, nhưng vẫn «bồi» thêm những nhát búa rất nặng:

– Tôi với cậu từ nay không còn tình nghĩa gì nữa. Tôi lấy chồng chứ không phải đi chịu tội chết. Cậu đã không coi tôi ra gì, tôi cũng không cần phải quỵ-lụy ai.

Rồi bổ vào giữa nhĩ của chàng một câu nữa:

– Từ nay, ai có thân người ấy lo.

Câu ấy gọi dậy trong chàng những lo lắng:

– Có lẽ Thảo xin ly-dị chắc.

Cơn bão-táp của gia-đình đã qua, phút thanh-thản đến. Như một bà chúa truyền lệnh cho tên mọi rợ, Thảo bảo chồng:

– Từ rầy cậu nên biết điều, đừng làm cho tôi phải bực. Tôi có máu điên, khi ai áp-bức tôi là tôi khùng ngay.

– Thì cũng tại mợ…

Chàng toan nói «tại mợ cờ bạc», nhưng nghĩ ngay đến những chuyện «xích-mích» trước liền «phanh» ngay. Rồi chàng tự cho là may, vì chưa thốt ra tiếng ấy.

Thảo nghiêm sắc mặt:

– Tôi làm gì, tại tôi?

– Tại mợ không chịu nghe tôi.

– Tôi đã bảo tôi có máu điên, bất cứ ai sỉ-vả tôi, tôi cũng phát khùng cơ mà.

– Nhưng tôi tưởng mợ cũng nên nể mẹ tôi.

Thảo đặt cái khăn xuống bàn, lau kẽ tay:

– À, tôi nể mợ, nhưng mợ có nể tôi không mới được chứ. Mợ cậy là mẹ chồng, chôn sống tôi cũng được à?

Rồi nàng thu hẹp câu chuyện:

– Đàn bà lấy chồng, ai không muốn trên thuận dưới hòa, nhưng cốt nhất phải hiểu bụng nhau. Tôi đã bảo cậu, tôi không cờ bạc đâu. Mà cho dẫu thỉnh-thoảng có đánh giải buồn dăm ba ván tổ-tôm với các bà ấy, cũng không phải việc quan-hệ gì. Cậu đừng có làm ra to chuyện. Như thế thì một đời, nhà cũng không có lấy một tiếng cãi nhau.

Và bổ đạo-nghĩa:

– Vợ chồng cứ nay ì-èo, mai ì-èo, các ông các bà ấy, hàng xóm láng giềng người ta nói cho.

Long nhất nhất đều gật cả. Chàng không gật bằng đầu, nhưng gật bằng mắt. Trông đôi con mắt chàng lúc ấy như mắt một con thú rát đòn bị gậy tầy đập, mất cả linh lợi. Thảo biết mình đã có một tên nô-lệ. Sự im lặng, nhiều khi là lời thú tội rất đắc-lực. Long im, chàng không dám hé răng. Chàng sợ vô tình thốt ra điều gì làm thất ý Thảo, nàng lại đùng đùng lên thì chết. Trong trường hợp «nguy-hiểm» này, chàng thực-hành đúng câu «Thủ khẩu vi bình»

Biết rõ ràng Long đã hàng-phục, Thảo ban cho chồng một đuôi con mắt kèm theo nụ cười xòe.

Được ân-xá, Long sướng lắm, mặt chàng tươi hẳn. Chàng nhã nhặn bảo vợ chờ chàng đi cúp đầu, rồi về cùng ăn cơm nhân thể.

Từ ngày nắm được cái quyền tha hồ «xuất-ngoại» thì túi tiền cứ cạn dần. Thảo nợ nhiều quá, nên đất vay hầu như kiệt. Trước nàng vay một vài chục dễ lắm, hỏi đâu cũng được. Giờ có khi chỉ vài đồng bạc, nháo lên cả buổi cũng không xong. Vòng, hoa, nhẫn, nàng bán cả rồi. Dĩ chí đến cái áo manteau, cái áo nhung mùa rét, nàng cũng cầm Vạn-Bảo nốt.

Nàng ngồi tính nhẩm, nguyên cái số lãi hàng tháng nàng đã phải giả mất hai chục rồi. Lại đóng họ, lại tiền nhà, lại một trăm thứ nữa. Chết, nếu nàng không tìm cách làm thế nào kiếm được một hai trăm bạc, trang-trải đỡ những chỗ lặt vặt, thì rồi họ kéo đến như rươi, nàng sẽ ngượng với Long. Tính mãi cũng không ra. Đầu nàng có biết bao nhiên tên các chỗ quen thuộc, nàng đều «phúc» lại một loạt. Chỗ nào có thể vay mượn được, nàng đã vướng cả rồi. Tình-thế nguy cấp quá. Đã có lúc, nàng toan thú thật với chồng, nhờ chồng xoay hộ. Nhưng không thể. Nàng không thể hạ mình thế được, mặc dầu nàng vẫn ngồi đánh bạc với những tên láu lỉnh chỉ đáng làm đầy tớ chồng nàng. Gia-dĩ nàng nghĩ, mình phải đáo-để già tay lắm mới đè được Long. Bây giờ nhờ Long giải-cứu hộ vấn-đề nguy-khốn tức là chịu lụy rồi. Đã lụy, «quyền-hành» hẳn phải tụt.

Không được, cái «chương-trình» ấy không thể thi-hành được. Nàng nghĩ đến cách khác.

Nghĩ mãi cũng chẳng ra. Đồng tiền có phải thứ gì dễ kiếm đâu.

Đang miên-man đem tưởng-tượng đi phiêu-lưu các ngách đi tìm tiền, thì mụ ký Văn đến với một cái tin rất quan-trọng, nhưng chỉ quan-trọng cho những kẻ lai-vãng nhà mụ:

– Thứ bẩy này có canh rất to lắm đấy nhé. Bọn lái tơ Hà-Đông ra, cậu Cả Vịnh rủ họ lại đằng tôi. Lái tơ họ đánh to lắm. Ăn thua nhau năm ba trăm.

Thảo lấy gói thuốc lá, rút một điếu mời mụ ký:

– Cuối tháng, tiền đâu? Độ này thua nhiều quá, chị ạ. Nợ bạc nghìn cả rồi đấy.

Mụ ký cười tự-nhiên:

– Tôi đã bảo mợ, đánh cái tổ-tôm tài-bàn là đánh giải-trí, ăn thua là bao nhiêu. Định gỡ gạc thì phải tìm canh to mà gỡ. Cả Vịnh tháng trước mất cả nhà đất…

Rồi chỉ ra ngoài đường:

– Cái trại ở Bạch-Mai đấy.Thế mà nó đi Đồng-Mỏ có đâu vài chuyến, gỡ ngay hơn bốn nghìn. Lại chuộc cửa, chuộc nhà, mua xe pháo rầm lên. Giời cho thì mấy nỗi. Cứ «có chí thời nên».

Thảo ngẫm-nghĩ, rồi hưởng-ứng ngay:

– Phải, chị nói cũng có lẽ, đánh cò con thua đau, được một vài chục làm gì.

Mụ ký làm bộ sành sỏi:

– Ấy, ốm lâu tốn thuốc, thà có trăm bạc cứ lăn vào đặt dăm tiếng. Phải số giầu sang là có dăm ba trăm ngay. Hết thì thôi. Ăn một bữa thì no, giữ bo bo ăn hai bữa thì ngót, đằng nào cũng thế. Cứ nay mươi đồng, mai mươi đồng, rồi cũng đi tây cả.

Nói xong, mụ chạy lại nhắc cái thermos.

– Ấy, để tôi bảo nó pha đã.

Đặt bình nước, mụ ký lại cất nhời:

– Nào, thứ bẩy có lại được không?

