Chương 11
Thằng Hôi thề “không đội trời chung” với Lai Phá, nếu nó cứ xía vô chuyện “đời tư” của nó và con Đuông.
Đã kết bạn với nhau, còn bắt chước trong phim kiếm hiệp lạy trời lạy đất, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu. Người chứng có con Quynh và con Đuông. Con Quynh coi thằng Lai như thần tượng, còn con Đuông, thằng Lai biết mà, nó thích con Đuông lắm. Hai đứa, tuy chưa thề non hẹn biển gì ráo trọi, nhưng cũng “mắt đã liếc, lòng cũng run run”. Thiệt đó. Nó khỏi sợ trời sợ đất gì đi. Thứ đáng sợ nhất là bọn “chó vàng” tên chung của công an, mà nó còn cóc sợ nữa là. Nhưng với con Đuông, mới đây thôi, nó rất sợ con Đuông giận.
Con Đuông, theo riết con Quynh cũng học gần hết tính ba trợn. Thằng Hôi cũng tính mở lời mấy lần rồi, tức thì con nhỏ trợn mắt, hét:
“Đừng láng cháng nghe mầy. Tao chưa mọc lông lá gì đâu mà mày đòi vặt. Quỷ vật chết mày đi.”
Thằng Lai chen vô:
“Mày phải dẹp cái vụ đó đi. Mày biết con Quynh và con Đuông là hai con vợ của tao rồi.”
Nó nói xong, choàng hai tay qua hai đứa và hôn chụt lên má mỗi đứa một cái. Hai “con đĩ ngựa” cười ngất.
Nói vậy, không phải là con Đuông không “thương” nó. Có mà. Một lần, trời mưa, hai đứa núp ở dưới hiên một nhà hàng, con Đuông có đầy một lon “xí quách”. Nó đã chạy vô nhà hàng “kiếm” một gô bia hơi và hai đứa nhậu “xí cần quách”.
Rượu vô sương sương rồi, thằng Hôi mở lời trước.
“Mày uống “chì” nghe mày. Tao ngó mày tao càng ưa.”
“Ưa cứt tao. Thằng côn đồ.”
“Ừa, còn mày, Con đĩ ngựa.”
“Chớ sao. Mai mốt lớn một chút tao nhứt định thành “đồ đĩ ngựa” rồi. Chớ mày coi tao còn làm cái gì để sống nữa.”
“Tao thương mày nè…”
“Ừa, cho mày thương, rồi ăn cứt với nhau. Thôi đi ông cố nội tui.”
“Nhưng tao thương mày, mày cho không?”
“Cho cái gì mày. Mày thương kệ mày chớ. Tao không có cả cứt để cho mày.”
Thằng Hôi buồn hiu. Con Quynh bỗng nhiên ôm cái đầu nó, tay vo vo mớ tóc đỏ hoe, rối nùi.
“Mày đừng buồn vậy chớ, mất vui. Ờ, để tao coi có thương được mày không đã.”
“Tao hỏi thiệt, mày có…với thằng Lai không?”
“Có gì mày? Tao chưa nghe mày. Con Quynh thì hà rầm với thằng Lai. Ôi thôi, tụi nó chẳng coi ai ra giống gì đâu. Góc nhà hàng, gốc cây gì lúc nào tụi nó hứng là “xà nẹo”. Tao phải quay mặt đi hoài.”
Rồi nó cười phá lên:
“Đ.M thằng Lai. Tụi nó làm trước mắt để dụ tao. Thiệt tao hổng thích thằng Lai. Tao chứng kiến buồn cười lắm, con Quynh chửi nó như tát nước: “Coi cái mặt thì tưởng trời đất, té ra dế cơm. Thôi mày đừng vọc làm tao “thèm” điên lên rồi…”
“Nó điên lên thì làm gì?”
“Làm gì nữa, lúc nào thằng Lai cũng bỏ dở lưng chừng, phần còn lại con Quynh tự giải quyết…”
“Thành ra bao giờ tới phiên mày cũng nhịn…”
Nhịn cái con bà mày. Tao cũng “thèm” điên lên chớ. Nhưng con Quynh nó giải quyết cho tao nghề lắm mày…Có bữa nó “làm” cho thằng Lai lạy nó luôn, cười quá là cười.”
“Mày đúng là “đồ đĩ”. Vậy là mày biết hết trơn rồi phải không?”
“Ừa, mới đây thôi. Tao bị thằng Lai nó lừa. Hai thằng Liên Xô tổ chảng nó “làm thịt” tao muốn chết điếng. Mày biết không, tao phải đi chảng hảng cả mấy tuần lễ, đau thấy tía luôn.”
Nó giận thằng Lai tới có ý định muốn thanh toán. Thế nào cũng có ngày đập lộn thôi. Uống hết lon bia hơi, rồi đi một vòng nữa kiếm đổ đầy một lon bia thừa các bàn bỏ lại uống hết, nó cũng chưa hết hận thằng bạn.
“Mày bỏ nó đi theo tao đi”
“Không được đâu mày ơi. Tao quen đi với con Quynh, tao thiếu nó không được nghe mày. Con Quynh cái gì cũng sành sỏi, tao thích nó.”
“Còn thằng Lai?”
“Tao cũng thích. Chúng nó vui lắm. Bữa “bị” tao cũng hận nó quá đi chớ, nhưng rồi nghĩ lại tao thấy còn mang ơn nó nữa. Vậy cũng hay, tao vô nghề luôn, có tiền mày ơi. Trước sau gì rồi cũng vô con đường đó, vậy là xong”.
“Còn tao?”
“Thiệt thì tao cũng thích mày…nhưng mày biết đó, thích là một việc, có cái ăn là một việc. Đời tao hả mày, bán đứt cho tướng cướp rồi nghe mày.”
“Tao hổng thích mày thích. Tao hỏi mày nhắm mày có thương tao?”
“Cũng thương thương. Được chưa ông cố nội tui. Nhưng đừng hòng biểu tao bỏ thằng Lai. Thằng Lai cũng bạn mày vậy. Từ nay bỏ đi, đừng hỏi chuyện đó nữa nghe mày.”
Con Đuông cũng phải nói láo với thằng Hôi thôi. Phá “vỡ” nó cũng là thằng Lai chớ ai. Bữa đó, con Đuông chỉ muốn đùa “trây” với nó thôi. Ai dè thằng Lai làm thiệt. Buổi tối, con Quynh biến đâu mất, thằng Lai với nó đi kiếm. Rồi thằng Lai bảo nó đợi để nó đi ra phía sau một thân cây đi tiểu. Con Đuông chỉ muốn phá chơi thôi, ai ngờ nó dí con Đuông vô gốc cây “làm” luôn. Lúc đầu, con Đuông cũng chống trả ác liệt lắm. Thằng Lai mạnh như trâu, nó kẹp gọn con nhỏ. Rồi khi “dính” vô rồi, con Đuông “chịu đèn” quá, còn biểu thằng Lai làm lại đi. Thằng Lai lắc đầu chịu thua. Nó tặc lưỡi:
“Tao tưởng mày hư rồi chớ, ai dè mày chưa mất gì hết…”
Hư sao được mà hư. Thỉnh thoảng con Đuông cũng bắt nó làm này nọ, và con Đuông cũng làm lại cho nó, nhưng chĩ lưng chừng. Nó dặn:
“Cho mày biết chút mùi, còn ráng giữ lại để bán nghen mầy. Có tiền lắm.”
Con Đuông đã kể hết với con Quynh. Có vậy mà hai đứa uýnh lộn đè nhau ra bãi cỏ.
“Ông cố nội mày. Mày ngu quá, tao đã biểu để bán, sao mày “xài” ngang vậy?”
“Tại nó khiêu khích tao chớ bộ….”
“Con đĩ mẹ mầy, có chút vốn cũng không biết giữ, đem xài mẹ nó hết trơn…cái mặt mày cô hồn quá mà…”
Đ.M, mày làm như mày thương nó lắm. Mày chỉ tiếc tiền mà thôi. Coi như tao “xài” lố một chút. Nó có biết, mới bén mùi mà vô nghề. Tao cũng tìm mối cho nó được ngay thôi…”
“Tao đạp chết mẹ mày giờ…đồ mắc dịch…”
Rồi cũng thôi, làm gì được nhau nữa. Cuối cùng huề. Bảo nhau, dấu biến chuyện đó với thằng Hôi. Chúng nó biết thằng Hôi đang “si tình” con Đuông. Cái nỗi này, bắt con “vô nghề” cũng phiền với thằng Hôi lắm đây. Phải làm cho thằng nhỏ phải nhìn nhận sự thật mới được.
