← Quay lại trang sách

Chương 7

Thành phố Hagsgate được kiến trúc theo hình thù bàn chân xòe rộng của một con vật với những đầu vuốt nhọn đào sâu dưới lòng đất. Những thành phố khác trong lãnh địa của Haggard thì trông chỉ như hình vết cào của con chim sẻ, nhưng Hagsgate quả thực là đã đào thật sâu. Đường phố trải một lần đá mỏng, những khu vườn rực đỏ, và những căn nhà cao hùng dũng như cây cối vươn lên khỏi mặt đất. Ánh sáng lọt ra tự mọi khung cửa sổ, và ba kẻ bộ hành có thể thấy tiếng người tự bên trong thoát ra, tiếng chó sủa, tiếng muỗng xúc vào dĩa quẹt quẹt. Cả ba dừng lại gần một hàng rào cao, ngơ ngác.

"Liệu chúng ta có rẽ lầm đường và đây không phải là Hagsgate?" Molly thì thầm. Nàng hấp tấp phủi bụi trên áo quần tơi tả của nàng và thở dài, "Tôi biết, lẽ ra tôi phải ăn bận bảnh bao hơn."

Schmendrick uể oải xoa gáy. "Đây chính là Hagsgate," ông ta trả lời Molly "Chắc chắn đây phải là Hagsgate, và không hề thấy có mùi vị phù thủy, hay ma thuật gì ráo trọi. Vậy thì tại sao lại có những chuyện huyền hoặc, dụ ngôn, cổ tích như vậy chứ? Thực là cực kỳ khó hiểu, nhất là chúng ta lại vừa chỉ có nửa củ cải làm bữa ăn tối."

Lân không thốt một lời. Bên ngoài thành phố trời tối đen hơn mực, lâu đài của Haggard trông như một tên khùng đương ngồi trên một cái đu đặt thăng bằng trên một cái cọc, xa hơn nữa lấp lánh biển. Mùi Con Bò Mộng Đỏ bềnh bồng trong bóng tối. Schmendrick nói, "Đám dân tốt lành này hẳn ở trong nhà tất cả, đương đọc những lời cầu khẩn phúc lành, để tôi lớn tiếng gọi họ."

Ông tiến lên mấy bước, ném lại phía sau chiếc áo choàng nhưng ông chưa kịp mở miệng thì một giọng sẵng từ trong không vang tới, "Chớ lên tiếng, hỡi ông khách lạ." Bốn người đàn ông từ sau hàng rào nhảy ra. Hai người chí mũi dao găm vào cổ họng Schmendrick, người thứ ba canh chừng Molly với hai khẩu súng lục. Người thứ tư tiến tới gần lân định nắm lấy bờm, nhưng lân lùi lại, lấp lánh một cách kiêu hãnh, rồi vụt lồng đi mất.

"Tên chi?" người đầu tiên hỏi Schmendrick, khoảng trung niên, hoặc già hơn một chút, tất cả mấy người kia cũng cỡ tuổi đó, cùng bận đồ vải đẹp, màu lợt.

"Gick," ảo thuật gia trả lời, không trọn tiếng vì những mũi dao găm chí gần quá.

"Gick," người cầm súng lục lẩm bẩm. "Tên gì nghe lạ."

"Dĩ nhiên," người đầu tiên nói. "Tất cả những tên đều khác lạ với Hagsgate. Vâng, thưa ông Gick," người đó nói tiếp, hạ mũi dao xuống thấp hơn, khoảng xương bả vai của Schmendrick, "xin ông và bà Gick cho chúng tôi rõ lý do vì sao mà ông bà lại tới rình rập thành phố này?"

Schmendrick không còn bị bận bịu ở cổ bàn nói lớn, "Tôi cũng chỉ mớ quen bà này thôi! Tên tôi là Schmendrick, Schmendrick ảo thuật gia, và tôi đang đói, mệt và khó chịu. Các ông hãy cất tất cả những của nợ ấy đi nếu không mỗi người sẽ lãnh một con bọ cạp, lúc đó đừng có trách."

Bốn người đàn ông nhìn nhau. "Một ảo thuật gia" người đầu tiên nói. "Thứ thiệt đó."

Hai người kia gật đầu đồng ý, nhưng người định bắt lân mà không được làu nhàu lên tiếng, "Ai cũng có thể tự xưng là ảo thuật gia, những ngày gần đây. Những tiêu chuẩn giá trị cũ phá sản hết rồi còn đâu. Vả lại một phù thủy chính hiệu phải có bộ râu chứ."

"Chà, nếu ông ta không phải là phù thủy," người thứ nhất nhẹ nhàng nói, "thì ít ra ông ta cũng ao ước sẽ là phù thủy." Người đó tra dao găm vào bao rồi cúi chào Schmendrick và Molly, "Tôi là Drinn, xin chào mừng quý vị tới Hagsgate. Ông bạn vừa nói là đương đói, tôi tin là thế. Điều đó cũng dễ giải quyết mà - và sau đó có thể ông bạn sẽ trổ tài cho chúng tôi xem. Xin mời theo chúng tôi."

Đột nhiên bày tỏ thái độ nhã nhặn hẳn, người đó dẫn Schmendrick và Molly vào một quán ăn có ánh đèn gần đấy, những người kia theo sát sau. Nhiều người dân phố rầm rập tới dù là cơm nước chưa xong. Chẳng mấy chốc mà đã có tới gần một trăm người chen chúc nhau dọc theo những chiếc ghế dài, trước ngưỡng cửa, quanh các cửa sổ. Không ai để ý tới lân khi đó đương bước thong thả tới gần, trông như con ngựa cái trắng, với đôi mắt kỳ lạ.