Thảo ngần ngừ:

– Thứ bẩy là mai rồi, giết ai ra tiền?

Mụ ký chặc lưỡi:

– Tìm thì nó khắc ra chứ.

Thảo chép miệng:

– Tìm ở đâu?

Ngừng một phút, nàng hỏi:

– Hay cô đưa tôi vài chục, chiều ba mươi giả ngay này. Lần này nhất định không lươn khươn.

Uể oải, mụ ký vươn vai:

– Có đâu, cô Phong lấy một trăm chưa trả. Tháng này cũng thua tợn.

Thảo pha nước xong, vừa đưa chén cho mụ ký, vừa bảo:

– À, hay hộ tôi cái này vậy nhé?

– Gì thế?

Thảo ngượng nghịu:

– Có… cái manteau và cái áo nhung, xem ai lấy để giúp tôi lấy năm chục.

Rồi vội vàng tiếp luôn:

– Đến mùa rét, may một loạt mới nhân thể.

Mụ ký nghĩ một lát, hết nhấc chén lại đặt xuống:

– Mùa nực bán những của ấy khó gớm!

– Khó gì, đứa nào nó có tiền, nó mua ngay đấy mà. Của tôi trước nguyên cái áo nhung đã hơn bẩy chục rồi. Mới may năm ngoái. Còn cái manteau thì phải biết, len thượng-hạng, may ở Miss Dung đấy.

Chậm-rãi, mụ ký đáp gióng một:

– Vẫn biết thế, của mình hằng trăm, nhưng thiên-hạ có mua, chúng nó lại giả như bèo.

Thảo vỗ tay mụ:

– Hay chị cầm cho tôi, đầu tháng tôi chuộc.

Mụ ký giãy nảy.

– Nỡm lắm, có tiền thì người ta đưa, việc gì phải chó thế.

Rồi chợt nhớ đến chuỗi hạt ngọc-thạch cầm cho nàng, mụ vội nói ngay:

– Chuyến trước chuỗi ngọc; tôi bảo cô đem về, cô cứ để vạ nhà tôi thì có.

Thảo thừa hiểu sự «quay quắt» của mụ, nhưng cũng làm thinh.

Nhẩn nha mãi, đến lúc gần chia tay, mụ mới hỏi phớt lại:

– Nhưng còn mới không?

Thảo vồ ngay:

– Mới! Đã bảo mới may, mặc có mươi bận.

Làm bộ nghĩ nghĩ một lát, mụ chặc một cái, rồi giơ tay:

– Cứ đưa đây tôi, may ra biết đâu.

Thảo lại kéo mụ ngồi xuống, vừa cười gượng, vừa nói nhỏ:

– Có ở nhà đếch đâu?

Mụ ký ngạc-nhiên:

– Áo không để nhà, để đâu?

Thảo nheo mắt ;

– Cầm ở Vạn-Bảo. Thôi, tôi cứ đưa vé, rồi chị cho nó chuộc hộ tôi. Cầm chỉ có bẩy đồng thôi mà.

Mụ ký nguây nguẩy:

– Chịu thôi, ai đi được. Đến đấy, nhỡ gặp người quen thì chết.

Thảo quay ngoắt đi:

– Khéo chửa, đi chuộc đồ chứ ăn cắp đâu mà chết với sống. Gặp người quen ở nhà Vạn-Bảo thì cùng cảnh kiết cả, ai lại còn hoài hơi cười ai

– Đã đành thế, nhưng nhiêu khê nhỉ!

– Thế người ta mới nhờ mình.

Rút cục, mụ văng tục một câu, rồi bằng lòng nhận giúp Thảo. Nhưng trước khi cầm vé, còn đà đận:

– Ngộ không được năm chục có để không?

Thảo nhăn nhó:

– Năm chục cũng là rẻ rồi.

Mụ ký chau mày:

– Đã đành, nhưng nó không giả đến thì làm thế nào?

Nghĩ một lát, Thảo chặc lưỡi:

– Hơn bốn chục, bốn mươi nhăm đồng cũng được.

Thảo lại nhà ký Văn, lúc ấy mới có một mình Cả Vịnh đang nằm xem báo. Thấy nàng đến, y ngồi nhỏm dậy:

– Bà Phán đây rồi. Gớm, lại muộn thế…

Nàng không thấy mụ ký, hỏi Vịnh:

– Chị Văn đâu, hở ông?

Y chỉ xuống nhà dưới:

– Bà ấy vừa ra đâu ngoài kia. Về bây giờ đấy mà.

Thảo để cái dù vào cạnh bàn:

– Thế nào, bọn lái tơ đâu, sao họ chưa đến?

Cả Vịnh hất tay, chìa chiếc đồng hồ vàng, nheo mắt ngắm:

– Mới có hai giờ. Họ hẹn ba giờ kia mà.

Thảo với chiếc âu đồng lấy một miếng giầu:

– Họ đánh to lắm, phải không ông?

Y chẩu môi, trố đôi mắt cá vàng:

– À, còn phải nói. Sát phạt hàng năm ba trăm. Chuyến trước, tôi được hơn bốn trăm.

– À, nghe chị Văn nói ông được bốn năm nghìn ở Đồng-Mỏ có phải không?

Y trả lời nhũn nhặn:

– Vâng, trên ấy chơi được cái thỏa thuê, tự-do hơn. Bà chưa đến đấy lần nào ạ?

– Chưa, tôi thì đi thế nào được.

Y tủm tỉm:

– Hôm nào có xe, tôi mời bà ký và và bà lên đánh nhỏ chơi. Rồi lại về ngay

Thảo cười:

– Tôi có đánh sóc dĩa bao giờ đâu!

– Sóc dĩa, đánh dễ, lại hay đãi tay mới. Có hai mặt chẳn lẻ, đánh đâu thì đánh.

– Sao người ta bảo nước nôi, khó lắm cơ mà?

Cái bộ-dạng cờ bạc chuyên môn của y ló ra trong câu cắt nghĩa:

– Nó là đỏ đen cả. Người ta cứ bảo có nước như ba bay, cập lệch, sao không theo nó mà đánh. Tôi cho số mình được cầm tiền, tự khắc ông thần tài ông ấy run rủi cho mình linh tay, cứ đổ mặt nào, mình đánh mặt ấy.

Rồi y khoa tay:

– Ngay như tháng trước, thế này tôi mới biết là theo vận cả. Tôi đánh một tiếng ba trăm. Lúc sắp đặt xuống lẻ, tự nhiên có bàn tay người nào chọc vào sau lưng. Y như là bảo mình đừng đánh. Tôi ngờ hay nó chưa sóc, mà người ta mách mình, vì tiếng trước sấp hai. Thế là chẳng nghĩ ngợi, tôi đặt xuống chẵn. Bà có biết thế nào không?…Mở ra, ngửa tư! Tôi được tiếng ấy ba trăm, và đỡ thua ba trăm trước, thế là sáu. Một cái chọc tay, sáu trăm bạc. Bà bảo, chả thần tài cho mình của là gì.

– Thế ngộ có ai người ta mách ông thì sao?

Y vỗ đùi bành bạch:

– Thế này mới lại chết, cái chòm Mán và khách đứng chung quanh tôi đều đánh lẻ, thua cả. Thế, tất nhiên không có ai chứ. Tôi để ý ngay lúc bấy giờ, xem có ai gần tôi được không. Chả thấy mống nào. Vả lại cái trước sấp hai cơ mà. Lúc sau trở lại sấp bốn.

Rồi y vênh váo:

– Cứ may hơn khôn, trăm anh cờ bạc sắc nước đều xơ như xơ mướp cả. Xem thế đã biết, sánh cũng chẳng ăn ai.