Không biết từ bữa đó, con Đuông kể gì với thằng Lai, mà hễ gặp nó là thằng Lai Phá chọc quê:
“Mày thương tao không Đuông?”
Con Quê nguýt thằng Lai:
“Thôi mày, bộ mày hay lắm.”
“Hay sao không mày. Mày biết rồi mà!”
Nội cái giọng úp úp mở mở của thằng Lai Phá làm thằng hôi tức lộn ruột. Hai đứa chắc phải có gì với nhau rồi mới “thân mật” lời lẽ với nhau như vậy. Con Đuông chắc còn dấu nó nhiều điều.
Phần con Đuông, thiệt lòng nó cũng có “cảm” thằng Hôi. “Cảm” vì cái tính dữ dằn, liều mạng mà nhiều đứa bụi đời đã “thành thần” rồi mà cũng không bằng được nó. Nhiều đêm, thằng Lai dẫn khách tới, nó phải chiều, nhưng trong lúc “lâm trận”, nó cũng nghĩ tới thằng Hôi. Giá như hai đứa lấy được nhau, sống đầu đường xó chợ cũng được. Mơ ước thêm thiệt thân, hao nước mắt. Sống để đi ăn xin bữa được bữa no thì chịu bao lâu. Kể ra từ hôm “vô nghề” nó ăn sung mặc sướng hơn nhiều. Ôi, bữa xỏ chân vô cái quần bò, mặc cái áo thun lần đầu tiên trong đời, nó cứ tưởng mình đã là công chúa. Miệng nó không ai chọc mà cũng cứ cười cười hoài, ngậm lại không được. Nó tưởng tượng sao ai cũng nhìn nó hết trơn và nó sửa cái tuớng đi. Thằng Lai chửi:
“ĐM, con ngựa vía. Mày đi bình thường coi, nhoi nhoi cái đít coi kỳ quá hà.”
“Kệ tao”
Nó không giận mà còn cười sung sướng nữa.
Bữa nay nó vừa chia tay với con Quynh, xuống tới góc phố thì gặp thằng Hôi. Thằng này đang bám sát một tốp khách ngoại. Coi cái bản mặt nó, mấy ông bà ngoại quốc cũng sợ cha quá rồi mà. Tay chân vậy mà cứ chà vô quần áo người ta. Thằng Hôi mà sạch sẽ hơn một chút thì con Đuông đã đỡ gớm ghiếc. Thấy con Đuông, nó lãng ra để đón đường con nhỏ.
“Mày đi đâu vậy?”
Con Đuông vênh mặt:
“Đi đâu kệ tao…”
“Ê, tối nay tao đãi mày ăn bò khô, nước mía viễn đông nghe. Hẹn đi.”
Con Đuông mắc công chuyện rồi. Thằng Lai Phá nói hôm nay trúng mối làm ăn lớn lắm. Hỏi mối gì thì thằng Lai nói “tới lúc đó hẵng hay”, và bảo nó đúng mười giờ phải đến điểm hẹn. Đi la cà với thằng này, lỡ quá giờ thì ” mất việc” luôn.
“Khỏi đi. Nếu mày tốt đưa khoản tiền đại chia cho tao đi. Bữa nay tao bận.”
“Bận gì?”
“Tao đi công chuyện với con Quynh.”
Nó nói cho qua chuyện.
“Mày không đi với con Quynh mà với thằng Lai phải không?”
“Mày ghen hả. Mày ngu như bò.”
Thấy thằng Hôi làm thinh, con Đuông ra riết:
“Mày phải bỏ cái tật đó đi. Mày thấy không, con Quynh nó vẫn đi “khứa” tùm lum mà thằng Lai nó có “nổi cơn” bao giờ đâu. Đói đầu gối phải bò mày ơi…”
“Bỏ đi.”
Trước khi ngoảnh mặt, thằng Hôi nhổ toẹt xuống đất một bãi nước bọt.
Con Đuông trề cái môi dài ra, quay đít. Đi xuống tới khách sạn Cửu Long nó còn giận.
“Ê, nhỏ!”
Ai vậy. Con Đuông quay lui. Một cái mặt đỏ lự, to như cái nia, bốc đầy mùi bia.
“Bao nhiêu?”
“Nhiêu cái gì mà nhiêu?”
“Tao hỏi. Giá mày đi bao nhiêu”.
“Ý da. Tui hổng phải, cái ông này…”
Con Đuông đã nhận ra người đàn ông này là ai rồi. Hắn làm bảo vệ cho một nhà sách kiêm luôn rạp hát. Hắn tên Hóa.
“Con đĩ. Tao hỏi mày lấy bao nhiêu tiền một xuất…”
“Tôi không đi.”
“Mày chê tiền tao hả. Mày đi về với tao. Tao trả tiền mà.”
Hắn đứng sát vào lưng con Đuông. Cái mùi ruợư từ mồm hắn bốc ra làm con Đuông muốn mửa.
“Trả bao nhiêu cũng không đi.”
Hắn nắm tay con bé:
“Tao sẽ cho thêm “boa”. Chỗ của tao an toàn lắm, cơ quan, mày đừng sợ.”
“Ê, thả tôi ra nghe cha. Cắn à.”
“Mày ngu. Tao là bảo vệ, có gì tao bao che cho, mày đừng sợ.”
“Sợ ông cái cứt gì mà sợ…Bỏ ra. Cút đi cha.”
“Đéo mẹ mày. Không nghe lời ông, có bữa ông kêu công an xúc mẹ tụi bây hết.”
“Mẹ ông á.”
Con Đuông chửi lại. Vừa lúc đó thằng Lai đi tới:
“Cái gì đây cha?”
Nghe tiếng thằng Lai, con Đuông cắn vào tay thằng cha một cái. Hắn kêu lên một tiếng, gần như tỉnh rượu.
“Ranh con!”.
Thằng Lai vỗ tay, nói một câu tục tĩu quá chừng rồi cười ầm ĩ theo.
“Chúng bây dám chọc cán bộ? Ông đốt nhà chúng bây…”
Hai đứa cười rũ ra. Chúng nó có nhà đâu mà đốt.
“Địt cái nhà ông ấy.”
“Địt mẹ mày.”
“Địt vợ ông ý.”
Thằng Lai rắn mắt nhất đường này. Tên Hóa biết. Chửi thêm một vài tiếng để bớt quê rồi bỏ đi. Thằng Lai xá con Đuông một cái.
“Mày ngon rồi nghe, có nhiều khứa gọi.”
“Cho vàng tao chẳng thèm thằng đó.”
“Nó có cứt cho mày. Nó “chạc” không mày ơi. Con Quê trước đây sợ cứ “chung” đều cho nó. Nay nó biết, cạch rồi”.
Hai đứa dặn dò nhau điểm hẹn rồi chia tay. Con Đuông đi ra phía chợ cũ, qua ngang mặt công an phường. Mấy tên “chó vàng” đang ngồi “hóng” trên một băng ghế dài kê trước cửa. Con Đuông ghét mấy cái mặt vênh váo này kinh khủng. Con “chó vàng” nào cũng càng ngày càng béo ra. Tụi nó, muốn được yên thân phải “nộp thuế” đều đều. Chớ để mấy ổng “rinh” vô phường, vừa thu hết tiền bạc, khuya khoắt còn phải đóng thuế thân cho tụi nó.
Nó đi một vòng chợ máy. Điếc tai với hàng trăm bản nhạc “rống” lên cùng một lúc. Nhạc này, mấy ông áo vàng gọi là “nhạc vàng” đây. Vậy mà nó đóng bên tai công an phường, mấy ổng nghe cũng tới rách lỗ nhỉ mà có chán đâu nào? Chính nó nghe riết cũng thuộc cả chục bài. Nhiều đêm, mấy đứa ngồi quanh trong một góc công viên, hút thuốc, uống bia, nhậu, thằng Lai yêu cầu nó là nó ca liền. Nhớ tới lời thằng Lai khen nó ca hay, nó cười tủm tỉm.