Người đàn ông tên Drinn ngồi cùng bàn với Schmendrick và Molly, vừa tiếp chuyện trong khi hai người ăn. Y rót rượu nho đen vào ly cho hai người. Molly Grue uống rất ít. Nàng ngồi yên ngắm những khuôn mặt quây quanh nàng và thấy không kẻ nào có khuôn mặt trẻ hơn Drinn, một số ít thì già hơn nhiều. Hình như tất cả những khuôn mặt tại Hagsgate đều hao hao giống nhau ở một điểm nào đó mà nàng chưa thể khám phá ra.

"Và bây giờ," Drinn cất lời khi thấy bữa ăn đã xong, "và bây giờ thì xin được phép giải thích vì sao chúng tôi thoạt tiếp đón quý vị một cách bất lịch sự như thế."

"Chà, không cần," Schmendrick cười nói. Rượu vào đã làm ông trở nên vui vẻ và dễ cười, đôi mắt xanh của ông lấp lánh ánh vàng. "Điều tôi muốn biết là tại sao người ta đồn là Hagsgate có đầy những ma cà rồng, người sói."

Drinn mỉm cười, khuôn mặt xương xẩu, hàm như hàm rùa. "Cũng vậy thôi," y nói. "Ông hẳn cũng nghe nói Hagsgate bị bùa chú."

Cả căn phòng bỗng yên lặng hẳn, và dưới ánh đèn mọi khuôn mặt rắn đanh lại; lợt lạt như màu phó mát, Schmendrick lại cười. "Được ban phúc, ý ông định nói thế chứ gì. Trong vương quốc xơ xác này của Haggard quý vị như dòng suối, như ốc đảo. Tôi đồng ý cùng quý vị rằng có bùa chú tại Hagsgate, nhưng tôi xin nâng ly mừng cho điều ấy."

Drinn giữ tay ảo thuật gia lại khi ông định nâng ly. "Ông bạn định nâng ly mừng một lời nguyền năm mươi năm trước đây sao? Nỗi bất hạnh của chúng tôi lâu chừng đó đó, kể từ ngày vua Haggard xây lâu đài của ông bên bờ biển."

"Phải nói là khi mụ phù thủy xây mới đúng." Schmendrick vẫy một ngón tay về phía Drinn."

"A, thì ra ông có biết chuyện," Drinn nói. "Như vậy thì hẳn ông cũng biết chuyện Haggard không chịu trả công mụ phù thủy khi mụ đã hoàn thành công tác.

Ảo thuật gia gật đầu nói, "Ấy sau đó mụ yểm bùa chú trừng phạt thói tham lam của nhà vua, yểm chú tòa lâu đài thì đúng hơn. Nhưng điều đó ăn nhằm mốt gì tới Hagsgate, bởi thành phố này có làm điều chi thất lễ với mụ đâu."

"Quả vậy," Drinn đáp. "Nhưng thực ra cũng chẳng làm điều gì tốt cho mụ. Mụ không thể phá hủy tòa lâu đài - hay không muốn, mụ cho đó là một tác phẩm nghệ thuật của mụ và huênh hoang rằng công trình xây cất đó là một công trình đi trước thời đại hàng bao nhiêu năm. Tuy nhiên mụ đã tới tìm các vị trưởng thượng của thành phố Hagsgate này, bảo các vị đó nên thuyết phục nhà vua trả công mụ. Mụ khuyên hãy cứ trông mụ mà ngẫm về mình. Một ông vua đã lừa mụ tất sẽ lừa dân, nên tốt hơn hết hãy tìm cách ngăn nhà vua đừng làm bậy đi là vừa.

Drinn tợp một ngụm vang den, và trầm ngâm tiếp thêm rượu vào lý của Schmendrick một lần nữa.

"Haggard không trả công mụ," Drinn nói tiếp, "mà Hagsgate cũng chẳng có hành động nào tiếp tay giúp mụ. Chúng tôi tiếp mụ rất lễ độ, và xin mụ hãy tới khiếu nại chỗ có thẩm quyền. Mụ nổi trận lôi đình hét lớn lên rằng trong khi chúng tôi cố tránh không gây thù chuốc oán với ai, thì chúng tôi vô hình chung đã chuốc lấy hai kẻ thù." Drinn ngừng nói, đôi mắt khép lại, nhưng đôi mi mỏng dính khiến Schmendrick đoán chắc y có thể nhìn qua mi được, như loài chim ấy mà. Mắt vẫn nhắm, ông ta nói, "Thế là mụ nguyền rủa cả lâu đài của Haggard lẫn thành phố Hagsgate. Lòng tham của nhà vua làm hại tất cả chúng tôi."

Giữa tiếng thở dài thầm lặng, tiếng Molly Grue vang lên như tiếng búa đập lên móng sắt ngựa, cứ như thể là nàng làm nổi cơn lôi đình thịnh nộ với Lãnh tụ Cully vậy. "Lỗi của Haggard còn nhẹ hơn lỗi của dân chúng thành phố Hagsgate này," lời nàng đượm vẻ riễu cợt dân thành phố Hagsgate, "vì nhà vua chỉ là một tên ăn trộm mà thôi, mà quý ông ở đây là nhiều tên ăn trộm. Quý ông rước lấy tai họa vì chính sự keo kiệt của mình, chứ chẳng phải vì lỗi keo kiệt của nhà vua."