– Đánh sóc dĩa, họ có gian được không, ông?

Y cười khà:

– Bà tính, đã gọi cờ gian bạc lận, chỗ nào có đánh bạc là có bịp.

Ngây thơ, Thảo giật mình:

– Chết, thế ngộ chốc nữa đánh bất, họ bịp mình thì làm thế nào?

Y lại được dịp giơ cái mặt bịp, cái giọng bịp của y để chửi về bịp:

– Đời nào, những người này tử-tế cả. Đánh đen đỏ thế thôi. Vả lại ai bịp được tôi. Tôi tha bịp họ là phúc.

– Sao tôi thấy người ta bảo đánh bất hay bị bịp lắm?

– À, không biết thì họ tha gì mình.

– Chốc nữa đánh, ông thấy khác ý, ông bảo tôi nhé.

Y cười cái cười rất tiểu-nhân.

– Bà cẩn thận quá, đời nào tôi lại để ai lừa bà.

Nói xong, y nhìn Thảo một cái nhìn nó làm cho nàng phát ngượng.

Canh bất hôm ấy, Thảo đen quá. Hơn ba chục mụ ký Văn đưa nàng, nàng đánh thua hết. Nàng lại lấy của Cả Vịnh ba lượt, mỗi lượt mười đồng, cũng nhẵn cả.

Lúc tan cuộc, Cả Vịnh được trăm ba, mà nàng thì thua hơn sáu chục, mụ ký Văn thua mười mấy đồng.

Thảo run cầm cập ở trong lòng, nàng nói không ra hơi:

– Đen quá, ông Cả ạ. Cứ hai quân nhị là y quân thứ ba thất. Có chết người không. Từ lúc ngồi, lúc nào tôi cũng giữ chân thua, chả bao giờ nhích lên được.

Mụ ký Văn thờ thẫn:

– Gớm, cái lão rỗ nhằng rỗ nhịt nó đỏ ghê quá. Sát luôn sáu cái. Lão ấy được đến sáu bẩy trăm. Chỉ cái thằng loắt choắt là thua đau. Dễ nó mất đến ba trăm.

Rồi mụ thở dài:

– Giá cho mình được thế nhỉ!

Cả Vịnh xen vào một câu lố bịch:

– Tôi là giời thì tôi cho chị được ngay.

Y vừa nói vừa cười rất khả-ố.

Mụ ký Văn hỏi móc y, mặc dầu mụ biết y được hơn trăm:

– Cậu Cả được hay thua?

Y đáp thẳng thắn:

– Được hơn trăm.

Mụ ký nửa nạc nửa mở:

– Thế thì cho chị chục bạc. Chị độ này kiết lắm.

Y không ngần ngừ, rút cái ví dầy cộp lấy hai tờ giấy năm đồng:

– Đây, biếu chị chục bạc. Thế là chị hòa chứ gì?

Mụ ký hớn hở:

– Hòa cái chết tiệt, thua cả bồ.

Thấy bộ-dạng băn-khoăn của Thảo, y lại hỏi:

– Bà Phán hôm nay chắc đen lắm?

Thảo cười gượng:

– Đen quá, vay ông ba lần mà cũng không gỡ được.

Y đón ngay:

– Vay với mượn gì! Hôm nay bà chị đen, bà chị lấy của tôi ; mai tôi đen, tôi lấy của bà chị. Chỗ quen biết….

Rồi y hẹn Thảo:

– Chiều mai, bà chị cứ lại chơi. Thế nào họ cũng đánh một canh nữa. Tôi sẽ xin phép xuất vốn để bà chị chơi to một canh xem nào. Được thua một vài trăm nó bõ.

Mụ ký Văn cười hóm hỉnh:

– Phải đấy, mai mợ lại đây, chị em mình bắt cậu ấy mở hàng, đánh canh nữa xem sao?

Không lần nào như lần này, Thảo thua, nhưng nàng không thấy sợ. Và trái lại, còn khấp khởi mừng. Vì nàng nghĩ đến canh bạc ngày mai. Đêm ấy, nàng khấn thầm thần tài, xin giúp nàng một chuyến. Vả nàng định bụng hễ phất thì đánh to, đánh thật to để kiếm dăm ba trăm. Tiền của người, được mình ăn, thua người chịu, tội gì không đánh.

Hôm sau, Thảo mò đến, Cả Vịnh đón nàng với một câu hỏi suồng sã khác mọi ngày:

– Sao bây giờ mới đến? Bây giờ «me-xừ» mới thả phải không?

Thảo thẹn, nàng ấp úng:

– Cũng vẫn sớm hơn mọi người.

Cả Vịnh mở hộp thuốc lá thơm, rút một điếu mời nàng:

– «Tê Cát Ma Nhom» đây, bà xơi đi cho nó khoan khoái, chốc nữa đánh cho nó linh-lợi. Hôm nay thể nào bà cũng được, tôi xuất vốn thì trăm lần không sai một.

Rồi y cười Thúc-sinh:

– Hôm nay bà chị được, thế nào cũng phải cho em và chị Văn đi ăn chả cá đấy nhé.

Thảo cười, nàng khẽ trả lời:

– Vâng. Chỉ sợ lại như hôm qua thôi.

Y tủm tỉm:

– Không, sao lại như hôm qua được. Hôm qua là có một mình bà một chân thì bà không vững. Hôm nay có hơi hướm của tôi vào, chắc phải đỏ ngay. Bà đừng lo.

Trước khi họp, Cả Vịnh đưa kín cho Thảo tờ giấy một trăm với câu dặn nhỏ:

– Đỏ, bà cứ đặt to vào. Đừng ngại, chỗ tôi với bà…

Đánh được nửa tiếng đồng hồ, Thảo được ngót trăm bạc. Nàng đã mừng thầm. Tuy bụng định bốc vác, nhưng máu đàn bà không ăn thua to được, nên nàng vẫn đặt một hai chục một.

Cả Vịnh nóng muốn cho Thảo được, giục:

– Bà Phán đặt to vào nào…

Rồi đưa mắt bảo nàng cứ đánh thật sự. Thảo đặt tiếng ấy năm chục. Lên bài, trương sát cả làng, duy dam có mình nàng.

Cả Vịnh vỗ tay:

– Xem nào, cái này phải đánh một trăm, bà Phán ạ.

Thấy Thảo ngần-ngừ, Cả Vịnh nhăn nhó:

– Kìa… tôi bảo…

Thảo như cái máy, cầm tờ giấy một trăm đặt cửa. Nàng hồi-hộp đợi chia bài, hồi-hộp đợi kết-quả cái tiếng bạc to nhất của đời nàng. Khi ba quân bài đã lên tay, lòng nàng bàng-hoàng. Quân «ông cụ» đỏ chóe hiện ra trước. Nàng lo lắng khi khẽ hé lướt đến quân thứ hai. Tam vân. Thế là bốn. Còn quân cuối cùng… Ôi, chỉ có một cái vạch xem một tí đầu quân bài mà là cả một thế-giới bên trong náo động. Cái chờ đợi một con số ghi trên mảnh bìa để kết-liễu số phận tờ giấy một trăm. Nó mới dài dằng dặc, sâu thăm thẳm làm sao! Thoạt nhìn thấy con ngũ vân, nàng run lẩy bẩy. Chín, chín ông cụ, nghĩa là không sợ thua nữa rồi. Nghĩa là ba quân bài họp nhau lại sắp tróc nã một tờ giấy trăm nữa về cho nàng… Một cái gì bừng bừng như lửa đang ngùn ngụt ở ngực. Một chất gì buồn buồn chạy khắp cơ-thể. Nàng thở một hơi thở từ ruột gan, rồi đặt bài xuống.