“Ê Đuông, mày rảnh quá hén?”
Ai mà gọi giật giọng vậy? Nó quay lại. Nữa, thằng Chút ban đỏ, một trong “bọn” chúng, khi không xuất hiện ở đây chi vậy? Nó hỏi:
“Mày ở đây chi vậy?”
“Tao? À há. Tao đi kiếm thằng Lai. Mày thấy nó đâu không chỉ tao coi.”
Nghe cái giọng nói của thằng Chút thiệt ghét quá. Coi, thằng Chút ban đỏ, Xiếu liều, là một cặp bài trùng trong “băng”, đứa nào 9 đứa, trước khi chưa có thằng hôi, do Lai Phá làm anh hai. Hai đứa này ban ngày rảnh lắm, vì chúng chỉ theo mấy bà chị hoạt động ban đêm mà thôi. Chị em chúng ở tuốt bên Thủ Thiêm, sống bằng nghề ghe đò. Chuyện của chúng dài dòng lắm, kể về mấy bà chị chèo thuyền trên sông, thằng Chút thừng đưa tay chặt một cái:
“Mấy bả đi lùng được địch là”cắt” cái đầu…”
Đầu gì? Tụi nó biết quá mà. Cái miệng thằng Chút nói tục hơn thằng Lai nhiều. Đến nỗi, tuy là đàn anh hẳn hoi rồi mà thằng Lai nhiều khi xá tụi nó mà tôn lên sư phụ.
“Tao hổng biết.”
“Ê, tao cần gặp nó bàn chuyện làm ăn đàng hoàng đứng đắn nghe mầy.”
Nó hất cái mặt nghinh con Đuông:
“Muốn đinh mày một cái lút cán quá. Ông cóc cần, ông sẽ truy lùng ra nó…”
“Mày giỏi.”
“Tao giỏi? Không giỏi đâu.”
Thằng Chút quay lưng đi thẳng. Mất nhiều thì giờ quá, con Đuông đã ra tới đây rồi ít khi đi về tay không. Cuối cùng nó cũng chôm được một cuốn băng cassette, dấu nhẹm trong áo. Chiếc áo nó đã rách rồi, vá chằng thêm mấy cái túi phía bên trong, kể như ăn chắc.
Không tin không được. Có ngày hên, có ngày xui. Như hôm nay hên nè. Lúc trở lại đường Nguyễn Huệ, nhập với “băng bụi”, cả nhóm bắt đầu hành nghề. Tắt nắng chiều là ngoại quốc đổ ra phố ào ào. Tản ra mỗi đứa mỗi nơi rình rập, rồi tụ lại đi theo một nhóm ngoại quốc từ trong một khách sạn đi ra. Con Quynh, thằng Mít ghẻ, Xíu Liều làm phông, che mắt bằng mấy tờ tranh ảnh và bản đồ để con Quynh và con Đuông hành nghề. Nhanh như chớp, con Đuông rút được cây bút máy đắt túi, còn “quắt” thêm mấy đồng đô lẻ. Con Quynh tham, tìm cách móc cái bóp không xong, mặt nó quạu trông thấy.
Sau vụ “bề ngoại quốc”, cả bọn lại tan hàng. Không thấy thằng Lai đâu hết. Nó gặp cô Mai Bắc ngồi trên cùng xích lô với một anh “tàu biển” mà nó rất quen mặt. Kỳ không, mắc cái chứng gì mà hôm nay cô Mai Bắc cười với nó tươi như hoa. Rồi nhóm con Chiến. Trời ơi, sợ mấy bà luôn, áo quần ở đâu ra mà xanh đỏ sặc sỡ quá vậy. Hàng này cũng “dỏm” thôi, quần áo Ba Lan, Đông Đức là hết cỡ mấy má à. Con Đuông lè cái lưỡi dài ra nhạo nhóm Lan Ngầu Pín, Lan Thủ Thiêm, Liên ngõ cụt, cũng đang lượn lên lượn xuống con phố tìm “mồi”. Nó hiểu ra ngay. Chuyện bình thường thôi. Ngày tháng gì cũng tốt hết trơn, nghe nói có tới hai chiếc tàu Đông Đức và một chiếc Ba-Lan đã tới cảng.
“Mấy bà đừng tưởng ngon lành. Cức ý. Bà mà lớn lên, có tiền, bà phải diện đồ sang trọng như cô Mai Bắc, cô Tuyết Chà kìa.”
Con Đuông mơ ước. Buồn cười, chưa có gì mà bụng nó đã coi thường mấy con kia. Sỡ dỹ nó dám mơ ước như vậy là vì, bỗng dưng người ngoại quốc tới đông hơn, mà toàn “xịn” không, chớ không phải nghèo mạt rệp như mấy ông Hung-Ga-ry, Tiệp Khắc, Ba Lan, Liên Xô, cái gì cũng muốn hết trơn nhưng chỉ đổi ba món đồ…rẻ mạt.
Sau đó, nó gặp con Quynh. Hai đứa kéo nhau đi ăn hàng. Trước đó nó phải tới sạp thuốc lá chị Bông đổi tiền đô. Mấy đồng lẻ mà với chúng là cả một gia tài lớn rồi, cũng sống cả tuần lễ sung sướng.
Lúc đến chỗ hẹn gặp thằng Lai, nó tộng tủ đứng vô miệng liền:
“Bữa nay mày kiếm nhiêu mày.”
“Có mấy đô, tao đãi con Quynh một chầu rồi.”
Nó đưa cây bút máy cho thằng Lai:
“Phần mày.”
Thằng Lai không nói một tiếng, nhanh tay bỏ vào túi.
“Giờ mình đi.”
“Đi đâu?”
“Đừng hỏi. Tao đem mày đi là có tiền, không làm gì khơi khơi nghe mầy.”
“Ừa, đi.”
Thằng Lai dẫn con Đuông tới một căn phố bấm chuông. Căn phố này được một cán bộ tiếp thu lâu rồi, thường ngày cửa đóng kín mít. Một người đàn bà đón chúng nó:
“Vô đây…”
“Con này bạn tui.”
“Được. Bạn mày. Vô luôn.”
Vào bên trong, có tới hai căn phố thông nhau, rộng mệnh mông. Lên lầu, phòng loạn xạ. Chúng nó được đưa vô trong một phòng lớn, ở đó có mấy người đàn ông và mấy người đàn bà.
“Anh Ba, chúng nó đã tới.”
Một người đàn ông thấp, mập mạp gật đầu.
“Em lo liệu xong với chúng rồi. Bây giờ giao cho anh Ba.”
Người đàn ông gật đầu nữa. Bà ta lui ra, khép cửa lại. Chúng nó được cho uống một thứ thuốc bột trắng, và sau đó một lúc, người chúng nó như phồng lên, chúng vồ lấy nhau không kịp thở. Con Đuông kêu lên như một con vật chọc tiết.
Chỉ một lát thôi, ba người đàn ông và ba người đàn bà cũng uống cái chất trắng đó. Rồi họ không để ý gì tới thằng Lai và con Đuông nữa. Mắt họ đỏ kè và mặt mũi như đã biến thành những con quỉ thèm máu muốn cắn xé nhau.
Về sau, con Quynh biết đây là một “động” ăn chơi của mấy ông lớn. Một trong hai người đàn bà kia là gái điếm ở Thủ Thiêm, còn hai bà trong bọn là cán…gái. Trong căn nhà, không chỉ có một phòng này, mà còn phòng chiếu phim, phòng “chích, choác” nữa.
Con Đuông nói với thằng Lai, nó thề không bao giờ còn muốn trở lại căn nhà đó nữa. Thằng Lai cầm nắm tiền kiếm được đưa hết cho con Đuông, nó hất tay:
“Mày cầm đi. Tao không lấy.”
“Chê hả mày. Ê, con chó không chê cứt sao mày chê tiền?”
“Tao hổng phải là con chó”.
Thằng Lai nhổ nước bọt:
“Còn tệ hơn là con chó nữa, mày biết không?”
Lần đầu tiên nó thấy con Đuông khóc.
Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Quán Hương-Lan thình lình có lệnh đóng cửa. Người thì cho là tại một buổi tối nọ, đánh nhau từ trong quán dàn ra, làm kẹt đường đoàn xe ông lớn vừa “chiêu đãi” từ dinh Thống Nhất ra, chạy ngang qua đây. Người thì nói “ở trên” qua mặt nhau, ăn sạch bách mới nên chuyện. Tội nghiệp anh chàng nhạc sĩ mất việc, ngày ngày như nhớ chỗ làm, cứ phải đạp xe đạp tà tà ngó vô. Thấy tối thui thôi.
Anh chàng nhạc sĩ, từ ngày Nhung Xì Ke chết, đâm buồn. Chẳng phải tình yêu…quái quỉ gì đâu. Nhưng anh ta “đa sầu”, cứ xót xa cho cô gái anh muốn cứu vớt mà hoàn cảnh làm cho bất lực. Anh hay rề rà khu này vì anh có nhiều bạn bè đủ loại. Lúc anh kẹt, anh em Hai Nuôi, Tửng cũng có thể bao anh chầu cà phê, và ba điếu thuốc lá lẻ. Dân bụi đời ở bên công viên tiếc lắm. Có nhà hàng, còn qua về hớt chút xương xẩu, nước dùng thừa, đem về bỏ chung vào nồi nấu lại cũng có món phong lưu. Hơn nữa, nghe riết tiếng đàn của anh chàng nhạc sĩ đâm ghiền.
Chị Bảy Cà Tong mà cũng nói:
“Vắng tiếng đàn của cậu tui nhớ quá, như thất tình cậu ơi. Nghe riết rồi ghiền, hổng có là chịu hổng nổi.”
Con Lê nghe mẹ nó nói vậy thấy “quê” lắm, chặn họng bà già:
“Má cái gì cũng chịu hổng nổi hết trơn mà…”
Hai mẹ con lại gấu ó. Con Lê tiếc rẻ:
“Tui ca được. Nếu anh đờn ghi-ta, tui bắt giọng ca được liền…”
“Bữa, tui kiếm cây đàn mình hát chơi…”
Anh nhạc sĩ xuề xòa vậy đó. Nếu kiếm được cây đờn và có thì giờ, anh cũng dám lăn vào nhóm này ca hát chơi vui. Nhưng nói vậy cho có chớ ai rảnh. Con Lê, nói chuyện được là giấc sáng, phải có ly “xây chừng” cho nó tỉnh táo chớ không “lề sề” lắm. Nó có làm được một điều giúp anh chàng là nếu anh ta muốn, nó chịu “chi” cho tên Hóa bảo vệ nhà sách và rạp hát để cho anh ta vô làm một chân trong nhà sách ngoại văn. Anh chàng nhạc sĩ ngây thơ:
“Cô giúp thì tui cám ơn lắm. Có điều cô phải chi tiền thì tui không dám đâu..tui sợ nợ lắm…”
Con Lê cười ngất:
“Ông ngay quá ông ơi. Còn lâu tui mới chi tiền. Tui chi cho chả thứ khác…”
“Thứ gì vậy?” Anh ta hỏi tiếp.
“Mèn ơi, tui có thứ để chi, anh đừng hỏi riết tui nữa…”
“Thôi cũng được. Có việc làm, có tiền tui trả lại cô sau.”
“Hứa nghen. tui chi thứ gì thì anh phải trả đúng thứ đó nghen.”
“Mà có nhiều không…”
“Cũng nhiều mà cũng ít xịt. Thôi anh đừng lo, hổng nhiêu đâu.”
Chị Bảy Cà Tong che miệng cười. Anh chàng vẫn không hiểu.
“Uống lẹ đi ông nội tui. Tui còn đi công chuyện.”
Con Lê hối. Lúc đó họ đang ngồi trong quán cà phê cóc của một anh thương binh vừa mới khai trương quán ở góc đường sau khi Bao hết “mầm nghề” ở con hẻm sát nhà hắn ta. Anh thương binh chế độ này được cấp phát nhà khu này không phải là thứ thường rồi, cho nên, mới tới đã được “bầu” ngay tổ trưởng. Chuyện mấy con “nhãi” này anh để ngoài tai, nhiệm vụ cấp trên giao là để ý mấy “trự” giám đốc bự, là phe đối lập với chủ. Với lại, khu này, anh rấm riết quá cũng không được. Ai thấy của không ham, anh cũng là người ta thôi mà. Biết có cái cửa để trống, nhưng thấy cái bản mặt anh ta “hắc ám” quá, không ai dám tin đến nổi liều, thành thử, các chị em cũng có “ghé” lại, nhưng chỉ là nơi làm điểm hẹn “tạm” mà thôi. Con Lê cũng đã được hắn ướm lời:
“Tui hoàn toàn thông cảm, ai cũng vì sự sống trên hết. Miễn là mấy cô đừng làm quá để tui kẹt là được rồi.”
Chi Bảy Cà Tong thì kinh nghiệm đã xương máu:
“Đừng có tin. Tao biểu tụi bây đừng có tin. Coi cái hàm răng nó đã vỗ mà môi thì tím ngắt như thịt trâu. Tướng đó không”xài” được.”
Chị Bảy Cà Tong nói đúng. Hắn vừa về có mấy tháng. Một buổi trưa, công an thành đi tới sáu bảy xe láng cóng xuống, vây bắt “ông lớn” đang chiếm mấy căn phòng trên dãy phố lầu gần góc đường, cạnh một hãng xe hơi hồi truớc Pháp đang xây bỏ dỡ. Bữa đó, y hệt cảnh chiến trường. Công an vây bên ngoài, án ngữ cầu thang, mà bên trên, vợ con “ông lớn” la khóc như bị ai cắt tiết. Họ còn ném đồ ra chống đối nữa kìa. Ôi thôi, dân bụi, dân buôn bán, hàng phố bu đông nghẹt, phường phải “điều” toàn bộ công an vô, bắn mấy phát chỉ thiên mới nới rộng vòng người để các viên chức làm việc. Chống trả dữ dội nhưng “nhằm nhò” gì với công an. Công an có quá nhiều kinh nghiệm lắm. Bắn súng thị uy, rồi phá cửa. Con Lê thấy “ông Lớn” bị dẫn ra xe, không còng tay. Và chiếc xe sập cửa chạy như đi ăn cướp. Hai chiếc hộ tống theo, con mấy chiếc xe còn lại nằm chờ. Công an khiêng không biết bao nhiêu thùng hàng, đồ đạc từ trên dãy lầu xuống. Bà lớn và các “công tử” chống đối ghê quá. Bà Lớn vừa khóc vừa la:
“Tiên nhân chúng mày. Chồng tao có công ơn với cách mạng mà chúng mày cũng vu khống làm hại. Chúng mày đã ăn ngập mặt ngập mũi còn đổ oan cho chồng tao. Ới nhà nước ơi, ới bác ơi, đảng ơi, ra mà coi đây, chúng nó vu oan giá họa. Ối nhà nước ơi, sao ăn cháo đá bát…”
“Bà có im đi không? Liệu hồn bà bị bắt luôn về tội phỉ báng nhà nước…”
“Ối nhà nước ơi, ối đảng ơi, bác ơi. Sao đầy những oan với ức. Ối bác ơi, ối nhân dân ơi…”
“Ơi. Ới. Ơi…ơi…”
Nhân dân được gọi là lên tiếng liền. Lại bọn bụi đời, băng thằng Lai Phá, đồng loạt kêu “ơi” rầm lên. Nhưng không ai đủ sức cười ngoài bọn chúng nó. Người con trai lớn đỡ mẹ:
“Thôi bu. Việc đâu còn đó, cấp trên còn xét xử…”
Bà già rên:
“Bao giờ? Bao giờ mới xét xử? Mà của một đời đã bị “ăn cướp” sạch sành sanh. Hỏi ai, úi giời, đi hỏi quân ăn cướp à?”
Mặc kệ, công an vẫn điềm nhiên lục lọi, khuân vác. Đến bốn năm tiếng đồng hồ sau, khi đoàn xe đã bỏ đi thì bà già cũng đã khản cả cổ không kêu nổi nữa.