Drinn mở mắt nhìn nàng giận dỗi. "Chúng tôi chẳng được hưởng gì cả," y phản đối. "Mụ phù thủy tới gặp là gặp ông cha chúng tôi thuở đó kia. Chúng tôi cũng công nhận cha ông chúng tôi ngày đó cư sử quả cũng đáng trách như vua Haggard vậy. Dịch sử địa vị chúng tôi ngày nay, chúng tôi quyết không cư sử như vậy." Và những khuôn mặt trung niên cau mày nhìn về phía những khuôn mặt lão niên.

Một ông già lên tiếng giọng vừa như rít lên vừa như mèo rống. "Chúng bay cũng làm như chúng tao đã làm. Thuở đó mùa màng phải gặt hái, kho đụn phải giữ gìn, y hệt như bây giờ. Thuở đó cũng có Haggard để sống chung, y như bây giờ. Chúng tao thừa biết nếu dịch sử chúng mày vào địa vị chúng tao ngày đó, chúng mày đã hành động ra sao. Chúng mày là cháu chúng tao mà."

Drinn giận dữ trừng mắt nhìn ông già khiến ông phải ngồi xuống, và những người khác thì bắt đầu la ó, nhưng ảo thuật gia bảo họ hãy bình tĩnh lại và hỏi. "Lời nguyền gì vậy? Có liên lạc gì tới Con Bò Mộng Đỏ chăng?"

Tên Con Bò Mộng Đỏ vang lên lạnh lùng, dù trong một căn phòng rực sáng, và Molly chợt cảm thấy cô đơn. Bất giác nàng cũng đặt thêm một câu hỏi nữa, dù câu đó chẳng liên lạc gì tới chuyện đương nói. "Quý vị nơi đây có ai đã từng thấy kỳ lân?"

Cho tới lúc đó nàng mới hiểu sự khác biệt giữa hai điều: yên lặng và hoàn toàn yên lặng, nàng đã thật có lý khi nêu câu hỏi trên. Những khuôn mặt dân Hagsgate cố gắng không chuyển động nhưng quả tình họ rất cảm động. Drinn thận trọng đáp, "Chúng tôi chưa bao giờ thấy Con Bò Mộng Đỏ, và chúng tôi cũng không nói đến nó bao giờ. Không cái gì liên hệ đến nó mà lại liên hệ đến chúng tôi. Còn như kỳ lân thì không có con nào cả. Mà chắc chúng cũng chưa từng hiện hữu bao giờ." Y lại rót thêm rượu vang đen vào ly. "Tôi sẽ kể lại lời nguyền để quý vị hay." Y khoanh tay và hát.

Thần dân triều đại lão Haggard.

Yên hưởng điều may vĩnh viễn a?

Mai ngày sóng biển dâng hùng vĩ

Tháp đổ đi rồi khổ hận da.

Duy nhất, một người dân Hagsgate

Làm cho tan nát lâu đài kia.

Cũng có một vài người cùng đọc lời nguyền theo. Giọng họ nghe xa xôi và buồn thảm như thể không phải họ đương cất giọng ca trong phòng này mà là họ đương vật vờ như những chiếc lá vàng bị cuốn theo chiều gió ở tít trên đỉnh ống khói của quán ăn này.

Có cái gì phảng phất trên khuôn mặt họ? Molly tự hỏi và gần như đoán biết. Ảo thuật gia ngồi yên lặng bên nàng, đôi bàn tay dài của ông xoay tròn ly rượu vang đen.

"Thuở lời nguyền đó mới được thốt ra," Drinn nói "Haggard trị vì xứ này chưa bao lâu, và mầu mỡ toàn xứ còn phì nhiêu - toàn xứ trừ thành phố Hagsgate. Hagsgate lú đó đã bị bão táp tàn phá đến thành trơ trụi, dân chúng phải khuân đá đè lên mái nhà cho gió khỏi thổi bay đi." Ông ta cười chua chát nhìn về phía những người già. "Mùa màng phải gặt hái, kho đạn phải giữ gìn! Các cụ giồng cải bắp, củ cải vàng, một ít khoai lang, và cả thành phố Hagsgate ngày đó có một con bò già yếu. Những người lạ tới cho rằng thành phố bị nguyền rủa vì đã xúc phạm đến mụ phù thủy hay thù dai nào."

Molly cảm thấy lân đương đi đi lại lại bồn chồn ngoài đường phố. Nàng muốn chạy ra với lân nhưng lại cất lời hỏi bình tĩnh, "và sau đó khi nào thành phố này bị lời nguyền tác động thật sự?"

Drinn trả lời, "Kể từ lúc đó, chúng tôi toàn được hưởng điều may, được hưởng sự khoan hồng. Khoảng đất khô cằn của chúng tôi tự nhiên trở thành phì nhiêu hẳn, đến nỗi vườn cây ăn quả, vườn hoa không cần ai săn sóc mà cây tự mọc hoa tự nở. Gia súc sinh sôi nảy nở, những nhà tiểu công nghệ trở nên sáng suốt thông minh hơn, không khí chúng tôi thở, nước chúng tôi uống tinh khiết trong lành khiến chúng tôi chẳng bao giờ mắc bệnh tật. Tất cả những bất hạnh dời xa chúng tôi để đổ lên phần đất còn lại của vương quốc, do đó mà, như quý vị đã chứng kiến đấy, đất đai quanh vùng này trở nên khô cằn, cỏ cây tàn lụi thành tro than. Đã năm mươi năm qua rồi chỉ có vua Haggard và chúng tôi là được hưởng sự phồn thịnh, còn ngoài ra đều như bị nguyền rủa và bùa chú."