Lão già rỗ mặt cầm trương xem bài người đầu cánh:

– Ba này.

Rồi lão ta vơ đống bạc đặt ở cửa.

– Tám này.

Lão lại vơ.

– Bẩy này.

– Năm này.

Đến nàng là cuối cùng.

– Chín này.

Lão ta cũng lại vơ nốt. Mồ-hôi từ ở một ngóc ngách nào tự dưng toát. Mắt nàng mờ đi. Nàng nhìn Vịnh với hết cả những chua xót của kẻ thua tiếng bạc lớn.

Bỗng Vịnh hét lên:

– Chín cụ của bà ấy, sao lại vơ?

Cả làng đổ dồn vào tay lão ta. Lão ta vừa cời cời bài nàng, vừa lầm bầm:

– Chi chi chứ ông cụ đâu?

Cả Vịnh nhắc cái bót thuốc lá dài bằng hai mươi phân tây gí vào quân ông cụ:

– Chi chi đây à?

Lão ta nhắc quân bài lên xem, rồi ung dung lấy hai tờ giấy một trăm giả Thảo. Như kẻ phải án chém, trước giờ hành-hình nửa giờ được ân xá, nàng cuống quýt:

– Giá không có ông Cả tôi cũng chẳng biết đâu!

Mà nàng không biết thật. Làng thì ngoài Vịnh và nàng, còn là bọn họ cả. Tất nhiên họ sẽ lấp đi cho nhau.

Vịnh vênh-váo tự-đắc:

– Trông trương vơ chín ông cụ, mình đoán trương mười. Nhưng lúc xòe, chỉ cỏ chín lục sừng.

Lão trương nói nhũn-nhặn:

– Trông nhầm đấy, tưởng con chi chi.

Biết ông lão ngay thật, Vịnh cũng nói ngay:

– Phải, nhầm chứ, tôi biết. Không sao…

Lúc trương sắp chia bài, cả Vịnh đập vào đùi Thảo:

– Đặt hai trăm vào, còn được không.

Rồi hỏi trương:

– Hai trăm, ông ăn không?

Ông lão bình-tĩnh gật đầu.

Thảo đưa mắt cho Cả Vịnh để tỏ sự không bằng lòng:

– Thôi, đặt một trăm như cái trước.

Cả Vịnh lại nũng nàng bằng một câu nũng-nịu sau cái nhăn mặt:

– Kìa.. tôi bảo.. cứ đặt..đang đỏ.

Cả làng lào xào:

– Thì ông đã bảo, bà cứ đặt.

Rồi một người nói:

– Hai ông bà, mỗi người một máu.

Cả Vịnh nhăn nhó:

– Ấy, cứ đánh cái lối còn ăn hết nhịn… như tôi thế mà hay…

Thảo lặng thinh, lại như bị thôi-miên bởi đống bạc để ngổn-ngang trước mặt lão cầm trương, nàng nghe Vịnh, đặt cả hai trăm.

Cái anh kính trắng ngồi tay trên nàng vừa thông điếu vừa nói:

– Nào, thử xem tiếng này, ông ấy bảo có đúng không nào!

Thần tài, sau mấy tháng ròng rã đã đày ải Thảo, bây giờ trở lại cứu nàng. Thảo vừa định lên bài… nhú quân nọ ló quân kia, Cả Vịnh nghếch cái « bót» chổng lên trần, đập vào tay nàng:

– Thôi, đánh to, đừng lên bài thế. Cứ lật ngửa phăng như tôi…

Y nói xong, cầm bài của nàng xòe ra, rồi quật xuống sập:

– Này, mù tịt này.

Rồi ba quân bài nằm tênh hênh, y hô lên:

– À, Mười tứ sừng!

Cả bọn reo.

Cả Vịnh vênh mặt:

– Xem có «găng» không nào, hay dở nó ở đấy, việc gì phải úp mở.

Nàng nhận tiền trương dam, xếp đống tiền vào trong cái giỏ xinh xinh trước mặt, rồi cầm trương. Sợ làng đánh to, nàng giao hẹn:

– Tôi ăn nhỏ thôi.

Cả làng nhao nhao:

– Bà đánh tiếng hai trăm, tiếng một trăm, làng ăn. Bây giờ đến luợt bà cầm trương, bà lại giao bẹn ăn nhỏ.

– Thế các ông đặt nhiều, tôi dam một cái hốt tiền à?

– Chuyện, đánh bạc, lên xuống là thường chứ lị.

Một anh pha trò độc địa:

– Người ta đã bảo «giầu đầu hôm, khó sớm mai ».

Rồi cười khanh khách. Y đắc ý vì chỗ làm cho trương «xúi quẩy ».

Cả Vịnh quắc mắt, lườm y:

– Chú nầy mới kỳ, ăn với nói…

Quay bảo Thảo, nhưng lần này như người ra lệnh:

– Cứ ăn, làng trông tiền trương mà đặt. Để đến lượt tôi trương hãy hay, cứ nằm cả người ra đấy cũng cân.

Thảo nhìn làng đặt tiền, kẻ một trăm, kẻ bẩy tám chục, kẻ năm ba chục. Nàng tính nhẩm nếu mù tịt một cái như lão vừa rồi phải dam hai ba trăm, hai cái thì hết tiền. Nàng thốt nhiên thấy hoảng, ngực đập ran.

Cả Vịnh giục:

– Chia đi, rồi tôi trông cho.

Cả làng lên bài, ba quân của nàng theo lệnh Vịnh, vẫn cứ để nguyên. Vịnh tính từng cửa:

– Tam.

– Thất.

– Lục.

– Ngũ.

– Tịt.

Rồi bảo:

– Bát thì cứ việc sát. Lật, xem nào!

Thảo lật ngửa bài. Cả Vịnh nhanh như chớp, reo:

– Cửa thất sừng! Sát! sát!

Thảo quào tay nhặt tiền, mặt bừng bừng.

Cả Vịnh chỉ vào má nàng:

– Má hồng thế kia, chả trách đỏ được.

Rồi nhìn một cái nhìn của con mèo lúc «chầu hẫu».

Canh bất «bất-hủ» đã giải-cứu tình-thế cho nàng. Sê-sỉnh lúc tan cuộc, nàng đếm ngay trước mặt Vịnh.

– Sáu trăm ba.

Mụ ký Văn hoa lên:

– Đỏ quá, mợ sát một chệp nữa, làng hết tiền.

Cả Vịnh đập vào vai mụ ký:

– Cái thằng già ấy nó không phải ra tầu Sài-gòn thì còn được.

Thảo xếp xếp chỗ tiền, cười ngượng nghịu, đưa Vịnh:

– Đây, đánh hộ ông. Bây giờ mặc… giao giả.

Y ngớ mặt, hạ giọng:

– Ơ hay chửa, tôi biết đâu. Bà định gieo vạ cho tôi chắc.

Mụ ký Văn đỡ khéo:

– Mợ nó ra điều tiền của cậu xuất ra thì giả cậu đấy.

Y mắng yêu mụ ký:

– Cả chị nữa, lại sắp bênh bà em. Bà ấy được, bà ấy ăn. Tôi biết đấy là đâu.

Thảo trả giá câu ấy bằng một nụ cười duyên:

– Thế ngộ tôi đánh thua tiền của ông?

Y cười vang lên:

– Thì tôi lạy bà, xin bà cứ lấy đánh nữa.

Nói đoạn, y sịu mặt, trách cái trách vòi vĩnh:

– Bà thật không rõ lòng tôi tí nào.Đã là chỗ bạn bè, bà cứ hay nệ. Chả lo một ngày kia tôi lại quấy quả bà…

Thảo cười cầu tài:

– Vâng, thế xin ông. Nhưng giả lại ông trăm bạc hôm nay và ba chục hôm qua.