Ngay từ phút đầu, anh thương binh tổ trưởng được mời đi theo chứng kiếm cuộc “kiểm kê”. Lúc khu phố đã trở lại yên tĩnh, anh về quán, nhìn vợ lè lưỡi:
“Gớm, chúng “ló” giàu quá. Vàng gom lại cả thùng chứ không ít. Rồi hột xoàn cứ loáng lên. Chậc, sao có thể giàu có như thế!”
Hắn ta liếm môi như đang trong một cơn thèm điếng lặng.
“Bố nó cũng bớt nhời, chuyện của người ta…mình chỉ là tổ trưởng, cấp trên bảo sao làm vậy.”
Chị vợ nhắc nhở. Coi, chị trắng trẻo, nhỏ thó, nhưng nhìn đôi mắt cười có đuôi, mà không nhìn thẳng ai, biết là không vừa. Bê cà phê, tính tiền, kêu đâu dạ đó, nhưng coi chừng hai lỗ tai chị. Tuy nhiên nụ cười của chị cho biết, chị cũng sẽ..điếc nếu chị có lợi.
Con Lê nốc cạn ly cà phê, kêu trả tiền.
“Vội gì, thong thả uống trà. Bình trà nóng hổi đây.”
Mão, tên thương binh tổ trưởng, chủ quán giữ khách.
“Thôi đi ông, tui đang bận. Tính tiền dùm đi tía.”
Vừa lúc đó tên Hóa bước vào:
“Cà phê sữa nóng, ông chủ.”
“Chào bác bảo vệ. Gớm, hôm nay bác dậy sớm thế.”
Tên Hóa nhìn chiếc đồng hồ dây vàng chói, còn đưa tay lên cao như muốn khoe. Lắc đầu:
“Bữa nay nhức đầu ngủ không được.”
“Bác nhớ bác gái phải không? Ở một mình như bác mà vẫn “vững”, bác “đạo dức cách mạng cao”, đáng phục.”
Đang để mắt vào chiếc cổ áo khoét hơi rộng của con Lê, nghe vậy hắn ngồi ngay ngắn lại.
“Vợ chồng “nhớn tuổi” rồi, thăm viếng gì. Vả lại, tôi với bà ấy cũng ít liên hệ vợ chồng “nắm”.
“Chú Hóa nổi tiếng đàng hoàng ở cơ quan, cháu làm chứng nè.”
Con Lê chen vô. Chị Bảy Cà Tong đứng dậy:
“Mày câm cái miệng lại được hông? Mày nói nghe không dzô nghen mậy.”
“Má nữa. Sao chuyện gì má cũng hớt ngang… Anh Nguyễn, sao không uống để nước trà nguội hết.”
“Tao dzề đây. Mày có tiền lẻ đưa tao ít về bển đậu chén cho bớt buồn. Làm gì cho hết thì giờ đây.”
“Bà coi chừng, công an hốt à nghen.”
“Xì, hốt cái cức gì. Cho có tí đồng lẻ trong túi chứ tụi tao đánh chơi ăn hột me không thôi. Đừng cầu nha mày.”
Chị Bảy đã sang tới công viên, chưa kịp tập họp dân “đậu chén” thì con Chùm trong nhóm con nít chuyên giựt ở rạp ciné chạy tới.
“Thằng Long Tân Định kiếm bà kìa.”
“Nó ở đâu?”
“Nó nói nó không tiện xuất hiện ở đây. Nó đợi bà ở nhà bà Chín Ngọc-Hường.”
Biết. Thằng Long Tân Định khai đây là người bà con duy nhứt của nó. Nghe tên thì vậy nhưng bà Chín Ngọc Hường năm nay cũng ngoài 80 mươi, mắt lòa, tai điếc. Một lần có chuyện, chị Bảy Cà Tong có tới đây kiếm Long Tân Định một lần, bà già nhìn chị không được một góc con mắt.
“Thằng nào, đây không có thằng long đinh sút đinh gì hết trơn.”
“Cháu quen anh Long.”
“Hổng có nó ở đây.”
Rồi bã làm thinh như mới câm điếc trở lại. Lần đó chị Bảy Cà Tong sượng trân. Thêm Long Tân Định, khi nghe chuyện còn cự nự:
“Ai biểu đến đó chi vậy?”
Còn chi vậy nữa. Thì lâu không gặp nhớ. Thằng Long chửi “Đồ trùm trây”. Vậy bữa nay nhắn đến đó, thử hỏi ai là “trùm trây” đây.
Thì cứ đi đại. Tám xích lô sẳn sàng chở đi khơi khơi mà. Lật cái nón lên, hỏi rồi nhanh nhẹn đạp. Làm như còn “gân” lắm. Thằng cha này coi bộ cũng kết “mô-đen” chị Bảy lắm. Chị cười lỏn lẻn, làm như trời nực lắm, cứ banh cái cổ áo ra hoài.
“Coi Bảy lớn tuổi mà còn ngon lành quá đi chớ”.
“Thôi chớ Tám, tui già “xí cà que” rồi, ngon dỡ gì nữa Tám.”
“Ý, già mà như Bảy con gái hổng bì nổi nghen. Tui nói bữa,rủ Bảy đi coi cải lương. Bảy thích cải lương không?”
“Thích lắm, Tám. Bị cái tui hay tình cảm, coi cải lương gặp tuồng mùi là tui khóc hết nước mắt.”
“Biết mà,nhìn Bảy là thấy Bảy đa cảm rồi.”
“Tám vợ con ra sao? Xin lỗi, mình quen nhau lâu mà hổng biết hoàn cảnh gia đình bậy quá.”
“Cám ơn Bảy. Tui có một mình. Con vợ còn sờ sờ ra đó nhưng nó bỏ tui lấy thằng khác rồi.”
“Tội hông”.
“Thời buổi này đồng tiền nó sai khiến con người ta, Bảy biết hôn. Nó đi buôn hàng chuyến, riết cặp với cán bộ cục đường sắt. Nó lái xe Honda chạy vèo vèo qua mặt tui.”
“Còn con cái?”
“Có một đứa được hai tuổi, ông bà kêu về rồi. Sốt xuất huyết mà phải chờ lâu quá ở hành lang bệnh viện. Chưa được cứu nó đã đi.”
“Buồn qua anh Tám.”
“Ờ, người nghèo có vui bao giờ đâu Bảy. Biết hoàn cảnh rồi Bảy có chịu đi coi hát với tui không?”
“Được, nhưng Tám này, hưỡn hưỡn một chút. Tám biết không, mấy đứa con của tui như giặc, biết là chúng sanh sự.”
Tám xích lô cười cười hề hề. Đàn bà lạ thật, đã hai thứ tóc trên đầu mà họ không nhìn nhận là mình già. Coi chị Bảy làm duyên cũng ngộ quá đi chớ. Nắng vàng tươi, lại lúc đó xe chạy qua khu bưu điện. Trời ơi, cái cảnh lãnh đồ sao mà đông như ngày hội, thiệt vui mắt.
Chị Bảy Cà Tong bảo Tám xích lô thắng xe lại ở trước chợ Tân Định. Chị không muốn ai biết đường đi nuớc bước của chị, nhất là lúc này, Long Tân Định đang bị truy nã vì bị tình nghi dính vô cái chết của một ông lớn mới đây. Chị đi nbgang qua lồng chợ, chui ra con đường phía sau, rồi đi tới một con đường nữa, vô hai ba cái hẻm nhỏ.
Đây rồi. Căn nhà của Chín Ngọc Hường thiệt dễ nhận. Đằng trước có miếng đất chìa ra, trồng đủ loại cây che gần kín tới tấm cửa. Vào trong, gióng gánh để vô trật tự không có chỗ để chân. Bà Chín Ngọc Hường tuy mắt lòa tai điếc nhưng thời buổi khó khăn, con cháu không ai đủ sức nuôi, bã cũng phải tay làm hàm nhai vậy. Bà cho mấy chị bán gạo “chạy” thuê chỗ để giấu hàng, cũng có đìng vào đồng ra, quà vặt và nhai trầu. Chị Bảy xô cửa bước vô đúng lúc bà Chín Ngọc Hường đang rề rề cục thuốc vô môi và miếng trầu đang lúng búng trong miệng.
“Chào má Chín.”