"Thần dân triều đại lão Haggard, Yên hưởng điều may vĩnh viễn a?" Schmendrick lẩm bẩm. "Tôi hiểu, tôi hiểu." Ông ngửa cổ tợp một ngụm lớn vang đen nữa, và cất tiếng cười. "Nhưng vua Haggard còn trị vì kia, cho đến ngày sóng biển dân tràn. Quý vị không hiểu lời nguyền đúng ra phải như thế nào. Để tôi xin kể hầu quý vị nghe nỗi truân chuyên của chính tôi." Đôi mắt ảo thuật gia long lanh lệ. "Để mở đầu, mẹ tôi thực chẳng bao giờ yêu tôi cả. Mẹ tôi làm như thể có yêu tôi, nhưng tôi biết - "

Drinn ngắt lời ảo thuật gia, và chính vào lúc đó Molly nhận ra nét kỳ dị của người dân thành phố Hagsgate. Tất cả mọi người ở đây đều ăn mặc chỉnh tề ấm áp nhưng khuôn mặt người nào cũng là khuôn mặt của những kẻ nghèo, lạnh như ma và đói meo. Drinn nói, "Duy nhất một người dân Hagsgate, làm cho tan nát lâu đài kia." Làm sao chúng tôi vui hưởng được những điều may mắn kia một khi chúng tôi biết trước rồi có ngày sẽ hết, và chính một người trong bọn chúng tôi sẽ hạ đòn tối hậu. Mỗi ngày chúng tôi một thêm giàu có, nhưng cũng là đương tiến dần đến ngày định mệnh. Thưa ảo thuật gia, đã năm mươi năm nay chúng tôi sống đạm bạc, tránh mọi ràng buộc tình cảm, giải kết mọi thói quen, dọn mình chờ nước biển tới cuốn đi. Đời sống sung túc như thế này chúng tôi không hề yên hưởng một khoảnh khắc, không hề yên hưởng bất kỳ cái gì, vì niềm vui rồi cũng là một cái gì để mất. Xin thương chúng tôi, người dân Hagsgate, hỡi quý vị mới từ xa tới, trong cõi nhân gian bất hạnh này chúng tôi là những kẻ bất hạnh nhất."

"Mạng vong, mạng vong, mạng vong," cả đám dân rên rỉ khóc, "khốn khổ khốn nạn cho chúng tôi." Molly nhìn họ không thốt một lời, nhưng Schmendrick nói một cách nghiêm kính, "Đấy là một lời nguyền tốt, công việc có tính cách chuyên môn. Tôi đoan rằng dù các bạn đương làm gí đi nữa, thì hãy cứ đi tìm một tay chuyên môn. Tất nhiên phải trả tiền cho họ trong công việc lâu dài đó."

Drinn cau mày lại, và Molly thì hích Schmendrick ảo thuật gia nháy mắt. "Ồ. Không biết các bạn có cần gì đến tôi. Xin thú thực tôi không phải là một tay phù thủy cao tay cho lắm, tuy nhiên tôi sẵn sàng đem hết khả năng cố giải lời nguyền đó giúp các bạn."

"Tôi không đánh giá quá cao khả năng của ông," Drinn đáp, "nhưng cứ như ông hiện giờ, ông có thể làm nên chuyện đó. Tôi thì lại nghĩ rằng cứ nên giữ lời nguyền như vậy. Nếu lời nguyền được giải tỏa chúng tôi có thể không bị nghèo túng nữa, nhưng chúng tôi cũng không thể ngày một giàu sụ như thế này, và chính điều đó mới là dở. Không, nhiệm vụ chính của chúng tôi là giữ sao cho tháp canh của Haggard không xụp đổ. Và như chúng ta đã biết chỉ có một người trong bọn chúng tôi ở Hagsgate đây là có thể làm cho nó xụp đổ, điều đó có thể xảy ra lắm. Có một điều chúng tôi cương quyết không cho người lạ tới ngụ nơi đây. Chúng tôi ngăn chặn họ bằng vũ lực đôi khi, nhưng phần nhiều bằng mưu mẹo. Tất cả những tin đồn đại về ma quái rùng rợn tại Hagsgate đều do chúng tôi bịa ra và cho phổ biến càng sâu rộng càng hay để không còn ai buồn nghĩ đến chuyện tới thăm Hagsgate." Y cười khoái tử để lột trên hàm những khoảng trũng lõm.

Schmendrick tự nâng cằm bằng mu bàn tay, nhìn Drinn, cười gượng nhẹ, hỏi, "Thế con cái ông thì sao? Làm sao ông có thể cấm chúng không lớn lên để thực hiện điều tiên tri đó." Ông nhìn quanh tiệm ăn, mắt lim dim nghiên cứu phản ứng của từng khuôn mặt già nua đương nhìn lại ông "Xin hãy suy nghĩ về điều đó," ông ta chậm rãi hỏi thêm, "Không có thanh thiếu nhi ở thành phố này sao? Ở đây khoảng mấy giờ quý vị bắt trẻ đi ngủ?"