Y giãy nảy:

– Kìa… sao bà lại thế?

Thảo dỗi ngay, đưa giả cái gói tiền:

– Ông không lấy, tôi giả cả ông đấy.

Y vội vàng:

– Vâng, thế bà cứ đưa. Bao nhiêu tôi cũng nhận. Lộc thánh.

Thảo đếm đủ trăm ba giả y. Y cầm tiền giơ lên, bô bô:

– Lại giữ hộ bà đây, lúc nào bà cần sẽ gửi bà.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thảo còn ngủ, Phong đã mò đến. Nàng xông vào buồng, bô bô:

– Gớm chết, ngủ gì mà khiếp thế, bây giờ còn ườn xác!

Thảo choàng dậy, vừa dụi mắt vừa gắt:

– Mày làm gì to mồm thế, giật cả mình

Phong chau mày:

– Gớm, hôm nay mày khó tính nhỉ.

Thảo vội cười:

– Khó, khó cái con khỉ. Đang ngon giấc.

Phong nói mát:

– Hôm qua được bạc, chắc cậu mợ đếm tiền lủng củng cả đêm chứ gì?

– Gớm, mày làm như được mấy vạn.

Phong nhìn một cách hạch hỏi:

– Không được mấy vạn, dễ mày thua chắc.

Rồi làm ra bộ bí-mật:

– Này, cái mỏ đấy, cứ đào đi.

Thảo ngạc-nhiên:

– Mỏ nào?

Phong quay ngoắt:

– Chúa vờ, tao lại ghét mặt.

–???

– Mỏ Cả Vịnh chứ còn mỏ nào. Cái thằng trông khả-ố, nhưng lòng dạ nó khá lắm.

Thảo làm bộ thản-nhiên:

– À, thường…

Bí-mật, Phong nói nhỏ:

– Cứ kệ nó. Nó đã thế, mày cứ «siết».

Thảo mặt chua hẳn:

– Mày nói như tao… ấy lắm.

Phong béo má nàng:

– Này, đừng có lấy lượt che mắt thánh. Tao thì biết tỏng ra.

Thảo làm như bực tức:

– Lại con mẹ ký Văn nó bảo mày chứ gì?

Phong cười tít, chỉ vào mắt:

– Con mẹ này này. Nhác một cái là tao biết. Nó muốn làm «thịt» mày đấy nhé.

Rồi nhẩy lên:

– Thì mày còn đợi gì không thịt nó. Thằng ấy tháng trước được bốn năm nghìn ở sòng Đồng-Mỏ cơ đấy.

– Thế à?

– Lại con vờ, thế nào cậu mợ chả tiểu-di với nhau rồi.

Thảo bắt ngang câu chuyện:

– Mày ăn sáng chưa?

– Chưa

– Tao bảo nó đi mua xíu-mại nhớ?

– Ừ, tao cũng thấy đói. Mua cho tao hộp « Craven» nhân thể.

Thảo chỉ về phía tủ:

– Đây nhà có, tao mua chiều hôm qua.

– Ừ thế tốt, mày cho tao một điếu, tao đốt chơi đã.

Điểm-tâm xong, Phong hỏi Thảo:

– Mày được hôm qua sáu bẩy trăm phải không?

Thảo nheo mắt:

– Làm chó gì. Có hơn bốn trăm.

– Sao con mẹ ký nó bảo hơn sáu trăm?

– Thế không giả lại nó trăm bạc nó xuất vốn à?

Vỗ đánh đét vào đùi bạn, Phong vênh mặt:

– Mày ngu như con lợn, sao mày lại giả nó, sợ không có người tiêu à?

– Chuyện, nó cho mình vay.

Phong chỉ vào ngực:

– Tao ấy à, xin cậu, đừng có hòng. Bắc thang lên hỏi ông giời..

– Ơ hay! Con nầy ăn với nói. Nó cho tao vay chứ tao nhân-tình nhân bánh gì nó, mày bảo…

Phong cau mặt, lắc đầu lia lịa:

– Khổ lắm, mày cứ hay có cái thói lý-sự. Việc nó có phát là phát từ trong lòng, nó có dính đâu ở lưỡi. Nó không chim mày mà nó lại lạy mày để đưa tiền. Mày không bí-bơ với nó, mày lại cầm tiền của nó.

Thảo đỏ mặt, cãi:

– Tao thề… tao có gì… tao chết. Trông nó thô-bỉ như con khỉ… mày bảo.

Phong cười nhạt:

– Này cô, cô đừng nói thế với tôi nhé. Chính tôi đã bị những vố như thế rồi đấy. Ấy, nhiều đứa chỉ đáng là thằng bếp nhà mình, lúc mình cần, mình cũng phải lụy cả.

Thảo vênh mặt:

– Tao ít lắm nhé! Đời nào…

Phong lạnh mặt:

– Ừ, thôi mày trinh-bạch, kệ xác mày. Nói lại cứ chối đây đẩy.

– Lọ lắm, tao không có thế, mày bảo tao nhận à?

Phong tức mình, dồn Thảo:

– Thế mày có biết nó định lơn mày không?

Thảo cười đỡ đòn:

– Có…

– À, thế chứ lị, tưởng bảo không, tao phục.

Thảo gỡ:

– Nhưng, kệ thây nó, mình cứ lờ đi…rồi nó cũng chán.

– Cái ấy đã hẳn, cái con lợn ỷ ấy, bố ai tiêu được.

– Trông nó nhăn nhở, lắm lúc phát ghét.

Phong, ý hẳn lúc ấy nghĩ đến những quá-khứ «tình-ái» của mình. Nàng so sánh:

– Ấy, những thằng «cà tàng» như thế lại ăn được của nó. Những thằng tốt mã khác, thì đừng có hòng. Chỉ có nước bọt.

Và tiếp:

– Mày có giao-thiệp nhiều, mày mới hiểu. Đời, những thằng tốt mã chỉ được cái tán láo. Ngay nó có đấy, mình hỏi nó cũng chối. Có thằng đang nói như rồng như phượng, trưng đủ thứ,tao muốn tẩy, chỉ việc hỏi vay trăm bạc. Thế là lần sau, cu cậu cút mất, không dám dàn mặt mình nữa, vì hẹn không có, sượng mặt.

Rồi thân-mật:

– Nó thế mà khá đấy, chơi được đấy.

Thảo đưa cho Phong năm chục:

– Tao còn, tao không đưa cho mày, tao chết.

Phong nguây nguẩy:

– Mới tối hôm qua, bốn năm trăm bạc.

Thảo giơ ngón tay tính.

– Mày bảo, tao thua từ trước đến nay hàng nghìn. Vay lung tung, nợ đìa ra. Bây giờ không giả người ta à. Mày không biết, nợ nhục lắm…

Phong cười nhạt:

– Tao mà mày bảo không biết mùi nợ thì ai biết.

– À, đấy, thế mày đã hiểu, tối hôm qua tao vội vàng giả các món. May quá, không có vài trăm bạc, tao đến chết. Thật phúc nhà mình, con mẹ Tài Nhung mà không giả nó, nó nói thì vắt máu ra.

Phong làm bộ từng-trải:

– Đã thấm gì mày, tao có lúc bị đòi nợ dữ quá, tao muốn giá nó lấy thịt trừ, tao cứ xẻo một miếng giả cho xong chuyện.

Thảo lắc đầu một cách mệt mỏi:

– Chết thật, ngót tháng giời nay, tao lo điên lên. Từ con mẹ hàng bún chả nó đến nó đòi, cũng không có giả nó.

– Sao không bắt chồng mày nó về làm tiền bà cụ?