Chị Bảy đon đã, nhưng bà Chín Ngọc Hường lắng tai nghe giọng, rồi nhướng hai con mắt lên, chắc đã nhận ra là ai nên giọng nguội ngắt.
“Không dám”.
“Má khỏe không má?” “Dạ không dám, bà.”
Và giọng bực bội gọi vào trong:
“Long, có bà nào kiếm mày kìa.”
Chị Bảy Cà Tong đứng xớ rớ, bụng không vui. Vừa lúc Long Tân Định đi ra. Chị bốp chát:
“Ông cho người kiếm tui chi vậy?”
Hai người cùng lóng ngóng. Ngoài cái giường bà già ngồi, cả phòng không có một chiếc ghế đẩu.
“Vô đây, có chuyện cần lắm.”
Bà Chín Ngọc Hường tằng hắng.
“Long à, ở trỏng có một cái giường, bây đứng đâu nói chuyện?”
“Ôi dào, cháu nói chuyện làm ăn mà dì.”
“Làm ăn thì đứng đó nói, tao điếc không nghe gì đâu mày. Nhiều chuyện.”
Thiệt giận bầm gan tím ruột. Chị cười nhạt:
“Ông nội tui làm ơn có chuyện gì thì nói đại ra đi. Tui hổng có thì giờ chờ.”
“Ra ngoài quán uống cà phê nói chuyện.”
“Xì…”
Đôi mắt hấp hem của bà chín Ngọc Hường còn liếc sắc như dao. Long Tân Định sực nhớ hoàn cảnh của mình. Long Tân Định kéo chị Bảy Cà Tong tới một góc nhà, nhỏ giọng:
“Kệ bả, Bảy à…”
Long Tân Dịnh ghé vào tai chị Bảy:
“Nhớ Bảy ghê đi…”
“Đừng điếm thúi nữa.”
“Xuỵt, nhỏ một chút được không?”
“Sao biểu bà già điếc.”
Chị Bảy Cà Tong cố ý nói lớn lên. Long Tân Định lắc đầu, thì thầm:
“Bẩy à, mình xui quá. Tự dưng cái thằng cán bộ lớn lăn đùng ra chết, làm mình bị dính tên vô sổ đen, đang nguy.”
“Cũng không oan ức chi đâu. Ông cứ rầm rập với con Nết cũng có ngày thôi. Nó đang bị công an mời lên mời xuống ông biết không?”
“Vậy sao?”
Chị Bảy không biết mình có tưởng tượng ra không mà cảm thấy sắc mặt Long Tân Định biến đổi.
“Tui hỏi thiệt, ông có dính vô vụ không?”
“Trời đất. Người ta đang lo chết đây. Bảy cũng còn không tin thì nói gì nữa…”
“Rồi bây giờ sao?”
“Định nói với Bảy chuyện này. Mình kẹt quá, chưa xong việc nên không dám ra ngoài sợ phiền phức, cầu cho qua vụ đi. Ngặt nổi đang có mối làm ăn đến bất ngờ. Thằng em họ ở Đà Nẵng vô, có hai ký trầm nên nặng vốn quá. Muốn Bảy chung…”
“Mèn ơi, hàng quốc cấm mà ông dám chơi…”
Suỵt, sao Bảy nói lớn quá. Bởi hàng quốc cấm mới lời nhiều. Hàng số 1 thượng hảo hạng lời tới kể cây, Bảy biết hôn?”
“Làm gì mà lời dữ thần vậy?”
“Chứ sao, người ta tính từng gờ-ram mà tiền tính đến “khâu” vàng ròng rồi….”
Cái miệng thằng Long ăn nói sao có duyên quá, nhìn cái miệng nó mà lòng chị rạo rực. Kỳ quá, sao tự nhiên thương cái thằng nhỏ đáng tuổi con mình, thương chết thương sống. Quanh co hoài mà người ta nhớ muốn chết.
“Bảy chỉ cần đưa tui mượn hai cây để đặt cọc lấy hàng, tuy là con cháu nhưng mình cũng cho nó tin tưởng….”
“Chung khơi khơi vậy sao được?”
“Hàng mình giữ là như mình cầm dao đằng cán. Chung hàng là chung tiền, tiền mình dữ, khơi khơi sao được.”
“Đập chết ông nội tui cũng không lấy đâu ra đủ hai cây vàng. Người ta còn dưới cơ “ăn xin” nữa ông.”
“Thôi Bảy. Biết là cất giữ để dành lâu nay không đến nổi. Có điều để nó nằm một đống vậy mà không sinh lợi nó uổng lắm.”
Chị Bảy Cà Tong còn cảnh giác:
“Nhưng tui hổng có nhiều vậy.”
“Ha, nghĩ tới Bảy nên mới nhắn, để Bảy kiếm chút ít, để người khác uổng không. Thôi được, tui kêu thằng bạn là nó mừng húm.”
Chị Bảy hơi xiêu lòng:
“Mà lời chắc không?”
“Hỏi hay dữ. Không lời ngu sao làm. Bảy thấy Long Tân Định này đã làm chuyện gì mà không thấy lợi chưa?”
Chị Bảy vừa sợ vừa tiếc:
“Thôi thì cũng liều. Nhưng hổng phải tiền của tui mà mượn của thằng Hai, thằng Tửng và con Lê. Tui thiệt kiếm không vừa cái lỗ miệng.”
Thằng Long biết làm cách nào cho chị Bảy “nhào vô”. Nó liếc nhìn bà dì, rồi hôn quẹt lên môi chị Bảy và sàm sỡ:
“Cho đỡ nhớ. Nhớ Bảy quá trời đi.”
Cả hai im lặng được chừng mấy giây thì bà Chín Ngọc Hường lên tiếng:
“Tự nhiên “tắt đài” cái rụp, có bị trúng phong trúng gió chi không Long?”
Chị Bảy sượng trân, làm như bị lột trần trước mắt bà già vậy. Còn Long Tân Định thì cười lớn:
“Thua dì luôn, dì Chín.”
“Ừa, dì Chín Ngọc Hường đây sống dai thành con tinh điêu điêu rồi bây”.
Thằng Long lúc này làm mặt chai luôn, choàng vai chị Bảy Cà Tong tiễn ra cửa:
“Bảy nhớ nghe, khoảng ba giờ chiều trở lại…”
Hắn ghé tai chị Bảy:
“Lúc đó bà già đi ông thầy nước lạnh trên Cây Quéo, tụi mình …”
Chỉ có một câu đó thôi mà trên đường về chị Bảy nôn lòng quá. Nhưng còn số của Long muốn mượn, chị lấy đâu ra? Cả ba đứa con dồn lại may ra đủ. Có thằng Hai Nuôi, thằng Tửng, bao nhiêu cũng đưa chị giữ giùm chớ con Lê, nó dấu như mèo dấu cức. Nhưng chị cũng đã biết nó dấu ở đâu?
Chúng nó sẽ không biết gì hết. Chỉ là mượn tạm thôi mà. Long Tân Định nói trong chừng vài tiếng đồng hồ. Thằng Long cũng chẳng dám gạt mình đâu, nếu thằng Nuôi biết, nó cũng dám làm thịt. Thằng Long biết rõ điều này mà!
Và rồi, chiều nay, căn nhà trống, tụi mình…Cái giọng của thằng Long có thể đâm chết chị. Chị Bảy càng quyết tâm quay lại…
Trong lúc đó thì con Lê vẫn chưa rời quán cà phê cóc góc đường. Tên Hóa đang nhìn nó bạo quá. Ánh mắt như kẻ đói lâu ngày thèm cơm làm con bé thấy mình sẽ được việc giúp anh chàng nhạc sĩ. Con Lê “tấn công” thêm:
“Chú Hóa coi hết nhà sách và rạp hát luôn?”
Câu nói khôn khéo của Lê làm thằng cha phồng mũi, tưởng mình đuợc đôn lên chức giám đốc rồi:
“Ừ. Cấp trên giao cho cả hai nhiệm vụ.”
“Mèn ơi, công tác nặng nhọc quá mà chú giỏi, nhiệm vụ nào cũng làm xong. Dạo này nhà sách sạch sẽ ngăn nắp quá.”
“Mấy việc đó tôi cũng phải để mắt…”
Con Lê vô đề:
“Chú Hóa, chú có biết anh này không? Nhạc sĩ nhà hàng Hương Lan trước đây, đờn hay lắm.”