Không ai trả lời. Molly tưởng như có thể nghe tiếng mạch máu đập phần phật nơi tai, nơi mắt, nghe tiếng da thịt bị bứt nhẹ đi từng mảnh nhỏ. Lúc đó Drinn lên tiếng, "Chúng tôi không có con cái. Không hề có, kể từ ngày thành phố bị bùa chú."

Y lấy tay che miệng họ rồi tiếp, "Đó là con đương duy nhất để làm thất bại lời nguyền của mụ phù thủy." Schmendrick hất ngửa đầu về phía sau cười ngả nghiêng, nhưng không thành tiếng. Molly nhận ra rằng ảo thuật gia đã quá chén rồi. Drinn mím chặt miệng lại, trừng mắt nói, "Tôi thấy không có gì đáng cười trong hoàn cảnh này cả. Không một chút nào cả."

"Không một chút nào," Schmendrick nói, giọng nấc lên, đầu cuối xuống bàn làm đổ ly rượu. "Không một chút nào!" Dưới cái nhìn bất bình của hai trăm con mắt, ảo thuật gia cố gỡ lại uy tín và trả lời Drinn một cách nghiêm trọng. "Vậy thì, như tôi nhận xét, quý ông chẳng lo lắng gì mà cũng chẳng cái gì làm quý ông lo lắng." Ông cười, tiếng cười như tiếng ấm nước sôi réo phì qua vòi.

"Vâng, hình như thế," Drinn ngả về phía trước và đặt hai ngón tay lên cổ tay Schmendrick. "Nhưng tôi vẫn chưa nói hết chuyện. Hai mươi mốt năm trước đây, một hài nhi ra đời tại Hagsgate. Con ai? Tất cả chúng tôi đều không biết. Chính mắt tôi không thấy khi ngang qua công trường phố chợ vào đêm đông đó. Hài nhi được đặt nằm trên một thớt thịt, nó không khóc một tiếng nào. Mặc dầu lúc đó có tuyết nhưng trời ấm, nó đương cười với lũ mèo nhà quây quần quanh nó. Tất cả những con mèo cùng cất tiếng gù gù lên, và tiếng đó rõ ràng bao hàm ý hiểu biết. Tôi đứng gần đó khá lâu, suy nghĩ, trong khi tuyết vẫn rơi, lũ mèo vẫn gù gù niệm chú."

Drinn ngừng lại, và Molly hớt hải nói, "Rồi ông mang đứa nhỏ về nhà, tất nhiên thế, và nuôi nấng nó như nuôi nấng con ông vậy." Drinn đặt ngửa hai bàn tay lên bàn.

"Tôi đuổi lũ mèo đi," y nói, "và trở về nhà một mình."

Khuôn mặt Molly chuyển sang màu trắng bệch như sương mù. Drinn khẽ nhún vai. "Tôi biết sự đản sinh của đấng anh hùng thường có điềm lạ, điềm dữ, có rắn. Kể ra nếu không có lũ mèo thì tôi cũng dám mang hài nhi về, nhưng lũ mèo quây quanh làm cảnh đó lạ lùng như thần thoại. Tôi còn biết làm gì hơn - khi đã được biết số mệnh dành cho Hagsgate." Môi y xoắn vặn như thể bị mắc vào lưỡi câu. "Kế đó tôi đi lang thang, lòng mềm yếu. Khi tôi quay lại vào lúc bình minh ló rạng, hài nhi đã biến mất."

Schmendrick đương dùng ngón tay rúng vào khoảng rượu đổ mà vẽ lên những hình lăng nhăng trên mặt bàn, có thể là ông ta chẳng hề theo dõi câu chuyện chút nào. Drinn kể tiếp. "Dĩ nhiên không ai chấp nhận chuyện để mặc một đứa trẻ sơ sinh nằm trơ tại khoảng công trường chợ, mặc dầu chúng tôi sau đó đã tìm khắp nơi từ hầm nhà đến tổ chim câu trên cao mà vẫn biệt tích. Tôi nghĩ có thể chó sói đã tha thằng nhỏ đi hoặc giả đó chỉ là một giấc mơ, tôi đã nằm mơ thấy tất cả những điều đó - nhưng sang ngày kế tiếp thì có sứ giả của vua Haggard cưỡi ngựa tới loan báo hỉ tin. Sau ba mươi năm chờ đợi, vua đã có được một hoàng tử?" Ông nhìn đi nơi khác để tránh cái nhìn của Molly, "Hài nhi tôi thấy ở công trường chợ có thể là con trai."

Schmendrick liếm đầu ngón tay rồi ngước mắt lên. "Lir", ông ta nói, vẻ tư lự. "Hoàng tử Lir. Không có cách nào khác hơn để giải thích sự xuất hiện của hoàng tử sao?"

"Chắc là không rồi," Drinn khịt mũi. "Giá như có bất kỳ một người đàn bà nào muốn lấy Haggard, chính Haggard cũng từ chối. Nhà vua tuyên bố đứa trẻ ấy là cháu ông ta, vì cha mẹ nó chết nên ông ta nhận làm con nuôi. Nhưng vua Haggard có họ hàng thân thích nào đâu. Lại có kẻ nói là đứa trẻ sinh ra từ khoảng mây mờ u ám, như Vệ Nữ thần đã sinh ra tự bọt biển. Chứ còn ai mà lại trao con mình cho vua Haggard nuôi nữa."