– Kìa, mày quên à, tao đã cãi nhau tay đôi với bà ấy rồi. Bà ấy trù khiếp lắm, đời nào còn rời ra.

– Ấy thế mà cứ tống vào cạnh sườn nó, bắt nó chạy rồi cũng ra cả.

Thảo chép miệng:

– Tao chả thèm. Cứ đưa đủ lương thôi.

Phong kiêu-ngạo:

– Lương thì mua tép cũng không đủ. Trông vào lương, lấy cám mà ăn.

Như được gãi vào chỗ ngứa, Thảo giải sự «uất-ức» của mình:

– Đúng đấy, chỉ chúng mình mới biết thương nhau. Họ cứ tưởng năm bẩy chục to lắm. Nhiều lúc, tao đã phải tính từng đồng xu cho nó, để nó khỏi nghi ngờ mình cờ bạc thua tháy.

– Nó bắt mày tính à?…

Thảo hạ giọng:

– Không, tao tính để gí vào mắt nó, cho nó mở ra, cho nó biết tiền nó đưa tao không thừa lấy một xu nhỏ, nó đừng có nói cái chuyện cờ bạc rông-rài nữa.

Phong gật liên-tiếp:

– Phải, cứ ngang bằng sổ ngay, cho nó hết hống-hách.

Loài người là giống tối-tăm, không bao giờ chịu nhận sự thực. Sự tối tăm ấy sẽ đưa họ xa cái đời trong sạch, đẹp đẽ.

Thảo chỉ cốt cho chồng thấy chỗ chi tiêu không đủ, để tỏ rằng còn tiền đâu mà đánh bạc. Nàng bênh-vực mình bằng những chứng-cớ rất vô-lý. Nếu nàng chỉ tự hỏi: «Mình có kiếm ra tiền không?» hay: « Nếu Long không đưa lương… » thì nàng sẽ thấy nguyên-hình cái sự «đảm đang» của mình. Cũng như hằng hà sa số các bà vợ phá hại chồng khác, đi đâu cũng rêu rao không cần nhờ chồng, nhưng từ cái cặp tóc đến đôi săng-đan, rặt trích ở tiền lương ra cả. Họ lại không hiểu khi nói thế là họ đã tự nhận cái phần vô phúc. Phương-chi vợ chồng mà đã đến phải giơ cái mũi nhọn tự-ái ăn mày ấy ra thì còn đâu cái nghĩa của đời người. Nếu có sống với nhau chỉ là vì họ đã không gặp cơ-hội để bỏ nhau. Hoặc vì là con thú đã quen quá với mùi thịt tanh, nên cạnh cái xác chết mà vẫn ngủ được như thường.

Bích vừa ở xe xuống, gặp Thảo và Phong đi ra. Trông thấy nàng, Thảo chạy vội lại:

– Cô làm gì, bao lâu không thấy mặt?

Vừa giả tiền xe, Bích vừa đáp:

– Em lại hàng chục lần, có thấy chị ở nhà đâu. Chị cứ hay đi đâu ấy mà…

Thảo quay bảo nhỏ Phong:

– Mày cứ lại trước, tao đến sau. Em tao lại chơi, tao phải ở nhà với nó một tị.

Phong gọi nàng ra một chỗ:

– Mày «tẩy» nó đi có được không? Chuyện gẫu với nó, chán chết.

– Thôi, chờ tao ở đấy, tao lại ngay mà. Tiếp nó một tí, nó ngoan lắm!

– Mày, ai cũng ngoan. Phải cương-quyết. Để nó ám, mất thì giờ vô ích. Tao, những đứa nào định chuyện suông với tao, đừng hòng. Tao « phờ-lếch » thẳng.

Thảo dỗ bạn:

– Chịu khó đợi tao một tí thôi.

Phong dỗi:

– Nhưng cô liệu phiên-phiến, để tôi đợi lâu, đừng có trách.

Rồi chỉ một cái xe:

– Xu!

Cái tiếng đầm nàng gọi xe làm mọi người đi đường quay lại nhìn. Nhẩy lên, ngồi vắt chân chữ ngũ, nàng quay bảo Thảo:

– Tao đợi đấy nhé! Attention!

Thảo ngượng với Bích, nói đỡ:

– Gớm, cái con, cứ như ngựa vía.

Dắt tay em vào nhà, Thảo niềm nở :

– Trung vẫn mạnh khỏe chứ?

Bích đặt gói hàng xuống bàn:

– Vâng, cảm ơn chị, Trung vẫn như thường.

– Vẫn đi làm à?

Bích hỏi lại:

– Kìa, chị không biết nhà em xin nghỉ rồi à?

Ngạc-nhiên, Thảo hỏi ngay:

– Chết, sao lại nghỉ?

– Vào học trường thuốc.

Lắc đầu, Thảo rún vai:

– Chăm nhỉ, đi làm dễ thường được một năm. Thế vào chưa?

– Mấy tháng nay rồi. Và chúng em cũng dọn về đằng mợ em cả rồi.

– Lại về mợ? Ở gác trong à?

– Vâng, cậu em bảo đi học phải về nhà, có sẵn người phục-dịch hơn.

Thảo cười:

– Thôi, chú còn phải nói. Chiều rể đã có tiếng.

Rồi thân-mật:

– Trung nó khá không?

Bích thẹn:

– Phải chăng.

Thảo gí tay vào má em:

– Thôi đi cô, sao bảo ngoan nết lắm cơ mà.

Rồi lại tiếp luôn:

– Nhưng trông nghiêm, chứ không lắt tắt như Long.

Sợ chị lại nói xấu chồng như mọi khi, Bích lảng chuyện:

– Hôm qua, bác đến chơi mợ em.

– Mợ tôi có nói gì không?

– Bác phàn nàn độ nầy chị hay đi đánh bạc…

Thảo làm như người bị nghi oan, đớ mặt:

– Thế Bích tính Thảo có khổ không? Tự-nhiên chồng con buộc cho tiếng xấu. Rồi đến tai bố mẹ, đến tai dì. Chết tôi thật!

Bích ngờ ngợ:

– Thế chị không chơi à?

Thấy cần phải tấn-công để Bích tin, may ra nàng cải-chính hộ với mẹ:

– Bích còn lạ gì, sự ăn tiêu trong nhà tốn, lương lậu không đủ. Thảo phải tháo vát, chơi họ chơi hàng, vay mượn, thành phải đi đây đi đó. Long không rõ, tưởng cờ bạc rông-rài. Thực ra mình đã chết cả ruột… lo việc cửa việc nhà không xong. Lấy đâu mà chơi…

Cái đòn «tình-cảm» ấy đập trúng vào lòng Bích, nàng ái-ngại cho chị:

– Lại túng thế cơ à?

Thảo làm bộ nhăn nhó:

– Bích bảo làm gì chẳng túng. Thảo có như Bích, được cậu mợ giúp đỡ đâu. Trăm thứ tiền trông cả vào dăm chục bạc lương, làm gì đủ.

Từ nhỏ, Bích chưa từng thấy ai than vãn về sự nghèo nàn bao giờ, nàng nghe Thảo với hết cả bàng-hoàng:

– Chết chửa, thế mà em không biết. Thảo nào em lại bận nào chị cũng đi vắng

Nhưng lại trách:

– Sao chị không bảo em, bảo mợ em? Mợ em vẫn kêu chị không hay lại chơi và vẫn hỏi em về chị… Em vẫn phải nói gặp chị…. luôn…

– Ấy những lúc Bích đến, Thảo vắng nhà là đi vay mượn đấy.

Sự dối-trá của Thảo khiến Bích bồng lên. Nàng nhìn chị, an-ủi:

– Thôi không cần, để em đưa cho chị tiêu. Tiền của em, em không dùng gì đến đâu.