“À…à…”
“Bên rạp hay nhà sách còn chân trống nào không, nhờ chú giới thiệu giùm. Anh này bà con với tui, tội nghiệp, đông con lắm. Mười hay mười hai đứa há anh?”
Anh chàng nhạc sĩ chưng hửng, nhưng thấy kịp cái nháy mắt của con Lê, hiểu ra:
“À, cũng…mười một đứa.”
“Không nghe theo chính sách nhà nước kế hoạch hóa gia đình là vậy!”
“Hổng phải đâu chú Hóa, ông anh họ của “em” đây lân đận tình duyên lắm, bốn đời vợ, bà chết, bà thì đi ngoại quốc, bà ly dị vì ảnh nghèo, mà bà nào cũng cho ảnh hai ba đứa con, cho nên riêng mỗi bà đều có kế hoạch hóa gia đình…”
Cái miệng con Lê hết biết. Lời ra lời vào, cuối cùng, Hóa kết luận:
“Được. Thế nào cũng có chỗ trống. Bữa nào rảnh, em sang bên rồi mình tính lại.”
Anh chàng nhạc sĩ dắt xe xuống lề đường. Con Lê muốn cho ăn chắc hơn, nó làm bộ như trời nắng lên, nóng quá, mở thêm một cúc áo rồi cầm cái quạt giấy quạt quạt cho cổ áo phập phồng ẩn hiện hai gò ngực vun vúc rất hấp dẫn và lâu lâu liếc chú Hóa cười duyên. Hết bình nước trà, con nhỏ mới đủng đỉnh đứng dậy. Vừa lúc đó nó thấy chị Bảy Cà Tong vừa trên xe xích lô bước xuống. Nó bỉu môi quay đi. Hở một bước là xích lô, ăn quà vặt, đậu chén, mà lúc nào cũng kêu không tiền. Còn lâu nó mới đưa tiền cho bã giữ, có bao nhiêu là mấy thằng mất dạy nó “phỉnh” hết.
Ngang qua góc nhà hàng, nó nhìn thấy con Quê. Nó dừng lại:
“Mày sao vậy?”
Con Quê không trả lời, nó đang bận ói mửa, ra cả mật xanh mật vàng. Con Lê hiểu:
“Mày hỏi má tao, bã đưa mày đi dùm cho. Bả hay làm phước chuyện này lắm. Sao mày để vậy, ngu quá.”
Con Quê nhìn con Lê, đôi mắt đỏ kè, nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Nó gật đầu.
Thằng Xiếu liều hớt hơ hớt hải đi tìm thằng Lai Phá. Mấy vòng, chẳng thấy nó đâu. Quýnh quá, đi tìm con Quynh, con Đuông, cũng biến dạng. Lạ thiệt, mấy cái đứa này, lúc không cần đi đâu cũng đụng đầu chúng bốp bốp, lúc cần, đỏ cả con mắt không tăm hơi.
Lúc này đang xế chiều, tới mấy công viên cầu may. Gặp chị Bảy Cà Tong. Gớm, còn thanh thiên bạch nhật, mần ăn dách gì mà diện dữ. Áo bà ba thêu trước ngực hai con rồng xanh quằn quại, quần sa-tanh đen bóng, con ruồi bám vào cũng trợt chân té bể đầu phun máu chết tươi liền. Thấy nó trố con mắt nhìn, chị Bảy Cà Tong cười cười:
“Ngó gì dữ thần vậy ông?”
Thằng Xiếu liều nhăn mũi:
“Hơ, hửi thấy mùi cức khô ở đâu vậy cà?”
“Tao đập chết ông cố nội mày chớ mất dạy.”
Chai nước hoa nhỏ bằng ngón tay, cất thiệt kỷ, lâu lâu có dịp mới đem ra bôi một tí. Thứ này đắt tiền, lấy đại của con Lê làm nó cự nự càu nhàu cả tháng chưa quên. Đồ con nít ngu. Thôi chẳng hơi đâu mà chấp, chủi dọa nó vậy thôi. Ai dè thằng con nít này tên Xiếu liều mà, nó xông tới, miệng la:
“Dám đánh? Giỏi đánh đi. Đứa nào không đánh ăn…”
Chị Bảy Cà Tong la lên:
“Mất dạy. Mày thiệt là đồ ranh con, đồ dịch vật, đồ…”
“Đồ đĩ già…hi hi…”
“Cút con mẹ mày đi…”
“Hi hi, nhão nhèo, nát như tương, hết đường bột rồi bà ơi.”
Con nít đời nay quỉ vậy đó. Nói cho ngay ai dạy nó mà nó nên người chớ. Tính đánh cái tay nó một cái, chị lại thôi,lắc đầu:
“Thôi, tao thua mày luôn.”
“Má thua con…hi hi… Thôi tha cho bà đó.”
Vênh cái mặt lên, khuỳnh tay, đẩy cái bụng phía trước dọa, rồi nó bỏ đi. Chị Bảy mắc cỡ với mấy nguời bạn bụi đời, nói cho bớt trống:
“Thiệt bị nó đáng tuổi con mình chớ không, bỏ nó vào…”
Chị rung rung ống quần. Người đàn ông đang giũ soạn cái bao bố, chuẩn bị buổi tối đi moi thùng rác cười khan.
“Bảy bỏ cái gì vào trong mà không vừa…”
“Thôi cha, cha còn móc họng ai nữa đây?”
Mấy tiếng cười phụ họa. Chị Bảy ngúng ngoảy bỏ tới “nhà bụi” của mình, ngồi trên tấm bạt, chị đổ mớ đồ nghề ra, tô lại môi, sửa sang vành mắt. Thằng Hai Nuôi nằm hai tay kê dưới gáy, mắt ngó lên chòm cây xanh, thỉnh thoảng liếc chị Bảy, trán nhăn lại.
“Bà hẹn với ai nữa đây?”
“Tao có hẹn với ai đâu. Nhưng bữa nay tự nhiên muốn diện một tí. Lâu quá không sửa sang lại dung nhan thấy tệ quá. Ê Nuôi, mày thấy tao còn được không?”
“Thôi đi má, má hỏi kỳ quá à!”
“Có gì mà kỳ, mày. Mày biết không, chú Tám xích lô đó, chú nói chưa thấy ai lớn tuổi mà ngon lành, có duyên như tao.”
“Vậy mà má cũng nói được.”
Thằng Nuôi nghiêng người quay mặt đi nơi khác. Chị Bảy Cà Tong soi mặt mình trong gương, sửa đi sửa lại nụ cười.
“Giờ này mà mày ngủ sao đây, Nuôi. Bữa nay mày dứt tình với con Nết rồi phải không? Hay nó đá đít mày? Đá đít mày là phải, bữa nay nó có thằng Hung-Ga Ry bao nó nên vênh mặt dữ.”
Thấy thằng con không nói không rằng, chị tiếp:
“Nghe nói thằng cán bộ kham không nổi nó nữa rồi. Thằng cán bộ bị vợ xách cổ về như xách con thỏ, mày biết hôn. Con vợ làm lớn hơn thằng chồng, nên thằng cha sợ rụt cổ lại…”
“Má đừng nói nữa có được không? Chuyện người ta, mắc mớ gì má.”
“À há. Tao biết mà. Mày còn cay con đĩ chó đó chớ gì? Tao biết, mày mê chết nó. Mày tương tư phải không?”
“Bà im đi. Nhiều chuyện. Sửa với soạn cả ngày. Bà lại hẹn với thằng Long Tân Định phải không? Bà có thân thì liệu, dây dưa với thằng giết người là đi tù luôn. Bà biết không, người ta đang truy nã nó khắp nơi, phen này tránh không nổi đâu.”
“Tao hẹn với ai kệ tía tao, mày đừng có đoán già đoán non.”
Thằng Nuôi ngồi rột dậy, vớ cái quần “bò” xỏ vô:
“Không yên được với bà.”