Ảo thuật gia bình tĩnh lấy ly ra và tự rót rượu. "Được rồi, ông ta có được một con, tốt, nhưng làm sao ông ta có thể tới đúng lúc để mang đứa trẻ mèo quây quanh kia về mà nuôi?"

Drinn đáp, "Ông ta vẫn thường tới Hagsgate vào ban đêm. Nhiều người trong bọn tôi đã có lần gặp ông ta - vua Haggard cao lớn, xám như khúc gỗ trôi sông, đi lang thang dưới ánh trăng sáng màu thép, nhặt những đồng tiền rơi, mảnh đĩa vỡ, muỗng, đá, khăn tay, nhẫn, quả táo đã bị dẫm nát, nhặt tất cả, không rõ vì duyên cớ chi lại thế. Chính Haggard đã lượm đứa trẻ. Tôi có thể chắc chắn điều đó cũng như chắc chắn rằng sau này chính hoàng tử Lir sẽ là người làm lật nhào tòa tháp cao, làm chìm đắm cả Haggard lẫn thành phố Hagsgate này."

"Hy vọng điều đó đúng," Molly xen vào. "Tôi hy vọng rằng hoàng tử Lir chính là hài nhi mà ông bỏ mặc cho chết, và tôi mong rằng hoàng tử sẽ dìm cả thành phố của các ông xuống biển sâu, và tôi mong rằng cá sẽ rỉa xác các ông cho đến chỉ còn trơ như những lõi ngô."

Schmendrick đá mạnh vào mắt cá chân Molly, vì đám thính giả quanh đây đã xì xào, và có kẻ đã kiễng chân lên ông ta hỏi lại Drinn, "Ông muốn gì tôi nào?"

"Ông đương trên đường đi đến lâu đài của vua Haggard chứ gì." Schmendrick gật đầu "A," Drinn tiếp "Lúc đó thì một ảo thuật gia thông minh tất dễ dàng biết cách làm thân với hoàng tử Lir vốn nổi tiếng là một chàng trai trẻ hăng say và tò mò. Một ảo thuật gia thông minh tất sành sỏi về các loại thuốc nước, thuốc bột, bùa ngải, độc dược, cao đan hoàn tán. Một ảo thuật gia thông minh - xin ông lưu ý cho, tôi nói thông minh - một ảo thuật gia thông minh có thể, vào trường hợp thuận tiện..." Ông ta ngừng lại, câu nói lửng lơ ở đấy cũng đủ hiểu.

"Như vậy mà chỉ đổi lấy một bữa ăn thôi sao?" Schmendrick đứng dậy làm chiếc ghế của ông ta đổ kềnh. Ông ta tì cả hai tay lên bàn, thở mạnh. "Phải chăng giá cả ngày nay là như vậy? Một bữa ăn với chút rượu vang đen là giá một cuộc đầu độc hoàng tử? Phải hơn thế chứ ông bạn Drinn. Quét ống khói cho ông bạn, tôi cũng chẳng làm rẻ thế nữa là."

Molly Grue nắm chặt lấy cánh tay ông, hét lên, "Ông nói gì vậy?" Ảo thuật gia gạt tay Molly ra xa, nhưng cũng vào lúc ông hạ thấp mi mắt nháy một cái. Drinn ngửa người, dựa vào ghế, mỉm cười, "Tôi chả bao giờ mặc cả với một tay nhà nghề. Hai mươi lăm đồng tiền vàng đấy."

Hai người mặc cả dễ thường đến nửa tiếng đồng hồ, Schmendrick đòi một trăm đồng tiền vàng, và Drinn không chịu trả quá bốn mươi đồng. Sau cùng, ngã giá là bảy mươi đồng trả một nửa trước, còn một nửa, sau khi Schmendrick thành công trở lại sẽ lãnh nốt. Drinn lấy tiền tự chiếc túi dết ở dây lưng và đếm ngay tại chỗ. "Quý vị nghỉ qua đêm ở Hagsgate, dĩ nhiên," y nói. "Tôi vui lòng được tiếp đón quý vị."

Nhưng ảo thuật gia lắc đầu. "Tôi nghĩ rằng không. Chúng ta sẽ tiếp tục quãng đường lên lâu đài, có còn bao xa nữa đâu. Đi sớm về sớm, đúng không, ê?" Và ông nhe răng cười, cái cười quỷ quyệt và đồng lõa.

"Lâu đài Haggard luôn luôn là nơi nguy hiểm," Drinn cảnh cáo. "Nhất lại là về ban đêm."

"Thiên hạ cũng nói như vậy về Hagsgate," Schmendrick đáp lại. "Đừng bao giờ tin lời đồn đại, ông bạn Drinn của tôi ạ." Ông đi thẳng ra cửa quán ăn, và Molly theo sau. Tới đó, ông ta quay lại nhìn đám dân Hagsgate trong những bộ đồ sặc sỡ của họ, "Trước khi chia tay tôi muốn nói điều này với tất cả quý vị, là bùa chú chuyên nghiệp dù có rắc rối, dù có vang động như sấm đi chăng nữa cũng chẳng tác động quái gì tới những tấm lòng trong suốt. Chúc quý vị ngủ ngon."

Bên ngoài bóng đêm quấn lấy đường phố, lạnh buốt căm căm, trên trời lấp lánh sao. Không có trăng. Schmendrick hùng dũng bước ra, tự cười thầm với mình và lúc lắc cho tiếng tiền vàng vang lên. Không nhìn về phía Molly, ông nói, "Lũ ngu. Chúng tưởng ảo thuật gia nào cũng dễ dàng đùa với chết chóc. Ờ, giá như chúng muốn tôi giải lời nguyền cho chúng, tôi có thể giải giúp, chỉ cần một bữa mời, hay chỉ cần một ly rượu."