– Thế Trung?

– Nhà em thì lại không bao giờ tiêu nữa. Em có hai trăm bạc, em để từ năm ngoái đến giờ vẫn mới tinh. Để em đưa chị dùng.

Thảo vội xua xua tay:

– Thôi, Bích để mà tiêu, Thảo chịu đã quen rồi. Công nợ, người ta hỏi han, rồi nó cũng rạn rạn đi.

– Em đã bảo em không tiêu đến…

– Rồi nhỡ Trung biết…

– Kìa, chị hay chửa. Trung biết thì biết, làm sao. Em đưa cho chị chứ tiêu phí đâu. Với lại đời nào em để nhà em biết.

– Sợ lúc Trung hỏi.

— Trung có biết em có tiền đâu.

– Bích giấu khéo thế à?

– Không, sao lại phải giấu. Em để trong «sắc» ấy, chứ giấu làm gì.

– Để trong «sắc» mà Trung không biết à?

– Nhà em thì còn biết gì. Suốt ngày đọc sách. Buông sách lại xem em rua khăn mặt. Không thì lại lấy nến nặn chó, nặn mèo cho em.

– Chú ấy biết nặn cơ?

Bích tủm tỉm:

– Tinh đáo để đấy, hôm nọ nặn con mèo cho em giống như hệt. Lại bắt em để trên tủ, bảo để nó bắt chuột, khỏi cắn quần áo… Được rồi, để chiều, em đem lại cho chị.

Thảo không từ chối, xưa nay những sự Bích đưa tiền cho Dồng đã thành quen rồi. Hồi nàng thua dữ, nàng cũng vẫn thỉnh thoảng hỏi Bích.

Như chợt nhớ ra điều gì cần nói, Bích à lên một tiếng, rồi níu Thảo:

– Em nghe bác nói chị cãi nhau với bà Công-Thái, phải không?

– Phải, tại bà ấy ra điều ta đây là mẹ chồng, đến hạch hỏi lôi thôi.

– Chết, em xin chị. Sao chị lại thế?

– Bích không biết, bà ấy gớm lắm. Không làm cho một trận đáo-để, không kiềng mặt.

Rồi nói cái giọng tự-phụ của những kẻ mất dậy:

– Từ độ ấy, cạch, không dám bén mảng đến nữa.

Bích rầu rầu:

– Em biết ngay mà, chị chơi bời với những người hư, thành thử tiêm-nhiễm những cái không hay. Ai lại đối già đối giảm với mẹ chồng, còn ra cái thể thống gì nữa. Mình là con, mình phải giữ đạo con.

Thảo cười khẩy:

– Nào bà ấy có để cho mình giữ. Bà ấy làm như mẹ mình.

– Ơ hay! Thế chả là mẹ mình là gì?

– Vẫn thế, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Bà ấy lại ra điều ta đây, bắt khoan bắt nhặt…

– Sao lại gọi là bắt khoan bắt nhặt? Mình lầm lỗi, cha mẹ bảo thì phải nghe. Nghe ấm cho thân mình..

– Mỗi người một cảnh, Bích không có mặt lúc bấy giờ, không biết. Bà ấy sấn sổ, định đánh Thảo cơ mà!

– Đánh cũng được chứ làm sao?

– Chịu, Thảo không quen bị áp-chế. Cái gì cũng vừa phải thì thôi. Già néo thì đứt dây…

Biết chị đã quen sống một cách thấp kém, Bích ôn-tồn:

– Chị nên nghĩ lại, Tưởng-tượng một khi mình đã hỗn-hào với mẹ chồng, lúc mình trông thấy chồng, nó sẽ ra làm sao? Hàng ngày ở với nhau, sớm tối ra vào đụng chạm nhau, ăn ở không ra gì, cứ trông thấy nhau cũng đã đủ chết người rồi. Chị nên nghe em, lại lạy xin lỗi bà Công-Thái đi. Nếu không, gia-đình chị chẳng bao giờ vui vẻ đâu. Tất nhiên anh Long phải khổ, phải đau lòng, vì giữa mẹ với vợ có điều không hay. Để cho chồng khổ sở vì mình là có tội, chị ạ. Chị cứ nghe em, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại. Em tin bà Công-Thái sẽ thứ lỗi cho chị…

Thảo chẳng những không cảm-động, còn đanh mặt, cong cớn:

– Người ta cơ, Thảo xin lỗi ngay. Bà ấy, cứ chém ngay đầu Thảo, Thảo cũng không đời nào chịu xin lỗi. Thảo có lỗi gì nào? Bà ấy không nể Thảo, Thảo việc gì phải nể bà ấy…

– Mẹ không bao giờ có lỗi với con. Mà cho có, con cũng không được phép nghĩ đến. Chị nên vì anh Long, vì hạnh-phúc gia-đình của một đời mình, nghe em.

Trước khi ra về, Bích còn ân-cần:

– Mình có thờ mẹ chồng, giời mới để chồng mình thương mình.

Đưa Bích ra xong, Thảo vội vàng gọi xe, lại nhà mụ ký. Vừa thấy mặt bạn, Phong đã như vũ như bão, văng tục ầm nhà:

– Từ rầy đừng có hẹn tao, nghe chưa! Làm ngồi đợi hết nước hết cái. Mày xem mày thế có phải không?

Thảo đấu dịu:

– Tại nó ngồi mãi.

– Thì tống cổ nó ra chứ. Nhà mình tiếp ai, lâu chóng là ở mình.

– Nó là em…

– Là giời, việc của mình, mình phải lo. Cứ cái thói dềnh dàng. Mày mà đi làm, chủ nó đuổi một năm trăm lần. Người gì cứ sì sì, ngồi đâu chẩy nước ra. Tao cho những đứa chậm chạp như mày, rồi chết đói.

Thảo cười đỡ đòn:

– Gớm, mày làm như đi buôn đi bán, tao làm mày nhỡ tầu không bằng.

Lại điên tiết, Phong gầm lên:

– Mày cứ cái lối cãi chầy cãi cối. Cứ gì buôn bán, làm gì chẳng có giờ giấc. Hẹn ai thì phải cho đúng…

Muốn cho tắt câu chuyện, Thảo nhận lỗi cho xong đi:

– Ừ, thì tao xin lỗi mày.

Phong dịu, còn mắng yêu:

– Đồ mặt mẹt… nhà quê! Nghĩ đến là muốn vạc mặt.

Mụ ký Văn đưa dĩa mía cho Phong:

– Thôi, gớm, cái cô này cũng lắm điều lắm. Mợ ấy đến rồi thì thôi có được không.

– Đến, đến mãi bây giờ lại còn chửa đến thì có tôi lại tôi phá nhà.

Thảo phì cười, nói với mụ ký:

– Nó dữ lắm, hơi một tí là mồm oang-oang lên.

Rồi hỏi Phong:

– Thế bây giờ làm gì nào?

Phong nguôi hẳn, đưa khẩu mía cho Thảo:

– Lại còn làm gì, đánh mấy ván tài-bàn, rồi đủ chân, đánh tổ-tôm.

Đoạn hất hàm hỏi mụ ký:

– Không ai đến à?

Mụ ký nhả miếng giầu, đáp:

– Cả Vịnh vừa ở đây, lão chủ thợ may dưới nhà lại ra đi uống nước.

Phong nhìn Thảo, cười mát:

– Hỏi những người khác cơ chứ. Cả Vịnh, hôm nào nó chẳng ở đây. Có mợ mà lại.

Mụ ký híp mắt, ưỡn ẹo:

– Có duyên kẻ đón người đưa, không duyên chưa dễ ai chờ ai mong… Chuyện, yêu nhau lại chả quấn quýt nhau.