Hắn đùng đùng bỏ đi. Nó không nhắc thì chị Bảy cũng đang nghĩ tới thằng Long. Coi tình hình thì mấy đứa con chị chưa biết chuyện chị gom vốn đưa hết cho thằng Long “chơi” chuyến hàng trầm này rồi. Long Tân Định đã đi nhận hàng, rồi đi giao hàng, lúc này chắc mọi việc đã xong xuôi. Hao hớt gì đâu nào, lát nữa, thằng Long Tân Định sẽ gặp chị, trả lại số vốn rồi còn đưa thêm phần tiền lời. Một cây vàng chứ không ít à nhe. Chị đi xin một đời, dành dụm cũng không thể có. “Rồi hai đứa mình đi chợ Cũ ăn cháo gà, rồi sau đó…” Cái giọng nói của thằng Long dễ thương hết biết, nó gợi tình, làm cứ nhớ tới là mê mẩn, như chị Bảy lúc này, sao tơ lơ mơ quá…
Chị rút một điếu thuốc. châm lửa. Đây không phải là loại thuốc thường đâu nghe. Hít một hơi vào chị thấy sảng khoái quá, và chị nghĩ tới thằng Long, tức thì chị có đủ mọi cảm giác…
“Trời đánh mày nghe Long”
Chị thở phào một hơi khói, mắt mơ màng.
“Mày chết nghe Long. Mồ tổ mày Long. Ông cố nội mày, Long. Máy bay cán mày,Long. Hà bá dìm mày xuống sông, Long…”
Đôi mắt chị như vô hồn, nhìn khoảng không. Miệng chị lảm nhảm chửi, y như những lần “sức trai” của thằng Long ác liệt quá, chị cũng chửi tía lia cái miệng. Điếu thuốc cứ hao dần đi, và nước rãi chảy ra hai bên mép của chị.
“Coi bả đang “phi” kìa bây.”
Chị Bảy Cà Tong ngã nằm xuống, co quắp. Chị không nghe cả giọng thằng Lai Phá nói. Chị đang biết bay, chị bay cao lắm.
Thằng Lai nhổ một bãi nước miếng xuống đất: “Coi bả giống như con chó sắp chết, ghê quá, bây.”
Nó đi ở giữa con Đuông và con Quynh.
“Đại ca”
Ở đâu đó, giọng thằng Xiếu liều la lên. Rồi không biết từ phía nào, nó đã ào tới trước mặt thằng Lai phá.
“Kiếm sư phụ thun cả cọng giây thun luôn.”
“ĐM. Kiếm chi vậy?”
“Có chuyện mới kiếm “sư phụ”. Này, có chuyện…”
Nó nhìn con Đuông và con Quynh.
“Mày nói đi. Hai con vợ “cưng” của tao mà, không sợ.”
“Tao không thích cho tụi nó nghe.”
“Thèm vào.”
Hai con bé ngoe nguẩy. Thằng Lai kéo thằng Xiếu ra xa.
“Rồi, nói đi.”
“Tối nay mày đi theo tao, có chuyện “nước sôi” lắm nghen mầy. Tối nay chị tao có mối…”
“Đ.M. Chị mày có mối có gì lạ mà đi coi. Mày đã khùng chưa?”
“Chưa. Tao không khùng. Hổng phải mấy cái mối “xấp ngữa” mà tụi mình rình coi mọi lần đâu. Tụi mình coi nhàm rồi mà. Mối này là mối đưa lên tàu. Mày phải đi coi mới được.”
Thằng Lai nhún vai:
“Tao ngán con chị mày lắm. Bả chửi tắt bếp.”
“Bữa nay là do tao cặp bến nghe mày. Đưa một thằng lên thuyền ngoại quốc, tao…tao…”
Thằng Lai chột dạ:
“Bộ mày tính bỏ tụi tao luôn sao mậy?”
“Không đâu. Tao…”
“Thôi được. Hẹn ở đâu?”
“Bến đò. Tao đón mày 10 giờ. Mày nhớ nghe…”
Tụi nó đập tay nhau. Lúc thằng Xiếu Liều đi rồi, con Quynh hỏi:
“Cái thằng mặt thấy ghét. Dấu dấu diếm diếm…Giờ mày nói cho tao nghe đi…”
“Mày làm như vợ cả tao không bằng. Nói cho mày cái cức! Chuyện đàn ông con trai với nhau…”
Vậy là cái mặt con Quynh bằng cái thúng.
Buổi tối hôm đó, đúng 10 giờ thằng Lai ra bến đò tìm thằng Xiếu liều. Tối thui. Đang lần mò thì có đứa chụp tay nó:
“Tao đây này. Xiếu đây.”
“Tối thui, tao chẳng thấy cức gì hết trơn.”
“Xuống đây đi.”
Chân thằng Lai chạm vào nước, nó rúm người lại.
“Mày theo tao. Đừng sợ, cứ cầm chặt tay tao tao dắt đi. Cẩn thận, có đá nghe mầy.”
Thằng Lai vừa vấp chân vào một hòn đá đau điếng. Nó rên lên. Nhưng lúc đó tay nó đã chạm vào thành thuyền. Thằng Xiếu lanh lẹ đỡ nó lên ghe:
“Khỏe re rồi. Tụi mình chạy ra giữa sông hứng gió chơi, đợi tín hiệu của chị tao…Mày vô mui ngồi đi, để tao giựt nổ máy. Coi chừng, mày đừng sợ, tao cứng tay lái lắm nhe.”
Thằng Lai nhớ tới lần được thằng Xiếu liều dấu dưới khoang ghe, ra sông, coi con chị thằng Xiếu tiếp khách ngoại quốc. Lần đó nó tưởng về dưới với hà bá rồi, vì chút xíu thì thuyền lật, mà nó nằm dưới khoang, vừa ướt, vừa lạnh, tối thui, thấy trời trăng gì đâu, chỉ thấy rầm rầm trên đầu và cái miệng con chị thằng Xiếu trời sợ luôn, rên la như bị ai bứt cuống họng. ĐM, mấy con này ưa thêm hành thêm tỏi, chanh ớt, hạt điều. Một lần thôi nghe, không có lần sau nữa. Nhưng hôm nay mắc chứng gì nó lại nghe lời thằng Xiếu rủ.
“Mày đã quen chưa? Ngồi yên được chưa?”
“Được. Tao chỉ sợ xuống dưới khoang, nước không à, mà hôi rình.”
Thằng Xiếu liều cười ha hả:
” Cho mày nếm mùi một bữa cho có với người ta. Lai Phá, mày lần ra đây ngồi với tao.”
“Ra sau lái với mày?”
“Ừa”
“Thôi ông ơi, rớt xuống sông hai đứa cá ăn hết giờ.”
“Đừng sợ. Mày chưa quen đừng đứng. Bò ra đây. Mày bò không sao đâu. Sao mày nhát như thỏ vậy?”
Thằng Lai Phá bị chọc quê nổi máu khùng lên liền:
“Ông cóc sợ. Ông ra đây…”
Nhưng nó không dám đứng dậy mà đi. Bò thôi mà con thuyền đã chòng chành ghê quá. Cuối cùng nó cũng ra được tới nơi. Thằng Xiếu nhích qua một bên, cái thuyền nhổng nghiêng làm thằng Lai hết hồn. Nhưng lúc nó ngồi xuống thì con thuyền thăng bằng trở lại.
“Mày ăn đậu phọng không?”
Thằng Xiếu moi trong túi áo ra một gói đậu phọng. Nó nhét vào tay thằng Lai:
“Tao hổng có gì đãi mày hết.”
Tự nhiên thằng Lai có điều nghi ngại trong lòng.
“Ê Xiếu, mày tính chuyện gì vậy? Mày đừng dấu tao nghe.”
Thằng Xiếu cầm chặt tay thằng Lai:
“Giờ này thì tao nói thiệt với mày. Hôm nay nè, tao xuống tàu đi ngoại quốc luôn…”
“Mày dám?”
Thằng Lai la lên. Nó không tin chuyện nó đang nghe. Thằng Xiếu nói như khóc:
“Tao hổng thích đi một chút xíu nào hết. Nhưng mày biết không, chị tao khóc quá, nói nhà nghèo, tao phải đi để gửi quà về nuôi gia đình. Cả nhà chỉ hy vọng vào một mình tao mày à. Tao biết làm sao giờ.”
“Mày nói chơi không?”
“Tao nói thiệt. Bữa nay bên tao có ba đứa đi. Có một đứa con gái nghe mày….”<