"Tốt hơn là đừng làm gì cả," Molly nói, giọng giận dữ. "Chúng xứng đáng như vậy, chúng xứng đáng điều tồi tệ hơn thế. Để một trẻ sơ sinh ngoài tuyết."

"Nhưng nếu y không bỏ mặc thế, đứa trẻ đã không được nuôi cho khôn lớn để thành ông hoàng. Bà bạn trước đây đã từng sống trong một chuyện thần tiên nào chưa?" Giọng ảo thuật gia nghe hiền dịu và say mèm, đôi mắt thì sáng như ánh tiền vàng của ông, "Đáng anh hùng sinh ra để thực hiện một điều tiên tri và tên gian xảo sinh ra để ngăn chặn điều đó - tuy nhiên ở một loại truyện khác sự thể thường lại nghịch đảo. Và đấng anh hùng thường phải gặp gian nan ngay từ lúc mới sinh ra, nếu không đã chẳng đích thực là anh hùng. Thật là hởi lòng hởi dạ khi được biết thêm về Hoàng tử Lir như vậy. Trong truyện này tôi đang chờ đợi một trang anh hùng đây."

Lân đã xuất hiện kia, như một vì sao trong đêm, đi trước hai người một chút. Molly nói, "Nếu Lir là một trang anh hùng, thì lân là gì?"

"Đó là chuyện khác. Haggard và Lir, Drinn và bà bạn và tôi - chúng ta đều là nhân vật trong truyện thần tiên. Truyện dẫn đến đâu hay đến đó. Nhưng lân là sự thực. Là sự thực." Schmendrick ngáp, nấc một cái, đồng thời rúm người lại. "Tốt hơn hết chúng ta nên rảo cẳng lên một chút", ông ta nói. "Có thể chúng ta đã ngủ đêm ở đấy, nhưng thằng cha Drinn làm tôi bứt rứt. Chắc chắn tôi đã đánh lừa được hắn, hãy thế đã."

Molly thì như đương chập chững đi trong một giấc mơ, nàng tưởng như cả thành phố Hagsgate là bàn chân một quái vật không lồ, nó đương ruỗi những ngón chân của nó ra để giữ bộ ba này trong vòng cương tỏa của nó. Molly tưởng như bàn chân chú khổng lồ đó đương uốn éo, vỗ về, nô dỡn khiến cả ba cứ luẩn quẩn đi đi lại lại lạc lối trong mê cung này. Có lẽ một trăm năm sau cả ba mới thoát ra được ngoại vi thành phố, và kế tiếp năm mươi năm nữa họ lại luẩn quẩn lạc lối trong những cánh đồng ẩm ướt, trong những vườn nho và vườn cây ăn quả xác xơ. Molly mơ thấy đàn cừu trên đỉnh cây đương liếc nhìn bọn nàng bằng con mắt riễu cợt, những con bò lạnh lùng đương ùa tới dẫm lên chân bọn nàng, cố xô đẩy bọn nàng bật ra khỏi con đường héo úa. Nhưng ánh sáng của lân vẫn chập chờn phía trước, và Molly bước theo nửa mê nửa tỉnh.

Lâu đài của vua Haggard nổi bật một cách hùng dũng lên vòm trời giống một con chim khổng lồ, đen kịt và mù, đương rình cá dưới đáy thung lũng đêm. Molly như có nghe tiếng cánh vỗ mơ hồ của nó. Rồi hơi thở của lân lùa vào tóc nàng, và nàng nghe tiếng Schmendrick hỏi, "Bao nhiêu người?"

"Ba người," lân trả lời. "Chúng vẫn theo dõi chúng ta từ lúc chúng ta dời khỏi Hagsgate, nhưng bây giờ chúng ta tiến tới lẹ hơn. Hãy lắng nghe."

Tiếng bước chân lướt nhẹ và nhanh, tiếng thì thầm xảo quyệt. Ảo thuật gia rụi mắt. "Có lẽ Drinn bắt đầu cảm thấy hối hận đã trả giá quá rẻ cho vụ đầu độc," ông thì thầm "Cũng có thể hắn chợt tỉnh ngộ biết là bị lừa. Cái gì cũng có thể đúng được." Ông nắm cánh tay Molly đẩy nàng xuống một cái hố bên vệ đường. Lân cũng nằm sát đấy im lặng như một vừng trăng mọc.

Ánh dao găm loang loáng như vệt cá lướt trên mặt biển đêm. Một tiếng nói thốt nhiên vang lên giận dữ. "Tôi đã bảo là chúng ta lạc mất chúng rồi mà. Có lẽ chúng ta đã vượt xa chúng đến một dặm đường, nơi tôi nghe thếy tiếng sột soạt đó. Tôi thật là thằng chết tiệt nếu đã vượt họ quá xa thế."

"Hãy yên lặng!" tiếng thì thầm thứ hai vang lên trịnh trọng. "Anh có muốn để chúng thoát khỏi và phản lại chúng ta không. Anh sợ thằng cha ảo thuật, nhưng anh nên sợ Con Bò Mộng Đỏ hơn. Chỉ cần Haggard biết phân nửa chuyện này cũng đủ khiến ông ta quyết định sai Con Bò Mộng Đỏ đến dày xéo chúng ta vụn như cám."