Thảo nạt nộ:

– Này thôi, xin các bà đừng nhảm.

Phong châm chọc thêm một câu:

– Nhảm à… Không tiên năng tự thú với tao, tao thì xẻo tai. Ông chỉ gửi cho cái thư nặc danh, cậu lại đóng bè trôi sông sớm.

Độ này, Thảo lại thua dữ. Món tiền Bích giúp nàng, tiền được hôm đánh bất, nàng đều nướng cả. Nàng thua cay quá, có cái nhẫn mua lại rút ra bán mất rồi.. Con nợ lại bắt đầu thằng thúc. Hàng ngày, nàng cứ phải lẩn đi, để khỏi phải khất, khỏi phải nói khó, nói khăn. Mới có mồng năm tây, trong nhà nàng đã không còn lấy một xu nhỏ. Hôm đầu tháng, nàng cầm tiền, Phong rủ đi đánh chắn ở một nhà chị em, nàng thua tiệt cả. Tiền nhà không có giả, chủ nhà cho người lại đòi, Long đã gắt:.

– Sao mợ không đưa giả cho xong đi?

Nàng chỉ đáp lửng:

– Chưa có, giả nợ hết rồi!

Long im ngay. Chàng biết nói thêm, chỉ tổ khiến vợ gây sự. Rồi lại rầm cửa rầm nhà. Sự cầu mong yên thấm bề ngoài đã khiến trong lòng chàng rão nát.

Thảo, tuy miệng nói cứng, nhưng lo điên lên. Cái khoản tiền chợ tối cần hàng ngày, không thể không có được. Làm thế nào, có thể ngồi yên được đâu. Nàng lại nghĩ cách xoay. Nhưng lần này chật đất rồi. Cái nghề đi vay mãi, như người gậm xương, nó phải hết chỗ nạc.

Nàng mặc áo lại nhà ký Văn để hòng xem có đánh chác gì, rồi liệu. Không còn lấy một hào chỉ để đi xe, nàng thất thểu ngoài phố. Vừa đến đầu Hàng Bồ, có một tiếng gọi giật giọng:

– Thảo!

Nàng quay lại, thấy bà Lan -dì nàng. Bà Lan vội xuống xe:

– May quá, gặp chị, chị giúp dì việc này nhé! Mợ chị hỏi dì trăm bạc, nhưng dì có bà khách cần phải tiếp, không thể đem xuống được. Từ đấy xuống phố Huế, vừa đi vừa về ngót giờ đồng hồ. Nhân tiện, chị giúp dì có được không?

Thảo nhanh nhẩu:

– Vâng, dì để cháu đem xuống cho mợ cháu

Bà Lan đưa cái giấy một trăm cho Thảo, rồi bảo:

– Đi nắng thế, chả đem dù diếc gì cả. Gọi xe mà đi. Dì có tiền lẻ đây này.

Thảo vội vàng:

– Thôi, dì cứ về đi kẻo bà khách đợi, con có đây rồi.

Khi xe bà Lan rẽ về một phố, Thảo liền rảo cẳng đến nhà..mụ ký.

Một bọn đang quây quần nhau rút bất. Cả Vịnh thấy nàng đến, nói ngay:

– Gớm, đợi mãi, thiếu tay đánh to, ngồi buồn rưng rức.

Vì y là con bạc sộp, lọc lõi, lại có cái vẻ «du côn», nên y nói gì cũng không ai bẻ. Thảo cười nhẹ:

– Thì các ông cứ đánh đi nào. Ngộ tôi không đến…

Mụ ký Văn nói xa xôi:

– Không đến thì tôi tương-tư đấy..

Thảo sà vào ngồi cạnh mụ ký:

– Được, thua?

Mụ ký gạt đống tiền:

– Được hơn chục, mới đánh..

Rồi hỏi luôn:

-Thay trương, vào một chân nhé?

Thảo lắc đầu.

Cả Vịnh nói mát:

– Bà ấy còn phải về hầu cơm chứ…

Mụ ký nháy Thảo, có ý nói Vịnh:

– Gớm lắm, chả vừa đâu.

Vịnh quay ra đằng sau, gạt tàn thuốc vào cạnh sập:

– Bà Phán độ này nghén chắc. Trông thờ thẫn.

Mụ ký Văn trả lời thay:

– Nghén tài bàn… Ngồi đánh mãi mỏi lưng, nên trông thế.

Đến lúc trương mới lên, mụ ký cứ bắt Thảo ngồi vào. Mụ trông ở chỗ Thảo chơi, tất nhiên Cả Vịnh lại bỏ tiền và ngộ nhỡ mình thua, còn có thể vay Thảo được. Thấy Thảo ngần ngừ, Cả Vịnh tưởng nàng không có tiền, ngầm ném một cái nhìn nó nói « Cứ đánh đi, tiền đây! » Thảo chặc lưỡi một cái, né người:

– Ừ, tôi cũng vào một chân.

Nàng ném cái giấy một trăm xuống:

– Năm đồng đã, xem ra sao.

Mụ ký thấy nàng có tiền, tươi tỉnh.

– À, ngồi cạnh nhà giàu, may đỏ lây.

Đánh độ một giờ đồng hồ, nàng đã được hơn hai trăm. Nàng toan thôi mấy lần, đứng dậy, đem tiền xuống giả mẹ. Nhưng hễ cứ định thôi lại thua. Thua, nàng lại tiếc tiền. Tật chung của những kẻ đánh bạc là thế. Xưa có anh tiêu lạm tiền két nghìn bạc. Chủ sắp khám sổ đến nơi, anh ta mới cuống quýt, xoay đâu cũng không ra. Anh ta cầm chắc tù đến nơi. Không ngờ một canh bạc khiến anh ta được. Nhưng chết một nỗi lại được những nghìn hai. Mừng thầm thoát tù tội, anh ta cất mười cái giấy một trăm vào túi áo trên, chỉ để hai trăm ngoài, định đánh lấy năm trăm thì thôi. Ai ngờ thần sóc dĩa muốn dạy anh ta không nên quấy quả ngài, bèn giáng cho một búa. Chỗ nghìn bạc ở túi trên lại phải từ-tạ anh mà đi. «Thổ lai hoàn thổ». Rút cục bị tù hai năm vì thụt két. Sự cám-dỗ của đồng tiền trong chiếu bạc mạnh thế, Thảo làm sao đứng dậy nổi. Mười cái nàng cầm trương, phải dam tiền. Vừa hết tiền thì tan cuộc. Mồ hôi sôi lên trên da thịt nàng. Chết rồi, thà phải tiền của mình cho cam. Lúc ấy nàng mới thấy lo sợ. Chiều hôm nay, mẹ nàng biết, sẽ đến nhà nàng. Dì nàng nữa, bà dì xưa nay nàng sợ khiếp vía. Rồi Long biết chuyện thì nàng chết. Nàng đặt trong đầu các mưu mẹo để chống-chế. Nhưng chính nàng lại thấy những lời chống-chế của mình vô-lý. Làm thế nào bây giờ? Mặt mũi nàng tối sầm. Mụ ký Văn hỏi, nàng cũng không nghe tiếng.

Thấy nàng lo lắng ra mặt, Cả Vịnh hỏi:

– Bà Phán thua thế mà thất sắc đi. Cần gì, mai lại gỡ.

Mai, mai thế nào được. Cái móc sắt chốc nữa treo nàng lên đã treo ở trước mặt rồi. Nàng không thất sắc làm sao được.

Nhưng vẫn gượng gạo:

– Không, rức đầu đấy chứ.

Cả Vịnh hiểu cái cớ rức đầu của nàng, sống sượng:

– Thế bà Phán có muốn khỏ