Người thứ nhất trả lời nhỏ nhẻ, "Tôi đâu có sợ thằng cha ảo thuật. Phù thủy thật thì phải có bộ râu kia. Nhưng chúng ta phí thì giờ vô ích. Bọn họ đã bỏ con đường mà đi tắt ngang cánh đồng rồi, vì chúng biết là bị theo dõi. Chúng ta có thể cứ lùng đuổi chúng theo con đường này suốt đêm mà chẳng bao giờ bắt được chúng."

Giọng thứ ba mệt mỏi hơn hai giọng đầu. "Chúng ta đã đuổi theo chúng suốt đêm, trong kia vừng đông đã bắt đầu ràng rạng."

Molly thấy rằng nàng đương tự vặn mình sau lưng chiếc áo choàng của Schmendrick và dấu mặt vào một đám cỏ gai khô xác. Nàng không dám ngửng đầu lên, nhưng nàng hé mắt nhìn thì thấy không khí rưng rưng một màu ánh sáng kỳ lạ. Người thứ hai nói, "Anh thật điên. Ít nhất cũng còn hai giờ nữa mới sáng, hơn nữa, chúng ta đương đi về hướng tây."

"Nếu vậy," tiếng người thứ ba, "thì tôi trở về đây."

Tiếng bước chân tưng bừng quay trở lại. Người thứ nhất kêu lớn, "Hãy đợi, đừng đi! Hãy đợi, tôi sẽ cùng đi với các anh!" và nói với người thứ hai, "Tôi chưa về, tôi chỉ đi trở lại một chút. Tôi vẫn còn như văng vẳng nghe thấy tiếng họ, và tôi đánh rơi mất cả mồi lửa đâu đây..." Molly còn nghe thấy tiếng bước chân của họ mò mẫm quay trở lại.

"Sư mày, đồ nhát như cáy!" tiếng người thứ hai chửi thề. "Hãy đợi một chút, ít nhất hãy đợi tao một chút để tao thử làm điều Drinn dặn tao." Tiếng những bước chân rút lui ngập ngừng, và tiếng người đó hát lớn:

Ấm còn hơn mùa hạ

Hả dạ hơn được mời ăn

Dịu như phụ nữ ân cần

Quý như máu đỏ trong thân thể này.

"Lẹ lên," tiếng người thứ ba. "Lẹ lên. Trông lên trời kìa. Bài hát vô nghĩa nào thế?"

Vẫn tiếng người thứ hai trở nên cáu kỉnh hơn. "Đâu phải bài hát vô nghĩa. Drinn quý tiền của mình đến nỗi không sao chịu đựng nổi khi tiền đó sang tay kẻ khác. Mối liên hệ thiết tha nhất trần đời của Drinn đó, và đây là cách Drinn gọi tiền về." Tiếng hát lại vang lên, nhanh hơn và hơi run run.

Mạnh còn hơn nước lũ

Dễ dụ còn hơn cừu non

Vung tay cho mạnh cho ròn

Nói tên cô gái anh còn thương yêu.

"Drinn," tiếng tiền vàng đựng trong ví của Schmendrick vang lên, "drinn drinn drinn." Kế đó mọi sự xảy tới.

Tấm áo choàng tơi tả đập phần phật lên má Molly, trong khi Schmendrick quỳ gối xuống cố giữ một cách tuyệt vọng túi tiền vàng. Nó kêu vù vù như ong, phun phì phì như rắn trong tay. Ông ta ném mạnh nó vào trong một bụi cây, nhưng cả ba người đàn ông đã nhất tề xông lại, dao găm tuốt trần loang loáng và đỏ lừng tưởng như đã được chọc tiết rồi.

Tự bên kia lâu đài Haggard một khối sáng bừng cháy bốc lên cao như một chiếc vai khổng lồ khênh bổng bóng tối. Ảo thuật gia đứng thẳng lên dọa ba kẻ tấn công nào những ma quỷ, hóa kiếp, bệnh tê liệt và một thế võ nhu đạo cực kỳ hiểm độc. Molly nhặt lên một cục đá.

Với một tiếng gầm cũ kỹ, vang động, hoảng kinh của tàn phá, lân đã từ chỗ ẩn vùng nhảy ra. Móng lân như những lát dao sắc rạch tơi bời xuống mặt đất, bờm tung lên cuồng nộ, và trước trán lân sáng ngời tia chớp. Ba tên sát nhân sợ rụng rời, cùng đánh rơi dao găm, cùng lấy tay che mặt, kể cả Molly Grue và Schmendrick cũng hoảng kinh. Điên cuồng chồm lên chồm xuống, một màu trắng như bọt biển, lân gầm lên thách đó một lần nữa.

Và khối sáng đáp lời lân với tiếng rống lên nghe như tiếng khối băng sơn sụp vỡ khi vừa gặp tiết xuân quang. Lũ người của Drinn ba chân bốn cẳng chạy thối lui vừa vấp phải nhau, vừa la thét kinh hoàng.

Lâu đài của Haggard như bốc lửa, như chòng chành nghiêng ngả, như chiếc tàu trong cơn gió lạnh bất ngờ. Molly nói lớn, "Sóng biển chăng, có phải sóng biển chăng?" Nàng tưởng như có trông thấy một khuôn cửa sổ, xa thật xa, và một khuôn mặt xám. Con Bò Mộng Đỏ xuất hiện.